sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Bí ẩn chiếc nhẫn ngọc Sapphire - Chương 10 - Phần 2

Đỗ Vân Hạc tới lúc này mới chậm rãi bước tới.

“Tớ nói này, Mạc Lan, cậu chạy cái gì chứ? Bọn tớ đến đây chính là để tìm cậu đấy. Mấy người trong nhóm của Bạch Tiểu Ba vẫn còn đang đợi chúng ta kia kìa!”

“Tìm tớ cũng không cần hai người các cậu cùng tới chứ, một người không phải là quá đủ rồi sao?” Mạc Lan trừng mắt nhìn bọn họ với vẻ thù địch, cô giằng mạnh cánh tay ra khỏi tay Đỗ Vân Bằng, nói: “Các cậu cứ quay lại đó trước đi, tớ còn phải đi tìm Cảnh Trưởng về.”

“Nó ở đâu thế?” Đỗ Vân Bằng đột nhiên trở nên căng thẳng.

“Ngay phía trước thôi.”

“Phía trước? Phía trước là ở đâu?” Đỗ Vân Bằng nắm chặt lấy hai cánh tay cô, lớn tiếng hỏi.

“Phía trước chính là phía trước chứ sao! Cậu không có mắt à?” Mạc Lan giận dữ đáp lại, ngay sau đó bèn quay đầu chạy.

Đỗ Vân Bằng chạy lên phía trước, định túm lấy cánh tay cô một lần nữa, cô tránh sang bên cạnh và thoát được. Kế đó, cô lại co chân chạy thẳng về phía trước.

“Mạc Lan, cậu đang làm gì vậy?” Đỗ Vân Hạc kêu lên.

“Cô ta đang đuổi theo con chó chết tiệt kia!” Đỗ Vân Bằng giận dữ nói.

Giọng nói của hai anh em bọn họ vang vọng trong khu rừng. Bên tai Mạc Lan như nghe thấy có một giọng đang nói với cô: “Gã khốn đó sợ Cảnh Trưởng, rất sợ Cảnh Trưởng. Bởi vì nó có một cái mũi rất thính. Gã sợ nó sẽ tìm được bà ta.”

“Mạc Lan, đừng ương bướng như thế! Cậu còn chạy tiếp nữa, bọn tớ làm sao đuổi kịp cậu được. Phía trước không có gì cả đâu.” Đỗ Vân Hạc lại nói.

Mạc Lan không để ý đến. Cô nghĩ, cho dù phía trước là đường chết cô cũng phải thử một lần xem sao. Nhưng khi chạy ngang qua mấy gốc cây lớn cành lá rậm rạp, vì chạy quá nhanh nên cô không chú ý tới một hòn đá trên đường, đến khi muốn né tránh thì đã không còn kịp nữa, cô loạng choạng một lúc rồi ngã xuống mặt đất.

Chỉ sau có ba giây, Đỗ Vân Bằng đã đuổi kịp. Cậu ta đứng bên cạnh Mạc Lan, một bàn chân giẫm lên hòn đá kia.

“Cậu muốn chạy đến thế cơ à?” Đỗ Vân Bằng giận dữ nói.

Mạc Lan cảm thấy chân và tay mình đều bị rách da chảy máu. Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai anh em họ Đỗ đang đứng trước mặt mình, cái bóng của bọn họ từ bên trên phủ xuống khiến cô nghĩ đến loài kền kền ăn thịt người trong truyền thuyết. Phải làm thế nào đây? Cô tuyệt vọng tự hỏi mình.

“Bây giờ chắc cậu đã hài lòng rồi chứ?” Đỗ Vân Hạc cười khẽ, đưa cánh tay về phía cô.

Mạc Lan lườm cậu ta một cái, không thèm để ý đến cậu ta, cố gắng tự mình bò dậy.

Đúng vào lúc này, “gâu gâu, gâu gâu...”, phía trước bọn họ đột nhiên vang lên mấy tiếng chó sủa vồn vã.

Là Cảnh Trưởng! Nó ở đâu vậy? Tại sao nó lại sủa lên như thế?

“Gâu gâu! Gâu gâu!” Lại là hai tiếng chó sủa nữa, nhưng lần này đã ở gần hơn. Trong nháy mắt, Cảnh Trưởng đã chạy tới trước mặt cô. Nó ngồi xuống bên cạnh cô, cái đầu ngẩng lên, cất tiếng sủa với vẻ hết sức nghiêm túc: “Gâu gâu!”

“Sao rồi, Cảnh Trưởng?” Cô hỏi nhỏ.

Cảnh Trưởng xoay người lại, chạy vài bước về hướng mà nó vừa chạy tới, sau đó lại ngoảnh đẩu sủa lên hai tiếng với Mạc Lan.

Liệu có phải là nó đã phát hiện ra điều gì đó rồi không? Cô cảm thấy mình như vừa bị đánh một cú bất ngờ vào đầu.

“Xin lỗi, tớ phải đi xem thử xem sao.” Mạc Lan khẽ nói, đôi mắt ngẩn ngơ nhìn về phía trước, rồi sau đó chạy theo Cảnh Trưởng.

Cô cho rằng cặp anh em kia sẽ lại chạy tới ngăn cản cô, nhưng lần này bọn họ lại không làm thế.

Sau khi đã chạy đi rất xa, cô ngoảnh đầu lại nhìn về phía bọn họ, phát hiện cả hai vẫn đứng nguyên chỗ cũ, bốn con mắt nhìn nhau, dường như đang rì rầm bàn bạc chuyện gì.

Mãi một lúc sau bọn họ mới kết thúc cuộc nói chuyện, vai kề vai tiến về phía Mạc Lan.

Cảnh Trưởng đưa cô tới dưới một gốc cây, nó hướng về phía một cái hố lớn bên cạnh gốc cây mà sủa vang một hồi. Rồi nó bắt đầu dùng chân điên cuồng đào bới.

“Bên dưới có cái gì sao?” Mạc Lan thì thào hỏi Cảnh Trưởng.

Cảnh Trưởng tất nhiên không thể trả lời cô.

Mạc Lan nhìn chăm chăm vào cái hố mà Cảnh Trưởng đang đào. Đột nhiên cô có cảm giác sợ hãi muốn bỏ chạy. Cô ý thức được mình vốn chỉ muốn hưởng niềm vui thú khi điều tra, chứ không hề muốn nhìn thấy thứ gì đó ghê rợn cả. Cô căn bản không có hứng thú với thứ nằm ở dưới đất kia. Đồng thời, cô cũng nghĩ tới bò bít tết và nước chanh mà mình đã mang đến hôm nay, trong lòng thầm hối hận vì vừa rồi chưa kịp ăn miếng nào đã chạy vào trong khu rừng này. Ai biết được, đợi lát nữa cô còn có cơ hội thưởng thức những món ăn ngon ấy không cơ chứ?

Tiếng bước chân của hai anh em họ Đỗ đang đến gần. Khi bọn họ tới nơi, cô đã sắp kiệt sức mất rồi.

“Cậu sao thế, Mạc Lan?” Đỗ Vân Hạc nhìn thấy cô đang ngồi trên một tảng đá với chiếc điện thoại trong tay, ngẩn ngơ nhìn về phía trước.

Cô chỉ tay về chỗ mà Cảnh Trưởng đang đào, dáng vẻ vô cùng mỏi mệt. Cô tin bọn họ có thể nhìn thấy thứ lộ ra từ dưới lòng đất, đó có lẽ là một bộ tóc.

“Đây là...” Sắc mặt Đỗ Vân Hạc trở nên trắng bệch.

Đỗ Vân Bằng lùi về phía sau mấy bước, cố giữ khoảng cách với cái hố kia.

“Tớ báo cảnh sát rồi.” Mạc Lan nói ngắn gọn.

Cô cất chiếc điện thoại vào trong cặp, trước lúc đi cha cô đã đưa nó cho cô.

Không ai có thể hiểu về Mạc Lan hơn Cao Cạnh. Sau khi nghe nói vào năm giờ hai mươi phút chiều nay có ba học sinh trung học phát hiện thấy thi thể của Chu Lệ Phần ở khu rừng trong công viên Trung Đàm, anh đã nghĩ ngay đến Mạc Lan. Chiều nay, cô đã dẫn theo con chó lớn oai phong nhà mình ra ngoài chơi. Cô không nói với anh là định đi đâu, nhưng anh loáng thoáng cảm thấy việc cô ra ngoài lần này nhất định là có liên quan ít nhiều đến vụ án kia.

Kết quả không ngoài dự liệu của Cao Cạnh, Lý Kiện nói với anh, tối nay đội điều tra phải đi gặp một nữ sinh trung học phổ thông. Là con chó của cô bé đó ngửi thấy mùi của tử thi, sau đó đào ra được mái tóc của nạn nhân từ dưới đất. Tên của nữ sinh này chính là Mạc Lan.

“Cô bé đã rất sợ hãi, nhưng hình như đầu óc vẫn còn tỉnh táo, điều này là do cha cô bé đó nói. Lát nữa cậu đừng tùy tiện lên tiếng, kẻo khiến cô bé đó sợ.” Lúc gần tới nhà Mạc Lan, Lý Kiện lại nhắc nhở Cao Cạnh thêm lần nữa.

“Dạ, em biết.” Cao Cạnh trả lời, trong lòng thì lại thầm lo lắng, không biết khi cha mẹ Mạc Lan nhìn thấy mình, liệu có lộ tẩy không đây?

Rất may, khi ra mở cửa cho bọn họ, mẹ Mạc Lan chỉ thoáng ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì với anh. Cha của Mạc Lan lại càng biết đóng kịch, ông còn vờ hỏi anh họ gì.

“Cháu họ Cao.” Anh ngượng ngùng trả lời.

“Ha ha, vị đồng chí nhỏ này, trông cậu trẻ thật đấy!”

“Dạ, cháu vừa mới bắt đầu thực tập.”

“Hầy, các anh suy nghĩ chu đáo quá!” Bác sĩ Mạc xoay người lại bắt tay với Lý Kiện, nói: “Ban đầu tôi còn lo rằng người các anh phái tới quá lớn tuổi, không cách nào nói chuyện với con gái tôi, giờ nhìn thấy đồng chí Tiểu Cao tôi cũng yên tâm rồi. Người trẻ tuổi nói chuyện với nhau cũng dễ.”

Cơ thịt trên da mặt Lý Kiện thoáng co giật một chút, anh ta hỏi: “Tình hình của cô bé bây giờ thế nào rồi?”

“Từ sau khi trở về, con gái tôi không nói năng gì cả. Các anh đi với tôi, con gái tôi ở trong này.” Bác sĩ Mạc đi tới trước cửa phòng Mạc Lan, gõ cửa mấy cái, nói: “Mạc Lan, bọn họ tới rồi.”

Bác sĩ Mạc vặn tay nắm cửa, cánh cửa phòng Mạc Lan được mở ra. Cao Cạnh vừa nhìn thoáng qua đã thấy cô. Cô mặc một chiếc áo màu hồng ngồi bên mép giường, tinh thần có vẻ không tốt lắm, một bên ống tay áo còn quấn lên cao, trên cánh tay có dán bông băng. Mạc Lan bị thương ư? Trái tim Cao Cạnh đau nhói, anh không kìm được nhìn về phía khuôn mặt cô, lúc này cô tình cờ cũng đang nhìn anh. “Cao Cạnh, em bị thương rồi.” Cô dường như đang kể khổ với anh. Nhưng khi anh và Lý Kiện bước vào phòng, cô liền lập tức dời ánh mắt sang hướng khác. Cảnh Trưởng cũng đang ngồi trên tấm thảm trải sàn ở phía đối diện với chiếc giường của Mạc Lan.

Lúc này, chuyện nằm ngoài dự liệu của mọi người đã xảy ra. Cảnh Trưởng vừa nhìn thấy Cao Cạnh liền đứng bật dậy chạy nhào về phía anh, hai chân trước của nó gác lên vai anh cọ đi cọ lại một cách thân mật, còn thè cái lưỡi rất dài ra, bắt đầu liếm cúc áo của anh.

“Cảnh Trưởng, đừng có mất lịch sự như vậy!” Bác sĩ Mạc lên tiếng dạy bảo chú chó.

Ông đương nhiên biết rõ tại sao Cảnh Trưởng lại thân mật với Cao Cạnh như vậy, bởi lẽ bọn họ vốn quen nhau. Mạc Lan thường xuyên dẫn Cảnh Trưởng ra ngoài gặp Cao Cạnh. Mỗi lần gặp, nó đều ngửi từ đầu đến chân anh một lượt, sau đó bắt đầu liếm giày anh. Dường như nó rất thích mùi vị trên người Cao Cạnh. Hôm nay nó vừa làm được một việc lớn, nhất định là rất hưng phấn. Đáng tiếc, anh lại không khích lệ nó chút nào, thậm chí còn không gãi cổ nó lấy một cái.

“Mau xuống đi!” Bác sĩ Mạc lại nói.

Cảnh Trưởng dùng cặp mắt to tròn ngây thơ của mình nhìn anh một lúc, cuối cùng mới tiu nghỉu thu cặp chân trước lại, ngồi về chỗ chiếc thảm trải sàn. Có thể nó không hiểu tại sao hôm nay Cao Cạnh lại lạnh nhạt với nó như thế, bèn gác đầu lên hai cái chân trước của mình, bắt đầu tỏ ra ủ dột.

“Nó chính là con chó đã phát hiện ra nạn nhân sao?” Lý Kiện hỏi bác sĩ Mạc.

“Đúng vậy, chính là nó. Trước đây nó là một con chó cảnh sát rất xuất sắc, bây giờ tuổi đã lớn nên về nghỉ hưu rồi.” Bác sĩ Mạc bước tới vuốt nhẹ đầu Cảnh Trưởng tỏ ý an ủi.

Lý Kiện liếc mắt nhìn Cảnh Trưởng, khuôn mặt không hề tỏ ý tán thưởng, nhưng vẫn nói: “Thật đúng là một chú chó tuyệt vời!” Kế đó, anh ta đi thẳng đến cạnh giường của Mạc Lan.

“Mạc Lan, tôi biết em.” Lý Kiện nói: “Em và Phó Viễn cùng phát hiện ra thi thể của Khưu Tiểu Mi, còn từng đến hiện trường Khưu Tiểu Mi bị hại vào lúc nửa đêm để tìm đồ, không ngờ bây giờ em còn phát hiện ra thi thể của Chu Lệ Phần. Xem ra em đúng là rất nhiệt tình với vụ án này đấy!”

“Đúng là bà ấy sao?” Mạc Lan ngẩng đầu lên nhìn anh ta, khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi.

Lý Kiện khẽ mỉm cười.

“Phán đoán sơ bộ là vậy, vé tháng công viên còn ở trong túi của bà ta.”

Khi được phát hiện thì mặt mũi Chu Lệ Phần đã biến dạng hoàn toàn, nhưng cảnh sát lại phát hiện ra vé tháng công viên của bà ta trong túi chiếc quần jean.

“Còn cần kiểm tra thêm một chút nữa, như thế mới có thể xác định đó có phải là Chu Lệ Phần hay không.” Lý Kiện thò tay vào trong túi định lấy thuốc, nhưng không biết tại sao lại dừng lại giữa chừng, anh ta hỏi: “Được rồi, nói xem tại sao hôm nay em lại chạy đến công viên đó thế? Và tại sao lại đi vào trong khu rừng kia?”

Bác sĩ Mạc ngồi xuống bên mép giường của con gái, vẻ mặt hứng thú như đang nghe kịch.

“Bọn em đến công viên Trung Đàm vốn chính là để tìm Chu Lệ Phần, bởi vì từ nhỏ em đã thích đọc tiểu thuyết trinh thám.” Mạc Lan vẻ mặt thành khẩn, giọng nói điềm tĩnh, nhưng Cao Cạnh thì lại phát hiện con ngươi cô đang thoáng chuyển động. Anh có dự cảm, cô chuẩn bị nói dối.

“Tốt, nói tiếp đi!” Lý Kiện vừa nói vừa ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh Mạc Lan.

“Từ nhỏ em đã thích đọc tiểu thuyết trinh thám. Sau khi nghe nói mẹ của bạn học cùng lớp với em mất tích, em muốn tự mình đi điều tra một chút. Hai tuần trước em từng đến tìm Khưu Tiểu Mi xem bói, khi em và bà ấy tán gẫu, bà ấy vô ý tiết lộ cho em biết một chuyện.”

“Chuyện gì vậy?” Lý Kiện nghiêm túc hỏi.

“Bà ấy nói, bà ấy từng gặp Chu Lệ Phần ở công viên Trung Đàm. Sau khi Khưu Tiểu Mi bị hại, em đột nhiên nghĩ đến chuyện này. Em cũng không biết giữa hai chuyện có mối liên quan gì không, chỉ là rất tò mò nên mới muốn thử xem. Hơn nữa, Cảnh Trưởng trước đây là chó cảnh sát, em luôn muốn xem thử bản lĩnh của nó. Thực ra em cũng không biết sẽ tìm ra thi thể của Chu Lệ Phần...” Vừa nói cô vừa nhắm chặt hai mắt lại: “Bây giờ em chỉ mong mình chưa từng phát hiện ra điều gì.” Câu cuối cùng này chắc là nói thật, Cao Cạnh thầm nghĩ.

Cao Cạnh biết tại sao Mạc Lan lại nói dối. Cô quyết không thể nói ra việc cô từng dựa vào quan hệ với chị họ Kiều Nạp để xem tài liệu nội bộ của cảnh sát, nếu không người bạn thân kia của Kiều Nạp sẽ có chuyện ngay.

Lý Kiện tin lời cô.

“Khưu Tiểu Mi đã nhắc đến Chu Lệ Phần với em trong tình huống như thế nào?”

“Bà ấy nói từng xem bói cho Chu Lệ Phần, tính ra được Chu Lệ Phần vào mùa hè năm ngoái sẽ có vận hạn, bảo Chu Lệ Phần phải cẩn thận một chút. Kết quả là cuối cùng Chu Lệ Phần đã mất tích. Nghe Khưu Tiểu Mi nói như vậy, em liền cảm thấy rất thú vị, nên mới kêu bà ta bói cho em...” Mạc Lan nói đến đoạn sau, giọng nói dần nhỏ đi, trên mặt xuất hiện vẻ ngượng ngùng.

Lý Kiện khẽ gật gật đầu.

“Những chuyện này sao lúc trước em không nói?” Anh ta hỏi.

“Lúc đó, em không nghĩ việc Chu Lệ Phần mất tích có liên quan gì đến Khưu Tiểu Mi cả. Bà ấy chỉ khoe khoang với em rằng mình xem bói rất chính xác.” Mạc Lan nói.

“Được rồi, hãy nói về chuyện hôm nay đi! Tại sao em lại chạy vào khu rừng đó?”

“Lúc bọn em nướng đồ ăn, Đỗ Vân Hạc và em trai cậu ta mãi không thấy đến. Em nghe nói bọn họ đã đi vào trong khu rừng đó, liền dẫn theo Cảnh Trưởng đi tìm. Sau khi vào rừng, bởi vì ở đó không có ai, em liền cởi dây buộc của Cảnh Trưởng ra, em muốn nó thoải mái hơn một chút. Sau đó, em nghe thấy tiếng kêu của Cảnh Trưởng, bèn chạy theo hướng phát ra âm thanh, rồi em phát hiện nó đang đào hố...”

“Sao em lại bị ngã?”

“Đều là tại cái cậu Đỗ Vân Bằng đó!” Mạc Lan tỏ vẻ tức giận nói: “Em đang đuổi theo Cảnh Trưởng, cậu ta đột nhiên ở phía sau kêu lên là có rắn, làm em sợ giật nảy mình, vấp phải một hòn đá nhỏ, sau đó thì ngã. Xem cậu ta hại em thế nào đây này!” Mạc Lan kéo ống quần lên, trên đầu gối cô cũng có dán một miếng bông băng.

“Khi báo cảnh sát, em có nói là em có thể đang gặp nguy hiểm, chuyện này là như thế nào đây?” Lý Kiện hỏi.

Về điều này, Cao Cạnh cũng biết sơ qua. Nghe nói khi báo cảnh sát, tâm trạng Mạc Lan rất căng thẳng, cô không ngừng khẩn cầu cảnh sát hãy phái người tới nhanh một chút, còn nói nếu đến muộn thì cô có thể sẽ gặp nguy hiểm. Cô ấy chỉ nói quá lên thôi sao, hay là thật sự ý thức được bản thân đang sắp gặp nguy hiểm? Khi đó, Mạc Lan đang ở cùng với hai anh em họ Đỗ, Cao Cạnh lại nghĩ đến chiếc đồng hồ quả quýt kia, trái tim bất giác nảy lên thình thịch.

“Em... Lần đầu tiên em gặp phải chuyện thế này. Khi đó em sợ quá. Em nghĩ, em nói như vậy, có lẽ các anh sẽ tới nhanh hơn một chút...”

Nói rồi, Mạc Lan cúi gằm mặt xuống.

“Còn có nguyên nhân gì khác nữa không?”

“Dạ hết rồi.” Mạc Lan khẽ đáp. Rồi đột nhiên, cô ngẩng đầu lên.

“Hai người bạn học đó của em, Đỗ Vân Hạc và em trai cậu ta vẫn ổn chứ? Em thấy bọn họ cũng đều sợ hãi lắm!” Cô vừa nói vừa nhìn Lý Kiện.

Lý Kiện khẽ mỉm cười.

“Tôi đã phái người đi hỏi chuyện bọn họ rồi, bọn họ cũng đều ổn cả.” Anh ta trả lời một cách mập mờ, ngay sau đó lại chuyển chủ đề: “Trước đây em có quen biết gì Chu Lệ Phần không?”

“Dạ, em không quen.”

“Em ngấm ngầm điều tra chuyện của Chu Lệ Phần, có từng nói với con trai của bà ấy chưa?”

“Em nói với cậu ta rồi, cậu ta rất tức giận. Cậu ta cho rằng em không nên để ý đến chuyện riêng của nhà cậu ta. Nhưng em cảm thấy nếu mẹ cậu ta mất tích có liên quan đến việc phạm tội, vậy thì đó không phải là chuyện riêng của nhà cậu ta nữa rồi.” Mạc Lan thở dài một hơi, nói tiếp: “Có lẽ em đã sai, bây giờ em cảm thấy mình thật sự không nên để ý đến chuyện này.”

Lý Kiện đứng dậy khỏi chiếc ghế đang ngồi.

“Được rồi, hôm nay hỏi đến đây thôi, nếu em nghĩ ra điều gì cứ trực tiếp liên hệ với tôi là được! Tôi sẽ để lại số điện thoại của tôi cho cha em!”

Lý Kiện nhìn về phía bác sĩ Mạc, bác sĩ Mạc cũng đứng dậy theo.

“Được, chúng tôi nhất định sẽ phối hợp.” Bác sĩ Mạc khách sáo nói.

“Bác sĩ Mạc, nghe nói sở dĩ con chó đó có thể vào công viên là vì ông có quen người quản lý của công viên.” Lý Kiện đột nhiên nói.

“Chuyện này à, quả thực đúng là như vậy. Nào, nào, nào, chúng ta cứ ra ngoài này đã rồi nói chuyện!” Bác sĩ Mạc mở cửa phòng Mạc Lan rồi bước ra ngoài, Lý Kiện đi theo sau ông. Cao Cạnh nhân cơ hội ấy ngoảnh đầu lại nói chuyện với Mạc Lan một lát.

“Em giỏi thật đấy! Còn tự mình đi điều tra nữa!” Anh thấp giọng oán trách.

“Anh còn nói em à, em phát hiện ra thi thể, còn phát hiện ra manh mối quan trọng!” Cô lầm bầm kêu lên, sau đó lại chỉ vào vết thương trên chân mình, nói: “Xem này, em còn bị thương nữa đấy!”

Anh ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa, phát hiện Lý Kiện và bác sĩ Mạc vẫn đang nói chuyện với nhau ở một góc của phòng khách, anh liền vội vàng nắm lấy tay cô.

“Em phải chịu khổ rồi.” Anh nói.

Cô đưa tay che miệng dường như muốn cười, nhưng vành mắt lại đã ửng đỏ.

“Khi đó, em thật sự cảm thấy mình rất có khả năng sẽ gặp nguy hiểm. Em hoài nghi hai anh em Đỗ Vân Hạc. Bây giờ nói chuyện không tiện, đợi lát nữa em sẽ gọi điện thoại cho anh.” Cô khẽ nói.

Lý Kiện dường như đã nói chuyện xong với bác sĩ Mạc, đang xoay người về phía anh.

“Anh phải đi đây. Tối nay chúng ta nói chuyện điện thoại nhé. Anh cũng có chuyện muốn nói với em.”

“Vâng.” Cô nghẹn ngào nói.

Nhân lúc Lý Kiện không chú ý, anh nhanh chóng đưa tay xoa nhẹ mái tóc cô: “Không sao nữa rồi, bây giờ em rất an toàn. Anh phải đi đây.” Cao Cạnh nói rồi bước nhanh ra khỏi phòng cô. Thực ra, anh thật sự muốn ở lại trong phòng cô cả đời, nhưng anh biết điều này là không thể. Cô còn quá nhỏ, còn anh, lại quá nghèo.

Sau khi rời khỏi nhà Mạc Lan, trong lòng Cao Cạnh vẫn khắc khoải chuyện mà cô đã gặp ngày hôm nay, gần như không nghe thấy Lý Kiện nói gì với mình. Đến khi anh ta nhắc đến tên của cô, anh mới tỉnh táo trở lại, phát hiện Lý Kiện đang nói về Mạc Lan.

“Có chuyện gì vậy, anh Lý? Anh vừa nói gì với em thế?”

“Vừa rồi cậu không nghe sao?” Lý Kiện giận dữ trừng mắt nhìn anh.

“Em xin lỗi! Vừa rồi em không chú ý.”

“Tôi nói, cô bé đó đúng là một nữ sinh rất giỏi, không ngờ chỉ tùy tiện điều tra một chút mà đã tìm được thi thể của Chu Lệ Phần. Tôi thật sự muốn biết cô bé đó đã làm như thế nào!”

Cô ấy nhất định đã làm rất nhiều chuyện quá giới hạn, Cao Cạnh nghĩ thầm.

“Đó có lẽ chỉ là trùng hợp thôi.” Cao Cạnh nói, anh không hy vọng Lý Kiện sẽ chú ý tới Mạc Lan.

“Ừ, có khi là vậy! Có điều, khi cô bé Mạc Lan đó báo cảnh sát, những lời cô bé ấy đã nói, nghe rất gấp gáp, sợ hãi. Tôi từng nghe băng ghi âm những lời của cô bé khi gọi điện báo cảnh sát. Khi đó cô bé rất căng thẳng, còn liên tục nhấn mạnh mình chỉ có một mình...” Lý Kiện chậm rãi ngẩng đầu lên, nói tiếp: “Cậu thử nói xem! Tại sao cô bé lại nói như thế?”

Cao Cạnh không lên tiếng, anh đợi Lý Kiện tự trả lời câu hỏi này.

“Cậu đã nói với tôi, chiếc đồng hồ quả quýt đó là do Đỗ Vân Hạc mua từ một năm trước, có đúng thế không?” Lý Kiện hỏi.

“Đúng, cậu ta nói cậu ta mua nó làm quà sinh nhật cho em trai mình.”

“Trong tay của Khưu Tiểu Mi tại sao lại cầm chiếc đồng hồ quả quýt mà Đỗ Vân Hạc mua tặng cho em trai mình chứ? Có khi cố ý để lại vật chứng bất lợi cho bản thân lại có thể khiến cho mình thoát khỏi bị nghi ngờ, liệu có phải là... Đợi đã, trước tiên cần phải xác định một chuyện mới được! Cao Cạnh!”

“Có!”

“Ngày mai cậu hãy đi xác nhận xem chiếc đồng hồ quả quýt trong tay Khưu Tiểu Mi có phải chính là chiếc đồng hồ mà Đỗ Vân Hạc đã tặng cho em trai cậu ta không! Nếu đúng là như thế, chúng ta cũng nên tìm cặp anh em này nói chuyện một cách kỹ càng hơn!” Lý Kiện nhìn đăm đăm về phía trước, dường như đang lẩm bẩm một mình: “Tôi vẫn luôn suy nghĩ đến vấn đề này, tại sao khi cô nữ sinh kia báo cảnh sát lại cứ nói là bản thân chỉ có một mình, hiện đang rất nguy hiểm? Mà thực ra, khi đó bên cạnh cô bé còn có hai người bạn học khác. Nếu như cô bé cho rằng bọn họ là bạn của mình, tại sao lại nói như vậy chứ? Điều này không hợp tình hợp lý chút nào! Do đó, tôi nghĩ chỉ có một cách giải thích duy nhất, đó là cô bé cho rằng sự nguy hiểm tới từ chính cặp anh em song sinh kia. Cô bé nói cô bé chỉ có một mình, còn cặp anh em kia lại có hai người. Cao Cạnh, cậu có hiểu ý của tôi không?”

Lý Kiện quả là một cảnh sát hình sự lão luyện và dày dạn kinh nghiệm!

“Dạ em hiểu.” Một lát sau, Cao Cạnh mới lên tiếng trả lời.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx