sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 41

Ngữ băn khoăn không hiểu tại sao sau tiệc tàn, chàng không có niềm nô nức hay cảm giác êm ả lãng mạn mà theo văn chương phải có cho đêm tân hôn. Mấy ngày đầu óc căng thẳng và bận rộn chuẩn bị ngày cưới, thân thể chàng ê ẩm, rã rời. Số lượng thuốc lá đủ loại chàng đã hút để che giấu bối rối, số lượng rượu chàng đã uống để vừa lòng bạn bè thân sơ, những lễ nghi kiểu cách chàng phải chịu đựng, tất cả hợp nhau lại quay Ngữ đảo điên. Trên xe về nhà, Ngữ cảm thấy ngầy ngật, ruột cồn cào.

Người bạn lái xe ngồi trước tế nhị không nói gì, để cho hai vợ chồng mới cưới ở băng sau được tự do. Ông bạn nhất định ép Ngữ ngồi ở băng sau với Quỳnh Trang khi Ngữ đòi ngồi ở băng trước. Ông bạn nói:

- Không sao. Người ta có lầm tôi là tài xế của quí vị cũng là điều hân hạnh. Nói thế cho vui chứ ông bà cứ yên tâm ngồi sau mà tâm sự đi. Ngữ, cậu cẩn thận. Vạn sự khởi đầu nan đấy!

Ngữ ngồi bên Quỳnh Trang, không tiện nói điều gì quá thân mật, chỉ lặng lẽ cầm tay người vợ mới cưới bóp nhè nhẹ để tỏ dấu thân ái. Bàn tay Quỳnh Trang nằm ơ hờ thụ động trong tay Ngữ. Quỳnh Trang cũng có vẻ mệt. Nhưng ngoài vẻ mệt nhọc ra, Ngữ mơ hồ cảm thấy có điều gì khác thường, như Ngữ đã vô tình làm điều gì Quỳnh Trang không bằng lòng. Ngữ cố nhớ lại những gì mình đã làm, đã nói trong tiệc cưới. Chàng có làm gì đâu! Khi ông Thanh Tuyến cao hứng giới thiệu chàng rể quí với quan khách như một “nhà văn trẻ tài ba” vừa trình làng một “tác phẩm nói lên tâm trạng của thế hệ mới”, một “tác phẩm nóng hổi thương yêu mà cũng hừng hực căm thù”, vân vân… và vân vân, Ngữ nhíu mày khó chịu nhưng cố không tỏ thái độ bất mãn nào trước những lời bốc thơm nặng mùi trình diễn của ông cha vợ.

Những bạn bè viết lách cứ nhìn Ngữ với nụ cười hóm hỉnh chế giễu, nhưng cười thông cảm chứ không có ác ý. Trước đó họ đã nghe ông Thanh Tuyến giới thiệu các khuôn mặt ca nhạc như thế nào, nên nghe ông giới thiệu Ngữ, họ không ngạc nhiên. Ngữ cũng cảm thấy khó chịu khi dắt Quỳnh Trang lên sân khấu trình diện với họ hàng và bạn bè, hình như do xếp đặt của ông Thanh Tuyến, ban nhạc đột nhiên đánh trống thổi kèn inh ỏi, làm như hai vợ chồng Ngữ là những nghệ sĩ trình diễn lừng danh mà sự xuất hiện làm rộn rã cuộc đời, làm rung rinh nhật nguyệt!! Đứng trước micro lí nhí nói vài lời cảm tạ, Ngữ đã gắng tươi vui, dằn hết bực dọc vào lòng. Chàng thấy Quỳnh Trang thực sự cảm động trước những “vinh quang” bất ngờ, nên lại càng cố gắng tươi vui gấp bội.

Có lẽ Quỳnh Trang phật lòng vì Ngữ đứng nói chuyện hơi lâu với Diễm. Theo thông lệ, hai vợ chồng đến mời rượu từng bàn, và đứng sau lưng khách để chụp hình kỷ niệm. Lúc đến bàn Mân và Diễm ngồi, Quỳnh Trang vui vẻ mời:

- Anh Mân và Diễm phải chụp chung với “vợ chồng chị” một tấm hình thật đẹp mới được. Diễm cứ ngồi yên đó. Chị đứng ở đây. Anh Ngữ, anh đứng thẳng cho người ta chụp hình đi.

Ngữ làm theo lời Quỳnh Trang, đứng thẳng người phía sau chiếc ghế Diễm đang ngồi, mắt nhìn thẳng vào ống kính chuẩn bị chịu đựng ánh đèn flash. Hai tay Ngữ vịn vào thành ghế, và không hiểu vô tình hay cố ý, Diễm ngả người ra phía sau, vai ấn mạnh lên hai bàn tay Ngữ. Chụp hình xong, Ngữ phải theo Quỳnh Trang đi sang bàn khác mà hai bàn tay Ngữ bị vai Diễm ấn chặt vào thành ghế không rút ra được. Quỳnh Trang lấy làm lạ khi thấy Ngữ nấn ná phía sau lưng Diễm, đưa mắt dò hỏi. Thấy đùa như vậy đã đủ, Diễm ngồi thẳng dậy cho Ngữ rút tay về. Vì thế mà Quỳnh Trang hiểu lầm chăng?

Hay là cuộc nói chuyện ngắn sau đó, lúc khách khứa lần lượt ra về. Diễm nhân cơ hội Quỳnh Trang bận thay mẹ cảm ơn những bạn buôn của bà Thanh Tuyến, thấy Ngữ chỉ đứng một mình, đã đến gần cười tinh nghịch và hỏi:

- Em chọc quê anh, chắc chị Trang sẽ giận.

Ngữ nói cho có nói:

- Không hề gì đâu!

- Em mừng cho anh!

- Cảm ơn Diễm.

- Chị Trang hiền, em biết anh sẽ hạnh phúc, không như em.

Ngữ không hiểu rõ Diễm muốn nói gì, không hiểu Diễm muốn nói nàng không hiền như Quỳnh Trang, hay không được hạnh phúc như Ngữ. Ngữ tin ở cách hiểu thứ hai, nên nhìn Diễm mà lòng cảm động bồi hồi. Thấy Quỳnh Trang đang đi về phía hai người, Diễm nói nhanh:

- Em có điều muốn nói với anh, nhưng thôi. Để lúc khác!

Và nàng đổi ngay giọng nói lẫn nét mặt, hớn hở:

- Diễm “bàn giao” anh Ngữ lại cho chị đấy!

Quỳnh Trang rất bực vì hai tiếng “bàn giao” Diễm thốt ra, cho đó là một lời sỉ nhục. Nàng hỏi Ngữ, khi Diễm đã đi khá xa chỗ hai vợ chồng đang đứng.

- Diễm nói chuyện gì với anh mà vui vẻ thế?

- Diễm chỉ chúc mừng anh!

Quỳnh Trang nhìn Ngữ, ánh nhìn đầy ngờ vực. Ngữ cố vớt vát:

- Em nói đúng. Diễm đổi khác quá!

Quỳnh Trang không nói gì. Từ đó về sau, nét mặt Quỳnh Trang đổi khác khi đứng trước Ngữ. Lúc có người thứ ba, nàng cười nói tự nhiên, nhưng khi chỉ còn hai vợ chồng, Quỳnh Trang giữ nét mặt nghiêm nghị, không cười, và chỉ nói khi thật cần thiết. Cái không khí lạnh lẽo ngột ngạt ấy bàng bạc suốt đường về, và bàng bạc cả đêm tân hôn.

° ° °

Từ ngày ông Thanh Tuyến không còn là phế nhân nằm một chỗ cho vợ con săn sóc, ông dọn qua ở chung phòng với vợ. Phòng cũ của Quỳnh Trang thì đã chất đầy hàng hóa từ ngày Ngữ ra Qui nhơn. Quỳnh Trang không còn chia chung phòng ngủ với mẹ được nữa. Đáng lý nàng dọn qua phòng ông Thanh Tuyến, nhưng cha nàng muốn có một khoảng không gian riêng biệt cho mình. Ông nói với vợ con là vẫn cần một “phòng làm việc”, nhưng tận thâm tâm, ông nghĩ dù sao cũng phải có một căn phòng độc thân, một thứ garçonnière cho riêng ông.

Ông cho rằng bà Thanh Tuyến đã không còn sống kịp với trào lưu nữa. Suốt ngày bà chỉ nói tới chuyện mua bán làm ăn, nếu họa hoằn có nghĩ tới giải trí, bà chỉ nghĩ tới những thú vui hết sức lỗi thời: đi xuống bến tàu hóng mát, hay đi ăn tiệm. Làm sao bà có thể chịu đựng nổi những băng nhạc pop của ông, những bích chương tài tử điện ảnh và ca nhạc ông treo trên tường (chưa nói tới trường hợp sơ sẩy bà khám phá ra cái kho báo Penthouse và Playboy ông giấu dưới gầm giường, ông sẽ ăn làm sao nói làm sao đây!). Ông nhất quyết giữ căn phòng cũ, và để bù đắp sự thiệt thòi (nếu có) của con gái, ông thuê thợ về quây ván làm một phòng kho chứa hàng, rồi nới rộng căn phòng cũ của Quỳnh Trang cho tiện nghi hơn phòng ông. Căn phòng bà Thanh Tuyến nằm sát với gian bày hàng phía trước, kế đến là “phòng độc thân” của ông Thanh Tuyến, phòng của Quỳnh Trang tiếp theo phòng cha. Quỳnh Trang rất bằng lòng với cách bố trí này. Nàng biết cha đang ở cái tuổi hồi xuân, lại là cái tuổi hồi xuân kế sau một thời kỳ nằm yên cùng quẫn, nên càng sống vội sống vàng gấp nhiều lần. Lâu lâu giữa khuya, nàng thấy căn phòng độc thân của cha bật đèn sáng, và ông Thanh Tuyến chờ vợ ngủ đã lẻn qua phòng mình để đeo headphone nghe nhạc. Có lúc ông quên nghe nhạc bằng headphone, hoặc có lúc vặn lộn nút âm độ, tiếng nhạc rậm rật, giọng ca da đen the thé làm Quỳnh Trang giật mình. Nàng không giận hoặc oán cha, không cả giễu cợt kín đáo nữa! Nàng thấy thương sự sống vồ vập hối hả của cha. Nàng giả vờ như không hề hay biết cha đã làm gì trong căn phòng kín cửa, và ông Thanh Tuyến cũng biết con gái mình biết mà tế nhị giả lơ. Sự thông cảm trầm lặng, nhưng đầm ấm và sâu xa.

Để chuẩn bị cho đêm tân hôn, Quỳnh Trang may lại màn cửa, áo gối và khăn trải giường mới. Nàng tìm cái thú trong việc tự chuẩn bị cho đời sống hôn nhân của mình, chẳng những không tủi thân mà còn hãnh diện là chính mình tự lo cho cuộc đời làm vợ, làm mẹ, không cần nhờ vả ai khác.

Nàng xem đêm nay là đêm thiêng liêng nhất của đời mình, và với tính trầm tĩnh cẩn thận, nàng chuẩn bị chu đáo mọi thứ: bộ quần áo ngủ sẽ mặc lần đầu trong đời làm vợ, cái chụp đèn màu hồng ánh sáng vừa đủ để gây mơ, hai cái bót đánh răng mới tinh, cái lớn mầu xanh cho Ngữ, cái nhỏ màu hồng cho nàng, bộ quần áo ngủ cho Ngữ, đôi khăn tắm… Nàng ngượng không muốn cho mẹ thấy công trình chuẩn bị của mình, mặc dù bà Thanh Tuyến đòi vào xem thử con gái đã dọn dẹp phòng tân hôn tử tế chưa. Nàng muốn dành hân hạnh lớn lao đó cho Ngữ, vì những hôm trước đám cưới, Ngữ phải ở chung với bà Văn tại nhà một người bà con xa.

Xe đưa cặp vợ chồng mới cưới và ông bà Thanh Tuyến về tới nhà lúc quá nửa đêm. Giờ giới nghiêm ấn định từ một giờ khuya đến sáu giờ sáng, nên tiệc phải tan lúc mười hai giờ cho nhà hàng và hai họ còn dọn dẹp. Ông Thanh Tuyến ham vui với “anh chị em văn nghệ”, nốc rượu quá nhiều, về tới nhà sau khi mửa thốc tháo là lăn quay ra ngủ. Bà Thanh Tuyến vất đống quà cưới ở phòng ngoài, lo ướp khăn lau mặt cho chồng, thay quần áo cho chồng, quên mất cô dâu chú rể.

Ngữ và Quỳnh Trang chỉ mong có thế. Phòng ông Thanh Tuyến cửa khóa, căn phòng của họ hoàn toàn biệt lập với thế giới. Thôi trả xong cái nợ lễ nghi, thôi khỏi phải cười nói cho đúng phép, thôi khỏi phải ngay ngáy lo âu! Họ chỉ còn có nhau!

Và vì chỉ còn có nhau nên Quỳnh Trang khỏi cần phải cố gắng hớn hở hay âu yếm với Ngữ nữa! Ngữ khép cánh cửa phòng đằng sau lưng, để thấy trước mặt một cô vợ ủ rũ buồn rầu. Quỳnh Trang vẫn mặc chiếc áo dài gấm xanh mặc trong tiệc cưới, ngồi bất động trên giường, mắt nhìn đăm đăm ra phía trước như người mất hồn. Ngữ ái ngại đến rón rén ngồi xuống bên cạnh Quỳnh Trang, muốn nắm lấy tay vợ mà không dám, chỉ hỏi nhỏ:

- Em mệt lắm phải không?

Quỳnh Trang không đáp, không quay nhìn Ngữ, chỉ lắc đầu nhè nhẹ. Ngữ lấy bạo nắm hai bàn tay Quỳnh Trang, ân cần hỏi:

- Anh đi lấy cho em ly nước nhé?

Quỳnh Trang đáp nhỏ:

- Thôi, anh!

Ngữ lúng túng không biết phải làm gì để không khí bớt lạnh lẽo. Chàng cúi đầu tìm một câu khôi hài nào đó. Lúc đã tìm ra, ngửng lên định nói, Ngữ thấy hai dòng nước mắt từ từ lăn trên má vợ. Ngữ hốt hoảng hỏi:

- Em sao thế? Anh đã làm gì cho em buồn?

Quỳnh Trang không dằn được nữa, nức lên khóc. Ngữ ôm lấy Quỳnh Trang dỗ dành. Quỳnh Trang úp mặt vào ngực Ngữ, vừa khóc vừa nói:

- Em biết anh vẫn chưa quên được con Diễm. Em cứ tưởng…

Ngữ nói át đi:

- Em quá lẩn thẩn. Chuyện qua đã lâu rồi, em còn đem ra để tự làm khổ mình.

- Qua lâu nhưng anh vẫn không quên được nó. Em theo dõi nét mặt của anh lúc đứng nói chuyện với nó, em thấy hết.

- Anh phải nói sao để em tin đấy! Anh không cố ý nói chuyện riêng với Diễm vì biết em không thích, mà anh cũng không thích. Chính em mời vợ chồng Diễm chứ không phải anh. Anh với Diễm chỉ hỏi thăm vài câu thông thường. Anh thề với em là không có gì cả. Nếu không gặp lại Diễm, anh có thể còn vương vấn vì hình ảnh cô “Diễm Ga” ngày trước. Bây giờ Diễm thay đổi quá nhiều, anh…

Lòng Quỳnh Trang có vẻ nguội lại, nàng ngồi thẳng dậy, đưa lưng bàn tay chùi nước mắt, giọng bình tĩnh hơn:

- Em cũng nghĩ như vậy nên muốn mời Diễm cho anh dứt khoát đi. Anh hãy thề với em là từ nay về sau không bao giờ tìm gặp Diễm nữa.

Ngữ mau mắn đưa tay lên cao, giọng cố nghiêm trọng:

- Anh xin thề!

- Nếu có cần gặp Diễm, anh phải đi với em. Mà anh có việc gì cần gặp Diễm đâu!

- Ờ, anh đâu cần gặp Diễm.

Chưa yên tâm, Quỳnh Trang nói thêm:

- Vì việc hùn hạp làm ăn với thầy, Diễm vẫn thường tới nhà em. Nếu anh về đây lỡ gặp Diễm, không được… không được…

Quỳnh Trang lúng túng không tìm ra lời cấm đoán nào cho tạm hợp lý. Ngữ được dịp may, khôi hài:

- Không được nhìn!

Quỳnh Trang bật cười. Cuộc chiến tranh lạnh chấm dứt! Quỳnh Trang vừa thút thít vừa cười, hỏi Ngữ:

- Anh cần đi tắm không? À, em quên khoe anh căn phòng tân hôn. Em trang hoàng có đẹp không?

Ngữ nhìn quanh, bấy giờ mới nhận ra tất cả những chuẩn bị nên thơ và âu yếm của vợ. Ngữ ôm chặt Quỳnh Trang, áp má lên mái tóc thơm nồng mùi keo xịt tóc, cố nhịn để khỏi phải hắt-xì vào một lúc không hợp cảnh, thì thào nói:

- Em dễ thương dễ sợ! Em là người vợ gương mẫu nhất.

Quỳnh Trang cười nhỏ nhưng nét mặt hân hoan, khẽ đẩy Ngữ ra và nói:

- Anh đi tắm đi! Rồi tới phiên em. Cả ngày quay như cái vụ người đầy cả mùi dầu mỡ và khói thuốc lá. Em có may cho anh bộ pyjama mới. Em để dưới gối kia kìa. Cái khăn tắm mới em mắc chỗ mắc áo.

Ngữ hôn cảm ơn Quỳnh trang, rồi đi tắm.

° ° °

Ngữ nằm dang hai tay hai chân trên mặt nệm êm phủ drap mới, cảm thấy nao nức và thỏa mãn với đời sống. Vải mới còn phảng phất mùi hồ chua chua, nhưng khắp phòng, có lẽ từ hộc giường đựng đồ trang điểm, từ quần áo của Quỳnh Trang, đồng tỏa ra mùi thơm dịu dàng của xà phòng trầm. Quỳnh Trang vẫn trước sau trung thành với loại xà phòng thơm tho mà giá rẻ hơn những loại như Cadum, Dove đang tràn ngập khắp các hang cùng ngõ hẻm.

Quỳnh Trang đẩy cửa bước vào phòng. Bộ quần áo ngủ mầu hồng cổ chéo và tay ngắn quá cùi chỏ mang thêm hơi ấm cho căn phòng vốn đã êm ả. Mái tóc nàng đã gội hết những lớp keo, và mặc dầu đã lau kỹ, vẫn còn ướt. Quỳnh Trang mỉm cười âu yếm nhìn Ngữ, đến cái bàn con kéo hộc lấy máy sấy tóc. Tiếng máy sấy điện chạy rù rì vui tai. Quỳnh Trang vừa nghiêng đầu hết bên này đến bên kia để vừa sấy khô tóc vừa tự ngắm mình. Đôi mắt sáng. Đôi má nóng. Rồi khuôn mặt Ngữ hiện ra trong gương. Từ phía sau lưng, Ngữ ôm lấy thân thể mát dịu của Quỳnh Trang.

Sau làn vải mỏng, chiếc ngực no tròn phập phồng dưới đôi bàn tay Ngữ. Người Quỳnh Trang nhũn lại, tiếng máy sấy đã im. Ngữ vén mái tóc chưa sấy khô hôn lên chiếc gáy trắng, cắn nhẹ lên vành tai. Quỳnh Trang thả rơi cái máy sấy tóc, quay người lại. Ngữ say mê hôn lên đôi môi nóng đang mở sẵn chờ đợi, hôn lên đôi mắt đang nhắm nghiền, hôn lên chóp cằm đầy đặn mát lạnh. Không tự chủ được nữa, Ngữ giật tung hàng nút của chiếc áo mỏng để áp mắt hôn lên đôi vú trắng mầu sữa. Quỳnh Trang chới với ôm lấy đầu Ngữ ngăn bớt cơn mê điên, thì thào nhắc:

- Để em tắt đèn đi, anh!

Ngữ nói:

- Anh thích để đèn sáng. Thích ngắm em khỏa thân!

Hai tiếng cuối cùng của Ngữ có mãnh lực thức tỉnh Quỳnh Trang. Nàng đẩy Ngữ ra, bước tới bấm lên cái công tắc đèn ngủ. Bóng tối tràn ngập đột ngột. Ngữ chưa kịp định ý thì Quỳnh Trang đã trở lại bên Ngữ, ôm lấy hai vai Ngữ, và có bóng tối che chở, nàng mới bạo dạn áp mặt vào ngực Ngữ hít trọn mùi da thịt chồng. Bị cái áo làm vướng, nàng đích thân cởi hàng nút áo cho Ngữ, áp đôi vú trần ấm áp vào ngực Ngữ. Cả hai đều thở gấp vì thèm muốn, hai đôi tay ôm riết lấy nhau, nụ hôn ẩm ướt và say sưa. Ngữ dìu Quỳnh Trang về phía giường, hai người quên mất khoảng cách nên vấp phải thanh giường, ngã xuống mặt nệm. Ngữ không kiên nhẫn được nữa, đưa tay cởi nốt phần quần áo còn lại của Quỳnh Trang và của mình. Giọng Quỳnh Trang thì thào trong bóng đêm:

- Trước khí gặp em, anh… anh có… ân ái với người nào khác chưa?

Ngữ bị câu hỏi bất ngờ vào lúc gay cấn nhất, cảm thấy bị dội ngược lại, sững sờ rồi bối rối không biết phải đáp thế nào. May mắn là bóng tối che chở giúp Ngữ, không cho Quỳnh Trang thấy vẻ mặt sượng sùng của chồng. Nhưng Ngữ cũng đủ khôn ngoan để nói dối lúc cần nói dối:

- Không bao giờ. Dù bị bạn bè rủ rê hoài, anh vẫn…

Ngữ không đủ can đảm nói hết câu. Quỳnh Trang vùng dậy ôm chặt lấy Ngữ. Đêm tân hôn dạt dào cuống quít của họ thực sự bắt đầu!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx