sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 38

Ngữ đẩy cửa bước vào nhà thì từ buồng sau có giọng Quế hỏi lớn:

- Is it you, Mario? Wait one minute!

Ngữ biết em lầm mình với anh chàng Phi luật tân làm việc trong PX Mỹ lâu nay vẫn đi lại buôn bán với Quế. Chàng không nói gì – ngồi xuống cái ghế gỗ cởi giày. Bên kia vách ngăn, dường như có một người đàn bà Huế đang thì thầm to nhỏ gì đó với Quế. Giọng người lạ hạ thấp nên Ngữ không nghe thấy gì – lâu lâu tiếng cười của Quế ngắt quãng câu chuyện tâm sự giữa chủ và khách. Ngữ cởi xong đôi tất thì nghe Quế nói:

- Chị chờ em một chút, để em ra xem bữa nay thằng Mario muốn bán món gì. Chị muốn mua băng cassette sỉ đem về Sài gòn cho bác, em hỏi nó luôn.

Quế chạy ra phòng ngoài. Thấy Ngữ, Quế mừng rỡ định reo lên, nhưng cô em gái kịp bụm miệng lại, đến bên anh thì thầm:

- Đố anh biết khách quí của nhà mình là ai?

Ngữ hỏi nhỏ:

- Cô bạn Huế nào à?

Quế bí mật nói:

- Còn hơn cả bạn nữa. Thân với em, còn với anh thì… Thôi, để em dẫn anh vào giới thiệu cho hai bên làm quen với nhau.

Nói xong, Quế lôi Ngữ dậy. Ngữ đi chân đất, áo bỏ ngoài quần, tò mò chiều theo ý em. Qua khỏi cửa ngăn, chàng thấy một người con gái ngồi quay lưng về phía chàng, cô gái bận thu xếp đồ đạc trong cái xách vải đặt bên cạnh giường ngủ của Quế. Quế hô lớn:

- Anh Mario, giới thiệu anh chị dâu của tôi!

Quỳnh Trang quay lại. Ngữ kêu lên, giọng rối rít mừng rỡ:

- Em ra hồi nào? Sao không cho anh biết trước để đi đón.

Quỳnh Trang cũng đỏ mặt vì sung sướng, nhưng không biết phải làm gì trước mặt Quế. Quế hiểu ý, nói với Ngữ:

- Thôi, em bàn giao chị Trang cho anh đấy.

Ngữ lúng túng hỏi em:

- Nam đi dạy chưa về à?

- Chiều nay chị ấy phải họp.

Quế nhíu mũi khó chịu vì khói dưới bếp bay lên tận phòng trên, nhân dịp nói với Ngữ và Quỳnh Trang:

- Hai anh chị lên nhà trên nói chuyên cho đỡ bị khói… Để em xuống giúp má làm cơm.

Quỳnh Trang e ngại, nói lấy lệ:

- Quế cần chị giúp gì không?

- Thôi, chị cần thì giờ làm chuyện khác.

Nói xong, Quế cười lớn, rồi xuống bếp.

Quỳnh Trang thấy Quế đi khỏi rồi, quay lại nhìn Ngữ, ánh mắt sáng vui nhưng chưa muốn đi lên phòng trước như lời Quế đề nghị. Ngữ nói:

- Em lên nhà trên cho đỡ khói.

Quỳnh Trang bước theo Ngữ. Lúc đã yên tâm tránh được sự tò mò của Quế hoặc bà Văn, nàng vẫn cứ lúng túng không biết phải biểu lộ lòng nhớ thương trong xa cách, nỗi mừng rỡ khi gặp lại bằng cách nào. Ngữ muốn đưa tay ôm lấy đầu Quỳnh Trang, nhưng thấy Trang lúng túng, cũng đâm ngượng ngập. Đột nhiên, Quỳnh Trang nói:

- Để em vào mang quà ra cho anh.

Nàng vào trong một lúc, trở ra, tay cầm một hộp quà nhỏ bọc giấy hoa màu xanh. Nàng chưa đưa cho Ngữ vội, mỉm cười nói:

- Đố anh thứ gì?

Ngữ bất chợt nảy ra một câu nịnh đầm, nói ngay:

- Anh biết rồi: Tình yêu.

Câu nói hơi “cải lương” vừa thốt khỏi miệng, Ngữ đâm thẹn đến đỏ mặt, nhưng Quỳnh Trang thì quá sung sướng. Nàng đưa hộp quà cho Ngữ, âu yếm nói:

- Em mua cho anh cái đồng hồ thay thế cho cái Seiko bị hư của anh. Em có khắc mấy chữ mặt sau đồng hồ. Đừng mở ra đọc bây giờ, em ngượng.

Ngữ thấy cái vẻ bối rối ngượng ngùng của Quỳnh Trang dễ thương quá, nhân cơ hội đưa tay nhận quà, lấy bàn tay còn rảnh ôm lấy vai Quỳnh Trang, kéo về phía mình.

Thân thể đầy đặn của Quỳnh Trang mềm nhũn và nóng hổi trong đôi tay ôm của Ngữ. Thấy Ngữ định cúi xuống hôn lên môi mình, Quỳnh Trang lo ngại nhìn về phía cánh cửa thông xuống bếp, rồi kéo Ngữ đến chỗ góc tối sát vách. Khi đã hơi yên tâm, nàng ngửng lên chờ đợi. Ánh mắt nàng sáng long lanh. Ngữ thấy Quỳnh Trang đẹp quá, đưa hai bàn tay nâng đầu người yêu lên, rồi cúi xuống hôn say sưa lên trán, lên má, lên cằm, lên đôi môi mềm và ướt đang khao khát. Quỳnh Trang dựa người vào vách đón nhận nụ hôn dài cuồng si của Ngữ, thân thể ép sát vào thân thể Ngữ. Người Ngữ nóng ran, hai bàn tay chàng đầu tiên còn ôm chặt lấy vai Quỳnh Trang để hôn, về sau chàng ve vuốt tấm lưng ướt mồ hôi của người yêu, cuối cùng chàng đặt tay lên mông Quỳnh Trang nâng lên, ép chặt tấm thân run rẩy quằn quại của nàng vào thân mình. Quỳnh Trang mớn người ôm chặt lấy vai Ngữ, hơi thở nóng và dồn dập. Cả hai đều thèm khát được tự do ân ái ngay lúc đó, ở đó, bất chấp mọi sự, bất chấp mọi người. Nhưng cả hai đều biết không thể được. Quỳnh Trang ra khỏi cơn mê trước, khẽ đẩy Ngữ ra, nói nhỏ:

- Nhớ anh dễ sợ.

Ngữ lấy lại được bình tĩnh, đăm đăm ngắm khuôn mặt trắng hồng đầy đặn đang ngửng lên. Vài giọt mồ hôi nhỏ đọng dưới chân những sợi lông măng trên môi Quỳnh Trang. Đôi lông mày của Quỳnh Trang cũng được chăm sóc cẩn thận hơn trước, nàng đã bỏ thì giờ soi gương nhổ đi những sợi lông mày không cần thiết, chỉ để lại một vành nguyệt mỏng thanh nhã. Ngữ hãnh diện thầm vì biết Quỳnh Trang chịu khó trang điểm chỉ vì Ngữ, cho Ngữ.

Ngữ vẫn ôm chặt thân thể người yêu trong tay, Quỳnh Trang đặt hai tay lên vai Ngữ để nhìn Ngữ nhưng vẫn ngoan ngoãn để cho vòng tay Ngữ khép chặt phần dưới thân thể hai người lại. Ngữ thấy mắt Quỳnh Trang đột nhiên sáng lên, gần như dại và lạc hồn. Nàng nói giữa hơi thở:

- Nhiều đêm ngủ một mình em mơ được ôm anh trong tay như thế này!

Ngữ nói:

- Anh cũng vậy. Tối hôm đó, anh cứ thao thức chờ em vào, không ngủ được.

- Tối hôm nào?

- Hôm cuối cùng ở nhà em, trước khi ra đây nhận việc.

Quỳnh Trang cười thích thú:

- Em cũng có nghĩ tới, nhưng sợ đánh thức me dậy.

Cả hai cười xòa. Ngữ lại hôn Quỳnh Trang thật lâu. Nhưng lần này, chàng không còn bị lôi cuốn vì khao khát như trước. Chàng cảm thấy lòng êm đềm, an tâm, như vẻ an tâm bình lặng của một người chắc chắn làm chủ vĩnh viễn được một kho tàng, và được mọi người đồng lòng công nhận quyền sở hữu thiêng liêng.

Ngữ thấy Quỳnh Trang đã uốn tóc theo kiểu khác, cắt ngắn hơn và hai lọn tóc hai bên uốn úp lên hai má, che bớt khuôn mặt bầu bĩnh. Chiếc áo Trang đang mặc cũng được may cắt khéo léo và công phu, vải màu vàng nhạt có in những hoa cúc trắng nho nhỏ, cổ và ống tay áo viền vải nâu sẫm. Đôi vú đầy đặn phập phồng dưới lớp vải áo mỏng hơi ướt vì mồ hôi. Thấy Ngữ cúi xuống nhìn ngực mình, Quỳnh Trang vội rùn vai lại, lấy hai tay che ngực, bối rối nói:

- Em định đi tắm nên không mặc soutien. Kỳ quá!

Rồi Quỳnh Trang lách ra khỏi tay Ngữ, nói nhỏ:

- Em phải xuống giúp má làm cơm. Anh đi tắm đi.

Ngữ giả vờ giận dỗi:

- Sao lại đuổi anh đi tắm?

Quỳnh Trang cười:

- Tại quần áo anh bẩn quá. Em có may cho anh mấy bộ pyjama. Em quên không lấy kích tấc anh, nhưng chắc là vừa.

- Sao em biết là vừa?

Quỳnh Trang lại cười, giọng lém lỉnh ít thấy trước đây:

- Hôm cắt vải, em phải tìm cách để đoán chiều cao và bề rộng của thân thể anh. Bằng cách nào anh biết không? Em đứng dậy, lúc đó không có me chứ có me em không dám đâu! Em đứng dậy, ngước lên như em ngước lên nói chuyện với anh bây giờ, rồi đoán tầm vai của anh tới đâu.

Ngữ thích thú hỏi:

- Còn chiều rộng?

- Em cung tay tưởng tượng đang ôm anh.

Ngữ cười:

- Vậy chắc chắn là em may chật cho anh rồi!

Quỳnh Trang hiểu Ngữ muốn nói gì, lại đỏ mặt vì sung sướng và ngượng nghịu. Ngữ chợt nhớ chưa hỏi thăm chuyện nhà Quỳnh Trang cho đúng phép tắc, vội hỏi:

- Thầy me vẫn khỏe chứ?

Quỳnh Trang xịu mặt, buồn rầu nói:

- Có vài chuyện buồn. Nhưng hãy thư thả, tối nay em kể cho anh nghe. Anh đi tắm đi. Để em xuống nhà dưới trước, đi với anh, con Quế nó nhìn ranh mãnh, kỳ lắm!

° ° °

Cơm nước xong thì đã tám giờ tối. Sau khi phụ với Quế và Nam dọn dẹp chén bát, Quỳnh Trang lên nhà trước hỏi Ngữ:

- Anh đưa em đi xem phố Qui nhơn một chút được không?

Ngữ đáp:

- Phố xá ở đây thì có gì mà xem. Tối nay cuối tuần, lính Mỹ, lính Đại hàn xả trại đông lắm. Để anh đưa em xuống bờ biển cho biết. Đi phố tối thứ bảy chỉ rước bực vào người.

Quỳnh Trang hỏi:

- Sao thế?

- Quán rượu mọc lên khắp nơi, con gái ra đường không tiện.

Quỳnh Trang không hỏi thêm, đứng ngắm bộ quần áo ngủ Ngữ mặc để tự thưởng thức công lao chăm chút của mình. Nàng cười, rồi nói:

- Em không cần đo vẫn may đúng kích thước của anh.

Ngữ nói:

- Không đúng đâu. Chiều cao thì được, nhưng hơi rộng. Anh hiểu tại sao rồi?

Quỳnh Trang đoán Ngữ sắp nói ra điều gì hợp lòng mình, hỏi:

- Tại sao?

- Vì em đo vòng tay ôm của em những hôm giận anh. Chỉ ôm hờ lấy lệ, ôm cho có.

Quỳnh Trang thích thú vì câu nói nịnh khéo léo, nên giả vờ làm ra vẻ giận dỗi, trách móc:

- Có lẽ như thế thật. Nhiều hôm em giận anh, vì trông thư mãi, chỉ lác đác được vài lá.

Ngữ cãi:

- Anh viết nhiều đấy chứ. Tuần nào cũng có thư cho em.

- Không. Nhiều tuần anh quên mất em. Nhưng thôi. Em tha tội đó. Bây giờ thay đồ đưa em đi xem một vòng Qui nhơn cho biết, rồi hãy xuống biển.

Ngữ lấy chiếc Honda của Quế chở Quỳnh Trang xuống đường Võ Tánh, rẽ ngược ra phố Gia Long, quay lên theo đường Phan Bội Châu, trở lại Võ Tánh ra bờ biển. Quỳnh Trang ngồi yên sau ôm chặt lấy hông Ngữ, áp mặt vào lưng Ngữ để tránh bớt gió. Quỳnh Trang nhận xét:

- Anh nói đúng, đi đâu cũng thấy quán rượu và lính tráng. Đúng là thành phố chiến tranh. Mình ra biển đi anh.

Ngữ lái Honda chậm chậm trên đường Nguyễn Huệ chạy dọc theo bờ biển. Ngoài khơi, những chiếc tàu đậu chờ bốc chiến cụ và hàng hóa xuống quân cảng quan trọng này xếp từng hàng dài, đèn đuốc nhấp nháy sáng trưng như một thành phố nổi. Bờ biển hơi vắng người. Ngữ khóa xe, dẫn Quỳnh Trang đến khúc bờ biển xa những quán nhậu cho yên tĩnh.

Quỳnh Trang nói:

- Em quên đem chiếc áo khoác, gió mạnh quá hơi lạnh.

Ngữ lo lắng hỏi:

- Em không được khỏe à?

- Không. Nhưng không sao đâu. Tụi mình ngồi xuống đây đi.

Quỳnh Trang ngồi xuống bờ cát trước, mặt cát vẫn còn ủ hơi mặt trời nên âm ấm. Mùi gió biển pha lẫn mùi rêu tanh và mùi cát bị nung sau một ngày nắng đổ.

Ngữ ngồi xuống cạnh Quỳnh Trang, đưa tay trái quàng lấy vai nàng, kéo sát vào mình, nói nhỏ:

- Để anh ủ em cho ấm.

Ngữ cười nói thêm:

- Anh là chiếc áo len loại de luxe đây.

Quỳnh Trang nói:

- Em biết rồi. Nhưng cái áo này em đã mua rồi, khoác ẩu lên vai cô nào khác, không được với em đâu. À, anh Ngữ này!

- Cái gì?

- Thầy em lại định hùn với vợ chồng con Diễm mở tiệm thu băng cassette. Thầy me em cãi cọ nhau hoài vì chuyện đó. Lâu nay anh có liên lạc gì với Diễm không?

- Sao tự nhiên em hỏi vậy? Anh ở ngoài này…

- Em chỉ hỏi cho biết vậy thôi. Em vẫn còn ghen với con Diễm.

Ngữ ôm chặt vai Quỳnh Trang, cố lấy giọng âu yếm:

- Em lẩn thẩn! Chuyện cũ, coi như qua rồi!

- Nhưng anh còn nhớ tới Diễm không?

- Nhớ làm gì?

- Những tuần không viết thư cho em, chắc anh….

Ngữ cười, cắt lời Quỳnh Trang:

- Chắc anh viết thư cho Diễm! Trời hỡi!

- Phải thú thực với anh là càng ngày em càng không ưa con Diễm, không phải chỉ vì anh. Me cũng ghét nó nữa. Vụ hùn hạp của thầy chỉ vì nó. Nó cứ mượn cớ lên thăm em để ỉ ôi với thầy, nó khoe hiệu bán băng cassette của nó lời nhiều, mỗi tháng kiếm vài trăm nghìn, nhưng có thể kiếm được bạc triệu nếu đứng ra sắm máy móc lập phòng thu âm sản xuất băng nhạc. Thầy nghe nó nói, mê quá, đòi me đưa tiền hùn hạp làm ăn với vợ chồng nó. Me đem chuyện ông Mân quịt tiền vốn thầu rác ở Đà nẵng ra, thầy cãi, nói lúc trước khác, bây giờ khác. Thầy bảo vì thầy bị nạn nên hồi đó mới mất tiền, chứ bây giờ thầy nắm đằng cán, đích thân trông coi phòng thu âm và sổ sách thu chi. Bây giờ anh gặp lại con Diễm chắc không nhận ra đâu. Nó mới vào Sài gòn chưa đầy năm đã thay đổi hẳn. Nói giọng Bắc, trang điểm như ca sĩ, ghê lắm!

Ngữ im lặng ngồi nghe Quỳnh Trang thao thao về sự đổi thay của Diễm, thầm đoán thế nào Quỳnh Trang cũng nói quá vài phân. Quỳnh Trang vẫn say sưa nói:

- …Nó khoe đã quen thân hầu hết giới ca sĩ đang ăn khách ở Sài gòn, nào tuần trước dự đêm mừng sinh nhật của chị Lệ Thu ở Maxim’s, nào hôm qua mới đi ăn sáng với chị Khánh Ly, nào chị Thái Thanh cứ mời lên nhà chơi để chị hát cho nghe mấy bản nhạc Phạm Duy mới sáng tác, nào Trường Kỳ, Tùng Giang, Ngọc Chánh rất khoái đi nhậu với anh Mân… Em nghe riết hóa bực, bỏ đi nơi khác. Còn thầy thì hào hứng lắm. Thầy đổi tính hẳn, ưa nghe nhạc pop, mua Kịch Ảnh,Điện Ảnh đều đều. Mỗi lần con Diễm ra về, thầy me lại cãi nhau. Em ra đây thăm anh, thầy căn dặn phải dò cho biết đích xác giá sỉ băng cassette trong PX là bao nhiêu, nếu được dò cho biết một máy thu âm hiệu Akai mới nhất có bốn đầu và auto-reverse mua có dễ không. Loại Akai nào, em có ghi vào giấy để hỏi Quế, chứ cả hàng số dài nhằng làm sao nhớ.

Ngữ hỏi:

- Rồi em đứng về phe ai?

- Dĩ nhiên về phe me. Em quen buôn bán giao thiệp, nên có trực giác biết người nào nên tin cậy hùn hạp, người nào không.

Ngữ buột miệng nói:

- Tay Mân thì không chơi được, nhưng…

- Anh bênh vực con Diễm hả? Tại anh chưa gặp lại con Diễm. Nó thay đổi nhiều lắm. Em nói thực, chứ không phải vì ghen với nó đâu. Em nghe nhiều người nói đến gia đình bên chồng nó bây giờ còn sợ nó nữa là! Họ chỉ định rước về một cô dâu nhà nghèo thủ phận để lo cho bà mẹ chồng tàn phế. Ông Toàn không ngờ rước nhằm một cô đâu không vừa gì! Mọi sự bây giờ Diễm nó quyết định hết. À, bác Bỗng cũng dời vào Sài gòn rồi. Hai bác mua nhà ở chung với Ngọc ở bên Khánh hội. Anh thấy không, cha con ông Toàn lâu nay chỉ lấy của người ta chứ có bao giờ chịu thua thiệt, thế mà bây giờ phải bấm bụng bỏ một khoảng tiền lớn ra mua nhà cho ba mạ con Diễm ở, phải nhận là nó có bản lãnh. Anh mà nghe nó ngon ngọt rủ thầy hùn hạp, mới thấy. Em nhớ hồi trước nó qua chơi với con Như, so với con Diễm bây giờ, cứ ngớ ra, không tin mắt mình nữa.

Ngữ vội hỏi:

- À, Quỳnh Như thường viết thư về không?

- Lại thêm chuyện con Như nữa! Hồi mới qua Mỹ nó còn giấu, thư nào viết về cũng bảo mọi sự tốt đẹp, nó với Dale ở chung với bà cụ khỏi tốn tiền nhà tiền ăn, được cấp học bổng để tiếp tục học ở Berkeley. Về sau, chịu không được, nó viết thư riêng than với em. Nó kể tình cảnh sống của bà cụ, nghe thảm quá. Như nó vẫn học tiếp Anh văn ở Berkeley, nhưng Dale thì phải đi làm công cho cậu em rể dưới San Jose, cách xa chỗ con Như, cuối tuần nếu không có việc mới về thăm vợ được. Bà cụ bị cô em gái ăn hiếp, bao nhiêu uất ức cứ đổ hết lên đầu con Như. Lạ lắm anh Ngữ! Con Như nó kể hình như bà cụ ghen cả với dâu nữa. Làm như Quỳnh Như cướp mất đứa con trai độc nhất của bà. Trong lá thư em nhận được tuần trước, con Như nó nói có lẽ nó phải tìm thuê một phòng nhỏ để ra ở riêng, rồi đi làm thêm để trả tiền nhà. Hoặc có thể nó bỏ học để xuống San Jose ở với Dale. Em chưa dám đưa thư của con Như cho thầy me em đọc, vì thế nào hai ông bà cũng cãi nhau to.

Quỳnh Trang im lặng hồi lâu, rồi ôm chặt lấy Ngữ, thì thào:

- Em mừng vì có anh. Trong các con của thầy me, em may mắn nhất.

Ngữ cảm động, quay người lại ôm hôn người vợ chưa cưới. Nụ hôn dài, nhưng không khỏi phảng phất nỗi lo âu vu vơ!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx