sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Bí ẩn chiếc nhẫn ngọc Sapphire - Chương 02 - Phần 2

Phó Viễn khiến anh nhớ lại một cô bạn học thời cấp hai. Hai người giống nhau như tạc: cùng lôi thôi lếch thếch, cùng lười nhác lề mề. Trong lớp gần như chẳng có ai muốn nói chuyện với cô bạn đó. Có lần cô bạn đó hỏi bài Cao Cạnh, bị người khác trêu là bọn họ đang “hẹn hò”, anh đã tức đến nỗi lập tức trở mặt với kẻ trêu đùa kia.

“Người như cô bé này, ở trong trường học nhất định là không có bạn bè gì mấy đúng không?” Cao Cạnh hỏi.

“Đúng vậy, chẳng có ai quan tâm đến bạn ấy.” Mạc Lan trả lời.

“Vậy tại sao em lại đến đây?” Cao Cạnh ngoảnh đầu lại hỏi. Vừa chứng kiến vẻ cục cằn của Phó Viễn xong, giờ nhìn Mạc Lan, anh cảm thấy thoải mái vô cùng.

“Cũng không có gì đâu. Nếu anh nhìn thấy một chiếc nhẫn ngọc sapphire trong phòng mẹ Phó Viễn, phiền anh nói với em một tiếng được không? Thứ đó là của em đấy.”

“Nhẫn của em sao lại ở trong phòng của bà ấy vậy?” Cao Cạnh lại càng tò mò hơn.

Nhưng Mạc Lan dường như không muốn nói quá nhiều về vấn đề này, cô chỉ trả lời qua loa: “Chuyện này em sẽ nói với anh sau.” Ngay sau đó, cô lập tức chuyển chủ đề: “Ấy, sao anh lại chạy ra ngoài này vậy? Anh không phải ở trong đó sao?”

Câu nói này đã nhắc nhở Cao Cạnh. Anh ra đây là để mua bút.

“Mạc Lan, quanh đây có cửa hàng văn phòng phẩm nào không vậy?” Cao Cạnh vội nói.

“Anh muốn mua đồ văn phòng phẩm à?” Mạc Lan ngạc nhiên hỏi.

Sau khi nghe xong đầu đuôi câu chuyện của Cao Cạnh, Mạc Lan tức tối lấy từ trong cặp mình ra một cây bút bi và mấy tờ giấy trắng rồi đưa cho anh. Cô nói: “Em không tin là bọn họ lại không mang theo một cây bút nào. Bọn họ không phải là những cảnh sát hình sự dày dạn kinh nghiệm sao? Cần mang cái gì mà bản thân còn không rõ ư? Tại sao trước khi ra ngoài không nhắc anh một tiếng? Rõ ràng là cố ý bắt anh phải chạy ra ngoài chuyến này. Cứ chờ xem! Đợi đến khi anh mua được bút về, bọn họ sẽ lại nói phần lớn thời gian anh đều không ở tại hiện trường! Em ghét nhất là loại người này đấy, chỉ thích ức hiếp người mới thôi!” Vừa nói, cô vừa tỏ ra tức tối bất bình thay cho Cao Cạnh.

Lời của Mạc Lan khiến trái tim Cao Cạnh bất giác trầm hẳn xuống. Anh đã không ngờ tới điều này.

“Hầy, làm gì mà phức tạp đến thế. Nhất định là em xem phim nhiều quá rồi. Em nên tập trung vào việc học tập của mình đi!” Cao Cạnh cố tỏ vẻ chẳng hề để tâm. Nhân lúc Mạc Lan không chú ý, anh lén đưa tay ra vuốt nhẹ mái tóc dài đen óng của cô, rồi xoay người quay về hiện trường vụ án.

Tại cửa căn hộ số 101, anh vừa mang túi bọc giày vào vừa tự nhủ với bản thân: Mình nhất định phải cẩn thận, không được cho bọn họ có cơ hội bắt lỗi! Nếu để bọn họ ghi mấy lời đánh giá kém vào tờ báo cáo thực tập, sau này mình sẽ khó mà được vào công tác ở một vị trí tốt. Không có một vị trí công tác tốt, mình biết lấy gì nuôi em gái ăn học đây?

Khi anh bước vào phòng, Cố Chí Hạo và Lý Kiện vẫn đang kiểm tra dấu vết ở hiện trường. Nhìn thấy anh, Cố Chí Hạo ngoảnh đầu lại cười, hỏi: “Sao về nhanh thế Cao Cạnh? Tôi nhớ quanh đây làm gì có cửa hàng bán văn phòng phẩm nào đâu.”

Cao Cạnh thầm nghĩ: Mình quyết không được nói với bọn họ rằng mình không chỉ quen Mạc Lan, ngay đến giấy bút cũng là do cô ấy đưa cho mình, nếu không có khi lại bị bọn họ cho rằng mình làm việc không chuyên tâm, tiếp xúc quá sâu với người có liên quan tới vụ án.

Anh cố tình nhăn răng cười ngô nghê, nói: “Ha ha, lúc em chạy đến đầu đường mới phát hiện, thì ra trong túi em đã có sẵn giấy bút rồi, vừa nãy chắc em quên mất.”

“Trí nhớ của cậu đúng là chẳng ra sao cả!” Lý Kiện vẫn đang chú ý quan sát mấy giọt máu trên chiếc chăn, dửng dưng nói.

Cao Cạnh không nói gì thêm, anh bắt đầu lặng lẽ ghi chép tình trạng hiện trường.

“Vừa rồi khi ra ngoài, cậu có trông thấy cô gái kia không?” Lý Kiện đột nhiên hỏi.

“Cô gái nào cơ?” Cao Cạnh thầm cảm thấy căng thẳng, cái gã họ Lý này chắc không phải đang nói đến Mạc Lan đấy chứ? Hỏng bét, vừa rồi mình còn xoa đầu cô ấy. Liệu có phải là đã bị hắn nhìn thấy rồi không?

“Chính là cô con gái của người bị hại ấy, cậu căng thẳng như vậy làm gì?” Lý Kiện nhìn đăm đăm vào mặt Cao Cạnh hỏi.

Vẻ mặt của mình lại căng thẳng như vậy sao? Cao Cạnh vội vã điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân, trả lời: “Anh muốn nói tới cô nhóc trông giống hệt con trai kia sao? Em vừa trông thấy, anh muốn tìm cô nhóc đó à?”

“Chúng ta cần đưa cô nhóc đó về để hỏi chuyện. Nghe nói chính cô nhóc đã cạy cửa sổ rồi nhảy vào phòng, sau đó lại mở cửa phòng để bạn học vào trong. Cô nhóc và Khưu Tiểu Mi sống chung với nhau, không thể không biết tình hình của mẹ mình được. Trong vòng hai mươi tư giờ, giữa bọn họ chẳng lẽ không có...” Lý Kiện nói đến đây thì đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phía sau lưng Cao Cạnh. Cao Cạnh xoay người lại, phát hiện thấy Mạc Lan đứng ngay sau lưng mình.

“Xin hỏi, em có thể về được chưa?” Mạc Lan lí nhí cất tiếng hỏi.

“Được, nhưng em phải để lại thông tin liên hệ!” Lý Kiện nói với Mạc Lan rất nhẹ nhàng, rồi anh ta quay sang bảo Cao Cạnh: “Hãy ghi lại tên họ và số điện thoại của cha mẹ cô nhóc này, để cha mẹ cô nhóc đến đón!”

Mạc Lan dường như muốn phản bác, nhưng ngay sau đó lại thay đổi suy nghĩ.

“Cảm ơn chú cảnh sát!” Mạc Lan tỏ vẻ ngoan ngoãn gật đầu.

Cô vừa định xoay người thì Lý Kiện lại hỏi: “Cô nhóc kia đâu rồi nhỉ? Khi ra ngoài, em hãy bảo nó vào đây một lát!”

“Phó Viễn sao?” Mạc Lan ngoảnh đầu nhìn qua phía Cao Cạnh, do dự một lúc rồi mới thấp giọng nói: “Hình như vừa nãy bạn ấy đã chạy tới một tiệm ăn nhỏ ở gần đây rồi...”

“Tiệm ăn?” Cặp mắt Lý Kiện mở to hết cỡ, rồi anh ta cười lên một tiếng lạnh lùng.

“Trẻ con bây giờ đều lạnh nhạt như thế sao?” Bác sĩ Ngô lắc đầu than thở.

Mười lăm phút sau, Cao Cạnh đã tìm thấy Phó Viễn đang ăn tối tại một tiệm ăn nhỏ có tên là “Tiệm mì Tiểu Đình”. Nhìn thấy anh, Phó Viễn cũng chẳng tỏ ra kinh ngạc lắm, cô lập tức bỏ nửa bát mì còn chưa ăn hết xuống rồi đứng dậy. Theo lời dặn dò của Lý Kiện, anh nhất định phải đưa Phó Viễn về hiện trường vụ án trong ngõ 38 đường Thải Bình trước đã.

Bọn họ cùng nhau trở về. Trên đường, Cao Cạnh cũng đưa ra không ít câu hỏi, nhưng Phó Viễn dường như đã hoàn toàn đắm chìm vào thế giới của riêng mình, chẳng buồn để tâm tới những câu hỏi của anh. Cô cứ đi rồi lại dừng, dừng rồi lại đi, khi thì đứng lại ngắm ánh tà dương, lúc lại dừng chân bên ngoài cửa hàng nào đó mà ngắm nghía. Cái chết của mẹ dường như không hề gây ra chút ảnh hưởng nào đối với tâm trạng của Phó Viễn. ít nhất thì Cao Cạnh cũng không nhìn ra cô thiếu nữ mười bảy tuổi này có vẻ gì là đau thương. Mà lúc này, khi thấy Phó Viễn trong bộ quần áo lôi thôi nhếch nhác đang nhìn vào tủ kính trưng bày của cửa hàng thời trang với vẻ đầy hứng thú, Cao Cạnh cảm thấy cô bé quái dị vô cùng.

Cảnh sát trên đường Thải Bình đã có mặt nhiều hơn. Có hai chiếc xe cảnh sát dừng lại bên ngoài ngõ 38. Xung quanh hiện trường được căng dải cách ly. Khi Cao Cạnh đưa Phó Viễn đến trước cửa căn nhà số 2 trong ngõ 38, Cố Chí Hạo đã chờ sẵn ở đó.

“Mau vào đây đi, có chuyện cần hỏi em.” Anh ta nói.

Phó Viễn dừng lại, một tay đặt trên khung cửa, do dự một lúc rồi mới bước vào trong.

Chẳng bao lâu sau, Phó Viễn lại bước ra ngoài cùng hai người cảnh sát. Buổi tối hôm đó, sau khi về đến cục cảnh sát, Cao Cạnh mới nghe nói Phó Viễn đã trở thành người bị tình nghi số một trong “Vụ án mạng Khưu Tiểu Mi”.

Phó Viễn đã thừa nhận, hai ngày trước khi xảy ra án mạng, cũng tức là tối ngày 1 tháng 4, cô từng có tranh cãi với mẹ mình. Hai người cãi nhau rất dữ dội, về sau còn động chân động tay. Cô đã dùng một cái chân bàn bị gãy đánh vào sau gáy Khưu Tiểu Mi khiến bà bất tỉnh nhân sự. Sau khi sự việc xảy ra, cô kéo Khưu Tiểu Mi vào phòng, vứt lên giường rồi ung dung bỏ đi. Căn cứ theo lời khai của Phó Viễn, sau đó cô không còn quan tâm đến tình trạng của mẹ mình nữa. Cô thừa nhận với cảnh sát, cô cảm thấy, “dù bà ta có chết thì cũng chẳng sao cả”. Sáng ngày 2 tháng 4, khi cô đi học, cửa phòng mẹ cô vẫn đóng chặt. Cô không nghĩ đến việc chào mẹ mình, lý do là “trong nhà chúng tôi trước giờ không có thói quen chào hỏi nhau”. Thực ra, từ sau buổi tối ngày 1 tháng 4, Phó Viễn chưa từng nhìn thấy mẹ mình thêm lần nào cả.

Các bác sĩ pháp y phát hiện sau gáy Khưu Tiểu Mi có dấu vết bị vật cứng đánh vào, phần eo và đùi còn có nhiều vết thương do bị đá, có hiện tượng xuất huyết dưới da khá nghiêm trọng. Trên tay và lưng của Phó Viễn cũng phát hiện thấy nhiều dấu vết bị cào cấu, điều này dường như đã chứng thực việc giữa mẹ con bọn họ từng xảy ra một cuộc ẩu đả dữ dội. Từ những người hàng xóm, phía cảnh sát cũng được biết, quan hệ của cặp mẹ con này trước giờ luôn bất hòa, hai người đánh chửi nhau trong nhà là chuyện cơm bữa. Họ còn từng nhiều lần nhìn thấy Khưu Tiểu Mi đóng cửa không cho con gái vào nhà.

Phó Viễn phủ nhận việc mình giết người, nhưng cô lại không thể giải thích tại sao trên cán con dao phay kia không có dấu vân tay của cô, mà trên lưỡi dao thì lại có. Ngoài ra, cảnh sát cũng không tìm thấy cái chân bàn mà Phó Viễn đã dùng để đánh Khưu Tiểu Mi.

Căn cứ vào hai sự việc kể trên, phía cảnh sát phán đoán, buổi tối ngày 1 tháng 4 rất có thể đã xảy ra những chuyện như sau: Khi Phó Viễn và mẹ là Khưu Tiểu Mi phát sinh ẩu đả, trong lúc bối rối, Phó Viễn đã cầm lấy con dao phay trong bếp, dùng cán dao đập vào sau gáy Khưu Tiểu Mi. Sau khi bị Khưu Tiểu Mi phản kháng, Phó Viễn đã rơi vào trạng thái điên cuồng, và lúc đó cô ta đã nảy sinh ý đồ muốn giết chết mẹ mình. Cô cầm theo con dao phay bước vào phòng ngủ của Khưu Tiểu Mi, thấy bà ta đang ngồi trước bàn trang điểm, cô đã không hề do dự dùng con dao phay chém mạnh vào cổ mẹ mình.

Cảnh sát không phát hiện thấy dấu vân tay nào trên cán con dao phay, điều này tất nhiên là không bình thường, chắc chắn đã có người lau đi. Mà trước khi Phó Viễn mở cửa cho bạn học của mình là Mạc Lan bước vào, chỉ có một mình cô ở hiện trường, cô hoàn toàn có cơ hội để lau đi dấu vân tay trên cán con dao phay. Còn về việc tại sao trên lưỡi dao phay có lưu lại dấu vân tay của Phó Viễn, cảnh sát cho rằng đây có thể là do cô đã quên mất. Thành tích học tập của Phó Viễn có thể chứng minh trí nhớ và chỉ số thông minh của cô đều không được tốt. Do đó, việc cô quên mất dấu vân tay trên lưỡi con dao phay cũng là điều rất bình thường.

Tóm lại, buổi tối ngày 3 tháng 4, trong cuộc họp giao ban của phòng điều tra án mạng, tuyệt đại đa số mọi người đều cho rằng Phó Viễn chính là hung thủ đã giết chết mẹ ruột của mình. Chỉ có duy nhất Cao Cạnh là không tán đồng với kết luận này, anh giơ tay xin đưa ra ý kiến: “Nếu Khưu Tiểu Mi đã chết vào tối ngày 1 tháng 4, vậy trong ngày 2 tháng 4, bà ta làm sao còn có thể giặt quần áo được chứ?”

Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Cao Cạnh. Anh cũng không biết trong số những ánh mắt đó có bao nhiêu phần trăm là thân thiện, trong lòng khó tránh khỏi có chút căng thẳng.

“Có một chiếc quần dài được phơi bên dưới trần nhà, khi đó em đã sờ thử một chút, vẫn còn rất ẩm. Nếu như được giặt vào ngày 1 tháng 4 hoặc trước đó, thời gian đã trôi qua vài ngày, dù là phơi trong phòng thì đáng ra cũng phải khô rồi mới đúng. Nếu bà ta không giặt quần vào ngày 1 tháng 4 hoặc trước đó, vậy chỉ có thể là ngày 2 tháng 4 thôi. Bởi lẽ ngày 3 tháng 4, cũng chính là hôm nay, khi chúng ta phát hiện ra thi thể, bà ta đã chết quá hai mươi tư tiếng đồng hồ rồi. Quan hệ giữa hai mẹ con Khưu Tiểu Mi không được tốt, Phó Viễn không thể nào giặt đồ cho Khưu Tiểu Mi, chỉ có thể là Khưu Tiểu Mi đã tự giặt quần cho mình. Do đó, em nghĩ buổi tối ngày 1 tháng 4 Khưu Tiểu Mi vẫn còn sống, bà ta đã bị sát hại sau khi giặt xong quần vào ngày 2 tháng 4.” Cao Cạnh lấy hết can đảm nói ra suy nghĩ của mình.

Phòng họp trở nên tĩnh lặng trong vòng hai giây.

Cuối cùng, trưởng phòng án mạng Trương Hội Niên cười một tiếng, nói: “Tiểu Cao, hôm nay là lần đầu tiên cậu tới hiện trường nhỉ, khả năng quan sát của cậu không tồi đấy! Tiếp tục cố gắng nhé!”

Anh ta tiện tay vứt cho Cao Cạnh một điếu thuốc, Cao Cạnh không đón được, điếu thuốc rơi xuống đất. Anh vội vàng khom người xuống nhặt, nhưng không ngờ điếu thuốc đó đã bị người ta giẫm lên rồi. Cao Cạnh nhận ra đôi giày da đó là của Cố Chí Hạo.

“Thật ngại quá, tôi không nhìn thấy.” Cố Chí Hạo cười nhạt.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx