sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Pháp sư - Bí mật của Nicholas Flamel bất tử - Chương 26 - 27

CHƯƠNG 26

Perenelle Flamel bối rối.

Bò dọc theo những hành lang được rọi bằng thứ ánh sáng nhờ nh khám phá ra rằng tất cả các xà lim ở bên dưới khối nhà tù trên đảo này đều đầy những sinh vật đến từ những bờ rìa tăm tối của huyền thoại. Nữ Phù thủy đã từng chạm trán với hơn một chục giống ma cà rồng khác nhau và đủ loại quái thú, cũng như ma xó, khổng lồ dã tâm và yêu tinh. Một xà lim không giam giữ ai cả ngoài một đứa bé nhân ngư đang ngủ, trong khi ở xà lim đối diện, hai con Windigo ăn thịt người nằm mê man bên cạnh một bộ ba quỷ Oni. Nguyên một hành lang xa lim tràn ngập toàn loài họ rồng, rồng bay và rồng phun lửa.

Perenelle không nghĩ chúng là những tên tù—không một xà lim nào bị khóa—song tất cả bọn chúng đều đang ngủ, và được an toàn đằng sau những mạng nhện bằng bạc lấp lóa. Thậm chí, bà không rõ là các sinh vật bị giữ để làm tù binh hay được giữ để chúng tách riêng nhau ra. Không sinh vật nào bà tìm thấy có mối liên hệ chiến hữu với nhau. Bà đi ngang qua một xà lim có mạng nhện giăng trong những miếng giẻ rách tả tơi. Xà lim này trống rỗng, nhưng trên mạng và trên sàn đầy kín những xương, trong đó thậm chí không cái nào giống con người.

Có những sinh vật đến từ cả hơn chục miền đất thấm đẫm truyền thuyết thần thoại. Một số—như Windigo—bà chỉ mới nghe nói đến, nhưng ít ra chúng là cư dân của địa lục châu Mỹ. Còn những sinh vật khác, theo chỗ bà biết, không bao giờ đi đến tận Tân Thế giới mà thường chỉ ở quê nhà chúng hoặc trong các Vương quốc Bóng tối tiếp giáp với vùng đất đó là nơi an toàn và bảo đảm. Oni của người Nhật không nên cùng chung sống bên cạnh các con rồng biển của người Celt.

Ở đây có cái gì đó sai lầm kinh khủng.>Perenelle đánh vòng góc tường và cảm thấy một con gió nhẹ làm gợn tóc bà. Bà day mặt về phía đó, cánh mũi nở ra, ngửi thấy mùi muối và t843;o biển. Liếc nhanh đằng sau, bà vội vã lao xuống hanh lang.

Dee phải tập hợp các sinh vật này, phải quy tụ chúng lại với nhau, nhưng tại sao? Và quan trọng hơn, bằng cách nào? Bắt một vetala đơn lẻ thôi đã là chuyện chưa từng nghe, vậy mà có đến hơn cả chục? Và làm thế nào lấy được quỷ đầu bò con khỏi mẹ nó được? Ngay cả Scathach, không biết sợ hãi và liều mạng như cô ấy, mà còn không bao giờ đương đầu với những giống đầu bò đó nếu như cô có thể tránh được.

Perenelle đi như bay lên các bậc thang. Bây giờ mùi không khí pha lẫn muối đã nồng hơn, gió đã mát hơn, nhưng bà chần chừ trước khi đặt chân xuống và cúi gập người để kiểm tra cầu thang xem có những sợ tơ bằng bạc không. Không có. Bà vẫn không phát hiện ra cái gì đã chăng những tấm mạng như kết hoa ở các xà lim bên dưới, và giả sử như sinh vật đó đang ngủ… có nghĩa là sớm hay muộn chúng sẽ thức dậy. Khi chúng dậy, toàn bộ nhà tù này sẽ nhung nhúc những con nhện—hoặc có thể tệ hại hơn—và bà không muốn lộ thân mình khi việc đó xảy ra.

Một chút năng lượng của bà đã trở lại—chắc chắn đủ để bà tự bảo vệ, mặc dù ngay thời điểm bà sử dụng phép thuật của mình, bà sẽ thu hút con nhân sư đến với bà, đồng thời làm bà yếu đi và già đi. Perenelle biết bà chỉ có một cơ hội để đương đầu với sinh vật đó, và bà muốn—cần¬—càng mạnh mẽ càng tốt để chuẩn bị cho cuộc chạm trán này. Lao lên những bậc thang kim loại kêu cót két, bà ngừng lại nơi cánh cửa đã bị gỉ sét ăn mòn. Hất tóc ra sau lưng, bà áp tai vào tấm kim loại đã mục ruỗng. Tất cả những gì bà có thể nghe được là tiếng đập đều đều của biển như thể nó đang tiếp tục ăn hết hòn đảo này. Cầm chặt nắm cửa bằng cả hai tay, bà nhẹ nhàng gạt xuống và đẩy cánh cửa mở ra, nghiến răng khi những chiếc bản lề cũ kỹ kêu cọt kẹt và rít lên, âm thanh vang rền xuyên qua mấy dãy hành lang.

Perenelle bước ra một khoảng sân rộng vay quanh bởi những tòa nhà đổ nát và bừa bải. Phía bên phải mặt trời đang chìm xuống hướng tây, và nhuộm những tảng đá bằng một ánh sáng màu da cam ấm áp. Với một tiếng thở ra khoan khoái, bà giang rộng cánh tay, quay mặt về phía mặt trời, ngửa đầu ra sau và nhắm mắt lại. Khi luồng điện bất thình lình được nạp lại, tĩnh điện nổ lốp đốp và chạy dọc theo chiều dài mái tóc đen nhánh, tung nó lên khỏi vai bà. Gió lùa vào gần vịnh nên rất mát, và bà hít thở thật sâu, tống sạch khỏi buồng phổi những mùi hôi thối của những thứ thối rữa, nấm mốc và các thứ quái vật bên dưới lòng đất.

Và rồi bất ngờ bà nhận ra rằng tất cả mọi sinh vật trong các xà lim đều có một điểm chung: chúng đều là quỷ dữ.

Đâu rồi những sinh vật siêu tự nhiên có phần cao quý hơn, những yêu tinh và kẻ báo điểm gở, nữ yêu rừng thẳm huldra và nàng tiên cá rusalka, những người bé tí hon và thần lương thực inari? Dee chỉ tụ họp những kẻ săn mồi, những con dã thú: lão Pháp sư đã tập hợp một đội quân quỷ sứ.

Một tiếng rú hoang dã làm rung chuyển khắp hòn đảo, làm rung từng phiến đá dưới chân bà.

“Nữ Phù thủy!>“

Con nhân sư đã phát hiện ra Perenelle mất tích.

“Bà ở đâu, Nữ Phù thủy?”

Không khí biển trong lành bất chợt nhiễm mùi hôi thối của con nhân sư.

Perenelle quay lại đóng cánh cửa thì bà bắt gặp sự chuyển động trong vùng bóng tối bên dưới. Bà nhìn vào mặt trời quá lâu, và những trái banh màu vàng ánh kim để lại những du ảnh trong vỏng mạc. Bà nhắm chặt mắt lại một lúc; rồi mở ra lại để nhìn kỹ vào vùng u ám.

Những bóng tối đang chuyển động, xòa xuống các bức tường, tụ lại ở đáy bậc thang.

Perenelle lắc đầu. Không có bóng tối nào cả. Đây là một khối các sinh vật, hàng ngàn, hàng vạn. Chúng dâng lên cầu thang, chỉ chậm lại khi tiến đến gần ánh sáng.

Lúc đó Perenelle mới vỡ lẽ chúng là gì—nhện, chết người và đầy nọc độc—và giờ mới biết tại sao những cái mạng lại khác lạ như vậy. Bà thoáng thấy một khối sôi ùng ục toàn những con nhện sói và những con nhện lông lá khổng lồ ở vùng nhiệt đới, những con nhện màu đen mang tên bà góa và những con nhện màu nâu mang tên người ẩn dật, những con nhện vườn và những cái mạng hình phễu. Bà biết chúng không nên tồn tại cung nhau… như vậy nghĩa là có cái gì đó đã gọi chúng, và bây giờ đã kiểm soát chúng, cái đó vẫn còn ẩn núp bên dưới kia.

Nữ Phù thủy dập mạnh cho cánh cửa kim loại đóng sập lại và lèn chặt một tảng khối xây vào chân cửa. Rồi người và chạy. Nhưng chỉ mới được hơn chục bước thì cánh cửa bị bong bản lề dưới sức nặng của những con nhện đã kết thành khối.

CHƯƠNG 27

Josh mệt phờ đẩy cánh cửa dẫn vào bếp mở ra rồi bước vào căn phòng thấp và dài. Sophie quay đầu khỏi bồn rửa chén và nhìn chăm chú cậu em trai ngồi sụp xuống ghế, thả thanh kiếm xuống sàn, buông lỏng cánh tay trên bàn và ngả đầu dựa lên đó.

“ Thế nào rồi?”

Sophie hỏi.

“Em chỉ còn đủ sức nhúc nhích thôi,”

cậu làu bàu.

“Vai đau, lưng đau, cánh tay đau, đầu đau, bàn tay phồng giộp lên và không thể khép ngón tay lại.”

Cậu chìa cho cô xem lòng bàn tay trầy xước.

“Em chưa bao giờ nhận ra rằng chỉ giữ được kiếm thôi lại khó đến vậy.”

“Nhưng em có học được gì không?”

“Em học được cách làm sao để giữ được nó.”

Sophie đẩy nhẹ một dĩa đầy bánh mì nướng chéo qua bàn và Josh nhổm người lên ngay, chộp lấy một miếng ngốn vào miệng.

“Ít ra thì em vẫn có thể ăn được,”

cô nói. Nắm giữ bàn tay phải của cậu, cô lật nó lên và nhìn vào lòng bàn tay.

“Ối!”

cô nói vẻ thông cảm. Chỗ da ở chân ngón tay cái đỏ au, nổi lên một vết phồng rộp có nước trông rất đau đớn.

“Đã nói chị rồi,”

cậu nói bằng một cái miệng đầy nhóc bánh mì.

“Em cần một cái băng cá nhân.”

“Để chị thử làm cái gì đó.”

Sophie nhanh nhẹn chà xát hai bàn tay cô vào nhau, rồi ấn ngón cá;i tay trái vào cổ tay phải. Nhắm mắt lại, cô tập trung… và ngón tay út của cô vụt sáng, bùng cháy một ngọn lửa màu xanh lơ mát dịu.

Josh ngưng nhai và nhìn chằm chằm.

Trước khi cậu có thể phản đối, Sophie chạy ngón tay cô trên phần thịt bị phồng của cậu. Cậu cố kéo nó ra, nhưng cô giữ chặt tay cậu bằng một sức mạnh đáng ngác nhiên. Cuối cùng khi cô nới lỏng tay, cậu giật tay mình về ngay.

“Chị nghĩ chị là cái gì mà…,”

cậu bắt đầu, nhìn vào tay mình. Rồi cậu phát hiện ra rằng vết phồng đã biến mất, chỉ để lại một dấu tròn mờ mờ trên da.

“Francis nói với chị là lửa có thể chữa lành.”

Sophie giơ bàn tay phải lên. Làn khói mỏng manh xam xám cuộn khỏi các ngón tay cô; rồi chúng bất thần sáng lên. Khi cô nắm tay lại thành nắm đấm, lửa mới tắt hẳn.

“Em nghĩ”

—Josh nuốt nước bọt khó khăn và cố lần nữa—”

Thậm chí em còn không biết là chị đã bắt đầu học về lửa.”

“Đã bắt đầu và đã xong.”

“Xong?”

“Làm hết rồi.”

Cô phủi hai bàn tay vào nhau; tàn lửa bay ra.

Vừa nhai miếng bánh mì, Josh vừa nhìn chị gái vẻ trách cứ. Đầu tiên khi cô được Đánh thức và khi cô học Pháp thuật Không Khí, cậu đã nhận thấy những khác lạ nơi cô, đặc biệt quanh khuôn mặt và đôi mắt. Cậu còn để ý thấy được cả sự hơi khác nhau rất tinh tế trong màu mắt cô. Lần này cậu không thể nhìn thấy bất cứ chút thay đổi nào. Cô trông hệt như trước… nhưng không phải. Và Pháp thuật Lửa thậm chí lại tạo thêm khoảng cách giữa cô với cậu.

“Chị dường như không chút khác lạ.”

“Chị cũng không cảm thấy chút khác lạ nào. Ngoại trừ thấy ấm hơn,”

cô nói thêm.

“Chị không còn cảm thấy lạnh.”

Vậy ra hiện giờ đây chính là chị gái cậu, Josh nghĩ. Cô chỉ trông như bất cứ cô gái tuổi teen nào khác mà cậu từng biết. Song… cô lại không giống bất cứ một ai khác trên hành tinh này: cô có thể điều khiển hai trong số những pháp thuật căn bản.

Có lẻ đó là phần đáng sợ nhất trong tất cả chuyện này; những người bất tử—những người như: Flamel và Perenelle, Joan, Saint-Germain hoa mỹ và ngay cả Dee tất cả họ đều rất đỗi bình thường. Họ là mẫu người bạn có thể đi ngang qua trên phố mà không một giây nào liếc mắt qua nhìn. Scathach, với mái tóc đỏ và đôi mắt xanh màu cỏ, sẽ luôn gây sự chú ý. Nhưng cô ta lại không phải là con người.

“Nó có… nó có đau gì không?”

cậu hỏi tò mò.

“Không tí nào.”

Cô mỉm cười.

“Gần như gây thất vọng. Francis kiểu như thấm đẫm tay chị với lửa… bùm, và chị có cái này,”

cô nói, giơ cao cổ tay phải và để ống tay áo tụt xuống lộ ra kiểu trang trí đã in sâu vào da thịt cô.

Josh chồm người tới trước để nhìn kỹ cánh tay Sophie.

“Hình xăm,”

cậu nói, sự ganh tị nghe rõ ràng trong tiếng nói. Cặp sinh đôi luôn bàn với nhau về các hình xăm.

“Mẹ sẽ cho ăn đòn nếu thấy cái đó.”

Rồi cậu nói thêm,

“Chị lấy nó ở đâu ra thế? Và để làm gì?”

“Nó không phải là mực, nó được đốt bằng lửa,”

Sophie giải thích, vặn cổ tay để chỉ cho cậu kiểu trang trí.

Thình lình Josh nắm tay cô và chỉ vào chấm đỏ được bao bởi một vòng tròn màu vàng ánh kim ở mặt dưới cổ tay.

“Em đã từng nhìn thấy cái gì giống vậy trước đây rồi,”

cậu nói từ từ, và cau mày, cố nhớ lại.

Cô chị sinh đôi của cậu gật đầu.

“Phải mất một lúc, nhưng rồi chị nhớ ra rằng Nicholas cũng có một cái gì đó giống như vậy ở cổ tay chú ấy,”

Sophie nói.

“Một cái vòng với một chữ thập xuyên qua.”

“Đúng rồi.”

josh nhắm mắt lại. Lần đầu tiên cậu để ý thấy hình xăm nhỏ trên cổ tay Flamel là khi cậu bắt đầu làm việc cho ông trong tiệm sách, và dù cậu tự hỏi tại sao nó lại nằm ở một chỗ không bình thường như vậy, nhưng cậu chưa bao giờ hỏi ông. Cậu mở mắt ra lại và nhìn hình xăm, cậu chợ nhận ra rằng Sophie đã bị đóng nhãn bởi ma thuật, bị đánh dấu như một người có thể kiểm soát những nguyên tố cơ bản. Và cậu không thích điều đó.

“Chị cần có nó để làm gì vậy?”

“Khi nào chị muốn dùng lửa, chị ấn vào tâm vòng tròn này và tập trung luồng điện. Saint-Germain gọi nó là đường tắt, một mồi lửa cho năng lượng của chị.”

“Em tự hỏi không biết Flamel cần một cái mồi lửa để làm gì,”

Josh ngạc nhiên buột miệng.

Ấm nước kêu lanh canh và Sophie quay lại bồn rửa chén. Cô đã tự hỏi câu hỏi đó.

“Có lẽ chúng ta có thể hỏi chú ấy khi chú ấy thức dậy.”

“Còn bánh mì không?”

Josh hỏi.

“Em đói muốn chết.”

“Em thì lúc nào cũng đói muốn chết.”

“Ừ, đúng vậy, dợt kiếm làm em đói.”

Sophie xiên nĩa vào một lát bánh mì và đưa ra trước mặt cô.

“Nhìn đây,”

cô nói. Cô ấn vào bên dưới cổ tay và ngón tay trỏ bùng lên ngọn lửa. Chân mày cau mạnh, tập trung, cô dồn sức lại, tập trung vào ngọn lửa đang uốn éo thành ánh lửa màu xanh lơ và rồi đưa nó lên miếng bánh mì, nhẹ nhàng nướng nó.

“Em có muốn nướng hai mặt luôn không?”

Josh nhìn chăm chú với vẻ ngưỡng mộ trộn lẫn khiếp sợ. Cậu biết hồi học môn khoa học ở lớp là bánh mì được nướng ở nhiệt độ khoảng 1550C.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx