sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Pháp sư - Bí mật của Nicholas Flamel bất tử - Chương 30 - 31

CHƯƠNG 30

Sophie chạy bay xuống cầu thang, những ngón tay xòe ra kéo lê những chùm tia và dải lửa xanh lơ.

Cô đang đứng đánh răng trong phòng tắm thì cả ngôi nhà rùng rình rung chuyển. Cô nghe tiếng gạch bể loảng xoảng ầm ĩ, và một tích tắc sau là tiếng thét của cậu em trai. Nó xé tan sự yên lặng của ngôi nhà và là âm thanh kinh khủng nhất mà cô từng nghe.

Cô vừa chạy xuống hành lang ngang qua phòng Flamel thì cửa bật mở. Trong thoáng chốc hầu như không nhận ra vẻ bối rối của người đàn ông đứng tuổi đang đứng trước nơi ngưỡng cửa. Túi mắt ông sẫm đến nỗi chúng trông như những vết tím bầm, và màu da vàng vọt yếu đuối.

“Chuyện gì vậy?”

ông lầm bầm, nhưng Sophie chạy vội qua: cô không trả lời ông. Tất cả những gì cô biết là em trai cô đang ở dưới cầu thang.

Và rồi cả căn nhà lại rung lên lần nữa.

Cô cảm nhận được độ rung qua sàn và tường. Tất cả những bức tranh trên tường bên trái cô đều đổi vị trí và nghiêng lệch khỏi tâm.

Kinh hãi, Sophie chạy xuống cầu thang đến tầng một thì vừa đúng lúc cửa phòng ngủ mở ra và Joan xuất hiện. Lúc này cô gái nhỏ nhắn đang mặc bộ đồ ngủ bằng satin bóng láng màu xanh lá ngả sang xanh lơ—ngay sau đó, cô mặc vào một bộ áo giáp kín người bằng kim loại, một thanh kiếm dài rộng bản nằm trong bàn tay đeo găng.

“Quay lên đi,”

Joan gắt, giọng Pháp của cô nghe rất rõ.

“Kh”

Sophie la lên.

“Josh—nó gặp chuyện rồi!”

Joan bước tới bên cạnh cô bé, bộ áo giáp kêu lanh canh và loạt soạt.

“OK, vậy cũng được, nhưng phải ở đằng sau tôi và ở phía tay phải, để tôi luôn biết được em ở đâu,”

Joan ra lệnh.

“Em có thấy Nicholas không?”

ign="justify">“Chú ấy thức dậy rồi. Nhưng có vẻ như bị bệnh.”

“Kiệt sức thôi. Trong điều kiện của mình, ông ấy không dám dùng ma thuật nữa đâu. Nó có thể giết chết ông ấy.”

“Francis đâu?”

“Chắc ở tầng áp mái. Nhưng gian phòng đó cách âm và anh ấy sẽ bật tai nghe trong dàn bass dộng ầm ầm; tôi nghĩ anh ấy không nghe được gì đâu.”

“Ông ấy phải cảm thấy được ngôi nhà rung chứ.”

“Chắc anh ấy sẽ tưởng đó là do hệ thống bass quá hay.”

“Em không biết Scatty ở đâu,”

Sophie nói. Cô đang chiến đấu khó khăn để kiềm chế nỗi sợ hãi đang sôi bên trong không cho nó áp đảo cô.

“May ra, cô ấy xuống cầu thang và đang ở trong bếp với Josh. Nếu cô ấy ở đó thì cậu ta OK,”

Joan nói thêm.

“Bây giờ em theo tôi.”

Giữ chặt thanh kiếm thẳng đứng trong cả hai tay, cô gái di chuyển thận trọng xuống cầu thang cuối cùng và bước vào gian tiền sảnh rộng rãi dát đá hoa ở ngay mặt tiền ngôi nhà. Cô dừng lại bất ngờ đến nỗi Sophie gần như giẫm lên cô. Joan chỉ về phía cửa trước. Sophie bắt gặp một hình thù trắng như ma hiện đằng sau những ô cửa kính mờ, và rồi có tiếng một thanh gỗ gãy răng rắc… và một cái đầu rìu xuất hiện qua cánh cửa. Rồi một tiếng nỗ giòn, cánh cửa trước bị đập mạnh bật mở ra, những mảnh vỡ của gỗ và kính rơi xuống như mưa.

Hai dáng người bước vào gian tiền sảnh.

Trong ánh sáng của chùm đèn treo trang trí bằng pha lê, Sophie nhìn thấy chúng là những cô gái trẻ mặc áo giáp làm bằng những vòng xích màu trắng, khuôn mặt của chúng giấu sau chiếc nón sắt, một cô ả cầm kiếm và rìu, cô ả kia mang kiếm và cây giáo. Cô phản ứng theo bản năng. Nắm chặt cổ tay phải bằng tay trái, cô xòe rộng các ngón tay, lòng bàn tay lên hướng lên trên. Những ngọn lửa xanh lè nỗ lốp bốp văng tung tóe xuống sàn ngay trước hai cô gái, bắn thẳng lên một tấm lửa cứng màu xanh ngọc lục bảu chập chờn.

Hai cô gái bước xuyên qua ngọn lửa mà không hề khựng lại nhưng lại dừng hẳn khi bắt gặp Joan trong bộ áo giáp. Chúng nhìn nhau rõ ràng là bối rối.

“Cô không phải là con người có ánh bạc. Cô là ai?”

một ả hỏi gặng

“Đây là nhà tôi, và tôi tưởng đó phải là câu hỏi của tôi chứ,”

Joan nói dứt khoát. Cô quay người sang một bên, vai trái cô hướng về phía hai cô gái, giữ chặt kiếm trong cả hai tay, đầu kiếm chậm rãi chuyển động thành con số tám giữa các chiến binh.

“Đứng qua một bên. Chúng tôi không tranh cãi với cô,”

một người nói.

Joan nâng thanh kiếm lên, đưa cái chuôi gần sát mặt cô, mũi kiếm dài chỉ thẳng lên trời.

“Các cô vào nhà của tôi và bảo tôi tránh sang một bên,”

cô nói với vẻ ngờ vực.

“Các cô là ai… là cái gì? Cô gặng hỏi.

“Chúng tôi là Disir,”

cô gái mang kiếm và giáo nói nhẹ nhàng.

“Chúng tôi ở đây vì Scathach. Chúng tôi chỉ tranh cãi với cô ả thôi. Nhưng đừng cản đường chúng tôi nếu không nó sẽ trở thành vụ tranh cãi với cô đó.”

“Bóng tối là bạn tôi,”

Joan nói.

“Vậy thì điều đó biến cô thành kẻ thù của chúng tôi.”

Không hề có dấu hiệu gì báo trước, các Valkyrie đồng loạt tấn công, ả này lao tới với kiếm và giáo, còn ả kia thì với kiếm và rìu. Lưỡi kiếm nặng của Joan xoay chuyển, tiếng kim loại va và kêu chan chát, các cử động gần như không thể nhìn thấy được và quá nhanh khi cô chặn những thanh kiếm thọc tới, né qua một bên tránh lưỡi rìu và gạt cây giáo xuống.

Disir nhảy lùi lại và dàn ngang cho tới khi chúng đứng ở cả hai phía của Joan. Cô phải xoay đầu mới có thể quan sát được cả hai.”

“Đánh giỏi lắm.”

Môi Joan kéo giãn ra khỏi răng thành một nụ cười hoang dã.

“Tôi được người giỏi nhất dạy dỗ mà. Chính Scathach đã huấn luyện tôi.”

“Tôi nghĩ là tôi đã nhận ra kiểu đánh này rồi,”

Disir thứ hai nói.

Chỉ có đôi mắt xám của Joan cử động khi cô theo dõi hai chiến binh.

“Còn tôi lại nghĩ rằng tôi không có một kiểu đánh cố định nào cả.”

“Cả Scathach cũng không nốt.”

“Cô là ai?”

Disir đứng bên phải hỏi.

“Trong đời mình tôi chưa thấy một tay nào có thể chống cự chúng tôi. Và không ai trong bọn chúng là con người cả.”

“Tôi là Joan Arc,”

cô trả lời đơn giản.

“Chưa bao giờ nghe,”

Disir nói, và trong khi cô em đang nói, cô chị, đứng bên trái Joan, giật lui cánh tay, lấy trớn phóng cây lao..

Thứ vũ khí ấy nổ tung thành những ngọn lửa màu đỏ trắng.

Với một tiêng hú hoang dại, Disir quăng ngọn giáo qua một bên; ngay lúc nó đụng đất, cái cán gỗ tan ra thành những hạt bụi còn nhỏ hơn tàn tro và cái đầu kim loại nhọn hiểm ác ấy tan chảy thành một cái vũng sủi bọt.

Đứng ở bậc thang cuối cùng, Sophie chớp mắt ngạc nhiên. Cô không biết mình có thể làm được như vậy.

Disir ở bên phải Joan lao thẳng tới trước, kiếm và rìu đan kết thành một thế cực mạnh trong khoảng không trước mặt cô ả, đập liên hồi vào thanh kiếm của Joan, đẩy cô lùi bằng cuộc công kích dữ dội đầy ác ý.

Disir thứ hai quay lại Sophie.

Làm cho cái cán bùng cháy và nung chảy đầu giáo đã khiến cho cô mệt lử, cô ngòi thụp xuống lan can. Nhưng cô phải giúp Joan; cô cần phải đến với Josh. Ấn mạnh vào mặt dưới cổ tay, Sophie cố gọi Pháp thuật Lửa của mình. Khói bốc ra từ tay cô, nhưng không có tí lửa nào cả.

Disir sải bước thẳng cho đến khi đứng ngay trước cô gái nhỏ. Sophie đứng trên một bậc thang, và khuôn mặt hai cô gái gần như ngang tầm nhau.

“Vậy thì, cô là con người có ánh bạc mà Pháp sư người Anh đã muốn một cách liều mạng.”

Ẩn sau cái mặt nạ kim loại, đôi mắt tím của Valkyrie tỏ vẻ khinh bỉ.

Kéo một ơi thở sâu ớn lạnh, Sophie thẳng người. Cô giang rộng hai cánh tay, những ngón tay khép lại thành một nắm đấm thật chặt. Nhắm mắt, hít thở sâu, cố làm dịu lại trái tim đang đập thình thịch, cô hình dung ra đôi găng tay lửa; cô nhìn thấy hai bàn tay của mình hợp lại, định hình một trái banh lửa trong nắm tay cô như bột nhồi và rồi quăng mạnh nó vào hình dạng đang đứng trước cô. Nhưng khi cô mở mắt ra, chỉ có những vệt lửa nhỏ nhất màu xanh lơ mỏng như tơ đang nhảy múa trên da thịt cô. Cô vội phủi tay vào nhau và những tia lửa múa nhảy vô tội vạ xuyên chiếc áo giáp bằng vòng xích của chiến binh.

Disir đập mạnh thanh kiếm của ả và bàn tay mang găng của cô.

“Những trò lửa bịp bợm lặt vặt của mi không làm ta cảm kích đâu.”

Một tiếng vỡ kinh hoang từ nhà bếp làm rung chuyển ngôi nhà một lần nữa. Chùm đèn trang trí treo ngay giữa gian tiền sảnh bắt đầu đung đưa qua lại, leng keng như tiêng nhạc trong khi những vùng bóng tối thì nhay múa.

“Josh,”

Sophie thì thầm. Nỗi sợ hãi biến thành giận dữ: sinh vật này đã ngăn không cho cô đến với cậu em trai của cô. Và cơn giận đã cho cô sức mạnh. Nhớ lại những gì Saint-Germain đã làm trên mái nhà, cô bé chỉ ngón trỏ vào chiến binh và thả cơn thịnh nộ của mình tập trung vào duy nhất một chùm thôi. Một ngọn giáo bằng lửa cứng màu vàng đen dơ bẩn nhảy ra khỏi ngón tay Sophie và nổ vào cái áo giáp vòng kim loại của Disir. Lửa bắn tung tóe khắp người chiến binh, và sức mạnh của cú đánh này làm cô ả khuỵu gối xuống. Cô ả la lớn bằng một thứ tiếng không sao hiểu được, giống như tiếng sói hú

Bên kia gian tiền sảnh, Joan lợi dụng sợ xao lãng và ép kẻ tấn công cô không thương xót, đẩy cô ả lùi về cái khung cửa đã bị văng cánh mở ra trống hoác. Hai cô gái ngang tài ngang sức, trong khi thanh kiếm của Joan dài hơn và nặng hơn của đối thủ, Disir lại có lợi thế của việc sử dụng hai thứ vũ khí. Thêm nữa, đã khá lâu rồi bây giờ Joan mới mặc lại áo giáp và chiến đấu bằng kiếm. Cô có thể cảm thấy các cơ vai đang nóng ran, còn hông và đầu gối thì nhức buốt vì trọng lượng của kim loại cô đang mang trên người. Cô phải kết thúc chuyện này thôi.

Valkyrie vừa bị ngã lồm cồm bò dậy trước mặt Sophie. Mặt trước của cái áo giáp bằng vòng xích ghi nhận toàn bộ sức mạnh phụt ra của ngọn lửa, những chỗ nối tan ra, chảy xuống như sáp mềm. Chiến binh túm một nắm áo giáp và giật nó ra khỏi người mình, quăng qua một bên. Chiếc áo thụng dài màu trắng bên dưới cháy sém và đen sạm, với những lát kim loại chảy ra dính vào áo lấp lánh.

“Đứa con gái nhỏ kia,”

Disir thì thào,

“ta sẽ dạy mi không bao giờ còn dám đùa với lửa.”

CHƯƠNG 31

Cái lưỡi nhầy nhụa của Nidhogg phóng xuyên không trung đến thẳng chỗ Scathach vẫn bị xoay tròn trên bức tường nhà bếp, móng vuốt con vật đó quắp vào cô chặt cứng. Nữ Chiến binh đánh nhau trong im lặng hoàn toàn, cố thoát khỏi gọng kềm của con quỷ, cô vặn mình từ bên này sang bên kia, gót giày bốt rà rà tìm điểm tựa trên nền đá trơn trượt. Vì hai cánh tay bị kẹp cứng sát vào hôcô không thể nào sử dụng những thanh kiếm ngắn của mình được.

Josh biết rằng thậm chí nếu cậu có ngừng lại để suy nghĩ, thì cậu cũng không thể làm được những gì ý cậu đã nghĩ ra. Mùi của sinh vật này đang làm dạ dày cậu nôn nao, và tim cậu đập mạnh đến nỗi cậu không sao bắt kịp được hơi thở mình.

Cái lưỡi chẻ lưa tưa chải ngang qua mặt bàn, để lại một vết cháy ăn sâu xuống gỗ. Nó chọc vút qua cái ghế gỗ như thể đâm thẳng vào đầu Nữ Chiến binh.

Tất cả những gì phải làm, Josh cứ tự nhắc nhở, là xem thanh kiếm của mình như thể một quả bóng đá. Giữ chặt thanh Clarent cao khỏi đầu trong thế nắm chặt hai tay mà Joan mới chỉ cho cậu, cậu phóng mình tới trước hệt như chuyển động mà huấn luận viên ở ngôi trường gần đây nhất đã mất trọn mùa dợt bóng—và đã thất bại—để dạy cho cậu.

Ngay khi đang nhảy, cậu đã biết mình tính toán sai mất rồi. Cái lưỡi chuyển động qua nhanh, và cậu đã bị trật quá xa. Với nỗ lực tuyệt vọng cuối cùng, cậu quăng thanh kiếm rời khỏi tay.

Thanh kiếm chém vào bên hông cái lưỡi đầy thịt của Nidhogg. Và dính phập vào.

Đến lượt những năm tập taekwondo phát huy tác dụng khi Josh té đâm sầm xuống nền đá lát. Cậu đụng rất mạnh nhưng vẫn ráng chống lòng bàn tay xuống, bật người về phía trước thành một cú cuộn tròn gọn lỏn đưa cậu trở về tư thế đứng thẳng… chỉ chưa đầy một mét là đụng đến cái lưỡi như miếng thịt đầm đìa a-xít kia. Và thanh kiếm.

Chụp lấy đuôi kiếm, cậu dùng hết sức lực kéo nó ra khỏi cái lưỡi—một thứ âm thanh phát ra giống tiếng gỡ của loại khóa dán bằng hau dải sợi kết dính vào nhau, rồi cái lưỡi kêu xèo xèo và rít ré giật mạnh trở vào miệng con quỷ. Josh biết rằng nếu cậu dừng lại, cả cậu và Scatty chỉ có chết. Đầu tiên cậu đâm ngập mũi kiếm Clarent vào cánh tay con quỷ ngay phía trên khớp nối cổ tay. Khi lưỡi kiếm ngọt xớt phập sâu vào lớp da cá sấu châu Mỹ, nó bắt đầu rung lên, một âm thanh the thé buốt nhói làm Josh nổi gai ốc. Cậu cảm thấy một luồng hơi ấm chạy ngược lên cánh tay cậu và thấm vào lồng ngực. Một tích tắc sau, sức mạnh và năng lực tiềm tàng trào dâng trong cậu xua tan hết mọi cơn nhức nhối và đau đớn. Luồng điện của cậu chói lói một màu vàng ánh kim lóa mắt, và những tia sáng mang họa tiết hình mạng gân cuộn xoáy quanh lưỡi kiếm bằng đá màu xám khi cậu rút mạnh nó ra khỏi con vật.

“Mấy cái vuốt, Josh. Chém mấy cái vuốt đi,”

Scathach lùng bùng thốt ra khi Nidhogg lắc cô dữ dội. Hai thanh kiếm tuột khỏi tay cô và rơi loảng xoảng xuống nền nhà.

Josh chém bất ngờ vào con quỷ, cố cắt đứt một cái vuốt, nhưng cuối cùng lưỡi kiếm đá nặng nề bật lên và nảy khỏi bàn chân nó mà chẳng suy chuyển gì. Cậu cố lần nữa, và lần này thanh kiếm chém lớp da bọc sắt của con vật tóe lửa.

“Ấy! Cẩn thận,”

Scathach kêu oái lên khi lưỡi kiếm nhún nhảy đến gần sát đầu cô rất nguy hiểm.

“Đó là một trong số rất ít những vũ khí thật sự có thể giết chết tôi mấ”

“Xin lỗi,”

Josh lầm bầm qua hai hàm răng nghiến chặt.

“Trước nay em chưa bao giờ làm bất cứ cái gì giống thế này.”

Cậu chém cái vuốt lần nữa. Những tia lửa bay trúng mặt Nữ Chiến binh.

“Tại sao chúng ta lại muốn một cái vuốt nhỉ?”

cậu vừa cằn nhằn, vừa chặt mạnh vào lớp da cứng như sắt.

“Nó chỉ có thể bị giết bằng một trong những cái vuốt của chính nó,”

Scathach nói, nghe tiếng cô bình tĩnh đến ngạc nhiên.

“Coi chừng! Mau lùi lại!”

Josh quay lại vừa đúng lúc cái đầu to vật vã của cái thứ đó bổ nhào tới trước, húc vào cạnh nhà đã đổ xuống, cái lưỡi trắng của nó phóng ra phía trước một lần nữa. Nó nhằm vào cậu. Nó di chuyển quá nhanh; không còn đường nào để chạy—và nếu chạy đi, nó sẽ đập đúng vào Scatty ngay. Trụ chân thật vững, cả hai tay vòng chặt quanh chuôi kiếm Clarent, cậu giơ thanh kiếm ra trước mặt. Cậu nhắm mắt trong lúc nỗi kinh hoàng tiến gần —rồi lại mở bừng mắt ra ngay lập tức. Nếu cậu có chết, cậu cũng phải chết với đôi mắt đang mở.

Giống như chơi điện tử vậy, cậu nghĩ—ngoại trừ trò này gây chết người. Cậu nhìn thấy hai đầu của cái lưỡi tưa lưa quấn quanh lưỡi kiếm gần như bằng một chuyển động rất chậm—như thể nó muốn giật thanh kiếm ra khỏi tay Josh. Cậu siết chặt tay nắm, quyết tâm không để thanh kiếm bị giật đi.

Khi phần thịt trong lư̖ con vật chạm vào lưỡi kiếm đá, hiệu quả đến tức thì.

Sinh vật sựng người lại, rồi run rẩy và ré lên, âm thanh như tiếng hơi nước phụt xì xì. A-xít trong lưỡi nó dính vào lưỡi kiếm sủi bong bóng và thanh kiếm rung lên trong tay Josh, bần bật như tàu lá chuối, dần ấm lên, rồi nóng, và bắt đầu bùng sáng một thứ ánh sáng trắng tinh. Cậu nhắm tịt hai mắt…

…và đằng sau đôi mắt nhắm, Josh thoáng thấy một chuỗi những hình ảnh lung linh: quang cảnh đổ nát và đáng nguyền rủa của một vùng đá đen, lỗ chỗ những cái ao dung nham sôi sung sục, trong khi trên đầu, bầu trời sôi lên những đám mây bẩn thỉu mưa xuống toàn tro và xỉ than. Giăng ngang bầu trời, long thong lủng lẳng từ những đám mây là cái gì giống như đám rễ này là căn nguyên của lớp tro màu trắng chói gắt: chúng đang phân hủy, héo quắt lại và hấp hối…

Nidhogg thình linh xoắn mạnh giật cái lưỡi đã hóa đen của nó ra.

Josh kinh ngạc há hốc miệng và mở bừng mắt ngay khi luồng điện của cậu vụt sáng rực, lần này mạnh hơn—sáng chói hơn—làm lóa chính mắt cậu. Hốt hoảng, vung vẩy thanh kiếm trước mặt mình, cậu bước lùi dần cho tới khi cậu cảm thấy bức tường nhà bếp đụng vào hai cái xương dẹt sau vai cậu. Mắt cậu chớp dữ dội, cậu muốn giụi, nhưng không dám nới lỏng bàn tay đang nắm chặt thanh kiếm. Khắp chung quanh mình, cậu nghe tiếng đá rơi, tường vữa nứt nẻ, gỗ kêu cọt kẹt và gãy răng rắc, cậu gập vai khum lại, sợ có cái gì đó bể ra rớt xuống đầu mình.

“Scatty?”

cậu gọi.

Nhưng không có tiếng trả lời.

Cậu cao giọng.

“Scatty!”

Nheo mắt, chớp mắt hết sức để xóa sạch những đốm sáng nhảy múa trước mắt mình, cậu nhìn thấy con quỷ kéo lê Scathach ra khỏi nhà. Cái lưỡi của nó, bây giờ đã thành màu đen và nâu, đang thè ra lửng lơ một bên mép. Kẹp Nữ Chiến binh chặt cứng, nó xoay người theo chiều dài thân mình nó và băng ngang mảnh vườn đã bị phá tan hoang, cái đuôi dài của nó lạng từng khoảng gỗ bông khỏi hông nhà, quét mạnh qua ô cửa sổ duy nhất chưa bị vỡ. Rồi sinh vật đó đứng lên hai chân sau, như một con thằn lằn có vòng lông cổ, và lách cách đi xuống ngõ hẻm, suýt chút nữa giẫm phải một hình thù mặc áo giáp vòng xích trắng đang đứng gác. Không chút chần chừ hình thù này biến mất ngay sau sinh vật đó.

Josh loạng choạng chui ra qua cái lỗ rộng toác hoác bên hông căn nhà và ngừng lại. Cậu liếc ra đằng sau. Cái bếp từng một thời rất gọn gang giờ đã thành một đống đổ nát toàn những mảnh vụn. Rồi cậu nhìn thanh kiếm trong tay và mỉm cười. Cậu đã ngăn được con quỷ. Nụ cười mỉm của cậu ngoác ra thành một nụ cười toe toét. Cậu đã đánh bật được nó và đã cứu được chị gái cậu cũng như những người khác trong nhà này… ngoại trừ Scatty.

Hít một hơi thật sâu, Josh vụt nhảy xuống mấy bậc thang và lao xuyên qua mảnh vườn rồi phóng vào con hẻm, theo dấu con quỷ.

“Mình không tin là mình đang làm việc này,”

cậu lầm bầm.

“Thậm chí mình còn không thích Scatty. Ừm…, không thích lắm,”

cậu tự chữa l


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx