sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Bên Kia Giấc Mơ - Chương 04

Chương 4.

Tôi sững sờ.Bằng một giọng tràn đầy hối hận, anh kể lại với tôi rằng trước hôm tôi bị tai nạn mấy ngày anh đã có hẹn gặp với một đối tác nữ. Do nội dung bàn bạc tương đối nhạy cảm, anh đã gặp riêng cô trong một phòng VIP của nhà hàng ở Melia, tránh đi sự tò mò của đồng nghiệp cùng công ty. Tình cờ làm sao tôi đã bắt gặp anh đưa cô vào đó. Chúng tôi sau đó cãi nhau, và tôi từ chối mọi lời giải thích của anh. Vào cái ngày định mệnh kia, anh đến tìm tôi nhưng tôi nhất định không nghe anh nói, giật tay khỏi tay anh rồi chạy đi. Trong lúc vội vàng, tôi đã trượt chân ngã ra giữa đường và bị xe đâm. Nói chung cẩu huyết không khác gì phim Hàn.Chỉ trừ ra không có ai hô “Cắt!” để tôi trả lại vai diễn, trở về với cuộc sống của mình. - Anh thề với em, anh và cô ấy không có gì hết. Em có thể gọi lên Melia kiểm tra, hôm đó anh thuê phòng họp chứ không phải thuê phòng nghỉ.- Em tin anh mà. - Tôi dịu dàng xoa nhẹ khuôn mặt anh, mỉm cười. - Chẳng lẽ những gì anh đã và đang làm cho em không đủ để em tin anh sao?Tôi khẽ nhắm mắt, rồi áp môi mình lên môi Minh, đây là lần đầu tôi chủ động thân mật với anh. Sau một tích tắc ngỡ ngàng, anh đã nhiệt tình đáp lại tôi. Lâu rất lâu sau anh mới rời khỏi tôi nhưng vẫn ôm chặt tôi trong lòng.- Em muốn đi làm không? - Anh hôn nhẹ lên gáy tôi. - Làm gì?- Anh đang cần thư ký. - Minh mỉm cười. - Lương không cao lắm đâu nhưng em sẽ học được nhiều điều. Kể cả với tiếng Anh, em có thể vừa đi học, vừa làm với anh thì sẽ khôi phục nhanh hơn.- Liệu có sao không? - Tôi ngập ngừng. Môi trường công sở vốn không phải nơi để hẹn hò. Trên thực tế, nhiều công ty còn cấm nhân viên có quan hệ tình cảm với nhau.- Không sao đâu. - Anh cười. - Coi như em chỉ là thực tập thôi.- … - Thú thực, từ sau lần em bị tai nạn, anh chỉ có thể yên tâm khi thấy em trong tầm mắt. Coi như em giúp anh, được không?Vậy là việc tái hòa nhập cộng đồng của tôi bắt đầu từ đây, bên anh.……………… Công việc “thực tập” của tôi ở chỗ Minh khá nhẹ nhàng. Việc chính của tôi là sắp xếp tài liệu, quản lý lịch làm việc của anh, đi theo anh ghi nhật ký các cuộc họp. Tôi bắt đầu quen mấy người bạn làm cùng, từ đó mới biết Minh là người đàn ông độc thân được mơ ước nhất công ty. May mắn làm sao, không ai lấy đó làm ghen tị với tôi, có lẽ hoàn cảnh đáng thương của tôi hiện tại đã gợi lên lòng trắc ẩn tự nhiên từ mọi người.Nhờ Minh tôi đã mở được file nhật ký, từ đó giúp tôi tìm hiểu lại chính mình khi xưa. Tôi đã khóc, đã cười theo từng dòng chữ. “Ngày…Hôm nay là ngày đầu tiên của cuộc sống đại học và mình sẽ bắt đầu viết nhật ký. Mình muốn ghi lại mọi chuyện trong thời gian mà người ta vẫn nói là đẹp đẽ nhất cuộc đời này. Tạm biệt cô bé nhút nhát những năm cấp ba nhé, từ hôm nay Thuỳ sẽ là người mới…”“Ngày…Tại sao bắt chuyện với người khác khó như vậy? Tại sao mọi người trong lớp đã quen và nói chuyện với nhau hết trừ mình?...”“Ngày…Họ nói mình là gái Hà Nội nên chảnh choẹ, không thèm nói chuyện với ai hay tham gia hoạt động gì của lớp. Vậy có ai bắt chuyện với tôi hay rủ tôi tham gia không?...”“Ngày…Vậy là tốt nghiệp rồi. Bốn năm đại học trôi qua nhanh thật, tuy không vui như mình đã nghĩ. Giờ thì mình chẳng còn hi vọng gì vào việc “lột xác” thành người mới. Bạn bè? Thôi, coi như chưa có duyên với ai vậy…”“Ngày…Hôm nay nhìn thấy Hồng ngoài Vincom làm mình vội chạy đi chỗ khác tránh mặt. Tại sao mình lại phải làm thế? Bạn cũ thôi mà, có gì phải ngại? Mình chẳng rõ nữa. Chỉ là, Hồng và tất cả mấy người bạn đại học của mình đều dường như rất ổn. Facebook họ luôn tràn ngập những bức ảnh rực rỡ. Còn mình? Gần nửa năm qua vẫn thất nghiệp với mấy việc linh tinh thời vụ. Đơn thì cứ nộp mà chỉ tối đa đến được vòng phỏng vấn rồi lại bặt vô âm tín…”“Ngày…Lần đầu tiên mình nhận được một hợp đồng dịch thuật cho công ty lớn. Anh trưởng phòng vật tư, tên Minh thì phải, trực tiếp gọi mình đến để đưa tài liệu. Mình chưa từng gặp ai đẹp trai và lịch lãm như vậy, đến mức nhìn thôi mình còn không dám…”“Ngày…Anh Minh mời mình đi cafe. Là thật ư? Nhưng mình đã từ chối. Người như mình không nên có bất kỳ ảo tưởng gì, sẽ chỉ làm cuộc sống khốn khổ này thêm tồi tệ…”“Ngày…Cuối cùng mình cũng đã đồng ý đi cafe với anh Minh sau khi anh mời tới lần thứ ba. Trái với tưởng tượng của mình, anh rất chân thành, nói chuyện rất cởi mở. Anh kể cho mình nghe về gia đình anh, bố mẹ ở xa, một mình ra Hà Nội lập nghiệp. Mình đã cảm thấy thật đồng cảm và gần gũi với anh. Ôi cái sự ảo tưởng lại được dịp phát tác…”“Ngày…Mình đã nhận lời anh nhưng chẳng rõ đó là đúng hay sai nữa. Anh luôn như một thế giới khác, đẹp tuyệt so với mình, còn mình thì…”Và cứ thế, mọi câu chuyện những tháng gần đây của tôi chỉ xoay quanh Minh. Anh đã hiện ra giữa những trang nhật ký như một hoàng tử trong giấc mơ của mọi thiếu nữ. Anh quan tâm, chăm sóc tôi, nếu tôi không muốn ra khỏi vỏ ốc thì anh sẵn sàng bước vào đó cùng tôi. Cho tới khoảng tuần cuối trước tai nạn thì tôi lại bắt đầu viết những dòng nặng trĩu u uất, nghi ngờ và đau khổ. Và rồi tai nạn đã xảy đến, tất cả chỉ bởi cái sự hiểu lầm ngớ ngẩn kia.Tôi thở dài. Giá như tôi không quá thu mình, không quá thiếu niềm tin ở anh cũng như ở chính mình, chúng tôi đã có thể hạnh phúc biết bao thay cho hoàn cảnh dở khóc dở cười hiện nay.- Đừng nghĩ gì cả. - Minh vuốt lên mái tóc bắt đầu mọc dày ra của tôi. - Quan trọng là ngày hôm nay chúng ta vẫn bên nhau, với anh thế là đủ rồi.Tôi không có lời nào để diễn tả hết được tình yêu và lòng biết ơn của tôi đối với anh. Tôi không sao mường tượng được cuộc sống của mình sẽ thế nào nếu không có anh và tôi tin rằng “tôi” trước đây cũng nghĩ như vậy. Tai nạn vừa rồi dù sao cũng đã dạy tôi một bài học thật quý giá về sự hữu hạn mong manh của cuộc sống. Tôi đã tốn quá nhiều thời gian vô ích cho lo lắng, bất an và dằn vặt mà có lẽ hồi đó tôi không hề nhận ra. Bằng con mắt người ngoài cuộc ở thời điểm hiện tại, tôi mới thấy mình đã tự làm khổ mình lẫn những người xung quanh như thế nào.……………… - Thùy, giờ em rảnh không đi với anh một lát?- Vâng. Đi đâu vậy ạ?Thay cho câu trả lời, Minh đưa cho tôi một chiếc khoác mỏng vạt dài màu đen, khả dĩ che kín chiếc sơ mi màu xanh nhạt tôi đang mặc. Lúc này tôi mới để ý anh cũng đang vận đồ đen từ đầu tới chân. - Mình đi… đám tang sao anh? - Tôi rụt rè hỏi. Hoá ra không chỉ mình chúng tôi mà gần như cả công ty đều có mặt. Người mất còn khá trẻ, chỉ hơn tôi có ba tuổi, khuôn mặt trên ảnh cũng rất ưa nhìn. - Cậu ấy là Tiến, kế toán cũ của công ty. - Minh thì thầm với tôi. Khi cả công ty bước vào viếng, tôi liếc thấy Minh rơi một giọt nước mắt khi đi qua linh cữu nhưng vội lau đi rất nhanh. Hẳn hai người họ trước đây thân thiết lắm bởi Minh vốn không phải người dễ dàng có những xúc động như vậy. Suốt quãng đường về, tâm trạng của anh rất tệ, tạo ra một cảm giác nặng nề bao trùm khiến không gian chật chội trong xe càng thêm ngột ngạt.- Anh… đã rất thân với Tiến sao? - Tôi lên tiếng phá vỡ sự im lặng. Tôi cần nghe anh nói dù là điều gì. - Cũng bình thường. - Giọng Minh trầm xuống. - Thực ra, anh đang nghĩ tới chuyện khác. - Gì vậy ạ?- Tiến mất vì tai nạn giao thông. Cậu ấy bị xe tải đâm dẫn tới đa chấn thương, dập não, dập phổi, suốt thời gian vừa rồi ở viện cũng chỉ là sống thực vật. - Anh bỗng thở hắt ra. - Ngày Tiến bị tai nạn cũng là ngày em bị tai nạn. Tôi há hốc mồm. Lẽ nào hôm ấy là ngày sát chủ, tam nương gì đó chăng? - Nên anh đã rất ám ảnh rằng người nằm đó có thể là em. Minh bỗng nắm lấy tay tôi kéo lên áp vào mặt anh.- Anh chỉ có thể yên tâm khi em ở cạnh anh như thế này!- … - Ngoài ra cũng có một chuyện nữa làm anh không sao nguôi ngoai… - Chuyện gì vậy ạ?Minh hắng giọng hai, ba lần nhưng rồi lại im lặng không nói gì. Có vẻ như anh chưa sẵn sàng kể cho tôi nên tôi không gặng hỏi thêm, thay vào đó nắm chặt lấy tay anh. Tôi muốn anh hiểu rằng nếu đến một ngày anh muốn nói tôi sẽ luôn lắng nghe dù là chuyện gì. Đúng là di chứng tâm lý của Minh mạnh tới nỗi anh luôn cố gắng thu xếp ở bên tôi bất cứ khi nào có thể. Và với một người bản tính nhút nhát, bị động như tôi mà nói, tôi thích điều đó. Cách anh dịu dàng chăm sóc tôi ở bất cứ chỗ nào khiến tôi thực sự hạnh phúc. Những ánh mắt ghen tị của các cô gái ngoài phố mang cho tôi một cảm giác kiêu hãnh ngấm ngầm không kém phần thú vị.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx