sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Pháp sư - Bí mật của Nicholas Flamel bất tử - Chương 45 - 46

CHƯƠNG 45

“Ối, dừng lại!”

Perenelle đập mạnh vào đỉnh đầu nhện Elder bằng cạnh cùn của ngọn giáo trong tay bà. Biểu tượng quyền lực cổ xưa rức chiếu một luồng ánh sáng trắng lóa nóng bỏng và con nhện văng mạnh trở lại vào xa lim, đỉnh sọ nó kêu xèo xèo, khói xám xịt cuồn cuộn bóc lên.

“Đau!”

Areop-Enap cáu cẳn, vì tức hơn là đau.

“Bà lúc nào cũng làm tôi đau điếng. Bà suýt chút nữa giết chết tôi trong lần cuối cùng tôi gặp bà còn gì.”

“Và tôi có thể nhắc cho bà nhớ rằng lần cuối cùng mình gặp nhau, những tên đi theo bà định hiến tế tôi để làm cho ngọn núi lửa đã tắt hoạt động trở lại. Cố nhiên tôi phải cảm thấy khó chịu rồi.”

“Bà phang nguyên ngọn núi vào đầu tô”

Areop-Enap nói bằng một giọng ngọng nghịu rất kỳ dị do những cái chân dài qua khổ.

“Bà muốn giết tôi chắc.”

“Chỉ là một ngọn núi nhỏ thôi,”

Perenelle nhắc. Bà nghĩ Areop-Enap là giống cái nhưng cũng không chắc chắn lắm.

“Bà sống sót được trong hoàn cảnh còn tệ hơn vậy nữa mà.”

Tất cả những con mắt của Areop-Enap dòm vào ngọn giáo trong tay Perenelle.

“Ít nhất bà có thể cho tôi biết tôi đang ở đâu không?”

“Ở Alcatraz. Hoặc đúng hơn, bên dưới Alcatraz, một hòn đảo nằm trong vịnh San Francisco trên bờ Tây của nước Mỹ.”

“Tân Thế giới à?”

Areop-Enap hỏi.

“Phải, Tân Thế giới,”

Perenelle nói, mỉm cười. Nhện Elder ẩn dật này thường ngủ đông hàng mấy thế kỷ và đã bỏ lỡ những giai đoạn lịch sử vô cùng lớn lao của loài người.

“Bà làm gì ở đây?”

Areop-Enap hỏi.

“Tôi là tù nhân—giống như bà vậy.”

Bà bước lùi.

“Nếu tôi hạ ngọn giáo xuống, bà có ý định làm điều gì ngu ngố

“Ví dụ như cái gì?”

y">“Như nhảy vào tôi.”

Tất cả lông trên mấy cái chân của Areop-Enap dựng lên và buông xuống cùng một lúc như trông giàn hợp xướng.

“Thỏa ước ngừng chiến nhé?”

nhện Elder đề nghị.

Perenelle gật đầu.

“Thỏa ước ngừng chiến,”

bà đồng ý.

“Dường như chúng ta có một kẻ thù chung.”

Areop-Enap di chuyển đến cánh cửa xà lim.

“Bà có biết tôi đến đây bằng cách nào không?”

“Tôi phần nào hi vọng bà có thể kể cho tôi nghe chuyện đó,”

Perenelle nói.

Vài con mắt cảnh giác nhìn ngọn giáo đang bừng sáng, con nhện ngập ngừng bước ra xà lim đi vào hành lang.

“Nơi cuối cùng tôi còn nhớ là đảo Igup. Nó là một phần của Polynesia,”

nó nói thêm.

“Micronesia,”

Perenelle nói.

“Tên này được đổi hơn một trăm năm mươi năm trước. Chính xác là bà ngủ bao nhiêu năm rồi, Lão Nhện?”

bà hỏi, gọi sinh vật này bằng cái tên thườ

“Tôi không rõ… Lần cuối chúng ta gặp nhau và có chút hiểu lầm là khi nào? Tính theo năm loài người ấy, Bà Phù thủy,”

nó nói thêm.

“Khi tôi và Nicholas ở Pohnpei điều tra tàn tích của Nan Madol,”

Perenelle nói ngay. Bà có một trí nhớ gần như hoàn hảo.

“Lúc đó khoảng hai trăm năm trước,”

bà nói thêm.

“Vậy thì tôi tranh thủ chợp mắt đâu khoảng thời gian đó,”

Areop-Enap vừa nói vừa bước ra xà lim đi vào hành lang. Đằng sau nó, xà lim trở nên sống động với hàng triệu con nhện.

“Tôi như mình vừa thức dậy sau một hồi chợp mắt rất ngon lành,”

nó chậm rãi nói.

“Tôi nhìn thấy Pháp sư Dee… nhưng hắn không ở một mình. Có ai đó nữa—một thứ gì đó nữa—với hắn. Chỉ đạo hắn.”

“Ai vậy?”

Perenelle hỏi dồn.

“Cố nhớ lại đi, Lão Nhện, chuyện này rất quan trọng.”

Areop-Enap nhắm từng con mắt lại và nó cố khơi gợi lại xem chuyện gì đã xảy ra.

“Cái gì đó ngăn tôi lại,”

nó nói, tất cả con mắt của nó mở ra cùng một lúc.

“Cái gì đó rất mạnh. Ai đó cùng với hắn đã được bảo vệ bằng một tấm chắn ma thuật cực kỳ mạnh.”

lên rồi nhìn xuống hành lang.

“Đường đó hả?”

nó hỏi.

“Đường này.”

Perenelle chỉ bằng ngọn giáo. Dù Areop-Enap đã kêu gọi ngưng chiến, nhưng Perenelle không muốn đừng trước một trong những Elder mạnh nhất mà không có thứ vũ khí gì.

“Tôi ngạc nhiên tại sao hắn muốn bà trở thành tù nhân.”

Một ý nghĩ bất chợt hiện đến và bà đột ngột ngừng lại đến nỗi Areop-Enap va phải bà, gần như úp nguyên phần mặt lên cái sàn đầy bùn.

“Nếu bà phải chọn lựa, Lão Nhện, nếu phải chọn giữa việc các Elder trở lại thế giới này với việc để nó lại trong bàn tay của loài người, bà sẽ chọn ai?”

“Nữ Phù thủy,”

Areop-Enap nói, mồm hé ra như tạo một nụ cười để lộ những cái răng kinh khủng,

“tôi là một trong những Elder cổ vũ việc chúng ta nên để lại trái đất này cho dòng dõi loài vượn. Tôi nhận thấy rằng thời của chúng ta trên hành tinh này đã qua rồi; chúng ta hầu như đã hủy hoại nó bằng chính tính ngạo mạn của mình. Đã đến lúc nhường bước và để nó lại cho loài người.”

“Vậy bà không ưa thích gì việc trở lại của các Elder?”

“Không.”

“Và nếu có một cuộc chiến, bà sẽ đứng về phe ai—các con người?”

“Nữ Phù thủy,”

Areop-Enap nói rất nghiêm túc.

“Trước đây tôi đã từng sát cánh với loài người. Cùng với họ hàng của mình, Hekate và Bà Phù thủy Endor, tôi đã giúp mang lại văn minh cho hành tinh này. Mặc cho dáng vẻ bề ngoài tôi thế nào, nhưng lòng trung thành của tôi luôn dành cho con người.”

“Và đó là lý do vì sao bây giờ Dee phải nhốt bà. Hắn không thể để cho một người mạnh như bà kề vài chiến đấu cùng loài người được.”

“Vậy thì cuộc đối đầu quả thực đã phải gần lắm rồi,”

Areop-Enap nói.

“Nhưng Dee và các Elder Đen tối không thể làm gì được cho tới khi chúng chiếm được Cuốn sách của…”

Tiếng Areop-Enap kéo dài ròi mất hút.

“Chúng đã có cuốn sách rồi hả?”

“Hầu như là vậy,”

Perenelle khốn khổ xác nhận.

“Và bà nên biết phần còn lại của câu chuyện. Bà có thường nghe nói đến lời tiên tri về cặp sinh đôi không?”

“Tất nhiên. Lão già vớ vẩn, Abraham, cứ luôn mồm ra rả về cặp sinh đôi và viết quàng xiên những lời tiên tri không thể giải đoán được của lão ấy lên cuốn Codex. Bản thân tôi không bao giờ tin một lời nào trong đó. Và trong ngần ấăm quen biết lão ta, tôi thấy lão chưa bao giờ có lấy được một điều đúng.”

“Nicholas đã tìm thấy cặp sinh đôi.”

“Chà.”

Areop-Enap im lặng một lúc, rồi nhún cái gì đó như cái vai, những con mắt cùng lúc nhấp nháy đóng lở như một dàn hợp xướng.

“Vậy là Abraham cũng đúng được một điều; giỏi, đó là điều đầu tiên.”

Trong lúc vất vả bước trong lớp bùn ngập đến mắt cá chân, Perenelle thuật lại những chi tiết những gì bà đã khám phá trong những xà lim bên trên, bà để ý thấy dù kích thước to lớn, nhưng nhện Elder lại đi như lướt trên bề mặt lớp nhớp nhúa đó. Phía sau họ, trên tường và trần là rung rung hàng triệu con nhện theo Elder.

“Tôi tự hỏi tại sao Dee không giết chết bà đi.”

“Hắn không thể,”

Areop-Enap nói một cách đơn giản.

“Cái chết của tôi sẽ lay động đến vô số những Vương quốc Bóng tối. Không như Hekate, tôi có nhiều bạn bè, và rất nhiều trong số họ sẽ đến điều tra. Dee không muốn chuyện đó.”

Areop-Enap im bặt, nó bước đến cây giáo đầu tiên trong số những cây giáo mà Perenelle đã đẩy xuống. Một cái chân khổng lồ lật nó lên, con nhện xem xét những vệt mờ nhạt của nét chữ tượng hình được vẻ trên đầu ngọn giáo.

“Tôi tò mò,”

nó ngọng nghịu. Những Ngôn từ Quyền Năng này. Chúng đã cổ xưa lắm rồi từ khi Elder còn thống trị trái đất. Và tôi nghĩ chúng tôi đã phá hủy chúng lẫn tất cả những gì ghi nhận về chúng. Làm thế nào mà tay Pháp sư người Anh kia khám phá ra chúng được?”

“Tôi không ngạc nhiên vì nhưng thứ tương tự như vậy,”

Perenelle lật ngọn giáo trong tay bà để nhìn vào những nét tượng hình vuông vức.

“Có lẽ là hắn sao chép được cậu thần chú ở đâu đó.

“Không,”

Areop-Enap nói.

“Những từ đặt riêng lẻ vẫn có sức mạnh, điều đó đúng, nhưng Dee đã sắp xếp chúng thành một kiểu mẫu đặc biệt để nhốt được tôi trong xà lim. Mỗi lần tôi cố trốn thoát, là cứ như thể là tôi đâm đầu vào một bức tường cứng ngắc. Trước đây tôi đã từng nhìn thấy kiểu mẫu đó, nhưng đó là vào những ngày trước cả cơn sụp đổ của Danu Talis. Thực ra, bây giờ nghĩ lại, tôi mới nhớ lần cuối cùng tôi thấy kiểu này lúc ấy trước khi chúng tôi tạo ra lục địa đảo và kéo nó từ đáy biển lên. Một người nào đó đã chỉ dẫn cho Dee; một người biết cách tạo ra Thần chú Canh giữ đầy ma thuật này, người nào đó đã từng nhìn thấy chúng.”

“Không ai biết Elder của Dee là ai, hắn phục vụ cho ai,”

Perenelle tư lự nói.

“Nicholas đã hoài công hàng thập kỷ cố khám phá xem rốt cuộc ai điều khiển tay Pháp sư

“Một ai đó già,”

Areop-Enap nói.

“Già như tôi hoặc thậm chí còn già hơn. Một trong những Elder vĩ đại, có lẽ vậy.”

Tất cả những con mắt của nhện Elder nhấp nháy.

“Nhưng điều đó không thể; không ai trong số họ sống sót sau Sụp đổ của Danu Talis cả.”

“Bà sống sót.”

“Tôi không phải là một trong những Elder vĩ đại,”

Areop-Enap nói đơn giản.

Họ đến đầu bên kia của đường hầm và de Ayala chớp mắt hiện hữu trước mắt họ. Ông đã là hồn mà hàng mấy thế kỷ và đã nhìn thấy những điều kỳ diệu cũng như những loài quỷ sứ, nhưng ông chưa bao giờ nhìn thấy bất cứ thứ gì như Areop-Enap, và việc trông thấy sinh vật khổng lồ này đã làm ông bang hoàng không nói nên lời.

“Juan,”

Perenelle nói nhẹ nhàng.

“Nói tôi nghe xem.”

“Nữ thần Quạ ở đây,”

cuối cùng ông ta mới nói.

“Mụ ta gần như ở phía trên chúng ta, đậu trên đỉnh tháp nước hệt như một con kền kền khổng lồ. Mụ ta đang chờ bà bước ra. Mụ ta đã tranh cãi với con nhân sư,”

hồn ma nói thêm.

“Con nhân sư nói rằng các Elder đãho nó; Morrigan lại tuyên bố rằng Dee bảo bà là của mụ ta.”

“Thật vui vì được nhiều người ưa chuộng,”

Perenelle vừa nói vừa nhìn theo chiều dài của ống thông gió vào vùng tối. Bà liếc xéo sang Areop-Enap.

“Tôi tự hỏi không biết mụ ta có biết bà đang ở đây không.”

“Không chắc,”

Lão Nhện nói.

“Dee chắc hẳn chẳng có lý do gì phải cho mụ ta biết, và với quá nhiều sinh vật thuộc thần thoại đầy ma thuật trên hòn đảo này, mụ ta sẽ không thể phân biệt được luồng điện của tôi đâu.”

Perenelle xoắn môi bật ra một nụ cười làm bừng sáng khuôn mặt bà.

“Chúng ta sẽ làm mụ ấy ngạc nhiên chăng?”

CHƯƠNG 46

Josh Newman dừng lại và nuốt nước bọt một cách khó khăn. Lúc này bất cứ giây phút nào, cậu cũng thấy mình như sắp sửa nôn ra. Dù trời mát lạnh và lòng đất ẩm ướt, nhưng cậu vẫn đổ mồ hôi, tóc cậu ép sát vào da đầu, chiếc áo thun lạnh lẽo và dính sát dọc theo chiều dài xương sống cậu. Cậu đã vượt sự hoảng sợ, băng qua nổi kinh hãi và lao thẳng vào trạng thái gần như chết điếng.

Đi vào hệ thống cống rãnh đã là đủ tồi tệ lắm rồi. Dee giật mạnh tấm đậy miệng cống ra khỏi nền đất mà không cần chút cố gắng nào, và họ thình lình bật mạnh ra sau khi một chùm khí hôi thối, bẩn thỉu bị hút lên con đường. Khi mùi giạt bớt đi, Dee tuột vào lỗ hổng đó, giây lát sau Josh làm theo và cuối cùng là Machiavelli. Họ trèo xuống một cái thang kim loại ngắn và đứng ở phía đầu bên kia trong một đường hầm quá hẹp đến nổi họ phải đi hàng một và quá thấp đến nổi chỉ mình Dee có thể thẳng người. Đường hầm nghiêng dần, và Josh há miệng hớp một hơi thật mạnh vì nước lạnh như nước đá thình lình chảy ngập giày cậu. Một thứ mùi kinh khủng, và cậu đánh liều cố không nghĩ đến những gì cậu đang lội qua.

Dee tạo ra một quả cầu ánh sáng màu trắng ngả màu xanh lơ lạnh lẽo, mùi trứng thối khó chịu của lưu huỳnh át đi những mùi trong cống rãnh. Quả cầu nhấp nhô và nhảy múa trong không trung cách khoảng ba tấc trước mặt Pháp sư, quét lên toàn bộ bên trong đường hầm mái vòm chật hẹp một thứ ánh sáng xám tro trần trụi hòa lẫn vào bóng tối sâu thẳm không thể xuyên thấu được. Khi họ lõm bõm tiến lên, Josh có thể nghe tiếng những vật chuyển động và thoáng thấy những điểm sáng màu đỏ lấp lánh đổi chỗ trong bóng đen. Cậu hi vọng chúng là những con chuột.

“Tôi không…”

Josh lên tiếng, giọng cậu méo mó vang lên trong đường hầm chật hẹp.

“Thiệt tình là tôi không thích những không gian nhỏ tí nào.”

“Tôi cũng vậy,”

Machiavelli nói thêm vừa đủ nghe.

“Có một thời gian ngắn tôi bị nhốt trong tù, lâu lắm rồi. Tôi không bao giờ quên cảm giác

“Có tệ giống như vậy không?”

Cậu hỏi, giọng run run.

“Tệ hơn chứ.”

Machiavelli đang bước đi phía sau Josh và hắn chồm người ra đằng trước nói thêm,

“Ráng bình tĩnh đi. Đây chỉ mới là đường hầm bảo dưỡng; chúng ta sẽ đi vào những cống rãnh riêng trong giây lát nữa.”

Josh hít một hơi thật sâu và bịt miệng vì cái mùi. Cậu phải nhớ chỉ thở bằng miệng thôi.

“Và điều đó thì giúp được gì?”

cậu làu bàu qua kẻ răng.

“Những cống rãnh của Paris là những tấm gương phản chiếu đường phố bên trên,”

Machiavelli giải thích, hơi thở ấm của hắn phả vào tai Josh.

“Những ống cống lớn hơn cao đến bốn mét rưỡi.”

Machiavelli nói đúng; chỉ sau ít phút họ thoát khỏi đường hầm bảo dưỡng tù túng và kín mít để đi vào ống cống cao có khung vòm đủ rộng để lái một chiếc xe hơi xuyên qua. Những bức tường bằng gạch được chiếu sáng và viền bằng những đường ống đen có cảm giác độ dày khác nhau. Đâu đó đằng xa, nước tung tóe chảy ùng ục.

Josh cảm thấy chứng sợ không gian hẹp dịu đi chút ít. Thỉnh thoảng Sophie lại phát sợ trong những không gian mở rộng; cậu thì sợ những chỗ bị vây chặt chung quanh. Chứng sợ khoảng không rộng và chứng sợ khoảng không hẹp. Cậu hít một hơi thâu; không khí vẫn tuôn ra mùi hôi thối, nhưng ít ra còn thở được. Cậu kéo vạt trước của chiếc áo thun đen lên phủ mặt và hít vào: nó bóc mùi. Khi nào ra khỏi đây—nếu cậu còn ra khỏi đây được—cậu phải đốt hết mọi thứ, cả chiếc quần jeans thiết kế riêng không đụng hàng mà Saint-Germain đã tặng cho cậu. Cậu vội vàng thả cái áo xuống, nhận ra rằng gần như cậu đã phơi ra cái túi đựng hai trang của cuốn Codex trên sợi dây cậu đang đeo nơi cổ. Mặc cho chuyện gì xảy ra bây giờ, cậu kiên quyết sẽ không trao nộp những trang sách này cho Dee, không giao cho tới khi cậu chắc chắn—rất rất rất chắc chắn—rằng động cơ của Pháp sư là lương thiện.

“Chúng ta đang ở đâu?”

cậu kinh ngạc thốt ra, ngoái nhìn Machiavelli. Dee đã đi vào giữa ống cống rồi, trái banh cứng màu trắng giờ xoay tròn ngay trên lòng bàn tay đang xòe rộng của hắn.

Tay người Ý liếc nhìn xung quanh.

“Tôi không hình dung ra,”

hắn thú nhận.

“Có khoảng hai ngàn một trăm ki lô mét ống cống—khoảng một ngàn ba trăm dặm,”

nhìn thấy cái nhìn trống rỗng trên khuôn mặt Josh, hắn bổ sung.

“Nhưng đừng lo, chúng ta không lạc đường đâu. Hầu hết đều có bảng chỉ đường của riêng chúng.”

“Bảng chỉ đường trong hệ thống cống rãnh?”

“Hệ thống cống rãnh của Paris là một trong những điều kỳ diệu lớn lao nhất của thành phố này,”

Machiavelli

“Lại đây!”

Tiếng Dee vỡ ra, vang vọng trong một gian phòng.

“Ông có biết chúng ta đang ở đâu không?”

Josh hỏi một cách thanh thản. Bằng kinh nghiệm cậu biết mình cần phải để trí minh mẫn xao lãng đi; một khi cậu bắt đầu nghĩ đến sự chật hẹp của các đường hầm và sức nặng khối đất phía trên cậu, chứng sợ khoảng hẹp sẽ biến cậu thành một người suy nhược.

“Chúng ta đang đi xuống, vào phần sâu nhất, cổ nhất của hầm mộ. Cậu sẽ được Đánh thức.”

“Ông có biết người mà chúng ta sắp gặp không?”

Gương mặt thường hay dửng dưng của Machiavelli nhăn nhó đến co rúm lại.

“Biết. Qua danh tiếng thôi. Tôi chưa hề gặp mặt bao giờ.”

Hắn hạ giọng chỉ nhỉnh hơn tiếng thì thầm một chút và nắm tay áo Josh, kéo cậu lùi lại.

“Chưa quá trễ để quay lại đâu,”

hắn nói.

Josh chớp mắt kinh ngạc.

“Dee sẽ không thích vậy.”

“Chắc chắn là không thích rồi,”

Machiavelli tán thành kèm theo một nụ cười chế giễu.

Josh bối rối. Dee đã nói với Machiavelli không phải là bạn hắn, và rõ ràng là hai người đàn ông này không hợp nhau.

“Nhưng tôi nghĩ ông và Dee cùng một phe.”

“Cả hai chúng tôi đều phục vụ cho các Elder, đó là sự thật,… nhưng tôi không bao giờ tán thành Pháp sư người Anh này và những phương pháp của ông ta.”

Dẫn đầu nhóm, Dee rẽ vào một đường hầm nhỏ và ngừng lại trước một cánh cửa kim loại được bảo vệ bằng một cái khóa móc dày cộp. Hắn cấu ngang bản lề của khóa móc kim loại bằng những móng tay hôi thối nhiễm đầy năng lượng màu vàng bẩn thỉu và kéo cánh cửa mở bật ra.

“Nhanh lên,”

hắn gọi với ra sau một cách thiếu kiên nhẫn.

“Người… người mà chúng ta sắp gặp đây,”

cậu nói chầm chậm,

“họ thật sự có thể Đánh thức năng lượng của tôi không?”

“Tôi không nghi ngờ gì về việc này,”

Machiavelli nói dịu dàng.

“Việc Đánh thức quan trọng với cậu lắm sao?”

hắn hỏi, và Josh ý thức rằng Machiavelli đang chăm chú nhìn cậu rất gần.

“Chị tôi đã được Đánh thức—chị gái sinh đôi của tôi,”

cậu giải thích chậm rãi.

“Tôi muốn… tôi cần Đánh thức năng lượng mình để chúng tôi lại được giống nhau.”

Cậu nhìn người đàn ông cao ráo có mái tóc t“Điều đó có ý nghĩa gì không?”

Machiavelli gật đầu, gương mặt hắn mang một chiếc mặt nạ rất khó đọc được cảm xúc.

“Nhưng đó có phải là lý do duy nhất không, Josh?”

Cậu con trai nhìn hắn một hồi lâu trước khi quay đi chỗ khác. Machiavelli đúng; đó không phải là lý do duy nhất. Khi cầm thanh Clarent, cậu đã trải nghiệm một thoáng lờ mờ của những gì hẳn phải giống như những giác quan được Đánh thức. Trong chốc lát, cậu cảm thấy thật sự mình đang sống, cậu đã cảm thấy trọn vẹn… và hơn bất cứ thứ gì khác, cậu muốn được trải nghiệm cảm giác đó lần nữa.

Dee dẫn họ vào một đường hầm khác, thậm chí còn hẹp hơn đường hầm thứ nhất nữa là khác. Josh cảm thấy dạ dày quặn siết lại và trái tim bắt đầu đập thùi thụi. Đường hầm này bẻ ngoặt và quanh co đâm xuống bên dưới thành một chuỗi các cầu thang thanh mảnh. Những phiến đá ở đây cũ hơn, những bậc thang hình dáng không đều, những bức tường mềm và bể vụn khi họ chạm nhẹ qua. Ở vài chỗ nó quá hẹp đến nỗi Josh phải xoay mình nghiêng qua một bên để nhét người vào. Cậu bị kẹp lại trong một góc đặc biệt chật hẹp và đột nhiên bắt đầu cảm thấy một cơn đau khó thở sôi sục trong ngực cậu. Rồi Dee nắm một cánh tay cậu và không hề khách sáo kéo mạnh cậu lọt qua, xé một đường dài phía sau lưng áo thun của cậu.

“Gần đến đó rồi,”

Machiavelli làu bàu. Hắn hơi nâng cánh tay lên và trái banh ánh sáng bạc đang nhấp nhô lập tức bay lên cao hơn trong không khí, để lộ ra đường hầm gạch loang lỗ.

“Đợi chút đi; để tôi còn kịp thở chứ.”

Josh cúi gập người, bàn tay đặt trên đầu gối, thở dốc. Cậu nhận ra rằng bao lâu cậu còn tập trung vào trái banh ánh sáng và không nghĩ đến tường và trần sát trên người cậu thì cậu vẫn OK.

“Làm sao ông biết chúng ta đang đi đâu?”

cậu nói hổn hển.

“Trước nay ông đã từng ở đây chưa?”

“Hồi đó tôi đã từng ở đây… lâu lắm rồi,”

Dee nói, nhe răng cười.

“Còn bây giờ, tôi chỉ đi theo ánh sáng này thôi.”

Ánh sáng trắng gay gắt làm cho nụ cười của Pháp sư biến thành cái gì đó rất nguy hiểm.

Josh nhớ lại một mánh khóe huấn luận viên bóng đá của cậu đã dạy cậu. Cậu quấn bàn tay mình quanh dạ dày và ép mạnh khi cậu hít vào và đứng thẳng dậy. Cảm giác buồn nôn chợt dịu hẳn.

“Chúng ta sắp gặp ai?”

cậu hỏi.

“Kiên nhẫn nào, giống người, hãy kiên nhẫn.”

Dee nhìn ngang qua Josh đến chỗ Machiavelli đang đứng.

“Tôi chắc chắn ông bạn người Ý của chúng ta sẽ tán thành. Một trong những lợi thế lớn lao của người bất tử là người ta học được tính kiên nhẫn. Có một câu nói: ‘những điều tốt đẹp sẽ đến với những ai biết chờ đợi’.”

“Không phải lúc nào cũng làiều tốt đẹp,”

Machiavelli làu bàu khi Dee quay đi chỗ khác.

Ở cuối đường hầm hẹp là một cánh cửa kim loại thấp, trông như thể không được mở ra đã hàng thập kỷ nay và lớp kim loại cứng bị gỉ ấy ăn vào một bức tường đá vôi rỉ nước. Dưới ánh sáng trắng, Josh nhìn thấy rỉ sét nhuộm phiến đá trắng nhờ nhờ thành một thứ màu như máu khô.

Trái banh ánh sáng nhấp nhô trong không khí khi Dee miết móng tay màu vàng sáng rực quanh rìa cánh cửa, cắt nó rời khỏi khung, mùi trứng thối khó chịu đè lên mùi cống rãnh.

“Đi qua khỏi đây là cái gì?”

Josh hỏi. Vì bắt đầu kiềm chế nỗi sợ hãi của mình, nên cậu cảm thấy một chút hồi hộp. Một khi cậu được Đánh thức, cậu sẽ chuồn khỏi đây và trở lại với Sophie. Cậu quay người nhìn Machiavelli, nhưng tay người Ý lắc đầu và chỉ vào Dee.

“Tiến sĩ Dee?”

Josh hỏi.

Dee đập cho cánh cửa thấp mở ra và giật nó khỏi cái khung. Đá mềm bể vụn và rơi xuống chung quanh như tuyết.

“Nếu tôi đúng—và hầu như tôi luôn đúng,”

Pháp sư nói thêm,

“thì lối này dẫn chúng ta vào Những Hầm mộ của Paris.”

Dee để cánh cửa dựa vào tường rồi bước qua lỗ hổng.

Josh hụp người lòn xuống theo hắn.

“Tôi chưa bao giờ nghe nói về chúng cả.”

“&Iười bên ngoài Paris được nghe,”

Machiavelli nói,

“song, cùng với cống rãnh, chúng là một trong những kỳ công của thành phố này. Trên hai trăm bảy mươi cây số đường hầm bí ẩn và rối rắm phức tạp. Những hầm mộ đã từng là mỏ đá vôi. Và bây giờ chúng đầy …”

Josh bước qua lổ hổng, đứng thẳng lên và nhìn quanh.

“… những xương.”

Cậu con trai cảm thấy cái gì đó quặn lại nơi lõm thượng vị và cậu nuốt nước bọt một cách khó khăn, một vị chua và đắng nghét đằng sau cổ họng cậu. Ngay phía trước, trong chừng mực cậu có thể nhìn thấy trong đường hầm u ám, những bức tường, khoảng trần uốn vòm và thậm chí dưới sàn đều xếp đầy những khúc xương người bóng láng.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx