sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Bí ẩn chiếc nhẫn ngọc Sapphire - Chương 14

14. Động cơ phạm tội

Buổi trưa hôm sau, Bạch Tiểu Ba, Vương Kiện, Triệu Mật và Đỗ Vân Hạc lần lượt bưng theo hộp cơm trưa của mình đến tập trung tại bàn của Mạc Lan.

“Bây giờ cậu đã có thể nói rồi chứ. Chuyện rốt cuộc là như thế nào? Có phải cậu đã sớm biết hung thủ là cậu ta rồi phải không?” Bạch Tiểu Ba cất tiếng hỏi đầu tiên. Sau khi biết tin hôm qua Tiết Chấn đã tấn công Vương Kiện, cậu ta liền một mực quấn lấy Mạc Lan để hỏi về chuyện này.

“Ban đầu tớ chỉ hơi nghi ngờ cậu ta một chút thôi, nhưng đó là bởi vì tính cách của cậu ta quá đáng ghét. Còn nói đến thật sự hoài nghi thì đó là từ sau khi biết Đỗ Vân Bằng từng nhắc đến chiếc nhẫn kia với cảnh sát.” Mạc Lan vừa nói vừa mở hộp cơm của mình ra.

“Cậu rốt cuộc muốn nói tới chiếc nhẫn nào vậy. Đến bây giờ tớ vẫn cảm thấy rối tinh rối mù hết cả lên.” Triệu Mật nói.

“Cũng chẳng trách cậu lại cảm thấy rối tinh rối mù. Thực ra là có tới ba chiếc nhẫn.” Mạc Lan cười híp mắt cắn lấy một miếng cánh gà trong hộp cơm của mình, sau đó mới nói tiếp: “Chiếc nhẫn thứ nhất là chiếc mà Chu Lệ Phần đã đeo trên tay trước khi chết; chiếc thứ hai là chiếc nhẫn giả mà Khưu Tiểu Mi đã lừa lấy của tớ; còn chiếc thứ ba thì là chiếc nhẫn thật mà cha tớ đã đưa cho tớ, cũng chính là chiếc mà Vương Kiện lấy ra cho các cậu xem. Tớ đã lấy một ít ruột bút chì gẫy nhét vào trong cái kẽ hở kia, hê hê!”

“Sao lại còn có một chiếc nhẫn giả nào nữa thế?” Đỗ Vân Hạc hào hứng hỏi. Tâm trạng cậu ta hôm nay không tệ, trên người mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh da trời.

“Chiếc nhẫn giả đó vốn là của tớ, về sau bị Khưu Tiểu Mi lừa lấy mất. Bây giờ nó và chiếc nhẫn của Chu Lệ Phần đều được tìm thấy ở chỗ ông Phó Tranh Vanh, cha của Phó Viễn. Thì ra Phó Tranh Vanh thường xuyên chạy đến phòng của Khưu Tiểu Mi trộm đồ, ông ta biết chìa khóa phòng Khưu Tiểu Mi được giấu ở chỗ mấy đôi giày. Phó Viễn từng lo rằng ngày 3 tháng 4 ông ta đã lẻn vào nhà mình. Bởi vì chỉ cần ông ta đến, vị trí của những đôi giày sẽ thay đổi. Tớ đoán bạn ấy đã đặt giày ở những vị trí đặc biệt.” Mạc Lan vừa ăn cơm vừa nói.

“Thì ra chiếc nhẫn cậu đưa tớ xem lúc trước chỉ là nhẫn giả. Vậy tại sao mụ phù thủy kia phải lừa lấy chiếc nhẫn giả đó của cậu chứ?” Triệu Mật dùng đôi đũa khẽ chọc vào bát cơm.

“Đừng gấp, cứ để từ từ tớ kể cho!” Mạc Lan uống một ngụm canh sườn nhỏ, sau đó mới nói tiếp: “Tớ nghĩ, Khưu Tiểu Mi chắc cũng biết chiếc nhẫn của Chu Lệ Phần đã bị Phó Tranh Vanh lấy mất. Ban đầu, bà ta không hề để tâm, vì dù sao tiền mà Phó Tranh Vanh lừa được từ chỗ những người phụ nữ khác cũng được đưa về cho bà ta tiêu xài. Sau này chỉ cần Phó Tranh Vanh chia tay với đối phương, bà ta đi đòi lại chiếc nhẫn đó về là được. Nhưng trong một lần tình cờ, bà ta nhìn thấy cái hòm ở tiệm mì Tiểu Đình. Điều này khiến bà ta nhớ lại chuyện xảy ra gần một năm trước. Khi đó, bà ta đã vô tình phát hiện ra thi thể của Chu Lệ Phần trong công viên Trung Đàm, lấy đi chiếc nhẫn trên tay Chu Lệ Phần.” Mạc Lan đưa mắt nhìn Đỗ Vân Hạc, nói: “Tớ đoán, bà ta không nhìn thấy em trai cậu. Sau khi lấy được chiếc nhẫn, bà ta liền vội vã bỏ đi, có thể chỉ liếc sơ qua chiếc hòm ấy thôi. Mà có lẽ, bốn chữ tiệm mì Tiểu Đình trên chiếc hòm cũng không nhìn thấy nữa, nếu không bà ta sớm đã đi tìm em trai cậu rồi, chẳng đợi đến tận bây giờ đâu.”

“Hầy, cậu nói có lý lắm! Mà nói đến cái hòm cũ đó, chắc là vào hôm hai mươi mấy tháng Ba, mẹ tớ mang nó ra phơi nắng, vô tình để bà ta nhìn thấy.” Đỗ Vân Hạc vui vẻ nói. Kể từ sau khi em trai thoát khỏi tội giết người, cậu ta liền cảm thấy trên vai mình như bớt được một gánh nặng.

“Sau khi gọi điện cho cậu xong, Khưu Tiểu Mi liền xác định được đó chính là chiếc hòm của cửa tiệm nhà cậu và hoài nghi em trai cậu chính là hung thủ. Điều này thì tớ không hiểu lắm. Tại sao bà ta lại nhận định là em trai cậu nhỉ? Chẳng lẽ cửa tiệm nhà cậu không có người nào khác nữa sao?”

“Có thể là vì em trai tớ đã từng mang theo chiếc hòm đó ra ngoài mở quầy. Khoảng một, hai năm trước, mỗi lần có cơ hội đều là nó ra ngoài làm việc này.” Đỗ Vân Hạc giải thích.

Mạc Lan gật đầu nói: “Thì ra là như vậy. Bà ta cảm thấy em trai cậu chính là hung thủ, nên quyết định phải thăm dò trước, sau đó thì bắt chẹt. Bởi bà ta biết em trai cậu hiện giờ đang quản việc tiền nong của tiệm mì.”

“Bà ta căn bản chẳng hiểu gì về em trai tớ. Nó có làm việc vất vả đến mấy cũng không bao giờ lấy tiền của cửa tiệm. Tiền tiêu vặt của nó đều là do mẹ tớ đưa đấy!” Đỗ Vân Hạc vừa nói, vừa bực bội đấm mạnh một cái xuống bàn.

“Khưu Tiểu Mi làm sao mà biết điều này được. Chắc bà ta còn cảm thấy Đỗ Vân Bằng có một người anh trai là ngôi sao lớn như cậu, bỏ ra chút tiền nhất định không thành vấn đề. Mà nếu như em trai cậu có chuyện, chắc cậu không thể khoanh tay đứng nhìn, đúng không nào?”

“Ha ha, nói vậy cũng phải.” Nghe thấy ba chữ ngôi sao lớn, Đỗ Vân Hạc liền bất giác cười vang.

“Khưu Tiểu Mi đang nóng ruột muốn dùng chiếc nhẫn để thăm dò Đỗ Vân Bằng, nhưng chiếc nhẫn lại bị Phó Tranh Vanh lấy mất. Phó Tranh Vanh đã về quê tảo mộ từ ngày 20 tháng 3, cho đến chiều ngày 1 tháng 4 mới quay về. Phải làm thế nào đây? Lúc này vừa khéo lại có tớ xuất hiện. Đầu óc tớ tự dưng lú lẫn, không ngờ lại đi tìm bà ta xem bói. Mà khi đó, trong cặp tớ lại vừa khéo có một chiếc nhẫn ngọc sapphire. Khi tớ mở cặp ra, không cẩn thận đã để cho bà ta nhìn thấy, thế là bà ta liền đòi giá rất cao. Tớ hết cách, chỉ đành dùng chiếc nhẫn đặt cọc chỗ bà ta. Bà ta nói đợi mấy ngày nữa sẽ để tớ dùng tiền mặt chuộc chiếc nhẫn đó về, nhưng sau này tớ không có cách nào tìm được bà ta nữa.”

“Thì ra mụ phù thủy đó lừa lấy chiếc nhẫn của cậu là vì mục đích này.” Triệu Mật giật mình hiểu ra.

“Đúng thế, chính là có mục đích này! Nhưng, chiếc nhẫn ấy là giả, bà ta có lẽ nào lại không biết chứ? Cha tớ chỉ mất năm mươi đồng để mua chiếc nhẫn ấy. Cho dù không thể nhìn ra, kiểm tra một chút là phát hiện ra thôi. Gần nhà Khưu Tiểu Mi có tiệm cầm đồ và tiệm vàng, bà ta có đủ thời gian để giám định xem chiếc nhẫn ấy là thật hay giả. Việc gì phải vì một chiếc nhẫn giả mà đi lừa gạt người khác chứ? Về sau tớ mới hiểu ra, mục đích của bà ta không phải là lừa lấy chiếc nhẫn của tớ. Bà ta chỉ muốn dùng chiếc nhẫn của tớ để đi thăm dò Đỗ Vân Bằng. Thực ra, nếu không nhìn kỹ thì chiếc nhẫn giả đó cũng chẳng khác nhẫn thật là mấy.”

“Cũng phải, nhìn thoáng qua thì hai chiếc nhẫn đó chắc cũng gần như nhau.” Bạch Tiểu Ba tán đồng.

“Cho dù đã từng nhìn thấy thì cũng không thể nhớ được hình dáng cụ thể của chiếc nhẫn. Tiết Chấn hoàn toàn không nhận ra chiếc nhẫn đó của tớ không phải là nhẫn của Chu Lệ Phần. Khưu Tiểu Mi chính là vì hiểu được điều này nên mới làm như thế. Tớ nghĩ, nếu như Khưu Tiểu Mi không chết, đợi sau khi gặp Phó Tranh Vanh và lấy được chiếc nhẫn thật, bà ta cũng sẽ trả lại chiếc nhẫn kia cho tớ thôi.”

“Cậu nói bà ta cầm chiếc nhẫn giả kia của cậu đi thăm dò Vân Bằng, có phải là lần cùng ăn mì với Tiết Chấn trong tiệm mì nhà tớ không?” Đỗ Vân Hạc hỏi.

“Chính là lần đó đấy. Khưu Tiểu Mi muốn thăm dò em trai cậu. Bà ta cho rằng hung thủ nhất định sẽ nhận ra chiếc nhẫn trên tay Chu Lệ Phần. Vì vậy mà bà ta đã nói rất nhiều lời nước đôi. Nhưng em trai cậu căn bản không hiểu được dụng ý trong những lời nói của bà ta, cậu ấy còn từng chủ động nhắc đến chuyện chiếc nhẫn với cảnh sát, mà Tiết Chấn thì lại không nhắc đến điều này chút nào. Tiết Chấn biết Chu Lệ Phần có một chiếc nhẫn ngọc sapphire, cậu ta còn biết trong hôm mất tích mẹ mình đã đeo chiếc nhẫn đó. Nếu Khưu Tiểu Mi khoe chiếc nhẫn trên tay mình ra với cậu ta, đó chẳng lẽ không phải là một manh mối quan trọng hay sao? Nhưng cậu ta lại không hề nhắc đến điều này với cảnh sát. Quả thực rất kỳ lạ! Trên thực tế, Tiết Chấn chưa từng nói với bất cứ người nào về nội dung cuộc nói chuyện giữa mình và Khưu Tiểu Mi. Tớ cảm thấy điều này có thể giải thích là tính cách cậu ta hướng nội, không muốn nói chuyện với người khác, cũng có thể giải thích là: Cậu ta không hy vọng người khác biết Khưu Tiểu Mi có nắm được một manh mối quan trọng.”

“Nghe cậu nói như vậy, tớ mới thấy đúng là lạ thật! Xem ra đây chính là động cơ khiến Tiết Chấn giết chết Khưu Tiểu Mi rồi nhỉ? Cậu ta cho rằng Khưu Tiểu Mi đang đe dọa mình. Mà trên thực tế, Khưu Tiểu Mi lại đang nói bóng gió với Đỗ Vân Bằng.” Bạch Tiểu Ba vừa nói vừa dùng đũa gõ vào hộp cơm.

“Đúng rồi, đầu óc Tiểu Ba cũng thông minh ghê đấy!” Mạc Lan khen ngợi.

“Ha ha, cậu quá khen rồi. Nhưng cậu ta đã giết Khưu Tiểu Mi bằng cách nào chứ?” Bạch Tiểu Ba cười hỏi.

“Nói một cách đơn giản thì là thế này: Buổi tối hôm đó, sau khi rời khỏi bữa tiệc sinh nhật của Đỗ Vân Hạc, cậu ta liền đi về nhà. Có thể cậu ta đã nhìn thấy Khưu Tiểu Mi đi ra ngoài, lại nhớ ra Phó Viễn vẫn còn tham gia bữa tiệc sinh nhật, cho rằng trong nhà bọn họ không có người, vì thế liền lén trèo qua cửa sổ phòng ngủ của Khưu Tiểu Mi để vào nhà bọn họ. Cậu ta vốn muốn tìm chiếc nhẫn kia. Ai ngờ, Khưu Tiểu Mi và Phó Viễn lại đột nhiên trở về, cậu ta đành nấp vào một chỗ. Sau khi bọn họ cãi nhau xong, Phó Viễn liền đi ra khỏi nhà, Khưu Tiểu Mi thì lên giường đi ngủ. Cậu ta đã dùng chiếc chày cán bột đánh ngất bà ta. Thấy bà ta lăn xuống đất, cậu ta lại dùng con dao phay chém vào cổ bà ta.”

“Tàn nhẫn!”

“Đáng ghét!”

“Cậu hãy nói về Chu Lệ Phần đi, tại sao Tiết Chấn lại muốn giết Chu Lệ Phần? Tớ muốn nghe chuyện này!” Triệu Mật lớn tiếng nói.

“Cậu ta biết Chu Lệ Phần sau khi nghe nhạc xong sẽ đi vòng qua chợ một lát. Vì thế, sau khi đá bóng xong liền tính chuẩn thời gian, chừng hơn năm giờ một chút thì đến đó. Cậu ta vốn muốn dẫn Chu Lệ Phần đến một chỗ vắng vẻ nào đó rồi giết chết, nhưng lại nhìn thấy bà ấy đang đi vào trong khu rừng kia. Ở đó có một tấm biển chỉ đường viết là nhà vệ sinh. Cho rằng Chu Lệ Phần muốn đi vệ sinh, cậu ta liền đợi ở chỗ một quầy bán sách bên cạnh lối vào của khu rừng. Cứ đợi như thế cho đến khi nửa tiếng đồng hồ trôi qua, cậu ta càng đợi càng cảm thấy không ổn, bèn đi vào trong rừng xem thử. Cậu ta phát hiện Chu Lệ Phần đã rơi vào trong một cái hố và còn đang hôn mê. Cảm thấy đây là một cơ hội tốt để giết người, cậu ta bèn chuẩn bị ra tay. Nhưng khi cậu ta giơ hòn đá lên chuẩn bị đập xuống, Chu Lệ Phần đột nhiên tỉnh lại. Chu Lệ Phần ý thức được cậu ta muốn làm gì, vì thế liền lập tức phản kháng. Chiếc nhẫn của bà ấy đã cào xước tay cậu ta, máu cũng vì thế mà chảy vào trong kẽ hở của chiếc nhẫn. Nhưng cuối cùng, bà ấy vẫn bị đập chết. Sau khi bà ấy chết, Tiết Chấn lại chạy đến chỗ vườn ươm của công viên, tìm lấy một chiếc xẻng, rồi xúc đất vùi lên thi thể Chu Lệ Phần. Còn Khưu Tiểu Mi đã vào rừng trong lúc cậu ta chạy đi tìm chiếc xẻng. Bà ta phát hiện ra thi thể, cũng phát hiện ra cái hòm của tiệm mì, nhưng lại chỉ tháo chiếc nhẫn trên tay Chu Lệ Phần ra rồi bỏ đi. Trước khi đi, có lẽ bà ta còn chỉnh lại đám lá cây che trên thi thể Chu Lệ Phần. Sau đó Đỗ Vân Bằng lại quay lại, lúc trước đó cậu ta đi vội quá nên đã quên mất cầm theo cái hòm. Cậu ta nhìn thấy cái hố mà Chu Lệ Phần đang ngủ vẫn y nguyên như cũ, dường như không có động tĩnh gì cả, nên cũng không nhìn kỹ mà rời đi luôn.”

“Nhưng, nếu Khưu Tiểu Mi có thể nhìn thấy cái hòm của cửa tiệm nhà tớ, tại sao Tiết Chấn lại không nhìn thấy chứ?” Đỗ Vân Hạc tò mò hỏi.

“Em trai cậu để chiếc hòm đó dưới một tảng đá lớn, Tiết Chấn vừa khéo lại không nhìn thấy. Thực ra, khi đó cậu ta rất căng thẳng, căn bản không chú ý xem xung quanh có những thứ gì.”

“Tớ còn có một vấn đề nữa.” Vương Kiện khẽ ho lên hai tiếng, nói: “Bọn họ đều đến vào thời gian xấp xỉ nhau, chẳng lẽ lại không nhìn thấy nhau hay sao?”

“Tuy rằng thời gian xấp xỉ nhau, nhưng vẫn có khả năng không nhìn thấy nhau đấy. Khi Đỗ Vân Bằng và Chu Lệ Phần cùng đi vào rừng, hai người bọn họ luôn ở cách nhau một quãng, Tiết Chấn nhìn từ phía sau nên chỉ thấy Chu Lệ Phần. Còn khi Đỗ Vân Bằng rời khỏi khu rừng lần thứ nhất, Tiết Chấn đang ở chỗ quầy bán sách, cho nên chắc cả hai đều không chú ý tới nhau. Khưu Tiểu Mi thì đi vào rừng từ đầu bên kia, và cũng rời khỏi khu rừng từ phía đó. Bà ta khám bệnh cho người ta ở đầu bên kia khu rừng. Nghe nói đó là địa điểm mở quầy cố định của bà ta. Do đó, cả Tiết Chấn và Đỗ Vân Bằng đều không nhìn thấy bà ta. Còn về Tiết Chấn, dù có người nhìn thấy cậu ta thì cũng chưa chắc đã nhận ra. Cậu ta đã cải trang trước khi tới đó.”

“Người này đúng là đáng sợ thật! Sao cậu ta phải mưu hại cả mẹ ruột của mình chứ?” Triệu Mật nói giọng đầy căm ghét.

“Hồi tốt nghiệp cấp hai, cậu ta vốn muốn thi vào trường chuyên toàn quốc, nhưng vì không đủ điểm nên bị trượt. Cậu ta cảm thấy tất cả đều là lỗi của Chu Lệ Phần, là do bà ấy làm hỏng những ước mơ của cậu ta. Mà hơn nữa, ba lần kiểm tra không đạt điểm chuẩn kia cũng đều là những tai họa hết sức ghê gớm đối với cậu ta. Ngoài ra, mẹ cậu ta đối xử với bà nội cậu ta cũng không được tốt.” Mạc Lan nói.

“Thật không thể tin được, như vậy mà cũng có thể trở thành động cơ giết người sao?” Đỗ Vân Hạc thở dài nói.

“Người với người đúng là không giống nhau!” Vương Kiện nói chen vào một câu.

Mạc Lan khẽ cười, uống một ngụm canh nữa rồi nói: “Thực ra, ban đầu tớ còn hoài nghi Đỗ Vân Bằng hơn, bởi vì nhìn cậu ta có vẻ rất đáng ngờ. Sau này, khi nghe Tiết Chấn nói ra một câu, tớ mới bắt đầu chú ý đến cậu ta.”

“Câu gì vậy?” Đỗ Vân Hạc hỏi.

“Cậu ta nói, trong buổi tối hôm sinh nhật bọn cậu, Phó Viễn đã dẫn Đỗ Vân Bằng đi gặp cha cô ấy và bà A. Sao cậu ta lại biết được chuyện này chứ?” Mạc Lan cẩn thận nói tránh tên của Tiêu Mẫn. Đỗ Vân Hạc đưa mắt nhìn cô vẻ cảm kích. Cô lại nói tiếp: “Cậu ta nói mình biết được từ chỗ hàng xóm. Điều này là không thể nào. Hàng xóm có lẽ cũng biết về mối quan hệ giữa cha của Phó Viễn và bà A, nhưng chắc chắn không thể biết buổi tối hôm đó Phó Viễn đã đưa Đỗ Vân Bằng đến chỗ bọn họ. Đương nhiên, có thể là buổi tối hôm đó, cậu ta đã bám theo Phó Viễn và Đỗ Vân Bằng, nhưng khi tớ hỏi cậu ta cha của Phó Viễn ở đâu thì cậu ta lại không trả lời được. Sau này tớ lại nghĩ tới một điều nữa, đó là cho dù cậu ta có bám theo bọn họ thì cũng không thể biết Phó Viễn đã đưa Đỗ Vân Bằng đến đó. Tại sao không phải là Đỗ Vân Bằng đưa Phó Viễn đi chứ? Tại sao cậu ta lại có thể biết rõ sự việc như vậy?”

“Tại sao?” Đỗ Vân Hạc lại hỏi tiếp.

“Người hiểu rõ nội tình chỉ có Phó Viễn và em trai cậu, nhưng hai người bọn họ đều không thể tự mình nói cho cậu ta biết. Vậy thì chỉ có duy nhất một khả năng thôi, đó là cậu ta đã nghe lén bọn họ nói chuyện. Nhưng muốn nghe lén được thì phải đứng rất gần, trên đường thì không thể, vì chắc chắn sẽ bị phát hiện. Vậy thì là ở đâu đây? Tớ chợt nghĩ đến chiếc đồng hồ ở nhà Phó Viễn. Tại sao nó lại chạy nhanh hơn một tiếng đồng hồ? Lúc Phó Viễn và Đỗ Vân Bằng tới đường Thải Vân, tại sao lại vừa khéo nhìn thấy Khưu Tiểu Mi, sau đó còn nhìn thấy cả Phó Tranh Vanh và bà A? Rồi tớ đã hiểu ra, đó là vì Phó Viễn đã giở trò. Sau khi phát hiện ra hành vi xấu xa của cha mẹ mình, bạn ấy liền quyết định vạch trần chuyện này, cố ý điều chỉnh cho động hồ chạy nhanh, nhằm làm cho việc Khưu Tiểu Mi và cha bạn ấy gặp mặt bị bạn gái mới của ông ta phát hiện. Đáng tiếc, Khưu Tiểu Mi vẫn kịp thời phát hiện ra thời gian chính xác. Thời gian hẹn gặp giữa bà ấy và Phó Tranh Vanh có lẽ là muộn hơn một chút, nhưng vì nhầm lẫn về thời gian, cho nên bà ấy đã không kịp nói với Phó Tranh Vanh về chuyện chiếc nhẫn mà đành phải vội vã trở về. Khưu Tiểu Mi nhất định đã đoán được là Phó Viễn giở trò. Đây mới là nguyên nhân thật sự khiến hai mẹ con bọn họ cãi nhau trong buổi tối hôm đó. Phó Viễn thừa nhận với mẹ việc mình đã dẫn Đỗ Vân Bằng đến chỗ đó, mà chuyện này vừa khéo lại bị một người nào đó nấp trong nhà bọn họ nghe thấy. Tiết Chấn đã nghe được những điều này ở ngay tại hiện trường. Cậu ta cũng chỉ có thể nghe được nội tình câu chuyện vào lúc đó mà thôi, không còn cơ hội nào khác nữa. Bởi vì sau lần đó, Phó Viễn và Đỗ Vân Bằng không nói chuyện với nhau lần nào, cũng không có lý do gì để nhắc tới chuyện kia.”

“Oa, Mạc Lan thật giống một thám tử tài ba quá!” Triệu Mật không kìm được cất lời tán dương.

“Ha ha, chuyện nhỏ thôi.” Mạc Lan cười khẽ, lại tiếp tục ăn miếng cánh gà, rồi cặp mắt cô đột nhiên sáng lên: “Đúng rồi, tớ quên chưa nói tới ba mưu kế mà Tiết Chấn bày ra ở hiện trường, bao gồm mảnh giấy, chiếc đồng hồ quả quýt và cái chày cán bột.”

“Đó là những mưu kế gì vậy?” Bạch Tiểu Ba tò mò hỏi.

“Tớ đã phát hiện ra một mảnh giấy trong cuốn sách của Phó Viễn, trên đó viết “ngày Cá tháng Tư không gặp không về”. Thực ra đó là do Tiết Chấn viết. Từ cuộc cãi nhau giữa Khưu Tiểu Mi và Phó Viễn, cậu ta được biết buổi tối hôm đó Đỗ Vân Bằng rất tức giận, do đó liền viết mảnh giấy đó ám chỉ buổi tối ngày 1 tháng 4 Phó Viễn có hẹn với người khác, muốn khiến cảnh sát chú ý tới Đỗ Vân Bằng. Nhưng bên trên mảnh giấy đó lại không có dấu vân tay. Điều này chứng tỏ người viết đã đeo găng tay. Thường thì khi bạn bè viết giấy cho nhau sẽ không đeo găng tay, càng không thể nào cố ý xóa dấu vân tay đi được. Cho nên, mảnh giấy này rõ ràng là có người cố ý đặt ở đó, có khả năng là muốn vu oan giá họa. Thứ hai là chiếc đồng hồ quả quýt. Chiếc đồng hồ này cậu ta vô ý nhặt được trên sân tập thể dục. Cậu ta biết là của Đỗ Vân Bằng nhưng bản thân cậu ta lại rất thích nó, cho nên đã không chịu trả lại. Cậu ta cố ý để chiếc đồng hồ quả quýt đó ở lại hiện trường cũng là vì nghe lén được cuộc cãi nhau giữa hai mẹ con Phó Viễn. Cậu ta cảm thấy làm như vậy lại càng dễ khiến cảnh sát nghi ngờ Đỗ Vân Bằng. Thứ ba là cái chày cán bột. Tớ vốn cho rằng cậu ta cố ý mang theo một cái chày cán bột tới, ai ngờ cái chày cán bột đó lại là của nhà hàng xóm của Khưu Tiểu Mi. Cậu ta đã lấy nó ở trên bệ cửa sổ nhà họ. Buổi tối hôm đó, cậu ta dự định tìm thấy chiếc nhẫn xong rồi sẽ giết người. Ban đầu, cậu ta vốn muốn dùng cái chày cán bột đó để giết Khưu Tiểu Mi, nhưng vì lo rằng dùng nó chưa chắc đã giết nổi bà ta, nên về sau lại dùng cả con dao phay nữa. Có điều, cậu ta để cái chày cán bột ở lại đó cũng là để đổ tội cho Đỗ Vân Bằng.”

“Đúng là đồ khốn!” Đỗ Vân Hạc khẽ mắng.

“Còn nữa...” Mạc Lan nói với Triệu Mật: “Buổi tối hôm đó, khi chúng ta chạm mặt cậu ta ở nhà Khưu Tiểu Mi, thực ra cậu ta cũng đang tìm chiếc nhẫn. Những cuốn sách giáo khoa mà chúng ta tìm thấy cũng là do cậu ta để vào.”

“Sách giáo khoa ư? Sao cậu ta phải mang những cuốn sách giáo khoa ấy đến nhà Khưu Tiểu Mi chứ?” Triệu Mật cảm thấy khó hiểu vô cùng.

“Tiết Chấn biết không thể giấu được cuộc nói chuyện với Khưu Tiểu Mi ở tiệm mì, sự tình đến cuối cùng rất có thể sẽ dây dưa đến vụ án Chu Lệ Phần mất tích. Do đó, cậu ta bèn quyết định thuận nước đẩy thuyền, cũng tiện chứng minh rằng mình rất thành thực. Chiêu này quả thực đã hiệu nghiệm, cảnh sát không đã hoài nghi gì cậu ta.” Mạc Lan thở dài một hơi, cười nói: “Thứ duy nhất khiến cậu ta cảm thấy lo lắng chính là chiếc nhẫn kia, bởi vì bên trên đó thật sự có máu của cậu ta. Đây chính là nguyên nhân khiến cậu ta nhất định muốn tìm được chiếc nhẫn.”

“Mạc Lan, những điều này cậu nghe nói được từ đâu vậy?” Bạch Tiểu Ba hỏi.

“Tớ nghe được từ chỗ cảnh sát, chính xác một trăm phần trăm!” Mạc Lan đắc chí khoe ra nguồn tin của mình.

Vương Kiện cười hỏi: “Có phải là anh cảnh sát đã cứu tớ không? Tớ từng nhìn thấy anh ấy và cậu cùng ăn cơm trưa trong công viên ở gần trường học.”

Mạc Lan giật nảy mình, khuôn mặt cô lập tức đỏ bừng lên.

“A, cậu nhìn thấy rồi sao?”

“Hừm, không ngờ cậu lại bỏ mặc tớ để đi ăn trưa với bạn trai!” Triệu Mật kích động kêu lên: “Nói đi, anh ta có phải là người yêu của cậu không? Mau thành thực khai báo!”

Mạc Lan ngượng ngùng lườm Triệu Mật một cái.

“Cái gì mà người yêu chứ, đừng có nói linh tinh!” Cô cầm hộp cơm của mình lên, bắt đầu tập trung vào việc ăn cơm. Bất kể người khác có hỏi gì thêm cô cũng không chịu trả lời.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx