sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 085 - 086 - 087 - 088

Chương 085 -- Thù hận

“Thần thiếp tham kiến Vương.” Vân Yên hơi nghiêng người hành lễ, trên mặt bình tĩnh không một tia biểu tình, nhưng trong lòng đã có chút lo lắng bất an. Nàng biết hắn sẽ không dễ dàng buông tha ình.

Ánh mắt Long Hạo Thiên vẫn trầm lặng như nước, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm nàng, nhưng lại không nói một lời nào.

Thân thể Vân Yên trở nên có chút cứng ngắc khổ sở, biết hắn cố ý gây khó dễ liền cố gắng đứng thẳng người lại. Lại thấy hắn đứng dậy đi về phía nàng, trong lòng khẽ run lên, theo bản năng lùi về phía sau từng bước. “Hẹn hò đủ rồi sao? Ngàn dặm xa xôi chạy tới, sao hắn có thể nhanh chóng thả ngươi về như vậy?” Long Hạo Thiên mở lời, hàn khí bức người, nắm tay chặt lại, gân xanh nổi lên, giờ phút này hắn thực sự rất phẫn nộ.

Vân Yên nhìn vào mắt hắn, có chút thương hại, hắn thật đúng là bi ai, không lúc nào để cho lòng yên ổn một chút được sao? Nhất định phải đem mình cùng Hắc Ưng có gán ghép với nhau sao? Không biết phải trả lời thế nào với hắn, vậy đơn giản là không nói gì.

“Im lặng nghĩa là ngầm thừa nhận sao?” Ánh mắt Long Hạo Thiên đã muốn chuyển thành lạnh băng, tản ra hàn ý, nắm tay run run chuyển động.

“Vì sao mỗi lần đụng tới chuyện của hắn ngươi liền kích động như vậy? Vì sao ngươi không thể bình tĩnh nghĩ lại, ta và hắn nếu có quan hệ, hắn sao có thể để ta trở về, sao có thể đem ta tặng cho ngươi, nam nhân hận nhất không phải là yêu nhiều nên hận sâu sao?” Vân Yên nhìn hắn hỏi lại một câu.

“Không cần cùng Bổn Vương nói này nói nọ, Bổn Vương không muốn nghe. Nếu ngươi và hắn không có quan hệ, sao hắn có thể xuất hiện đúng lúc ở nơi này, lại còn kịp tới cứu ngươi.” Long Hạo Thiên lập tức kích động chặn lời nàng.

“Ta cũng không biết.” Vân Yên thành thật trả lời, nàng quả thật là không biết.

“Là không biết hay là không muốn nói?” Long Hạo Thiên tóm lấy cổ tay nàng, dùng sức bóp mạnh.

Trên cổ tay đau đớn làm cho Vân Yên không khỏi nhíu mày, biết hắn cố tình muốn gây sự, đột nhiên hét lớn: “Ngươi rốt cuộc muốn ta nói cái gì? Chẳng lẽ thế nào cũng phải bắt ta thừa nhận ta với Hắc Ưng có quan hệ ngươi mới vừa lòng sao? Được, ta đây nói cho ngươi biết, hắn đến đây là muốn nhìn thấy ta, muốn cùng ta hẹn hò, ngươi vừa lòng rồi chứ?”

“Ngươi thừa nhận rồi.” Long Hạo Thiên cắn răng, nhìn nàng chằm chằm, bóp mạnh thêm vào cổ tay nàng.

“Ta thừa nhận hay không, không quan trọng, tội danh này dù sao ngươi đã định sẵn cho ta rồi.” Vân Yên đã biết trở về sẽ bị hắn tra tấn nhục nhã đến cùng.

“Hôm nay Bổn Vương mới phát hiện nữ nhân các ngươi sao có thể giỏi ngụy biện như vậy. Hắn là đến để hẹn hò với ngươi đúng không? Vậy Bổn Vương sẽ cho hắn nhìn thấy ngươi hầu hạ dưới thân Bổn Vương như thế nào.” Long Hạo Thiên nói xong liền giữ chặt cổ tay nàng, hung hăng ném nàng ngã sấp xuống giường. “Ngươi…” Vân Yên nửa nằm ở nơi đó, nhìn thấy hắn cởi đi áo giáp của mình, rồi đè ép nàng xuống dưới.

“Nói. Ngày hôm qua các ngươi đã làm gì?” Long Hạo Thiên vừa phẫn nộ xé rách quần áo nàng, vừa quát. Trong đầu đều là ảo tưởng hình ảnh bọn họ cùng nhau triền miên.

“Ngươi muốn ta trả lời thế nào? Nói không có ngươi sẽ phẫn nộ, nói có ngươi lại càng phẫn nộ, nếu ta đã nói gì cũng sai, vậy ta cần gì phải giải thích.” Vân Yên cũng cười lạnh.

“Vậy để thân thể của ngươi trả lời.” Bất luận nàng đưa ra đáp án thế nào hắn cũng sẽ không vừa lòng.

Vân Yên đau đớn, nước mắt viền quanh mi, nhưng nàng cắn răng chịu đựng. Biết phản kháng cũng vô dụng nên cũng không cần phản kháng, tùy ý để hắn hủy hoại mình.

“Kêu đi, kêu ra tiếng, để cho Hắc Ưng nghe được ngươi ở dưới thân Bổn Vương cũng thật dâm đãng.”

Vân Yên cắn chặt môi, tay dùng sức bám sau lưng hắn, mặc cho nước mắt không ngừng chảy xuống, vẫn là không để ình phát ra một chút âm thanh nào. Ánh mắt ngấn lệ nhìn hắn căm hận.

“Ngươi hận Bổn Vương lắm phải không?” Long Hạo Thiên đột nhiên buôn nàng ra, lấy tay nhẹ nhàng giúp nàng lau nước mắt.

Vân Yên vẫn không nói được một lời, có điều khi ngón tay lạnh như băng của hắn chạm đến mình, nàng liền quay đầu tránh né. Ánh mắt Long Hạo Thiên lại trở nên lạnh lùng, không chút nào thương tiếc mà va chạm vào nàng, “Ngươi muốn hận thì hận hắn đi, tất cả đều do hắn tạo nên, chính là hắn có lỗi với Bổn Vương, cho nên ngươi xứng đáng phải nhận.”

Vân Yên nhắm mắt lại, nàng đã không muốn nghe đến chuyện tình của bọn họ nữa rồi.

Long Hạo Thiên nhìn thấy trước mắt một màn đau lòng, liền không thể hô hấp được, ánh mắt càng ngập đầy thù hận, đem hạ thể nàng trở thành đối tượng phát tiết. Vân Yên chịu không nổi va chạm mãnh liệt của hắn, chỉ thấy ý thức càng ngày càng mơ hồ.

Chờ đến khi Long Hạo Thiên rốt cuộc đã phát tiết hoàn toàn, thở phì phì đứng dậy mới nhận ra nàng đã hôn mê bất tỉnh.

“Thật vô dụng.” không thèm liếc nàng một cái liền đứng dậy rời đi.

Khi Vân Yên tỉnh dậy, trời đã sáng, nhìn thấy trên giường một đống hỗn độn, trước ngực mình xanh tím, thân thể đau nhức, nàng yên lặng ngồi dậy mặc quần áo lại.

“Nương nương, mời dùng điểm tâm.” Binh lính ngoài cửa hô.

Nàng như không nghe thấy, tựa vào bên giường.

“Nương nương, mời dùng điểm tâm.” Binh lính lại một lần nữa hô lớn, nàng vẫn không đáp lời.

“Nương nương, nên ăn sáng rồi.” Binh lính nói lần thứ ba.

Vân Yên rốt cuộc cũng có phản ứng, hữu khí vô lực nói: “Mang xuống đi, ta không đói.”

Vài giờ sau.

“Nương nương, mời dùng cơm trưa.” Binh lính lại ở bên ngoài hô.

“Không cần, ta không đói bụng.” Vân Yên vẫn ngồi nơi đó, ánh mắt trống rỗng, tựa như một con búp bê không có sự sống.

Bữa trưa cũng không ăn? Binh lính mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, xoay người rời đi.

Cửa đột nhiên bị một binh sĩ đẩy ra, tay bưng một khay đồ ăn tiến vào, Vân Yên tức giận: “Ta đã nói ta không đói, ngươi có nghe thấy không?” “Điểm tâm không ăn, cơm trưa cũng không ăn, không đói bụng sao? Ngươi muốn gây khó dễ cho chính mình sao?” Binh sĩ chậm rãi ngẩng đầu.

“Là ngươi?” Vân Yên nhìn thấy hắn chợt kích động, đứng lên chỉ tay vào mặt hắn, phẫn nộ quát: “Cút, ngươi cút ngay.”

Chương 086 -- Ca ngợi

“Mau ăn cơm.” Hắc Ưng không để ý tới tức giận trên mặt nàng, đưa đồ ăn tới trước mặt nàng.

“Ta nói ngươi cút.” Vân Yên phẫn nộ đem toàn bộ đồ ăn hất đổ xuống đất, “Ta không cần ngươi tới thương hại ta.” Nước mắt của nàng rơi càng mau, là hắn không muốn mình bỏ trốn, là hắn đem mình đuổi về, bây giờ hắn còn đến đây làm gì?

“Không ai thương hại ngươi cả, ta càng biết ngươi không đáng thương, ngươi đã biết làm như vậy không có ý nghĩa gì, tại sao vẫn cam chịu tra tấn chính mình.” Hắc Ưng biết oán khí trong lòng nàng, giờ phút này đã bộc phát ra hết.

“Là ta ư? Là ta không chịu thay đổi cái gì? Ta không thể khiến ngươi thả ta đi, cũng không thể làm cho Long Hạo Thiên dừng tra tấn nhục nhã ta, chẳng lẽ ta tự trừng phạt cùng tra tấn chính mình cũng đều không có tư cách sao?” Trong mắt Vân Yên đều là lệ, u uất hét lên.

“Ngươi đang hận ta?” Hắc Ưng thở dài, hắn biết, nàng thật sự hận hắn.

“Ta không nên hận ngươi sao?” Vân Yên oán hận trừng mắt lườm hắn, tất cả đều là vì hắn gây nên.

“Vậy ngươi cứ hận ta đi, đừng hành hạ bản thân nữa.” Hắc Ưng liếc nàng, biết nàng đang tức giận, nói cái gì cũng đều không nghe, đành xoay người rời đi.

Vân Yên tràn đầy hận ý dõi theo bóng dáng hắn, đột nhiên nghe thấy một hồi trống vang dài, lại khai chiến sao? Nàng lau đi nước mắt rồi đi ra ngoài.

“Nương nương…” binh lính canh ở bên ngoài nhìn thấy nàng liền hành lễ.

“Vương lại cùng Hán triều khai chiến sao?” Nàng nhìn về phía xa kia, hỏi đến.

“Hồi bẩm nương nương, đúng vậy.” Binh lính trả lời.

“Ta đi xem.” Vân Yên nói xong liền đi về phía chiến trường.

Trên chiến trường, cát vàng cuồn cuộn, tiếng hét đinh tai nhức óc, hai bên binh lính đang dốc toàn lực chém giết.

“U Linh Vương, hai lần để ngươi trốn thoát là do ngươi tốt số, hôm nay mệnh ngươi sẽ không tốt như vậy, đỡ chiêu.” Đao trong tay Lý Mục bổ tới.

Long Hạo Thiên khinh khỉnh bước lùi lại tránh, kiếm trong tay cũng hướng về phía hắn đâm tới, cười lạnh: “Ngươi không phải đã đánh giá bản thân quá cao đó chứ? Ngươi cho rằng Bổn Vương chỉ biết ngồi không sao?”

“Ăn chay hay không ăn chay sẽ biết ngay thôi, nhưng U Linh Vương trước mắt không thấy đáng sợ như vậy.” Lý Mục châm biếm nói, vừa nói vừa làm, đao không giảm chút tốc độ nào.

“Vậy Bổn Vương sẽ cho ngươi biết gặp được U Linh Vương đích thực là như thế nào.” Ánh mắt Long Hạo Thiên đã trở nên lạnh lùng, thanh kiếm đột nhiên đổi hướng.

Lý Mục cả kinh liền lui ra sau, hô lớn: “Bày trận xiềng xích.”

Rất nhanh giống như lần trước, một đám người cầm thiết liên cùng trường thương nhanh chóng vây quanh hắn thành vòng tròn.

Vân Yên nhìn thấy trận địa này, lần trước hắn không phá vây ra ngoài được, lần này thì sao? Dù thế nào nàng cũng sẽ không ra tay cứu hắn, còn có chút hi vọng ác độc là cho hắn chết trên chiến trường.

Có điều, chỉ chớp mắt thấy trên chiến trường đã không thấy Long Hạo Thiên biến mất khi nào, xông ra khỏi vòng vây chặt chẽ đó, binh lính Hán triều không chết cũng bị thương.

Lý Mục thật sự kinh hãi, hét lớn: “Rút lui.”

“Còn muốn chạy, cũng phải hỏi xem Bổn Vương có đồng ý hay không?” Kiếm của Long Hạo Thiên chỉ thẳng tim hắn.

Tim Vân Yên lập tức nhảy lên, nếu hắn không tránh khỏi sẽ phải chết là không nghi ngờ, nhưng kiếm trên chiến trường thực sự tàn khốc, đâm vào ngực Lý Mục, máu tươi lập tức theo đó dũng mãnh phun ra.

Thân thể Lý Mục thẳng tắp ngã xuống.

“Tướng quân…” Binh lính Hán triều thấy một màn diễn ra, sĩ khí đã tan không ít.

“Long Vương bách chiến bách thắng… Long Vương bách chiến bách thắng…”  Binh lính Long triều giơ tay hô lớn.

Vân Yên biết kết thúc đã định, trong lòng không rõ có tư vị gì, nàng có thể tưởng tượng được cha nàng có phải hay không cũng ngã xuống như vậy? nước mắt lập tức ướt đẫm, nắm tay gắt gao siết chặt.

Ngồi trong lều, nàng nghe được tiếng hoan hô, tiếng cười nói chúc mừng bên ngoài, thắng lợi này chính là thắng lợi phải dùng bằng bao nhiêu máu, cùng bao mạng người đổi lấy. Những người đang còn sống, đang ở đây chúc mừng, vậy còn những người đã chết, hỏi có mấy ai còn nhớ đến tên bọn họ.

Chịu không nổi thanh âm ồn ào này, nàng muốn rời khỏi lều, tránh xa một chút. Nhưng vừa mở cửa, một binh sĩ đã muốn đi vào, nói: “Nương nương, Vương mời người tới.”

Mời nàng? Vân Yên sửng sốt, gật đầu nói: “Đi thôi.” “Nương nương…” Binh sĩ làm một động tác mời.

Vân Yên đi theo hắn đến khu đất trống, đã thấy Long Hạo Thiên ngồi ở đó cùng binh lính uống rượu ăn thịt.

“Thần thiếp tham kiến Vương.” Vân Yên hơi hành lễ nói.

“Lại đây, ngươi cũng tới cùng chúc mừng Bổn Vương.” Long Hạo Thiên đem nàng ôm trong lòng, nói bên tai nàng.

Phía dưới, tướng quân cùng binh lính đều cúi đầu giấu tiếng cười.

Sắc mặt Vân Yên đã muốn đỏ, mượn cơ hội đẩy hắn ra: “Thần thiếp chúc mừng Vương.”

“Ngươi muốn chúc mừng Bổn Vương như thế nào?” Long Hạo Thiên còn cố ý muốn làm khó nàng.

“Vương muốn chúc mừng như thế nào?” Vân Yên biết hắn gọi mình đến nơi này không phải đơn giản như vậy.

“Phải chúc mừng thế nào còn cần Bổn Vương dạy ngươi sao? Rất nhiều binh lính bên dưới kia đều đang mong chờ nha.” Long Hạo Thiên ra lệnh, khóe môi vẫn mang theo ý lạnh.

Vân Yên mặc dù trong lòng oán hận, muốn trước mặt nhiều người làm cho hắn bẽ mặt, nhưng ngẫm lại vẫn là quên đi, muốn chọc vào hắn chính là tìm phiền phức ình, nghĩ vậy liền quỳ xuống lớn tiếng nói: “Thần thiếp cung chúc Vương đánh bại Hán triều, càng chúc mừng Vương chiến đấu bất bại, chí khí ngút trời, trị quốc an dân, chí ở bốn phương, nguyện cầu Long triều thống nhất giang sơn, thiên hạ vô địch.” Nàng nói liền một hơi rất nhiều từ ngữ ca ngợi.

“Nguyện cầu Long triều thống nhất giang sơn, thiên hạ vô địch.” Tất cả mọi người cũng quỳ xuống.

“Được, đứng lên đi.” Long Hạo Thiên hiển nhiên trong lòng vui vẻ, hết sức vừa lòng, đứng dậy, hai tay giơ lên làm động tác mời.

“Tạ ơn Vương.” Mọi người lúc này mới lần lượt ngồi lại chỗ cũ.

Chương 087 -- Trò chơi

Trên mặt Vân Yên bình tĩnh không lộ một chút biểu tình, lúc này mới hơi cúi người: “Vương, vậy thần thiếp cáo lui trước.”

“Chờ một chút, hôm nay đánh bại Hán triều, theo thói quen, Bổn Vương muốn thưởng cho bọn họ, nhưng nữ nhân trong quân doanh này đã bị ngươi cho đi về hết, hiện tại tùy ngươi biểu diễn một tiết mục nào đó, giúp vui ọi người.” Long Hạo Thiên đột nhiên hạ lệnh.

Vân Yên bình tĩnh nhìn hắn. Hắn cư nhiên đánh đồng nàng cùng với những nữ nhân đó, trong lòng hắn có lẽ mình so với những nữ nhân kia cũng không bằng, nhưng biểu diễn cho những binh lính đã anh dũng đánh giặc, nàng cũng không cảm thấy mất mặt, ngược lại còn có chút vinh hạnh.p>

Những người bên dưới nghe được Vương nói như vậy, mặc dù chờ mong nhưng cũng không dám lên tiếng, bởi vì dù sao nàng cũng là nương nương, không phải là một nữ nhân thấp hèn mà bọn họ có thể tùy ý ồn ào.

“Được.” Vân Yên cười tươi, hắn nghĩ hắn nói như vậy sẽ làm khó mình sao, xoay người đối mặt với bọn họ, “Vương muốn ta biểu diễn một tiết mục để cảm tạ các ngươi đã không tiếc xương máu, chiến đấu anh dũng giết giặc. Có điều thật sự xin lỗi, ta không phải người tinh thông cầm kỳ thi họa, cũng không biết ca hát nhảy múa.” Nàng cố ý tạm dừng một chút.

Long Hạo Thiên theo dõi nàng, chính vì hắn biết cái gì nàng cũng không biết nên mới cố ý làm khó dễ nàng.

Binh lính cũng ngừng thở nhìn nàng kinh ngạc, nương nương là một công chúa, sao lại không biết những điều đó?

“Ta sẽ cùng mọi người chơi một trò chơi.” Vân Yên nói, đi đến trước mặt tướng quân nói: “Xin điều một trăm binh lính cho ta.”

“Dạ nương nương.” Tướng quân lập tức phân phó xuống dưới.

Một trăm binh lính rất nhanh tập trung đứng vây quanh, Vân Yên nhỏ giọng giảng giải cho họ luật chơi.

Ánh mắt Long Hạo Thiên muốn híp cả lại, nàng cần binh lính làm gì.

Những binh lính còn lại cũng thật hiếu kì nhìn nàng.

“Tất cả mọi người đã rõ vị trí của mình chưa?” Vân Yên hỏi.

“Đã rõ, nương nương.” Tất cả cùng đáp.

“Được, vậy cứ theo dặn dò vừa rồi, lấy hắn làm trung tâm, tìm lấy vị trí của mình.” Vân Yên ra lệnh.

“Dạ, nương nương.” Một trăm binh lính lập tức lập thành một vòng tròn, có điều là từ bên trong vòng tròn lớn, có mười người tay cầm một lá cờ, mặt trên đánh số từ một đến mười để phân biệt.

“Mọi người xem này, xếp hình tròn thực bình thường, nương nương muốn dùng nó để chơi trò chơi gì vậy?Không phải là trò chơi trốn tìm chứ?”

“Những thứ cần thiết đã chuẩn bị xong rồi, trò chơi bắt đầu, chỉ cần các ngươi đi vào, bắt được lá cờ viết chữ thập, đứng lên trên ghế là thắng, ai cũng có thể tham gia.” Vân Yên cười nói, đây chính là trò chơi nàng tự nghĩ ra, còn chưa từng chơi thử, hôm nay liền chơi xem sao.

“Ta chơi…” Một binh sĩ sắc mặt ửng đỏ đứng lên, vừa rồi còn hét lên đầy hơi rượu, trên mặt có chút men say.

“Được, đi thôi.” Vân Yên đứng bên cạnh nói. “Thật dễ dàng.” Binh sĩ nói xong liền đi vào bên trong vòng tròn. Hắn nghĩ chỉ cần đi vào là có thể lấy được.

Vân Yên lặng lẽ quan sát, miệng đếm đến mười lập tức hô: “Tam biến.”

Nghe thấy mệnh lệnh, người cầm lá cờ số ba lập tức mang theo những người ở phía sau, chuyển đổi phương hướng.

Mọi người liền nhìn thấy đường vào đã biến đổi, bên trong có rất nhiều tử lộ, chỉ còn một đường sống.

Hả? sao lại thế này, binh sĩ say rượu nhìn trước mặt mình có người chặn lại, cảm thấy nhức đầu, chẳng lẽ là mình đi nhầm? Quay đầu lại hướng mình vừa đi đến.

Vân Yên cứ cách mười giây lại biến hóa ra một phương hướng khác, cuối cùng, binh sĩ kia mệt đến không chống đỡ được, chỉ có thể xin tha: “Nương nương, thuộc hạ nhận thua.”

“Còn có ai nguyện ý lên thử một lần không?” Vân Yên lại hỏi.

“Ta…” “ta…” “ta…” Trò chơi quá mới lạ, rất nhiều binh sĩ đứng dậy hưởng ứng.

“Được, các ngươi có thể mười người vào một lần.” Vân Yên gật đầu.

Chỉ có ánh mắt Long Hạo Thiên nhìn chằm chằm trận địa biến hóa kia, hiện tại hắn hoàn toàn không thể phát hiện ra được sự huyền bí của nó, tuy hắn nhớ kỹ mỗi một khẩu lệnh biến hóa của nàng, nhưng mà hình như nàng không có quy luật gì cả.

Vân Yên vẫn như trước, mười giây biến hóa hình dạng một lần, tuy rằng mười binh lính đi những hướng khác nhau, nhưng cuối cùng đều gặp tử lộ, phát hiện con đường đúng thì đã chậm, trận hình lại tiếp tục biến hóa.

Mọi người đều nhìn chằm chằm trận hình thay đổi liên tục, trong lòng cẩn thận nghiên cứu, cũng nóng lòng muốn tỷ thí. Một lúc lâu sau.

“Tướng quân, người cũng lên chơi đi.” Nhóm binh lính thi đấu cuối cùng rốt cuộc buông tay, đem hy vọng gửi gắm cho tướng quân.

“Được, chúng ta cũng phải đi thử xem.” Tuy rằng không nắm chắc, nhưng binh lính cũng còn không ngại tiến về phía trước, thì bọn họ cũng phải kiên trì đến cùng.

Vân Yên cười cười, nàng sao không nhìn thấy vẻ miễn cưỡng trên mặt bọn họ, chỉ sợ chẳng may thua cuộc, mất mặt trước binh lính của mình.

“Ngươi đi phía này, ta đi phía này, ngươi chạy qua bên kia, ngươi…” Tướng quân chỉ huy phó tướng quân, hắn chỉ cầu một người có thể ra ngoài.

“Năm…” Vân Yên bắt đầu ra lệnh.

Sau nửa canh giờ.

“Chúng ta thắng rồi.” Tướng quân cầm trong tay lá cờ hình chữ thập đứng ở trên ghế quơ quơ.

“Tướng quân… tướng quân…” Binh lính hưng phấn hô to, Tướng quân quả nhiên không giống với bọn họ.

“Tốt lắm, trò chơi dừng ở đây đi, giờ cũng không còn sớm, tất cả giải tán.” Long Hạo Thiên đột nhiên phân phó.

“Dạ.” Tướng quân cùng binh lính đều tản đi.

Vân Yên cũng hướng về lều của mình đi tới, liền thấy tướng quân ở phía sau đuổi theo, quỳ xuống yết kiến: “Mạt tướng tạ ơn nương nương thủ hạ lưu tình.”

Chương 088 -- Lưu tình

“Tướng quân khiêm nhường rồi, tướng quân thường xuyên chinh chiến sa trường, ta chỉ bày một trận pháp nho nhỏ, sao có thể làm khó tướng quân chứ.” Vân Yên thản nhiên cười.

“Mạt tướng quả thực xấu hổ rồi.” Vẻ mặt Tướng quân ngượng ngùng, đối với nàng lại càng thêm bội phục sát đất.

“Tướng quân, ngày hôm nay đã mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi đi, ta cũng muốn nghỉ ngơi.” Vân Yên nói.

“Dạ, nương nương nghỉ ngơi sớm, mạt tướng cáo lui.” Trong lòng tướng quân thầm cảm thán, nếu nương nương không lưu tình, hôm nay hắn đã mất mặt trước binh lính rồi. Vân Yên xoay người đẩy cửa ra, đã thấy Long Hạo Thiên ngồi bên trong, nàng sửng sốt, hắn vào đây khi nào?

“Sao ngươi có thể nghĩ ra trận pháp rối rắm như vậy?” Hắn nhìn nàng chằm chằm.

“Trận pháp?” Vân Yên lắp bắp kinh hãi, “Không phải vậy, đây là trò chơi mà chúng ta thường xuyên chơi ngày còn ở hoàng cung.”

“Trò chơi?” Long Hạo Thiên cười lạnh đi đến trước mặt nàng, nhìn nàng một lượt mới nói: “Bổn Vương lần đầu tiên mới được thấy một trò chơi thú vị như vậy, trò này là ai dạy ngươi?”

“Vân Hổ - Vân lão tướng.” Vân Yên không nghĩ ngợi liền trả lời, nàng học được những điều này đích thực là do cha dạy.

“Là ông ta?” Ánh mắt Long Hạo Thiên mơ hồ một chút, không có gì nghi ngờ, “Ông ta đúng là một nhân tài hiếm có, hữu dũng hữu mưu, còn đầy bản lĩnh, chỉ tiếc…”

“Chỉ tiếc là ông ấy đã bị ngươi giết có phải không?” Vân Yên tiếp lời hắn, vẻ mặt đầy thù hận.

“Là hắn đạo đức giả, Bổn vương đã nhiều lần cho hắn cơ hội, có điều hắn không biết quý trọng.” Long Hạo Thiên tiếc hận đáp.

“Hừ.” Vân Yên hừ lạnh một tiếng, ngữ khí cổ vũ: “Ông ấy là người trung quân ái quốc, thề chết cũng không làm tặc phản quốc, ông ấy là anh hùng của đại Vân triều chúng ta, mọi người đều kính trọng ông ấy, ngươi không được vũ nhục ông.”

“Vậy có phải ngươi hận Bổn Vương đã giết ông ta hay không?” Long Hạo Thiên cười lạnh.

“Oán hận không thể giết được ngươi, thay ông ấy báo thù.” Vân Yên nghiến răng nghiến lợi nói, nàng sao có thể không hận chứ.

“Hận? Ngươi không phải cũng gả cho Bổn Vương, ở dưới thân Bổn Vương sao?” Long Hạo Thiên vươn tay vuốt ve mặt nàng. Vân Yên phẫn nộ ngoảnh mặt sang nơi khác, tựa như vừa nghe một câu chuyện cười, “Gả cho ngươi? Nếu ngươi không đến hỏi ta sẽ gả cho ngươi sao?” Nếu không phải là hắn bức bách, nàng cũng sẽ không thay Vân La xuất giá.

“Ngươi có thể cự tuyệt.” Chỉ là một nữ nhân, nếu bọn họ cự tuyệt hắn cũng không để ý.

“Cự tuyệt? Chúng ta có thể cự tuyệt sao? Chúng ta dám cự tuyệt sao? Mặc dù ngàn vạn lần không muốn, ta cũng không thể không theo chồng đến đây, chỉ bởi vì chúng ta sợ ngươi mất hứng, đến lúc đó dân chúng Vân triều chúng ta lại phải chịu tai ương.” Vân Yên châm chọc, nếu nàng có thể chọn đường sống, nàng cần gì phải hứng chịu nhục nhã do hắn mang lại. “Nếu đã là không thể, vậy ngươi nên tốt nhất ngoan ngoãn một chút, nếu không chọc giận Bổn Vương thì hậu quả ngươi cũng có thể tưởng tượng được.” Long Hạo Thiên uy hiếp, đây hẳn là thái độ cần có của nàng sao?

“Có quan hệ gì sao? Mặc dù ta không nói câu nào ngươi cũng sẽ đem oán khí phát tiết trên người của ta.” Vân Yên biết tất cả đều không phải lý do, lý do chính là bởi vì quan hệ của hắn và Hắc Ưng, cùng với nữ nhân kia.

“Ha ha…” Long Hạo Thiên đột nhiên cười phá lên, “Vậy ngươi xem như phải nhẫn nhục chịu đựng sao?”

“Tùy ngươi muốn nói thế nào cũng được, ngươi còn chuyện gì không? Không có việc gì ta muốn ngủ rồi, ngươi ra ngoài đi.” Vân Yên không muốn cùng hắn nói thêm gì nữa, trong mắt nàng, hắn chính là một kẻ điên, nàng quyết định mặc dù về sau không phản kháng hắn, nhưng cũng sẽ không để hắn thấy mình yếu đuối.

“Đây là lời mà phi tử nói với Vương sao?” Long Hạo Thiên nhìn chằm chằm nàng, cảm thấy khó chịu với ánh mắt chán ghét của nàng.

“không phải, nhưng ngươi cho rằng ta là phi tử của ngươi sao? Ta không phải là phạm nhân của ngươi, muốn đánh liền đánh, muốn mắng liền mắng ư?” Vân Yên cũng bật cười, nhưng là nụ cười bất đắc dĩ cùng bi ai.

“Vậy được, ngươi chính là phạm nhân của Bổn Vương. Hôm nay trong lòng Bổn Vương rất muốn cùng ngươi tranh cãi, mau đến cởi áo ra, Bổn Vương muốn ngủ.” Long Hạo Thiên giang hai tay, chờ nàng cởi áo mình ra.

“Ngươi muốn ngủ ở đây?” Tâm Vân Yên cả kinh, hắn không phải lại muốn…

“Có vấn đề gì sao?” Long Hạo Thiên nhìn vẻ mặt không tình nguyện của nàng, hỏi tới.p>

“Không vấn đề gì.” Vân Yên nói xong, bắt đầu cởi bỏ áo khoác của hắn, nơi này hết thảy đều là của hắn, nàng có thể có vấn đề gì?

Long Hạo Thiên có chút ngạc nhiên, nàng hôm nay cư nhiên thuận theo như vậy?

Rột rột rột… bụng nàng đột nhiên réo lên.

Sắc mặt Vân Yên thoáng ngẩn ra, lập tức chuyển sang đỏ ửng.

“Ngươi chưa ăn cơm sao?” Long Hạo Thiên nghe ra tiếng kêu từ bụng nàng.

“Không muốn ăn.” Vân Yên nói.

“Là không muốn ăn hay cố ý không ăn.” Long Hạo Thiên nhìn nàng, không đợi nàng trả lời liền cất giọng hô: “Người đâu.”

“Vương, có gì cần dặn dò?” Một binh sĩ đi vào.

“Đến phòng bếp dặn dò chuẩn bị một ít thức ăn mang lại đây.” Hắn ra lệnh.

“Dạ.” Binh sĩ quay người rời đi.

Vân Yên nhìn hắn, hắn làm gì vậy? Nàng cũng không tốt bụng cho rằng hắn quan tâm mình.

“Không cần cảm kích Bổn Vương, Bổn vương có thể giết ngươi, nhưng Bổn Vương tuyệt đối không cho phép ngươi chết đói, có điều ngươi có thể ăn no mà chết.”

“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ cảm kích ngươi sao, thật là tự mình đa tình.”

Rất nhanh sau đó, ngoài cửa vang lên tiếng của binh sĩ kia: “Vương, đồ ăn đã chuẩn bị xong, mang vào được chưa ạ?”

“Đem vào.” Long Hạo Thiên hạ lệnh.

Binh sĩ đem đồ ăn trên tay để xuống bàn liền lui ra ngoài.

Vân Yên cười cười, ngồi xuống, miệng nhỏ lập tức hoạt động, nàng không muốn giống như trước đây, nếu không thể trốn thoát, vậy nàng phải cố gắng tự chăm sóc mình tốt một chút.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx