sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Bí ẩn chiếc nhẫn ngọc Sapphire - Chương 08 - Phần 2

Chiều tối ngày 7 tháng 4, Mạc Lan và Triệu Mật đã cùng nhau đến tiệm hoa Khai Tâm ở địa chỉ số 18 đường Bình Sơn. Đây là cửa hàng bán hoa cuối cùng trong danh sách của bọn họ. Mạc Lan lúc này đã có chút nản lòng, cô không biết liệu mình có phải nghe thêm một lần nữa những câu trả lời giống hệt với mười lăm cửa hàng bán hoa trước đó hay không. Nếu đúng là như vậy, sự phân tích của cô rõ ràng là hoàn toàn sai lầm. Vậy thì thật là quá mất mặt! Cô nên ăn nói thế nào với tiểu đội xe đạp của mình đây? Mọi người vẫn còn đang đợi kết quả điều tra của cô đấy.

“Xin chào, có ai không?” Sau khi cùng Triệu Mật bước vào cửa hàng bán hoa, Mạc Lan đã chuẩn bị sẵn tâm lý để đón nhận kết quả tồi tệ nhất. Cửa hàng rất nhỏ, bên trong có một người phụ nữ trung niên nhuộm tóc màu vàng óng đang ngồi trong góc cửa hàng đan len. Thấy có người bước vào, bà ta vốn định đứng dậy, nhưng chắc vì phát hiện bọn họ chỉ là học sinh trung học nên lại ngồi xuống.

“Có mua hoa không?” Người phụ nữ đó lên tiếng với vẻ không nhiệt tình cho lắm, công việc trên tay cũng không dừng lại chút nào. “Dạ, cháu không mua, chỉ muốn hỏi một số chuyện thôi.” Triệu Mật trả lời với giọng yếu ớt. Mạc Lan nghe là biết Triệu Mật cũng đã mất đi lòng tin giống mình.

Người phụ nữ đó ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, vẻ mặt càng trở nên lạnh lùng hơn.

“Hỏi chuyện ư? Có chuyện gì vậy?” Bà ta nói.

“Cháu muốn hỏi một chút, cửa hàng từng có người khách nào tên là Chu Lệ Phần không ạ?” Mạc Lan hỏi giọng mệt mỏi. Lúc này, cô cũng lười chẳng muốn tán gẫu gì nữa rồi. Khi mới bắt đầu điều tra, cô còn có tâm trạng mà nói vòng vo, rồi còn nói dối một số điều, chẳng hạn như Chu Lệ Phần là cô giáo của mình... Nhưng giờ đây, cô đã mất đi sự nhiệt tình ấy. Cô lấy ra tấm hình của Chu Lệ Phần mà Kiều Nạp cung cấp cho mình đưa đến trước mặt người phụ nữ trung niên, nói tiếp: “Chính là người này, bác ấy có từng đến đây mua hoa bao giờ chưa ạ?”

Người phụ nữ kia nhìn tấm hình một chút. Mạc Lan lòng dạ nguội lạnh đứng bên cạnh bà ta, cô đang chờ đợi câu trả lời mà mình đã được nghe đến phát ngấy. Nhưng dường như chuyện lại không giống như dự liệu, người phụ nữ đó đột nhiên hỏi lại cô một câu: “Bà ấy tên là gì?”

Trái tim Mạc Lan bỗng nhiên giật thót. Cô không kìm được nhìn sang phía người bạn tốt của mình, Triệu Mật cũng đang đưa mắt nhìn lại cô.

“Bác ấy tên là Chu Lệ Phần. Cô có biết bác ấy không ạ?” Triệu Mật vừa hỏi vừa nhìn chăm chăm vào khuôn mặt của người phụ nữ trung niên đó.

“Thì ra tên bà ấy là như vậy.” Người phụ nữ đó nói, vừa không thừa nhận lại vừa không phủ nhận, kế đó lại hỏi: “Bà ấy thế nào rồi? Sao các cháu lại hỏi chuyện về bà ấy làm gì thế?”

Triệu Mật và Mạc Lan đưa mắt nhìn nhau. Mạc Lan biết Triệu Mật đang hỏi mình, có nên nói chuyện về Chu Lệ Phần cho người phụ nữ trung niên này biết hay không? Mạc Lan cảm thấy không cần thiết phải giấu giếm, bởi lẽ phản ứng của người phụ nữ này khi nhìn thấy tấm hình khác hẳn với chủ những cửa hàng bán hoa trước đó, không chừng bà ta lại thật sự biết Chu Lệ Phần. Đây là cơ hội cuối cùng của bọn họ rồi, dù sao cũng phải thử xem.

“Bác ấy là mẹ của một bạn học cùng lớp với cháu. Gần một năm trước bác ấy đã mất tích. Bác ấy đã từng đến đây mua hoa của bác sao?” Mạc Lan hỏi.

“Mất tích?” Người phụ nữ đó ngẩn ra.

“Dạ đúng, hôm đó là ngày 29 tháng 8. Bác ấy dẫn con trai mình đến trường học nhận sách mới, sau khi rời khỏi trường học thì không thấy trở về nhà nữa. Bọn cháu muốn tìm bác ấy. Cô có từng nhìn thấy bác ấy không ạ?” Mạc Lan nhẫn nại hỏi.

“Thì ra cô ta là mẹ của bạn học cùng lớp với các cháu.” Vẻ mặt của người phụ nữ đó đã dịu hơn một chút: “Các cháu thật đúng là những người bạn tốt!”

“Bọn cháu đã đi hỏi thăm mười lăm cửa hàng bán hoa rồi.” Triệu Mật ấm ức nói chen vào.

“Ồ, vậy sao?” Người phụ nữ đó ngẩn ra một chút, sau đó lại thở dài nói: “Các cháu chắc đã phải vất vả rồi.”

“Vậy... Cô có từng nhìn thấy bác ấy không ạ?” Triệu Mật lại cầm tấm ảnh của Chu Lệ Phần trên bàn đưa lên trước mặt người phụ nữ trung niên đó, nói với vẻ tràn đầy hy vọng: “Cô hãy nhìn kỹ thêm chút nữa đi...”

Người phụ nữ đó mím chặt đôi môi, chăm chú quan sát tấm hình, ánh mắt đầy nghi hoặc.

“Nói ra thì hình như cô đã lâu lắm rồi không gặp bà ấy.” Một hồi lâu sau, bà ta mới nói ra một câu.

A! Người phụ nữ này quả thực đã từng gặp Chu Lệ Phần! Cặp mắt Mạc Lan bừng sáng.

“Trước đây bác ấy từng đến cửa hàng của cô ạ?” Mạc Lan hỏi.

Người phụ nữ đó dừng công việc trong tay lại, cầm bức hình lên quan sát kỹ trong vòng mấy giây rồi mới bỏ xuống: “Hình như đúng là người này, có điều cô cũng không dám khẳng định. Trước đây, có một quãng thời gian cô thường hay nhìn thấy bà ấy, nhưng không phải là ở đây. Mấy năm trước, cô có một quầy bán hoa trong công viên Trung Đàm, bà ấy thỉnh thoảng lại đến đó mua hoa.”

Công viên Trung Đàm? Mạc Lan hưng phấn đến nỗi chỉ muốn kêu toáng lên, công viên Trung Đàm chính là một trong ba công viên kia. Thì ra tuy trong công viên không có hoạt động chợ hoa, nhưng lại có thể mở quầy bán hoa.

“Vậy, cô có từng bán lan hồ điệp không ạ?” Mạc Lan lại hỏi.

“Cô tất nhiên cũng từng bán rồi. Có điều loại đó cao cấp quá, cô chủ yếu chỉ bán các giống hoa bình thường như hoa hồng, hoa cúc hay hoa cẩm chướng thôi. Nhưng ở đó cũng có người bán lan hồ điệp.”

“Vậy các cô mở quầy ở đó có phải cũng giống như chợ hoa, bán với giá khá rẻ không ạ?” Triệu Mật hỏi với vẻ nhiệt tình vô cùng, miệng nở một nụ cười tươi rói.

“Tất nhiên là thế rồi, bọn cô bán ở đó rẻ hơn bên ngoài nhiều. Công viên chắc cũng vì muốn thu hút thêm nhiều người tới vui chơi nên mới kêu bọn cô đến mở quầy ở đó. Cứ từ bốn giờ chiều đến bảy giờ chiều mỗi thứ Bảy, Chủ nhật, ở đó ngoài quầy bán hoa ra còn có bán quần áo, đồ ăn, sách báo. Nói chung là thứ gì cũng có.” Người phụ nữ trung niên vui vẻ kể lại: “Hàng tuần, cứ vào thời gian đó là công viên lại vô cùng náo nhiệt, có rất nhiều người tới vui chơi. Cuối tuần này các cháu tự đến xem đi. Bây giờ vẫn như vậy đấy. Cô đã mở quầy bán hoa ở đó suốt mấy năm liền. Nếu không phải vì mấy tháng gần đây sức khỏe cô không tốt, mỗi tuần cô vẫn sẽ đến đó.”

Trời ạ! Thật đúng là tìm mòn gót giày đâu chẳng thấy, vô tình hỏi thử lại ra ngay! Công viên Trung Đàm, Mạc Lan lúc này chỉ muốn mọc cánh mà bay đến đó ngay lập tức.

“Vậy, khi cô nhìn thấy bác Chu Lệ Phần, bác ấy đang làm gì ở đó ạ?” Mạc Lan cố kìm nén tâm trạng kích động của mình, bình tĩnh hỏi.

“Bà ấy à, hình như bà ấy định đi nghe ca nhạc.”

“Đi nghe ca nhạc? Sao cô biết vậy?” Triệu Mật tò mò hỏi.

“Mỗi buổi chiều cuối tuần, ở đó lại có một chương trình ca nhạc. Những quầy hàng của bọn cô ở ngay bên cạnh hội trường của chương trình. Sau khi tan cuộc, bọn họ đều tới mua đồ mà.”

“Chương trình ca nhạc đó thường bắt đầu vào lúc mấy giờ ạ?”

“Bốn giờ chiều bắt đầu, năm giờ thì kết thúc.” Nói xong, người phụ nữ đó liền tiếp tục với công việc đan len.

Chu Lệ Phần thật sự đã đi nghe ca nhạc ư?

“Vậy... Khi đó cô có nói chuyện gì với bác ấy không ạ?” Mạc Lan vừa hỏi vừa chỉ tay về phía tấm hình của Chu Lệ Phần.

“Không.” Người phụ nữ đó lắc đầu.

“Vậy mà cô có thể nhớ được bác ấy, trí nhớ của cô tốt thật!” Mạc Lan tấm tắc khen.

Người phụ nữ đó lại chợt cười khẽ, bĩu môi nói: “Cũng có gì đâu, lần nào bà ấy cũng thích cò kè mặc cả. Cứ mua thứ gì là lại giống như là cãi nhau với người ta ấy, còn nói mình cũng mở cửa hàng làm ăn, các mánh lới làm ăn đều biết rõ lắm. Lúc đó, cô tuy không nói chuyện với bà ấy, nhưng một khi bà ấy lên tiếng, cái giọng oang oang đó có ai mà không nghe thấy chứ? Cô cũng cứ nhìn thấy bà ấy là sợ, chẳng muốn làm ăn gì với bà ấy hết.”

Chẳng trách Chu Lệ Phần lại có thể mua được lan hồ điệp giá rẻ. Hóa ra bà ta là một cao thủ mặc cả.

Sau khi ra khỏi phòng thẩm vấn, Cao Cạnh vẫn luôn chờ Lý Kiện lên tiếng dạy bảo mình. Nhưng lần này, Lý Kiện lại chẳng nói gì mà đi thẳng tới phòng làm việc của trưởng phòng. Mười phút sau, khi Cao Cạnh đang thấp thỏm bất an ngồi ở chỗ của mình xem tài liệu, Lý Kiện đã đi từ phòng làm việc của trưởng phòng ra.

“Cao Cạnh, đi thôi!” Lý Kiện nói.

“Đi đâu ạ?” Anh đứng dậy hỏi.

“Đến hiện trường, nơi Khưu Tiểu Mi bị giết.”

“Bây giờ ư?”

Lý Kiện đưa mắt liếc nhìn anh vẻ coi thường.

“Không phải bây giờ thì chẳng lẽ là ngày mai chắc?”

“Em không có ý này.” Cao Cạnh khẽ lẩm bẩm một câu.

“Hãy chú ý học hỏi đấy, việc điều tra không phải là cứ nghi can nói gì thì sẽ là như vậy.” Lý Kiện nói xong liền bước thẳng về phía chiếc xe cảnh sát ở bên ngoài. Cao Cạnh vội vã đi theo sau anh ta.

“Vậy chúng ta đến hiện trường kiểm tra lại đồ đạc của Phó Viễn ạ?” Cao Cạnh hỏi.

“Đúng vậy, cứ đến đó lần nữa xem sao.” Ánh mắt Lý Kiện nhìn về phía trước.

“Vâng... Trong những lời mà Phó Viễn nói hôm nay, có không ít chỗ em cảm thấy dường như là do cô bé cuống quá nên bịa ra vậy.” Cao Cạnh do dự một chút, sau đó nói tiếp: “Chẳng hạn như việc đóng cửa, việc cái đồng hồ quả quýt, việc cái quần ẩm... Mà đúng rồi, còn cả cái chân bàn kia nữa, rõ ràng toàn là bịa đặt.”

Cao Cạnh đã xem qua báo cáo của bên pháp y, vết thương sau gáy của Khưu Tiểu Mi rõ ràng không phải là do dùng chân bàn đập vào, hung khí là “một vật cùn có phần đầu chóp hình tròn”, trước mắt còn chưa rõ là vật gì. Nếu như không có cái chân bàn nào đó kia, vậy thì vấn đề lại nảy sinh rồi. Phó Viễn đã thừa nhận là mình giết người, cũng thừa nhận từng dùng con dao phay kia, tại sao lại phải giấu giếm một thứ hung khí không quan trọng lắm chứ? Và tại sao cô lại bịa đặt ra một cái chân bàn? Chỉ là vì đánh giá thấp năng lực điều tra của cảnh sát ư, hay còn có nguyên nhân nào khác?

Hôm nay, trong phòng thẩm vấn, khi Phó Viễn nhấn mạnh một lần nữa việc cô dùng cái chân bàn tấn công Khưu Tiểu Mi, Cao Cạnh đã từng muốn vạch trần cô. Nhưng anh lại nghĩ không phải chỉ có mình anh nhìn thấy báo cáo pháp y, Lý Kiện cũng đã xem qua rồi. Một lời nói dối rõ ràng như vậy, Lý Kiện không lý nào lại không biết. Cao Cạnh cho rằng sự im lặng của Lý Kiện nhất định là có lý do của anh ta, nên khi đó anh cũng đành im lặng. Nhưng đến lúc này, anh quả thực đã không nhịn nổi nữa.

“Anh Lý, hôm nay Phó Viễn lại nhắc đến cái chân bàn, tại sao anh không hỏi thêm vậy?” Cao Cạnh hỏi.

Nghe câu hỏi của Cao Cạnh, Lý Kiện cười khẽ, kéo cửa chiếc xe cảnh sát ra và ngồi lên trên.

“Nếu tôi mà hỏi con bé đó, nó sẽ nói đầu óc nó rối bời, quên mất rồi, chẳng biết gì cả.” Sau khi ngồi xuống ghế, Lý Kiện nói tiếp: “Do đó, tôi nghĩ chúng ta cứ nên đến hiện trường xem xét rồi tính tiếp. Dù sao chúng ta cũng không thiếu thời gian thẩm vấn. Sẽ có một ngày con bé đó phải nói thật thôi.”

“Có phải chúng ta đang cần đi tìm cái thứ đã đánh ngất Khưu Tiểu Mi không?”

“Cứ đến đó rồi tính tiếp.” Lý Kiện lại đột nhiên cười khẽ, lấy từ trong túi ra một điếu thuốc.

Chiếc xe chìm trong tĩnh lặng.

“Có khi nào hung thủ không phải là Phó Viễn không?” Một lát sau, Cao Cạnh lại hỏi.

“Không phải là nó ư?”

“Phó Viễn đã nói dối, có lẽ là đang cố bảo vệ cho ai đó. Hơn nữa, cô bé đó cũng quá tỉnh táo.” Tỉnh táo, đó chính là ấn tượng tổng thể mà Phó Viễn để lại cho Cao Cạnh trong ngày hôm nay. Anh cảm thấy trong suốt cuộc thẩm vấn, Phó Viễn luôn suy nghĩ xem nên đối phó thế nào với từng câu hỏi của anh và Lý Kiện, cô không hề bị suy sụp, tinh thần còn rất tốt.

Lý Kiện hít vào một hơi thuốc lá, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

“Cao Cạnh, sức tưởng tượng đừng nên phong phú quá. Con bé đó chắc chắn là nghi can lớn nhất. Nó có động cơ, về mặt thể lực lại không kém người bị hại, giữa nó và người bị hại cũng có sự bất hòa trong thời gian dài. Những vụ mưu sát hình thành do mâu thuẫn gia đình nhiều không kể xiết, vụ án này cũng chẳng có gì là quá đặc biệt. Hơn nữa, nhìn bộ dạng của con bé đó, nó có thể là không ngốc, nhưng năng lực kiềm chế nhất định rất kém. Xét từ góc độ tâm lý tội phạm, loại người này rất dễ đi theo xu hướng cực đoan nhất... Cậu có hiểu gì về tâm lý tội phạm không?” Lý Kiện ngoảnh đầu qua, hờ hững liếc nhìn Cao Cạnh.

Tâm lý tội phạm, chẳng phải chỉ là tâm lý tội phạm thôi sao? Khi ở trường cảnh sát, tôi cũng không phải là chưa học môn này. Cao Cạnh bực bội nghĩ thầm.

Từ sau cuộc đánh nhau lần trước, Đỗ Vân Bằng đã mấy ngày nay không nói với anh trai Đỗ Vân Hạc câu nào. Thực ra cậu ta cũng rất muốn làm lành với anh trai, nhưng nghĩ đến những lời mà Đỗ Vân Hạc đã nói trong ngày hôm đó, cậu ta lại sợ một khi làm lành thì sẽ bị anh trai hỏi gặng về chuyện đã xảy ra trong hôm sinh nhật, do đó chỉ đành né tránh. Cậu ta chỉ muốn sớm quên những chuyện đó đi, từ nay không nhắc đến nữa. Nhưng chiều tối hôm nay, Đỗ Vân Hạc vừa tới tiệm mì đã chủ động đi tới trước mặt cậu ta với sắc mặt nặng nề.

“Vân Bằng.” Đỗ Vân Hạc gọi.

“Dạ.” Đỗ Vân Bằng nặng nề đáp lại một tiếng.

“Anh có chuyện muốn nói với mày.” Đỗ Vân Hạc đứng cạnh quầy thu ngân, cặp mắt nhìn chằm chằm vào Đỗ Vân Bằng.

“Có chuyện gì thì để tối hãy nói, bây giờ sắp năm giờ rồi, đợi lát nữa là em bận rộn lắm.” Đỗ Vân Bằng cúi đầu nhìn mấy cái nút ấn của chiếc máy tính tiền, trong lòng vô cùng thấp thỏm. Cậu ta không biết anh trai muốn nói gì với mình nữa.

“Thằng ngu! Tao thật sự có chuyện muốn nói với mày!” Đỗ Vân Hạc nhìn xung quanh một chút. Sau khi xác định không có người nào xung quanh, cậu ta liền hạ thấp giọng xuống bảo: “Có liên quan tới Chu Lệ Phần.”

Chu Lệ Phần! Cái tên này thiếu chút nữa đã khiến trái tim Đỗ Vân Bằng nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Công viên Trung Đàm!” Đỗ Vân Hạc nói qua kẽ răng.

Trái tim Đỗ Vân Bằng lại đập rộn lên lần nữa.

“Anh!” Đỗ Vân Bằng không kìm được đứng bật dậy. Nhưng lúc này, Đỗ Vân Hạc đã vén rèm lên bước ra ngoài cửa tiệm. “Anh!” Đỗ Vân Bằng gọi với theo một tiếng sau lưng.

“Mau ra đây!” Đỗ Vân Hạc ngoảnh đầu lại, hằn học trừng mắt nhìn cậu ta một cái.

Đỗ Vân Bằng vẫy tay gọi một nhân viên phục vụ trong tiệm tới. “Tiểu Triệu, cậu tới làm giúp tôi một lát, tôi ra ngoài chút rồi quay lại ngay.” Cậu ta nói xong liền vội vã cởi chiếc áo đồng phục trên người xuống, vứt qua bên cạnh quầy thu ngân rồi chạy nhanh ra ngoài.

Đỗ Vân Hạc đứng bên cạnh đường chờ cậu ta. Cậu ta vừa ra khỏi tiệm, Đỗ Vân Hạc liền bước nhanh về phía trước. Cậu ta đi theo trong tâm trạng bất an nhưng lại không dám hỏi một lời. Cậu ta biết, vào lúc này mà hỏi trước thì chắc chắn sẽ phạm sai lầm. Do đó, cậu ta đợi anh trai mình lên tiếng trước. Sau khi đi được mấy bước, Đỗ Vân Hạc mới ngoảnh đầu lại nhìn cậu ta, hỏi: “Vân Bằng, tao có phải là anh mày không?”

Vấn đề này khiến Đỗ Vân Bằng ngẩn ra một chút, nhưng lập tức ý thức được rằng anh trai mình đang đánh vào tình cảm huynh đệ. Từ khi bắt đầu đóng phim truyền hình đến giờ, ông anh có bộ mẽ đẹp trai này của cậu hở chút là lại giở tính gia trưởng đó ra. Cũng khó trách, gặp phải chiêu này phần lớn mọi người đều ngoan ngoãn đầu hàng. Có điều, cậu ta không giống với những người khác, cậu ta không phải là đàn bà, mà là một kẻ tiểu nhân đã một lòng chuẩn bị làm ông chủ nhỏ kế thừa sản nghiệp của gia đình. Trò này chẳng có ý nghĩa gì với cậu ta cả.

“Phải thì sao nào?” Đỗ Vân Bằng hỏi ngược lại.

“Mày thừa nhận tao là anh trai mày là được rồi.” Đỗ Vân Hạc lại bước thêm mấy bước nữa: “Tao hy vọng mày có thể nói thật với tao, mày rốt cuộc đã làm gì Chu Lệ Phần rồi?”

“Em làm gì Chu Lệ Phần? Em có thể làm gì bà ta chứ?” Đỗ Vân Bằng giả bộ hồ đồ. Cậu ta muốn biết anh trai mình rốt cuộc biết được bao nhiêu sự thật. Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.

Đỗ Vân Hạc ngoảnh đầu lại nhìn cậu ta bằng ánh mắt lạnh lùng, rồi lại đi tiếp về phía trước.

“Hôm đó, tại công viên Trung Đàm, tao nhìn thấy mày đi cùng với bà ta. Lúc đó hình như là chưa đến năm giờ. Khi hai người bọn mày nói chuyện, tao nhìn thấy mày cho bà ta ăn thứ gì đó.”

Giọng nói Đỗ Vân Hạc trầm thấp nhưng lại rõ ràng đến lạ thường. Kế đó, cậu ta đột nhiên dừng bước, lại một lần nữa ngoảnh đầu nhìn Đỗ Vân Bằng, ánh mắt lạnh lùng nói: “Mày đã cho bà ta ăn cái gì? Tại sao sau đó bà ta lại biến mất?”

Đỗ Vân Bằng như vừa bị đấm một cú thật mạnh vào ngực, chẳng biết trả lời ra sao.

“Anh, sao anh lại...” Rất lâu sau đó cậu ta mới lên tiếng, nhưng lại không thể nào nói tiếp được. Cậu ta không ngờ anh trai mình lại biết nhiều như thế.

“Sao tao lại! Sao tao lại nhìn thấy có đúng không? Hôm đó, tao đến công viên Trung Đàm ăn đồ nướng với mấy người bạn. Khi tao đi qua những quầy hàng đó, vừa khéo nhìn thấy mày và bà ta. Vốn tao chẳng để việc này trong lòng, tao chỉ cho rằng mày cũng mở quầy hàng ở đó thôi. Tao cũng không biết bà ta rốt cuộc mất tích vào lúc nào, chỉ biết là chừng cuối tháng 8 năm ngoái. Bởi vì sau đó tao lập tức phải đi đóng phim, cho nên hai tuần sau đó, khi trở về tao mới biết việc bà ta mất tích. Tao quả thực không chú ý, hơn nữa cảnh sát cũng chưa tìm đến tao. Đến mấy ngày gần đây, tao mới biết thời gian mất tích cụ thể của bà ta...”

“Mấy ngày gần đây?” Đỗ Vân Bằng ngẩn ngơ há hốc miệng.

“Có người nói với tao, bà ta mất tích từ sau ba rưỡi chiều ngày 29 tháng 8 năm 1994, hôm đó là ngày nhận sách giáo khoa mới. Tao đột nhiên nghĩ đến việc buổi tối hôm lĩnh sách giáo khoa mới năm ngoái tao phải ngồi máy bay đến Quảng Châu, mà buổi chiều hôm đó tao hình như có tới công viên Trung Đàm. Vì thế, tao mới quay về kiểm tra số ghi chép của tao...”

“Sổ ghi chép từ gần một năm trước mà anh còn giữ lại sao?” Đỗ Vân Bằng cố tỏ ra ung dung, nhưng vừa nói ra lời này, cậu ta đã bị Đỗ Vân Hạc đẩy mạnh một cái.

“Mẹ kiếp! Nói cho mày biết! Sổ ghi chép từ mười năm trước tao cũng giữ lại, tao thích cất giữ những thứ đó!” Đỗ Vân Hạc thấp giọng gào lên với Đỗ Vân Bằng, hơi thở trở nên nặng nề tới cực điểm: “Tổng cộng tao chỉ tới đó có hai lần, vậy nên tao ghi chép rất rõ. Vân Bằng, sau khi xem xong sổ ghi chép tao mới ý thức được, hôm đó có khả năng là lần cuối cùng tao nhìn thấy Chu Lệ Phần.”

Đỗ Vân Bằng né tránh ánh mắt của anh trai, không nói gì thêm. Trước mắt cậu ta hiện lên khuôn mặt vàng vọt gày khô của Chu Lệ Phần. Chu Lệ Phần đang cười với cậu ta, để lộ ra hàm răng trắng tinh, bà ta còn đang nói rằng: “Ngon lắm, cái này là cháu làm sao? Thật là giỏi!” Chu Lệ Phần đang khen cậu ta sao? Nhưng đáng tiếc, bà ta đã khen không đúng lúc...

“Mày đã cho bà ta ăn cái gì? Tại sao bà ta lại đi theo mày?” Giọng nói không cao không thấp của anh trai lại vang lên bên tai Đỗ Vân Bằng.

Vào lúc này, có nên nói ra chân tướng hay không đúng là một sự lựa chọn khó khăn.

“Em đã cho bà ta uống thuốc ngủ...” Đỗ Vân Bằng khẽ nói, ngay sau đó lại lập tức giải thích: “Liều lượng không lớn, có mười viên thôi. Em chỉ muốn cho bà ta một bài học...”

“Nhưng bà ta đã không bao giờ quay về nữa.” Giọng của Đỗ Vân Hạc cứng đơ như một thanh sắt, Đỗ Vân Bằng nghe mà hai chân mềm nhũn ra.

Đúng vậy, bà ta thực sự đã không quay về nữa. Đây có lẽ không phải là mong muốn ban đầu của cậu ta, nhưng sự tình sau đó lại phát triển lệch ra ngoài quỹ đạo mà cậu ta giả định. Gần một năm nay, cậu ta không chỉ một lần nằm mơ thấy khuôn mặt trắng bệch của Chu Lệ Phần. Có lúc, cậu ta cũng nằm mơ thấy Tiết Chấn. Trong giấc mơ, Tiết Chấn đẩy cậu ta vào tường, tung nắm đấm đấm xuyên vào trái tim cậu ta.

“Vân Bằng, Khưu Tiểu Mi từng gọi điện thoại tới cửa tiệm một lần. Lúc đó là tao nghe.”

Khưu Tiểu Mi? Cậu ta muốn suy nghĩ, nhưng Đỗ Vân Hạc lại nói tiếp: “Cái đồng hồ quả quýt của mày đâu rồi?”

“Em... Em xin lỗi! Em đã làm mất nó từ tháng trước rồi. Em nhét nó trong túi áo, học xong tiết thể dục thì không thấy đâu nữa. Em đã tìm rồi, nhưng không thấy.” Nghĩ đến chiếc đồng hồ kia, trong lòng Đỗ Vân Bằng tràn đầy sự áy náy.

“Bây giờ tao không muốn nghe những lời chết tiệt ấy. Mày đừng có lừa gạt tao! Tao chỉ muốn nói cho mày biết, có vấn đề rồi, có người muốn đến công viên đó tìm Chu Lệ Phần...” Giọng của Đỗ Vân Hạc như tiếng sấm nổ vang bên tai Đỗ Vân Bằng.

Cậu ta mở trừng đôi mắt ra với vẻ đầy sợ hãi.

“Là ai?” Cậu ta hỏi.

“Chính là cô công chúa đã đến ăn mì ở tiệm mì nhà chúng ta mấy hôm trước ấy.”

“Công chúa?” Là cô gái xinh đẹp đó sao?

“Cô ấy tên là Mạc Lan. Cô ấy đã điều tra ra công viên Trung Đàm rồi.” Đỗ Vân Hạc ghé sát đến khuôn mặt cậu ta nói: “Thứ Bảy tuần này, tức là ngày mai, cô ấy sẽ dẫn một số người đến công viên Trung Đàm điều tra về vụ mất tích của Chu Lệ Phần. Cô ấy có mời tao và mày cùng đi.”

“Tại sao lại gọi theo cả em?” Đỗ Vân Bằng nhìn anh trai mình, ngập ngừng hỏi.

“Tao cũng không biết. Có lẽ cô ấy đã nghe ngóng được điều gì đó...”

“Cô ấy hoài nghi em ư?” Đỗ Vân Bằng khàn giọng hỏi.

“Đừng căng thẳng, cứ đi trước rồi tính sau. Tao nghĩ kỹ rồi, từ chối thì lại càng trở nên khả nghi hơn. Mày thấy sao?” Đỗ Vân Hạc nhìn cậu ta hỏi.

Đỗ Vân Bằng không biết nên trả lời thế nào, chỉ cảm thấy mặt mũi tối sầm, toàn thân run lẩy bẩy như sắp ngã đến nơi. Nhưng lúc này, anh trai Đỗ Vân Hạc lại đưa tay ra nắm chặt lấy hai vai cậu ta.

“Đừng sợ, chúng ta là anh em song sinh, từ khi sinh ra chúng ta đã là một thể rồi. Tao sẽ giúp mày.”

“Anh...” Đỗ Vân Bằng lẩm bẩm.

“Bây giờ nói cho tao biết, mày rốt cuộc đã làm gì? Tao phải lập kế hoạch thật cẩn thận mới được.” Đỗ Vân Hạc ghé tai Đỗ Vân Bằng nói khẽ, đôi môi gần như đã dán sát vào má cậu em.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx