sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Pháp sư - Bí mật của Nicholas Flamel bất tử - Chương 43 - 44

CHƯƠNG 43

Tiến sĩ John Dee chồm hẳn qua băng ghế sau trong chiếc xe cảnh sát.

“Quẹo đây,”

hắn nói với Josh. Nhìn thấy vẻ gì đó biểu lộ trên gương mặt cậu con trai và hắn nói thêm,

“Làm ơn.”

Josh đạp thắng, chiếc xe lướt một chút và kêu rin rít, lớp vỏ ở bánh xe trước giờ hoàn toàn tơi tả và bánh xe đang lăn trên vành kim loại, những tia lửa bắn tung tóe.

“Ở đây này.”

Dee chỉ tay vào một con hẻm hẹp được viền bằng hai hàng thùng rác nhựa. Nhìn vào kính chiếu hậu, Josh có thể nhìn thấy hắn cứ vặn mình trong ghế để ngoái nhìn đằng sau.

“Cô ả đang đuổi theo hả?”

Machiavelli hỏi.

“Tôi không nhìn thấy cô ả đâu cả,”

Dee nói quả quyết,

“nhưng tôi nghĩ chúng ta nên ra khỏi những đường phố này.”

Josh phải đấu lắm mới điều khiển được chiếc xe.

“Chúng ta sẽ không đi đâu xa khỏi đây được,”

cậu lên tiếng, và rồi chiếc xe hất mạnh vào cái thùng rác thứ nhất, nó ngã đổ nhào vào cái thứ hai, rồi cái thứ ba, vung vãi rác rưỡi khắp con hẻm. Cậu xoay tay lái thật gắt để tránh cán phải một trong những cái thùng đang nằm lăn lóc và động cơ bắt đầu nổ ran lên một cách đáng lo ngại. Chiếc xe lắc lư mạnh rồi đột nhiên ngưng lại, khói cuồn cuộn từ đầu xe bốc ra.

“Ra ngoài đi,”

Josh nói nhanh.

“Tôi nghĩ nó sắp cháy rồi.”

Cậu trườn mình bò ra khỏi xe, Machiavelli và Dee thoát ra theo phía bên kia. Rồi họ quay người chạy thục mạng xuống con hẻm, tránh xa chiếc xe. Chạy có lẽ chưa đầy chục bước thì một tiếng nổ đùng đục vang lên và chiếc xe bùng lên thành những ngọn lửa.

“Kỳ diệu chưa,”

Dee nói với vẻ cay đắng.

“Như vậy dứt khoát là bây giờ Disir đã biết chúng ta ở đâu rồi. Và ả ta sẽ chẳng vui vẻ gì đâu.”

“Ồ, không vui với ông, điều đó là chắc chắn,”

Machiavelli nói kèm thêm một nụ cười giễu cợt.

“Tôi á?”

Dee trông có vẻ ngạc nhiên.

“Chứ tôi đâu có phải là người ném lửa vào cô ả đâu,”

Machiavelli nhắc.

Y hệt như trẻ nói chuyện.

“Đủ rồi!”

Josh đi vòng quanh hai người đàn ông.

“Cô gái đó là… là ai vậy?”

“Là,”

Machiavelli nói với một nụ cười tàn nhẫn,

“một Valkyrie.”

“Một Valkyrie?”

“Đôi khi còn gọi là Disir.”

“Một Disir?”

Josh thấy rằng cậu thậm chí không hề ngạc nhiên trước câu trả lời này. Cậu không quan tâm cô gái đó được gọi là gì; tất cả những gì cậu quan tâm là ả ta cố chém cậu làm đôi bằng thanh kiếm của ả. Có lẽ đây là một giấc mơ, đột nhiên cậu nghĩ, và mọi chuyện xảy ra lúc Dee và mấy tên Golem bước vào tiệm sách không là gì ngoài cơn ác mộng. Rồi cậu cử động cánh tay phải nhưng những vết bầm tím chống lại cậu. Cậu nhăn mặt đau đớn. Cậu cảm thấy lớp da trên gương mặt cháy rám vì bị kéo căng và cứng ngắc, và khi cậu liếm môi khô khốc, nứt nẻ, cậu nhận thấy đây không phải là giấc mơ. Cậu bừng tỉnh—đây là một cơn ác mộng.

Josh lùi xa khỏi hai người đàn ông. Cậu nhìn lên rồi nhìn xuống con hẻm nhỏ. Một bên là những ngôi nhà cao tầng, và bên kia là cái gì trông giống một khách sạn. Những bức tường bị bôi màu lem nhem với những lớp chữ thảo và những hình vẽ trang trí công phu theo kiểu cạo bỏ lớp thạch cao bề mặt đi, một số thạch cao còn rơi vãi ám dính lung tung lên những thùng rác. Đứng nhón chân lên, câu cố gắng nhìn thấy được đường chân trời, tìm kiếm tháp Eiffel hoặc Sacre-Coeur, một cái gì đó cho cậu biết được cậu đang ở đâu.

“Tôi phải quay lại,”

cậu nói, nhích từng bước cách xa dần hai người đàn ông ăn mặc nhếch nhác, đầu tóc rồi bời. Theo Flamel, họ là kẻ thù—đặc biệt là Dee. Song Dee lại vừa mới cứu cậu thoát khỏi Disir.

Dee quay người nhìn cậu, đôi mắt xám long lanh một vẻ tử tế.

“Tại sao, Josh, cậu tính đi đâu?”

“Về với chị gái tôi.”

“Và cũng với cả Flamel và Saint-Germain nữa? Nói tôi nghe xem; bon họ sẽ làm được gì cho cậu?”

Josh lùi thêm một bước nữa. Cậu đã từng có dịp nhìn thấy Dee ném những ngọn giáo lửa—trong tiệm sách và Disir—và cậu không chắc Pháp sư có thể ném chúng bao xa nữa. Không xa đâu, cậu tính toán. Thêm một hay hai bước nữa và quay người chạy xuống con hẻm. Cậu có thể chặn người cậu gặp đầu tiên để hỏi đường đến tháp Eiffel. Cậu nghĩ tiếng Pháp của

“ở đâu”

“ou est?”

hay có thể là

“qui est?”

Mà hình như cái này có nghĩa là

“ai?”

Cậu lắc đầu nhẹ, hối tiếc vì đã không chịu chú ý trong lớp học tiếng Pháp.

“Đừng cố cản tôi,”

cậu lên tiếng, quay ngoắt đi.

“Cảm thấy thế nào?”

Dee hỏi thình lình.

Josh từ từ quay người nhìn Pháp sư. Cậu biết ngay là hắn đang nói về cái gì. Cậu thấy những ngón tay mình cử động co lại, như thể nắm chặt chuôi kiếm.

“Cậu thấy thế nào khi cầm thanh Clarent, cảm thấy một năng lượng thô chạy khắp người cậu phải không? Thấy thế nào khi biết được những ý nghĩ và cảm xúc của sinh vật mà cậu vừa đâm vào?”

Dee lần tay bên dưới lớp áo khoác nguyên bộ rách bươm và lôi thanh kiếm sinh đôi của Clarent: Excalibur.

“Đó là một cảm giác kinh hoàng, phải không nào?”

Hắn lật lưỡi kiếm trong tay, một dòng năng lượng màu đen ngả sang xanh lơ vỡ vụn ở mặt bên kia thanh đá.

“Tôi biết cậu đã hẳn đã trải nghiệm những ý niệm của Nidhogg…. Những cảm xúc…. Ký ức?”

Josh gật đầu. Chúng vẫn còn tươi nguyên—sống động đến sững sờ—trong đầu cậu. Những tư tưởng, những cảnh tượng quá xa lạ, qua kỳ dị, đến nỗi cậu biết tự mình cậu không bao giờ có thể tưởng tượng được như vậy.

“Đã có lúc cậu biết những điều như thần thánh: nhìn thấy thế giới vượt ngoài sức tưởng tượng, trải nghiệm những cảm xúc lạ. Cậu đã nhìn thấy quá khứ. Một quá khứ vô cùng xa xăm… thậm chí cậu đã nhìn thấy cả Vương quốc Bóng tối của Nidhogg.”

Josh chậm rãi gật đầu, tự hỏi làm sao mà Dee biết được.

Pháp sư bước tới gần cậu con trai.

“Ngay lúc đó, Josh, đúng ngay lúc đó, nó y hệt như cảm giác được Đánh thức—dù còn lâu mới mãnh liệt bằng vậy,”

hắn nói thêm thật nhanh.

“Và cậu thật sự muốn năng lượng của mình được Đánh thức chứ?”

Josh gật đầu. Cậu cảm thấy khó thở, trái tim cậu đập thình thịch trong lồng ngực. Dee nói đúng; trong những giây phút ấy khi cậu cầm Clarent, cậu cảm thấy mình đang sống, sống thật sự.

“Nhưng không thể làm điều đó được,”

câu nói nhanh.

Dee cười lớn.

“Ồ được chứ, có thể. Có thể làm ở đây, ngay hôm nay,”

hắn kết thúc một cách đắc thắng.

“Nhưng Flamel nói…”

Josh lên tiếng, rồi im bặt, nhận ra những gì mình vừa nói. Nếu câu có thể Đánh thức…

“Flamel nói nhiều thứ lắm. Tôi thậm chí còn không rõ ông ta có còn biết đâu là sự thật nữa không.”

“Ông làm được gì?”

Josh bật hỏi.

“Luôm luôn.”

Dee thình lình đưa một ngón tay cái ra phái sau chĩa và“Người Ý này không phải là bạn tôi,”

hắn nói thanh thản, nhìn xoáy thẳng vào đôi mắt hoang mang của Josh.

“Vậy hãy hỏi ông ta một câu: hỏi xem năng lượng của cậu có thể được Đánh thức vào chính sáng hay không.”

Josh quay người nhìn sâu vào Niccolo Machiavelli. Người đàn ông cao ráo tóc trắng trông hơi bối rối, nhưng ông ta gật đầu tán thành.

“Pháp sư người Anh nói đúng: năng lượng của cậu có thể được Đánh thức hôm nay. Tôi nghĩ trong vòng một tiếng đồng hồ chúng tôi chắc có thể tìm ra người làm việc này.”

Mỉm cười đắc thắng, Dee quay lại Josh.

“Đó là lựa chọn của cậu. Vậy, hãy cho tôi câu trả lời—câu muốn quay về với Flamel cùng với những lới hứa mơ hồ của ông ấy, hoặc là cậu muốn năng lượng của mình được Đánh thức?”

Ngay cả khi xoay người dõi theo những dải năng lượng màu đen u tối cuốn khỏi lưỡi kiếm đá Excalibur, Josh đã biết câu trả lời. Cậu nhớ lại những cảm giác, những cảm xúc, năng lượng đã chảy qua khắp người cậu khi cậu cầm thanh Clarent. Và Dee đã nói những cảm giác đó còn lâu mới mảnh liệt bằng cảm giác được Đánh thức.

“Tôi cần một câu trả lời,”

Dee nói.

Josh Newman hít một hơi thật sâu.

“Tôi phải làm gì?”

CHƯƠNG 44

Joan đặt chiếc Citroen móp méo vào đầu con hẻm và thả lỏng cho tới khi dừng hẳn, chặn luôn lối vào. Cúi mình trên tay lái, mắt cô sục sạo khắp con hẻm, tìm kiếm những cử động, tự hỏi phải chăng đây là một cái bẫy.

Chạy theo Josh là một việc cực kỳ dễ; tất cả những gì cô phải làm là cứ đi theo đường rãnh do vành bánh xe kim loại ở bánh trước của chiếc xe cậu ấy cắt sâu xuống đường. Cô đã một thoáng đau thương khi lạc mất cậu trong những con phố rối rắm, nhưng rồi một chum khói đen vọt lên khỏi mái nhà và cô đã đi theo dấu đó: nó dẫn cô đến con hẻm và đến tận chỗ chiếc xe cảnh sát bốc cháy.

“Ở lại đây nhé,”

cô ra lệnh cho Flamel giờ đã quá kiệt sức và Sophie với khuôn mặt tái mét, rồi bước ra khỏi xe. Cầm thanh kiếm lỏng lẻo trong tay phải, cô vừa đập nhẹ lưỡi kiếm vào lòng bàn tay trái vừa đi xuống con hẻm. Cô hoàn toàn tin chắc rằng họ đã đến quá trễ và Dee và Machiavelli và Josh đã đi mất rồi, nhưng cô lại không chuẩn bị cho bất kỳ rủi ro nào.

Âm thầm nhẹ bước xuống giữa con hẻm, cành giác với những thùng rác hình ống biết đâu có thể ẩn nấp một tên tấn công, Joan nhận ra rằng cô vẫn ở trong tình trạng bang hoàng trước sự biến mất của Scatty. Một giây trước Joan còn đứng trước người bạn cũ, và một giây sau, sinh vật giống cá hơn giống người đó đã phóng lên khỏi mặt nước và kéo Scatty xuống theo nó.

Joan đau lòng cho người bạn cô, và cô sẽ khóc thương cho cô ấy, nhưng không phải là bây giờ. Chưa đâu.

Joan Arc đã từng là một chiến binh từ thời cô vừa vặn tuổi thiếu niên, cưỡi ngựa xông vào trận chiến ở vị trí là người dẫn đầu một đoàn quân Pháp hùng hậu. Cô đã từng nhìn thấy quá nhiều người bạn ngã xuống trên chiến trường và đã học được rằng nếu cô tập trung vào cái chết của họ thì cô không có khả năng chiến đấu. Ngay lúc nay cô biết cô cần phải bảo vệ Nicholas và cô gái nhỏ. Sau này, sẽ có thời gian khóc thương Scathach Bóng tối, và sẽ cũng có thời gian để đi tìm sinh vật mà Flamel gọi là Dagon. Joan ước lượng sức nặng của thanh kiếm trong tay mình. Cô sẽ báo thù cho bạn cô.

Cô gái Pháp mảnh dẻ đi ngang qua đống tàn tích nóng rực của chiếc xe cảnh sát và cúi sát mình trên đất, đọc một cách thành thạo những vết tích và những dấu hiệu trên những phiến đá ẩm ướt. Cô nghe thấy Nicholas và Sophie bước ra khỏi chiếc Citroen tả tơi bầm đập và xuống con hẻm, bước vòng tránh những vũng dầu và nước bẩn. Nicholas đang mang thanh Clarent. Joan nghe rõ tiếng nó kêu vo vo khi ông ấy tiến gần đến chiếc xe hơi đang cháy, và cô tự hỏi không biết nó có còn kết nối với cậu con trai không.

“Có mấy người chạy ra khỏi xe và dừng lại ở đây,”

cô nói, không nhìn lên, khi họ đừng lại bên cạnh cô.

“Dee và Machiavelli đang đối diện với Josh. Cậu ấy đứng đằng kia.”

Cô chỉ.

“Chúng chạy qua vũng nước trở lại đó; hai người có thể nhìn thấy rõ đường viền giày của chúng trên đất.”

Sophie và Flamel cúi xuống và nhìn mặt đất. Họ gật đầu, dù cô biết họ không thể nhìn thấy gì cả.

“Bây giờ, đây mới là điều thú vị,”

cô nói tiếp.

“Đến đoạn những dấu chân của Josh hướng xuống con hẻm, và cậu đứng nhón gót, cứ như thể cậu ấy đang nghĩ đến việc bỏ chạy. Nhưng nhìn đây.”

Cô chỉ vàấu đế giày in trên đất mà chỉ có cô mới thấy được.

“Bà người bạn họ cùng nhìn nhau đi khỏi đây, Dee và Josh đi trước , Machiavelli theo sau.”

“Cô có thể tho dấu bọn họ không?”

Flamel hỏi gặng.

Joan nhún vai.

“Để đến cuối con hẻm, có thể, nhưng phí xa kia thì…”

Cô lại nhún vai lần nữa và vươn thẳng người lên, phủi bụi khỏi bàn tay.

“Hết cách; có quá nhiều dấu chân khác.”

“Chúng ta sẽ làm gì?”

Nicholas thì thào.

“Chúng ta sẽ tìm thằng bé bằng cách nào?”

Ánh mắt Joan lướt từ khuôn mặt Flamel sang Sophie.

“Chúng ta không thể… nhưng Sophie thì được.”

“Cách nào?”

ông hỏi.

Joan chuyển động bàn tay theo một đường nằm ngang trước mặt cô. Nó để lại một mảnh ánh sáng có họa tiết rất mờ nhạt trong không khí, và con hẻm dơ bẩn thoáng đượm mùi hoa oải hương.

“Cô bé là chị sinh đôi của cậu ấy: cô bé có thể lần theo luồng điện của cậu ấy.”

Nicholas Flamel chụp cả hai vai Sophie, buộc cô gái nhỏ nhìn vào mắt ông.

“Sophie!”

ông ọi giật.

“Sophie, nhìn chú này.”

Sophie nhướng đôi mắt viền đỏ au nhìn Nhà Giả kim. Cô hoàn toàn chết lặng. Scatty bị bắt đi, và giờ Josh cũng biến mất, Dee và Machiavelli bắt cóc. Mọi thứ như vỡ tan tành.

“Sophie,”

Nicholas nói rất thanh thản, ánh mắt nhợt nhạt của ông bắt được và bàm theo ánh mắt cô bé.

“Chú cần cháu bây giờ phải mạnh mẽ lên.”

“Giá trị gì nữa?”

cô hỏi.

“Họ bị bắt mất rồi.”

“Họ chưa bị bắt mất,”

ông nói đầy tin tưởng.

“Nhưng Scatty…”

Cô gái nhỏ nấc lên.

“…là một trong những người phụ nữ nguy hiểm nhất thế giới,”

ông nói nốt.

“ Cô ấy đã sống sót hai ngàn năm và chiến đấu với những sinh vật nguy hiểm hơn Dagon gấp bội.”

Sophie không rõ ông cố thuyết phục bản thân mình hay là thuyết phục cô nữa.

“Cháu nhìn thấy cái thứ đó kéo chị ấy xuống dòng sông, và chúng ta chờ cho đến mười phút sau. Chị ấy không quay lên lại. Có lẽ chị ấy đã chết đuối mất rồi.”

Tiếng cô bé nghẹn lại và cô có thể cnhận từng giọt lệ đọng nơi lưng mắt. Cổ họng cô như bị nung trên lửa.

“Chú đã từng nhìn thấy cô ấy sống sót trong những tình huống không phải tồi tệ, mà là quá sức tồi tệ kia.”

Nicholas cười mệt mỏi.

“Chú nghĩ Dagon làm cô ấy rơi vào tình huống bất ngờ thôi! Scatty giống như con mèo: cô ấy ghét bị ướt. Dòng sông Seine chảy rất siết; chắc là bọn họ bị cuốn ra đến cửa sông. Cô ấy sẽ liên lạc với chúng ta. “

“Nhưng bằng cách nào? Chị ấy sẽ không hình dung chúng ta đang ở đâu.”

Sophie thật sự rất ghét cách người lớn nói dối. Đúng là những lớn nói dối ấy sao quá lộ liễu.

“Sophie,”

Nicholas nói nghiêm túc.

“Nếu Scathach còn sống, cô ấy sẽ tìm chúng ta. Tin chú đi.”

Và trong lúc ấy, Sophie nhận ra rằng cô không hề tin Nhà Gỉả kim.

Joan vong cánh tay qua vai Sophie và siết nhẹ.

“Nicholas nói đúng đó. Scatty…”

cô mỉm cười, và cả khuôn mặt cô sáng bừng.

“Cô ấy đặc biệt lắm. Bà cô của cô ấy bỏ cô ấy trong những Vương quốc Bóng tối Địa ngục: cô ấy phải mất hàng mấy thế kỷ mới tìm được lối ra. Nhưng cô ấy đã làm được.”

Sophie gật đầu chầm chậm. Cô biết những họ đang nói là có thật—Bà Phù thủy Endor còn biết về Scathach hơn Nhà Giả kim hoặc Joan—nhưng cô muốn nói rằng chính họ cũng đang rất lo lắng.

“Bây giờ, Sophie,”

Nicholas lại tiếp tục.

“Chú cần cháu tìm em trai cháu.”

“Bằng cách nào?”

“Tôi nghe thấy còi báo động,”

Joan vừa nói gấp gáp, vừa ngoái nhìn xuống con hẻm.

“Nhiều tiếng còi lắm.”

Flamel không chú ý đến lời cô. Ông nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh lơ nhàn nhạt của Sophie.

“Cháu có thể tìm nó,”

ông nằng nặc.

“Cháu là chị gái sinh đôi của nó; có một mối liên kết thậm chí còn sâu xa hơn liên kết huyết thống. Cháu luôn biết được khi nào nó gặp chuyện, đúng không nào?”

Sophie gật đầu.

“Nicholas…,”

Joan thúc,

“Chúng ta hết thời gian rồi.”

“Cháu luôn cảm nhận được nỗi đau của nó, biết được nó buồn rầu hay bực bội?”

Sophie lại gật đầu lần nữa.

“Cháu được kết nối với nó, cháu có tìm thấy nó.”

Nhà Giả kim xoay tròn đứa con gái để co bé đối mặt xuống con hẻm.

“Josh đang đứng đây,”

ông vừa nói vừa chỉ tay.

“Dee và Machiavelli đang đứng đâu gần đây.”

Sophie rối tung lên và phát cáu.

“Nhưng bây giờ bị bắt hết rồi. Họ đem nó đi mất rồi.”

“Chú không nghĩ là họ ép buộc nó đi đâu đó, chú nghĩ nó đi với họ một cách tự nguyện,”

Nicholas nói rất dịu dàng.

Những lời này đập vào Sophie như một cú đấm. Josh sẽ không rời bỏ cô đâu, đúng vậy chứ.

“Nhưng tại sao?”

Flamel nhún vai rất nhẹ.

“Ai biết được? Dee lúc nào cũng rất có sức thuyết phục, và Machiavelli là bậc thầy trong việc sử dụng mánh khóe để lôi kéo. Nhưng chúng ta có thể tìm họ, cú chắc chắn như vậy. Những giác quan của cháu đã được Đánh thức, Sophie. Nhìn lại đi; tưởng tượng Josh đang đứng trước mắt cháu, nhìn thấy nó…”

Sophie hít một hơi thật sâu và nhắm mắt, rồi mở mắt ra lại. Cô không nghe gì khác ngoài những thứ bình thường; cô đang đứng trong một con hẻm rác rưỡi vung vãi dơ bẩn, những bức tường phủ đầy những hình vẽ trang trí công phu kiểu cạo bỏ lớp thạch cao bề mặt đi, cùng với lớp khói của chiếc xe đang cháy cuộn xoáy quanh>“Luồng điện của nó vàng ánh kim,”

Flamel nói tiếp.

“ Của Dee màu vàng…. Machiavelli màu xám hoặc màu trắng bị vấy bẩn…”

Sophie bắt đầu lắc đầu.

“Cháu không sao nhìn thấy được,”

cô cất tiếng.

“Vậy thì để chú giúp cháu.”

Nicholas đặt bàn tay ông lên vai cô bé và đột nhiên mùi khó chịu của chiếc xe đang cháy được thay bằng mùi bạc hà tươi mát cay the. Ngay lập tức, luồng điện của cô lóe sáng bao quanh người, kêu lốp bốp và bắn tóe như pháo hoa, màu bạc tinh khiết giờ nhuốm màu xanh ngọc lục bảo từ luồng điện của Flamel.

Và rồi cô nhìn thấy cái gì đó.

Ngay trước mắt mình cô có thể nhận ra thấp thoáng đường viền mờ nhạt nhất của Josh. Nó giống như ma và rất mong manh, tạo nên từ cái gì đó mỏng hơn những sợi chỉ và nhỏ li ti như chấm bụi vàng lấp lánh, và khi cử động, cậu kéo theo mình những đường tơ đổi màu trong không khí phía sau cậu. Bây giờ cô biết đi tìm cái gì, cô cũng có thể nhận ra chút ít những đường nét của Dee và Machiavelli trong không khí.

Cô chớp mắt thật chậm, e rằng làm những hình ảnh đó biến mất, nhưng không, chúng vẫn lơ lửng trong không khí trước mặt cô, và nếu có bất cứ vật gì xen vào, những màu sắc thậm chí còn bùng cháy lên mảnh liệt.  Luồng điện của Josh sáng nhất trong hết thảy. Cô giơ tay sờ soạng, những ngón tay cô chạm phải bờ rìa vàng ánh của cậu em trai. Đườ như khói cuộn trôi đi khi một cơn gió nhẹ lùa vào.

“Cháu nhìn thấy họ rồi,”

cô nói vẻ kinh sợ, tiếng cô chỉ vừa vặn chỉnh hơn một lời thì thầm. Cô không bao giờ tưởng tượng mình có thể làm bất cứ thứ gì giống vậy.

“Cháu có thể nhìn thấy những đường nét của họ.”

“Họ đã đi những đâu?”

Nicholas hỏi.

Sophie dõi theo những vệt đầy màu sắc trong không khí; chúng dẫn đến cuối con hẻm.

“Đường này,”

cô nói, và bắt đầu lên đường xuống con hẻm về phía đường phố, với Nicholas sát gót bên cô.

Joan Arc nấn ná lần cuối nhìn chiếc xe méo mó tơi tả của cô rồi đi theo họ.

“Cô đang nghĩ gì?”

Flamel hỏi.

“Tôi đang nghĩ khi tất cả chuyện này qua đi, tôi sẽ trả chiếc xe này về nguyên trạng mới tinh khôi như lúc đầu. Và rồi không bao giờ mang nó ra khỏi nhà để xe bao giờ nữa.”

“Có gì đó không ổn rồi,”

Flamel nói khi họ đi len lỏi qua những con phố.

Sophie đang tập trung dữ dội vào việc đi theo cậu em sinh đôi của mình và không chú ý đến ông.

“ cũng vừa nghĩ như vậy,”

Joan nói.

“Thành phố qua yên tỉnh.”

“Chính xác.”

Flamel nhìn quanh. Đâu rồi những người dân Paris trên đường đi làm và những du khách thích ngắm cảnh trước khi thành phố chuyển sang nóng ngột ngạt và đông đúc? Vài người trên đường vội vã đi qua, nói chuyện với nhau rất sôi nổi. Không trưng đầy tiếng còi báo động, và có cảnh sát khắp nơi. Và rồi Nicholas nhận ra rằng cơn điên cuồng của Nidhogg khắp thành phố đã được đưa tin và mọi người được cảnh báo phải tránh khỏi đường phố. Ông tự hỏi không biết nhà chức trách lấy lý do gì để giải thích vụ hỗn loạn này.

Cô bé cảm thấy một luồng cảm xúc sôi nổi: thật nhẹ nhõm vì cô đã không mất cậu.

“Họ đi xuống,”

cô nói.

“Xuống?”

ông hỏi, mặt biến sắc thành một màu tái xanh bệnh hoạn. Ông hạ giọng chỉ hơn lời thì thầm một chút.

“Cháu chắc không?”

“Chắc chắn,”

cô bé nói, lo lắng vì vẻ mặt của ông.

“Sao vậy ạ, có chuyện gì không ổn sao? Cái gì ở dưới đó? Hệ thống cống rãnh ạ?”

“Hệ thống cống rãnh… và còn tệ hơn nữa.”

Nhà Giả kim chợt trông thật già và đầy mệt mỏi.

“Bên dưới chúng ta là những Hầm một huyền thoại của Paris,”

ông thầm thì.

Joan cúi sát mình xuống và chỉ vào lớp bùn quanh bờ rìa tấm nắp đậy miệng cống bị xáo lộn.

“Cái này được mở ra vừa mới đây thôi.”

Cô nhìn lên, vẻ mặt đầy sát khí.

“Ông nói đúng; bọn chúng đã đưa cậu ấy xuống tận lòng Đế chế Tử thần.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx