sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Bí ẩn chiếc nhẫn ngọc Sapphire - Chương 07 - Phần 2

Mạc Lan đổ hết chỗ nước canh trong chiếc bánh bao chiên vào một chiếc đĩa nhỏ, rồi ăn lớp vỏ vàng rộm giòn tan bên ngoài.

“Này, cậu đừng có chỉ để ý đến việc ăn như vậy chứ, mau nói tiếp đi!” Triệu Mật thúc giục.

“Cô ấy đã quên mất chuyện chậu lan hồ điệp, về sau nhớ lại chi tiết nhỏ này cũng không nói với cảnh sát...”

“Sao lại như vậy chứ?” Triệu Mật thở dài nói.

“Cô ấy nói cô ấy cảm thấy chi tiết này không quan trọng, hơn nữa lại cho rằng cảnh sát có thể đã biết rồi, vì khi bọn họ nói chuyện, Tiết Chấn luôn ở bên cạnh. Vừa nãy, tớ chủ yếu là muốn hỏi Tiết Chấn xem tại sao cậu ta lại không nói chuyện này với cảnh sát, bởi trong tài liệu của cảnh sát không hề nhắc tới những điều này.”

Nghe tới đây, Đỗ Vân Hạc không kìm được lại nhìn về phía Tiết Chấn một lần nữa. Tiết Chấn vẫn đang cúi đầu ăn cơm, khuôn mặt tỏ ra lơ đãng, không biết đang suy nghĩ điều gì.

“Cậu ta đã nói thế nào?” Đỗ Vân Hạc hỏi.

“Cậu ta tỏ ra bực bội lắm, nói là mình căn bản không chú ý nghe xem hai người đó nói gì. Về sau lại còn nổi cáu nữa.” Mạc Lan vừa nói vừa chun cái mũi lại.

“Điều này cũng có thể lắm chứ. Khi mẹ tớ nói chuyện, tớ thường xuyên nghe câu được câu chăng, nghe bên tai này ra bên tai nọ.” Về điều này thì Đỗ Vân Hạc lựa chọn tin Tiết Chấn, hai bà cô già nói chuyện với nhau thì có cái gì hay ho mà nghe cơ chứ?

“Ồ, vậy sao?” Mạc Lan liếc nhìn Đỗ Vân Hạc, cô lập tức bị thuyết phục: “Có lẽ thế thật, thực ra tớ cũng thường xuyên như vậy.”

“Hai vấn đề của cậu đều đã nói xong cả rồi đúng không?” Triệu Mật đang ăn hoành thánh, cái miệng nhồm nhoàm khiến giọng nói trở nên không rõ ràng: “Cho dù cô giáo đó có quen biết với Chu Lệ Phần, vậy thì cũng có liên quan gì đến việc Chu Lệ Phần mất tích chứ?”

“Sao lại không liên quan?” Mạc Lan lớn tiếng nói: “Hôm qua tớ đã suy nghĩ rồi, Chu Lệ Phần có nói là ngày hôm sau bà ta sẽ mang một chậu lan hồ điệp cho cô giáo kia, còn nói có thể nhân tiện mua được hàng giá rẻ, điều này chứng tỏ buổi chiều hôm ấy bà ta rất có thể đã đến một công viên nào đó.”

Công viên? Trái tim Đỗ Vân Hạc bỗng nhiên giật thót, một miếng cơm thiếu chút nữa thì nghẹn lại trong cổ họng.

Ngày 29 tháng 8? Chu Lệ Phần? Ngày nhận sách giáo khoa mới? Công viên?

Trời ạ, sao mình lại không nghĩ đến cơ chứ?

Đầu óc mình thật sự đã hồ đồ rồi! Nghe suốt một hồi lâu, không ngờ đến bây giờ mới nghĩ đến việc liên hệ bọn chúng lại với nhau!

Đúng rồi! Còn có cú điện thoại kia nữa! Mình đã nhận được một cú điện thoại, cũng có liên quan tới công viên!

“Tại sao lại là công viên chứ? Cũng có thể là cửa hàng bán hoa mà.” Đỗ Vân Hạc bất giác nói.

“Cửa hàng thường không bán hoa giá rẻ đâu, trừ phi Chu Lệ Phần có quen biết chủ cửa hàng đó.”

“Đúng thế, có thể bà ta vừa khéo quen biết ông chủ của một cửa hàng bán hoa thì sao?” Cậu ta lớn tiếng nói.

“Cậu nghe tớ nói xong cái đã được không vậy?” Mạc Lan bực bội lườm Đỗ Vân Hạc một cái.

“Được rồi.”

“Trong công viên thường có một hoạt động gọi là chợ hoa. Những chậu hoa bán ra ở chợ hoa thường có giá rất rẻ. Cha tớ trước đây cũng từng đưa tớ đến công viên mua một chậu...”

“Chợ hoa thì chỉ thỉnh thoảng mới có, nhưng còn cửa hàng bán hoa...” Đỗ Vân Hạc muốn ngắt lời Mạc Lan, nhưng đã bị giọng nói của cô át đi.

“Cô giáo kia đã nhắc đi nhắc lại từ “nhân tiện” với tớ. Cô ấy nói đây chính là lời của Chu Lệ Phần. Tớ cảm thấy ý của từ “nhân tiện” này chính là có thể mua ở một chỗ nào đó thuận tiện. Mà trên đường Thải Bình không thấy có cửa hàng bán hoa nào, nếu như bà ta muốn đến công viên gặp một người nào đó, hoặc là tham gia một hoạt động gì đó, nhân tiện mua một chậu hoa về không phải là càng đỡ tốn công dừng lại giữa đường đi vào cửa hàng để mua hoa sao? Vậy nên, tớ cảm thấy nhiều khả năng là ở công viên.”

Đỗ Vân Hạc lắc đầu phản bác: “Nếu như bà ta có hẹn với người của một cửa hàng bán hoa nào đó, vậy chẳng phải là có thể nhân tiện mang một chậu hoa về sao?” Vốn không muốn tranh luận với Mạc Lan, nhưng cậu ta vẫn không nhịn được.

“Cậu nói cũng có lý.” Mạc Lan điềm tĩnh gật đầu nói: “Do đó, tớ muốn đi điều tra một phen.”

“Điều tra cái gì?” Đỗ Vân Hạc lập tức hỏi.

“Đầu tiên, tớ muốn điều tra một chút xem ngày 29 tháng 8 năm 1994 có những công viên nào tổ chức chợ hoa. Tớ định mấy ngày này sẽ cố gắng gọi điện thoại hỏi thăm từng nơi một.”

“Để tớ cùng gọi với cậu luôn!” Triệu Mật tích cực yêu cầu tham gia cùng.

“Vậy thì tốt quá!” Mạc Lan khoác vai Triệu Mật một cách thân thiết, rồi lại nói tiếp: “Thứ hai, Chu Lệ Phần nói bốn giờ có chuyện gấp, lúc đó bà ta đi xe đạp. Do đó, tớ sẽ về nhà xem bản đồ, rồi hỏi thăm một số người thường xuyên đi xe đạp. Tớ muốn làm rõ xem đạp xe nửa tiếng đồng hồ rốt cuộc có thể đi được bao xa, trên đường có thể đi qua mấy công viên, mấy cửa hàng bán hoa. Tớ nghĩ, chỉ cần tìm vài người thường xuyên đi xe đạp, rất nhanh chúng ta sẽ biết được kết quả thôi. Chỉ cần tìm ra được công viên hay là cửa tiệm bán hoa kia, chúng ta sẽ có thể điều tra tiếp về vụ án mất tích của Chu Lệ Phần rồi.” Cặp mắt Mạc Lan lúc này đang lấp lánh phát sáng, nhưng Đỗ Vân Hạc lại cảm thấy toàn thân lạnh toát.

Công viên! Công viên! Tại sao trước đây mình lại chưa từng nghĩ tới điều này chứ?

“Vậy chiều nay tớ sẽ đi tìm chị họ của tớ, chị ấy rất hay đi xe đạp.” Triệu Mật lớn tiếng nói.

“Không cần đến chị họ cậu đâu, tớ đã nghĩ sẵn rồi, chúng ta có thể hỏi thăm các bạn trong lớp. Tớ đã tính qua, trong lớp chúng ta tổng cộng có mười chín người biết đi xe đạp. Tối nay, tớ định mở một bữa tiệc trà, tớ sẽ nướng bánh phô mai chiêu đãi mọi người.” Mạc Lan nháy nháy mắt với cô bạn tốt của mình: “Tối nay cha mẹ tớ đều tới nhà dì tớ rồi, bọn họ sẽ về nhà rất muộn.”

“Oa! Thật tuyệt quá!” Triệu Mật hưng phấn kêu lên.

“Tất nhiên là rất tuyệt rồi. Nếu chúng ta ra ngoài hành động, còn có thể mang theo con Cảnh Trưởng nhà tớ nữa. Nó là một chú chó cảnh sát đấy nhé.” Mạc Lan vui vẻ cười vang.

Đỗ Vân Hạc cũng muốn cười, nhưng khi thấy Mạc Lan nở nụ cười tươi nhìn về phía mình, cậu ta lại không thể nào cười nổi. Hiện giờ, việc duy nhất mà cậu ta nghĩ đến là lát nữa có nên đi tìm em trai Đỗ Vân Bằng của mình hay không.

Bảy giờ ba mươi phút tối hôm đó, mười chín người bạn cùng lớp biết đi xe đạp lần lượt tới nhà Mạc Lan. Tới đầu tiên là lớp trưởng Lý Hằng. Cậu ta vừa nghe nói về kế hoạch của Mạc Lan liền lập tức đồng ý ngay.

“Không vấn đề gì, mọi người đều là bạn học với nhau mà, giúp nhau chuyện nhỏ này có là gì chứ!” Rồi cậu ta lại đẩy nhẹ Vương Kiện bên cạnh mình: “Cậu thấy thế nào? Có được không vậy?”

Vương Kiện là lớp phó học tập, nhưng tính cách có phần rụt rè nhút nhát.

“Có gì đâu mà không được?! Dù sao cũng không tốn quá nhiều thời gian.” Giọng nói của cậu ta rất nhẹ.

“Bình thường, nếu đạp xe nửa tiếng đồng hồ thì có thể đi được bao xa nhỉ?” Mạc Lan vừa hỏi vừa rót nước uống cho bọn họ. Trước đó mười phút, cô đã đặt chiếc bánh phô mai được cho thêm nho khô vào lò nướng rồi.

“Ít nhất là ba cây số. Nếu đạp nhanh, có lẽ có thể đi được năm cây số, còn phải xem thể chất của người đó như thế nào nữa.” Người vừa trả lời Mạc Lan là lớp phó thể dục Bạch Tiểu Ba. Trên vai vắt một chiếc áo khoác ngoài, cậu ta vừa nói vừa nhanh nhẹn bước vào.“Nói vậy là cũng không gần lắm.” Mạc Lan nói.

“Cậu mau lấy bản đồ ra đây, chúng ta phải xác định được một phạm vi đã, rồi có gì thì tính tiếp sau! Hôm nay có bao nhiêu người tới đây nhỉ?” Bạch Tiểu Ba hỏi. Cậu ta đến đâu cũng có dáng vẻ như người đứng đầu. Nghe giọng của cậu ta, Mạc Lan cảm thấy “vụ án Chu Lệ Phần mất tích” dường như đã biến thành vụ án của cậu ta rồi vậy.

“Lớp chúng ta tổng cộng có hai mươi người biết đi xe đạp, trong đó con gái có bảy người, con trai có mười ba người. Mạc Lan, cậu đã mời tất cả bọn họ đến chưa?” Lý Hằng gãi gãi đầu, đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “Mà không đúng, số con trai đó còn bao gồm cả Tiết Chấn, cậu có mời cậu ta tới không vậy?”

Mạc Lan trả lời: “Tớ không mời cậu ta. Hôm nay tổng cộng sẽ có mười chín người tới đây.” Rồi cô lấy trên giá sách xuống tấm bản đồ thành phố đã được chuẩn bị sẵn. “Xoạt!” Chiếc bản đồ được trải ra. Mấy nam sinh đang có mặt đều tụm cả lại một chỗ.

“Chuẩn bị cũng đầy đủ ghê đấy chứ!” Bạch Tiểu Ba tiện tay vứt chiếc áo vắt trên vai ra ghế sofa, nói tiếp: “Nghe nói trưa nay Tiết Chấn đã đập hộp cơm của cậu, có phải là cậu đã chọc tức cậu ta không?”

“Hì, cũng gần như vậy.” Mạc Lan khẽ cười nói. Thực ra, bây giờ nghĩ lại việc chiếc đùi vịt mà cha tự tay nướng cho mình bị lãng phí như thế, cô vẫn còn cảm thấy nuối tiếc.

“Thơm quá đi mất!” Bạch Tiểu Ba đột nhiên chun mũi hít hít.

“Tớ đang nướng bánh phô mai, sắp xong rồi.” Mạc Lan giải thích.

“Sao cậu không nói sớm? Bữa tối hôm nay tớ đã ăn một bát mì lớn. Nếu sớm biết bây giờ có bánh phô mai thì tớ đã không ăn nhiều như vậy.” Bạch Tiểu Ba lớn tiếng kêu lên.

“Thật là thơm quá! Lò nướng ở đâu vậy?” Nữ sinh Vương Tuệ từ ngoài cửa đi vào, nhìn thấy Mạc Lan và Triệu Mật liền nhiệt tình nói: “Từ ngoài cửa tớ đã ngửi thấy mùi thơm rồi, nghe nói là có bánh phô mai phải không?”

“Đúng thế, tớ còn giúp Mạc Lan bỏ nho khô vào đấy nhé.” Triệu Mật đắc chí kể công.

Vương Tuệ là người cuối cùng tới. Mạc Lan đợi Vương Tuệ đi vào liền bước đến đóng cửa phòng lại.

“Mạc Lan, hôm nay tìm bọn tớ đến có chuyện gì thế?” Vương Tuệ hỏi.

Đợi mọi người ngồi cả xuống, Mạc Lan liền nói ngắn gọn một lượt về dự định của mình.

“Tớ muốn nhờ mọi người giúp đỡ tìm kiếm nơi mà Chu Lệ Phần có khả năng đã tới. Tớ muốn biết trên con đường bà ta đi qua có những công viên nào, có những cửa hàng bán hoa nào. Hy vọng khi mọi người đi qua hãy ghi lại địa chỉ giúp tớ!” Mạc Lan vỗ nhẹ vào tấm bản đồ trên bàn, nói tiếp: “Đầu tiên, chúng ta phải xác định một phạm vi cách cổng trường từ ba đến năm cây số trên bản đồ, sau đó sẽ phân chia nhiệm vụ. Có thể mỗi buổi chiều mọi người sẽ phải tốn một chút thời gian. Nếu có ai không muốn tham gia, bây giờ hãy nói luôn nhé. Hành động lần này hoàn toàn xuất phát từ tinh thần tự nguyện.” Mạc Lan nhìn quanh bốn phía, thấy không có ai từ chối tham gia, cô liền thầm thở phào một hơi.

“Chuyện này thú vị lắm, tớ tất nhiên là muốn tham gia rồi. Có điều công viên thì còn dễ, chứ cửa hàng bán hoa thì quả thật là nhiều lắm.” Một người đưa ra ý kiến.

“Đúng vậy, cửa hàng bán hoa có rất nhiều.” Một người khác phụ họa theo.

“Nếu hung thủ biết chúng ta đang điều tra những việc này, liệu có gây phiền phức cho chúng ta không?” Một nữ sinh rụt rè hỏi.

“Cậu không cần phải trực tiếp đi tiếp xúc với những cửa hàng bán hoa hay công viên đó. Ý của Mạc Lan là chúng ta chỉ cần ghi lại địa chỉ của những nơi đó là được rồi, có đúng vậy không?” Lớp trưởng Lý Hằng hỏi.

“Đúng vậy.” Mạc Lan gật đầu đáp.

“Nhưng nếu như một người trong số chúng ta phải đi tới nơi mà... Hầy, nơi mà Chu Lệ Phần thật sự mất tích. Liệu có khi nào cậu ấy bị hung thủ chú ý tới không nhỉ?” Lớp phó học tập ấp úng nói.

Căn phòng lập tức trở nên tĩnh lặng trong hai giây.

“Nơi Chu Lệ Phần thật sự mất tích?” Bạch Tiểu Ba khẽ cười một tiếng, hỏi: “Cậu muốn nói điều gì?”

Lớp phó học tập Vương Kiện khẽ đẩy cái gọng kính của mình lên một chút, trả lời: “Tớ vốn không muốn nói ra đâu, nhưng nếu mọi người đều muốn tham gia vào hành động này, vậy thì cần có chuẩn bị về mặt tư tưởng. Ý tớ là một người đã mất tích lâu như vậy rồi, lại là đột nhiên mất tích. Tớ cảm thấy, bà ta có lẽ đã chết rồi.”

Căn phòng lại một lần nữa trở nên tĩnh lặng.

“Do đó, Mạc Lan, thứ cậu muốn bọn tớ tìm... có lẽ không chỉ là tuyến đường Chu Lệ Phần đã đi qua trước khi mất tích, còn có khả năng là tuyến đường bà ta đã đi qua trước khi bị giết nữa.” Cuối cùng lại vẫn là Vương Kiện phá vỡ sự tĩnh lặng: “Do đó, hầy, ý tớ là nếu hung thủ phát hiện có người đang để ý đến hắn, đang điều tra hắn, liệu hắn có làm gì chúng ta không...”

Vương Kiện không nói tiếp nữa, nhưng ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng đều nhìn về phía Mạc Lan.

“Sẽ không đâu.” Mạc Lan bình tĩnh trả lời.

“Sao cậu lại có thể khẳng định chắc chắn như vậy chứ?” Vương Kiện có chút xấu hổ nói: “Đừng hiểu lầm, không phải là tớ không muốn tham gia, chỉ là muốn hỏi một chút cho rõ ràng... Tớ nhất định sẽ tham gia.”

Mạc Lan nhìn Vương Kiện cười khẽ.

“Tớ cảm thấy hắn sẽ không ngốc đến mức tự mình nhảy ra nói với mọi người tung tích của Chu Lệ Phần đâu. Mà hơn nữa, các cậu chỉ ghi chép địa chỉ, cho dù hắn muốn tìm người tính sổ thì nhất định cũng chỉ tìm đến tớ mà thôi.”

Đôi mắt Vương Kiện chuyển động một chút phía sau cặp mắt kính, cuối cùng cậu ta gật đầu nói: “Ừ, tớ không còn vấn đề gì nữa.”

Lời của Vương Kiện vừa mới dứt, Vương Tuệ liền lên tiếng.

“Tớ còn có một vấn đề. Chúng ta làm chuyện này mà không hỏi qua Tiết Chấn, liệu có phải là không được tốt lắm không nhỉ?” Vương Tuệ xưa nay luôn là một nữ sinh cẩn thận, cô đưa mắt nhìn quanh căn phòng như đang tìm đồng minh cho bản thân: “Hơn nữa, nếu Chu Lệ Phần thật sự đã chết rồi mà chúng ta vẫn làm như vậy, có phải là có chút... Tớ cứ luôn cảm thấy...”

Lúc này, từ phía chiếc lò nướng đột nhiên phát ra một tiếng “reng” khá lớn.

“Bây giờ vẫn chưa biết bà ta đã chết hay chưa mà. Đợi một chút nhé... Tớ đi lấy bánh phô mai trước đã.” Mạc Lan xoay người đi về phía căn bếp, Triệu Mật cũng bám sát theo sau.

“Để tớ giúp cậu!”

Hai người bọn họ cùng đi tới căn bếp, phía sau lưng vang tới một loạt những tiếng thảo luận rì rầm.

“Cậu thử nói xem, có khi nào Vương Tuệ lại nói chuyện tối nay của chúng ta cho cô giáo biết không nhỉ? Bạn ấy là người thích làm việc này nhất mà.” Triệu Mật lén hỏi Mạc Lan, và đây cũng là điều mà Mạc Lan đang lo lắng. Cô thầm hối hận vì khi lựa chọn những người biết đi xe đạp đã không sàng lọc sơ qua một chút.

“Nếu bạn ấy mà nói ra, từ nay về sau tớ sẽ không để ý đến bạn ấy nữa.” Mạc Lan đi chiếc bao tay dày cộm vào, mở cửa lò nướng ra, mùi phô mai thơm lừng liền xộc ngay vào mũi.

“Thật thơm quá đi!” Triệu Mật nuốt nước bọt nói.

“Nếu bạn ấy thật sự nói với cô giáo, chúng ta cũng chẳng có cách nào cả. Được rồi, trước tiên đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng ta hãy chia bánh ra thôi.” Mạc Lan đặt những chiếc bánh vàng rộm lên mấy chiếc đĩa nhỏ đã được chuẩn bị sẵn, rồi gọi với ra bên ngoài: “Ai muốn ăn bánh thì mau vào lấy đi!”

Giọng nói của Mạc Lan vừa vang lên, không khí căng thẳng lập tức tan biến theo mây khói. Mọi người tranh nhau chạy về phía căn bếp, Mạc Lan lần lượt đưa bánh cho bọn họ.

“Nếu mọi người muốn uống cà phê thì ở đó có đấy.” Mạc Lan chỉ tay về phía chiếc bình cà phê sau lưng mình: “Đó là cà phê vừa xay đấy. Trước khi các cậu tới tớ đã pha xong rồi, ăn với bánh phô mai là tuyệt nhất.”

“Ha ha, tuyệt thật!” Bạch Tiểu Ba cắn một miếng đã hết nửa cái bánh phô mai, sau đó mặt mày nhăn nhó nói: “Nhưng hình như là ít quá, không được đủ ăn cho lắm thì phải. Sao cậu làm có chút xíu vậy? Thật keo kiệt quá đi!”

“Cậu phàm ăn quá đấy! Bữa tối không phải đã ăn một bát mì lớn rồi sao?” Mạc Lan khẽ đẩy cậu ta một cái. Vốn cô còn muốn nói thêm vài câu, nhưng lúc này tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.

Căn phòng lập tức trở nên tĩnh lặng, mọi người đều đưa mắt nhìn nhau.

Trong lòng Mạc Lan đầy lo lắng. Không hay rồi, liệu có phải là cha mẹ đã về không? Nếu bọn họ nhìn thấy mình đưa nhiều bạn học về nhà thế này, nếu bọn họ nhìn thấy bao nhiêu đôi giày giẫm lên thảm trải sàn như thế, nếu bọn họ nhìn thấy những mảnh bánh phô mai vụn rơi trên sàn nhà và mấy hộp đồ uống trống rỗng trong căn bếp...

“Kính coong...” Tiếng chuông cửa lại một lần nữa vang lên.

Mọi ánh mắt đều đồ dồn về phía Mạc Lan.

Ôi, lúc đang tụ họp với bạn bè mà bị cha mẹ bắt gặp, đó đúng là chuyện bực mình nhất trên đời! Thật là quá xui xẻo! Nhưng còn có cách gì khác nữa đây?

Mạc Lan chỉ đành bấm bụng đi tới trước cửa, vừa đặt tay lên tay nắm cửa vừa suy tính xem nên giải thích với cha mẹ thế nào về việc này. “Có một người bạn của con tổ chức sinh nhật, vừa khéo nhà bạn ấy lại mất điện, do đó mới tạm thời mượn nhà mình để mọi người tụ họp một chút. Bạn bè đã đưa ra yêu cầu, dù sao con cũng không tiện từ chối. Bạn bè thì nên giúp đỡ lẫn nhau mà...” Hê hê, cái lý do này nghe cũng ổn lắm!

Cô xoay cái tay nắm cửa, cửa liền mở ra, nhưng người đứng trước mặt lại không phải là cha mẹ cô mà là Tiết Chấn.

“Là cậu?” Mạc Lan hơi ngẩn ra một chút. Sau đó, cô lùi về phía sau một bước theo bản năng, Tiết Chấn liền bước ngay vào cửa.

“Các cậu đang ở đây bàn về chuyện của nhà tôi, sao lại không gọi tôi một tiếng?” Cậu ta lạnh lùng hỏi, đồng thời dùng thái độ ngạo mạn như một gã hoàng đế hống hách nhìn khắp căn phòng: “Đây chính là những trợ thủ của cậu sao?”

“Tiết Chấn, đây là nhà tôi, nếu cậu muốn...” Mạc Lan định cảnh cáo cậu ta, nhưng giọng cô đã lập tức bị giọng của Tiết Chấn át đi.

“Tôi cảnh cáo các cậu!” Tiết Chấn tung ngay ra đòn phủ đầu, lạnh lùng nói: “Nếu để tôi phát hiện có người nào trong số các cậu dám rỗi hơi tham gia vào chuyện của nhà tôi, tôi sẽ báo cáo lên giáo viên chủ nhiệm lớp và chủ nhiệm phòng giáo vụ về cuộc tụ họp của các cậu hôm nay. Tôi phải hỏi bọn họ xem nhiệm vụ chủ yếu của học sinh rốt cuộc là gì, tùy tiện can thiệp chuyện riêng của nhà người khác như vậy có phải là một hành vi xâm phạm quyền riêng tư không?”

Xâm phạm quyền riêng tư? Cái gã khốn này cũng biết nhiều từ ngữ về pháp luật đấy nhỉ!

“Cậu đang uy hiếp bọn tôi phải không?” Một giọng nói nhè nhẹ vang lên từ phía góc tường. Mạc Lan ngoảnh đầu nhìn theo hướng đó, rồi kinh ngạc phát hiện người đầu tiên trả lời Tiết Chấn không ngờ lại là lớp phó học tập Vương Kiện xưa nay luôn rụt rè nhút nhát.

“Cậu có thể coi đó như một sự uy hiếp!” Tiết Chấn tiến về phía Vương Kiện, nói tiếp: “Được rồi, đó chính là uy hiếp đấy, vậy thì sao nào?”

“Mẹ cậu - Chu Lệ Phần - là một công dân. Điều này không sai chứ?” Vương Kiện chậm rãi nói, giọng cậu ta vẫn nhã nhặn lịch sự như thường ngày.

“Công dân?” Tiết Chấn có chút nghi hoặc, cậu ta hỏi ngược lại: “Thế thì sao nào?”

“Một công dân đã mất tích, những công dân khác có quyền lợi và nghĩa vụ giúp đỡ cảnh sát tìm kiếm người đó.” Vương Kiện bình tĩnh nhìn Tiết Chấn lúc này đang hùng hùng hổ hổ: “Bọn tôi sẽ báo lại những manh mối điều tra được với cảnh sát, cậu cứ yên tâm đi!”

Mạc Lan muốn cười, nhưng vẫn cố kìm nén. Cô nhìn thấy khuôn mặt Tiết Chấn lúc đỏ bừng lúc trắng bệch, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể lao tới cấu xé Vương Kiện vốn gày gò ra thành từng mảnh nhỏ. Có điều, cô tin Tiết Chấn không có cái gan này.

“Đó không phải là mẹ cậu, mà là mẹ tôi!” Tiết Chấn đột nhiên lớn tiếng nói.

“Mẹ cậu không phải là tài sản cá nhân của cậu, bà ấy là một công dân.” Một bạn khác chen vào một câu, sau đó liền bật cười thành tiếng, rồi tất cả mọi người trong phòng cũng đều cười vang theo phản ứng dây chuyền.

“Tôi cảnh cáo các cậu...” Tiết Chấn giơ một ngón tay lên định nói, nhưng lại lập tức bị Bạch Tiểu Ba ngắt lời.

“Cậu nên về nhà làm mấy bài hình học không gian của mình đi!”

Tiết Chấn ném về phía cậu ta một ánh mắt khinh miệt, nói: “Tôi không nói chuyện với những tên ngốc đầu óc ngu si tứ chi phát triển.”

“Cậu nói cái gì?” Bạch Tiểu Ba trợn trừng đôi mắt, Mạc Lan vội bước tới đứng vào chỗ giữa hai người.

“Để tớ nói vài câu!” Mạc Lan quay sang nói với Bạch Tiểu Ba. Bạch Tiểu Ba trừng mắt với Tiết Chấn một cái, sau đó đi về phía góc phòng. Rồi Mạc Lan lại quay sang phía Tiết Chấn, nói: “Chuyện này là do tôi phát động, sau này tôi tất nhiên sẽ nói rõ với các thầy cô. Nếu cậu muốn đi mật báo tôi cũng không ngăn cản. Có điều, tôi cũng phải cảnh cáo cậu, tốt nhất là cậu đừng có can thiệp vào chuyện của bọn tôi, nếu không...” Cô nhìn đăm đăm vào khuôn mặt cậu ta, dừng lại không nói nữa.

Cặp mắt Tiết Chấn lộ rõ vẻ hung dữ, nhìn chằm chằm vào Mạc Lan: “Nếu không thì thế nào?”

“Nếu không, chứng tỏ là cậu căn bản không muốn tìm thấy mẹ cậu.” Mạc Lan chậm rãi nói. Cô hy vọng cái gã lùn luôn tự cho mình là ghê gớm này có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của mình.

Và cậu ta đã hiểu.

“Cậu cho rằng cậu rất thông minh sao? Đừng có quên, cậu chỉ xếp thứ hai mươi.” Tiết Chấn nở một nụ cười khinh miệt, giơ hai ngón tay đưa qua đưa lại trước mặt Mạc Lan. Đó chính là thứ hạng của cô trong cuộc thi giữa kỳ lần trước.

Mạc Lan đột nhiên mở cửa ra.

“Ra ngoài!” Cô đanh giọng nói.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx