sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Bí ẩn chiếc nhẫn ngọc Sapphire - Chương 02 - Phần 1

2. Thiếu nữ quái dị

Cao Cạnh vĩnh viễn không quên được cảnh tượng mà mình nhìn thấy vào ngày 3 tháng 4 năm 1995, khi anh lần đầu tiên bước vào hiện trường một vụ án mạng. “Vụ án Khưu Tiểu Mi” là vụ án giết người đầu tiên mà anh được tiếp xúc trong đời. Khi nhận điện thoại, anh không hề nghĩ người báo án chính là Mạc Lan - cô bạn tốt của anh. Anh chỉ biết, có một nữ sinh trung học phổ thông gọi vào số 110(1), rồi lắp ba lắp bắp nói rằng mình phát hiện thấy trong căn hộ số 101 nhà số 2 ngõ 38 đường Thải Bình có xác chết của một người phụ nữ. Nơi đó thuộc phạm vi quản lý của anh. Anh đã cùng với hai người cảnh sát hướng dẫn của mình và hai vị bác sĩ pháp y đi tới đó.

(1) Số điện thoại khẩn cấp để gọi cảnh sát của Trung Quốc.

Khi tới nơi, phía trước cửa tiệm đồng hồ có hai học sinh đang chờ bọn họ. Anh vừa nhìn là nhận ra ngay, cô nữ sinh mặc áo khoác ngoài màu xám, có mái tóc dài buông xõa sau lưng chính là Mạc Lan. Ở bên cạnh cô là một học sinh cắt tóc ngắn, mặc áo khoác kiểu nam đang ngồi giạng chân trên bậc thềm đá, khuôn mặt dửng dưng nhìn xuống mặt đất. Biết mấy người bọn họ đang tới gần, người học sinh đó mới đột ngột ngẩng đầu lên, ném về phía anh một ánh mắt đầy ngờ vực. Về sau, Cao Cạnh mới biết, thì ra cô nữ sinh trông giống hệt con trai ấy là Phó Viễn, bạn cùng lớp với Mạc Lan, con gái duy nhất của người bị hại, học lớp 10A3 trường trung học phổ thông Khánh Bắc(2).

(2) Nguyên văn: “Lớp cao nhất số ba trường cao trung Khánh Bắc”. Cũng giống như Việt Nam, hệ thống giáo dục cơ bản của Trung Quốc kéo dài mười hai năm, bao gồm ba bậc tiểu học, sơ trung và cao trung. Trong đó, bậc tiểu học kéo dài sáu năm, sơ trung và cao trung mỗi bậc kéo dài ba năm. Ba năm của bậc cao trung lần lượt là: cao nhất, cao nhị, cao tam, tương đương với lớp mười, mười một và mười hai của Việt Nam. Người dịch tạm dịch là lớp 10A3.

Mạc Lan nhìn thấy anh cứ như là thấy vị cứu tinh. Nhưng có lẽ vì thấy bên cạnh anh còn có người khác, cho nên cô cố gắng kiềm chế bản thân không lên tiếng chào hỏi mà bước tới trước mặt hai người cảnh sát hình sự còn lại, rồi bắt đầu trả lời những câu hỏi của bọn họ. Thấy cô lúc này vẫn rơm rớm nước mắt, khuôn mặt đầy vẻ tủi thân, anh cảm thấy xót xa vô cùng.

“Là em báo cảnh sát phải không?” Lý Kiện hỏi.

“Dạ vâng.” Mạc Lan đáp.

“Xác chết ở đâu?”

“Ở, ở trong phòng.”

“Em có quan hệ thế nào với người chết?”

“Con gái bác ấy là bạn học cùng lớp với em.”

“Vậy con gái người chết đâu?” Lý Kiện nhìn quanh bốn phía. Lúc này, Phó Viễn mới bước tới. Ban đầu, cô chỉ lặng lẽ ngồi trên bậc thềm đá kia, như thể mọi chuyện đều chẳng liên quan đến mình.

“Em là con gái người chết?” Lý Kiện vừa đưa mắt quan sát Phó Viễn vừa hỏi.

“Vâng, để em đi mở cửa.” Là giọng của con gái, nghe cứ đều đều như quả lắc của chiếc đồng hồ.

Lý Kiện lại đưa mắt quan sát cô lần nữa. Cao Cạnh nhân lúc này cũng đưa mắt nhìn qua phía Mạc Lan. Anh muốn dùng ánh mắt để an ủi cô, kêu cô đừng sợ. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đầy vẻ sợ hãi của Mạc Lan, bản thân anh cũng bất giác cảm thấy căng thẳng. Hiện trường liệu có phải là rất đáng sợ không? Anh vẫn trong thời gian thực tập, đây là lần đầu tiên anh thực nghiệm tại hiện trường của một vụ án mạng. Tuy trước đây anh cũng từng nhìn thấy người chết, nhưng đó đều là trên ảnh. Nghĩ đến cảnh tượng đẫm máu mà mình lần đầu tiên phải đối mặt, trong lòng anh không tránh khỏi có chút kinh sợ.

“Tiểu Cao, cậu muốn vào cùng chúng tôi hay là ở lại ngoài này?” Lý Kiện dường như đã nhìn ra tâm tư của anh, hỏi với giọng đùa cợt.

“Em tất nhiên phải vào rồi.” Anh lập tức lớn tiếng trả lời.

“Ha ha, vậy thì tốt.” Lý Kiện khẽ cười một tiếng, lại gật gật đầu với anh, sau đó dặn dò: “Mang túi bọc giày vào đi!”

Anh vâng lời làm theo.

Căn hộ số 101 vô cùng tĩnh lặng. Sau khi bật đèn lên cho bọn họ, Phó Viễn lập tức biến mất phía sau cánh cửa. Cao Cạnh loáng thoáng nghe thấy cô nói với Mạc Lan: “Chiếc nhẫn ấy đành để cảnh sát giao lại cho cậu rồi.”

Chiếc nhẫn? Anh cảm thấy khó hiểu, vừa định ngoảnh đầu lại nghe xem Mạc Lan nói thế nào thì Lý Kiện ở bên trong đã gọi: “Tiểu Cao, mau vào đây! Sao lề mề thế?” Anh đành vội vã bước vào trong.

May thay, đây không phải một vụ án băm xác. Anh vừa vào phòng, nhìn thấy thi thể còn nguyên vẹn, trong lòng thầm thở phào một hơi. Tuy mùi máu tanh ngợp cả căn phòng và con dao phay vẫn cắm trên cổ người chết kia khiến anh cảm thấy dạ dày nhộn nhạo, nhưng nghĩ đến việc lần đầu tiên đến hiện trường án mạng mà có thể nhìn thấy một xác chết còn nguyên quần áo, anh đã cảm thấy mình rất may mắn rồi.

Căn phòng khá bừa bộn. Góc phòng có chất mấy túi quần áo lớn, trên giường có hai chiếc chăn mỏng đắp mùa xuân còn chưa được gấp lại, trên chiếc bàn trang điểm kê sát tường đặt lộn xộn mấy món đồ trang điểm. Vài bộ quần áo nữ được phơi trên một sợi dây điện bên dưới trần nhà. Khi Cao Cạnh đi ngang qua, một chiếc quần dài màu xanh lam thiếu chút nữa quệt trúng đầu anh. Anh bất giác đưa tay lên đỡ, phát hiện chiếc quần đó không ngờ vẫn còn hơi ẩm.

Người bị hại là một phụ nữ trung niên, mái tóc dài uốn nhẹ, trên người mặc áo sơ mi trắng và quần dài màu kem. Bà ta nằm ngửa ra trên mặt đất, cặp mắt mở trừng trừng, hai tay để dọc theo thân, một chiếc dép lê đi trên chân, chiếc còn lại thì về sau mới được tìm thấy dưới gầm giường. Cao Cạnh đoán chừng chiếc dép này bị vô ý đá vào trong đó. Bọn họ tìm thấy chứng minh thư của người bị hại trong ngăn kéo bàn. Bà ta tên là Khưu Tiểu Mi, bốn mươi hai tuổi, người địa phương này.

Nguyên nhân tử vong dường như đã rõ, bác sĩ pháp y cũng đã đưa ra đáp án.

“Bà ta hẳn đã bị chém chết như thế này, một dao là mất mạng ngay, dao phay cắt đứt động mạch cổ.” Vị bác sĩ pháp y họ Trương hết sức cẩn thận cầm cán con dao phay, lấy nó từ trên cổ Khưu Tiểu Mi xuống.

“Bây giờ có thể ước đoán thời gian tử vong không?” Lý Kiện hỏi.

“Để tôi xem nào!” Bác sĩ pháp y lật áo sơ mi của Khưu Tiểu Mi ra, tỉ mỉ quan sát phần bụng của bà ta, nói: “Hà hà, phần bụng đã hơi chuyển màu xanh lục rồi.” Ông ta lại nhìn lỗ mũi và miệng của Khưu Tiểu Mi, hỏi: “Thời tiết hôm qua có phải rất nóng không nhỉ?”

“Đúng thế, hơn ba mươi độ. Trong lỗ mũi bà ta có dòi rồi.” Cao Cạnh đưa mắt liếc nhìn lỗ mũi thi thể, không kìm được hỏi: “Thầy Ngô, như vậy là có thể phán đoán thời gian tử vong đã vượt quá hai mươi tư giờ không?”

“Cậu thì hiểu cái gì!” Lý Kiện trừng mắt lườm anh một cái.

Vị bác sĩ năm nay đã ngoài năm mươi tuổi, bác sĩ Ngô, chỉ nhìn anh cười khẽ.

“Không tồi! Tiểu Cao, cậu có chút kiến thức về pháp y đấy.” Ông khẽ vỗ vai Cao Cạnh, rồi nói với Lý Kiện: “Cao Cạnh nói không sai, thời gian tử vong đã vượt quá hai mươi tư giờ rồi.”

“Nói như vậy, bà ấy đã bị hại vào quãng thời gian này hôm qua rồi.” Lý Kiện nói.

“Đây là cái gì?” Cao Cạnh thấy trong lòng bàn tay Khưu Tiểu Mi lóe lên một tia sáng, bèn cẩn thận cạy mấy ngón tay của bà ta ra. Thì ra đó là một chiếc đồng hồ quả quýt kiểu cũ, kim đồng hồ vẫn đang chạy, thời gian hiển thị bên trên là thời gian hiện tại, bốn giờ ba mươi tám phút chiều.

“Cao Cạnh! Cậu làm bừa cái gì đấy?” Lý Kiện gắt lên.

“Em nhìn thấy...” Cao Cạnh muốn biện luận, nhưng lập tức bị Lý Kiện ngắt lời.

“Cậu tưởng chỉ có mình cậu nhìn thấy dấu hiệu đáng ngờ thôi sao? Hiện trường không phải là khu vui chơi, trước khi làm việc cần phải động não mới được!” Lý Kiện trừng mắt nhìn anh một cái, sau đó cẩn thận bỏ chiếc đồng hồ quả quýt vào trong túi đựng vật chứng. “Có mang bút không?” Lý Kiện hỏi anh.

“Dạ không.” Cao Cạnh có chút ngỡ ngàng. Anh không ngờ được, cảnh sát hình sự ra ngoài làm việc còn cần mang theo bút.

“Sao ngay đến cây bút mà cậu cũng không mang theo thế?”

“Em tưởng...”

“Cậu tưởng! Cái gì cũng không mang theo thì cậu đến chỗ này làm gì? Đi chơi chắc?” Giọng Lý Kiện cao hẳn lên. Cao Cạnh cảm thấy mặt mình đã đỏ lựng. Anh lớn đến thế này rồi, đây mới là lần đầu tiên bị người ta dạy dỗ mà không phân biệt phải trái đúng sai như thế. Trong trường cảnh sát và đội tập huấn, trước giờ anh luôn là học viên ưu tú nhất, không có người thầy nào không hài lòng về anh, những lời anh được nghe hầu như đều là biểu dương và khen ngợi. Không ngờ vừa mới tới đơn vị, trong lần đầu tiên tới hiện trường mà đã bị quở trách thế này, trong lòng anh thật sự rất bất mãn. Cao Cạnh thầm nghĩ: Nếu không phải anh vào công tác sớm hơn tôi năm năm, nếu không phải anh có tư cách viết mấy câu vào phần đánh giá thực tập của tôi, tôi cũng chẳng thèm để ý đến anh làm gì.

“Xin lỗi, em quên mang theo bút. Giờ em sẽ đi mua.” Cao Cạnh nén giận cất tiếng xin lỗi, nhưng khi anh vừa đứng dậy chuẩn bị bước ra ngoài thì lại bị một đồng nghiệp khác tên là Cố Chí Hạo gọi lại.

“Này! Khi ra ngoài nhớ mua cho tôi bao thuốc lá Trung Hoa nhé!” Cố Chí Hạo nói.

Thuốc lá Trung Hoa? Nếu tôi không nhớ nhầm, một bao thuốc lá Trung Hoa có giá tới ba mươi đồng. Anh ta kêu tôi đi mua thuốc, liệu có đưa tiền không đây? Cao Cạnh lòng dạ rối bời. Từ sau mùa đông năm ngoái, khi mẹ anh mắc bệnh ung thư xương rồi qua đời, anh vừa phải một mình nuôi em gái, vừa phải trả nợ, về mặt kinh tế thực sự là đang thiếu thốn vô cùng. Thường ngày, ngay đến một lát thịt mỏng anh cũng không nỡ mua về ăn. Giờ phải vô cớ tiêu tốn mất ba mươi đồng để mua thuốc lá cho người này, anh cảm thấy rất không đáng. Nhưng anh lại không tiện từ chối, khi mua thuốc về rồi cũng không thể dày mặt mà đòi tiền. Anh buồn bực nghĩ thầm: Xem ra ba mươi đồng này mình mất chắc rồi.

Nhưng khi anh vừa định ra ngoài thì bác sĩ Ngô gọi với theo: “Cao Cạnh, đợi đã.”

Anh dừng chân lại ngay trước cửa.

“Đến đây, cầm tiền này. Hà hà, để tôi mời Tiểu Cố hút thuốc. Cậu đừng có tranh với tôi đấy nhé!” Bác sĩ Ngô đưa tay vào trong túi lấy tiền, Cố Chí Hạo vội vàng xua tay ngăn cản.

“Không cần, không cần. Vừa nãy em không để ý, trong túi em thực ra vẫn còn hai điếu thuốc đây.” Cố Chí Hạo cười ha hả nói.

Bác sĩ Ngô cũng cười, nháy mắt ra hiệu với Cao Cạnh: “Tiểu Cao, đi nhanh về nhanh nhé! Ở đây còn đợi cậu ghi biên bản đấy.”

“Dạ.” Cao Cạnh nhìn bác sĩ Ngô bằng ánh mắt cảm kích, đáp lại một tiếng, rồi lập tức cởi túi bọc giày và chạy ra ngoài. Khi đã ra đến ngoài cửa, anh còn nghe thấy giọng của Lý Kiện vang lên phía sau lưng: “Mấy cô cậu thực tập bây giờ cần phải rèn luyện thật khắc nghiệt mới giỏi nghề được!”

Bước ra khỏi căn nhà tập thể nằm trong ngõ 38 đó, Cao Cạnh phát hiện Mạc Lan còn chưa đi. Cô đứng trên một bãi đất trống ngoài cửa, đang nói chuyện câu được câu chăng với Phó Viễn.

“Đêm nay cậu định ngủ trong đó ư?” Mạc Lan tỏ ra kinh ngạc.

“Không ngủ trong đó, chẳng lẽ phải ra gầm cầu ngủ chắc?” Phó Viễn đáp với vẻ chẳng hề để tâm.

“Nhưng...”

“Cậu bớt quản chuyện không đâu đi!”

Thật đúng là một cô gái kỳ lạ. Mẹ mình bị hại mà cô ta lại chẳng có vẻ đau buồn chút nào. Khi Cao Cạnh đi ngang qua chỗ bọn họ, không kìm được phải dừng chân lại.

“Em là Phó Viễn - con gái của người bị hại phải không?”

“Vâng.” Ánh mắt Phó Viễn liếc nhìn qua phía anh, giọng điệu như thể đang hỏi vặn lại: “Anh biết rồi còn hỏi?”

Khi còn ở trong trường cảnh sát, Cao Cạnh vốn rất thích môn học về kỹ thuật tra hỏi. Anh còn đặc biệt thích câu: “Lần cuối cùng anh nhìn thấy một người nào đó là vào khi nào?” Bởi vì nó khiến anh cảm thấy mình giống như một thám tử lừng danh. Đây là một cơ hội không tồi, không có vị cảnh sát đàn anh nào ở đây dò xét cả, anh quyết định hỏi thử một chút cho đã nghiền mới được.

“Lần cuối cùng em nhìn thấy mẹ là khi nào?” Cao Cạnh muốn tỏ ra nghiêm túc một chút, nhưng khi đưa ra câu hỏi này, anh lại khẽ mỉm cười.

Phó Viễn không hề chú ý đến vẻ mặt đó của anh, chỉ cúi đầu nhìn xuống mặt đất, thản nhiên trả lời: “Khoảng mười giờ tối hôm kia.”

Trả lời cũng khá chuẩn đấy, Cao Cạnh nghĩ bụng.

“Lúc đó em đang làm gì?” Cao Cạnh lại hỏi.

“Em đi ngủ rồi.”

“Thế lúc đó mẹ em đang làm gì?” Cao Cạnh hỏi tiếp.

Chừng ba giây sau, Phó Viễn mới lên tiếng trả lời. Tuy nét mặt cô không có gì thay đổi, nhưng giọng nói lại có vẻ hơi run: “Bà ấy đang khóc.”

“Khóc?” Mạc Lan hỏi chen vào một câu.

“Sao mẹ em lại khóc? Là vì chuyện gì vậy?” Cao Cạnh hỏi.

“Sao trăng cái gì chứ? Bà ấy muốn khóc thì khóc, liên quan gì đến tôi?” Phó Viễn dường như đột nhiên nổi giận, lớn tiếng đáp trả một câu, rồi đẩy Mạc Lan ra, chạy như bay ra ngoài con ngõ. Không biết là vì trời sinh đã có sức khỏe, hay là vì nguyên nhân gì khác, lực đẩy của Phó Viễn quả thực không nhỏ chút nào. Mạc Lan suýt nữa thì bị ngã, may mà Cao Cạnh đã vội bước tới đỡ lấy cô.

“Cô bé này sao vậy nhỉ?” Cao Cạnh nhìn theo bóng Phó Viễn, hỏi nhỏ.

“Bạn ấy nhất định là biết rất nhiều chuyện.”

“Anh cũng nghĩ như vậy đấy.” Cao Cạnh nói.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx