sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Bên Kia Giấc Mơ - Chương 03

Chương 3.

Ngoài việc mất trí nhớ và chân trái rạn xương phải bó bột thì các xây xước phần mềm không đáng kể nên tôi hồi phục rất nhanh. Chỉ một tuần sau tôi đã được xuất viện. Minh tới đưa tôi về. Anh lái xe vòng vèo qua các phố rồi dừng lại trước một chung cư tầm trung.- Bố mẹ em vào Sài Gòn còn em ở đây một mình. - Minh nói rồi cười. - Cô bé cổ hủ của tôi sợ mang tiếng nên chẳng bao giờ mời tôi lên nhà. Vậy một ngày đặc biệt như ngày hôm nay thì anh lên nhà được không?Tôi cười cười gật đầu rồi loay hoay quay xuống băng ghế sau tìm nạng chống. Minh bỗng vòng tay qua người bế bổng tôi ra khỏi xe rồi cứ thế đi thẳng vào thang máy chung cư, phớt lờ ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh. Minh rất cao to khiến tôi chỉ như một đứa trẻ lọt thỏm trong vòng tay anh nhưng điều đó chẳng làm tôi bớt xấu hổ chút nào.- Thả em xuống đi. - Tôi lí nhí nói, mặt đỏ tới tận chân tóc.- Vậy em tự lên nhà nhé, có nhớ số nhà không?- … - Nếu tôi nhớ được tôi đã tự về, đâu cần anh đưa rước thế này?Thế là tôi đành lặng thinh, ôm chiếc túi xách trong lòng mà mấy ngón tay bấu chặt như muốn chọc thủng lớp da túi. Tôi hơi quay nghiêng, giấu mặt vào lồng ngực rộng của anh, thực chẳng khác gì con đà điểu chui đầu xuống cát. Minh bấm tầng 12A rồi cứ thế ôm tôi trong tay suốt thời gian thang máy chạy lên. Có lẽ trọng lượng cơ thể mảnh mai của tôi chả thấm vào đâu so với sức lực của anh.Anh dừng lại trước phòng 12A13.- Chìa khoá ở trong túi em, mở cửa đi. - Anh khẽ cười. - Có bất ngờ đang chờ em.Bất ngờ mà Minh nói là hai người ngồi sẵn trong phòng khách. Tôi dễ dàng nhận ra bố mẹ nhờ đã xem trước những bức ảnh rất kỹ. Vì bố mẹ vừa đáp xuống sân bay nên Minh bảo về thẳng nhà đợi, không cần qua viện. Anh vừa đặt tôi xuống ghế là bố mẹ xô tới.- Con, con có sao không? - Mẹ ôm tôi bật khóc rồi sờ nắn rất kỹ chân tay đầu cổ tôi như để xác định tôi đích thực đang tồn tại.Tôi lặng đi trong giây lát. Tôi nhận ra được bố mẹ không có nghĩa là tôi đã định hình được mối quan hệ hay tình cảm tôi dành cho họ. Đối với tôi bây giờ mà nói, một tuần bên cạnh Minh khiến tôi có cảm giác thân thiết với anh hơn rất nhiều hai đấng sinh thành đang ở ngay trước mặt.- Ch… - Chữ “cháu” đã ra tới đầu lưỡi bị tôi nuốt ngược trở lại. Vì căng thẳng và mất tự nhiên mà giọng tôi lạc hẳn đi. - Con không sao ạ, chân hơi rạn một chút nhưng sẽ khỏi sớm thôi.- Có phải… có phải con bị…- Vâng, con bị mất trí nhớ. - Tôi cố dùng giọng bình thản nói, như thể đây chỉ là một tai nạn vặt vãnh thường ngày kiểu đứt tay hay vấp ngã trầy da.- Vậy con còn nhớ bố mẹ không? - Bố tôi cất tiếng, giọng khàn đục.Tôi suy nghĩ rồi chậm rãi lắc đầu bởi chuyện này có muốn cũng chẳng thể nào giấu được. Chẳng thà làm bố mẹ shock một lần còn hơn là đi hết lo lắng này tới thất vọng khác.Đến lúc này mẹ mới để ý tới Minh đang đứng cạnh tôi, thái độ lúng túng giống như anh vừa là người quen nhưng lại cũng xa lạ nên tạm thời chưa biết cư xử thế nào cho phải. Mẹ nhẹ nhàng mời anh ngồi rồi mới mở lời:- Cháu là Minh…?- Dạ vâng. - Anh vui vẻ trả lời. - Cháu chính là người đã gọi điện cho anh Hải ạ. Cháu xin phép tự giới thiệu, cháu là bạn trai của Thuỳ nhưng chắc em chưa bao giờ kể với cô chú.- Chưa… - Mẹ khó xử nói. - Con bé này tính hay xấu hổ nên…- Cháu hiểu ạ. - Anh mỉm cười, không lấy thế làm phật ý. - Thời gian vừa rồi Thuỳ nằm viện nên cháu có xin phép qua nhà dọn dẹp, quét tước lại nhà cửa.- Cảm ơn cháu, cháu đã chăm sóc Thuỳ trong viện mà lại còn mất công đến dọn dẹp nữa, cháu chu đáo quá.Rồi cứ thế câu chuyện tiếp tục, tôi ngồi bên cạnh chẳng biết nói gì nên đành im lặng nhìn ngắm xung quanh. Căn hộ của nhà tôi khoảng tám mươi mét với hai phòng ngủ, nội thất không quá sang trọng hay xập xệ, gợi lên một gia cảnh công chức đủ sống điển hình. Chỉ là, mọi thứ, kể cả những bức ảnh chụp gia đình treo trên tường không gợi cho tôi bất kỳ cảm giác thân quen nào. Khi tôi hướng ánh mắt qua bàn thì thấy chiếc điều khiển TV đang nằm chỏng chơ liền với lấy bật lên. Chương trình hiện lên là CNN. Tôi chăm chú lắng nghe một lát rồi bất chuyển liên tục cho tới kênh KBS.Tôi vốn tốt nghiệp khoa ngoại ngữ, thông thạo tới hai thứ tiếng.Vậy mà giờ tôi hoàn toàn không hiểu bất cứ cái gì người ta đang huyên thuyên trên TV.Một nỗi thất vọng lẫn sợ hãi cùng cực bỗng bùng ra thít chặt lấy tôi khiến tôi oà lên khóc. Cả nhà liền hoảng hốt quay qua tôi xem có chuyện gì. Minh ghì chặt lấy tôi còn tôi vùi mặt vào ngực anh, giọng bị từng cơn nức nở ngắt quãng:- Con không hiểu gì hết…Bố mẹ bối rối im lặng, chắc trong thoáng chốc chưa biết phải an ủi tôi thế nào. Chỉ có Minh là bình tĩnh, anh vuốt tóc tôi, từng lời thủ thỉ của anh khiến tôi dần dịu lại:- Đừng lo lắng quá, quên thì mình học lại, anh sẽ giúp em. Quan trọng là gia đình và anh luôn ở đây, bên cạnh em. Nếu không nhớ ra chuyện cũ thì thôi, chúng ta sẽ tạo nên ký ức mới, cuộc sống trước mắt vẫn còn rất dài.- Đúng rồi, - Mẹ ngồi bên nhanh nhẹn tiếp lời. - dù có bất kỳ chuyện gì, chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết.Thế nhưng cái “cùng nhau” mà mẹ tôi nói chỉ kéo dài được ba ngày. Sang ngày thứ tư, anh trai tôi gọi điện từ Sài Gòn ra hỏi han tình hình rồi gợi ý bố mẹ đưa tôi vào trong đó tĩnh dưỡng. Có điều, như lời bố kể thì căn hộ của anh chị trong đó rất nhỏ, bình thường là bố và anh ngủ ngoài phòng khách còn phòng ngủ dành cho mẹ, chị và cháu. Nếu tôi vào thì sẽ phải trải chiếu trong nhà tắm nằm sao? Tôi có thể mất đi trí nhớ nhưng bằng cách kỳ diệu nào đó tư duy logic lại không mấy bị ảnh hưởng.- Chắc anh chị không xa được bố mẹ rồi. - Tôi cười.Thật ra tôi nói câu này không mang hàm ý giễu cợt mà ngược lại, nhiều phần thông cảm. Anh chị tôi trong nam rất vất vả, đi làm từ sáng tới tối nên rất cần sự giúp đỡ của ông bà. Bố tôi hàng ngày phụ trách đi chợ, dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ quần áo còn mẹ chịu trách nhiệm chăm cháu và bếp núc. Cuộc sống đang đều đặn như một cỗ máy vận hành hoàn hảo bỗng vì tôi mà đảo lộn tùng phèo. Chị phải xin nghỉ phép ở nhà trông con mấy ngày nay nên anh sốt ruột là phải.- Trong đó đời sống đắt đỏ, nhà chật, lại không dám giao con bé con cho người ngoài nên chúng nó không thuê osin... - Mẹ nói như phân trần. Thấy vẻ ngần ngừ của mẹ, tôi liền cười động viên:- Thôi bố mẹ vào với anh chị đi, anh chị với cháu cần bố mẹ hơn con. Đằng nào thì việc hồi phục trí nhớ của con cũng không phải ngày một ngày hai. Chân con cuối tuần này cũng tháo bột rồi.Vậy là, ngay sau khi chân tôi tháo bột, tóc bắt đầu lún phún mọc lại thì bố mẹ tôi cũng khăn gói về lại Sài Gòn. Căn hộ bỗng chốc trở nên quá rộng rãi đối với một đứa con gái độc thân.………………Tôi cứ mải miết chạy, chạy một cách vô định trong bóng đêm, vì sao thì tôi lại không biết. Tôi chỉ biết chắc chắn là tôi không được dừng lại, một cái gì đó rất đáng sợ dù không phát ra bất kỳ tiếng động nào đang đuổi đằng sau. Và rồi như tình huống trong mọi bộ phim kinh dị, tôi bị vấp ngã sấp xuống sàn, đúng lúc một quầng sáng chói lòa từ phía sau trùm lên người.- Á á… - Tôi bật dậy, mồ hôi ướt đầm đìa còn nỗi sợ vô hình vẫn vảng vất chưa dứt. Thời gian gần đây tôi liên tục có giấc mơ này nhưng vẫn không sao quen được với nó. Nó có ý nghĩa gì vậy? Từ trong tiềm thức tôi đang sợ điều gì sao?Theo phản xạ, tôi run tay bấm số điện thoại của Minh như tìm kiếm sự an toàn. Anh kiên nhẫn nghe tôi tường thuật lại bằng giọng ngắt quãng mà không hề cắt lời, cũng không nói rằng đó chỉ là giấc mơ, chẳng có gì phải sợ. Anh lắng nghe rất kỹ những gì tôi nói, điều đó làm tôi cảm thấy được an ủi không ít. Và khi Minh còn đang nói chuyện với tôi trên điện thoại, chuông cửa nhà tôi bỗng kêu lên ầm ĩ.Tôi mở cửa và thấy anh sừng sững trước mặt, trên tay là chiếc điện thoại vẫn còn đang kết nối với máy tôi.- Anh… - Tôi ngỡ ngàng tới không thốt nên lời.- Đừng sợ, có anh đây rồi. - Anh siết chặt tôi trong tay, nhiệt lượng từ cơ thể anh quấn chặt lấy tôi khiến tôi thấy mình an toàn hơn bao giờ hết.Tôi thuật lại giấc mơ của mình, lần này với giọng điệu rõ ràng và tư duy mạch lạc hơn hẳn. Minh đăm chiêu lắng nghe.- Có lẽ sâu trong não em vẫn còn ấn tượng về vụ tai nạn. Như vậy quầng sáng em nhìn thấy lúc ngã xuống chính là đèn của chiếc xe đâm vào em. - Anh nhún vai. - Đây có thể là một dấu hiệu tốt cho thấy em đang dần hồi phục lại trí nhớ.- À, nói tới chuyện đó, em muốn nhờ anh một việc. - Tôi ngại ngùng xoa tay lên cái đầu trọc bắt đầu lún phún tóc.Tôi đi ra chiếc máy tính để bàn, mở một thư mục rồi chỉ vào file word tên Diary.- Em mới tìm thấy file này hôm nay, theo như exif thì em bắt đầu viết từ năm năm trước cho tới ngày bị tai nạn. Em đã rất mừng, có điều… - Tôi thở dài. - file đòi mật khẩu mà em thì chịu, không có khái niệm gì hết. Anh giúp em phá mật khẩu được không?Minh nhìn file nhật ký rất kỹ, mắt bỗng thoáng qua vẻ đăm chiêu rồi choàng tay ôm lấy tôi. Một sự bất an khó gọi tên toát ra từ anh.- Anh sao vậy?- Có nhất thiết phải bằng mọi giá nhớ lại không em? Anh thấy như thế này đâu có tệ…- Sao anh lại nói thế? - Tôi ngạc nhiên hỏi lại. - Tất nhiên là em muốn rồi, em cần phải biết trước đây mình là người thế nào. Sao tự nhiên anh lại nói như vậy?Minh buông tôi ra rồi nhìn thẳng vào mắt tôi đầy nghiêm túc.- Nhưng em phải hứa với anh… Dù thế nào cũng không được bỏ anh.- Đã có chuyện gì sao?- Anh xin lỗi. - Anh vùi mặt vào hai tay, nói câu được câu mất. - Anh đã không đủ can đảm để kể với em.- …- Chính anh, vì anh mà em bị tai nạn!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx