sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Bí ẩn chiếc nhẫn ngọc Sapphire - Chương 12 - Phần 1

12. Ai có chìa khóa

Lý Kiện đứng trong tiệm mì nhìn đông ngó tây, cuối cùng, ánh mắt anh ta dừng lại tại bức hình quảng cáo dán trên tường. Trong bức tranh, Tiêu Mẫn trang điểm xinh đẹp quay mặt về phía anh ta nở một nụ cười tươi rạng rỡ.

“Các anh có chuyện gì sao?” Đỗ Vân Bằng hỏi Lý Kiện.

“Chúng tôi muốn tìm cậu nói chuyện.” Cao Cạnh trả lời.

“Nói chuyện gì thế?” Đỗ Vân Bằng đã có chút căng thẳng nhưng vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh, khuôn mặt lộ vẻ khó xử, nói: “Anh xem, sắp đến thời gian bữa tối rồi, liệu có thể...”

“Chúng tôi tìm cậu để nói chuyện gì, trong lòng cậu chắc đã biết rõ.” Giọng của Lý Kiện vang lên át đi nửa câu nói phía sau của cậu ta.

Đỗ Vân Bằng không nói gì thêm, cậu ta nhìn ra phía sau lưng Lý Kiện, ánh mắt liếc nhanh qua bức hình quảng cáo trên tường.

“Trong thời gian từ bốn đến sáu giờ chiều ngày 29 tháng 8 năm ngoái, cậu đã ở đâu?” Lý Kiện chậm rãi xoay người lại hỏi.

Đỗ Vân Bằng dường như đã đoán được sẽ có người hỏi mình vấn đề này, liền bình tĩnh trả lời: “Chắc là ở đây.”

“Nghĩ kỹ lại xem!” Lý Kiện cười nói.

Đỗ Vân Bằng do dự chừng vài giây, cuối cùng mới trả lời: “Em quên rồi, có lẽ đúng là ở đây.”

“Cao Cạnh, tôi cho cậu một cơ hội đấy, cậu hãy hỏi đi!” Lý Kiện kéo một chiếc ghế ra rồi ngồi xuống, móc thuốc lá từ trong túi ra, tự châm cho mình một điếu. Hai vị khách của tiệm mì ngồi phía sau ném về phía anh ta những ánh mắt khác thường.

“Được, vậy em hỏi đây.” Cao Cạnh nói.

Đỗ Vân Bằng liền dời ánh mắt về phía anh.

“Ngày 29 tháng 8, cậu chắc chắn là mình ở đây chứ? Hôm đó không phải là ngày nhận sách giáo khoa mới của các cậu sao?”

“Sách em đã nhận từ hồi sáng rồi.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó em liền đến đây. Phần lớn thời gian ngoài giờ học em đều ở đây cả.”

Đỗ Vân Bằng trả lời, giọng nói cậu ta đã trấn tĩnh hơn trước đó một chút. Nhưng Cao Cạnh biết, sau khi anh nói ra những lời tiếp theo, phòng tuyến của Đỗ Vân Bằng nhất định sẽ hoàn toàn sụp đổ. Có lẽ Đỗ Vân Bằng còn chưa biết, nếu cảnh sát không nắm được chứng cứ gì đó, nhất định sẽ không đến tìm cậu ta lần thứ hai.

“Chừng năm giờ chiều ngày 29 tháng 8 năm ngoái, có người từng nhìn thấy cậu ở công viên Trung Đàm.” Cao Cạnh vừa nói vừa chăm chú nhìn Đỗ Vân Bằng.

Đây là tin tức mới nhất mà anh vừa nhận được cách đây nửa giờ. Người cung cấp tin tức là một nhà nhiếp ảnh nghiệp dư. Nhiều năm nay, ông ta thường xuyên đến công viên Trung Đàm để chụp ảnh vào ngày nghỉ, có lúc thì chụp cảnh vật, có lúc thì chụp người. Khi điều tra về vụ án của Chu Lệ Phần ở công viên Trung Đàm, cảnh sát đã vô tình phát hiện ra ông ta. Họ đề nghị ông ta giúp đỡ điều tra và ông ta cũng vui vẻ đồng ý. Rất may mắn, tất cả những bức ảnh chụp tại công viên Trung Đàm trong tháng 8 năm ngoái đều được ông ta giữ lại. Sau khi cảnh sát đến nhà ông ta, họ đã phát hiện ra manh mối quan trọng từ những bức ảnh đó. Ở góc của một bức ảnh, có một thiếu niên mặc áo may ô màu xanh lam đang quay lưng về phía ống kính nói chuyện với một người phụ nữ, tay thiếu niên đó có bưng một cái hòm gỗ màu đỏ, trên chiếc hòm loáng thoáng có thể nhìn thấy hai chữ “Tiểu Đình”. Cảnh sát đã nhờ nhân viên kỹ thuật phóng to hình ảnh của người phụ nữ kia lên, cuối cùng phát hiện, người nói chuyện với thiếu niên trong bức ảnh chính là Chu Lệ Phần.

Nghe xong những lời của Cao Cạnh, trong mắt Đỗ Vân Bằng thoáng qua vẻ hoảng loạn.

“Không thể nào.” Cậu ta nói.

“Chúng tôi có nhân chứng mục kích sự việc. Ông ấy là một nhà nhiếp ảnh, vừa khéo chụp được bức ảnh cậu đang nói chuyện với Chu Lệ Phần.” Cao Cạnh nói ngắn gọn. Kế đó, anh lấy bức ảnh đã chuẩn bị sẵn ra, đưa đến trước mặt Đỗ Vân Bằng, nói tiếp: “Cậu xem đi, đây là chiếc hòm gỗ của cửa tiệm nhà cậu đúng không?”

Giống như tất cả các tội phạm khác, sau khi nhìn thấy chứng cứ rành rành, sắc mặt Đỗ Vân Bằng trở nên tái mét, toàn thân run lẩy bẩy.

“Không, không thể như vậy được.” Cậu ta lẩm bẩm kêu lên.

Lúc này, một giọng nói chợt vang lên ngoài cửa.

“Vân Bằng, cái gì mà không thể thế?” Một thiếu niên ăn mặc đẹp đẽ vén rèm cửa bước vào. Cao Cạnh biết, đó chính là Đỗ Vân Hạc - anh trai song sinh của Đỗ Vân Bằng.

“Anh!” Đỗ Vân Bằng ngẩng đầu nhìn Đỗ Vân Hạc, ngỡ ngàng kêu lên một tiếng. Đỗ Vân Hạc khẽ vỗ vai Đỗ Vân Bằng, dường như đang nói với cậu ta: Cần phải bình tĩnh lại! Đỗ Vân Bằng đưa tấm ảnh trong tay cho anh trai.

“Đây là cái gì vậy?” Đỗ Vân Hạc cúi đầu nhìn xuống bức ảnh, khẽ mỉm cười, rồi cậu ta hỏi Cao Cạnh: “Người đàn bà này là Chu Lệ Phần sao?”

Đây rõ ràng là giả bộ hồ đồ!

“Bọn họ nói đó chính là bà ta.” Đỗ Vân Bằng sợ hãi liếc nhìn về phía Cao Cạnh.

“Thật sự là bà ta sao?”

“Bọn họ nói người này là em.” Đỗ Vân Bằng lại chỉ tay vào thiếu niên trong bức ảnh, dường như đang cầu xin sự giúp đỡ.

“Vậy sao?” Đỗ Vân Hạc nhìn em trai mình một lượt từ trên xuống dưới, lại cúi đầu xuống nhìn bức ảnh.

Lý Kiện lặng lẽ hút thuốc, Cao Cạnh cũng không nói gì thêm. Hai người bọn họ đều hiểu rõ, nhưng vẫn thản nhiên nhìn cặp anh em này diễn kịch.

“Sao có thể thế được? Đây rõ ràng là sinh viên đại học mà cửa tiệm nhà ta đã thuê!” Đỗ Vân Hạc lớn tiếng nói: “Sao chú đã quên rồi? Mùa hè năm ngoái, cửa tiệm nhà ta có thuê một sinh viên đại học người nơi khác đến đây làm việc.”

Đây rõ ràng là bịa đặt. Đỗ Vân Bằng liếc nhìn anh trai mình. “Vâng, hình như là vậy.” Cậu ta thấp giọng nói. Nhìn là biết cậu ta vẫn chưa quen với việc diễn kịch nên có chút thiếu tự tin.

“Đây là sinh viên đại học mà tiệm mì nhà em thuê năm ngoái.” Đỗ Vân Hạc vừa nói vừa đưa trả tấm ảnh cho Cao Cạnh.

“Vậy tại sao cậu ta lại xuất hiện ở công viên Trung Đàm?” Cao Cạnh cố ý hỏi.

“Có thể là khi đó cậu ta đến công viên mở quầy hàng. Điều này em cũng không rõ lắm, phải hỏi Vân Bằng!” Đỗ Vân Hạc cười hỏi em trai: “Có phải là chú kêu anh ta đi mở quầy hàng ở công viên không?”

Đỗ Vân Bằng khẽ gật đầu.

“Em bảo đầu bếp làm bánh bao và đồ nướng rồi cho người mang đến đó bán, muốn thử xem có làm ăn được không.” Ban đầu, giọng nói của cậu ta rất nhẹ, dường như đã làm chuyện gì trái với lương tâm. Nhưng sau đó, thấy cảnh sát không có phản ứng gì lớn, cậu ta bắt đầu lấy lại sự tự tin: “Bọn em cũng chỉ muốn thử xem thôi, còn chưa quyết định có mở quầy lâu dài ở đó hay không, bởi vì đường đi từ cửa tiệm đến đó khá xa. Bọn em chưa đến phòng quản lý của công viên đăng ký, người của bọn em cũng chỉ đến đó có một lần mà thôi.”

“Chỉ đến một lần ư?” Đỗ Vân Hạc hỏi em trai mình.

“Đúng vậy, chỉ có một lần.”

“Vậy sinh viên đại học kia về sau đã đi đâu rồi?” Đỗ Vân Hạc lại hỏi.

“Anh ta chỉ làm có một tháng rồi đi, em không giữ hồ sơ của anh ta vì cảm thấy anh ta dù sao cũng chỉ đến làm thuê, có giấy tờ hồ sơ hay không cũng không quan trọng lắm.”

Hai anh em họ một tung một hứng, đang nói hăng say, Lý Kiện chợt hắng giọng một cái, cả hai người đồng thời dừng lại.

“Hai cậu đừng có nói linh tinh với tôi nữa! Trong tiệm nhà các cậu có từng thuê sinh viên đại học nào đến làm thêm hay không, chúng tôi chỉ cần điều tra là ra ngay.” Lý Kiện đứng dậy, chỉ ngón tay về phía Đỗ Vân Bằng: “Người trên bức ảnh này chính là cậu, Đỗ Vân Bằng! Chuyện đến nước này rồi cậu còn muốn lấp liếm ư? Cậu cho rằng cảnh sát đến đây tìm cậu là để tán gẫu chắc? Mau đứng dậy đi!”

Giọng của Lý Kiện khiến trái tim Đỗ Vân Hạc cũng bất giác run lên. Kế đó, cậu ta nhìn thấy Đỗ Vân Bằng chậm rãi đứng dậy từ chiếc ghế phía sau quầy thu ngân.

“Đi thôi!” Lý Kiện quát khẽ một tiếng, sau đó liền đưa tay túm áo Đỗ Vân Bằng, kéo cậu ta ra ngoài cửa tiệm.

Đỗ Vân Bằng hoang mang theo sau anh ta ra ngoài.

“Các anh muốn đưa nó đi đâu?” Đỗ Vân Hạc lo lắng hỏi. Lúc này, vẻ ung dung trấn tĩnh của cậu ta đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự căng thẳng đến tột cùng.

“Đương nhiên là về cục cảnh sát rồi!” Lý Kiện nhìn đăm đăm vào cậu ta, hỏi: “Cậu cũng muốn đến đó một chuyến phải không?”

“Vậy, vậy có được không?” Đỗ Vân Hạc lo lắng hỏi lại.

“Nên thông báo cho cha mẹ các cậu trước thì hơn!” Lý Kiện nói.

Đỗ Vân Hạc nhìn em trai mình, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ bóp chặt vào cánh tay của em trai một cái, ánh mắt lộ rõ vẻ tuyệt vọng.

“Có cần mang cả cậu ta về cục cảnh sát một thể không?” Cao Cạnh hỏi.

Cho đến khi xe cảnh sát đã rời đi rất xa, anh vẫn nhìn thấy Đỗ Vân Hạc thẫn thờ đứng đó.

“Ha ha, thời gian còn nhiều lắm, chẳng lẽ lại sợ cậu ta chạy mất sao?” Lý Kiện điềm nhiên hít một hơi thuốc, ngoảnh đầu lại nhìn Đỗ Vân Bằng đang uể oải ngồi ở ghế sau, cười nói: “Tình cảm của anh em các cậu rất tốt đấy nhỉ?”

“Em chỉ còn có anh trai thôi.” Đỗ Vân Bằng nhìn đăm đăm về phía trước, vẻ mặt đờ đẫn nói: “Anh ấy không liên quan gì đến những chuyện này.”

Sau khi bị đưa đến cục cảnh sát, Đỗ Vân Bằng lập tức trở nên thật thà hơn nhiều, gần như là hỏi gì thì trả lời nấy.

“Ngày 29 tháng 8 năm ngoái, có phải cậu đã từng đến công viên Trung Đàm không?” Lý Kiện hỏi. Hiện giờ Đỗ Vân Bằng đã là người bị tình nghi, phải ngồi trên một chiếc ghế gỗ cách bọn họ chừng một mét. Trên bốn bức tường xung quanh đều có hàng chữ: “Thành khẩn khai báo sẽ được khoan hồng, ngoan cố kháng cự sẽ bị phạt nặng.” Cao Cạnh biết, Đỗ Vân Bằng còn chưa đến mức phải bị đưa đến căn phòng này, nhưng anh hiểu ý đồ của Lý Kiện khi làm như vậy. Hoàn cảnh lạnh lẽo ở đây có lẽ sẽ giúp người thiếu niên này bình tĩnh trở lại, để cậu ta hiểu được, lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt, nói dối rốt cuộc cũng chẳng thể giúp được gì cho cậu ta.

Cậu ta quả thực đã sợ hãi.

“Đúng vậy, em đã từng đến đó.” Đỗ Vân Bằng lập tức thừa nhận.

“Trong bức ảnh tôi vừa đưa cho cậu, người ở trong đó có phải là cậu không?” Lý Kiện lại hỏi tiếp.

Cậu ta khẽ gật đầu.

“Trả lời!” Lý Kiện quát lên.

“Là em.”

“Chu Lệ Phần có phải là do cậu giết không?” Lý Kiện hỏi.

Đỗ Vân Bằng im lặng.

“Đỗ Vân Bằng! Trả lời câu hỏi!” Lý Kiện lại một lần nữa nghiêm giọng quát.

Thân thể Đỗ Vân Bằng hơi run lên một chút.

“Em không muốn giết bà ta!” Cậu ta lí nhí nói.

“Nói lớn một chút!”

“Em không muốn giết bà ta, nhưng bà ta hình như đã chết rồi.” Đỗ Vân Bằng nói lớn hơn.

Lý Kiện quyết định tạm thời không tính toán với cậu ta về cách dùng từ, hỏi: “Được rồi, kể lại quá trình đi, cậu đã làm những gì?”

“Em đã cho bà ta uống thuốc ngủ, sau đó đẩy bà ta xuống dưới một cái hố, rồi dùng lá cây vùi lên.”

“Nói cụ thể một chút! Cậu đã đến công viên lúc mấy giờ?” Lý Kiện hỏi.

“Khoảng chừng bốn giờ bốn mươi lăm phút chiều ngày hôm đó.”

“Có phải cậu cố ý đến đó để chờ Chu Lệ Phần không?”

“Vâng, em biết bà ta sẽ đến đó. Bà ta thường xuyên kể với mẹ em về chương trình ca nhạc cuối tuần ở công viên Trung Đàm. Bà ta cũng từng rủ mẹ em cùng đi.”

“Bọn họ từng cùng nhau đi nghe nhạc ư?” Lý Kiện dụi điếu thuốc đã hút hết vào cái gạt tàn, lại châm một điếu khác.

Vấn đề này khiến Đỗ Vân Bằng im lặng mất mấy giây.

“Bọn họ không đi nghe nhạc. Chu Lệ Phần giới thiệu bạn cho mẹ em.” Cậu ta cúi gằm mặt xuống.

“Giới thiệu bạn? Giới thiệu bạn gì?”

“Giới thiệu... bạn trai.” Giọng của Đỗ Vân Bằng lại càng nhỏ hơn, trên khuôn mặt cậu ta xuất hiện vẻ hổ thẹn và tổn thương: “Quan hệ của cha mẹ em không tốt, mẹ em muốn ly hôn với cha em. Bọn họ đã không ở cùng nhau nữa rồi.”

Lý Kiện đưa hai ngón tay đang kẹp điếu thuốc lên gãi trán.

“Sao cậu lại biết Chu Lệ Phần giới thiệu bạn trai cho mẹ cậu?”

“Có một lần em nhìn thấy mẹ em ăn mặc rất đẹp đi ra ngoài. Em đã bám theo bà ấy. Em nhìn thấy mẹ em và Chu Lệ Phần cùng nhau đi vào công viên, Chu Lệ Phần giới thiệu một người đàn ông cho mẹ em. Bọn họ cười cười nói nói, mẹ em có vẻ rất vui.” Ánh mắt Đỗ Vân Bằng vô cùng nặng nề, cậu ta nhìn đăm đăm vào chiếc bàn trước mặt Cao Cạnh: “Bà ấy đã giới thiệu cho mẹ em mấy người bạn trai rồi.”

“Có ai là thành công không?”

“Hầu như đều chỉ được một thời gian rồi lại chia tay.”

Lý Kiện chăm chú nhìn khuôn mặt của Đỗ Vân Bằng một lúc, lại kéo vấn đề trở về ngày xảy ra vụ án.

“Được rồi, nói tiếp về chuyện xảy ra trong ngày 29 tháng 8 đi! Sau khi cậu đến công viên, khoảng lúc nào thì gặp Chu Lệ Phần?”

“Sau khi chương trình ca nhạc kết thúc, em bưng chiếc hòm gỗ đứng cạnh quầy hàng bán đồ ăn, bà ta trông thấy liền đi về phía em. Em nói với bà ta rằng em lén đến đây mở quầy hàng, sợ người của phòng quản lý công viên phát hiện, nên đã giấu một chiếc hòm khác ở trong khu rừng. Bà ta muốn bắt chẹt em, liền đòi thêm mấy cái bánh bao nữa, nói là có thể làm bữa sáng cho ngày hôm sau. Em bảo bà ta theo em vào rừng lấy.” Đỗ Vân Bằng nói đến đây thì đột nhiên dừng lại.

“Nói tiếp đi!” Lý Kiện thúc giục.

“Có thể cho em uống một hớp nước không?” Cậu ta hỏi.

Lý Kiện nháy mắt ra hiệu cho Cao Cạnh, Cao Cạnh liền lập tức rót một cốc nước cho Đỗ Vân Bằng. Đỗ Vân Bằng dường như đang rất khát, uống một hơi hết ngay cốc nước đó.

“Bây giờ thì có thể nói rồi chứ?” Lý Kiện hỏi.

“Vâng.” Đỗ Vân Bằng khẽ gật đầu: “Bà ta đi theo em vào trong rừng mà không hề nghi ngờ gì cả. Khu rừng đó là nơi yên tĩnh nhất trong công viên. Buổi tối hôm trước, em đã lén đến công viên, đào sẵn một cái hố nhỏ. Ở đó có rất nhiều lá cây bị cắt xuống, em bèn dùng lá cây che kín cái hố lại, người khác không dễ gì phát hiện ra cái hố. Sau khi Chu Lệ Phần gặp em, em đã cho bà ta uống một cốc sữa đậu vị sô cô la pha thuốc ngủ. Sau khi theo em vào rừng, bà ta rất nhanh đã trở nên mơ mơ màng màng, em nói với bà ta rằng bà ta có lẽ đã bị cảm nắng rồi. Em bảo bà ta ngồi xuống một tảng đá bên cạnh gốc cây, bà ta dựa lưng vào gốc cây rồi lập tức ngủ thiếp đi. Kế đó, em đẩy bà ta xuống dưới cái hố kia, dùng lá cây đậy lên thân thể bà ta.” Đỗ Vân Bằng nói đến đây liền thở dài một hơi, rồi lại kể tiếp: “Lúc đó, có lẽ em đã căng thẳng quá, khi đi không ngờ lại quên mất không mang theo cái hòm. Đến lúc đạp xe về được nửa đường em mới phát hiện ra nên sau đó đã quay lại công viên một lần nữa.”

“Cậu đã trở lại đó một lần nữa ư?”

“Vâng.”

“Lúc cậu trở lại công viên là vào khoảng mấy giờ?”

“Chừng năm giờ ba mươi phút.”

“Nói tiếp đi!”

“Em vốn đặt chiếc hòm kia bên dưới một tảng đá lớn. Khi em trở lại thì chiếc hòm vẫn còn ở đó, em liền ôm chiếc hòm lên rồi đi luôn.”

“Vậy Chu Lệ Phần thì sao? Cậu có nhìn xem bà ta thế nào rồi không?”

Đỗ Vân Bằng khẽ lắc đầu.

“Em thấy lá cây đã che kín bà ta nên cũng không tới xem kỹ nữa. Mà em cũng sợ bà ta tỉnh dậy sẽ giữ em lại, do đó liền vội vã rời đi.” Đỗ Vân Bằng lại thở dài một hơi, nói tiếp: “Em vốn cho rằng bà ta sẽ còn quay về. Em chỉ muốn cho bà ta một bài học, để bà ta toàn thân dính đầy bùn đất, nhưng em không ngờ bà ta lại không bao giờ quay về nữa. Về sau, em có đến đó định tìm bà ta, nhưng lại không tìm được. Thực ra em cũng quên mất mình đã đào hố ở chỗ nào rồi.”

Chuyện này là sao chứ? Đỗ Vân Bằng chỉ cho Chu Lệ Phần uống thuốc ngủ rồi dùng lá cây phủ lên người bà ta ư? Chu Lệ Phần rõ ràng là bị vật cứng đánh chết, chẳng lẽ Đỗ Vân Bằng vẫn đang nói dối? Nhìn vẻ mặt cậu ta quả thực không giống như đang nói dối chút nào. Cao Cạnh ngoảnh mặt nhìn qua phía Lý Kiện, Lý Kiện cũng đang nhíu chặt đôi mày.

“Đỗ Vân Bằng, chắc cậu cũng biết đây là nơi nào chứ?” Lý Kiện nói.

Đỗ Vân Bằng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào bọn họ, khuôn mặt lộ rõ vẻ nghi hoặc.

“Em biết.”

“Vậy cậu hãy nhìn hàng chữ ở xung quanh đi, đọc lên cho tôi nghe!” Giọng nói của Lý Kiện tràn ngập sự uy nghiêm.

Ánh mắt Đỗ Vân Bằng càng tỏ ra nghi hoặc.

“Những lời em nói đều là sự thực.” Cậu ta nói.

“Được rồi, vậy cậu đã cho Chu Lệ Phần uống bao nhiêu viên thuốc ngủ?”

“Mười viên. Trong ngăn kéo của mẹ em chỉ có đúng mười viên thôi.” Đỗ Vân Bằng lại bổ sung thêm một câu: “Những lời của em đều là sự thực. Em thừa nhận có khả năng em đã giết người, nhưng thuốc ngủ thì đúng là chỉ có mười viên.”

Lý Kiện cúi đầu nhìn những tài liệu trên bàn, mấy ngón tay không ngừng di động bên trên đó. Một lát sau, anh ta ngẩng đầu lên hỏi: “Cậu nói cậu đã dùng lá cây phủ lên người Chu Lệ Phần đúng không?”

“Vâng.”

“Vậy khi cậu đi, bà ta vẫn còn sống chứ?”

“Bà ta vẫn sống. Em chỉ dùng lá cây phủ lên người bà ta thôi. Em nghĩ, khi có người đi qua nơi đó, có lẽ sẽ không cẩn thận giẫm vào cái hố, như vậy sẽ có thể khiến bà ta tỉnh dậy. Cho dù không có ai đi qua, rồi bà ta cũng sẽ tự tỉnh dậy thôi. Đến lúc đó, khắp người bà ta đều là bùn đất, cũng coi như em đã trị cho bà ta một trận rồi.” Đỗ Vân Bằng nói vẻ trẻ con.

“Chẳng lẽ cậu không sợ sau khi bà ta tỉnh dậy sẽ đi tìm cậu tính sổ sao?” Lý Kiện vừa hỏi vừa nhìn chăm chăm vào khuôn mặt Đỗ Vân Bằng.

“Em cũng đã nghĩ rồi. Sau khi bà ta tỉnh dậy, em sẽ nói với bà ta là dù em có gọi thế nào bà ta cũng không chịu tỉnh, cuối cùng em chỉ đành bỏ đi. Như vậy bà ta nhất định sẽ tưởng rằng mình ngủ say quá, cuối cùng không cẩn thận ngã từ trên tảng đá xuống dưới cái hố kia.” Đỗ Vân Bằng có chút buồn bực nói: “Điều này cũng không có gì là khó giải thích cả. Bà ấy từng làm anh trai em bị bỏng, cho dù có biết là em làm như vậy thì cũng chẳng thể làm gì được em.”

Căn phòng thẩm vấn trở nên yên lặng.

“Sau đó thì sao?” Một hồi lâu sau, Lý Kiện mới hỏi tiếp.

“Em đã quay về.”

“Lần thứ hai cậu rời khỏi công viên là lúc mấy giờ?”

“Chừng năm giờ bốn mươi lăm phút.”

“Có ai có thể làm chứng cho việc này không?”

Đỗ Vân Bằng lắc đầu.

Ngón tay Lý Kiện gõ nhẹ lên bàn mấy cái.

“Đỗ Vân Bằng, động cơ gì đã khiến cậu có ý đồ mưu sát Chu Lệ Phần như thế?”

“Em căm hận bà ta. Bà ta thường xuyên nói xấu cha em trước mặt mẹ em, chia rẽ hai người bọn họ. Nếu không phải vì bà ta, mẹ em cũng không ghét cha em đến thế. Tình cảm giữa bọn họ vốn rất tốt, mẹ em còn từng đan áo len cho cha em...” Giọng Đỗ Vân Bằng đột nhiên trở nên nghẹn ngào, cậu ta ngoảnh đầu qua hướng khác, dùng mu bàn tay lau nước mắt: “Nhà em trước đây vốn cái gì cũng đều tốt cả, nhưng kể từ khi Chu Lệ Phần trở thành bạn của mẹ em, tất cả mọi thứ đều thay đổi. Em căm hận bà ta! Bà ta bị như thế cũng là đáng đời!”

Lý Kiện hoàn toàn dửng dưng trước sự đau khổ của cậu ta.

“Bây giờ hãy nói đi, buổi tối ngày 1 tháng 4, cậu đã làm những gì?”

Nước mắt của Đỗ Vân Bằng lại một lần nữa chảy xuống.

“Buổi tối hôm đó cậu đã gặp Phó Viễn đúng không?” Lý Kiện lại hỏi.

Đỗ Vân Bằng cúi đầu nhìn sàn nhà, trên khuôn mặt xuất hiện vẻ tuyệt vọng: “Được rồi, em biết có giấu giếm cũng không ích gì nữa cả, bọn anh sớm muộn cũng sẽ phát hiện ra thôi. Đúng thế, em và Phó Viễn đã cùng đến một nơi.”

“Nơi nào?”

“Một nơi nằm trên đường Thải Vân. Cô ấy dẫn em đi. Bọn em đứng chờ ở phía dưới một ngôi nhà chung cư. Đầu tiên là nhìn thấy cha mẹ của Phó Viễn gặp nhau. Bọn họ nói với nhau mấy câu gì đó, rồi mẹ cô ấy nấp kín đi. Sau đó mẹ em tới, cha cô ấy đón mẹ em vào nhà...” Nước mắt của Đỗ Vân Bằng đã khô, cậu ta ngẩn ngơ nhìn về phía trước: “Cho tới hôm đó em mới biết, thì ra thời gian gần đây mẹ em đều đến đó nên mới không ở nhà buổi tối. Em vốn cho rằng không có Chu Lệ Phần, bà ấy và cha em sẽ hòa hảo trở lại, nhưng...” Cậu ta khẽ lắc đầu, thoáng nở một nụ cười thê thảm.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx