sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Pháp sư - Bí mật của Nicholas Flamel bất tử - Chương 12 - Phần 2

Scathach nhìn xoáy vào cô bé, rồi quay mặt đi nhìn chăm chăm vào cửa sổ một cửa tiệm. Trong một thoáng Sophie nghĩ chị đang nghiên cứu cách chưng bày giày dép, Nhưng rồi cô bé nhận ra rằng Nữ chiến binh đang nhìn vào hình phản chiếu chính họ trên tấm kính. Cô bé tự hỏi không biết cô trông thấy gì.

“Không,”

cuối cùng Scathach thừa nhận.

“Chưa bao giờ có một người gần gũi, một người nào đặc biệt.”

Cô cười mím môi.

“Các Elder sợ và né tránh tôi. Còn tôi lại cố giữ không quá thân thiết với loài người. Thật là rất khó khăn khi nhìn họ già và chết đi. Đó là lời nguyền của sự bất tử: quan sát sự thay đổi của thế giới, nhìn thấy thứ em quen biết tàn lụi đi. Hãy nhớ điều này, Sophie, nếu nhỡ có ai tặng em món quà bất tử.”

Cô nói từ cuối cùng nghe như một lời báng bổ.

“Có vẻ như quá cô đơn,”

Sophie thận trọng nói. Trước đây, cô bé chưa từng nghĩ đến bất tử phải như thế nào—vẫn phải sống trong khi mọi thứ quen thuộc thay đổi đi và mọi người mình biết đều rời bỏ mình. Họ đi trong im lặng khoảng hơn chục bước trước khi Scathach quay lại nói.

“Ừ, cô đơn,”

cô thừa nhận,

“rất cô đơn.”

“Em biết cảm giác cô đơn,”

Sophie tư lự nói.

“Ba mẹ em hay đi vắng hoặc là cứ mang theo tụi em chuyển từ thành phố này sang thành phố khác, nên rất khó kết bạn. Còn giữ được bạn là hầu như không thể.”

Em cho đó là lí do em và Josh luôn rất thân nhau; tụi em không có ai khác. Bạn thân của tụi em Elle, đang ở New York. Tụi em nói chuyện với nhau qua điện thoại mọi lúc; gởi thư điện tử và chat trên IM, nhưng em chưa gặp nó từ hồi giáng sinh. Nó gửi hình qua cho em qua điện thoại di động mỗi khi nó đổi màu tóc, nhờ vậy nên em mới biết nó như thế nào,”

cô bé nói thêm với một nụ cười.

“Thế nhưng Josh thậm chí chả bao giờ chịu khó kết bạn.”

“Bạn bè là quan trọng,”

Scathach đồng tình, siết chặt cánh tay Sophie nhè nhẹ.

“Nhưng nếu bạn bè đến rồi đi, thì em lại luôn có gia đình.”

“Gia đình chị như thế nào? Bà phù thủy Endor có đề cập đến mẹ và em trai chị.”

Cả khi cô bé đang nói, những hình ảnh từ kí ức Bà phù thủy vẫn hiện ra trong trí cô bé; một phụ nữ già hơn có khuôn mặt nhọn, đôi mắt đỏ như máu và một thanh niên nước da tái mé với bộ tóc đỏ chói.

Nữ chiến binh nhún vai khó chịu.

“Lâu nay chúng tôi không nói chuyện nhiều với nhau. Cha mẹ tôi là những Elder, sinh ra và lớn lên trên hòn đảo Danu Talis. Khi bà ngoại Dora của tôi rời hòn đảo để đến dạy loài người đầu tiên, họ đã không tha thứ cho bà. Như nhiều Elder, họ coi loài người chỉ giỏi hơn thú dữ một chút. ‘Tò mò’, cha tôi gọi họ như vậy.”

Một cảm giác ghê tởm thoáng qua trên gương mặt cô.

“Thành kiến luôn đi cùng chúng tôi. Cha mẹ còn sốc hơn khi tôi thông báo rằng tôi sẽ làm việc với loài người, chiến đấu cho họ, bảo vệ họ khi có thể.”

“Tại sao?”

Sophie hỏi.

Giọng Scathach trở nên êm dịu.

“Điều đó với tôi là hiển nhiên, ngay cả vào lúc ấy, rằng loài người là tương lai và những ngày của giống loài Elder đang đến hồi kết thúc.”

Cô liếc xéo qua Sophie đang ngạc nhiên vài thấy dôi mắt Scathach đang sáng lên và lấp lánh, gần như thể có những giọt nước ở trong đó.

“Ch mẹ tôi cảnh báo tôi rằng, nếu tôi bỏ nhà đi, tôi sẽ mang xấu hổ đến cho dòng họ và họ sẽ từ tôi.”

Giọng Scathach kéo dài ra thành sự im lặng.

“Nhưng chị vẫn bỏ đi,”

Sophie đoán.

Nữ chiến binh gật đầu.

“Tôi bỏ đi. Tôi đã không nói chuyện với họ trong một thiên niên kỉ… cho tới khi họ gặp rắc rối và cần tôi giúp,”

cô nói thêm với một nụ cười nham hiểm.

“Bây giờ thỉnh thoảng chúng tôi có nói chuyện, nhưng tôi e họ vẫn xem tôi là nguyên nhân khiến họ ngượng với mọi người.”

Sophie siết nhẹ tay cô ấy. Cô bé cảm thấy khó chịu với những gì Nữ chiến binh kể, nhưng cô cũng nhận ra rằng Scathach đã chia sẻ những điều vô cùng riêng tư, điều đó làm Sophie ngờ rằng người chiến binh cổ xưa này chưa bao giờ chia sẻ cho bất kì ai khác.

“Em xin lỗi em không cố ý làm chị buồn.”

Scathach siết tay đáp lại.

“Em không làm tôi buồn. Mà là họ—hơn hai ngàn năm qua, thật vậy—tôi có thể nhớ như vừa xảy ra hôm qua. Đã quá lâu rồi kể từ khi có ai đó chịu khó hỏi han về cuộc đời tôi. Và hãy tin tôi, không phải tất cả đều tồi tệ cả. Tôi đã có vài chuyến đi kì diệu,”

cô nói một cách rạng rỡ.

“Tôi đã kể em nghe về thời gian tôi là ca sĩ hát chính trong một ban nhạc toàn nữ chưa? Một loại goth-punk của nhóm Spice Girls nhưng chúng tôi chỉ hát lại những bản nhạc Toris Amos. Chúng tôi rất mạnh Đức.”

Cô hạ giọng,

“Vấn đề chúng tôi đều là ma cà rồng…”

Nicholas và Josh rẽ lên đường de Dunkerque và khám phá ra rằng có cảnh sát khắp nơi.

“Cứ đi đi,”

Nicholas vội vã nói khi Josh đi chậm lại.

“Và hành động tự nhiên”

.

“Tự nhiên,”

Josh lầm bầm.

“Cháu không biết điều đó có nghĩa gì nữa.”

“Đi nhanh, nhưng đừng chạy,”

Nicholas kiên nhẫn nói.

“Cháu hoàn toàn vô tội, một cậu học sinh đang trên đường đến lớp hay đi làm việc trong kỳ nghỉ hè. Nhìn vào cảnh sát, nhưng đừng chằm chằm. Và nếu họ nhìn lại cháu, đừng ngoảnh đi nhanh quá, cứ để mắt cháu lướt trôi qua một người nào khác. Đó là những gì một người công dân bình thường vẫn làm. Nếu chúng ta bị chặn lại, chú sẽ nói chuyện. Chúng ta sẽ ổn mà.”

Ông nhìn vẻ ngờ vực trên khuôn mặt cậu bé và ông nở một nụ cười.

“Tin chú đi, chú đã làm vậy lâu lắm rồi. Bí quyết là cử động như thể ở đây cháu đang có mọi điều đúng trên thế giới này. Cảnh sát được huấn luyện để tìm kiếm những người trông có vẻ đáng ngờ và có những hành động đáng ngờ.”

“Ch không nghĩ là chúng ta rơi vào cả hai loại đó sao?”

Josh hỏi.

“Chúng ta thuộc về cái gì thì trông chúng ta giống như thế ấy—và điều đó làm chúng ta thành vô hình.”

Một nhóm ba cảnh sát thậm chí không nhìn theo hướng họ khi họ đi qua. Josh để ý thấy mỗi người mặc một kiểu đồng phục khác nhau, và những người đó dường như đang tranh cãi.

“Tốt,”

Nicholas nói khi họ xa khỏi tầm nghe.

“Cái gì tốt ạ?”

Nicholas nghiêng đầu theo hướng họ vừa đến.

“Cháu thấy những bộ đồng phục khác nhau chứ?”

Cậu bé gật đầu.

“Nước Pháp có hệ thống cảnh sát phức tạp; tại Paris thậm chí còn hơn vậy. Có Police Nationale; Gendarmerie Nationale và Prefecture de Police. Machiavelli rõ ràng là đã lôi kéo tất cả những chốt chặn ra đây để tìm kiếm chúng ta, nhưng thất bại lớn hắn luôn luôn gặp phải là do hắn cho rằng người khác cũng lý luận lạnh lùng như hắn. Rõ ràng hắn nghĩ nếu đặt tất cả những nguồn cảnh sát này trên các đường phố, họ sẽ không làm gì hết ngoài việc tìm kiếm chúng ta. Nhưng có rất nhiều sự ganh đua giữa các đơn vị khác nhau, và không nghi ngờ là mọi người đều được muốn khen ngợi vì đã bắt được những tên tội phạm nguy hiểm.

“Bây giờ chúng ta biến thành những thứ đó phải không?”

Josh hỏi, không thể che giấu nỗi cay đắng chợt đến trong giọng nói.

“Hai ngày trước, Sophie và cháu là những người vui vẻ, bình thường và bây giờ nhìn chúng cháu xem: cháu chẳng biết gì về chị gái cháu, chúng cháu bị săn đuổi, bị tấn công bởi mấy con quỷ và bây giờ nằm trong danh sách cần truy nã nhất của cảnh sát. Chú làm chúng cháu biến thành tội phạm, ông Flamel ạ. Nhưng đây không phải là lần đầu tiên chú là một tên tội phạm, phải không?”

cậu cáu kỉnh. Cậu nhét hai bàn tay vào sâu trong túi áo và nắm chặt lại thành những nắm đấm để không cho chúng run lên. Cậu vừa sợ vừa giận, và nỗi sợ hãi đã làm cho cậu liều lĩnh. Cậu chưa bao giờ nói với một người lớn như vậy từ trước tới nay.

“Không,”

Nicholas ôn tồn nói, đôi mắt xanh nhạt của ông bắt đầu lóe lên đầy nguy hiểm.

“Chú đã từng bị gọi là tội phạm. Nhưng chỉ do những kẻ thù của chú thôi. Chú thấy dường như”

ông nói thêm sau khi ngưng khá lâu,

“cháu đã nói chuyện với Tiến sĩ Dee. Và chỉ một nơi cháu có thể chạm trán hắn đó là ở Ojai, vì chỉ có lúc đó cháu mới ở ngoài tầm mắt chú.”

Josh không hề nghĩ đến việc chối.

“Cháu gặp Dee khi cả ba người bận rộn với Bà Phù thủy,”

cậu bướng bỉnh thừa nhận.

“Ông ta nói với cháu nhiều về”

“Chú chắc chắn là hắn đã làm vậy mà,”

Flamel lẩm bẩm. Ông kiềm chế lại chờ một nhóm sinh viên đi xe đạp và mô-bi-lét phóng qua; rồi ông băng qua đường. Josh vội vã theo sau.

“Ông ấy nói chú không bao giờ nói mọi thứ với bất cứ ai.”

“Đúng,”

Flamel đồng ý.

“Nếu cháu nói với người ta mọi thứ, cháu sẽ lấy đi cơ hội học hỏi của họ.”

“Ông ấy nói chú ăn trộm cuốn sách của Pháp sư Abraham hồi ở Louvre.”

Nicholas bước thêm năm bảy bước nữa rồi mới gật đầu.

“Nào, giả thiết điều này cũng là đúng,”

ông nói,

“dù nó không thẳng tắp như hắn ta muốn vẽ ra. Chắc chắn, hồi thế kỷ mười bảy, cuốn sách có một thời gian ngắn rơi vào tay Hồng y Richelieu.”

Josh lắc đầu.

“Đó là ai?”

“Cháu chưa bao giờ xem Ba Chàng Lính Ngự Lâm à?”

Flamel hỏi đầy ngạc nhiên.

“Chưa. Cả phim cũng chưa.”

Flame“Chú có một bản copy trong cửa tiệm …”

ông mở lời, và rồi ngừng lại. Khi ông ra khỏi tiệm sách hôm thứ năm, nó đã thành một đống giấy vụn rồi.

“Richelieu xuất hiện trong nhiều cuốn sách—và phim ảnh nữa. Đây là một người thật và người ta gọi ông là Giáo chủ Rouge Đệ nhất—Hồng y Giáo chủ—được đặt tên như vậy vì chiếc áo choàng đỏ của hồng y,”

ông giải thích.

“Ông ta là Tể tướng của Vua Louis XIII, nhưng thực tế ông là người điều hành đất nước. Năm 1632, Dee tìm cách bắt chú và cô Perenelle trong một vùng của thành phố cổ. Những tên bộ hạ của hắn bao vây cô chú; có những con mà cà rồng trong lòng đất bên dưới chân cô chú, những con Quạ Hút máu truy đuổi cô chú khắp đường phố.”

Nicholas nhún vai khó chịu với hồi ức này và ngước mắt nhìn quanh, gần như ông sợ phải nhìn thấy các sinh vật đó xuất hiện lần nữa.

“Chú bắt đầu nghĩ rằng thà chú phải phá hủy cuốn Codex còn hơn là nhìn thấy nó rơi vào tay Dee. Rồi cô Perenelle đề nghị một chọn lựa cuối cùng: tụi chú có thể giấu cuốn sách trong đám đông. Đơn giản và sáng suốt.”

“Chú đã làm gì?”

Josh hỏi, bây giờ lại đâm ra tò mò.

Hàm răng Flamel lóe lên khi ông cười.

“Chú yết kiến Hồng y Richelieu và tặng ông ta cuốn sách.”

“Chú cho ông ta cuốn sách? Ông ta có biết nó là gì không

“Đương nhiên là biết. Cuốn sách của Abraham nổi tiếng mà, Josh—hoặc có thể dùng từ khét tiếng chắc là đúng hơn. Lần sau cháu có online, tra nó xem.”

“Ông Hồng y có biết chú là ai không?”

cậu hỏi. Lắng nghe Flamel nói, thật dễ—quá dễ tin những gì ông nói. Và bất giác cậu nhớ Dee đã đáng tin như thế nào hồi ở Ojai.

Flamel mỉm cười, nhớ lại.

“Hồng y Richelieu tin chú là một trong những hậu duệ của Nicholas Flamel. Vì thế khi bọn chú tặng ông ta cuốn sách của Abraham, ông ta đã cất nó và thư viện của mình.”

Nicholas vừa cười nhẹ vừa lắc đầu.

“Một nơi an toàn nhất trên khắp nước Pháp.”

Josh cau mày.

“Nhưng khi nhìn vào nó, chắc chắn ông ta phải thấy là những con chữ chuyển động chứ?”

“Perenelle đã ếm bùa trên cuốn sách. Đó là một dạng đặc biệt của thần chú—đơn giản, rõ ràng một cách đáng ngạc nhiên, mặc dù chưa bao giờ chú có thể nắm vững nó được—vì thế khi ông hồng y nhì vào cuốn sách, ông đã thấy những gì ông ta mong đợi: những trang tiếng Hy Lạp hoa mỹ và chữ viết Sy-ri.”

“Dee có bắt được chú không?”

“Suýt chút nữa. Cô chú trốn xuống sông Se Cái xà lan. Đích thân Dee đứng trên cầu Pont Neuf với cả chục tên ngự lâm quân và nã rất nhiều phát đạn vào tụi chú. Tất cả đều trật lất hết; mặc cho danh tiếng của lính ngự lâm, họ là những tay súng kinh khủng,”

ông nói thêm.

“Và rồi, một hai tuần sau, chú và Perenelle trở lại Paris, đột nhập vào thư viện và ăn cắp lại cuốn sách của cô chú. Vì thế chú cho rằng cháu có thể nói là Dee đúng,”

ông kết luận.

“Chú là một tên ăn cắp.”

Josh tiếp tục đi trong im lặng; cậu không biết tin vào cái gì. Cậu muốn tin Flamel; làm việc trong tiệm sách bên người đàn ông này, cậu dần dần thích và kính trọng ông. Cậu muốn tin cậy ông… song cậu không bao giờ có thể tha thứ cho ông vì ông đã đặt Sophie vào nguy hiểm.

Flamel liếc lên liếc xuống dọc con đường; rồi đặt bàn tay lên vai Josh, ông lái cậu xuyên dòng xe cộ lạng lách để băng qua con đường de Dunkerque.

“Đề phòng trường hợp chúng ta đang bị theo dõi,”

ông nói nhẹ nhàng, đôi môi ông gần như không mấp máy khi họ lao xuyên qua dòng xe cộ sáng sớm.

Khi họ đã băng qua đường xong, Josh rũ vai khỏi tay Flamel.

“Những gì Dee nói mang rất nhiều ý nghĩa,”

cậu tiếp tục.

“Chú chắc vậy rồi,”

Flamel nói trong tiếng cười lớn.

“Tiến sĩ John Dee đã từng có nhiều lốt trong cuộc đời dài và lắm màu sắc, một người Hung-ga-ri và một nhà toán học, một nhà giả kim vàên gián điệp. Nhưng để chú nói cháu nghe, Josh, hắn thường là một tên đểu và luôn luôn là kẻ nói dối. Hắn là bậc thầy nói dối và chỉ nói một nữa sự thật, hắn hành nghề và hoàn thiện ngón nghề của hắn trong những thời kỳ nguy hiểm nhất. Thời Elizabeth, hắn biết rằng lời nói dối giỏi nhất là một lời nói dối bọc quanh một cái lõi sự thật.”

Ông dừng, đôi mắt hấp háy trên đám đông đang ào qua quanh họ.

“Hắn còn nói gì khác với cháu nữa?”

Josh ngần ngừ một chút trước khi trả lời. Cậu định không tiết lộ tất cả những gì trong cuộc nói chuyện với Dee nhưng rồi cậu nhận ra rằng có thể là cậu đã nói quá nhiều mất rồi.

“Dee nói rằng chú chỉ dùng những câu thần chú trong cuốn Codex cho lợi ích riêng của chú.”

Nicholas gật đầu.

“Đây là một điểm đúng. Chú dùng thần chú bất tử để giữ Perenelle và chính chú sống, đó là sự thật. Và chú dùng công thức hòn đá tạo vàng để biến kim loại thường thành vàng và than đá thành kim cương. Để chú nói cho nghe, bán sách không thu được đồng nào cả. Nhưng bọn chú chỉ làm ra đủ của cải mình cần—bọn chú không tham lam.”

Josh đi nhanh lên phía trước Flamel, rồi quay người lại đối diện với ông.

“Chuyện này không phải về tiền bạc,”

cậu bốp chát.

“Có quá nhiều thứ khác chú có thể đang làm cùng với những gì có trong cuốn sách đó. Dee nói nó có thể được dùng để biến thế giới này thành một iên đường, có thể chữa lành mọi bệnh tật, sửa chữa được cả môi trường nữa.”

Cậu thấy khó hiểu khi một ai đó không muốn làm điều này.

Flamel ngừng lại trước mặt Josh. Đôi mắt ông gần như nằm ngang tầm mắt cậu nhỏ.

“Đúng, có những câu thần chú trong cuốn sách sẽ làm được tất cả những việc ấy và nhiều, nhiều nữa kìa,”

ông nói nghiêm túc.

“Chú đã xem lướt qua những câu thần chú trong cuốn sách có thể biến thế giới này thành một đống than xỉ, những câu khác sẽ làm sa mạc nở hoa. Nhưng Josh, thậm chí nếu chú có thể làm những câu thần chú đó—mà thật ra là chú không thể—thì những thành phần trong cuốn sách không phải là nguyên liệu của chú mà chú có thể sử dụng.”

Đôi mắt xanh nhạt của Flamel hướng vào mắt cậu và Josh bây giờ đã tin rằng Nhà Giả kim đang nói sự thật.

“Chú và Perenelle chỉ là những Người Canh Giữ cuốn sách. Đơn giản là cô chú được giao phó việc cầm giữ nó cho đến khi có thể chuyển nó cho những chủ nhân xứng đáng. Họ sẽ biết cách sử dụng nó.”

“Nhưng ai là chủ nhân xứng đáng? Họ ở đâu?”

Nicholas Flamel đặt cả hai tay lên vai Josh và nhìn chăm chăm và đôi mắt màu xanh nhạt của cậu.

“Phải, chú đang hi vọng,”

ông nói rất nhẹ nhàng,

“rằng đó có thể là cháu và Sophie. Thật vậy, chú đang đem mọi thứ ra đánh cược—cuộc sống của chú, cuộc sống của Perenelle, sự sống còn của toàn thể nhân loại này—rằng đó chính là tụi cháu.”

Đứng trên đường de Dunkerque, nhìn vào mắt Nhà Giả kim, đọc được sự thật trong mắt ông, Josh cảm thấy mọi người mờ nhạt đi hết cứ như là chỉ có họ đứng một mình trên phố. Cậu nuốt nước bọt khó khăn.

“Và chú tin như vậy hả?”

“Bằng cả con tim mình,”

Flamel nói một cách giản dị.

“Và mọi thứ chú đã làm, chú làm để bảo vệ cháu và Sophie đồng thời chuẩn bị cho cháu những gì sắp xảy đến. Cháu phải tin chú, Josh. Cháu phải tin. Chú biết cháu giận bởi vì những gì đã xảy ra với Sophie, nhưng chú sẽ không bao giờ để cô bé bị nguy hiểm.”

“Giờ này chị ấy chắc hẳn đã chết hoặc rơi vào hôn mê rồi,”

Josh lẩm bẩm.

Flame lắc đầu.

“Nếu con bé là một người thường, thì đúng, điều đó có thể xảy ra. Nhưng chú biết con bé không phải là người thường. Cả cháu cũng không phải,”

ông nói thêm.

“Bởi vì luồng điện của chúng cháu?”

Josh hỏi, moi được bao nhiêu thông tin thì cứ moi.

“Bởi vì các cháu là cặp song sinh huyền thoại.”

“Và nếu chú sai? Chú có nghĩ rằng: chuyện gì xảy ra nếu chú sai không?”

“Thì Elder Đen tối sẽ trở lại.”

“Chuyện đó tồi tệ ghê lắm sao?”

Josh ngạc nhiên thốt ra. Nicholas mở miệng định trả lời nhưng vội khép chặt môi vào nhau, cắn lại những gì ông suýt nói ra, nhưng trước đó Josh đã nhìn thấy một tia lửa giận lóe lên rất nhanh dội ngang gương mặt ông. Cuối cùng, Nicholas gượng một nụ cười. Nhẹ nhàng, ông xoay người Josh lại để cậu đối diện với con đường.

“Cháu thấy gì?”

ông hỏi.

Josh lắc đầu và nhún vai.

“Không có gì cả… chỉ là một đám người đang đi làm. Và cảnh sát đang tìm kiếm chúng ta,”

cậu nói thêm.

Nicholas chộp vai Josh và đẩy cậu xuống đường.

“Đừng nghĩ họ là một đám người,”

Flamel gay gắt răn đe.

“Đó là cách mà Dee và đồng loại của hắn nhìn loài người: những thứ mà chúng gọi là giống người. Còn chú, chú thấy từng người riêng biệt, với những mối lo âu và bận tâm, với gia đình và những người yêu quý, với bạn bè và đồng nghiệp. Chú thấy con người.”

Josh lắc đầu.

“Cháu không hiểu.”

“Dee và các Elder mà hắn phục vụ nhìn vào những người này chỉ xem họ l những nô lệ.”

Ông dừng một chút, rồi nhanh chóng nói thêm,

“Hoặc là thức ăn.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx