sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Pháp sư - Bí mật của Nicholas Flamel bất tử - Chương 23

CHƯƠNG 23

Trong phòng ngủ của mình ở tầng cao nhất của ngôi nhà, Sophie thụp vào bậu cửa sổ và nhìn xuống Champs-Elysees. Con đường rộng và có những hàng cây xanh kẻ viền ướt đẫm nước mưa và tỏa sáng bằng những ngọn đèn màu hổ phách, đỏ và trắng phản chiếu từ những chiếc xe hơi và xe buýt. Cô nhìn lại chiếc đồng hồ đeo tay của mình: bây giờ là gần hai giờ sáng ngày chủ nhật, song xe cộ vẫn nườm n. Bất cứ lúc nào sau nửa đêm, những con đường ở San Francisco đều vắng vẻ.

Sự khác biệt này nhấn mạnh rằng cô đang ở cách nhà bao xa.

Khi còn nhỏ, cô đã đi qua một giai đoạn cho rằng mọi thứ về mình đều nhàm chán. Cô ý thức phải cố gắng để kiểu cọ hơn—như Elle bạn cô, thay màu tóc hàng tuần và có một tủ quần áo đầy những kiểu dáng mới lạ nhất. Sophie đã sưu tập mọi thứ cô có thể tìm thấy về những thành phố kỳ lạ ở châu Âu nơi tạo ra thời trang và nghệ thuật mà cô đọc được trong các tạp chí: London và Paris, Rome, Milan, Berlin. Cô quyết định mình sẽ không chạy theo thời trang; cô sẽ tạo ra nét riêng cho mình. Gian đoạn đó kéo dài khoảng một tháng. Thời trang là một chuyện tốn kém, còn khoản tiền cha mẹ cấp phát cho cô và cậu em trai lại giới hạn chặt chẽ.

Dù vậy, cô vẫn mong muốn đến thăm những thành phố lớn trên thế giới. Cô và Josh đã bắt đầu bàn đến việc nghĩ hẳn một năm trước khi vào đại học hay cao đẳng để đi du lịch ba-lô vòng quanh châu Âu. Và giờ này tại đây khi đang ở một trong những thành phố xinh đẹp nhất trái đất, và cô hoàn toàn không có chút hứng thú nào để đi khám phá nó. Chỉ có một việc duy nhất cô muốn là;m ngay bây giờ là trở về San Francisco.

Nhưng cô trở lại để làm gì?

Ý nghĩ này chặn đứng ngay cơn lạnh của cô.

Dù gia đình phải chuyển nhà rất nhiều, và đi lại thì còn nhiều hơn, nhưng hai ngày trước, cô vẫn biết mình mong đợi chuyện gì trong những tháng tới. Chương trình tính đến cuối năm được v với những chi tiết chán phèo. Mùa thu, cha mẹ nhận lại chân giảng ở trường đại học ở San Francisco, và cả hai sẽ quay lại trường. Tháng mười hai, cả nhà sẽ đi du lịch theo định kỳ hằng năm đến Providence trên đảo Rhode, nơi ba đã trình bày bài thuyết trình Giáng sinh ở đại học Brown trong hai thập kỷ qua. Ngày hai mươi mốt tháng mười hai, sinh nhật hai chị em, cặp sinh đôi sẽ được đi New York để xem các cửa tiệm, ngắm đèn, nhìn cây cối ở Trung tâm Rockefeller rồi đi trượt băng. Họ sẽ ăn trưa ở Stage Door Deli: cosups matzo (bánh mì không lên men) viên và bánh xăng uých thì to bằng cái đầu người ta lận, ở giữa kẹp một lát bánh bí đỏ mỏng. Đêm trước Giáng sinh, họ sẽ hướng thẳng ra nhà gì Christine ở Montauk trên đảo Long, sẽ ở lại đó hết kỳ nghỉ rồi đón năm mới. Đó là truyền thống của gia đình trong suốt mười năm qua.

Còn bây giờ?

Sophie hít một hơi thật sâu. Bây giờ cô sỡ hữu những năng lượng và các khả năng mà hầu như cô không hiểu cái gì cả. Cô có một ký ức hầu như là một mớ pha trộn giữa sự thật với thần thoại hoang đường và kỳ quặc; cô biết những bí mật mà có thể viết lại thành một cuốn sách lịch sử. Nhưng cô đã ước ao, hơn bất cứ điều gì khác, là có cách nào đó cho cô quay ngược lại thời gian, quay trở về tới buổi sáng ngày thứ năm… trước tất cả những gì đã xảy ra. Trước khi thế giới biến đổi.

Sophie tì người vào mặt cửa kính mát lạnh. Chuyện gì sắp xảy ra? Cô sắp phải làm gì.. không phải ngay bây giờ, nhưng trong những năm tới? Em trai cô không có một định hướng nghề nghiệp nào cố định trong đầu; mỗi năm cậu thông báo một thứ khác—cậu sẽ là một nhà thiết kế trò chơi cho máy tính hay một lình viên, một cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp, một nhân viên phụ giúp về y tế hay là một anh lính cứu hỏa—nhưng cô lại luôn biết mình sẽ làm gì. Từ hồi cô giáo cấp một hỏi cô câu hỏi—”

Mai sau khi lớn lên em sẽ làm gì, Sophie?”

—cô đã biết câu trả lời. Cô muốn học khảo cổ học và cổ sinh vật học giống cha mẹ cô, đi chu du khắp thế giới và liệt kê lại quá khứ, có thể làm vài cuộc khám phá giúp đặt lịch sử vào trật tự. Nhưng chuyện đó không bao giờ xảy ra nữa. Đêm trước, cô cho rằng việc nghiên cứu khảo cổ học, lịch sử, địa lý và khoa học được cho là vô ích… hoặc nếu không vô ích, thì cũng là sai lầm hoàn toàn.

Một dòng cảm xúc đột ngột làm cô sửng sốt, cô cảm thấy nóng ran ở đằng sau cổ họng và cảm thấy những giọt nước mắt lăn dài trên má. Cô ép cả hai lòng bàn tay lên mặt và quyệt nước mắt đi.

“Cốc cốc cốc…”

tiếng Josh làm cô giật mình. Sophie quay nhìn cậu em sinh đôi. En trai cô đang đứng nơi cửa, thanh kiếm đá trông tay này, chiếc laptop trong tay kia.

“Em vào được không?”

“Em không bao giờ hỏi trước.”

Cô mỉm cười

Josh bước vào phòng và ngồi rìa chiếc giường đôi. Cậu cẩn thận dùng chân đặt thanh Clarent xuống sàn và để chiếc laptop lên đầu gối.

“Quá nhiều thay đổi,”

cậu nói êm ả, đôi mắt xanh đầy phiền muộn.

“Chị cũng nghĩ vậy,”

cô tán thành.

“Ít nhất cũng có điều đó là không thay đổi.”

Cặp song sinh thường thấy rằng chúng đang có cùng một ý tưởng trong cùng một lúc, và chúng biết rõ nhau đến nỗi thậm chí có thể hoàn chỉnh các câu nói của nhau.

“Chị chỉ đang ước chúng ta có thể quay ngược thời gian, đến trước lúc mọi chuyện này xảy ra.”

“Tại sao?”

“Có vậy chị không phải thế này… có vậy thì chúng ta mới không khác nhau.”

Josh nhìn vào mặt chị gái và hơi nghiêng đầu.

“Chị muốn từ bỏ nó hả?” cậu hỏi rất dịu dàng.

“Năng lượng, kiến thức.”

“Trong tích tắc,” cô nói ngay.

“Chị không thích những gì đang xảy đến với chị. Chị không bao giờ muốn nó xảy ra.”

Tiếng cô vỡ ra, nhưng cô nói tiếp.

“Chị muốn là người bình thường, Josh. Chị muốn lại được làm người. Chị muốn giống em.”

Josh nhìn xuống. Cậu mở laptop và tập trung việc cấp nguồn cho nó.

“Nhưng em thì không như vậy, phải không?”

cô nói chầm chậm, giải thích cho thời gian im lặng dài sau“Em muốn năng lượng, em muốn có thể định hình luồng điện của em và kiểm soát các yếu tố, phải không?”

Josh ngập ngừng.

“Nó cũng… thú vị, em nghĩ vậy,”

cuối cùng câu vừa nói vừa nhìn chằm chặp vào màn hình. Khi cậu nhìn lên, đôi mắt phản chiếu hình màn hình đang đăng nhập.

“Đúng, em muốn có thể làm được như vậy,”

cậu thừa nhận.

Sophie há miệng định bật ra một câu trả lời, để bảo cậu rằng cậu không biết cậu đang nói gì, để bảo cậu rằng cô cảm thấy buồn nôn như thế nào, sợ hãi như thế nào. Nhưng cô tự chặn mình lại; cô không muốn tranh luận, và từ đây cho tới khi Josh tự mình trải nghiệm, cậu sẽ không bao giờ hiểu được.

“Ở đâu có cái máy tính này vậy?”

cô hỏi, đổi chủ đề khi cuối cùng chiếc laptop nổ lách tách.

“Francis cho em,”

Josh nói.

“Chị không có ở đó khi Dee phá hủy Yggdrasill. Hắn đâm cái cây đó bằng thanh Excalibur và nó hóa thành nước đá rồi vỡ tan như thủy tinh. Cái ví của em, điện thoại di động, iPod và laptop đều ở trong cây,”

cậu rầu rĩ nói.

“Em mất hết mọi thứ. Bao gồm hết thảy những hình chụp của mình.”

“Và ông bá tước cho em một cái laptop ngay?”

Josh gật đầu.

“Ông ấy cho em, cứ nằng nặc đòi em phải lấy. Ắt hẳn hôm nay là ngày nhận quà của em.”

Ánh sáng yếu ớt từ màn hình máy vi tính chiếu vào gương mặt cậu từ dưới lên, làm đầu cậu có vẻ hơi ghê ghê.

“Ông ấy chuyển qua xài Mac; chúng có phần mềm âm nhạc tốt hơn, hình như vậy, và ông ấy không sài PC nữa. ông ấy tìm thấy cái này chất đống dưới một cái bàn ở trên lầu,”

cậu nói tiếp đôi mắt vẫn dính chặt vào màn hình nhỏ. Cậu liếc nhanh qua chị gái.

“Thiệt đó,”

cậu nói, nhận thấy sự im lặng của cô như nghi ngờ.

Sophie nhìn đi chỗ khác. Cô biết cậu em trai nói thật, và điều đó không có liên quan gì đến kiến thức của bà phù thủy. Cô luôn biết khi nào Josh nói dối, mặc dù, thật kỳ lạ, là cậu không bao giờ biết khi nào cô nói dối cậu..dầu sao cô cũng không thường làm như vậy lắm, mà chỉ khi nào điều đó tốt cho cậu.

“Vậy bây giờ em làm gì?”

cô hỏi.

“Kiểm tra thư của em.”

Cậu cười toe.

“Cuộc sống cứ trôi đi ….”

cậu mở lời.

“…còn e-mail không chờ đợi ai,”

Sophie hoàn tất câu nói với một nụ cười. Đó là một trong những câu nói ưa thích nhất của Josh, và nó thường làm cho cô phát điên.

“Có hàng đống,”

cậu lẩm bẩm.

“Tám mươi trên Gmail, sáu mươi hai trên yahoo, hai mươi tám trên AOL, ba mươi trên FastMail…”

“Chị không bao giờ hiểu nổi em tại sao em lại cần nhiều hộp thư đến vậy,”

Sophie nói. Cô co chân lên ngực, vòng cánh tay quanh ống quyển và dựa đầu lên gối. Cảm thấy thoải mái vì có một cuộc nói chuyện thông thường với cậu em; nó nhắc cô về những thứ vốn dĩ phải thế… và từng là vậy cho đến chiều thứ năm, chính xác lúc hai giờ mười lăm. Cô nhớ giờ này; khi cô đang nói chuyện với Elle bạn cô ở New York thì cô phát hiện ra chiếc xe hơi dài màu đen đậu sát vào tiệm sách. Cô đã xem giờ ngay trước khi người đàn ông bước ra khỏi xe, người mà bây giờ hóa ra chính là tiến sĩ John Dee.

Josh nhìn lên.

“Chúng ta có hai lá thư của mẹ, một của ba.”

“Đọc chị nghe đi. Bắt đầu từ cái cũ nhất.”

“OK. Mẹ gởi một cái hôn thứ sáu, ngày mồng một. Mong cả hai đứa ăn ở cho phải phép. Bà Fleming thế nào? Đã khỏe hẳn chưa?”

Josh nhìn lên cau mày, bối rối.

Sophie thở dài.

“Nhớ không? Chúng ta nói với mẹ rằng cửa tiệm đóng vì Perenelle cảm thấy không khỏe.”

Cô lắc đầu.

“Thử và tiếp tục đi!”

“Tại hơi bận rộn chút,”

Josh nhắc chị gái.

“Nên em không nhớ hết mọi thứ được. Vả lại, đó là việc của chị mà.”

“Thì chúng ta nói là Nicholas và Perenelle mời chúng ta dành thêm một chút thời gian ở lại chơi nhà họ trong sa mạc.”

“Vậy là.”

Josh nhìn chị gái, những ngón tay lơ lửng trên phím.

“Em sẽ nói gì với mẹ đây?”

“Nói với mẹ mọi chuyện đã ổn rồi và Perenelle đang cảm thấy khỏe ra nhiều. Dù sao cũng phải nhớ gọi họ là Nick và Perry,”

cô nhắc chừng.

“Cám ơn,”

cậu nói, đánh vào phím Backspace, thay Perenelle bằng Perry. Khi gõ, những ngón tay cậu nhảy ngắt quảng trên bàn phím.

“OK, tới lá kế,”

cậu nói tiếp.

“Cũng của mẹ, đề ngày hôm nay. ‘Cố điện thoại cho con, nhưng cuộc gọi đi thẳng vào hộp thư thoại của con. Mọi thứ ổn không? Gọi cho gì Agnes đi. Dì ấy nói các con không về nhà lấy quần áo hay xà bông, bàn chải gì hết. Cho mẹ số nào mẹ có thể gọi cho con. Ba mẹ đang lo.’”

Josh nhìn chị.”

Vậy mình nói với mẹ cái gì bây giờ?”

Sophie nhai nhai vào môi dưới, lớn nhưng gì đang nghĩ.

“Mình nên nói với mẹ….”

Cô ngập ngừng.

“Nói với mẹ là có mấy thứ đó ở tiệm rồi. Mẹ biết mình để quần áo ở đó mà. Đó không phải là nói dối. Chị ghét nói dối mẹ.”

“Viết vậy nhé,”

Josh nói, gõ rất nhanh. Cả hai đứa sinh đôi đều cất quần áo của chúng trong ngăn tủ phía sau tiệm sách để thỉnh thoảng buổi chiều tối có đi xen phim hoặc đi dạo xuống Embarcadero.

“Nói với mẹ là mình không có dịch vụ điện thoại tại đây. Chỉ không nói ở đây là ở đâu thôi,”

cô nói kèm theo một nụ cười.

Josh không có vẻ bực bội.

“Chị muốn nói là mình không có chiếc điện thoại di động nào…”

“Chị vẫn còn cái của chị. Nhưng hết pin rồi. Nói với mẹ mình sẽ gọi ngay khi có tính hiệu.”

Josh tiếp tục gõ. Ngón tay của cậu lơ lửng trên bàn phím Enter.

“Vậy được chưa?”

“Gởi đi.”

Cậu đánh vào phím Enter,

“Đã gởi đi.”

“Em còn nói có một cái th của ba?”

cô hỏi.

“Ba gởi cho em.”

Cậu mở thư ra, đọc nhanh rồi cười rộng hoác.

“Ba gởi một file .jpeg chụp mấy cái răng cá mập hóa thạch mà ba tìm được. Trông cũng hay hay. Và ba còn lấy được một vài viên sỏi phân để đành cho bộ sưu tập của em.”

“Phân hóa đá.”

Sophie vờ lắc đầu kinh tởm.

“Phân hóa thạch! Tại sao em không thể sưu tập tem hay tiền đồng như những người bình thường khác? Đúng là kì quái quá sức.”

“Kỳ quái?”

Josh nhìn lên, chợt phấn khích.

“Kỳ quái! Để em nói cho chị nghe cái gì kỳ quái: chúng đang ở trong cùng một nhà với một con ma cà rồng ăn chay hai ngàn rưỡi tuổi, một nhà giả kim bất tử, một người bất tử khác là nhà soạn nhạc chuyên về Pháp thuật Lửa và một nữ anh hùng người Pháp lẽ ra đã chết ở đâu đó giữa thế kỷ mười lăm.”

Cậu lấy khuỷu tay dứ dứ vào thanh kiếm nằm trên sàn kề bên chân cậu.

“Và đùng đừng quên thanh kiếm người ta đã dùng để giết vua Arthur.’

Khi đang nói, tiếng Josh cất cao rồi cậu chợt ngưng bặt và rung mình lấy hơi thật sâu, tự điềm tĩnh lại. Cậu bắt đầu cười.

“So sánh với tất cả điều đó, em nghĩ sưu tập phân hóa thạch có lẽ là việc ít kỳ quái nhất ở quanh đây!”

Nụ cười của cậu bổng chuyển thànhười toe toét và Sophie bật cười, rồi cả hai chị em cùng cười rũ ra. Josh cười đến nỗi cậu bị nấc cụt, và vì vậy càng làm chúng cười dữ hơn, cho đến khi nước mắt chảy xuống má và dạ dày đau quặn đau nhói.

“Thôi, thôi,”

Josh rên rỉ. Cậu lại nấc cụt, và cả hai rơi vào tình trạng quá kích động.

Phải sử dụng ý chí khủng khiếp lắm cả hai đứa mới tự kiềm chế được, nhưng đây là lần thứ nhất kể từ khi Sophie được đánh thức, Josh cảm thấy được gần gũi chị mình. Thường thì ngày nào chúng cũng cười; trước khi lao vào công việc hôm sáng thứ năm, lần cuối cùng chúng cười với nhau là khi thấy một người đàn ông ốm nhom mang giày trượt và mặc quần thể dục đang bị một con chó đốm khổng lồ kéo đi thao nó. Tất cả những gì chúng cần làm là tìm những thứ có thể cười được—nhưng thật không may vì chẳng còn nhiều thứ như vậy trong suốt mấy ngày qua.

Sophie thoát khỏi trận cười trước cậu em trai và quay lại cửa sổ. Cô có thể nhìn cậu em trai trong tấm kính và chờ cho đến khi cậu nhìn xuống màn hình rồi mới nói.

“Chị ngạc nhiên là em không phản đối thêm nữa khi Nicholas đề nghị Francis huấn luyện Pháp thuật Lửa cho chị,”

cô nói.

Josh nhướng mắt nhìn vào mặt chị gái phản chiếu trên cửa sổ.

“Nếu em phản đối có làm cho mọi thứ khác đi được không?”

cậu nghiêm túc nói.

Cô suy nghĩ một chút.

“Không. Chị cho là không”

cô thừa nhận.

“Em không nghĩ vậy. Lẽ ra chị vẫn có thể làm cho mọi thứ khác đi.”

Sophie quay người nhìn thẳng vào cậu em sinh đôi.

“Chị phải làm. Chị cần phảỉ làm như vậy.”

“Em biết mà,”

cậu nói giản dị.

“Bây giờ em biết rồi.”

Sophie nhấp nháy máy đầy ngạc nhiên.

“Em biết?”

Josh đóng laptop lại và thả nó xuống giường. Rồi cậu cầm thanh kiếm lên và bắc ngang đầu gối, lơ đãng cọ xát vào cái lưỡi kiếm trơn láng. Mặt đá tạo cảm giác âm ấm.

“Em rất giận, hoảng sợ—không, hơn cả hoảng sợ—kinh khiếp khi Flamel nhờ Hekate Đánh thức chị. Ông ấy không hề nói với chúng ta về những nguy hiểm. Ông ta không hề nói với chúng ta rằng chị có thể chết đi, hay rơi vào hôn mê. Em sẽ không bao giờ tha thư cho ông ấy về điều đó.”

“Chú ấy gần như chắc chắn rằng sẽ không có gì xảy ra…”

“Gần như chắc chắn không phải là chắc chắn.’

Sophie gật đầu, không tự tin để nói.

“Còn bây giờ Bà Phù thủy Endor chuyển kiến thức của bà cho chị, một lần nữa em lại sợ. Nhưng không phải sợ cho chị..Em sợ chính chị,”

cậu thừa nhận một cách rất nhẹ nhàng.

“Josh, ngay cả điều đó em cũng có thể nói ra được sao?”

Sophie bắt đầu, sửng sốt thật sự.

“Chị là chị em sinh đôi của em.”

Ánh mắt trên gương mặt cậu làm cô im bặt.

“Chị không nhìn thấy được những gì em thấy,”

cậu nói nghiêm chỉnh.

“Em quan sát thấy chị dũng cảm đương đầu với người đàn bà đầu mèo. Em nhìn thấy môi chị mấp máy, nhưng khi chị nói, những lời phát ra không đồng bộ với môi, và khi chị nhìn em, chị không nhận ra em. Em không biết chị là gì—nhưng chị không phải là người chị sinh đôi của em sau đó nữa. Chị đã bị chiếm hữu mất rồi.”

Sophie chớp mắt và những giọt nước mắt tuôn ào lăn tròn xuống má. Cô chỉ có những ký ức rất nhạt nhòa, còn mơ hồ hơn những mảnh vỡ huyền ảo, mà những gì cậu em trai đang kể.

“Rồi, ở Ojai, em quan sát chị làm ra gió lốc, và hôm nay—hôm qua—em nhìn thấy chị làm sương mù chẳng từ cái gì cả.”

“Chị không biết bằng cách nào mà chị làm được mấy thứ đó,”

cô lẩm bẩm.

“Em biết, Soph, em biết.”

Cậung lên và ngang qua cửa sổ, nhìn ra những mái nhà của Paris.

“Bây giờ em hiểu rồi. Em đã suy nghĩ rất nhiều về nó. Năng lượng của chị đã được đánh thức, nhưng chỉ có một cách để từ nay chị có thể kiểm soát được chúng, chỉ có một cách từ nay chị được an toàn, đó là chị phải được huấn luyện. Lúc này chúng là một mối nguy hiểm cho chị cũng như kẻ thù của chúng ta. Hôm nay Joan Arc đã giúp chị, đúng không?”

“Đúng, cô ấy đã giúp rất nhiều. Chị không còn nghe những tiếng nói nữa. Đó là sự giúp đỡ đáng kể. Nhưng cũng không vì một lý do gì khác, phải không?”

Sophie hỏi.

Josh lật qua lật lại thanh kiếm trên tay cậu, lưỡi kiếm gần như biến thành màu đen trong đêm tối, những tinh thể pha lê trong đá lấp lánh như những vì sao.

“Chúng ta không thể hình dung được chúng ta đang mắc phải loại phiền phức nào,”

cậu nói chậm rãi.

“Nhưng chúng ta biết chắc rằng chúng ta đang gặp nguy hiểm… nguy hiểm thực sự. Chúng ta mười lăm tuổi rồi—chúng ta không nên nghĩ đến việc bị giết chết… hoặc bị ăn thịt… hoặc những gì tệ hại hơn!”

Cậu vẫy vẫy tay áng chừng về hướng cánh cửa ra vào.

“Em không tin họ. Chỉ có một người duy nhất em có thể tin là chị… chị thật ấy.”

“Nhưng Josh,”

Sophie nói rất khẽ khàng,

“Chị lại tin họ. Họ là những người tốt. Scatty đã chiến đấu vì loài người trên hai ngàn năm, và Joan là một ười tử tế và cao quý.”

“Và Flamel đã cất giữ cuốn Codex mấy thế kỷ,”

Josh bật nói. Cậu sờ cằm mình và Sophie nghe tiếng sột soạt mà hai trang giấy nằm trong cái túi mà Flamel đã giao cho cậu.

“Có những công thức trong cuốn sách này có thể làm hành tinh này thành thiên đường, có thể chữa lành mọi bệnh tật.”

Cậu ấy có cảm giác nghi ngờ thoáng qua trong đôi mắt chị gái và nhấn mạnh.

“Và chị biết đó là sự thật.”

“Ký ức của Bà Phù thủy cũng bảo chị rằng có những công thức trong cuốn sách đó có thể phá hủy thế giới này.”

Josh lắc đầu nhanh.

“Em nghĩ chị nhìn thấy những gì họ muốn chị nhìn thấy.”

Sophie chỉ vào thanh kiếm.

“Nhưng tại sao Flamel lại cho em thanh kiếm và hai trang của cuốn Codex đó?”

Cô hỏi một cách đắc thắng.

“Em nghĩ—em biết—họ đang sử dụng chúng ta. Em chỉ không biết họ sử dụng cho cái gì. Dù sao bây giờ thì cũng chưa.”

Cậu nhìn thấy cô chị sinh đôi của mình lắc đầu.

“Dù sao, chúng ta cũng không cần năng lượng của chị mới giữ cho cả hai được an toàn.”

Sophie vươn tay ra siết bàn tay cậu em trai.

“Em biết chị không bao giờ để bất cứ cái gì làm en tổn thương.”

“Em biết vậy mà,”

Josh nói nghiêm túc.

“Ít ra là chị không chủ tâm. Nhưng chuyện gì xảy ra nếu có cái gì đó sử dụng chị, như nó đã làm ở Vương quốc Bóng tối?”

Sophie gật đầu.

“Hồi đó chị chưa kiểm soát được,”

cô thừa nhận.

“Giống như chị đang ở trong giấc mơ, quan sát người nào đó giống y như mình.”

“Huấn luận viên bóng đá của em nói rằng trước khi bạn có thể nắm được quyền kiểm soát, bạn phải thực hiện việc kiểm soát. Nếu chị có thể học cách kiểm soát luồng điện của mình và làm chủ các phép thuật,”

Josh nói tiếp,

“không ai có thể làm điều đó với chị bao giờ nữa. Chị sẽ mạnh mẽ không thể tin được. Và để em nói luôn, ví dụ, năng lượng của em không được Đánh thức. Em có thể học cách sử dụng thanh kiếm này.”

Cậu xoắn nó trong tay mình, cố xoay tròn lưỡi kiếm, nhưng nó trượt sang một bên và chém một rảnh sâu vào bức tường.

“Ối.”

“Josh.”

“Gì cơ? Chị khó lòng để ý thấy điều đó được.”

Cậu chà ống tay áo vào vết chém. Sơn và trát vữa trên tường bong ra, để lộ lớp gạch bên dưới.

“Em đang làm cho mọi chuyện tệ thêm. Và chắc là em đã làm hỏng thanh kiếm mất rồi.”

Nhưng khi Josh đưa vũ khí này đưa lên ánh sáng lưỡi kiếm không có đến một dấu vết nhỏ.

Sophie từ từ gật đầu.

“Chị vẫn nghĩ—chị biết—em nhầm về Flamel và những người khác.”

“Sophie, chị phải tin em.”

“Chị tin em. Nhưng hãy nhớ rằng Bà Phù thủy biết những người này, và bà ấy tin họ.”

“Sophie,”

Josh nói trong tâm trạng thất vọng,

“chúng ta không biết bất cứ gì về Bà Phù thủy.”

“Ô, Josh, chị biết mọi thứ về bà ấy,”

Sophie xúc động nói. Cô gõ nhẹ ngón tay trỏ của cô vào thái dương.

“Và chị ước gì đừng như vậy. Cả cuộc đời bà, hàng ngàn năm, nằm ở đây.”

Josh há miệng định trả lời, nhưng Sophie giơ cao bàn tay cô.

“Đây là những gì chị sẽ làm: chị sẽ làm việc với Saint-Germain, học tất cả những gì ông ấy phải dạy cho chị.”

“Và đồng thời để mắt đến ông ấy; cố tìm ra xem ông ấy và Flamel đang âm mưu gì.”

Sophie không để ý lời cậu.

“Có lẽ lần tới nếu bị tấn công, chúng ta có thể bảo vệ mình,”

cô nhìn ngang qua những mái nhà của Paris.

“Ít nhất chúng ta vẫn an toàn ở đây.”

“Nhưng liệu được bao lâu?”

cậu em trai sinh đôi của cô bật hỏi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx