sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Bí ẩn chiếc nhẫn ngọc Sapphire - Chương 10 - Phần 1

10. Phát hiện của Cảnh Trưởng

Một tiếng đồng hồ sau, tại chỗ nướng đồ ăn, Bạch Tiểu Ba và Vương Kiện đã chiếm được vị trí tốt nhất.

“Này, bò bít tết của cậu đâu?” Vừa nhìn thấy Mạc Lan, Bạch Tiểu Ba đã dày mặt hỏi. Cậu ta đang dùng xiên sắt xiên lạp xưởng và cánh gà. Vương Kiện bên cạnh cậu ta thì đang xếp một ít nấm và khoai tây thái lát đã được rửa sạch vào mấy chiếc đĩa giấy.

Mạc Lan giao chiếc túi có đựng bò bít tết đã được ướp sẵn cho Bạch Tiểu Ba.

“Đừng có chỉ nghĩ đến ăn như vậy chứ! Mau nói đi, các cậu đã có những thu hoạch gì nào?”

“Đương nhiên là có thu hoạch rồi. Trí nhớ của những người mở quầy bán hàng thật sự không phải chỉ tốt bình thường thôi đâu, khách hàng của một năm trước mà không ngờ vẫn nhớ. Có một cô bán mũ là trí nhớ tốt nhất, cô ấy nói Chu Lệ Phần thường xuyên...” Bạch Tiểu Ba gỡ lớp nilon bọc ngoài của miếng bò bít tết ra, tỏ vẻ khó xử nói: “Thế này thì phải nướng sao đây? Mỏng quá, không cách nào xiên được.”

“Sợ cái gì chứ? Tớ có vỉ sắt, chúng ta có thể đặt thịt lên vỉ sắt mà. Chỉ cần quết bơ lên trên đó là có thể nướng được, tớ còn mang theo một ít bơ tới nữa.” Mạc Lan lần lượt lấy từ trong cặp ra bơ, nước tương, rau sống đã được rửa sạch, bánh mì và một hộp nước chanh lớn, đặt tất cả lên chiếc bàn gỗ cách giá nướng không xa. Cô giục Bạch Tiểu Ba: “Này, cậu mới chỉ nói được một nửa thôi, Chu Lệ Phần thường xuyên làm gì?”

“Bà ấy thường xuyên có thể dùng số tiền mua một chiếc mũ để mua được nhiều thứ hơn là một chiếc mũ, chẳng hạn như kèm theo một chiếc kẹp tóc chi đó. Nghe kể lại thì bà ta có vẻ rất biết mặc cả... Ấy, cậu còn mang theo bánh mì nữa à?”

“Tớ chuẩn bị món bánh mì kẹp rau sống và bò bít tết nướng, quết thêm lớp nước tương nữa lên thịt bò thì chỉ có thể nói là tuyệt vời. Xem này, đây chính là nhãn hiệu mà tớ thích nhất đấy.” Mạc Lan chỉ tay vào chiếc bình thủy tinh nhỏ trước mặt nói.

Triệu Mật lấy từ trong cặp ra đùi gà và mứt hoa quả, buồn bực nói: “Làm thế nào đây? Đùi gà của tớ đều được ướp qua rồi, có thể nướng được không?”

“Không sao hết, phết lên một lớp tương rồi nướng qua là ăn được ngay thôi.” Mạc Lan nói, ngay sau đó lại hỏi Vương Kiện: “Còn gì nữa không? Các cậu còn nghe ngóng được điều gì nữa?”

Vương Kiện đã xiên xong hai xiên khoai tây thái lát và đặt lên giá nướng, nghe vậy bèn trả lời: “Có tới mấy người nhận ra bà ấy, họ đều nói là đã lâu lắm không gặp rồi. Nhưng phần lớn mọi người đều không nhớ lần cuối cùng gặp bà ấy là lúc nào, chỉ biết đó là vào mùa hè thôi.” Cặp mắt Vương Kiện nhìn chăm chăm vào những miếng khoai tây mỏng trên ngọn lửa, vừa nhìn vừa nói: “Chỉ có một người phụ nữ là quen biết Chu Lệ Phần, còn biết cả tên và số điện thoại của bà ta nữa.”

“Thật sao? Bà ấy từng gọi điện cho Chu Lệ Phần sao?” Mạc Lan vội hỏi.

“Gọi rồi.” Bạch Tiểu Ba tiếp lời, cậu ta đặt hai xiên cánh gà lên chiếc giá nướng: “Nhưng bà ấy gọi mấy lần mà người nhà của Chu Lệ Phần đều nói Chu Lệ Phần không có nhà, về sau thì không gọi thêm nữa.”

“Bà ấy có nói là ai nghe điện thoại không?” Mạc Lan xắn tay giúp cậu ta xiên những cây nấm lại.

“Bà ấy nói đó là một cậu nhóc. Ha ha, chắc chắn là Tiết Chấn rồi.” Bạch Tiểu Ba nói.

Triệu Mật lấy một viên ô mai bỏ vào trong miệng.

“Bà ấy không nhìn thấy thông tin tìm người trên báo sao?” Mạc Lan lại hỏi.

Một luồng khói dày đặc bay lên, Vương Kiện vội lùi về phía sau, nói: “Bà ấy không nhìn thấy, nhưng còn nhớ trong lần cuối cùng gặp Chu Lệ Phần thì Chu Lệ Phần đang ăn thứ gì đó ở quầy bán đồ ăn vặt. Lúc đó là mùa hè, thời gian hình như là trước ngày 1 tháng 9.”

“Những lát khoai tây này chắc chỉ cần nướng qua một lúc là chín ngay thôi nhỉ?” Triệu Mật nhìn chằm chằm vào những lát khoai tây đã ánh lên màu vàng óng ở trước mặt Vương Kiện, hỏi vẻ thèm thuồng.

“Ừ, chắc sẽ chín ngay thôi.” Vương Kiện nói.

Bạch Tiểu Ba vừa lật mấy xiên cánh gà vừa đắc chí nói: “Này, Vương Kiện, nói tin tức giật gân mà chúng ta nghe ngóng được cho bọn họ biết đi!”

“Tin tức giật gân gì thế?” Mạc Lan vội vã hỏi.

“Đúng vậy, là tin gì thế?” Triệu Mật cũng cất tiếng hỏi, miệng vẫn ngậm viên ô mai.

Vương Kiện ngượng ngùng cười, nói: “Mẹ của Phó Viễn thì ra cũng mở quầy ở đây.”

“A! Khưu Tiểu Mi?” Mạc Lan và Triệu Mật đưa mắt nhìn nhau, đồng thanh hỏi: “Bà ta từng mở quầy ở đây ư?”

“Hà! Không ngờ được phải không?... Điều này là tớ tìm hiểu ra đấy.” Bạch Tiểu Ba lại càng tỏ ra đắc chí hơn: “Tớ nhìn thấy có người mở quầy bán thuốc cao ở đây, không biết thế nào lại đột nhiên nghĩ đến Khưu Tiểu Mi. Tớ bèn tùy tiện hỏi một chút xem chỗ họ có người phụ nữ nào bán thuốc Bắc không. Rồi tớ miêu tả đại khái tướng mạo của Khưu Tiểu Mi, kết quả là họ đều nhận ra bà ta. Họ cũng biết bà ta họ Khưu. Thì ra, mỗi tuần bà ta đều đến đây mở quầy bán thuốc, còn kiêm cả việc kê đơn thuốc và xem bói. Có điều, quầy hàng của bà ta bày ở đầu phía bên kia khu rừng, nghe nói bên đó còn có cả người dạy khí công và bác sĩ nha khoa.”

Sao mình lại không nghĩ đến chứ? Khưu Tiểu Mi rất có thể đã nhìn thấy người hàng xóm Chu Lệ Phần của mình trong lúc mở quầy bán thuốc ở đây. Bà ta nhất định đã chú ý thấy chiếc nhẫn ngọc sapphire trên tay Chu Lệ Phần, có lẽ bà ta còn từng bám theo Chu Lệ Phần nữa. Mạc Lan lập tức giật mình hiểu ra.

“Tiểu Ba! Cậu giỏi thật đấy!” Cô cất tiếng khen từ tận đáy lòng.

“Ha ha, bọn họ còn kể là Khưu Tiểu Mi không chỉ cuối tuần mới tới công viên này, ngày thường cũng tới. Thường xuyên có người nhìn thấy bà ta ở đây, có lúc còn nhìn thấy bà ta đi cùng một người đàn ông.”

“Đàn ông?”

“Cũng không biết người đó là ai. Bọn họ chỉ nói đó là một người đàn ông, trông cũng khá đẹp trai... Cánh gà này cần nướng bao lâu mới chín nhỉ? Nào, lấy cái vỉ sắt của cậu ra đi, đừng có hỏi mãi không ngừng như thế chứ!” Bạch Tiểu Ba nói.

“Để tớ nướng thịt bò nhé!” Mạc Lan đặt chiếc vỉ sắt lên trên ngọn lửa, lại lấy ra một chiếc chổi, quết một lớp bơ lên vỉ sắt: “Cái này sẽ chín rất nhanh thôi, chúng ta phải chuẩn bị sẵn đĩa đi! À, đúng rồi, hai người bọn họ đâu? Sao bây giờ vẫn chưa tới thế?” Mạc Lan đột nhiên nghĩ tới cặp anh em họ Đỗ.

“Bọn họ đi vào trong rừng rồi. Đỗ Vân Hạc nói cậu ta muốn đi lòng vòng ở chỗ đó một chút, xem khung cảnh có thích hợp để quay phim không.” Vương Kiện vừa nói vừa đưa đĩa cho Mạc Lan.

“Hừm! Tớ ghét nhất là cái trò này của Đỗ Vân Hạc đấy, cứ như cậu ta là một ngôi sao lớn vậy, thực ra mới đóng vai chính có một lần... Ôi chao, mới ngửi mùi đã thấy tuyệt rồi!” Bạch Tiểu Ba vui vẻ kêu lên, những miếng thịt bò trên chiếc vỉ sắt phát ra tiếng xèo xèo, tỏa ra mùi thơm vô cùng hấp dẫn.

“Là khu rừng nào vậy?” Mạc Lan hỏi.

“Chính là khu rừng ở phía sau hội trường của chương trình ca nhạc ấy. Ban đầu, hai anh em họ cùng bọn tớ tới hỏi chuyện những người mở quầy bán hàng ở đây, nhưng một lúc sau đã tách nhóm đi vào trong khu rừng đó rồi.” Vương Kiện đưa xiên khoai tây đã được nướng xong cho Triệu Mật, nói: “Cái này chín rồi, cho cậu đấy.”

“A, cảm ơn!” Triệu Mật cười hì hì đón lấy.

Có người nhìn thấy Chu Lệ Phần lần cuối cùng trong khu rừng đó. Nơi đó là chỗ yên tĩnh nhất trong toàn bộ công viên này...

“Bọn họ đã đi được bao lâu rồi?” Mạc Lan bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng.

“Chắc cũng được hơn nửa tiếng đồng hồ rồi.” Bạch Tiểu Ba trả lời.

Hơn nửa tiếng? Bọn họ làm gì ở đó? Làm gì mà cần nhiều thời gian đến vậy? Lạc đường ư, hay là...

“Này! Thịt bò chín rồi!” Bạch Tiểu Ba kêu lên.

Tới lúc này, Mạc Lan mới phát hiện hai miếng thịt bò trên tấm vỉ sắt đã cong cả lại. Cô vội dùng đũa gắp chúng xuống đặt vào trong đĩa, sau đó lại nói với Triệu Mật: “Để tớ đi tìm bọn họ. Có khi bọn họ lạc đường rồi.”

“Lạc đường? Không phải chứ?” Bạch Tiểu Ba khẽ lầm bầm.

“Cẩn thận một chút!” Triệu Mật thì lại ngầm nháy mắt một cái với cô tỏ ý đã hiểu.

Mạc Lan khẽ gật đầu.

“Nào, Cảnh Trưởng, chúng ta đi tìm bọn họ thôi!” Mạc Lan vẫy vẫy tay với Cảnh Trưởng, nó liền chạy nhanh đến trước mặt cô.

Mười phút sau, cặp anh em họ Đỗ mồ hôi nhễ nhại đi tới chỗ mọi người đang nướng đồ.

“Xin lỗi nhé, công viên này lớn quá đi mất, bọn tớ cũng đi đến quay cuồng luôn.” Đỗ Vân Hạc vừa vội vàng xin lỗi vừa bỏ hết thức ăn mà cậu ta đã chuẩn bị sẵn lên bàn.

Triệu Mật không đáp lại câu nào mà cúi đầu nhìn về phía đôi giày của hai anh em bọn họ, trên đó dính đầy bùn đất, cả hai anh em đều như vậy. Cô còn nhớ lúc gặp ở ngoài cửa công viên, giày của bọn họ đều rất sạch sẽ.

“Các cậu đã đi đâu thế? Mạc Lan đi tìm các cậu rồi.” Bạch Tiểu Ba bực bội kêu lên.

“Cái gì? Cô ấy đi đâu tìm bọn tớ vậy?”

“Chính là khu rừng mà các cậu đã đi vào ấy.” Triệu Mật nhìn không chớp mắt vào khuôn mặt của Đỗ Vân Hạc, cố ý dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Cậu ấy còn mang theo Cảnh Trưởng nữa.”

Đỗ Vân Hạc ngây người, đột nhiên ngoảnh đầu sang nhìn em trai mình. Đỗ Vân Bằng vẫn hờ hững nhìn về phía trước.

Đã năm giờ rồi, không biết bọn họ có còn ở trong khu rừng đó không?

Mạc Lan dắt theo Cảnh Trưởng đi về phía hội trường của chương trình ca nhạc. Chương trình vừa kết thúc không lâu, đoàn người ồn ã từ trong hội trường tràn ra ngoài. Cô nhìn thấy những người trung niên vừa trả lời mấy câu hỏi của mình khi nãy cũng có mặt bên trong. Họ cười cười nói nói đi về phía những quầy hàng bên cạnh cửa ra của hội trường, mấy người bán hàng ở đó lớn tiếng chào mời không ngớt.

Mạc Lan đi ra phía sau hội trường. Nơi đó quả thực hoàn toàn khác biệt với cảnh tượng náo nhiệt ở phía trước hội trường. Một bãi đất trống to lớn, ngay đến một bóng người cũng không có, chỉ có một tấm biển chỉ đường làm bằng gỗ đổ trên mặt đất. Đi xuyên qua bãi đất trống liền tới một con đường đất trơ trụi thông về phía khu rừng. Hai bên đường mọc rải rác vài cây lá xanh thẫm, màu sắc ảm đạm. Một cặp tình nhân tay trong tay thân mật bước ra từ trong khu rừng. Bọn họ nhìn về phía Cảnh Trưởng bằng ánh mắt tò mò, cô gái kia còn vẫy vẫy tay với Mạc Lan vẻ thân thiện. Nếu như bình thường, có lẽ Mạc Lan sẽ dừng lại mà tán gẫu vài câu với đối phương, nhưng bây giờ cô hoàn toàn không có tâm trạng để làm chuyện ấy.

Mạc Lan dắt theo Cảnh Trưởng đi thẳng vào trong khu rừng. Nhưng vừa mới đi được vài bước, từ sau lưng cô đã vang lên giọng nói của một cô gái.

“Này, không phải là ở đó.”

Mạc Lan ngoảnh đầu nhìn lại.

“Chị đang nói chuyện với em sao?” Cô hỏi.

Cô gái trẻ tuổi đó khẽ gật đầu, nói với Mạc Lan: “Đúng thế. Không phải là ở đó. Bọn chị vừa bị mắc lừa xong, cứ nghĩ rằng nhà vệ sinh ở trong đó.”

“Nhà vệ sinh?” Mạc Lan tỏ vẻ không hiểu lắm.

“Ồ, thì ra em không phải...” Cô gái đó có chút ngượng ngập, lúng túng giải thích: “Bọn chị nhìn thấy đằng kia có tấm biển chỉ đường, viết là trong đó có nhà vệ sinh, nhưng thực ra nhà vệ sinh ở đó đã đóng cửa lâu rồi.”

Mạc Lan nhớ lại tấm biển chỉ đường đổ trên mặt đất, cô đã không nhìn thấy những chữ viết trên đó.

“Hì hì, chị sợ em cũng bị mắc lừa, nên mới nhắc nhở em một tiếng.” Cô gái đó nở một nụ cười thân thiện với Mạc Lan, rồi lại đưa ánh mắt nhìn qua phía Cảnh Trưởng, nói: “Sao con chó của em lại mặc đồ cảnh sát?” Cô ta dường như đang muốn ôm bụng cười lớn.

“À, em làm bừa một chiếc cho nó mặc thôi.” Mạc Lan trả lời qua loa một tiếng, sau đó lại cười hỏi: “Vừa rồi chị đã ở trong đó sao?”

“Đúng vậy, ở trong đó được một lát rồi.” Cô gái đó vừa nói vừa ném về phía bạn trai mình một ánh mắt đầy quyến rũ.

“Bọn chị... có nhìn thấy hai người con trai áng chừng mười sáu, mười bảy tuổi không?” Thấy vẻ mặt nghi hoặc của hai người bọn họ, cô liền giải thích: “Họ là bạn học của em, em đang đi tìm bọn họ.”

“Vừa rồi hình như có hai cậu con trai đi phía trước bọn chị, nhưng thoáng cái đã không thấy đâu nữa, chắc là đã đi vào chỗ rẽ rồi. Này cún cưng, tên mày là gì thế?” Cô gái đó lại vẫy vẫy tay với Cảnh Trưởng. Cảnh Trưởng chớp chớp cặp mắt to tròn của mình, nhìn chăm chú vào người con gái xa lạ trước mặt.

“Đầu bên kia khu rừng thông đến đâu vậy ạ?” Mạc Lan lại hỏi.

“Bên đó có một số quầy hàng, còn có cả người dạy khí công và người coi bói. Có điều bọn chị không tin mấy cái này lắm, hơn nữa đường từ đây qua đó cũng không dễ đi chút nào, toàn là bùn đất thôi. Chị khuyên em đừng nên đi thì hơn, hoặc không thì chọn đường khác...” Cô gái đó khom người ngồi xổm xuống, kéo thử bộ đồ của Cảnh Trưởng, cười nói: “Này, cún cưng, mày mặc bộ đồ này trông đẹp trai ghê đấy!”

Mạc Lan không muốn dây dưa thêm nữa.

“Dạ... Em xin lỗi, chắc bọn em phải đi thôi. Cảnh Trưởng!” Mạc Lan vỗ nhẹ vào cổ Cảnh Trưởng một cái, rồi cảm ơn cặp tình nhân kia: “Thật sự cảm ơn anh chị!”

“A, thì ra mày tên là Cảnh Trưởng.” Cô gái đó vừa đi vừa ngoảnh đầu lại nhìn Cảnh Trưởng với vẻ luyến tiếc không rời.

Mạc Lan dắt theo Cảnh Trưởng đi vào trong khu rừng, cô vừa đi vừa nói nhỏ: “Cảnh Trưởng, chị kia rất thích mày đấy nhỉ.”

Cảnh Trưởng ngẩng đầu lên, nhìn cô trong lặng lẽ.

Khu rừng vô cùng tĩnh mịch, chỉ có thể nghe thấy tiếng chim hót trong trẻo và tiếng lá cây xào xạc đung đưa trong gió. Mạc Lan cứ đi được mấy bước lại dừng lại một lúc. Cô muốn nghe thử xem xung quanh có tiếng bước chân nào không, nhưng rốt cuộc cũng chẳng có phát hiện gì.

Cô tiếp tục đi về phía trước.

Thực ra, bản thân cô cũng không biết lúc này mình có phải đang tìm cặp anh em họ Đỗ hay không. Từ sau lần đọc trộm cuốn sổ ghi chép của Đỗ Vân Hạc, cô đã cảm thấy hai anh em họ rất đáng nghi. Cô luôn cảm thấy bọn họ có liên quan đến việc Chu Lệ Phần mất tích. Hơn nữa, vừa rồi cô còn được biết, lần cuối cùng Chu Lệ Phần xuất hiện tại công viên đã từng tiếp xúc với một người mở quầy bán thức ăn. Khi nghe đến đây, trong đầu cô lập tức hiện lên hình ảnh Đỗ Vân Bằng mặc bộ đồng phục đứng trong tiệm mì Tiểu Đình. Khưu Tiểu Mi đã có thể mở quầy ở đây, tại sao Đỗ Vân Bằng lại không thể chứ?

Chu Lệ Phần là khách quen của tiệm mì, hai người bọn họ chắc chắn biết nhau rất rõ. Hơn nữa, theo cảm giác của Mạc Lan, Đỗ Vân Bằng chính là loại người mà bất kể đối phương là ai, chỉ cần chiếu cố cho việc làm ăn của cậu ta, cậu ta đều rất hoan nghênh. Vậy nên, dù trong lòng cậu ta có ghét Chu Lệ Phần hơn nữa cũng chưa chắc đã biểu hiện ra mặt. Chu Lệ Phần rõ ràng là người ưa chiếm những món lợi nhỏ. Nếu như cậu ta dùng đồ ăn miễn phí làm mồi dụ để Chu Lệ Phần theo cậu ta đi vào trong rừng - “Cháu có hai giỏ trứng gà đặt trong kia, nếu cô có thể giúp cháu mang hai giỏ trứng gà đó về, một giỏ sẽ là của cô.” - Liệu bà ta có cự tuyệt không?

Nếu như Chu Lệ Phần thật sự đi theo cậu ta vào trong rừng, chuyện gì đã xảy ra sau đó? Liệu cậu ta có...

“Chíp chíp...” Một tiếng chim hót vui tai từ cành cây phía trên đỉnh đầu Mạc Lan vang xuống.

Có thể cậu ta đã làm cái gì đó. Nhưng, tại sao cậu ta phải làm như vậy? Chu Lệ Phần rốt cuộc đã có chỗ nào làm mất lòng cậu ta? Chu Lệ Phần đúng là có một lần vô ý hắt nước canh nóng vào tay của anh trai cậu ta, nhưng sự việc ngoài ý muốn đó lại không hề lưu lại di chứng nào cho Đỗ Vân Hạc, hơn nữa bà ta cũng đã xin lỗi rồi. Ngoài ra, sở dĩ Tiêu Mẫn - mẹ của hai anh em bọn họ - chịu tha thứ cho Chu Lệ Phần, hình như còn là vì được cậu con út này khuyên giải. Chẳng lẽ sự khuyên giải của cậu ta với mẹ mình chỉ là giả bộ thôi sao?

Mạc Lan tiếp tục đi về phía trước, cô chỉ nghe thấy tiếng thở phì phò của Cảnh Trưởng và tiếng bước chân của mình.

“Cảnh Trưởng, có phải mày đã đói rồi không? Chúng ta sẽ về ngay thôi.” Cô nói với Cảnh Trưởng.

Vừa rồi tại sao hai anh em bọn họ lại bỏ lại Bạch Tiểu Ba và Vương Kiện rồi cùng đi vào khu rừng này chứ? Bọn họ có chuyện bí mật cần bàn bạc ư? Không đúng. Bọn họ là anh em ruột, còn lo không tìm được cơ hội để nói chuyện riêng hay sao? Hay là đi vào để cất giấu thứ gì đó? Nhìn cũng không giống lắm, Đỗ Vân Hạc dường như chỉ mang theo một túi thức ăn, hơn nữa muốn giấu đồ cũng đâu cần phải chọn lúc đi cùng với mọi người. Vậy liệu có phải là... đang tìm cái gì đó không?

Bọn họ đang tìm cái gì? Là Chu Lệ Phần ư?

Mạc Lan đột nhiên dừng bước, cô cảm thấy trên trán mình đã lấm tấm mồ hôi. Cô bất giác khom người cởi sợi dây buộc trên người Cảnh Trưởng. Cảnh Trưởng chạy về phía trước vài bước, lại ngoảnh đầu lại nhìn cô.

“Cảnh Trưởng, mày ngửi thử xem có tìm được cái gì không.” Mạc Lan ra lệnh, trong lòng đầy căng thẳng và bất an. Cô hy vọng Cảnh Trưởng có thể hiểu được chỉ thị mơ hồ không rõ ràng của mình.

Nhưng đúng vào lúc này, phía sau lưng cô đột nhiên vang lên những tiếng bước chân khe khẽ, kế đó là một tiếng gọi.

“Này, Mạc Lan!” Là giọng của Đỗ Vân Hạc.

Sao cậu ta lại đến đây? Vừa nãy cậu ta ở đâu chứ? Cô ngoảnh đầu lại, nhìn thấy Đỗ Vân Hạc và em trai cậu ta đang chạy tới. Vừa nãy bọn họ đã làm gì trong rừng? Bọn họ đã từng làm gì Chu Lệ Phần?

Tuy ban đầu cô đến đây là để tìm bọn họ, nhưng hiện giờ cô lại hiểu rõ rằng mình không nên gặp bọn họ chút nào, bởi trong rừng hiện giờ không có người nào khác.

Nên làm thế nào đây?

Đột nhiên, nhìn con Cảnh Trưởng, trong đầu cô chợt nảy ra một kế. Cô đi tới bên cạnh Cảnh Trưởng, ghé sát vào tai nó ra lệnh: “Mau chạy đi! Chạy về phía trước! Mau!” Nói xong, cô liền vỗ “bộp” một cái vào mông nó. Cảnh Trưởng lập tức co chân chạy nhanh về phía trước.

“Mạc Lan!” Đỗ Vân Hạc đã sắp đuổi kịp cô.

Cô hoang mang sợ hãi.

“A, không hay rồi, Cảnh Trưởng chạy mất rồi.” Cô vội vã giải thích một câu, rồi chạy theo Cảnh Trưởng, đầu cũng không ngoảnh lại lần nào. Cô hy vọng mình có thể nhanh chóng chạy ra khỏi khu rừng này, càng sớm càng tốt. Tìm kiếm Chu Lệ Phần tất nhiên là rất quan trọng, nhưng bây giờ quan trọng hơn là sự an toàn của bản thân. Khu rừng này quá tĩnh lặng, cô không muốn trở thành con mồi của cặp anh em họ Đỗ. Bọn họ là hai cậu con trai, cô thì chỉ có một mình và thêm con Cảnh Trưởng. Về mặt thể lực, cô hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn họ.

Vừa chạy, trong đầu cô vừa hiện lên vô số những thước phim tưởng tượng do Đỗ Vân Hạc đóng vai chính: Cậu ta chạy đến trước mặt cô, một cây rìu từ trên đỉnh đầu cô chém xuống. Lập tức, thân thể cô bị xẻ ra thành hai nửa... A, đáng sợ quá đi mất!

“Mạc Lan, cậu chạy đi đâu vậy? Mau dừng lại! Mấy người trong nhóm của Bạch Tiểu Ba còn đang đợi đấy.” Đỗ Vân Hạc lớn tiếng kêu lên phía sau lưng cô.

Cô không muốn trả lời cậu ta. Tiềm thức nói với cô rằng, hiện giờ cô nhất định phải tập trung toàn bộ sức lực để bỏ trốn, nếu không rất có thể cô sẽ không bao giờ được gặp lại cha mẹ, chị họ Kiều Nạp và anh cảnh sát Cao Cạnh đáng yêu kia nữa. Vả lại cô còn có rất nhiều nơi chưa từng được đến chơi, cô cũng chưa từng được mặc áo cưới... Trời ạ, cô không thể chết như vậy được!

“Mạc Lan, phía trước chẳng có gì đâu.” Nghe giọng của Đỗ Vân Hạc, có vẻ cậu ta đã sắp kiệt sức đến nơi rồi.

“Cẩn thận! Có rắn!” Tiếng kêu của Đỗ Vân Bằng đột nhiên vang lên từ một hướng khác.

Có rắn? Mạc Lan giật nảy mình. Đột nhiên, một nỗi sợ hãi sâu sắc tràn lên trong lòng cô. Có rắn? Rắn ở đâu chứ? Bước chân cô chậm hẳn lại.

Cô cúi đầu tìm kiếm trên mặt đất. Đúng vào lúc này, một bàn tay đầy sức mạnh đã chụp lấy áo cô từ phía sau lưng. Cô sợ hãi ngoảnh đầu nhìn lại, thì ra là Đỗ Vân Bằng.

“Cậu chạy cái gì chứ?” Đỗ Vân Bằng bực tức kêu lên.

“Không cần cậu quan tâm!” Nỗi sợ hãi và lo lắng khiến Mạc Lan trở nên cáu kỉnh. Cô bực bội muốn thoát khỏi cậu ta, nhưng cánh tay cậu ta đã như một gọng kìm sắt bóp chặt lấy cánh tay cô rồi. Dù cách một lớp áo mỏng, cô vẫn có thể cảm nhận được lòng bàn tay cậu ta đang đổ mồ hôi.

“Cậu buông tôi ra!” Mạc Lan kêu lên.

“Không buông!” Cơn giận của Đỗ Vân Bằng cũng không nhỏ chút nào.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx