sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Bí ẩn chiếc nhẫn ngọc Sapphire - Chương 11 - Phần 2

Đỗ Vân Hạc đứng trước cửa nhà Mạc Lan do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định ấn vào chuông cửa. Cậu ta không biết mình xuất hiện trước mặt Mạc Lan vào lúc này có thích hợp hay không, nhưng lại vẫn muốn gặp Mạc Lan, nói chuyện với cô, nghe xem cô có suy nghĩ thế nào. Nhớ lại hình ảnh Mạc Lan hoang mang sợ hãi muốn chạy thoát khỏi sự truy đuổi của anh em bọn họ trong khu rừng lần đó, cậu ta biết Mạc Lan dường như đã đoán ra điều gì, cô đã có suy nghĩ đề phòng bọn họ, chắc chắn là cô sợ bọn họ.

Sự sợ hãi của cô không phải là không có lý. Hôm đó, nếu như bọn họ phát hiện ra Chu Lệ Phần sớm hơn một bước, nếu như khi đó Mạc Lan ở ngay bên cạnh, nếu như không có con chó đó, cậu ta thật sự không biết được tiếp theo sẽ xảy ra những chuyện gì. Tuy chưa từng có ý muốn làm hại Mạc Lan, nhưng nếu bắt cậu ta phải lựa chọn giữa Mạc Lan và em trai mình, có lẽ cậu ta vẫn sẽ lựa chọn em trai. Em trai thì chỉ có một, còn Mạc Lan thì chỉ là một trong muôn vàn những cô gái xinh đẹp, chẳng có gì là ghê gớm cả. Thực ra, bản thân cậu ta cũng đã sợ hãi lắm rồi.

Là Mạc Lan ra mở cửa.

“Là cậu sao?” Đúng như dự liệu của Đỗ Vân Hạc, vừa nhìn thấy cậu ta, Mạc Lan liền tỏ vẻ cảnh giác vô cùng. Cậu ta còn tưởng Mạc Lan sẽ lập tức đóng cửa lại ngay, nhưng rất bất ngờ, cô lại chợt mở rộng cửa. Một khuôn mặt khô khan cứng nhắc xuất hiện trước mắt cậu ta.

“Cậu cũng ở đây sao?” Đỗ Vân Hạc buột miệng hỏi.

“Ừ, tớ đến thăm Mạc Lan.” Tiết Chấn hờ hững nói.

Tiết Chấn tại sao lại đến thăm Mạc Lan? Cảnh tượng cậu ta vứt hộp cơm của Mạc Lan lên tường lớp học vẫn còn sờ sờ ngay trước mắt, không ngờ thoáng cái đã quay ngoắt thái độ thế này rồi. Là bởi vì Mạc Lan đã giúp Tiết Chấn “tìm” được mẹ cậu ta, nên cậu ta muốn cảm ơn Mạc Lan ư? Có lẽ vậy. Đây dường như là cách giải thích hợp lý nhất rồi. Không ngờ một con người như Tiết Chấn mà cũng có tình thân. Trong suy nghĩ của Đỗ Vân Hạc, Tiết Chấn chính là loại sát thủ máu lạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể đưa tay vặn cổ một con mèo con. Cậu ta luôn luôn điên cuồng như thế. Nếu cùng là giết người, em trai Đỗ Vân Bằng chắc chắn chỉ là vì ham chơi nên mới lỡ tay, còn cậu ta, rất có thể là vì khoái cảm khi nhìn thấy một sinh mệnh dần dần tắt lịm hơi thở. Hai người bọn họ hoàn toàn khác biệt về bản chất.

“Cậu có chuyện gì sao?” Đỗ Vân Hạc nghe thấy Mạc Lan đang hỏi mình.

“Không có gì, tớ cũng chỉ đến thăm cậu thôi, không hoan nghênh sao?” Cậu ta cười đáp.

Mạc Lan khẽ nhún vai, nói: “Vậy được rồi, cậu vào nhà đi!”

Đỗ Vân Hạc bước vào trong nhà, đây là lần đầu tiên cậu ta tới nhà Mạc Lan. Trước giờ, cậu ta vẫn luôn nghe nói gia đình Mạc Lan rất khá giả, ông ngoại là cán bộ ngoại giao, cha là bác sĩ Đông y, mẹ là giáo viên đại học, nhưng không ngờ nhà cô lại lớn đến thế này, hơn nữa trong nhà còn được bày biện rất trang nhã. Cậu ta vừa nhìn thấy bộ ghế sofa màu nâu kia là biết giá của nó không rẻ chút nào.

“Nhà cậu lớn thật đấy!” Đỗ Vân Hạc thốt lên kinh ngạc.

“Cũng không lớn lắm, chỉ là mua hai căn hộ nhỏ liền kề rồi thông chúng lại với nhau thôi.” Mạc Lan nhẹ nhàng trả lời.

Lời của Mạc Lan khiến Đỗ Vân Hạc cảm thấy rất xấu hổ. Trong lòng cậu ta thầm nghĩ mình đúng là một kẻ thuộc tầng lớp tiểu tư sản điển hình, vừa đến nhà người khác đã chú ý ngay đến diện tích và sự bày biện trong nhà.

“Cậu biết chơi piano sao?” Cậu ta nhìn thấy một chiếc piano đặt nơi góc phòng khách, bèn cất tiếng hỏi.

“À, mẹ tớ biết chơi, tớ thì không.”

“Tại sao cậu không học?”

“Tớ lười chứ sao!” Mạc Lan cười đáp. Nhưng khi cậu ta ngước mắt lên nhìn cô, cô liền thu nụ cười ấy lại: “Tớ không nghĩ các cậu sẽ tới, nhưng đã tới rồi thì hãy ngồi đây một lát đi! Tiết Chấn, cậu có muốn uống nước cam không?” Cô nhẹ nhàng hỏi.

“Tùy thôi.” Tiết Chấn đáp.

“Còn cậu?”

“Cũng được.”

Một lát sau, Mạc Lan rót cho mỗi người bọn họ một cốc nước cam.

“Vết thương của cậu thế nào rồi?” Khi đón lấy cốc nước cam, Đỗ Vân Hạc tranh thủ hỏi.

“Cha tớ nói ít nhất phải một tuần mới có thể đóng vảy.” Cô tỏ vẻ lo lắng nói: “Không biết nó có để lại sẹo không nữa.”

“Cho dù có sẹo cũng không đáng sợ đâu, bây giờ thuốc trừ sẹo nhiều lắm.” Đỗ Vân Hạc an ủi.

Mạc Lan khẽ cười, dường như cố ý muốn tranh luận với cậu ta: “Nghe nói cậu từng bị bỏng ở tay, vết thương đó có để lại sẹo không vậy?”

Cô ấy nhất định là biết chuyện Chu Lệ Phần từng làm mình bị bỏng. Vừa nghĩ, Đỗ Vân Hạc vừa vén tay áo lên, bình thản khoe ra vết thương cũ của mình.

“Cậu xem đấy, sẹo thì có, nhưng rất nhỏ.”

“Đây là do mẹ tớ làm phải không?” Tiết Chấn ngồi bên cạnh lạnh lùng nói chen vào.

Đỗ Vân Hạc cúi đầu “ừ” một tiếng. Cậu ta ghét Chu Lệ Phần, mức độ cũng chẳng kém là bao so với ghét con trai bà ta. Cậu ta vĩnh viễn không thể nào quên cảnh Chu Lệ Phần đứng trong tiệm mì lớn tiếng chửi mắng lần đó, càng không thể quên nỗi đau đớn khó có thể hình dung khi bị nước canh nóng hắt vào da thịt. Về sau, cậu ta không bao giờ dám uống nước nóng nữa, vì cậu ta sợ nhiệt độ cao.

“Tớ xin lỗi cậu!” Tiết Chấn nói.

“Cái gì?” Đỗ Vân Hạc cho rằng mình đã nghe nhầm.

Tiết Chấn lại lặp lại một lần nữa: “Tớ xin lỗi cậu!” Cậu ta dừng lại một chút, sau đó bổ sung thêm: “Chuyện này đáng lẽ phải do mẹ tớ tự mình xin lỗi cậu mới đúng, nhưng bây giờ bà ấy vĩnh viễn không thể làm vậy được nữa rồi. Hôm nay, cảnh sát nói với tớ kết quả giám định đã có rồi, người các cậu tìm thấy chính là mẹ tớ. Do đó, tớ thay mặt mẹ tớ xin lỗi cậu. Tớ biết sau chuyện đó cậu vẫn luôn căm hận bà ấy.” Giọng của con chuột rất chân thành, nhưng khi nghe những lời này, Đỗ Vân Hạc lại cảm thấy vô cùng chói tai. Gã khốn này rốt cuộc muốn làm gì chứ? Vào lúc này mà còn nói mình căm hận mẹ hắn là có ý đồ gì đây?

“Phải vậy không, Đỗ Vân Hạc?” Mạc Lan quả nhiên đã chú ý tới điều này, cô đưa mắt nhìn về phía cậu ta, cặp mắt mở to đầy vẻ tò mò. “Đó là chuyện từ bao giờ vậy?” Cô hỏi.

“Khoảng chừng mấy tháng trước khi bà ấy mất tích.” Tiết Chấn trả lời thay cho cậu ta.

Mấy tháng trước khi mất tích? Con chuột này lại một lần nữa kéo chuyện mình bị bỏng và mẹ hắn mất tích vào một chỗ. Tuy sự thực đúng là như vậy, nhưng có cần thiết phải kể ra không? Tiết Chấn rốt cuộc là có ý đồ gì? Trong lòng Đỗ Vân Hạc bắt đầu xuất hiện thái độ thù địch, cậu ta đang suy nghĩ xem nên phản kích thế nào.

“Lúc đó quan hệ giữa mẹ và bà nội tớ không tốt, hai người bọn họ cứ hở một chút là lại cãi nhau...” Tiết Chấn nói.

“Hai người bọn họ như thế mà cũng gọi là cãi nhau sao? Rõ ràng toàn là mẹ cậu chửi mắng bà nội cậu!” Đỗ Vân Hạc đột nhiên cắt ngang, sau đó lại nói tiếp: “Tuy mẹ cậu đã mất rồi, nhưng bà ấy đúng là một người chẳng đáng ưa chút nào! Cậu nói không sai, chính bà ấy đã làm tớ bị bỏng, nhưng tớ nhớ bà ấy cũng từng đánh cậu đến vỡ đầu, khiến cậu vì thế mà phải đi khâu mấy mũi, việc học tập cũng bị ảnh hưởng. Quãng thời gian đó, có tới ba lần cậu không đạt điểm tiêu chuẩn trong bài kiểm tra trắc nghiệm môn toán. Thế nào? Đây có phải là nỗi sỉ nhục lớn nhất trong đời cậu không? Chẳng lẽ cậu không căm hận bà ấy sao?”

Khuôn mặt Tiết Chấn nhăn nhúm lại, giọng nói cậu ta khàn đặc hẳn đi: “Sao cậu lại biết?”

“Tớ biết cái gì chứ? Việc cậu làm bài kiểm tra trắc nghiệm không đạt điểm tiêu chuẩn sao? Là mẹ cậu nói với mẹ tớ lúc ở tiệm mì đấy. Mẹ cậu nói bà ấy rất lo lắng cho thành tích học tập của cậu, hy vọng cậu sẽ sớm hồi phục.” Sắc mặt Tiết Chấn từ ung dung đắc chí trở thành hoảng hốt sợ hãi, điều này khiến Đỗ Vân Hạc sảng khoái vô cùng. Cậu ta sớm đã muốn đạp một cú lên khuôn mặt cứng ngắc thối tha kia, trong lòng thầm hối hận vì tại sao mình không nghĩ tới chuyện này sớm hơn.

“Tiết Chấn, việc cậu bị thương tớ cũng đã nghe nói rồi, nhưng tớ không biết hồi lớp chín cậu cũng có lúc làm bài kiểm tra không đạt điểm chuẩn đấy. Điều này là thật sao?” Mạc Lan dường như kinh ngạc vô cùng.

Tiết Chấn không trả lời, khuôn mặt cứng nhắc như được quét lên một lớp sơn màu vàng xám, ánh mắt cậu ta lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Đỗ Vân Hạc tựa như đang nhìn một miếng thịt lớn trong cái đĩa. Ui chao! Thật là đáng sợ! Thật là ghê người! Đáng tiếc là mình chẳng sợ. Trong lòng Đỗ Vân Hạc thầm nghĩ. Tiểu công chúa Mạc Lan đã muốn nghe như vậy, mình sẽ nói thêm cho cô ấy vài điều, để cô ấy biết con chuột này rốt cuộc điên cuồng đến mức nào.

“Đương nhiên là có chuyện này rồi. Mẹ cậu ấy còn nói, con trai bà ấy vì việc làm bài kiểm tra không đạt điểm tiêu chuẩn mà sắp bị điên. Lần đầu tiên không đạt điểm tiêu chuẩn, cậu ấy hất toàn bộ thức ăn trên bàn xuống đất; lần thứ hai, cậu ấy đập vỡ ảnh cưới của cha mẹ, còn cắt hỏng chiếc áo ngủ của mẹ cậu ấy; lần thứ ba là thú vị nhất, cậu ấy không ăn tối, mà nhai ngấu nghiến hết cả bài kiểm tra không đạt điểm chuẩn kia. Rồi cậu ấy nói với mẹ cậu ấy, nếu còn có lần thứ tư, cậu ấy sẽ giết chết bà ấy.”

Mạc Lan căng thẳng đến nỗi hai mắt cứ mở to, nhưng khi liếc nhìn Tiết Chấn ở bên cạnh mình, cô lập tức lấy lại vẻ bình thường.

“Đỗ Vân Hạc, cậu không nói quá đấy chứ? Cho dù người ta từng làm cậu bị bỏng, cậu cũng không nên ăn nói bừa bãi như thế!” Cô nói, bề ngoài thì như thể bảo vệ Tiết Chấn, nhưng thực ra là đang dụ Đỗ Vân Hạc nói tiếp. Trong lòng Đỗ Vân Hạc lại càng cảm thấy yêu thích Mạc Lan hơn: Tiểu công chúa, cậu thông minh lắm! Cảm ơn cậu đã cho tớ cơ hội để nói tiếp!

“Sao lại là ăn nói bừa bãi chứ? Đây toàn là do mẹ cậu ấy nói với mẹ tớ. Quan hệ giữa mẹ cậu ấy với mẹ tớ trước giờ không tệ, có chuyện gì bà ấy cũng kể cho mẹ tớ nghe.” Đỗ Vân Hạc cười nói: “Nếu cậu không tin thì cứ đi hỏi mẹ tớ mà xem, mẹ tớ cái gì cũng biết hết.”

“Thật vậy sao, Tiết Chấn?” Mạc Lan lại hỏi.

Tiết Chấn lạnh lùng đáp lại: “Đối với tớ mà nói, làm bài kiểm tra không đạt điểm tiêu chuẩn là không thể chấp nhận được, nên khi đó tớ rất tức giận. Bà ấy đã đánh tớ, chính bà ấy đã khiến tớ bị vỡ đầu.”

“Tại sao mẹ cậu lại đánh cậu? Tớ nghe nói mẹ cậu vẫn luôn quan tâm đến việc học tập của cậu, tại sao lại đánh vào đầu cậu được? Có phải bà ấy đã bị điên rồi không?” Mạc Lan nói đến đây liền lập tức dừng lại, vội vàng lên tiếng xin lỗi: “Tiết Chấn, tớ xin lỗi, tớ không nên nói mẹ cậu như vậy. Mẹ cậu đã qua đời rồi, cậu đừng để bụng nhé!”

“Không sao đâu, thực ra bà ấy đúng là đã bị điên.” Trong giọng nói của Tiết Chấn như mang theo sự thù hận.

“Vậy nguyên nhân thì sao?” Mạc Lan lại hỏi: “Bà ấy khiến cậu bị thương nặng như vậy, dù sao cũng phải có nguyên nhân chứ?”

“Mẹ tớ muốn đánh bà nội tớ, tớ ngăn cản. Tớ không muốn bà ấy làm bà nội tớ bị thương. Chính bà nội đã trông nom tớ từ nhỏ đến lớn. Bà ấy thường xuyên mắng chửi bà nội tớ. Tớ vẫn nhịn, nhưng bà ấy lại muốn động chân động tay. Điều này thì tớ không cho phép.” Tiết Chấn ngồi xuống chiếc ghế trước bàn ăn, hai tay khoanh trước ngực, cặp mắt đăm đăm nhìn về phía trước: “Khi đó, bà ấy vì một chuyện nhỏ nhặt mà tranh cãi ầm ĩ với bà nội tớ. Cũng có lúc bà nội tớ nói năng rất cay nghiệt. Rồi không biết bà nội tớ đã nói bà ấy cái gì, bà ấy đột nhiên nổi giận, cầm một bình hoa lên ném về phía bà nội tớ. Lúc ấy, tớ vừa khéo đứng chắn trước mặt bà nội tớ.”

Mình không nhìn nhầm đấy chứ? Trong mắt Mạc Lan không ngờ lại ánh lên vẻ đồng tình. Thật là tệ quá, vốn muốn trị cho Tiết Chấn một trận, kết quả lại là phản tác dụng. Đỗ Vân Bằng bực bội nghĩ thầm.

“Tớ không muốn nói xấu mẹ cậu. Có điều Tiết Chấn, tớ cảm thấy mẹ cậu quả thực là rất quá đáng!” Mạc Lan thấp giọng nói, kế đó bèn đẩy cốc nước cam đến trước mặt cậu ta: “Cậu uống một chút nước cam đi!”

“Cậu nói đúng, tớ cũng cảm thấy bà ấy rất quá đáng!” Tiết Chấn trầm giọng nói, nhưng cậu ta không hề uống nước cam, mà lại nói tiếp: “Quả thực, tớ đã nói là nếu có lần thứ tư, tớ sẽ giết chết bà ấy. Nhưng trên thực tế, lần thứ tư đó chưa hề xuất hiện, và tớ cũng không cho phép điều đó xảy ra.”

Câu này hiển nhiên là nói với Đỗ Vân Hạc.

Cậu ta chỉ khẽ nhún vai một cái.

“Cậu không thể phủ nhận, quan hệ giữa cậu với mẹ cậu không hề tốt.” Đỗ Vân Hạc nói.

“Cậu là tớ sao?” Tiết Chấn đột nhiên hỏi.

“Cái gì?”

“Cậu là tớ sao? Cậu làm sao biết tớ có suy nghĩ như thế nào? Mà cái loại học sinh lưu ban như cậu làm sao có thể biết được suy nghĩ của tớ cơ chứ?! Cho dù cậu biết, cậu có thể lý giải được không? Cậu có trí tuệ đến mức ấy không?” Trong nháy mắt, Tiết Chấn đã khôi phục bản chất cao ngạo thường ngày, bắt đầu dùng thái độ của người từ trên cao nhìn xuống để coi thường trí tuệ của người khác. Mỗi lần cậu ta như vậy, Đỗ Vân Hạc đều không kìm được đưa mắt quan sát hình dạng cái đầu của cậu ta. Tiết Chấn có một cái đầu rất giống hình lập phương. Có lúc Đỗ Vân Hạc chỉ muốn đấm một cú cho cái đầu ấy bẹp gí để xem từ bên trong rốt cuộc có bao nhiêu trí tuệ chảy ra.

“Này, Tiết Chấn, cậu nói như vậy là hơi quá đáng rồi!” Mạc Lan giận dữ nói, vẻ đồng tình và thông cảm trong mắt cô đã hoàn toàn tan biến, thay vào đó là sự phản cảm tới cực điểm.

“Cậu ta vốn là học sinh lưu ban mà.” Giọng của Tiết Chấn nhỏ hẳn đi, dường như đang thanh minh cho mình. Nhưng có lẽ vì cảm thấy dây dưa về vấn đề này quả thực rất vô vị, cậu ta bèn nói: “Tớ chỉ muốn nói, quan hệ giữa tớ và mẹ tớ tuy không tốt, nhưng cũng không đến mức tệ như cậu ta nói. Làm gì có nhà ai mà không có mâu thuẫn chứ! Hơn nữa, tớ không biết tại sao cậu ta lại cứ cố tình nhấn mạnh mâu thuẫn giữa tớ và mẹ tớ như vậy. Chẳng lẽ là để che giấu sự thù hận của anh em bọn họ với mẹ tớ sao?”

“Sự thù hận đối với mẹ cậu? Ai mà rảnh rỗi để đi thù hận loại người như mẹ cậu chứ?! Bọn tớ chẳng qua chỉ không thích bà ấy mà thôi. Mẹ cậu làm tớ bị bỏng, tớ làm sao có thể thích bà ấy được? Còn về em trai tớ, chính nó đã khuyên mẹ tớ tha thứ cho mẹ cậu đấy.” Đỗ Vân Hạc lập tức phản bác.

Tiết Chấn đột nhiên cười lên một tiếng lạnh lùng.

“Em trai cậu còn thù hận mẹ tớ hơn cậu cả trăm lần, bởi vì chính mẹ tớ đã giới thiệu bạn trai cho mẹ cậu. Đỗ Vân Hạc, đừng phủ nhận, quan hệ giữa cha mẹ cậu từ lâu chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa. Mẹ cậu vốn luôn muốn thoát khỏi cha cậu, bây giờ bọn họ đã không còn ở cùng nhau nữa. Mẹ tớ đã từng rất nhiệt tình giới thiệu vài người bạn trai cho mẹ cậu.”

Mẹ kiếp! Không ngờ ngay đến chuyện của cha mẹ mình mà hắn cũng biết! Chu Lệ Phần đúng là con đàn bà đê tiện, cái gì cũng nói! Ban đầu, mình còn tưởng quan hệ giữa mụ và người nhà không ra gì, chắc sẽ không lắm lời như thế. Không ngờ đến Tiết Chấn cũng biết chuyện này.

Không sai, cha mẹ Đỗ Vân Hạc sớm đã không ở cùng nhau nữa rồi. Từ sau khi tiệm mì mở thêm chi nhánh, số lần cha cậu ta về nhà ngày càng ít, mà mẹ cậu ta dường như cũng không để ý. Họ chưa từng nói dự định của bản thân cho hai đứa con mình, nhưng cả hai anh em đều hiểu rõ, việc ly hôn giữa cha mẹ mình chỉ là điều sớm muộn mà thôi. Đỗ Vân Hạc thường xuyên ra ngoài đóng phim, việc đời cũng thấy đã nhiều. Đối với chuyện vợ chồng, cậu ta có suy nghĩ chín chắn hơn rất nhiều so với tuổi của mình. Cậu ta cảm thấy cho dù cha mẹ mình ly hôn thì cũng chẳng có gì ghê gớm cả, họ vẫn là cha mẹ của cậu ta. Nhưng em trai Đỗ Vân Bằng của cậu ta thì khác, nó hy vọng có một gia đình hoàn chỉnh, nó không thể chấp nhận việc cha mẹ mình ly hôn. Vì chuyện của cha mẹ, nó đã từng khóc rất nhiều. “Làm sao đây anh, cha mẹ đều không nói gì, có phải chúng ta nên làm gì đó không?” Hơn một năm trước, đây là câu mà Vân Bằng thường nói với cậu ta. Vân Bằng đến trông cửa tiệm thực ra cũng là hy vọng bản thân bận rộn ở cửa tiệm nhiều một chút, cha mẹ sẽ có thêm thời gian ở bên nhau. Nhưng đáng tiếc, kết quả lại không như mong muốn của Vân Bằng, quan hệ của cha mẹ không hề thêm chút cải thiện nào. Mấy ngày trước, cậu ta đã nghe Vân Bằng nói về chuyện của mẹ mình, nhưng lại không hề thấy ngạc nhiên. Điều này cậu ta sớm đã đoán được, chỉ là không ngờ Vân Bằng lại một mình giữ kín bí mật này lâu như vậy. Về sau cậu ta mới ý thức được, chuyện của cha mẹ thực ra đã dần thay đổi tính tình của Vân Bằng. Không biết bắt đầu từ bao giờ, Vân Bằng đã không chịu nói tâm sự của mình cho người khác biết nữa, ngay cả với cậu ta - người anh trai thân thiết nhất này - cũng không ngoại lệ.

“Hôm nay, các cậu đến đây là để thăm tớ. Nói chuyện thì cứ nói chuyện, nhưng không được cãi nhau đâu đấy!” Nghe thấy lời của Mạc Lan, cậu ta thầm nghĩ sắc mặt mình lúc này chắc không tốt lắm, giá mà được đi soi gương ngay bây giờ thì tốt.

“Yên tâm đi, sẽ không có cãi nhau đâu. Tớ đâu phải là cậu ta.” Đỗ Vân Hạc nở một nụ cười gượng gạo với cô, rồi lại dời ánh mắt về phía Tiết Chấn: “Cho dù mẹ cậu từng giới thiệu bạn trai cho mẹ tớ, em trai tớ cũng không thù hận mẹ cậu đâu. Trong lòng em trai tớ chỉ có việc làm ăn, chỉ cần mẹ cậu tới ăn mì, nó chắc chắn sẽ tươi cười đón tiếp.”

“Ồ, tươi cười đón tiếp sao?” Tiết Chấn lại cười một tiếng lạnh lùng.

“Bọn tớ sớm đã bàn bạc với nhau và đưa ra nhận định chung, đó là chuyện của người lớn không liên quan gì đến bọn tớ cả.” Đỗ Vân Hạc bình thản nói: “Em trai tớ chẳng có chút hứng thú nào với chuyện của mẹ tớ cả. Tớ đã nói rồi, trong lòng nó chỉ có việc làm ăn thôi.”

Tiết Chấn không ngờ lại khẽ cười, trong mắt thoáng qua vẻ đắc chí.

“Cậu ta không quan tâm sao? Cậu ta không có chút hứng thú nào sao? Vậy tại sao trong buổi tối hôm sinh nhật, cậu ta lại bảo Phó Viễn dẫn cậu ta đi gặp cha cô ấy? Ha ha, chắc cậu biết cha của Phó Viễn chính là tình nhân mới của mẹ cậu chứ?”

Mẹ kiếp! Đến chuyện này mà hắn cũng biết! Thật đúng là chuyện tốt thì chẳng lan xa, chuyện xấu thì truyền ngàn dặm! Con chuột khốn kiếp này làm sao lại biết được nhỉ?

“Tiết Chấn, tại sao cậu lại biết chuyện này?” Mạc Lan đã tò mò cất tiếng hỏi thay cho Đỗ Vân Hạc.

“Tớ nghe hàng xóm nói thôi.” Tiết Chấn trả lời.

“Cậu có biết cha của Phó Viễn ở đâu không?”

“Tớ làm sao biết được chứ!”

Lạ thật, tại sao khi nghe thấy chuyện giữa mẹ mình và cha của con rệp kia, Mạc Lan dường như chẳng tỏ ra kinh ngạc chút nào thế nhỉ? Đột nhiên, một dự cảm không lành bất giác tràn lên trong lòng cậu ta. Liệu có phải cô ấy sớm đã biết chuyện này rồi không? Tại sao cô ấy lại biết? Chẳng lẽ chuyện này đã lan truyền ra ngoài rồi sao? Vân Bằng đã nói rồi, nó và Phó Viễn đều giữ kín chuyện này. Vậy thì tại sao trong căn phòng này lại có đến hai người khác biết chuyện?

Cậu ta còn muốn suy nghĩ tiếp thì chiếc máy nhắn tin bên thắt lưng bỗng rung lên liên hồi. Có tin nhắn.

Đỗ Vân Hạc cúi đầu xuống xem. Tin nhắn chỉ có một câu, nhưng lập tức khiến cậu ta toàn thân cứng đờ.

“Anh, cảnh sát lại đến rồi.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx