sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 10

Từ khách sạn Phú Đô ra, Ngữ đi bộ đến trạm xe buýt. Chờ mãi không thấy xe đâu, nóng ruột, chàng hỏi thăm những nhà gần đó mới biết xe buýt không chạy qua đường này sau chín giờ tối. Muốn về Sàigòn, phải ra bến xe buýt Bình đông.

Kiểm soát lại số tiền còn trong ví, Ngữ thấy không đủ đi taxi. Thôi chịu khó lội bộ về bến xe vậy! Xe buýt về khuya chạy thưa chuyến hơn, nên Ngữ phải chờ cả tiếng đồng hồ mới có chuyến xe Sài gòn – Chợ lớn. Suốt thời gian chờ đợi, Ngữ cứ nôn nao muốn mửa. Thân thể ngứa ngáy, bứt rứt. Có cái gì đó không ổn, mà Ngữ không thể tìm ra nguyên do. Để dằn cảm giác nôn nao, Ngữ mua một cốc rượu đế nhỏ. Uống xong, cơn nôn nao vẫn y nguyên, thêm vào đó, đầu óc quay cuồng. Chàng phải bước thật chậm cho khỏi ngã lúc từ sạp bán đồ nhậu đi tới xe. Ngữ chỉ mong chóng về tới nhà ông bà Thanh Tuyến để tắm, may ra sẽ cảm thấy thơ thới, thoải mái hơn.

Khu phố Lý Thái Tổ đã bắt đầu đóng cửa. Trừ tiệm phở “Tàu Bay” và tiệm thịt cầy “Sống Trên Đời”. Những cánh cửa sắt nhắm mắt sau một ngày thao láo tìm miếng ăn. Ngữ ái ngại nhìn mặt kính chiếc đống hồ Seiko. Hai cây kim mạ lân tinh chỉ 11 giờ kém 10. Chàng bắt đầu lo. Từ xa nhìn, cửa hiệu bán trà và cà phê đã đóng. Đến gần, Ngữ mừng rỡ thấy bên trong vẫn còn đèn sáng.

Ngữ đập nhẹ vào tấm cửa lưới sắt, không ai trả lời. Chàng nghĩ có lẽ do e ngại, mình đập cửa nhẹ quá, tiếng đập bị tiếng xe cộ chạy ngoài đường lấp mất, nên đánh bạo đập mạnh hơn. Quả nhiên bên trong có tiếng dép lê trên sàn nhà, rồi tiếng chìa khóa tra vào ổ.

Quỳnh Trang mở hé để cẩn thận nhận diện người gõ cửa, khi trông thấy Ngữ, nàng mới đứng nghiêng xô rộng hai tấm cửa ra. Ánh đèn sáng trong nhà chiếu lên nhân dáng Quỳnh Trang, làm thành một đường viền mềm mại. Ngữ không trông được rõ nét mặt Quỳnh Trang, nên không biết cô gái đang bực dọc hay đang vui, chỉ nghe Quỳnh Trang nói nhỏ, giọng đều hòa bình thường:

- Anh về khuya. Me cứ sợ anh có chuyện gì!

Ngữ vào hẳn trong nhà. Bây giờ, chàng trông rõ nét mặt Quỳnh Trang hơn. Ngữ mừng thấy Quỳnh Trang không có vẻ bực dọc. Ngược lại dường như hơi vui. Ngữ nói:

- Gặp tụi bạn ép quá, không cho về!

Ngữ muốn nói thêm điều gì để che giấu nỗi e ngại của mình, nhưng tự thẹn vì dối trá. Quỳnh Trang đến khóa cửa lại, hỏi Ngữ:

- Anh có hẹn với Lãng sáng nay mà đi đâu để nó chờ cả tiếng đồng hồ.

Ngữ vội hỏi:

- Nó có tới hở Trang?

- Anh bảo nó tới chở anh đi mà!

Ngữ giả vờ đãng trí, lấy tay đập vào trán:

- Phảì. Bậy thật! Sáng nay tôi đi mua thuốc lá, gặp ông bạn trên Pleiku xuống, quên mất cái hẹn với thằng Lãng. Nó có nhắn gì tôi không?

Quỳnh Trang đến chỗ quầy lấy tờ giấy đưa cho Ngữ:

- Lãng nó nói tối nay nó ngủ ở nhà ông bạn này. Mai nó chờ anh ở đó. Trưa nó mới đi!

Ngữ cảm ơn, xếp tấm giấy ghi địa chỉ cất cẩn thận vào túi. Chàng đã hết tiền, thế nào ngày mai cũng phải nhờ Lãng xoay cho một ít. Quỳnh Trang nhìn đăm đăm vào mặt Ngữ, rồi e dè hỏi:

- Anh uống có nhiều không? Cần tắm em lấy khăn và xà phòng cho.

Ngữ vội đáp:

- Được. Trang đi ngủ di. Tôi tự lo được mà.

Không muốn phải bối rối che giấu sự bê bối của mình trước Quỳnh Trang, Ngữ nói:

- Cảm ơn Trang. Tôi vào bên trong nhé!

Phía sau Ngữ, Trang kiểm soát khóa cửa lần chót, rồi tắt đèn. Từ trong căn phòng gần kề bên phòng ông Thanh Tuyến, Ngữ nghe tiếng dép Quỳnh Trang lê trên nền nhà. Trang đi về phía phòng tắm một lúc lâu, rồi trở lên. Tiếng cánh cửa đóng nhẹ vào khuôn, và tiếng “tách” gọn của công tắc điện.

Ngữ ngồi trên mép giường chờ căn nhà im lặng hoàn toàn mới ra hành lang đi về phía phòng tắm. Trên bồn rửa mặt, ai đó đã vất sẵn một cái khăn tắm trắng tinh và một cục xà phòng Zest chưa bóc giấy bao. Ngữ cảm động, quyết đoán đó là cử chỉ ân cần kín đáo của Quỳnh Trang.

Ngữ đóng cửa lại. Lúc vất quần áo lên cái móc đóng phía bên phải bồn rửa mặt, Ngữ giật mình vì mùi nước hoa rẻ tiền bốc ra nồng nặc từ cái áo lót. Không biết Quỳnh Trang có ngửi thấy cái mùi đĩ thõa ấy không, ngoài mùi rượu đế? Lo ngại, Ngữ nhìn quanh phòng tắm tìm cái gì có thể gói kỹ bộ quần áo dơ. Chàng tìm được một bao ni-lông đã rách ở xô nhựa đựng rác đặt ở góc phòng.

Tắm xong, Ngữ rón rén trở lại phòng ngủ, cứ lo bước chân của mình đánh thức ông bà Thanh Tuyến hoặc Quỳnh Trang. Vào phòng, Ngữ không đám bật đèn sáng, vì căn phòng chàng chỉ ngăn cách với phòng ông Thanh Tuyến bằng một tấm ván ép. Ngữ mạnh dạn đi lại trong phòng, không ngại va chạm hay sơ ý đụng phải thứ gì. Tối hôm qua, khi bà Thanh Tuyến đưa Ngữ vào chỗ nghỉ tạm, chàng thấy người ta đã dọn dẹp hết mọi thứ cho gọn ghẽ, căn phòng chỉ còn một cái giường phủ drap, cái bàn thấp và cái đèn ngủ. Chàng đoán đây là phòng bỏ trống dành cho con cháu ở xa về, như Quỳnh Như.

Ngữ muốn nhét túi đồ dơ xuống đáy xách tay, nên sờ soạng bật công tắc cái đèn ngủ. Ánh sáng mờ nhưng đủ cho Ngữ thấy cáỉ hộc bàn khép chưa kỹ: Ngữ tò mò kéo hộc ra. Bên trong là những lọ kem giữ da, cái gương tròn, hai cái lược, một ít kẹp tóc, mấy cuộn uốn tóc để gội đầu và hai hộp xà bông trầm. Phòng này của Quỳnh Trang. Ngữ chợt hiểu.

Từ đó, Ngữ tìm thêm ra được những dấu vết khác của Quỳnh Trang, những dấu vết mờ ảo như mùi hương trầm tỏa ra từ chiếc gối, từ tấm chăn mỏng.

° ° °

Ngữ áp mặt vào gối cố dỗ giấc ngủ, nhưng trăn trở không ngủ được. Mặc dù đã tắm rửa sạch sẽ, cảm giác nôn nao vẫn còn. Trên da thịt vẫn y nguyên bứt rứt. Mùi trầm bao dung vuốt ve Ngữ, nhưng lâu lâu, tự nhiên mùi nước hoa rẻ tiền lại xông lên, mặc dù Ngữ đã cẩn thận kéo thật kín cái fermeture xách tay. Phú Đô! Phú Đô! Ngữ không ngờ mình có thể thô bạo đến thế, bệ rạc đến thế! Chàng nhớ từ cửa khách sạn, chàng đi qua một hàng lang hẹp dựng la liệt xe gấn máy và xe đạp. Khách khứa bình dân tấp nập ra vào, ngoàì lề đường không có chỗ dựng xe. Cuối hành lang, lại một khoảng sân vuông vức nền tráng xi măng dựng đầy xe hai bánh, đủ mọi hiệu, từ những chiếc Goebbel lỗi thời cho đến những chiếc Vespa Sprint màu ngân nhũ mới tinh. Building và bốn dãy cao ốc nối liền nhau theo hình vuông, cửa các phòng ngủ đều nhìn xuống khoảng sân chật. Giữa sân, một cầu thang xoáy hình trôn ốc bằng sắt cao chót vót, như một loại thực vật kỳ dị mọc lên từ nền xi măng và vươn cao đụng lớp trần lợp bằng tôn nhựa màu xanh lá cây.

Chiếc thang hình trôn ốc cao chót vót suốt 6 tầng lầu là chỗ bày hàng của hằng trăm cô gái giang hồ. Họ ngồi trên các bậc thang, hoặc đứng tựa vào bao lơn, lớn tiếng trêu chọc nhau, đùa giỡn nhau, hoặc ơi ới mời mọc khách…

Ngữ không muốn bị xâu xé giữa cái chợ quái dị ấy, theo lối cầu thang thường lên lầu một. Người đàn ông ngồi ở cái bàn đặt ngay đầu cầu thang hỏi chàng muốn gặp cô nào. Ngữ lúng túng thú thật mình đến đây lần đầu. Người đàn ông nhìn bộ đồ lính Ngữ mặc, có vẻ đo lường mức thành thật của khách, rồi dịu giọng:

- Anh đứng đây chờ một chút, chờ “chế”’ ra tôi bảo tìm một em thiệt thơm cho anh!

“Chế” là chị đàn bà người Tàu cai quản mỗi tầng lầu. “Chế”’ ôm một đống khăn và drap vừa giặt xong từ tầng dưới đi lên, thấy có khách chờ, nói một tràng tiếng Tàu với người đàn ông, rồi dùng tiếng Việt hỏi Ngữ đã tìm ra cô nào chưa. Vừa nói “chế”’ vừa trỏ ra phía cái thang sắt. Ngữ bảo ai cũng được. “Chế” ra giá, và xòe tay chờ tiền.

Ngữ không ngờ mình thô lỗ quái dị như thế. Nằm trằn trọc trên cái giường ướp hương trầm, Ngữ cố nhớ lại, cố phân tích tìm hiểu xem cái gì đã khiến chàng hành xử như vậy. Tại cái tính sàm sỡ thô lỗ của cô gái giang hồ chăng? Có thể. “Chế”’ dẫn Ngữ vào căn phòng số 107. Khách sạn dành cho khách làng chơi nên bày biện đơn sơ nhếch nhác. Chỉ có cái giường là tương đối tươm tất. Chiếc ghế gỗ và cái bàn đặt ở đầu giường làm bằng gỗ tạp, đánh vẹc-ni cẩu thả. Tàn thuốc lá, rượu thừa, nước trà cũ đổ vương vãi trên đó. Tấm drap trải giường tuy giặt sạch nhưng vẫn còn nhiều vết dỉ loang lổ. Ngữ thấy nhợn, muốn trở ra. Nhưng bỏ thì tiếc tiền. Chàng nằm soài trên giường hút thuốc lá. Cô gái gõ cửa, rồi không chờ trả lời, mở cửa bước vào, tay cầm điếu thuốc Salem đang cháy dở, tay ôm cái khăn. Thấy Ngữ vẫn còn mặc nguyên quần áo, cô gái nói lớn:

- Sao chưa cởi ra, cha nội! Bữa nay thứ bảy đông khách, tui không cho câu giờ đâu!

Vừa nói, cô ta vừa cởi phăng cái mini jupe xa tanh mầu mỡ gà và cái áo sơ mi trắng sọc đỏ. Bên trong, không có những thứ đồ lót lỉnh kỉnh.

Ngữ chồm dậy, nhưng vẫn ngồi trên giường, tò mò nhìn thân thể trần truồng của cô gái. Đôi vú nhẽo chảy dài. Nây lớn có nhiều nếp nhăn. Chỗ kín rậm rạp, mọc tràn lan lên đến gần rốn. Cô gái gắt gỏng nhắc:

- Cởi ra đi! Quá giờ phải thêm tiền đấy! Ờ quên, đưa tiền “tip” trước đi!

Ngữ giận tràn hông. Nhưng chàng đã có chủ định, nên cởi quần ra móc bóp đưa cho cô gái 500. Cô gái nhét tiền vào cái bóp đặt trên bàn, vào phòng tắm thấm nước cái khăn cầm theo rồi trở ra đứng lau hạ bộ ngay trước mặt Ngữ.

Cử chỉ thách đố ấy khiến Ngữ không thể kềm chế cơn phẫn nộ được nữa. Chàng nhào đến như con thú muốn dày vò cho mềm con mồi trước khi nuốt chửng.

Bao nhiêu ư uất, bao nhiêu phẫn nộ, bao nhiêu điều đọc được từ những dâm thư Á Âu kim cổ, bao nhiêu khao khát thầm kín về một thứ nhục cảm tràn khỏi mọi ranh giới… dồn hết lại, như gió điên như sóng bão. Cô gái quá quen với những trái chứng thường gặp hàng ngày của khách, không tỏ chút kinh ngạc nào. Món tiền “tip” khá lớn Ngữ đưa cho cô mà không cần mặc cả làm cho mọi sự đều được phép. Cô ta chỉ phản đối khi vô tình Ngữ động đến mái tóc chải kỹ và xịt keo cẩn thận của cô, như đó là phần duy nhất trên tấm thân bèo nhèo dành chung cho thiên hạ, phần thiêng liêng cô dành riêng cho mình, coi đó là cấm địa.

° ° °

Tự nhiên Ngữ thắy lợm ở cổ họng, ruột thót lại. Chàng muốn nôn mửa. Ngữ nín thở mong cơn nôn nao qua đi, như đã qua đi nhiều lần. Nhưng càng lúc nôn nao càng nặng. Nước chưa từ bao tử dồn lên miệng. Chàng vội ngồi bật dậy, chạy nhanh xuống phòng tắm. Ngữ nôn thốc nôn tháo, nôn đến mật xanh mật vàng mà nước chua cứ trào lên không thôi. Trong cơn vật vã, Ngữ chợt lo không biết mình có nôn đúng vào bồn rửa mặt hay không, vì chàng không dám bật đèn. Bồn sứ trắng hiện lờ mờ giữa màu đậm đen, Ngữ chỉ biết cúi xuống khỏang trắng chập chờn ấy để mửa thôi!

Đột nhiên, đèn bật sáng. Ngữ hoảng hốt quay lạì. Quỳnh Trang đứng ở cửa phòng tắm, gương mặt đầy lo âu. Giọng Trang hỏi, gần như thì thào:

- Anh sao thế? Khổ! Uống rượu làm chi!

Ngữ lúng túng lấy tay kéo lại vạt áo để che cái ngực trần. Chiếc áo ngủ không cài nút và dính đầy cả những thức ăn Ngữ vừa nôn ra. Chàng cố lấy giọng bình tĩnh đáp:

- Không hề gì. Nôn ra được, cảm thấy khỏe rồi, Trang!

Quỳnh Trang chưa tin hẳn, đăm đăm nhìn khuôn mặt nhợt nhạt và mái tóc rối của Ngữ. Nơi hai khóe miệng Ngữ, nước dãi vẫn còn dính đầy. Quỳnh Trang vội nói:

- Anh rửa mặt đi. Để em đi lấy cho anh cái bót đánh răng!

Nhân cơ hội không có mặt Quỳnh Trang, Ngữ vội cài lại nút áo, thấm nước gột rửa các vết nôn trên ngực, trên mặt. Cô gái trở xuống, mang đưa cho Ngữ ống kem Perlon và cái bót đánh răng. Ngữ không muốn Quỳnh Trang chứng kiến hình ảnh bệ rạc của mình, vội cảm ơn rồi nói:

- Trang đi ngủ đi. Tôi đã cảm thấy dễ chịu rồi!

Quỳnh Trang ngần ngừ một chút, rồi trở về phòng. Ngữ cầm cái bót đánh răng. Không phải cái bót mới. Những đầu sợi ni lông đã xơ, ngã rạp theo một chiều. Mùi kem Perlon pha bạc hà thơm tho làm dịu hẳn cơn nôn nao. Nhưng ngoài mùi ấy ra, Ngữ nếm được một hương vị khác. Dường như đó là hương vị thoang thoảng của một đầu lưỡi mềm, của một hàm răng trắng, của một hàng lợi hồng, vị ngọt của một loại nước miếng từng tẩm những lời nói nhẹ và ấm, đều hòa một cung bậc như tiếng gió rủ rỉ giữa những cành lá thông.

Nhờ vậy, đêm đó Ngữ ngủ được một giấc khá bình an!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx