sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Pháp sư - Bí mật của Nicholas Flamel bất tử - Chương 32 - 33

CHƯƠNG 32

Niccolo Machiavelli luôn là người cẩn thận.

Hắn đã sống sót và thậm chí còn lớn mạnh vào thế kỷ mười lăm dưới triều Medici ở Florence, một nơi đầy nguy hiểm và luôn kề cận cái chết, một thời kỳ khi mà những toan tính những mưu mô ngấm ngầm lại trở thành một lối sống và những cái chết bất đắc kỳ tử cùng những cuộc ám sát là chuyện thường tình. Cuốn sách nỗi tiếng nhất của hắn, Bậc Quân Vương, là một trong những thứ đầu tiên nêu lên rằng việc sử dụng thủ đoạn lừa gạt, dối trá và giả hình hoàn toàn có thể chấp nhận được đối với một nhà cai trị.

Machiavelli sống sót bởi vì hắn tinh tế, thận trọng, không ngoan và trên hết mọi tố chất khác: xảo quyệt.

Vậy thì điều gì khiến hắn gọi Disir đến? Các Valkyrie không có những lời tế nhị trong khoảng ngôn ngữ của chúng và chúng không biết ý nghĩa trong từ thận trọng. Ý tưởng của chúng về khôn ngoan và xảo quyệt là mang Nidhogg—một con quỷ thời nguyên sinh không thể kiểm soát được—vào tận trung tâm của một thành phố hiện đại.

Và hắn đã cho phép chúng làm điều đó.

Bây giờ đường phố vang vọng những âm thanh của kính vỡ, gỗ nứt gãy và đá đổ nhào. Mọi hệ thống báo động trong xe hơi và nhà riêng đều om sòm cả lên, và tất cả các căn nhà khác dọc theo con hẻm nhỏ bật sáng đèn lên, dù chưa có ai bước ra ng

“Chuyện gì đang xảy ra ở đó?”

Machiavelli ngạc nhiên bật hỏi.

“Nidhogg đang ăn thịt Scathach chăng?”

Dee lơ đãng gợi ý. Chiếc điện thoại di động của hắn bắt đầu rung lên, làm hắn xao lãng.

“Không, không phải thế!”

Machiavelli đột ngột la lên. Hắn đẩy cửa xe hơi mở bung, nhảy vọt ra, nắm cổ áo Dee và kéo hắn lao vào đêm tối.

“Dagon! Ra!”

t="0">

Dee giằng lại cố tự đi, nhưng Machiavelli cứ kéo hắn giật lùi ra sau, tránh xa chiếc xe hơi.

“Anh mất trí hả?”

tay Tiến sĩ rít lên.

Một vụ kính nổ bất thình lình làm Dagon văng mạnh vào tấm kính chắm gió. Nó tuột khỏi mui xe và đập xuống đất ngay bên cạnh Machiavelli và Dee, nhưng Pháp Sư không hề liếc mắt theo hướng nó. Hắn nhìn thấy chính thứ làm tay người Ý kinh hoảng.

Nidhogg lao xuống dưới con hẻm hướng thẳng về phía bọn chúng, đứng cao nghều trên hai cái chân sau mạnh mẽ. Treo lơ lững nơi những cái vuốt ở chân trước của nó là một hình thù mềm rũ với mái tóc đỏ.

“Lùi lại!”

Machiavelli hét lớn, lăn mình xuống đất, kéo Dee theo hắn.

Nidhogg giẫm đè chiếc xe hơi dài màu đen do Đức sản xuất. Một chân sau giáng xuống ngay giữa mui xe, nghiêng nát nó bẹp dí xuống vỉa hè. Cửa sổ nổ, những mảnh thủy tinh bắn tung tóe như những mảnh bom khi chiếc xe hơi oằn xuống ngay chính giữa, bánh trước và bánh sau văng bổng lên trời.

Sinh vật đó biến mất vào màn đêm.

Tích tắc sau, một Disir mặc đồ trắng gần như bay trên những gì còn lại của chiếc xe, vượt qua đó chỉ bằng một cú nhảy duy nhất, rồi phóng vọt theo sinh vật kia.

“Dagon?”

Machiavelli thì thầm, lăn người qua.

“Dagon, anh đâu rồi?”

“Tôi đây.”

Tay tài xế gọn gàng đứng lên, phủi những mảnh kính vỡ lấp lánh trên bộ đồ đen. Nó tháo cắp kính râm bị nứt ra và vất xuống đất. Những màu sắc cầu vồng chạy qua đôi mắt không chớp của nó.

“Nidhogg đang giữ Scathach,”

nó vừa nói vừa nới lỏng cà vạt đen và thò tay mở nút áo trên cùng của chiếc sơ mi trắng.

“Cô ả chết chưa?”

Machiavelli hỏi.

“Tôi chỉ tin Scathach chết khi nào tận mắt nhìn thấy.”

“Tán thành. Qua bấy nhiêu năm đã có quá nhiều báo cáo nói về cái chết của ả. Và rồi cô ả lại trỗi dậy! Chúng ta cần phải thấy được thi thể.”

Dee bước ra khỏi vùng nước nhỏ đầy bùn; hắn nghi ngờ Machiavelli hẳn đã cố tình đẩy hắn vào đó. Hắn lắc nước ra khỏi chiếc giày.

“Nếu Nidhogg có cô ả, thì Bóng tối chỉ có nước chết. Chúng ta đã thành công.”

Con mắt cá của Dagon xoay xuống nhìn vào mặt Pháp sư.

“Ông là tên ngốc ngạo mạn mắt mờ! Có cái gì trong nhà đã làm Nidhogg sợ hãi—đó là lý do tại sao nó lại bỏ chạy, và cái đó không thể là Bóng tối vì nó đã giữ cô ả rồi. Và hãy nhớ lại đi, đây là một sinh vật không dễ gì sợ hãi. Ba Disir đã vào nhà—và chỉ có một đi ra! Một điều thật kinh khủng đã xảy ra trong đó.”

“Dagon nói đúng: đây là một thảm họa. Chúng ta cần xem lại chiến lược của mình.”

Machiavelli quay sang tay tài xế.

“Tôi đã hứa với anh nếu Disir thất bại, thì Scathach là của anh.”

Dagon gật đầu.

“Và ông luôn luôn giữ lời.”

“Anh đã ở bên tôi tính đến nay đã gần bốn trăm năm. Anh luôn trung thành, và tôi nợ anh cả đời tôi lẫn tự do của tôi. Anh không phải phục vụ tôi nữa,”

Machiavelli nói một cách trang trọng.

“Hãy đi tìm thi thể của Bóng tối… và nếu cô ả vẫn còn sống, anh biết phải làm gì rồi đó. Giờ thì đi đi—và hãy bình an nhé anh bạn già.”

Dagon quay đi. Rồi thình lình nó dừng lại và ngoái nhìn Machiavelli.

“Ông đãà gì?”

Machiavelli mỉm cười.

“Bạn già. Hãy cẩn thận,”

hắn nói dịu dàng.

“Bóng tối không dễ gì gặp nguy hiểm, và cô ả đã giết qua nhiều những bạn bè của tôi.”

Dagon gật đầu. Nó tháo giày, vớ để lộ ra bàn chân ba ngón có màng.

“Nidhogg sẽ hướng về với phía dòng sông.”

Bất ngờ, cái miệng đầy răng của Dagon há ra có lẽ là một nụ cười.

“Mà nước lại là nhà tôi.”

Rồi nó nhảy vào bóng đêm, dôi chân trần vỗ bèm bẹp xuống vỉa hè.

Machiavelli ngoái ra sau liếc nhìn về phía ngôi nhà . Dagon đúng; có cái gì đã làm Nidhogg sợ hãi. Điều gì đã xảy ra trong đó? Và hai Disir kia đâu?

Tiếng bước chân khua ồn ào trên hè phố và đột nhiên Josh Newman lao ra khỏi con hẻm, thanh kiếm đá trong tay tuôn ra những dải lửa vàng ánh. Không liếc nhìn sang phải hay sang trái gì hết, cậu chạy vòng qua chiếc xe bị phá hỏng và lần theo dấu tích dễ nhận diện là những tiếng còi xe báo động dọc con đường con quỷ đi qua.

Machiavelli nhìn Dee.

“Tôi nghĩ đó là thằng nhác người Mỹ?”

Dee gật đầu.

“Ông có tháy nó đang cầm cái gì không? Trông như một thanh kiếm,”

hắn nói chậm rãi.

“M thanh kiếm đá? Chắc nó không phải là thanh Excalibur chứ?”

“Không phải thanh Excalibur,”

Dee nói ngắn gọn

“Rõ ràng đó là một lưỡi kiếm đá màu xám.”

“Đó không phải là Excalibur.”

“Sao ông biết?”

Machiavelli gặng hỏi.

Dee lần tay dưới áo khoác và rút ra một thanh kiếm ngắn, một vũ khí cùng bộ với thứ vũ khí Josh mang. Lưỡi kiếm rung lên, kêu rừ rừ rất nhẹ gần như không thể cảm nhận được.

“Bởi vì tôi đang giữ Excalibur,”

Dee nói.

“Thằng nhỏ đang giữ thanh kiếm sinh đôi của nó, Clarent. Chúng tôi luôn nghi ngờ là Flamel đang giữ thanh kiếm này mà.”

Machiavelli nhắm mắt và ngửa mặt lên trời.

“Clarent. Không ngạc nhiên khi Nidhogg bỏ chạy khỏi ngôi nhà.”

Hắn lắc đầu. Đêm nay có thể còn gì tồi tệ hơn nữa không?

Điện thoại của Dee lại rung lên và cả hai người đàn ông nhảy nhổm lên. Pháp sư gần như bẻ gãy cái điện thoại ra làm hai.

“Cái gì?”

hắn hầm hè. Hắn lắng nghe một lát, rồi đóng điện thoại nhẹ nhàng, và khi nói lại, tiếng hắn còn hơn một lời thì thầm.

“Perenelle đã trốn thoát. Bà ta đã chạy khỏi Alcatraz.”

Lắc dầu, Machiavelli quay người đi bộ xuống con hẻm, hướng về phía Champs-Elysees. Câu hỏi đã có lời giải đáp. Đêm nay đúng là càng lúc càng tồi tệ—tồi tệ hơn nhiều. Nicholas Flamel làm Machiavelli sợ, nhưng Perenelle khiến hắn kinh hoàng.

CHƯƠNG 33

“Tôi không phải là đứa con gái nhỏ!”

Sophie Newman điên tiết lên.

“Và tôi còn biết nhiều thứ nữa chứ không phải chỉ là Pháp thuật Lửa. Disir.”

Cái tên bật ra khỏi đầu cô, và đột nhiên Sophie biết mọi thứ Bà Phù thủy đã biết về hững sinh vật này. Bà Phù thủy xem thường chúng.

“Tôi biết cô là ai,”

cô bé thốt lên, đôi mắt lóe sáng một ánh bạc kỳ dị.

“Những Valkyrie.”

Thậm chí chỉ xét trong số các Elder thôi thì Disir cũng đã có nhiều khác biệt. Chúng không bao giờ sống ở Danu Talis mà cứ bám riết các vùng đất phía bắc ở đỉnh thế giới, quen thuộc với những cơn gió rét cóng và lớp lớp nước đá từ những trận mưa băng tuyết.

Trong nhiều thế kỷ kinh khủng sau tự mất tích của Danu Talis, thế giới này thay đổi trục của nó và thời Cực Lạnh này đã bao trùm gần như toàn bộ trái đất. Những dãi băng từ phía bắc và phía nam tan chảy qua mọi cảnh vật, đẩy con người vào một vành đai xanh không bị đóng băng mỏng dính nằm quanh xích đạo. Toàn bộ các nền văn minh đều biến mất, bị tàn phá bởi mô hình thời tiết thay đổi, bệnh tật và đói kém. Mực nước biển dâng cao, lũ lụt tràn vào các thành phố ven biển, làm phong cảnh biến dạng, trong khi ở các vùng nội địa băng hà xâm lấn quét sạch mọi dấu vết của các thành phố và làng mạc.

Chẳng mấy chốc Disir khám phá ra rằng những kỷ năng sống còn của chúng trong khí hậu khắc nghiệt phía bắc đã cho chúng một thuận lợi đặc biệt hơn các giống loài khác và nền văn minh không thể đương đầu với mùa đông chết chóc không bao giờ dứt. Bè lũ các chiến binh nữ hoang dại nhanh chóng giành gần hết vùng phía bắc, bắt những thành phố vừa thoát khỏi băng hà phải làm nô lệ. Chúng tiêu diệt không thương xót tất cả những ai chống cự lại chúng, và không lâu sau Disir có cái tên thứ hai: Valkyrie, Nữ thần báo tử.

Rất nhanh các Valkyrie kiểm soát một đế quốc băng giá bao gồm hầu như toàn bộ Bắc Bán cầu. Chúng buộc những nô lệ mang dáng vóc con người phải tôn kính chúng như những vị thần và thậm chí đòi buộc những vật hiến tế, Những cuộc khởi nghĩa bị triệt hạ tàn nhẫn. Khi Kỷ Băng hà siết chặt gọng kiềm hơn, cũng là lúc Disir bắt đầu nhìn xa hơn về phía nam, đặt tầm mắt chúng lên những phần còn xót lại của nền văn minh đang phải sống rất chật vật lúc bấy giờ.

Những hình ảnh nhào lộn và nhảy múa trong đầu cô bé, Sophie nhìn xem triều đại của Disir sụp đổ trong chỉ một đêm. Cô biết được những gì đã diễn ra nhiều thiên nhiên kỷ qua.

Bà Phù thủy Endor đã làm việc với các Elder lạnh lùng, Chronos, kẻ có thể đi xuyên qua bản than thời gian. Cần thiết phải hi sinh đôi mắt của bà để nhìn thấy những dải xoắn của th đây chính là sự hiến dâng mà bà không bao giờ hối tiếc. Sục tìm trong thời gian một vạn năm, trong từng thiên nhiên kỷ bà chỉ chọn đúng một chiến binh, và rồi Chronos đã nhúng tay vào từng kỷ nguyên để kéo những chiến binh trở lại thời kỳ Cực Lạnh.

Sophie biết rằng Bà Phù thủy đã đặc biệt yêu cầu cô cháu gái của bà, Scathach, được mang trở lại để chiến đấu chống Disir.

Chính Bóng tối là người đã lãnh đạo cuộc tấn công vào sào huyệt của Disir, một thành phố bị đóng băng đặc cứng gần đỉnh thế giới. Cô đã giết tan xác nữ hoàng Valkyrie, Brynhildr, ném mụ ta vào giữa lòng núi lửa đang cháy rừng rực.

Lúc mặt trời vừa nhô lên khỏi chân trời, sức mạnh của các Valkyrie bị phá vỡ vĩnh viễn, thành phố đóng băng của chúng nằm vùi trong những đóng đổ nát chảy tan tác, và chỉ chưa đầy một dúm tay còn sống sót. Chúng đã tan biến vào Vương quốc Bóng tối giá băng khủng khiếp mà thậm chí Scathach cũng không muốn dấn thân vào. Disir sống sót gọi đêm đó là Ragnarok, Tận thế của Các vị thần, và thề sẽ báo thù Bóng tối đời đời kiếp kiếp.

Sophie úp hai bàn tay lại với nhau và một cơn gió lốc cỡ nhỏ hiện ra trong lòng bàn tay cô. Lửa và băng đã tiêu diệt Disir trong quá khứ. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô dùng một chút Pháp thuật Lửa để nung nóng cơn gió? Vừa khi ý tưởng này xẹt qua tâm trí Sophie, cũng là lúc Disir nhảy tới trước, thanh kiếm của ả giơ cao khỏi dầu trong tư thế nắm chặt hai tay.

“Dee muốn mi sống, nhưng hắn không hề nói mi sẽ vô sự,”

cô ả hầm hè.

Sophie đư hai tay lên miệng, ấn ngón cái của ta trái và mồi lửa trên cổ tay và hổi mạnh. Cơn gió lốc vặn xoắn ốc trên sàn và lớn đần lên. Nó nảy lên một lần, hai lần… rồi đụng vào Disir.

Sophie nung không khí đến tầm nóng hơn lò lửa một chút. Cơn gió lốc mang sức nóng phồng da ấy vồ lấy Valkyrie, quay tròn cô ả, cuộn lại và ném tung cô ả lên không trung. Ả đụng vào ngọn chúc đài pha lê, làm vỡ hết những cái bóng chỉ còn giữ lại có một. Gian phòng đột ngột tối sầm lại, ngọn gió lốc nhảy múa trên sàn bừng sáng với làn hơi nóng màu da cam lung linh. Valkyrie ngã vật người xuống đất nhưng ngay trong tức khắc đứng dậy, vừa đúng lúc những mảnh vỡ của bầu pha lê dội lên trên mình ả như mưa thủy tinh. Nước da xanh tái của ả đỏ bừng trông như người bị cháy nắng dội, cả hai chân mày màu vàng đều cháy sém. Không nói lời nào, cô ả chém thanh kiếm xoạc ra, lưỡi kiếm nặng nề rạch ngang qua thành lan can ngay chỗ Sophie đang đặt tay.

“Scatty!”

Sophie nghe tiếng cậu em trai gọi từ nhà bếp. Cậu ấy gặp chuyện rồi.

“Scatty!”

cô lại nghe cậu gọi lần nữa.

Valkyrie lao tới. Một đợt gió lốc đã được nung nóng khác úp chụp lấy cô ả, giật phang thanh kiếm khỏi tay và xoáy ả đi, ném cả thân người đang nhào lộn của ả ta vào cô chị đang dồn Joan vào một góc và đập liên hồi vào đầu gối cô ấy bằng những cú rất hung ác. Hai Disir ngã lăn xuống sàn trong tiếng loảng xoảng của vũ khí và áo giáp.

“Joan—quay lại!”

Sophie hét lên.

Sương mù chạy từ những ngón tay cô gái nhỏ và cuộn khắp sàn nhà; những dải băng và thừng quấn dày cộp làm bằng không khí bốc khói phủ lên những cô gái kia, quấn chúng trong lớp dây xích không khí nóng bỏng. Phải dùng đến một nỗ lực ý chí rất lớn, nhưng Sophie cố làm cho sương mù dày lên, quấn nhanh hơn, nhanh hơn nữa khi hai Disir đang loay hoay xoay sở cho tới khi chúng được tẩm liệm trong một cái kén dày ken như xác ướp.

Sophie có thể tự cảm thấy là mình yếu đi hẳn đi, sự kiệt sức trầm trọng và làm đôi mắt cô khô như có sạn và hai vai nặng trịch. Kéo chút tàn lực lên, cô bé vỗ tay và hạ nhiệt độ trông cái kén mù mịt nhanh đến nỗi nó đông cứng đột ngột thành một khối nước đá kêu răng rắc.

“Đó. Các cô sẽ thấy thoải mái như ở nhà,”

Sophie thì thầm bằng giọng khàn khan. Cô chúi người xuống, rồi tự buộc mình phải đứng dậy và định lao vào nhà bếp thì Joan mở rộng cánh tay, ngăn cô bé lại.

“Ồ không, em không được vào. Để tôi đi trước.”

Cô gái nhảy một bước về phía cửa bếp, rồi liếc ra sau lưng nơi có khối nước đá, thấy rõ ràng hai Disir nằm bên trong.

“Em cứu mạng tôi,”

cô nói khẽ khàng.

“Chị hẳn sẽ đánh bại cô ả thôi mà,”

Sophie nói một cách tin tưởng.

“Có”

Joan thừa nhận,

“và cũng có lẽ không. Tôi không còn trẻ như ngày trước nữa. Dù sao em vẫn cứu mạng tôi,”

cô lập lại,

“và đó là món nợ tôi không bao giờ quên.”

Xòe bàn tay trái ra, cô đặt nó nằm bẹp trên cánh cửa bếp và ấn một lực nhẹ. Cánh cửa bật mở kêu một tiếng tách.

Và rồi mấy cái bản lề bung ra.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx