sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Bí ẩn chiếc nhẫn ngọc Sapphire - Chương 07 - Phần 1

7. Buổi tệc trà của Mạc Lan

Sáng sớm ngày hôm sau, Mạc Lan cuối cùng đã gặp được Cao Cạnh trên đường đi học. Vừa gặp, Cao Cạnh liền giải thích với cô, tối qua anh về nhà quá muộn, không tiện gọi điện lại cho cô. Mạc Lan vốn còn muốn làm bộ giận dỗi, trêu chọc anh một chút, nhưng sau khi nghe anh nói về thời gian tử vong cụ thể của Khưu Tiểu Mi, cô liền lập tức thay đổi suy nghĩ.

“Trời ạ, tối ngày 1 tháng 4 bà ấy đã chết rồi sao?” Điều đầu tiên Mạc Lan nghĩ đến là tâm trạng của Cao Cạnh. Cô biết kết luận này nhất định đã khiến anh chịu rất nhiều đả kích, do đó liền vội vàng an ủi: “Đừng nản lòng, thực ra anh đoán cũng không sai nhiều lắm, ngày 2 tháng 4 và ngày 1 tháng 4 chỉ cách nhau có một ngày thôi mà.”

“Em đừng đùa nữa, phán đoán thời gian tử vong làm sao được phép sai lệch nhiều như vậy chứ?” Cao Cạnh buồn bã nói.

“Anh cũng đâu phải bác sĩ pháp y, khó chịu cái gì chứ? Dù sao anh cũng là người mới, anh có quyền sai sót. Em không tin những đồng sự lão luyện của anh chưa từng có sai sót bao giờ.” Mạc Lan mở cặp sách, lấy ra bản báo cáo vụ án mà hôm qua cô đã nghiên cứu suốt một hồi lâu, sau đó nói: “Xem em mang cái gì tới cho anh này. Em nói cho anh biết, sau khi xem xong bản báo cáo này, anh nhất định sẽ cảm thấy có thu hoạch rất lớn đấy.”

“Vậy sao?” Cặp mắt Cao Cạnh lập tức sáng lên, đưa tay giật lấy mấy tờ giấy đó, hỏi: “Cái này là Kiều Nạp đưa cho em à?”

“Dạ vâng.” Mạc Lan rất vui mừng khi nhìn thấy vẻ mặt này của Cao Cạnh. Mỗi lần như thế, cô lại cảm thấy anh không giống như một cảnh sát hình sự thực tập lớn hơn cô năm tuổi, mà giống như em trai của cô, một thằng nhóc đang kéo áo cô đòi ăn kẹo.

“Nhẫn ngọc sapphire?” Cao Cạnh cúi đầu đọc lướt qua mấy tờ tài liệu, đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn cô. Mạc Lan chỉ khẽ gật đầu.

“Bây giờ anh đã hiểu tại sao tối qua em lại gọi điện thoại cho anh rồi chứ?”

Cao Cạnh để lộ vẻ trầm tư nghĩ ngợi, rồi anh chậm rãi nói: “Nói như vậy, cái chết của Khưu Tiểu Mi quả thực rất có khả năng có liên quan đến việc Chu Lệ Phần mất tích. Nếu là như thế... tại sao bà ta lại muốn gạt lấy chiếc nhẫn của em? Liệu có phải bà ta đã nhìn thấy điều gì? Chẳng lẽ trong ngày Chu Lệ Phần mất tích, Khưu Tiểu Mi thật sự từng gặp Chu Lệ Phần, vậy bà ta muốn có chiếc nhẫn đó của em để làm gì chứ?...”

Mạc Lan tuy rất muốn cùng Cao Cạnh phân tích tiếp, nhưng cứ tiếp tục chậm trễ thế này cô sẽ bị muộn học. Từ đầu năm học đến giờ, cô đã đi muộn rất nhiều lần rồi, không muốn bị cô giáo mắng thêm lần nữa, vì thế cô đành nói: “Cao Cạnh, em không thể nói chuyện tiếp với anh được nữa, em sắp muộn học đến nơi rồi.”

“Để anh đạp xe đưa em đi!” Cao Cạnh lập tức nói.

Mạc Lan cúi đầu xuống nhìn cái váy mà mình đang mặc, rồi lắc đầu nguầy nguậy: “Thôi, không cần đâu anh.”

“Em có thể ngồi ở phía trước mà.” Anh vừa nói vừa cúi đầu tiếp tục xem bản báo cáo vụ án.

Trong lòng Mạc Lan thầm dao động. Cô chỉ muốn lập tức đồng ý ngay, nhưng vừa nghĩ đến cô liền cảm thấy không ổn. Cô mà ngồi phía trước xe đạp của anh, hai người bọn họ sẽ chẳng khác gì một cặp tình nhân đang yêu. Nếu để người khác nhìn thấy thì khó mà tránh khỏi bị bàn tán. Cô bị nói vài câu cũng chẳng sao, nhưng còn Cao Cạnh, nếu để người khác phát hiện ra mối quan hệ giữa anh và cô, rồi lỡ như việc này truyền đến từ đồng nghiệp của anh, hẳn sẽ rắc rối to.

“Không cần đâu anh, em đi bộ cũng được mà.” Mạc Lan nói vẻ đầy nuối tiếc.

Cao Cạnh ngẩng đầu lên nhìn cô.

“Khách sáo cái gì chứ? Anh đưa em đến chỗ nào đó gần trường học, rồi em tự đi bộ đến trường.” Anh nói.

Một nơi nào đó gần trường học? Mạc Lan cảm thấy chủ ý này quả thực không tồi. “Vậy thì được.” Cô nói.

Cao Cạnh lập tức nở một nụ cười tươi, sau đó bèn hù dọa: “Anh đi xe tệ lắm, em nhớ phải cẩn thận đấy nhé!”

“Hứ, em chẳng sợ đâu.” Mạc Lan nói. Lúc này, cô lại nhớ đến chuyện tối qua, bèn hỏi Cao Cạnh: “Này, tối qua anh đi đâu vậy, làm gì mà về muộn thế?”

“Anh đi tới căn nhà ở địa chỉ mà em đã nói với anh ấy. Em có biết anh đã gặp được ai không?” Cao Cạnh cố tỏ ra thần bí nói.

“Ai vậy?”

“Phó Tranh Vanh - cha của Phó Viễn.”

“A, thật sao?” Mạc Lan vô cùng kinh ngạc.

“Còn có chuyện quái lạ hơn cơ, em chắc chắn là không ngờ được đâu. Ôi...” Cao Cạnh nhét mấy tờ tài liệu đó vào trong túi, rồi dắt xe đạp ra, nói: “Em lên xe trước đi...”

“Chuyện gì vậy? Cha Phó Viễn rốt cuộc làm sao rồi?” Trí tò mò của Mạc Lan lập tức dâng cao.

“Chẳng biết loại chuyện thế này nói với một cô bé như em thì có thích hợp không nữa...” Cao Cạnh lắc đầu thở dài: “Thật quá bẩn thỉu, sao lại có chuyện như vậy chứ...”

Mạc Lan vỗ mạnh một cái vào lưng Cao Cạnh, cô biết anh đang cố ý bày trò.

Trong suy nghĩ của Đỗ Vân Hạc, nếu Phó Viễn là một con rệp, thì Tiết Chấn chính là một con chuột. Cả hai đều là những loài động vật có hại bị con người căm ghét, ai ai cũng muốn tiêu diệt. Duy có điều khác biệt là so với rệp thì chuột thông minh hơn, xảo quyệt hơn, cũng có khả năng công kích hơn. Do đó, khi bạn chuẩn bị đưa chân ra giẫm thì phải suy nghĩ kỹ, nếu không sẽ không chỉ để nó trốn mất, mà còn có khả năng bị nó cắn ngược lại một miếng. Vậy nên, thái độ của Đỗ Vân Hạc đối với Tiết Chấn xưa nay luôn là “kính nhi viễn chi”(6). Tuy cậu ta cực kỳ căm ghét cái gã lùn có vẻ ngoài giống Chu Lệ Phần tới bảy mươi phần trăm này, với tính cách của cậu ta, có đôi lúc cũng muốn nói ra vài câu chê bai giễu cợt, nhưng mỗi lần nhìn thấy Tiết Chấn ngoảnh đầu nhìn về phía mình, cậu ta lại chẳng dám mở mồm.

(6) “Kính nhi viễn chi” là một thành ngữ của Trung Quốc. Dịch nghĩa: Tôn kính nhưng không dám gần.

Trên người Tiết Chấn có một thứ gì đó khiến cậu ta cảm thấy rất không thoải mái, cậu ta cũng không thể nói rõ đó là thứ gì. Chỉ là thỉnh thoảng khi đi ngang qua bên cạnh Tiết Chấn, cậu ta liền cảm thấy sởn gai ốc. Con người này tuyệt đối không chỉ khiến cậu ta liên tưởng tới những cống nước ngầm tối thui với tiếng nước chảy róc rách, hay là những cái bóng chạy qua chạy lại thoăn thoắt mang theo bệnh dịch hạch ghê người, mà còn có một thứ gì đó khác nữa.

Cậu ta tin Mạc Lan cũng ghét Tiết Chấn giống như mình. Bởi lẽ cậu ta đã từng nhắc đến con người này trước mặt Mạc Lan, vẻ mặt của cô ấy khi đó nói với cậu ta rằng, trong mắt cô ấy, tuy Tiết Chấn còn chưa đến mức là một con chuột, nhưng ít nhất cũng không phải là người. Cậu ta tin trong lớp cũng có không ít người có suy nghĩ giống như vậy. Xét từ một mặt khác, sự căm ghét này cũng là hai chiều, cậu ta cảm thấy Tiết Chấn cũng chẳng ưa gì mọi người trong lớp. Thực ra, Tiết Chấn đều coi những người có thành tích nằm ngoài Top 10 là những kẻ thiểu năng, cậu ta cảm thấy phần lớn mọi người đều không xứng đáng được nói chuyện với mình.

Vậy nên, trong thời gian nghỉ ngơi buổi trưa, khi Đỗ Vân Hạc nhìn thấy cái gã đáng ghét đó bám theo Mạc Lan muốn nói chuyện với cô, trong lòng không khỏi thấy ngạc nhiên. Mà càng đáng ngạc nhiên hơn, Mạc Lan không ngờ lại thật sự dừng lại nói chuyện với Tiết Chấn, bọn họ dường như còn nói chuyện rất tâm đầu ý hợp.

Chuyện này là như thế nào chứ?

Sao Mạc Lan lại nói chuyện hăng say với con chuột đó như vậy?

Đỗ Vân Hạc quyết định phải ngầm đứng bên cạnh quan sát một phen trước đã. Mấy phút sau, cậu ta phát hiện Mạc Lan đang vẫy tay gọi Triệu Mật - người bạn cùng bàn của cô, Triệu Mật lập tức chạy tới. Ba người bọn họ bắt đầu tranh luận kịch liệt về một vấn đề gì đó ở góc lớp, rồi Tiết Chấn đột nhiên nổi giận, vung chân đá mạnh một cái vào chiếc bàn học, làm phát ra một tiếng “rầm” thật lớn. Hành vi hung hãn của cậu ta dường như đã lập tức chọc giận Mạc Lan, khuôn mặt cô trầm hẳn xuống. Một giây sau đó, cô kéo tay Triệu Mật, hai người cùng trở về bàn của mình. Nhưng Tiết Chấn lại lập tức đuổi theo sau.

“Này! Tại sao cậu lại quan tâm đến chuyện này như thế chứ? Cậu là cái đinh gì nào?” Tiết Chấn bừng bừng nổi giận hỏi Mạc Lan.

“Chúng tôi muốn làm gì cậu quản được sao? Thế còn cậu thì là cái đinh gì?” Triệu Mật lập tức đáp trả.

Mạc Lan thì dường như coi Tiết Chấn là người vô hình, chẳng thèm để tâm đến.

“Sao cơm vẫn chưa được đưa tới nhỉ? Tớ đói quá rồi đây.” Cô nói với Triệu Mật.

Triệu Mật thò đầu nhìn ra hành lang bên ngoài phòng học, vui mừng nói: “Đừng vội, đừng vội, đã đến lớp A1 rồi, chẳng mấy chốc sẽ đến lượt chúng ta thôi. À, đúng rồi, hôm nay cậu mang món gì đến thế?”

“Sáng nay, cha tớ nướng cho tớ một cái đùi vịt, còn có cải xanh và dưa chuột nữa. Cậu thì sao?” Mạc Lan trả lời.

“Thật trùng hợp quá! Tớ cũng mang theo thịt vịt, có điều chỉ là mấy miếng thịt vịt còn thừa lại từ món vịt hầm tương tối qua. Mạc Lan, cha cậu tốt thật, sáng sớm còn dậy nướng đùi vịt cho cậu nữa.” Triệu Mật tỏ vẻ hâm mộ nói: “Nếu tớ cũng có một người cha như cậu thì tốt thật.”

Hai cô gái cứ thế nói chuyện với nhau mà chẳng để ý gì tới xung quanh. Tiết Chấn ngồi xuống chiếc ghế ngay trước mặt bọn họ.

“Mạc Lan! Cậu nói rõ ràng ra đi! Rốt cuộc là cậu muốn thế nào?” Tiết Chấn nhìn chằm chằm vào Mạc Lan, khuôn mặt không chút biểu cảm. Giọng nói của cậu ta không còn kích động như vừa nãy nữa, nhưng cũng chẳng thân thiện chút nào.

Mạc Lan liếc nhìn cậu ta một cái, không trả lời.

Lúc này, nhân viên phục vụ của căng tin đã đẩy theo một chiếc xe bốc hơi nghi ngút đi tới cửa phòng học. “Cơm nóng đây, nhanh ra lấy cơm nào!”

Mạc Lan và Triệu Mật cùng đứng dậy đi ra ngoài cửa, chẳng bao lâu sau, bọn họ đã vừa nói vừa cười trở vào cùng hộp cơm nóng hổi trên tay. Đỗ Vân Hạc xưa nay không mang cơm theo bao giờ, bữa trưa của cậu ta thông thường được giải quyết tại tiệm cơm nhỏ gần cổng trường học. Nếu như mọi khi, cậu ta lẽ ra đã ra ngoài ăn cơm từ lâu rồi mới phải, nhưng hôm nay, cậu ta muốn ở lại để nghe xem Mạc Lan và Tiết Chấn sẽ còn nói những gì. Thế rồi cậu ta cất bước đi về phía Mạc Lan.

“Mạc Lan, có gì ngon không vậy?” Đỗ Vân Hạc cười hỏi.

“Cũng không có gì đặc biệt cả, chỉ là đùi vịt thôi.” Mạc Lan nở một nụ cười tươi với cậu ta.

Tiết Chấn ngồi bên cạnh lạnh lùng “hừ” một tiếng.

“Này, sao cậu còn chưa đi ăn cơm thế? Những lời cần nói bọn tôi đã nói hết rồi.” Triệu Mật xua tay đuổi Tiết Chấn như lùa vịt.

“Các cậu rốt cuộc muốn làm cái trò gì?! Chuyện nhà của tôi, các cậu dựa vào cái gì mà nhúng tay vào chứ?” Tiết Chấn giận dữ nói, kế đó cậu ta lại đá mạnh vào chân bàn của Mạc Lan, nghe đánh “rầm” một tiếng.

“Tiết Chấn, cậu kích động cái gì chứ?” Đỗ Vân Hạc không kìm được, nói.

“Đúng thế! Tiết Chấn! Cậu làm như thế là có ý gì vậy? Có gì thì từ từ nói không được sao?” Triệu Mật cũng kêu lên.

Mạc Lan vẫn ngồi đó, cầm chiếc thìa của mình lên, dáng vẻ hết sức thản nhiên.

“Cậu có phản đối thêm nữa cũng vô ích. Tôi làm gì không cần cậu phải quan tâm. Hơn nữa...” Cô chậm rãi đưa mắt nhìn Tiết Chấn, lạnh lùng nói: “Cậu càng có thái độ như vậy, tôi lại càng muốn làm.”

Câu nói này đã lại một lần nữa khiến Tiết Chấn tức điên lên.

“Được lắm! Tôi cho cậu làm!” Cậu ta trợn trừng mắt lên với Mạc Lan, đột nhiên chụp lấy hộp cơm của cô ném mạnh về phía góc lớp. Sau một tiếng va chạm lớn, cơm và thức ăn trong hộp bắn tung tóe lên tường và sàn lớp.

“Có chuyện gì thế?”

“Sao vậy? Sao vậy?”

Các bạn khác trong lớp đều hoảng hốt nhìn về phía bọn họ. Tiết Chấn lầm lũi đi thẳng ra ngoài lớp học, không ngoảnh đầu lại lấy một lần. Mạc Lan ngẩn ngơ nhìn chiếc đùi vịt nướng rơi trên mặt đất. Đỗ Vân Hạc vốn còn tưởng rằng cô sẽ khóc, nhưng cô lại chỉ cúi đầu đi về phía góc lớp, sau đó lặng lẽ lấy ra một cây chổi ở phía sau cánh cửa, bắt đầu quét dọn chỗ cơm và thức ăn rơi vãi trên sàn.

“Tiết Chấn đúng là một gã thần kinh! Cậu đừng để ý đến cậu ta nữa!” Triệu Mật đến bên cạnh Mạc Lan, vô cùng tức giận nói.

Đỗ Vân Hạc cũng chậm rãi bước tới, cậu ta hỏi nhỏ Triệu Mật: “Các cậu rốt cuộc muốn làm gì vậy? Tại sao lại khiến cậu ta tức giận như thế?”

“Bọn tớ muốn đi tìm mẹ của Tiết Chấn, đây là ý của Mạc Lan. Vừa rồi Mạc Lan hỏi thăm cậu ta về chuyện xảy ra trong hôm mẹ cậu ta mất tích, ai ngờ cậu ta vừa nghe xong đã nổi giận rồi. Thật đúng là một gã thần kinh!” Triệu Mật nói xong lại quay sang an ủi Mạc Lan: “Cậu đừng tức giận làm gì cho tốn sức, chính vì Tiết Chấn không có mẹ dạy dỗ nên tính cách mới thành ra như vậy đấy.”

“Các cậu muốn điều tra vụ án Chu Lệ Phần mất tích sao?” Đỗ Vân Hạc đã đoán ra điều này từ những lời Triệu Mật vừa nói.

“Đúng thế. Có gì là không được chứ? Bọn tớ cũng là có lòng tốt thôi mà.” Triệu Mật nói.

Ánh mắt Đỗ Vân Hạc nhìn về phía Mạc Lan. Lúc này, cậu ta mới phát hiện đôi mắt cô đang rơm rớm nước mắt, xem ra cô đã bị tổn thương. Trái tim Đỗ Vân Hạc đau nhói, chửi thầm: “Đúng là đồ con chuột chết tiệt!”

“Tiết Chấn vốn là người như vậy đấy. Lần trước tớ đã nói với cậu rồi, cậu ta cũng giống hệt như mẹ cậu ta vậy. Thôi đừng để ý đến cậu ta nữa, tức giận vì một con người như thế thật không đáng!” Đỗ Vân Hạc an ủi Mạc Lan xong, liền nhiệt tình mời cô và Triệu Mật: “Đúng rồi, tớ cũng chưa ăn cơm, hay là để tớ mời hai cậu cùng đi ăn trưa nhé!”

“A, ra ngoài ăn á, vậy hộp cơm của tớ không phải là lãng phí rồi sao?” Triệu Mật nhìn hộp cơm vẫn đang bốc hơi nghi ngút của mình, có chút không bằng lòng.

“Mạc Lan, vậy cậu thì sao?” Đỗ Vân Hạc hỏi.

Mạc Lan không trả lời cậu ta mà kéo tay Triệu Mật, nghẹn ngào nói: “Đi mà, ra ngoài ăn cơm với tớ đi mà...”

Triệu Mật trề môi do dự.

“Đi mà, Triệu Mật!” Mạc Lan vừa lấy khăn giấy ra lau nước mắt, vừa năn nỉ: “Cậu đi với tớ đi mà!”

“Vậy được rồi.” Cuối cùng, Triệu Mật chỉ còn cách

đầu hàng.

Mười phút sau, ba người bọn họ cùng tới tiệm cơm nhỏ ở bên cạnh trường học. Đỗ Vân Hạc vừa vào cửa liền phát hiện Tiết Chấn cũng đang ở trong đó. Cậu ta vừa định quay ra thì Mạc Lan đã bước thẳng vào trong.

“Này, cậu không nhìn thấy gì sao? Cái gã thần kinh kia cũng đang ở đây đấy.” Triệu Mật nhỏ giọng nhắc nhở Mạc Lan.

Đỗ Vân Hạc cũng khuyên: “Hay chúng ta đi chỗ khác thôi!”

Nhưng, Mạc Lan lại nói: “Chính vì biết Tiết Chấn ở đây cho nên tớ mới đến. Chúng ta còn phải chọn chỗ ở gần cậu ta nhất mà ngồi. Tớ không tin cậu ta có gan đập bát cơm của tớ một lần nữa.” Mạc Lan nói xong liền đi thẳng đến vị trí ở bên cạnh Tiết Chấn. Tại đó có một người đang ngồi ăn mì, nhưng trong bát đã chẳng còn lại bao nhiêu mì nữa. Mạc Lan khoanh tay đứng sau lưng người đó, dáng vẻ như thể đang kiên nhẫn chờ đợi.

Ban đầu, Tiết Chấn dường như còn muốn chứng minh với ba người họ rằng cậu ta hoàn toàn không để ý tới sự tồn tại của bọn họ. Cậu ta cứ cúi đầu ăn cơm, chẳng buồn ngẩng đầu lên. Nhưng sau khi bọn họ ngồi xuống, Đỗ Vân Hạc phát hiện cậu ta không những ăn càng lúc càng chậm, mà thỉnh thoảng còn liếc nhìn về phía bọn họ.

“Con chuột kia đang nhìn chúng ta đấy.” Sau khi món cơm rang trứng được đưa lên, Đỗ Vân Hạc nói nhỏ với Mạc Lan.

“Hừ, tớ biết là cậu ta sẽ như vậy mà.” Mạc Lan cầm chiếc thìa lên, múc một thìa canh hoành thánh nhỏ, khẽ mỉm cười. Cô vừa gọi một bát hoành thánh nhân thịt và một đĩa bánh bao chiên.

“Mạc Lan, cậu thật sự muốn điều tra vụ án mất tích của Chu Lệ Phần sao?” Đỗ Vân Hạc hỏi.

Mạc Lan khẽ gật đầu.

“Tớ cảm thấy vụ án mất tích của Chu Lệ Phần có liên quan rất lớn đến việc Khưu Tiểu Mi bị giết. Có lẽ chỉ cần tìm được Chu Lệ Phần thì sẽ có thể tìm được hung thủ giết hại Khưu Tiểu Mi, vậy nên tớ mới muốn tìm Chu Lệ Phần.” Mạc Lan chậm rãi nói, âm lượng bất giác cao hơn lúc cô nói chuyện thường ngày đôi ba phần.

Cô ấy nghĩ cô ấy là ai chứ? Một thám tử nhỏ ư? Hay là cuộc sống của cô ấy quá nhạt nhẽo, nên muốn tìm kiếm một chút kích thích? Liệu sau khi đắm chìm vào tình yêu, sự chú ý của cô ấy có thay đổi không nhỉ?

Đỗ Vân Hạc cảm thấy giội cho Mạc Lan một gáo nước lạnh vào lúc này là điều không sáng suốt, nên sau khi ăn một miếng cơm rang với vẻ ngon lành, cậu ta nói: “Vậy cậu định tìm bà ta thế nào? Cảnh sát đã tìm bà ta lâu lắm rồi, có lẽ cũng được một năm rồi đấy.”

“Tớ đã xem qua tài liệu nội bộ của cảnh sát. Mẹ Tiết Chấn mất tích vào ngày 29 tháng 8 năm 1994. Nghe nói ba giờ chiều cùng ngày bà ấy đã tới trường học, chừng ba rưỡi thì rời đi. Tớ phát hiện ra hai vấn đề.” Mạc Lan xúc một miếng hoành thánh lên ăn rồi nói: “Thứ nhất, trên tài liệu có nói, trong phòng làm việc của giáo viên, dưới sự bắt ép của Chu Lệ Phần, Tiết Chấn đã viết tên mình lên những cuốn sách giáo khoa mới.”

“Như vậy thì có vấn đề gì chứ?” Triệu Mật vừa tập trung vào bát hoành thánh của mình vừa tò mò hỏi. Đỗ Vân Hạc cũng có chung câu hỏi như thế.

“Sao lại không có vấn đề? Không phải chúng ta đều đến nhận sách ở phòng giáo vụ sao? Sau khi trả tiền xong, cô giáo đưa sách cho chúng ta, rồi chúng ta chỉ việc đi luôn, sao còn phải đến phòng làm việc của giáo viên làm gì?”

“Hình như là vậy.” Triệu Mật khẽ gật đầu.

“Vậy vấn đề thứ hai thì sao?” Đỗ Vân Hạc hỏi. So với việc nghe những lời phân tích của Mạc Lan, cậu ta lại càng thích nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô khi nói chuyện hơn. Sự thông minh giống như một tầng ánh sáng bao trùm lên khuôn mặt khiến nét xinh đẹp của cô càng thêm rực rỡ. Đỗ Vân Hạc đã từng gặp không ít người đẹp, trong số đó còn có nhiều người là diễn viên khá nổi tiếng, nhưng duy có mình Mạc Lan là khiến cậu ta thật sự cảm thấy cao không thể với.

Mạc Lan không chú ý thấy có sự khác thường nào trong ánh mắt của Đỗ Vân Hạc, cô tiếp tục nói về quan điểm của bản thân: “Vấn đề thứ hai, đó là bọn họ đã đến trường học vào lúc ba giờ, tại sao đến ba giờ rưỡi mới đi?”

“Như vậy thì sao nhỉ?” Đỗ Vân Hạc tò mò hỏi, bất giác liếc nhìn qua phía Tiết Chấn. Vừa mới liếc qua, cậu ta đã suýt bật cười thành tiếng. Không ngờ cái con chuột này mặt đang ngoảnh qua hướng khác, nhưng tai thì cứ hướng về phía bọn họ. Gã Tiết Chấn này coi cái tai mình là máy thu âm hay sao? Đỗ Vân Hạc lén nháy mắt ra hiệu với Mạc Lan, cô mau chóng liếc nhìn về phía đó, rồi cũng lập tức bật cười.

“Bọn họ đến ba rưỡi mới đi thì có vấn đề gì sao?” Triệu Mật không kìm được hỏi.

“Ở lại trường học lâu như vậy, hơn nữa lại là trong phòng làm việc của giáo viên, tớ nghĩ có khả năng là Chu Lệ Phần đã nói chuyện một một giáo viên nào đó. Nhưng nếu như chỉ là cuộc nói chuyện bình thường giữa giáo viên và phụ huynh học sinh, lại nói tới nửa tiếng đồng hồ, các cậu không cảm thấy lạ sao?”

“Việc này rất lạ sao?” Triệu Mật không hiểu lắm, liền nhìn qua phía Đỗ Vân Hạc. Đỗ Vân Hạc cũng lắc lắc đầu, cậu ta thầm nghĩ: Xem ra vì việc này Mạc Lan đã phải động não không ít, cứ đợi xem cô ấy sẽ nói gì tiếp nữa nào.

“Sao lại không lạ chứ?” Mạc Lan nói: “Tiết Chấn là một học sinh ngoan. Thành tích của cậu ta luôn nằm trong top đầu, giáo viên có gì để nói với phụ huynh của cậu ta chứ? Thực ra, trừ phi xảy ra chuyện gì đó, hoặc là có chuyện gì đặc biệt cần thương lượng, nếu không giáo viên sẽ không nói chuyện với phụ huynh của bất cứ học sinh nào lâu như vậy đâu. Tớ không biết các cậu như thế nào, nhưng từ khi tớ đi học đến giờ, thời gian thầy cô giáo nói chuyện với cha mẹ tớ tính gộp lại cũng không nhiều hơn mười phút.”

“Nghe cậu nói như vậy xong, hình như đúng là lạ thật. Mẹ tớ thường cũng chỉ nói vài câu với thầy cô giáo trong buổi họp phụ huynh học sinh thôi.” Triệu Mật nói.

“Vậy còn cậu thì sao?” Mạc Lan hỏi Đỗ Vân Hạc.

“Tớ ư?” Đỗ Vân Hạc khẽ cười, nói: “Tớ cũng gần giống như Triệu Mật, hình như bọn họ đúng là chẳng nói với nhau được mấy câu.”

“Tớ đã nói rồi mà, quãng thời gian nửa tiếng đồng hồ này rất không bình thường.” Một tia sáng bỗng lóe lên trong mắt Mạc Lan: “Tớ nghĩ ra rồi, cách giải thích duy nhất là giáo viên đó có quen biết với Chu Lệ Phần. Trong tài liệu của cảnh sát, tớ đã tìm thấy tên của một cô giáo, đó chính là người đã tiếp đón Chu Lệ Phần và Tiết Chấn trong phòng làm việc của giáo viên, cũng là một trong số những người cuối cùng nhìn thấy Chu Lệ Phần, có điều cô giáo ấy lại không dạy Tiết Chấn. Sáng nay, tớ đã tranh thủ thời gian nghỉ giữa giờ chạy đến chỗ cô giáo ấy. Cô nói với tớ, cô và mẹ của Tiết Chấn từng là bạn học. Ngày 29 tháng 8 đó, cô và mẹ Tiết Chấn gặp nhau ở cổng trường, hai người thoáng cái đã nhận ra nhau. Cô mời Chu Lệ Phần và Tiết Chấn đến phòng làm việc của mình ngồi chơi một chút, không ngờ thoáng cái đã nói chuyện mất nửa tiếng đồng hồ.”

“Thì ra bọn họ thật sự có quen biết.” Triệu Mật nói.

“Đúng thế, cô giáo ấy còn kể, khi đó cô vốn còn muốn nói chuyện tiếp, nhưng Chu Lệ Phần lại nóng lòng muốn đi, nói là bốn giờ còn có việc. Bọn họ hẹn nhau buổi trưa ngày hôm sau gặp lại. Chu Lệ Phần còn hứa rằng hôm sau sẽ mang tặng cho cô ấy một chậu lan hồ điệp thật đẹp, nói là có thể nhân tiện mua được hàng giá rẻ.”

“Cô giáo này hình như cũng biết không ít chuyện, cô ấy đã nói những điều mình biết cho cảnh sát chưa nhỉ?” Triệu Mật hỏi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx