sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Bí ẩn chiếc nhẫn ngọc Sapphire - Chương 09 - Phần 1

9. Hành động ở công viên

Cuộc kiểm tra trong nhà của Khưu Tiểu Mi được tiến hành trong gần hai tiếng đồng hồ. Cuối cùng, Lý Kiện phát hiện ra năm thứ vô cùng khả nghi.

Đầu tiên, bọn họ phát hiện thấy trong ngăn kéo của Phó Viễn có cất một tấm ảnh gia đình, có điều tấm ảnh đó lại không phải là của gia đình Phó Viễn, mà là của gia đình chủ tiệm mì Tiểu Đình. Trên tấm ảnh có hai thiếu niên, một người hoạt bát và một người trầm tĩnh. Người hoạt bát nhìn khá đẹp trai, còn người trầm tĩnh kia thì có vẻ ngoài hơi bình thường hơn một chút. Chiều cao của bọn họ xấp xỉ nhau, một người thì đang vui vẻ cười vang, người còn lại mím môi cười khẽ. Sau lưng bọn họ là một cặp nam nữ trung niên đang mỉm cười vui vẻ, khung cảnh hình như là ở một khu du lịch nào đó.

Tiếp theo, bọn họ tìm thấy một xấp hóa đơn thanh toán trong chiếc tủ có năm ngăn kéo của Khưu Tiểu Mi, trong đó có mấy tờ hóa đơn điện thoại của hai tháng gần đây. Bởi vì trong nhà Khưu Tiểu Mi không lắp điện thoại, nên địa chỉ trên hóa đơn điện thoại đã trở thành một điểm đáng nghi. Địa chỉ trên hóa đơn là ở đường Thải Vân, cách đường Thải Bình chừng bốn cây số, nếu ngồi xe bus có lẽ cần đi chừng bảy, tám trạm.

Kế đó, bọn họ tìm thấy máy nhắn tin của Khưu Tiểu Mi, nó được giấu trong ngăn giữa chiếc cặp sách của Phó Viễn, để chế độ rung và vẫn chưa hết pin. Tin tức trong đó cho thấy, từ sau ngày 1 tháng 4, khi Khưu Tiểu Mi bị hại, có mấy người đã từng tìm bà ta. Trên máy nhắn tin có tên họ và số điện thoại của đối phương.

Sau đó, bọn họ phát hiện ra một cuốn lịch treo tường có ghi khá nhiều ký hiệu ở bên cạnh cửa phòng của Khưu Tiểu Mi. Theo lời dặn của Lý Kiện, Cao Cạnh đã ghi lại hết những ký hiệu trên cuốn lịch đó.

Cuối cùng, bọn họ phát hiện thấy chiếc đồng hồ treo tường trong phòng của Khưu Tiểu Mi có thời gian nhanh hơn thời gian thực hơn một tiếng đồng hồ, rõ ràng là có người đã cố ý làm vậy.

Sau khi tổng hợp năm phát hiện lớn đó, Lý Kiện đã đưa ra những sắp xếp cho bước tiếp theo với tâm trạng hưng phấn vô cùng. Anh ta bảo Cao Cạnh đi điều tra việc đơn giản nhất, đó là tới địa chỉ trên mấy tờ hóa đơn điện thoại kia xem rốt cuộc là ai ở đó. Cao Cạnh vui vẻ nhận lời. Anh đang lo lắng không biết nên báo cáo với Lý Kiện thế nào về việc mình đã điều tra ra tung tích của Phó Tranh Vanh - cha của Phó Viễn. Lần này thật đúng là một cơ hội tốt.

Cao Cạnh cảm thấy trong số tất cả những phát hiện này, bức ảnh được Phó Viễn đặt trong chiếc hộp sắt trong ngăn kéo chính là điều khiến người ta phải suy nghĩ nhiều nhất.

Căn phòng của Phó Viễn vừa bừa bãi vừa bẩn thỉu, gần như nơi nào cũng có những thứ linh tinh. Chiếc bàn học của cô dính đầy bụi, trong ngăn kéo không chỉ có những cuốn sách giáo khoa cũ nát, rách bìa, mất góc, mà còn có rất nhiều mảnh thức ăn vụn và đám gián không ngừng chạy qua chạy lại với vẻ náo nhiệt vô cùng.

Hoàn toàn đối lập với điều ấy chính là chiếc ngăn kéo cuối cùng. Tại đó chỉ có một chiếc hộp sắt màu đỏ vốn là hộp đựng kẹo sô cô la, bên trong đặt duy nhất một tấm ảnh chụp chung của gia đình chủ tiệm mì Tiểu Đình. Ngăn kéo và chiếc hộp đều rất sạch sẽ.

Tại sao?

Cao Cạnh rất muốn cùng Lý Kiện đi điều tra chuyện ở tiệm mì Tiểu Đình, nhưng Lý Kiện lại bảo anh đi điều tra cái địa chỉ kia. Hơn nữa, lúc anh rời đi, anh ta còn tỏ ra rất trịnh trọng nói với anh rằng: “Cao Cạnh, đây là một cơ hội tốt dành cho cậu, tôi hy vọng sẽ có kết quả trong đêm nay. Là đêm nay.” Anh ta nhấn mạnh vấn đề thời gian, điệu bộ như thể bản thân là một người rất chú tâm đến hiệu suất làm việc.

Bây giờ tôi đã có thể nói cho anh biết đáp án rồi, trong lòng Cao Cạnh thầm nghĩ.

“Dạ, em nhất định sẽ làm được, em sẽ lập tức gọi điện cho anh ngay khi có kết quả.” Cao Cạnh lên tiếng đảm bảo.

Lý Kiện cười khẽ, hỏi Cao Cạnh: “Đừng nói trước như thế. Nếu lỡ như ở đó không có người, cậu định làm thế nào?”

Cao Cạnh quả thực chưa ngờ tới điều này.

“Em sẽ đi tìm người quản lý ở đó.” Anh suy nghĩ một lúc rồi trả lời.

“Nếu người ta đã tan ca rồi thì sao?” Lý Kiện lại hỏi.

Cao Cạnh không thể trả lời nổi. Lý Kiện hả hê nhìn vẻ mặt bối rối của anh, ánh mắt thoáng hiện nét bỡn cợt. Anh ta khẽ vỗ vai anh rồi bảo: “Là cậu nói đấy, Cao Cạnh. Hôm nay nhất định phải điều tra ra kết quả cho tôi. Tôi đợi điện thoại của cậu.”

Cao Cạnh không nói gì. Cho đến khi Lý Kiện đã đi rất xa, anh mới vung chân đá bay một viên đá trên mặt đất.

Mạc Lan cảm thấy Đỗ Vân Bằng vẫn luôn nhìn mình. Nhưng mỗi lần cô ngoảnh đầu qua, cậu ta lại lập tức nhìn sang hướng khác. Hôm nay, cậu ta đi theo người anh song sinh Đỗ Vân Hạc tới tham gia cuộc gặp gỡ này. Dường như cậu ta có chút không bằng lòng, trên khuôn mặt không thấy có nụ cười nào cả. Dù ở ngay sát mấy người bọn họ nhưng cậu ta luôn đứng im một chỗ, chẳng nói năng gì.

Từ sau lần trước, khi nghe thấy cậu ta phân trần cho Phó Viễn ở tiệm mì, Mạc Lan đã có ấn tượng đặc biệt về cậu ta. Bất luận giữa cậu ta và Phó Viễn có quan hệ gì, bất luận Phó Viễn có phải là hung thủ giết người hay không, cũng không cần biết con người Phó Viễn có xứng đáng được người khác nói giúp như thế hay không, ít nhất Đỗ Vân Bằng cũng còn có lòng thông cảm. Về mặt này, ấn tượng của cô đối với Đỗ Vân Bằng khá tốt, nhưng cô cũng đồng thời cảm thấy hoài nghi cậu ta. Cậu ta dường như là người duy nhất có chút qua lại với Phó Viễn. Đương nhiên, cô hoài nghi cậu ta không chỉ là vì nguyên nhân này.

Mạc Lan chính là người phát động cuộc gặp gỡ hôm nay, địa điểm là vườn hoa Nhai Tâm ở gần nhà cô nhất. Trong số những người tham gia lần này, ngoài cô và anh em họ Đỗ ra còn có Bạch Tiểu Ba, Vương Kiện và Triệu Mật - người chị em thân thiết nhất của cô. Sau khi mọi người đã tập trung đông đủ, Mạc Lan bắt đầu lên tiếng: “Ba giờ chiều ngày mai chúng ta sẽ tập hợp tại công viên Trung Đàm, mọi người thấy thế nào?”

Nghe cô nói xong, Triệu Mật là người đầu tiên có phản ứng.

“Tớ không có ý kiến gì. Mạc Lan, tớ đến nhà cậu đợi cậu nhé?” Triệu Mật nói.

“Vậy thì càng tốt, cậu đến sớm một chút, chúng ta còn có thể ăn cơm trưa cùng nhau nữa.” Mạc Lan nhiệt tình mời.

“Vậy mười hai giờ tớ sẽ đến.”

“Được.” Mạc Lan cười híp mắt gật đầu.

Vương Kiện khẽ hắng giọng nói: “Tớ cũng không có ý kiến gì. Nhà tớ ở gần chỗ đó nhất, đạp xe chắc chỉ mười lăm phút là tới nơi.”

“Tớ cũng thế.” Bạch Tiểu Ba nói.

“Các cậu thì sao?” Mạc Lan hỏi cặp anh em họ Đỗ. Cô chú ý thấy Đỗ Vân Bằng lại né tránh ánh mắt của mình một lần nữa. Hôm nay cậu ta không mặc đồng phục của tiệm mì Tiểu Đình, nhìn không khác gì một học sinh trung học phổ thông bình thường cả.

Đỗ Vân Hạc đút hai tay vào trong túi quần, nở một nụ cười xán lạn.

“Tớ tất nhiên là không có ý kiến gì rồi. Công viên Trung Đàm tớ từng đến vài lần, nên cũng coi như khá thông thuộc, ở đó còn có thể nướng đồ ăn nữa. Tớ có đề nghị thế này, ngày mai chúng ta hãy chuẩn bị chút đồ ăn rồi mang tới đó nướng, các cậu thấy thế nào?” Đỗ Vân Hạc nhiệt tình đề nghị.

“Đồ nướng á?” Hai mắt Triệu Mật lập tức sáng rực lên.

“Chủ ý này đúng là không tồi!” Bạch Tiểu Ba gật đầu lia lịa.

Mạc Lan thì lại không hứng thú với việc này lắm, bởi vì mỗi lần ăn đồ nướng xong cô đều bị nhiệt miệng. Nhưng nếu mọi người thích, cô cũng chẳng muốn khiến bọn họ cụt hứng.

“Vương Kiện, cậu có thích ăn đồ nướng không?” Mạc Lan hỏi ý kiến của lớp phó học tập.

“Tớ ư?” Vương Kiện khẽ đẩy cái gọng kính của mình lên, hơi xấu hổ nói: “Tớ rất thích cái không khí khi cùng nướng đồ ăn với nhau. Nếu mọi người đã có hứng thú, nhân cơ hội này chúng ta tụ họp với nhau cũng tốt.”

“Oa! Tuyệt quá!” Triệu Mật lập tức vỗ tay hoan hô.

“Tớ phụ trách phần cánh gà nhé. Hôm nay mẹ tớ vừa mua một ít cánh gà sống về, ngày mai vừa hay có thể mang đi.” Bạch Tiểu Ba hưng phấn nói.

“Vậy tớ phụ trách mang lạp xưởng và các loại rau. Sáng mai tớ sẽ nhờ mẹ tớ mua về rồi giúp tớ rửa sạch rau luôn thể.” Vương Kiện nói.

“Vậy tớ sẽ mang chim cút, đùi gà và...” Đỗ Vân Hạc nói tới đây bèn ngoảnh đầu lại nói với em trai: “Trong tiệm có gì thì mang tới một chút đi, tốt nhất là nhờ đầu bếp làm giúp một ít đồ điểm tâm như bánh bao, bánh ngọt gì đó, như vậy nếu ăn đồ nướng không đủ no chúng ta còn có thể ăn cái khác. Đến lúc đó tiền nong cứ tính cho anh là được, thế nào?”

Đỗ Vân Bằng hờ hững gật đầu: “Được, vậy đợi lát nữa em sẽ về nói với đầu bếp Hoàng, nhờ bác ấy chuẩn bị giúp cho.”

“Ha ha, lần này chúng ta còn có sự hậu thuẫn của cửa hàng chuyên về ẩm thực nữa, nhất định sẽ vừa được ăn no vừa được ăn ngon. Cậu thấy thế nào, Mạc Lan?” Triệu Mật dùng khuỷu tay huých nhẹ cô bạn thân một cái.

Mạc Lan khẽ cười gượng gạo, trong lòng thầm nghĩ: Chắc không phải các cậu đã quên mất ngày mai chúng ta đến công viên Trung Đàm làm gì rồi chứ?

“Vậy tớ cũng chuẩn bị một vài thứ nhé. Giờ tớ không biết trong tủ lạnh nhà tớ có những gì, đợi về nhà xem có rồi mang theo vậy.” Mạc Lan tỏ ra không nhiệt tình cho lắm, ngay sau đó liền lập tức chuyển chủ đề: “Chiều mai sau khi gặp mặt chúng ta cần chia nhóm ra hành động. Tiểu Ba, cậu và Vương Kiện phụ trách đi hỏi thăm những người bán hàng ở khu vực đó, được không?”

“Không vấn đề gì. Tớ sẽ coi đây như một lần đi chơi là được rồi.” Bạch Tiểu Ba nhảy cẫng lên, bàn tay vô tình đập vào một cành cây thủy sam, khiến nó rung lên một lúc lâu mới dừng lại.

Vương Kiện cũng gật đầu với Mạc Lan tỏ vẻ đồng ý.

“Triệu Mật, cậu và Đỗ Vân Hạc vào cùng một nhóm. Các cậu...” Mạc Lan còn chưa nói xong, Đỗ Vân Hạc đã có ý kiến.

“Tớ muốn ở cùng một nhóm với em trai tớ.” Cậu ta nói, sau đó lại ngập ngừng một lúc rồi mới cười và nói tiếp: “Hoặc nếu là cùng tổ với cậu thì cũng không vấn đề gì.”

Triệu Mật lập tức trề môi giận dữ.

“Này! Đỗ Vân Hạc! Tớ đây cũng chẳng muốn ở cùng tổ với cậu đâu nhé.”

Mạc Lan đang suy nghĩ xem nên thuyết phục bọn họ thế nào thì Bạch Tiểu Ba đã nói chen vào: “Mạc Lan, tớ muốn hỏi một chút.”

“Cậu hỏi đi!”

“Tại sao cậu lại gọi hai người bọn họ tới? Đỗ Vân Hạc không phải là người trong tổ xe đạp, em trai cậu ta thì thậm chí còn không học cùng lớp chúng ta nữa.” Bạch Tiểu Ba vừa nói vừa dùng ngón tay cái chỉ về phía anh em Đỗ Vân Hạc.

“Công chúa có lời mời, bọn tớ sao có thể không tới chứ?” Đỗ Vân Hạc cười nói.

Mạc Lan thì lại không để ý tới sự lấy lòng của cậu ta, cô nói: “Tuy hai người bọn họ không nằm trong tổ xe đạp, nhưng lại quen biết Chu Lệ Phần. Tớ đặc biệt mời bọn họ đến đây là hy vọng bọn họ có thể giúp đỡ cho chúng ta.” Cô nhìn về phía Đỗ Vân Bằng từ đầu đến giờ luôn tỏ ra hờ hững, cười tươi nói: “Vân Bằng, tớ biết cậu rất bận rộn, dành thời gian đến đây cũng chẳng dễ dàng gì. Cảm ơn cậu!”

“Tớ cũng chưa chắc đã giúp được gì cả.” Đỗ Vân Bằng trả lời một cách mập mờ.

“Không sao hết, người đông thì lực lượng lớn mà.” Mạc Lan nói. Ánh mắt cô nhìn sang phía Triệu Mật, thấy Triệu Mật vẫn có vẻ không vui, bèn thỏa hiệp: “Được rồi, tớ với Triệu Mật sẽ ở cùng một nhóm, hai anh em các cậu cùng một nhóm, được chưa?”

Triệu Mật lập tức ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói: “Tất nhiên là quá tuyệt rồi, tớ muốn ở cùng nhóm với cậu.”

“Tớ cũng cảm thấy sắp xếp như vậy rất thỏa đáng.” Đỗ Vân Hạc khoanh hai tay trước ngực, dáng vẻ như thể đang đóng phim truyền hình, cái cằm hơi hất lên hỏi: “Vậy chúng ta đến đó làm gì đây?”

“Nghe nói ở đó có rất nhiều quầy hàng, cậu cũng giống như Vương Kiện và Bạch Tiểu Ba, đến đó tán gẫu với những người bán hàng, nghe ngóng xem Chu Lệ Phần có từng đến công viên trong hôm mất tích không. Nếu có thì bà ta từng nói chuyện với ai, đã làm những gì, nghe ngóng được càng tỉ mỉ thì càng tốt. Tớ hiểu cậu, Đỗ Vân Hạc, cậu có thể khiến người ta phải nói chuyện với cậu mà.”

“Ha ha, tớ sẽ cố gắng hết sức.” Đỗ Vân Hạc khẽ cười, rồi lại hỏi: “Thế còn hai cậu thì sao?”

“Tớ và Triệu Mật sẽ tới hội trường của chương trình, bọn tớ sẽ tới hỏi thăm những người ở đó xem trước đây Chu Lệ Phần có hay tới nghe nhạc không.” Mạc Lan ngoảnh đầu lại nhìn Triệu Mật, cười nói: “Bây giờ bọn tớ có thể coi là một cặp bài trùng rồi mà.”

“Tất nhiên.” Triệu Mật khoác tay Mạc Lan, vui vẻ nói.

“Vậy làm xong những việc đó rồi thì chúng ta làm gì đây?” Bạch Tiểu Ba hỏi.

“Tất nhiên là đi nướng đồ ăn rồi.” Đỗ Vân Hạc lập tức tiếp lời.

“Đúng thế, lúc đó chắc cũng gần đến thời gian bữa tối rồi, cần kiếm chút gì bỏ vào bụng mới được.” Bạch Tiểu Ba cười ha hả nói.

Mạc Lan bình tĩnh nói: “Trước khi nướng đồ ăn, chúng ta cần tổng kết lại tin tức một chút. Còn nữa, tớ sẽ dẫn theo Cảnh Trưởng.”

“Cảnh Trưởng? Chính là con chó Labrador ở nhà cậu lần trước đó sao?” Bạch Tiểu Ba ngạc nhiên kêu lên. Trong buổi tiệc trà mấy ngày trước, Cảnh Trưởng đã từng chạy qua chạy lại trong nhà, mọi người cũng đều biết nó.

“Đúng vậy, tớ sẽ dẫn nó theo. Nó là chó cảnh sát về hưu đấy, trước đây đã từng giúp cảnh sát phá được rất nhiều vụ án.” Mỗi lần nhắc đến những chiến tích to lớn của Cảnh Trưởng, Mạc Lan đều cảm thấy vô cùng tự hào.

“Tớ nhớ là chó không được vào trong công viên đâu.” Đỗ Vân Bằng đột nhiên nói chen vào một câu.

“Đúng vậy, tớ cũng nhớ là có quy định này.” Bạch Tiểu Ba nghiêm túc nhắc nhở: “Mạc Lan, cậu đừng làm bừa đấy nhé, kẻo lại làm hỏng mất bữa tiệc đồ nướng của chúng ta.”

“Yên tâm đi!” Mạc Lan chống một tay lên hông, mái tóc dài tung bay phất phơ trong gió: “Chuyện này cha tớ đã giải quyết xong rồi. Đến lúc đó, tớ sẽ tới phòng làm việc của công viên lĩnh cho Cảnh Trưởng một bộ đồ chuyên dụng của chó cảnh sát, nó sẽ trở thành chó tuần tra của công viên luôn.”

Ánh mắt Đỗ Vân Bằng nhìn về phía Mạc Lan. Lần này, khi Mạc Lan nhìn lại, cậu ta không hề né tránh.

“Con chó đó thật sự tài giỏi như vậy sao?” Đỗ Vân Bằng hỏi cô.

“Tất nhiên rồi.” Mạc Lan trả lời.

“Vậy tớ sẽ mang tới một chút đồ ăn cho nó.” Cậu ta nói.

“Vậy thì cảm ơn cậu nhé!” Mạc Lan vui vẻ nói. Từ trước đến giờ, cô luôn mong có một ngày được dẫn Cảnh Trưởng ra ngoài làm chuyện gì đó. Lần này quả đúng là cơ hội trời cho.

Khi Cao Cạnh bước vào tiệm đồng hồ, trong đó chỉ có một mình cha Tiết Chấn là Tiết Hải. Có lẽ vì từng bị cảnh sát hỏi chuyện rất nhiều lần, nên khi nhìn thấy anh tới, khuôn mặt ông ta lộ rõ vẻ khó chịu.

“Sao lại tới nữa thế?” Ông ta nhìn thẻ cảnh sát của Cao Cạnh xong, miệng bắt đầu lầm bầm: “Lần này lại là vì chuyện gì vậy? Sao cứ tìm tôi suốt thế nhỉ? Thật không hiểu các anh làm việc kiểu gì nữa, tôi...”

“Tôi muốn hỏi về chuyện của Khưu Tiểu Mi.” Cao Cạnh dứt khoát ngắt lời ông ta, nói thẳng vào chuyện chính.

“Người đàn bà đó à?” Từ phía sau cái quầy hàng của mình, Tiết Hải bất giác ngồi thẳng người dậy, ánh mắt nhìn qua liếc lại phía sau lưng Cao Cạnh, một lát sau mới nói: “Tôi biết, mấy hôm trước cô ta bị người ta sát hại, đã có người tới hỏi tôi rồi. Hai nhà chúng tôi không có qua lại gì với nhau hết, tôi chẳng biết gì cả.”

“Nhưng tôi nghe nói bà ta thường xuyên đến chỗ ông gọi điện thoại.” Cao Cạnh nhìn về phía chiếc điện thoại đặt ở một góc của quầy hàng, trên bức tường bên cạnh dán một tờ giấy trắng với bốn chữ “điện thoại công cộng”.

Ánh mắt Tiết Hải cũng nhìn về phía chiếc điện thoại.

“Cậu muốn nói tới cái này à? Cô ta đúng là thường xuyên đến đây gọi điện thoại. Nhà cô ta không có điện thoại.” Tiết Hải lấy ra một chiếc giẻ lau, bắt đầu lau mặt quầy hàng của mình: “Người gọi điện thoại thì nhiều lắm, đâu phải chỉ có mình cô ta.” Nửa câu sau lại giống như là đang lầm bầm.

“Ngày nào bà ta cũng đến chỗ ông gọi điện thoại sao?” Cao Cạnh cố gắng nghe hết lời của ông ta, sau đó lại hỏi.

Tiết Hải giũ nhẹ chiếc giẻ lau, rồi vứt nó qua một bên. “Cũng không hẳn. Nhưng cứ vài ba ngày cô ta lại tới một lần.” Ông ta nói.

“Nội dung những cuộc điện thoại của bà ta ông có biết không?”

“Hình như đều là nói về chuyện làm ăn, tôi không hiểu lắm, vả lại cũng không chú ý nghe. Tôi không có thói quen nghe trộm điện thoại của người khác.” Khóe miệng Tiết Hải hơi co giật một chút, dường như là chuẩn bị chễ giễu anh, nhưng ngay sau đó lại thay đổi chủ ý. Rồi ông ta lấy công cụ ra và lại ngồi vào sau quầy hàng. Nhìn bộ dạng này, có lẽ ông ta định làm bộ như cần sửa chữa đồng hồ rồi, Cao Cạnh nghĩ bụng.

“Lần cuối cùng ông nhìn thấy Khưu Tiểu Mi là khi nào?” Cao Cạnh hỏi.

“Lần cuối cùng ư?” Tiết Hải nghiêng đầu suy nghĩ một lát, sau đó nói: “Hình như từ mấy ngày trước rồi, có lẽ là ngày 1 tháng 4. Lúc gần trưa cô ta có đến đây gọi điện thoại.”

“Ông có biết bà ta gọi điện cho ai không?” Cao Cạnh lập tức hỏi.

Tiết Hải ngẩng đầu lên nhìn anh, không trả lời.

Trái tim Cao Cạnh chợt giật thót, anh có cảm giác Tiết Hải biết lần đó Khưu Tiểu Mi đã gọi điện cho ai, nhưng ông ta lại không muốn nói. Tại sao chứ? Ông ta sợ gặp phiền phức ư?

“Thực ra, bà ta đã gọi tới những số điện thoại nào, chỉ cần tới trung tâm tổng đài điện thoại kiểm tra một chút là biết ngay thôi. Nhưng dựa theo trình tự, chúng tôi dù sao cũng cần hỏi ông trước. Tôi biết ông không có thói quen nghe lén người khác nói chuyện điện thoại, nhưng cửa tiệm của ông nhỏ thế này, khi bà ta nói chuyện khó tránh khỏi sẽ có một số lời lọt vào tai ông, đúng không?” Cao Cạnh cố ý tỏ vẻ thản nhiên nói.

Tiết Hải cầm một chiếc kìm lên, dường như chuẩn bị dùng nó giữ chặt lấy một chiếc đồng hồ đeo tay, nhưng tay ông ta lại dừng lại giữa không trung.

“Thực ra có nói với cậu cũng không sao cả, có điều, sau này cậu đừng nói là do tôi nói ra đấy. Mọi người đều là hàng xóm với nhau, cúi đầu không gặp thì ngẩng đầu gặp, tôi cũng ngại.”

Nói vậy thì người mà Khưu Tiểu Mi gọi điện lần cuối cũng chính là một người hàng xóm nào đó của Tiết Hải.

“Bà ta đã gọi cho ai?” Cao Cạnh hỏi.

“Chính là tiệm mì Tiểu Đình ở phía trước ấy. Cụ thể là tìm ai thì tôi không biết được, cô ta vừa cầm điện thoại lên thì tôi đã đi vệ sinh, chỉ nghe thấy cô ta nói: “Là tiệm mì Tiểu Đình phải không?” Đến khi tôi trở ra, lại nghe thấy cô ta nói một câu: “Bây giờ làm gì có đứa trẻ nào như nó.” Sau đó, cô ta khẽ cười mấy tiếng rồi gác máy.”

Bây giờ làm gì có đứa trẻ nào như nó! Khưu Tiểu Mi đang nói tới cô con gái Phó Viễn của mình sao? Bà ta có thể nói những lời như thế này với ai chứ? Đối phương là bạn của bà ta ư? Chẳng lẽ lại là bà chủ Tiêu Mẫn của tiệm mì Tiểu Đình? Dường như không phải. Vậy thì có thể là ai đây? Chẳng lẽ là... ông chủ của tiệm mì? Trong lòng Cao Cạnh đột nhiên có một suy nghĩ mới, suy nghĩ này khiến anh cảm thấy vừa ghê tởm mà lại vừa mới mẻ.

“Vậy ông cho rằng bà ta có thể đã nói chuyện với ai?” Cao Cạnh muốn nghe thử suy nghĩ của Tiết Hải. Ông ta chắc chắn hiểu rõ mối quan hệ giữa Khưu Tiểu Mi và gia đình tiệm mì Tiểu Đình hơn anh nhiều.

“Tôi cảm thấy? Tôi chẳng cảm thấy gì cả, cũng không có suy nghĩ gì cả. Tôi không biết gì hết.” Tiết Hải lại tiếp tục công việc của mình, dùng cái kìm chuyên dụng mở nắp sau của chiếc đồng hồ đeo tay ra.

Xem ra muốn tìm hiểu nội dung cú điện thoại đó từ chỗ Tiết Hải là điều không thể. Cao Cạnh quyết định đổi sang một vấn đề khác.

“Có phải Khưu Tiểu Mi đã từng mua một chiếc đồng hồ quả quýt ở chỗ ông không?”

“Cái gì? Mua?” Tiết Hải dường như có chút ngạc nhiên, ngay sau đó liền hậm hực nói: “Người đàn bà này chưa từng mua bất cứ thứ gì ở chỗ tôi cả. Có lúc, ngay đến tiền điện thoại mà cô ta cũng muốn nợ. Nói cho cậu biết nhé, ngoài việc lừa ăn lừa uống ra thì cô ta chẳng biết làm gì nữa. Thật chẳng phải hạng người tốt.”

“Bà ta đã từng lừa gạt gì ông sao?” Cao Cạnh tò mò hỏi.

“Mẹ tôi đã từng đến chỗ cô ta xem bói, bị lừa mất mấy trăm đồng.” Tiết Hải lớn tiếng nói.

“Có phải bà ta lấy giá xem bói rất cao không?” Cao Cạnh nghĩ tới chiếc nhẫn ngọc sapphire của Mạc Lan, bèn cất tiếng hỏi.

“Đúng vậy. Mỗi lần xem bói, bà ta thường lấy từ ba trăm đến năm trăm đồng. Đúng là lừa gạt người ta mà!” Vừa nhắc đến chuyện này, Tiết Hải liền tỏ ra vô cùng tức giận.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx