sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Bí ẩn chiếc nhẫn ngọc Sapphire - Chương 13

13. Chiếc nhẫn ngọc sapphire

Đỗ Vân Hạc không ngờ sau khi em trai bị cảnh sát bắt, mình còn có thể nhận được lời mời của Mạc Lan, đó là lời mời đến nhà cô tham gia một buổi liên hoan. Mà cậu ta càng bất ngờ hơn khi chính mình không ngờ lại đồng ý ngay lập tức mà chẳng hề do dự chút nào. Lẽ ra cậu ta nên từ chối. Chính Mạc Lan đã phát hiện ra thi thể của Chu Lệ Phần, cuối cùng dẫn đến việc em trai cậu ta bị bắt. Đối với cậu ta mà nói, Mạc Lan chính là người mang đến vận xui. Nhưng mấy ngày nay, cậu ta đã nhìn đủ nước mắt của mẹ mình, nghe đủ tiếng thở dài của cha mình, cậu ta chỉ muốn ra ngoài một chút, mặc kệ nơi đó là đâu.

Hơn nữa, Mạc Lan dường như cũng không cho phép cậu ta từ chối.

“Cậu nhất định phải tới đấy, Đỗ Vân Hạc. Nếu cậu không tới, cậu nhất định sẽ phải hối hận!”

Đỗ Vân Hạc không hiểu Mạc Lan nói như vậy là có ý gì, cũng không hiểu tại sao cô lại nhất quyết yêu cầu cậu ta tham gia, nhưng cậu ta cũng chẳng có chút tò mò. Từ sau khi em trai xảy ra chuyện, cậu ta đã chẳng còn chút hứng thú nào với bất cứ chuyện gì.

Có điều, buổi tối hôm đó khi đến nhà Mạc Lan, cậu ta quả thực đã có chút kinh ngạc Tiết Chấn không ngờ cũng có mặt ở đó.

“Sao cậu lại ở đây?” Đỗ Vân Hạc hỏi.

“Mạc Lan mời tớ đến.” Tiết Chấn trả lời vẻ dửng dưng, nhưng trong ánh mắt lại có phần đắc chí.

Đúng là gặp phải ma thật rồi. Từ sau khi mẹ của con chuột này được tìm thấy, gã dường như đã trở thành bạn của Mạc Lan. Gã rốt cuộc có chỗ nào hơn người chứ? Tại sao lại có thể khiến Mạc Lan quên chuyện cái hộp cơm kia? Là lòng thông cảm của Mạc Lan dạt dào quá đáng, hay là con chuột này đã giở trò quỷ quái gì để lừa lấy tình bạn của Mạc Lan?

“A ha!” Khi đi tới bên cạnh Đỗ Vân Hạc, Bạch Tiểu Ba liền cười khẩy hai tiếng, nói: “Tiết Chấn đến đây, tớ quả thực đã không ngờ tới. Có điều, cậu đến đây, tớ lại càng thấy bất ngờ. Mạc Lan, cậu rốt cuộc nghĩ như thế nào vậy? Sao lại gọi cả người nhà của hung thủ giết người đến đây làm gì?”

Đỗ Vân Hạc cảm thấy mình như vừa bị tát một cú nặng nề, khuôn mặt đau đớn bỏng rát. Cậu ta rất muốn lên tiếng phản bác, ai là hung thủ giết người chứ? Vụ án đã kết thúc rồi sao? Cảnh sát đã nói gì rồi sao? Tòa án đã phán quyết rồi sao? Cậu dựa vào cái gì mà nói em trai tớ là hung thủ giết người?... Dù nghĩ vậy nhưng cậu ta vẫn biết biện bạch như thế căn bản chẳng có chút ý nghĩa nào cả. Sự thực đã ở ngay trước mắt, công bố kết quả chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Cậu ta vốn đã muốn đi rồi, nhưng một câu nói của Mạc Lan đã khiến cậu ta thay đổi chủ ý.

“Tiểu Ba, em trai của Đỗ Vân Hạc chưa chắc đã là hung thủ.” Cô nói.

“Cái gì?” Tất cả mọi người đều đồng thanh.

Mạc Lan bưng ra một đĩa sa lát hoa quả đặt lên mặt bàn, nói vẻ thản nhiên như không có việc gì xảy ra: “Chúng ta hãy đi chuẩn bị cho bữa tối trước đã, đợi lát nữa tớ sẽ nói cho các cậu biết ai là hung thủ thật sự.”

Giờ đây, Đỗ Vân Hạc dù có thế nào cũng không chịu đi nữa, cậu ta còn vội vã bước theo Mạc Lan vào trong bếp.

“Mạc Lan, cậu đang đùa đấy có phải không?” Đỗ Vân Hạc thấp giọng hỏi.

“Tất nhiên là không rồi.” Mạc Lan ngẩng đầu lên, để làn gió vi vu bên ngoài cửa sổ thổi lên khuôn mặt. Các đường nét trên khuôn mặt cô tuyệt đẹp, làn da trắng mịn nõn nà, đáng tiếc là bây giờ Đỗ Vân Hạc lại không có tâm trạng để thưởng thức vẻ đẹp ấy. Cậu ta chỉ muốn biết Mạc Lan rốt cuộc đang có suy nghĩ quỷ quái gì.

“Vậy tại sao cậu biết?...” Đỗ Vân Hạc không nói tiếp nữa, cậu ta quả thực không muốn nói ra mấy chữ “em trai tớ có phải là hung thủ hay không”. Mạc Lan thì lại nở nụ cười khe khẽ.

“Đỗ Vân Hạc, tớ hỏi cậu một chuyện. Buổi sáng ngày 1 tháng 4, Khưu Tiểu Mi gọi điện đến tiệm mì Tiểu Đình, có phải là cậu đã nghe điện thoại không?”

“Đúng vậy.”

“Khi đó bà ấy nói với cậu thế nào?” Mạc Lan ngoảnh đầu nhìn cậu ta.

Nội dung của cuộc điện thoại đó, hôm trước Đỗ Vân Hạc đã khai báo toàn bộ với cảnh sát rồi, giờ kể lại cũng không phải là chuyện gì khó khăn.

“Bà ấy hỏi mùa hè năm ngoái cửa tiệm nhà tớ có từng mở quầy ở công viên Trung Đàm không. Bà ấy nhìn thấy trong tiệm có cái hòm rất quen mắt, hình như đã từng nhìn thấy ở khu rừng trong công viên rồi. Khi đó tớ đang vội ra ngoài, liền tùy tiện trả lời bà ấy, nói là cửa tiệm nhà tớ đúng là từng mở quầy ở đó. Bà ấy nói, chẳng trách lại từng gặp em trai tớ ở đó, sau đó lại khen em trai tớ hiểu chuyện, nói là mấy ngày nữa muốn gặp nó, đến lúc đó sẽ lại gọi điện thoại cho nó.”

“Vậy buổi tối ngày 1 tháng 4, em trai cậu về nhà lúc mấy giờ?”

“Chừng hơn chín giờ một chút.” Nói đến đây, cậu ta lại trở nên lo lắng: “Tớ đã nói với cảnh sát, sau khi về nhà nó không ra ngoài thêm lần nào nữa, nhưng bọn họ dường như không tin lời của tớ!” Cậu ta nghĩ, nếu lúc ở tiệm mì mình không làm ra vẻ khôn ngoan nói dối giúp em trai, có lẽ bọn họ cũng không có thái độ như thế với lời khai của mình. Cuối cùng, cậu ta cũng hiểu được đạo lý trong câu chuyện Sói đến rồi.

“Hừ!” Một âm thanh đột nhiên vang lên từ bên cạnh, cậu ta ngoảnh đầu nhìn qua, phát hiện đó chính là Tiết Chấn.

“Tớ đang nói chuyện với Mạc Lan, cậu đừng có mà nghe lén!” Đỗ Vân Hạc lạnh lùng cảnh cáo Tiết Chấn, không hề khách sáo chút nào.

“Hừ!” Tiết Chấn cười khẩy một tiếng, lắc lắc cái đầu hình lập phương của mình, đi thẳng về phía phòng khách.

“Mạc Lan, tại sao cậu lại mời cái gã khốn ấy đến? Cậu ta đúng là người bị hại không sai, nhưng con người cậu ta...” Đỗ Vân Hạc không kìm được cất tiếng oán trách với Mạc Lan.

Mạc Lan liếc nhìn Tiết Chấn lúc này đã đi đến một góc phòng khách, đang làm bộ làm tịch cầm một tờ báo ở đó lên, rồi cô thấp giọng nói: “Cậu đừng có nhìn cậu ta bằng ánh mắt như vậy, muốn cứu em trai cậu, tất cả đều phải dựa vào cậu ta đấy.”

Thật hay giả vậy? Đỗ Vân Hạc ngoảnh đầu lại, nhìn Tiết Chấn với vẻ khó tin. Con chuột này mà chịu giúp đỡ em trai mình sao? Không phải chứ?

Nửa giờ sau, thức ăn dùng cho bữa liên hoan đã được dọn hết lên bàn, tất cả mọi người đều ngồi xuống xung quanh chiếc bàn ăn.

“Mạc Lan, hôm nay cậu đã chuẩn bị cho bọn tớ những gì thế?” Bạch Tiểu Ba nhìn chằm chằm vào những món ăn trên bàn, thất vọng nói: “Sao lại không có bò bít tết? Món bò bít tết lần trước thật quá ngon, đến giờ nhớ lại tớ vẫn còn nhỏ dãi đây này!”

“Đồ quỷ đói, chỉ biết ăn thôi!” Triệu Mật dùng đũa gắp một miếng gà nấu rượu lên bỏ vào đĩa của cậu ta, hậm hực nói: “Ăn đi! Còn dám nhắc đến bò bít tết nữa, lần trước một mình cậu đã ăn hết cả!”

Bạch Tiểu Ba cắn một miếng thịt gà, lại nói: “Cũng không thể trách tớ được. Vương Kiện nói là không muốn ăn. Cậu thì đi với Mạc Lan rồi. Cuối cùng, chỉ còn lại một mình tớ. Tớ mà không ăn, chẳng lẽ lại để lãng phí hết đồ ăn hay sao? Thực ra, chuyện này muốn trách thì phải trách Mạc Lan, ai bảo cậu ấy không đợi chúng ta ăn đồ nướng xong rồi hãy đi tìm tử thi chứ?!” Bạch Tiểu Ba ý thức được mình dùng từ không đúng lắm, có chút chột dạ liếc mắt nhìn qua phía Tiết Chấn.

Tiết Chấn thì lại có vẻ như không nghe thấy gì, tự rót cho mình một cốc nước, uống lấy một ngụm.

“Gặp phải chuyện đáng sợ như vậy, ai còn có bụng dạ nào mà ăn hả trời! Hơn nữa các cậu không biết đâu... Tớ xui xẻo lắm, sau khi cảnh sát đi, tớ mới phát hiện cái chìa khóa của mình đã bị mất rồi, cuối cùng chỉ đành...” Vương Kiện cầm một lát bánh mì lên, chỉ tay vào đĩa bơ, hỏi Mạc Lan: “Cái này là pho mát đúng không?”

“Là bơ thực vật, mùi vị không nặng như pho mát. Cậu nếm thử đi!” Mạc Lan đưa con dao nhỏ dùng để cắt bơ tới, lại tò mò hỏi: “Cậu chỉ đành thế nào? Vương Kiện, đừng có nói được nửa chừng thì dừng như thế chứ!”

“Tớ chỉ đành đi tìm khắp nơi thôi. Về sau tớ vẫn tới chỗ cái hố kia thêm một lần nữa.” Vương Kiện cắt lấy một miếng bơ nhỏ, cẩn thận quệt lên lát bánh mì, sau đó bẻ lát bánh mì thành hai nửa và gập lại, đưa vào trong miệng cắn lấy một miếng: “Tớ đã tìm thấy chiếc chìa khóa của mình ở chỗ đó, mà ngoài ra, tớ còn tìm thấy một thứ kỳ lạ khác. Các cậu xem này!” Vương Kiện dùng bàn tay còn lại móc từ trong túi ra một chiếc nhẫn ngọc sapphire, khoe ra trước mặt mọi người.

“Oa! Không ngờ cậu còn nhặt được đồ quý nữa!” Bạch Tiểu Ba nhảy dựng lên định giật lấy, Vương Kiện lập tức giấu chiếc nhẫn đó ra sau lưng. “Cậu thật bủn xỉn! Xem thử một chút thôi cũng không được sao?” Bạch Tiểu Ba bực bội nói.

“Nhìn thì được, nhưng đừng có động chân động tay như thế chứ!” Vương Kiện nói, chậm rãi đưa chiếc nhẫn từ sau lưng ra.

Đỗ Vân Hạc cũng rất tò mò.

“Cậu nhặt được nó ở đâu vậy?” Cậu ta hỏi.

“Đúng thế, ở chỗ nào lại có cái nhẫn này vậy?” Triệu Mật cũng hỏi.

“Tớ phát hiện thấy nó trong một hốc cây. Thấy ở đó có thứ gì đó lấp lánh, tớ liền cho rằng đó là chìa khóa của mình.” Vương Kiện lại cắn một miếng bánh mì nữa, sau đó mới nói tiếp: “Thực ra, tớ cũng biết chìa khóa của mình đáng lẽ không thể rơi vào trong hốc cây, nhưng khi nhìn thấy phía đó có ánh sáng, tớ đã không kìm được mà đi tới, muốn xem thử xem đó là cái gì. Không ngờ lại nhặt được chiếc nhẫn này.”

“Có thể cho tớ xem thử không?” Tiết Chấn hỏi.

“Có thể thì có thể, nhưng tốt nhất là đừng tùy tiện sờ vào, bởi vì tớ chuẩn bị giao nó cho cảnh sát.” Vương Kiện dè dặt nói, rồi lại nhìn qua phía Mạc Lan: “Trong tài liệu mà Mạc Lan đã từng được xem qua có nói Chu Lệ Phần - cũng chính là mẹ cậu - trong hôm mất tích đã đeo một chiếc nhẫn ngọc sapphire. Bọn tớ đều cảm thấy đây có khả năng chính là chiếc nhẫn của bà ấy.”

Đỗ Vân Hạc kinh ngạc vô cùng.

“Ồ, là của bà ấy sao?”

“Chỉ là hoài nghi thôi, bởi vì chiếc nhẫn nằm trong một hốc cây ở ngay bên cạnh cái hố. Mà hơn nữa cũng rất trùng hợp, Chu Lệ Phần có đeo một chiếc nhẫn ngọc sapphire trong hôm bị giết.” Vương Kiện nói.

“Vậy thì tớ càng phải xem mới đúng.” Tiết Chấn cũng ghé sát người tới, Vương Kiện đưa chiếc nhẫn đến trước mặt cậu ta.

“Tiện thể cũng để cậu xem thử, đây có phải là nhẫn của mẹ cậu không?”

Tiết Chấn im lặng ngắm nghía một hồi lâu, Bạch Tiểu Ba cũng đang chăm chú nhìn chiếc nhẫn, đột nhiên lại kêu lên một tiếng: “Ấy, trên chiếc nhẫn này hình như có vết máu!”

“Vậy ư?” Triệu Mật vội vàng ghé sát tới, luôn miệng hỏi: “Ở đâu vậy, ở đâu vậy?”

“Nhìn xem, ở đây này!” Bạch Tiểu Ba vừa nói vừa dùng ngón tay chỉ vào một kẽ hở bên rìa viên đá quý.

“Đây là vết máu sao?” Triệu Mật nhìn chăm chăm vào cái vết đen sì đó.

“Sau khi máu khô đi màu sắc sẽ biến thành như vậy.” Mạc Lan giải thích. Cô đang làm cho mình một cái bánh mì kẹp nho nhỏ.

“Ôi mẹ ơi, không chừng đây lại là chứng cứ phạm tội ấy chứ!” Bạch Tiểu Ba vỗ vào bờ vai gày gò của Vương Kiện một cái, vui vẻ nói: “Lần này cậu đã lập công rồi, mau mang nó đi giao cho cảnh sát đi!”

“Tớ cũng nghĩ như vậy đấy.” Vương Kiện mỉm cười liếc nhìn Mạc Lan: “Mạc Lan cũng đã khuyên tớ rồi, nhưng tớ còn không hiểu, tại sao chiếc nhẫn này lại ở đó được nhỉ?”

“Có thể đã có người cố ý giấu nó ở đó chăng, bởi vì để ở nhà thì không an toàn.” Mạc Lan nói.

“Là ai?” Đỗ Vân Hạc hỏi.

“Là Khưu Tiểu Mi.”

“Là bà ấy ư?”

“Đương nhiên là bà ấy rồi. Không phải bà ấy đã từng cho em trai cậu xem một chiếc nhẫn ngọc sapphire lúc ở tiệm mì sao? Bà ấy còn nói, bà ấy từng nhìn thấy Chu Lệ Phần trong hôm Chu Lệ Phần chết. Tớ hoài nghi, chiếc nhẫn này chính là do bà ấy tháo ra từ trên tay Chu Lệ Phần.” Mạc Lan tự rót cho mình một cốc cà phê, khẽ nhấp một ngụm, lại nói tiếp: “Bà ấy muốn dùng chiếc nhẫn này để bắt chẹt em trai cậu, nhưng lại sợ để ở nhà thì không an toàn, bởi vì Phó Viễn và bà ấy rất không ưa nhau, mà quan hệ giữa Phó Viễn và em trai cậu thì lại khá ổn. Bà ấy sợ chiếc nhẫn sẽ bị Phó Viễn mang đi mất nên đã giấu nó trong hốc cây. Nếu không phải vì phát hiện ra thi thể của Chu Lệ Phần, ai có thể nghĩ ra Khưu Tiểu Mi sẽ giấu nhẫn ở đó chứ!”

Đỗ Vân Hạc cảm thấy sự phân tích của Mạc Lan rất có lý. Nếu vậy thì chẳng phải chứng tỏ hung thủ vẫn là Vân Bằng hay sao? Nhưng vừa rồi cô ấy còn nói, Vân Bằng chưa chắc đã là...

“Mạc Lan, vừa nãy không phải cậu đã nói cậu sẽ cho mọi người biết ai mới là hung thủ thật sự sao?” Triệu Mật đột nhiên nói. Đây cũng chính là vấn đề mà Đỗ Vân Hạc muốn biết. Cậu ta liền vội vã phụ họa theo.

“Đúng thế, Mạc Lan, mau nói đi!”

Ai ngờ, Mạc Lan lại hé miệng nở một nụ cười tinh nghịch.

“Hung thủ á, hung thủ chính là người để lại máu trên chiếc nhẫn này.”

Ngất mất! Đây mà gọi là đáp án ư?

“Mạc Lan, vừa rồi cậu đã nói là cậu không đùa, hình như cậu đã biết hung thủ là ai rồi thì phải...” Đỗ Vân Hạc nghiêm túc nhìn Mạc Lan như muốn nói cho cô biết, lời của cô đối với cậu ta quan trọng đến mức nào. Nhưng cậu ta đã lại một lần nữa phải thất vọng.

“Ý của tớ chính là thế này đấy. Đợi sau khi Vương Kiện giao chiếc nhẫn này cho cảnh sát, chúng ta sẽ có thể biết ai là hung thủ ngay thôi.”

Cậu ta muốn hỏi, nếu như máu trên chiếc nhẫn đó là của Vân Bằng thì sao? Như vậy hung thủ chẳng lẽ lại chính là Vân Bằng?

Vân Bằng từng nói với cậu ta, nó chưa từng đánh nhau với Chu Lệ Phần, chỉ cho bà ta uống thuốc ngủ mà thôi. Thưng ai có thể đảm bảo lời của nó hoàn toàn là sự thực? - Vân Bằng, mày có nói dối không? Mày rốt cuộc có nói thật với anh không?

“Đỗ Vân Hạc, cậu hãy thả lỏng một chút đi! Hôm nay mọi người đang liên hoan đấy!” Mạc Lan vừa nói vừa rót cho cậu ta một cốc nước thật đầy.

Cậu ta thật sự đã hoàn toàn thất vọng.

Sau khi rời khỏi nhà Mạc Lan, Vương Kiện liền đi bộ về nhà. Vốn hôm nay Mạc Lan hy vọng cậu có thể đạp xe tới. “Mỗi ngày cậu đều đi xe đạp, hôm nay lại đi bộ, không phải là rất thiếu tự nhiên sao?” Trong điện thoại, cô cổ vũ Vương Kiện nên làm như thường ngày. Nhưng trùng hợp thế nào, hôm nay xe đạp của cậu lại bị hỏng nên chỉ đành cáo lỗi với cô.

“Hết cách rồi, xem ra cũng đành phải như vậy thôi.” Giọng Mạc Lan có chút buồn chán.

Buổi tối hôm qua, Mạc Lan đã gọi điện thoại cho Vương Kiện, cô muốn nhờ cậu giúp một chuyện. Sau khi nghe xong lời kể của Mạc Lan, Vương Kiện không hề nghĩ ngợi gì lập tức đồng ý ngay. Tuy lời của Mạc Lan thoạt nghe thì có vẻ viển vông, nhưng cậu biết đó nhất định không phải là trò đùa, càng không phải là suy luận nhảm nhí, cô chỉ muốn tìm ra chân tướng của sự việc. Từ sau lần phát hiện ra thi thể của Chu Lệ Phần, Vương Kiện tin chắc rằng tuy Mạc Lan không phải là nữ sinh có thành tích tốt nhất trong lớp, nhưng cô nhất định là người thông minh nhất. Hơn nữa, có thể nhìn ra, cô rất có năng khiếu về phương diện phá án. Vương Kiện tình nguyện tin lời cô.

Vậy nên trong bữa tiệc hôm nay, theo những gì đã bàn bạc trước, cậu đã nói dối mọi người một chuyện. Cậu cảm thấy biểu hiện của mình hôm nay khá tự nhiên. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên làm chuyện này, nên trong lòng khó tránh khỏi có chút căng thẳng và lo lắng. Cậu cũng không biết mình có lừa được đối phương hay không. Mà nếu đối phương thật sự tin lời của cậu ta, hắn sẽ hành động thế nào nhỉ?

“Có lẽ hắn sẽ bám theo cậu. Nhưng cậu không cần phải lo lắng, sẽ có người bảo vệ cậu.” Tối qua, Mạc Lan đã đảm bảo với Vương Kiện như thế.

Hung thủ sẽ bám theo mình sao? Vương Kiện không kìm được, ngoảnh đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy có mấy người đi đường. Nếu như cậu biết ai là hung thủ thì tốt biết mấy. Tiếc là về điểm này thì ngay đến Mạc Lan cũng không thể nói chắc được.

“Tớ chỉ hoài nghi thôi, chứ cũng không biết chính xác là ai.” Cô nói.

Trong bữa tiệc hôm nay, ngoài Mạc Lan và cậu ra thì còn có những ai nữa nhỉ? Bạch Tiểu Ba, Triệu Mật, Tiết Chấn, và cả Đỗ Vân Hạc - anh trai của kẻ bị tình nghi Đỗ Vân Bằng. Đúng rồi, Đỗ Vân Hạc! Hình như cậu ta rất có hứng thú với chiếc nhẫn kia, còn đưa ra mấy câu hỏi nữa. Liệu có phải là cậu ta không nhỉ? Sao lại không thể chứ? Có lẽ hai anh em bọn họ đã cùng phạm tội, còn người em thì một mình nhận hết tội lỗi. Nghe nói Chu Lệ Phần đã từng làm cậu ta bị bỏng. Với một người coi trọng mẽ ngoài như cậu ta, gặp phải chuyện như thế nhất định sẽ rất tức giận. Hơn nữa, bị bỏng thì sẽ đau đớn biết chừng nào. Nghe nói mỗi lần thay thuốc đều đau đến xé gan xé ruột, mà nếu bị bỏng nghiêm trọng, thậm chí còn phải cấy da...

Cậu vừa đi vừa nghĩ. Đột nhiên, “bộp” một tiếng vang lên, có người vỗ nhẹ một cái vào vai cậu. Cậu run bắn người, vội ngoảnh đầu nhìn về phía sau.

“Là cậu à!” Vương Kiện khẽ thở phào một hơi.

“Tớ thấy cậu hình như đang có tâm sự gì đó thì phải. Vừa nãy lúc ở nhà Mạc Lan, tớ quên mất, hôm nay thầy Lưu bảo tớ thông báo với cậu một chuyện...” Người đó chỉ tay về phía một con hẻm ở phía trước, nói tiếp: “Nào, chúng ta hãy vừa đi vừa nói!”

“Chuyện gì thế?” Thầy Lưu chính là thầy giáo dạy toán của bọn họ.

Bọn họ cùng nhau đi vào con hẻm đó. Vương Kiện thầm nghĩ rằng thế này cũng tốt, có người đi cùng với mình cũng đỡ căng thẳng hơn. Nhưng sau khi đi vào trong con hẻm, người kia vẫn không hề mở miệng. “Này, thầy Lưu bảo cậu nói gì với tớ thế?” Vương Kiện lại lên tiếng hỏi, nhưng vừa ngoảnh đầu qua nhìn, người kia không ngờ đã không ở bên cạnh nữa rồi. Khi cậu đang định quay đầu tìm kiếm, chợt nghe phía sau lưng vang lên một giọng nói gần như khàn đặc.

“Thầy Lưu bảo tớ thông báo với cậu, chủ nhật tuần sau nhớ tham gia cuộc thi toán học.” Thì ra là chuyện này, Vương Kiện đang định trả lời, trên cổ đột nhiên xuất hiện một vật gì đó giống như sợi dây. Trái tim cậu giật thót, thầm kêu lên: “Không hay rồi!”

Cậu muốn gọi ra tên của người này, nhưng sợi dây đã thắt chặt lại.

Là cậu ta! Là cậu ta! Thì ra là cậu ta! Cậu ta đã tin thật rồi! Cậu ta đến đây chính là vì chiếc nhẫn! Vương Kiện phảng phất nghe thấy có người đang kêu lớn, nhưng lúc này cậu đã không còn thời gian để suy nghĩ nhiều vấn đề hơn nữa, cậu chỉ muốn ngăn cản người này thắt chặt sợi dây thừng. Sức của người này thật không nhỏ, chẳng lẽ là muốn dồn cậu vào chỗ chết sao?

Thật không dám tin có người lại muốn giết mình! Không được, không được để cho cậu ta...

“Tiết Chấn! Dừng tay!” Đúng vào lúc này, một giọng nói như sấm chợt vang lên bên tai Vương Kiện. Kế đó, cậu cảm thấy sợi dây thắt trên cổ mình được nới lỏng.

Đợi đến khi có thể đứng dậy, Vương Kiện phát hiện có một người con trai đã đè đầu Tiết Chấn xuống đất.

“Cậu vẫn ổn chứ?” Người đó hỏi cậu ta.

“Đây là ai nhỉ?” Vương Kiện thầm hỏi.

Vương Kiện đưa tay dụi mắt, dựa vào ánh đèn đường mờ mờ để quan sát tướng mạo của đối phương. Thì ra, đây chính là viên cảnh sát trẻ tuổi từng ăn cơm trưa cùng Mạc Lan trong công viên gần trường học.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx