sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Bí ẩn chiếc nhẫn ngọc Sapphire - Chương 01

1. Cánh cửa phòng đóng chặt

Cuối cùng đã đến giờ tan học, cách đó hai dãy bàn, Phó Viễn đang lặng lẽ thu dọn sách vở, Mạc Lan do dự không biết có nên tới đó bắt chuyện với cô bạn này hay không. Tuy là bạn học cùng lớp, nhưng Mạc Lan chưa từng nói chuyện với Phó Viễn bao giờ. Nếu không phải vì chuyện xảy ra cách đây một tuần, có lẽ cô sẽ vĩnh viễn không bao giờ muốn đi bắt chuyện với cô bạn luộm thuộm nhất khối lớp mười này. Mà hơn nữa, trong ấn tượng của cô, Phó Viễn luôn âm u như bầu trời trước cơn mưa lớn. Cô dường như chưa nhìn thấy Phó Viễn cười bao giờ.

Phó Viễn là học sinh lớp trên bị đúp lại từ mùa hè năm ngoái. Lần đầu tiên khi Phó Viễn bước vào lớp học, Mạc Lan còn tưởng rằng đó là một bạn trai. Mái tóc cô được cắt rất ngắn, giữa mùa hè mà trên người lại mặc một chiếc áo khoác kiểu nam màu xanh đen, phía dưới là một chiếc quần dài sẫm màu, khuôn mặt đen đúa trở nên bóng loáng vì những giọt mồ hôi dầu lấm tấm. Cô giáo không giới thiệu riêng về Phó Viễn, mà đưa tay chỉ về phía góc lớp, lạnh nhạt nói với cô rằng, vị trí của cô là ở hàng ghế cuối cùng phía sát tường. Khi Phó Viễn lặng lẽ đi về chỗ đó, Mạc Lan còn nghe thấy cô giáo lẩm bẩm: “Trời đang nóng thế này, sao lại ăn mặc như thế chứ?” Ánh mắt tất cả các bạn trong lớp cũng đồng loạt đổ dồn về phía Phó Viễn, có người bắt đầu rì rầm bàn tán, có người thì khẽ cười đầy mỉa mai.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www. - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Mạc Lan có chút thông cảm với Phó Viễn. Cô cảm thấy người bạn mới này dù không được hoan nghênh thì cũng không đáng bị kỳ thị như vậy. Nhưng khi Phó Viễn đi qua bên cạnh, mùi cơ thể chua loét xộc thẳng vào mũi cô, cô rốt cuộc vẫn không kìm được mà hơi cau mày lại.

Phải tới mấy ngày sau, từ chỗ bạn cùng bàn Triệu Mật, cô mới được biết thì ra Phó Viễn cũng là con gái. Khi đó cô đã rất ngạc nhiên, đến nỗi thiếu chút nữa thì nuốt chửng cả một cái xương gà.

“Bạn ấy, bạn ấy, bạn ấy là con gái á? Thật, thật sao?” Cô vồn vã hỏi trong tiếng ho sặc sụa.

“Suỵt, cậu nói nhỏ thôi! Cẩn thận không thì bạn ấy nghe thấy đấy!” Triệu Mật buông đôi đũa xuống, vừa đưa tay ra vỗ lưng cho cô, vừa tỏ ra thần bí: “Tớ biết nhiều chuyện về bạn ấy lắm, cậu có muốn nghe không?”

Ngày hôm ấy Mạc Lan mới biết, thì ra mẹ của Phó Viễn là một “mụ phù thủy”. Đấy là cách gọi của Triệu Mật.

“Bà ấy có mở một hàng thuốc Bắc ở khu chợ trên đường Chiếu Tịch. Khi bán thuốc, bà ấy còn kiêm cả việc xem bói cho người ta, nghe nói là chuẩn lắm ấy. Cạnh nhà tớ có một bác hàng xóm đã từng mua quả la hán ở sạp hàng của bà ấy, tiện thể nhờ bà ấy bói cho cha mình một quẻ luôn. Bà ấy bấm đốt ngón tay xong, phán rằng mùa xuân năm nay sẽ có chuyện chẳng lành. Hà hà, cậu nhất định không ngờ được đâu. Một buổi sáng đầu năm, cha của bác kia vừa ăn xong một cái bánh trôi nhân vừng loại to thì bị nghẹn mà chết! Thật sự là đã chết rồi!”

Lời của Triệu Mật đã khiến Mạc Lan không khỏi tò mò. Vào một buổi chiều trong tuần trước, cô đã một mình lén lút đi tới khu chợ trên đường Chiếu Tịch. Nhưng sau lần gặp mặt đó, cô cảm thấy vô cùng hối hận và luôn muốn tìm Phó Viễn để nhờ giúp đỡ.

Nhìn thấy Phó Viễn đã khoác cặp lên, lững thững bước ra khỏi phòng học, Mạc Lan cuối cùng cũng lấy hết can đảm đuổi theo.

“Này, Phó Viễn!”

Phó Viễn làm ngơ trước tiếng gọi của cô, vẫn cúi đầu đi tiếp về phía trước. Ban đầu, nhìn tư thế đi của Phó Viễn, Mạc Lan còn tưởng cô bạn này đang tìm thứ gì đó vừa bị đánh rơi trên mặt đất. Về sau mới biết, đó thực ra là một thái độ phớt lờ với cuộc đời, Phó Viễn đang tỏ rõ cô không muốn kết bạn. Nhưng Mạc Lan nghĩ, Phó Viễn làm như vậy thật tiêu cực một cách thừa thãi. Bởi trước khi Phó Viễn từ chối người khác, cô đã sớm bị người khác từ chối trước rồi. Trong trường học, Phó Viễn chẳng có người bạn nào cả, cô giống như một con mèo bệnh chỉ còn thoi thóp chút hơi tàn, rất nhiều người cảm thấy dù chỉ nhìn Phó Viễn một chút thôi cũng là lãng phí thời gian.

“Phó Viễn, tớ có chuyện muốn tìm cậu.” Mạc Lan rốt cuộc đã đuổi kịp Phó Viễn. Tuy không thích tính cách của cô bạn này lắm, nhưng cô có lý do bất đắc dĩ buộc phải làm như vậy.

Phó Viễn vẫn cúi đầu đi ra khỏi cổng trường. Cho tới khi Mạc Lan đuổi kịp cô một lần nữa, cô nàng mới chịu dừng chân lại.

“Có chuyện gì vậy?” Phó Viễn hỏi một cách qua loa, giọng nói của cô nàng dễ nghe hơn so với tưởng tượng của Mạc Lan. Đây là lần đầu tiên bọn họ nói chuyện với nhau.

“Tuần trước tớ có tới khu chợ trên đường Chiếu Tịch, tớ đã nhìn thấy mẹ cậu.” Mạc Lan vội vã nói, nhưng câu mở đầu của cô lại không hề khiến Phó Viễn cảm thấy hứng thú chút nào. Phó Viễn chỉ thản nhiên đưa mắt nhìn cô, nói: “Ừ, bà ấy vốn luôn ở đó.”

“Tớ đã nhờ bác ấy xem bói.”

Câu nói này đã khiến Phó Viễn ngẩng đầu lên.

“Hầy, chỉ là... tớ cảm thấy nó khá thú vị.” Mạc Lan khẽ cười với Phó Viễn. Lần đó, thực ra Mạc Lan muốn tìm Khưu Tiểu Mi - mẹ của Phó Viễn - là để nhờ bà ta xem cho mình hai việc: Một là thành tích thi cuối kì của cô lần này có thể lọt vào Top 10 hay không; Hai là, năm ngoái cô có quen với một anh chàng lớn hơn cô năm tuổi, cô rất muốn biết liệu mình và anh ấy có tương lai gì không. “Tớ nhờ bác ấy xem cho tớ. Có người nói bác ấy xem rất chuẩn...” Mạc Lan giãi bày.

“Bà ấy đòi cậu trả bao nhiêu tiền?” Phó Viễn đột nhiên ngắt lời Mạc Lan.

Mạc Lan giật mình, không nói tiếp nữa.

“Khi xem bói cậu có mang đủ tiền không?” Phó Viễn ngoảnh đầu sang nhìn Mạc Lan: “Có phải cậu đã đưa cho bà ấy thứ gì để làm vật thế chấp không vậy?”

Tuy kết quả thi cuối kỳ luôn nằm trong nhóm ba người đội sổ của toàn khối, nhưng xem ra Phó Viễn không phải là một kẻ ngốc.

“Tớ đưa cho mẹ cậu một chiếc nhẫn.” Mạc Lan đành thừa nhận. Chiếc nhẫn ngọc sapphire đó là món quà sinh nhật mà mẹ tặng cho cô vào năm cô tròn mười lăm tuổi, hôm đó vừa khéo lại nằm trong cặp sách của cô.

“Nhẫn? Giá bao nhiêu tiền?” Phó Viễn hỏi.

“Nó giá bao nhiêu thì tớ không biết, nhưng đó là đá quý thật. Hôm ấy tớ không mang đủ tiền, mẹ cậu nói cứ đặt tạm chiếc nhẫn ở đó, sau này mang tiền đến đổi lại. Nhưng tớ đã đến khu chợ tìm mấy lần rồi, bác ấy đều không có ở đó...”

“Gần đây sức khỏe bà ấy không được tốt.” Phó Viễn lại cúi đầu đi tiếp về phía trước.

Mạc Lan vội vã đuổi theo.

“Vậy nên tớ muốn đi theo cậu về nhà, tìm mẹ cậu để xin lại chiếc nhẫn.”

Phó Viễn xốc lại chiếc cặp sách sau lưng, cắm đầu đi tiếp về phía trước vài bước rồi mới cất tiếng trả lời: “Cậu muốn tới thì cứ tới đi. Có điều, bà ấy có trả lại chiếc nhẫn cho cậu hay không thì tôi không biết được.”

“Vậy... được rồi.”

Mạc Lan đi theo Phó Viễn, trong lòng thầm tính toán, giả như Khưu Tiểu Mi không chịu trả lại chiếc nhẫn đó cho cô, cô cũng chỉ đành cầu cứu Cao Cạnh, người bạn làm cảnh sát hình sự của mình. Cô không tin nhìn thấy cảnh sát rồi mà Khưu Tiểu Mi còn dám giở trò lừa đảo với mình.

Nhà Phó Viễn nằm gần cửa sau của khu chợ trên đường Chiếu Tịch, trên một con đường ồn ã có tên Thải Bình. Tại đây, phần đông là những người mặc quần áo ngủ đi qua đi lại, hai bên đường toàn là những ngôi nhà cũ kĩ, không có nhà vệ sinh, cùng với một số cửa tiệm bán đủ thứ lặt vặt. Nhà Phó Viễn ở trong một con hẻm ngay sát tiệm bán đồng hồ duy nhất trên con đường này.

Mạc Lan theo sau Phó Viễn bước vào con hẻm đó. Khi lấy chìa khóa nhà từ trong cặp ra, Phó Viễn đột nhiên hỏi Mạc Lan: “Nhà tôi chẳng ra sao cả, bạn thật sự muốn vào chứ?”

Mạc Lan không hiểu cụm từ “chẳng ra sao cả” này có nghĩa gì, nhưng cô vẫn gật đầu trả lời một cách kiên định: “Tớ đã đến đây rồi, tất nhiên phải vào chứ.” Trong lòng Mạc Lan thầm nghĩ: trừ phi cậu không cho phép.

Phó Viễn hẳn là không có ý ấy, sau khi tra chìa khóa vào ổ liền lập tức mở cửa.

Ngay cửa vào là một căn bếp vừa nhỏ vừa bẩn thỉu, sàn nhà thì nhơm nhớp, trên chiếc bàn gỗ thô sơ có một mớ rau hẹ, mấy quả trứng gà, hai quả cà chua và một cây cải thảo. Trong bồn có mấy chiếc bát bẩn còn chưa rửa, dăm ba hạt cơm và nước xì dầu màu nâu sậm dính trong chiếc bát dường như đã khô cong. Chiếc thùng rác bên cạnh bồn rửa bát nồng lên một mùi hôi của tỏi. Đây là thứ mùi mà Mạc Lan ghét nhất, cô cố gắng nín thở, trong lòng thầm nghĩ, nơi này thật đúng là “chẳng ra sao cả”. Xem ra sự luộm thuộm của Phó Viễn là do di truyền. Nếu có một người mẹ chẳng bao giờ chịu quét dọn phòng, con gái bà ấy làm sao có thể ngăn nắp sạch sẽ được đây?

Mạc Lan theo sau Phó Viễn đi xuyên qua căn bếp, bước vào một hành lang tối tăm. Qua gian phòng vệ sinh rộng chừng hai mét vuông là một gian phòng ngủ chật hẹp nằm cạnh hành lang, phía sát tường có kê một chiếc giường đơn. Có lẽ thường ngày Phó Viễn ngủ tại đây. Cô vứt chiếc cặp sách lên giường, rồi bước tới trước cửa gian phòng phía trong. Cửa phòng đóng chặt.

“Cốc cốc cốc...” Phó Viễn bắt đầu gõ cửa.

Không có ai trả lời.

“Cốc cốc cốc...” Phó Viễn lại gõ thêm mấy lần nữa, trong phòng vẫn không có động tĩnh gì.

“Liệu có phải là mẹ cậu không ở trong đó không?” Mạc Lan hỏi, giọng có chút bất an.

Phó Viễn cúi đầu nhìn xuống sàn nhà. Mạc Lan phát hiện ngoài cửa phòng có mấy đôi giày nữ. Một đôi giày da hoẵng màu đen đặt giữa hai đôi giày da màu sắc sặc sỡ. Trên đôi giày da bên trái còn có gắn một cái nơ hình bướm, bắt mắt vô cùng.

“Bà ấy không ra ngoài.” Phó Viễn nhìn mấy đôi giày trên sàn nhà nói. Cô đập mạnh cửa phòng.

Trong phòng không có ai trả lời.

“Có khi nào bác ấy đang ngủ không?” Mạc Lan hỏi.

Phó Viễn vẫn không trả lời. Cô lùi về phía sau một bước, chỉ nghe “rầm” một tiếng, cô đạp mạnh một cái về phía cửa phòng. Trên cánh cửa xuất hiện một dấu giày thật lớn. Hành động thô bạo của cô khiến Mạc Lan sợ đến giật nảy mình. Khi Mạc Lan còn chưa kịp tỉnh táo trở lại, một tiếng “rầm” nữa đã vang lên.

Nhưng bên trong vẫn không có chút động tĩnh nào.

Phó Viễn nhìn đăm đăm vào cánh cửa phòng, tựa như đang suy tư điều gì đó. Khóe miệng cô hiện lên một nét lạnh lùng tàn nhẫn mà Mạc Lan chưa từng thấy bao giờ.

Mạc Lan cẩn thận hỏi: “Liệu có phải... Liệu có phải bác ấy thật sự không ở nhà không...”

“Rầm!” Tiếng đạp cửa đã ngắt lời cô.

Cú đạp ấy tựa như vừa đạp vào trái tim Mạc Lan. Trái tim cô đang nảy lên thình thịch. Tuy rằng rất muốn gặp Khưu Tiểu Mi, nhưng cảnh tượng này không phải là điều mà cô muốn thấy. Do đó, khi thấy Phó Viễn đang cầm một chiếc bình hoa chuẩn bị đập về phía cánh cửa, cô đã vội vàng kéo tay Phó Viễn lại.

“Phó Viễn, mẹ cậu chưa chắc đã ở trong đó đâu. Tiếng động lớn như vậy, bác ấy không thể không nghe thấy...” Mạc Lan còn muốn nói tiếp, nói rằng chúng ta có thể đợi thêm, chắc bác ấy đã ra ngoài rồi, nhưng Phó Viễn lại trả lời bằng một câu mà cô không ngờ được: “Tôi đã hai ngày nay không nhìn thấy bà ấy rồi.”

“Cái gì?”

“Tối hôm kia, sau khi bà ấy vào trong đó, tôi không nhìn thấy bà ấy thêm lần nào nữa.” Phó Viễn nhìn đăm đăm vào cánh cửa, trầm tư một hồi lâu, cuối cùng mới nói ra một câu qua bờ môi mỏng dính: “Bà ấy nói bà ấy bị ốm.”

Dù ốm thì cũng không đến mức hai ngày liền không ra ngoài chứ?

“Cậu có chìa khóa dự phòng không?” Mạc Lan hỏi.

Phó Viễn lắc đầu.

“Chỉ có thể khóa cửa từ bên trong sao?” Mạc Lan lại hỏi.

“Ừ.”

“Vậy, cậu có thể khẳng định mẹ cậu đang ở trong đó chứ?” Không biết tại sao, khi hỏi câu này, Mạc Lan lại cảm thấy trong trái tim mình như có một luồng gió lạnh thổi qua.

“Ừ.” Phó Viễn vừa trả lời vừa cúi đầu đá một cái vào mấy đôi giày trên sàn nhà.

Thái độ của Phó Viễn khiến Mạc Lan cảm thấy hết sức bất an. Khưu Tiểu Mi ở bên trong ư? Tại sao Phó Viễn lại tỏ ra chắc chắn như vậy? Là bởi vì những đôi giày kia sao? Nếu Khưu Tiểu Mi thật sự ở bên trong, cho dù bà ta đang ngủ rất say thì tiếng đạp cửa lớn như vậy cũng đủ khiến bà ta giật mình tỉnh dậy. Nếu như bà ta tỉnh dậy rồi, tại sao lại không ra mở cửa? Chẳng lẽ bà ta muốn né tránh để khỏi phải trả lại cho cô chiếc nhẫn kia? Nhưng tùy tiện kiếm cái cớ nào đó để đuổi Mạc Lan đi, chẳng lẽ lại không tốt hơn là giả câm giả điếc như thế này sao?

Trong phòng không bật đèn. Bây giờ là bốn giờ chiều, tuy bên ngoài trời vẫn sáng, nhưng không bật đèn thì không thể làm việc gì được. Khưu Tiểu Mi rốt cuộc đang làm gì trong căn phòng tối thui ấy chứ?

Mạc Lan và Phó Viễn đứng lặng lẽ trong hành lang, nhìn cánh cửa đang đóng chặt, rốt cuộc vẫn chẳng biết phải làm sao.

“Chúng ta đi tìm một bác thợ khóa tới đi!” Cuối cùng, Mạc Lan đưa ra đề nghị.

“Không cần.” Phó Viễn nói, rồi cô bước nhanh đến bên giường, kéo khăn trải giường lên, lôi từ dưới gầm giường ra một cái thùng giấy, nhanh nhẹn lấy từ trong thùng ra một cây tuốc-nơ-vít. Mạc Lan cho rằng Phó Viễn muốn cạy cửa, ai ngờ, Phó Viễn lại mau chóng chạy ra bên ngoài. Mạc Lan lòng đầy nghi hoặc bám theo sau.

Thì ra Phó Viễn chạy vòng đến đầu bên kia của ngôi nhà. ở đó có một bồn hoa công cộng, một ô cửa sổ thủy tinh dính đầy bụi bẩn lấp ló giữa một mảng thực vật xanh tươi mơn mởn. Phó Viễn dùng tuốc-nơ-vít nhẹ nhàng tháo một chiếc ốc vít ở phía dưới khung chống trộm. Sau khi chiếc ốc vít rơi xuống, cái khung chống trộm lập tức lung lay. Cô khẽ đẩy cái khung chống trộm lên trên, bên dưới đó lập tức lộ ra một khoảng trống. Cô khéo léo chui vào bên trong. Rồi cô đứng trên bậu cửa, khéo léo cắm tuốc-nơ-vít vào phía dưới cánh cửa sổ đang khép chặt, nhẹ nhàng cạy lên. Cánh cửa từ từ bật ra, để hở một cái khe rộng chừng hai xen-ti-mét. Cô dán sát đôi mắt vào khe hở đó, rồi đột nhiên thân hình cô hơi co giật.

“Mẹ cậu có ở trong đó không?” Mạc Lan căng thẳng hỏi.

Phó Viễn lẳng lặng nhìn vào trong phòng, tận mấy giây sau mới trả lời: “Cậu quay trở lại phía trước đi, tôi chui vào trong rồi mở cửa cho cậu.” Nói xong, cô cạy hẳn cánh cửa sổ ra, luồn mình qua những chấn song, rồi chui vào phòng. Mạc Lan muốn nhìn vào trong phòng qua ô cửa sổ, nhưng Phó Viễn đã lập tức đóng cánh cửa lại.

Mạc Lan không kịp suy nghĩ gì vội vàng quay trở lại phía trước trong tâm trạng bất an, rồi chạy vào trong nhà Phó Viễn. Khi cô bước vào trong hành lang tối thui kia, Phó Viễn đã mở cửa căn phòng ra rồi.

“Mẹ cậu rốt cuộc có ở trong đó không?” Mạc Lan lo lắng run rẩy hỏi.

“Cậu tự xem đi!” Phó Viễn tránh qua một bên nhường đường cho Mạc Lan đi vào.

Thực ra khi nhìn thấy thân thể Phó Viễn co giật trước cửa sổ, Mạc Lan đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi. Nhưng khi lấy hết can đảm đi vào trong phòng, cô vẫn bị cảnh tượng trước mắt dọa cho hồn xiêu phách lạc, trái tim thiếu chút nữa thì ngừng đập.

Cô nhìn thấy Khưu Tiểu Mi nằm ngang trên mặt đất, cặp mắt mở trừng trừng, một con dao phay cắm ngang trên cổ, hai bên má phồng lên một cách bất thường, trên mặt và quần áo dính đầy những vết máu...

Hai chân Mạc Lan run lên lẩy bẩy. Cô ngoảnh đầu lại, thấy Phó Viễn đang cúi đầu nhìn mấy đôi giày kia.

“Cậu đang làm gì thế? Mau báo cảnh sát đi!” Mạc Lan không kìm được run rẩy kêu lên.

“Nhà tôi không có điện thoại.” Phó Viễn đáp, giọng đều đều.

Cô đứng trong bóng tối, ngẩng đầu nhìn quyển lịch treo trên tường.

“Vậy... tôi tới nhà bên mượn điện thoại.” Mạc Lan không kịp suy nghĩ nhiều về hành động quái lạ của Phó Viễn, chạy như bay ra khỏi ngôi nhà. Cô cảm thấy đầu óc mình đã trở nên mụ mị, sống mũi cay cay, chỉ muốn khóc lớn một phen cho đỡ sợ. Giờ đây, cô thật hối hận vì đã đi tìm người phụ nữ kia xem bói, lại càng hối hận hơn vì đã đến nhà Phó Viễn để đòi lại chiếc nhẫn. Cô nghĩ, nếu cô sớm biết hôm nay sẽ nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ đến mức này, cô thà tự lừa gạt mình, và cho rằng chiếc nhẫn kia đã rơi mất thì tốt hơn.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx