sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Ảo thuật gia - Chương 09 - 10

CHƯƠNG 09

Dịch: Nguyễn Hà Ly nguyen_ly Làm prc: Vanlydocnhan

“Đảo Danu Talis,” Marethyu nhỏ nhẹ nói, quấn chặt chiếc áo choàng dài quanh người. “MỘt trong những kỳ quan đã mất của trái đất.”

Scathach, Joan of Arc, Saint-Germain, Palamedes và William Shakespeare đang đứng trên một ngọn đồi nhìn xuống thành phố trên đảo bằng vài trải dài ngút tầm mắt. Thành phố được xây dựng theo kiểu một mê cung hình tròn, với những lạch sông xung quanh. Ánh sáng mặt trời khiến mặt nước lấp lánh ánh bạc, bản chiếc những tòa nhà bằng vàng. Vài nơi còn quá sáng khiến người ta khó có thể nhìn được.

Saint-Germain ngồi trên thảm cỏ xanh rì và Joan ngồi xuống bên anh. “Danu Talis không còn nữa,” anh nói đều đều. “Anh nhớ nó đã chìm rồi mà nhỉ.”

“Chúng ta đã quay ngược lại mười ngàn năm,” người đàn ông đội mũ trùm giải thích. Làn gió ấm áp thổi bay áo choàng của ông ta, thổi tung nó ra phía sau và để lộ cái móc câu bằng kim loại thay cho tay trái. Đây là Danu Talis, trước khi Sụp Đổ.

“Trước Sụp Đổ,” Scathach thì thầm. Nữ chiến binh bước đi trên ngọn đồi nhỏ và lấy tay che mắt. Cô không muốn những người khác thấy đôi mắt cô đang chan chứa nước mắt. Cô hít một hơi sâu, cố - nhưng thất bại – để giữa giọng không rung. “Bố mẹ và anh em tôi có ở đó không?”

“Mọi người đều ở đó,” Marethyu nói. “Tất cả các Elder đều trên hòn đảo này – họ vẫn chưa ẩn vào trong các Vương quốc bóng tối. Một số - như Prometheus và Zephaniah – cô đã gặp ở thời cô đó – nhưng ở đây họ còn trẻ. Họ sẽ không biết cô, tất nhiên vì họ chưa từng gặp cô. Cô sẽ gặp bố mẹ cô, Nữ chiến binh ạ, nhưng họ không nhận ra cô, bởi vì lúc này cô chưa được sinh ra.”

“Nhưng tôi có thể gặp lại họ,” Scathach lẩn bẩm, những giọt nước mắt đỏ như máu chảy xuống gương mặt.

“Có thể. Dù có lẽ không phải lúc.”

“Vì sao?” Saint Germain nhanh nhảu nói.

“Danu Talis đã tới hồi kết. Chuyện đó có thể xảy ra trong một, hay hoặc ba ngày. Tôi không biết. Tôi chỉ biết nó sẽ sớm chìm thôi.”

“Nếu không thì sao?” Saint- Germain hỏi. Anh ta gạt những sợi tóc đen dài ra khỏi mặt. “Nếu hòn đảo này sống sót và phát triển thì sao?”

“Thì thế giới anh biết sẽ bị xóa sổ,” Marethyu vui vẻ nói. “Hòn đảo này phải nằm sâu dưới đáy đại dương và các Elder phải tản ra khắp thế giới. Phép thuật cần hủy diệt Danu Talis, làm nhiễm độc đất đai, không khí, nước biển và núi lửa. Để sau đó, những đứa trẻ được các Elder sinh ra sau thảm họa Danu Talis, Thế hệ Kế tiếp, sẽ khác với bố mẹ chúng cũng như bố mẹ chúng khác với giống người Cổ đại.” Người đàn ông tay móc câu quay lại với Scathach. “Nếu hòn đảo này không sụp đổ, thì cô hay chị cô cũng không tồn tại.”

Scathach lắc đầu. “Nhưng tôi đang ở đây, và vì thế hòn đảo phải chìm.”

“Theo chu trình thời gian, tất nhiên...” Marethyu dợm lời, nhưng Shakespeare ngắt lời ông.

“Nói cho tôi nghe về chu trình thời gian đi,” đại văn hào nói.

Người đàn ông tay lưỡi câu kéo áo choàng lại và quay qua đối mặt với cả nhóm. “Có nhiều chu trình thời gian. Elder Chronos có thể quay ngược hay đi vào tương lai nhưng chỉ như một người quan sát. Một sự thay đổi nhỏ có thể ảnh hưởng tới toàn bộ chu trình thời gian và toàn bộ chu trình sẽ đi theo cách đó.”

“Chủ nhân của tôi, Tammuz, có thể di chuyển qua thời gian,” Palamedes nói.

Marethyu gật đầu. “Nhưng ông ta chỉ có thể đi vào quá khứ và xem chuyện gì xảy ra. Chronos có thể đi tới tương lai xem chuyện gì sẽ xảy ra.”

Saint-Germain ngước nhìn Marethyu. “Tôi đã từng đàm phán với lão điên Chronos rồi. Ông ta không đáng tin cậy.”

Đôi mắt xanh của Marethyu nhấp nháy khi ông ta cười. “Ông ta không yêu quý gì anh. Chúng tôi hy vọng anh không gặp người nào khác nữa.”

“Thế vì sao chu trình thời gian này lại đặc biệt thế?” Saint- Germain hỏi.

Marethyu quay lại nhìn thành phố vàng. “THời nào cũng có những sự kiện vĩ đại, có nhưng khả năng và những điều nếu như.” Ông ta vẫy tay. “Anh có thể tưởng tượng rằng sự hủy diệt nơi này sẽ tạo ra hàng vô số những dòng thời gian khác nhau.”

“Vâng...Và?” Saint-Germain sắc bén nói.

“CHúng ta đã nhảy qua mười ba cổng vào các Vương quốc bóng tối để tới đây. Chronos tặng nó cho tôi nên chúng ta không chỉ đi ngược lại thời gian mà còn đi qua các dòng chảy thời gian. Ở đây, lúc này, chúng ta ở dòng thời gian chính trước khi thế giới sụp đổ và các dòng thời gian rẽ nhánh.”

“Nhưng vì sao?” Will hỏi. “Nếu chúng ta không làm gì, vậy thế giới có chìm và mọi thứ có theo đúng trình tự không?”

“Ờ, nhưng các Elder, dưới sự lãnh đạo của Osiris và Isis sẽ làm theo kế hoạch và thay đổi mọi thức. Họ sẽ làm điều gì đó để chắc rằng Danu Talis không bao giờ chìm.”

Saint-Germain gật đầu. “Tôi cũng làm thế nếu tôi ở vị trí của họ, và tôi đoán họ đã mất hàng thiên niên kỷ để vạch ra một kế hoạch hoàn hảo.”

“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ thành công?” Joan hỏi.

“MỌi thứ cô biết sẽ biến mất,” Marethyu lặp lại. “Không chỉ ở thế giới này mà còn ở tất cả các Vương quốc bóng tối phụ cận. Hàng tỷ sinh mạng, hàng chục tỉ, sẽ không còn. Nhưng mọi người – tất cả các bạn ở đây – có sức mạnh để tránh điều đó xảy ra.”

Ngồi trên ngọn đồi và nhìn khắp hòn đảo, Joan of Arc vươn tay ra và nắm lấy tay chồng. Bá tước Saint-Germain nắm lấy tay cô bằng cả hai tay và cô bóp tay anh thật chặt. Anh quay qua và hôn lên má cô. “Em cứ nghĩ đây là một chuyến phiêu lưu khác đi,” anh thì thầm. “CHúng ta có nhiều chuyến như thế mà.”

“Không chuyến nào giống chuyến này,” cô lẩm bẩm bằng tiếng Pháp/

Shakespeare dịch lại gần Palamedes, hiệp sĩ Saracen. “Tôi ước răng tôi vẫn đang viết,” ông lầm bầm nói. “Đây sẽ trở thành một huyền thoại.”

“Nhưng cách câu chuyện kết thúc khiến tôi lo lắng,” Palamedes nói. “Tôi không muốn gì hơn một cuộc đời yên tĩnh. Nhưng tôi luôn luôn phải sống trong chiến trận và đánh nhau.” Ông lắc đầu.

“Thành phố này bao tuổi rồi?” Saint-Germain phân vân hỏi lớn. Anh nhíu mắt nhìn những đường phố và các rạch nước như mê cung. “Nó làm tôi hơi nhớ tới Venice.”

Marethyu nhún vai. “Thành phố này trẻ hơn hòn đảo và hòn đảo này trẻ hơn trái đất. Nghe đồn là các Elder Vĩ đại đã nâng hòn đảo lên chỉ trong một ngày nhờ vào tất cả Những Phép thuật cơ bản. Đó là đỉnh cáo của phép thuật mà thế giới từng biết tới.”

“Ở đây có thư viện không?” Shakespeare hỏi.

“Có, Đại thi hào ạ. Một trong những thư viện hoành tráng nhất thế giới. Đại Thư viện của Danu Talis gồm hàng tá phòng nối với nhau năm ở chân kim tự tháp. Anh có thể giành thời gian còn lại của đời mình chỉ để đọc sách trong một kệ sách thôi. Và có hangf trăm dặm kệ sách. Hòn đảo này khá là hiện đại, nhưng những cư dân của Danu Talis thì già, già hơn rất nhiều. Các Elder vĩ đại trị vì nơi này trước các Elder, có Danh sách các Vị Vua khắc trên các bậc thang kim tự tháp có niên đại cách đây hàng trăm nghìn năm. Và trước các Elder Vĩ đại còn có những giống loài khác: Archon, Người Cổ đại, và trong quá khứ là Chúa Đất. Những nền văn minh này xây dựng trên tàn tro của những nền văn minh khác.” Marethyu dùng móc câu chỉ vào kim tự tháp bậc thang khổng lồ. “Đây là Kim tự tháp MẶt trời, không chỉ là trái tim của hòn đảo mà còn của cả đế chế. Trận Chiến cuối cùng sẽ thắng lợi hoặc thất bại ở đó.”

“Và ông biết tát cả vì nó đã xảy ra,” Scathach nói.

“Trong một chu trình thì gian thì là đúng.”

“CÒn trong một chu trình khác?”

Marethyu nhún vai. “Có nhiều chu trinh, nhiều khả năng, nhưng chúng ta đã về điển trước khi các chu trình phân tán, nơi hành động của chúng ta có thể định hình tương lai.”

“Sao ông biết chúng ta làm đúng?” Scathach thách thức hỏi.

“Vì Nhà thông thái Abraham nói với tôi vậy.”

“Tôi nghĩ chúng ta nên đi gặp ông Abra...” Scatty dừng lại, mắt tóe lửa.

Buổi sáng trong lành bỗng có những tiếng vỗ cánh nhỏ, âm thanh của một đàn ông tới từ xa.

“NẰm xuống...” Marethyu mở lời, và rồi một luồng điện trắng xanh bốc lên từ ngực ông, phát sáng và tụ lại ở móc câu. Ông đổ sụp xuống mặt đất, khói nhạt bay lên từ người ông, phát sáng trên móc câu.

Joan định đến cạnh Marethyu, nhưng Saint-Germain nắm tay giữ cô lại. Anh lắc đầu nhè nhẹ. “Không. Em đợi đi.”

Shakespeare và Palamedes lập tức tách ra, đại thi hao đứng đằng sau bên trái người bạn. Nếu đây là một trận chiến, Will sẽ bọc hậu cho bạn mình.

“Vimanas đang tới,” Scathach gầm gừ. Cô thu mình lại nhưng không động tới thanh kiếm sau lưng. “Đứng yên, không động vào vũ khí.”

“Vim là cái...” Joan định nói nhưng cô nhìn thấy ngón tay của Scathach. Ngón tay chỉ lên trời.

Không khí ấm áp rung lên và chuyển lạnh, những chiếc đĩa bay lớn rơi xuống tờ bầu trời và rú lên trên đầu họ, rung lên nho nhỏ. MỌi người nhìn lên. Ở mặt dưới của cái đĩa bằng kim loại là bản đồ của Danu Talis.

“Vimanas,” Scathach giải thích. “Đĩa bay. Một vài người sống sót sau khi Danu Talis sụp đổ và tạo ra nó để đi tới Trái đất. Cha chị có một cái... tới khi Aoife phá hỏng nó. Chị ấy đổ tội cho chị,” cô nói thêm một cách cay đắng.

Chiếc đĩa lớn nhất – ít nhất phải có đường kính 12 feet – hạ xuống thấp hơn nhưng không dừng hẳn trên mặt đất, và một lớp băng mỏng xuống hiện trên lớp cỏ bên dưới. Từ dưới nắp bằng pha lê trên đỉnh đĩa , hai sinh vật đầu chó đen với đôi mắt đỏ sọng nhìn họ chằm chằm.

“Tôi ghết mấy con nay,” Saint-Germain lẩm bẩm.

“Anpu,” Scathach thì thầm. “Tôi nghĩ chúng ta gặp rắc rối rồi. Rắc rối to.”

CHƯƠNG 10

Dịch: Nguyễn Hà Ly nguyen_ly Làm prc: Vanlydocnhan

“Rẽ ở đây,” Tiến sĩ John Dee nhoài người ra trước và chỉ sang bên phải. “Đi vào đường ven biển Barbary và vòng quanh Embarcadero. SAu đó đi theo biển chỉ dẫn tới cầu Oakland Bay.

Josh gật đầu, ngậm nhặt miệng, ko muốn nói và cố không hít quá sâu. Hơi thở của Pháp sư hôi thối với mùi trứng thối.

“Chúng ta đi đâu đây?” Virginia Dare từ trong bóng tối hỏi.

“Thoát khỏi đây,” Dee nói cụt lủn. “GIờ đường phố toàn cảnh sát với cứu hỏa không.”

Josh chỉnh lại gương để nhìn cho rõ đằng sau xe. Dee ngồi ngay sau cậu, bóng vàng đổ lên người ông ta trong khi người phụ nữ trẻ hơn ngồi bên phải, tránh xa Pháp sư hết mức có thể. Cô ta gõ gõ cây sao gỗ vào môi dưới.

Josh tập trung vào việc lái xe, giữ chiếc xe tải trọng nặng dưới tầm kiểm soát và trong giới hạn tốc độ cho phép. Cậu có không nghĩ tới những gì vừa mới xảy ra và, quan trọng hơn, những gì đã xảy ra với chị gái cậu. Cô đã phản bội cậu – hoặc đúng hơn, nhà Flamel đã bắt cô phản bội cậu. Nhưng giờ cô ở đâu... và cậu phải nói với bố mẹ thế nào về chuyện lạc mất chị đây? Cậu phải chăm sóc cô, bảo vệ cô. Nhưng cậu đã thất bại.

“Tên của nhà hài kịch,” đột nhiên Virginia Dare hỏi. “một phần trong một cặp đôi đã nói, ‘Anh lại lôi tôi vao một đống rắc rối hay ho nữa’?”

“Stan Laurel,” Dee đáp.

“Oliver Hardy,” Josh sửa lưng ông ta. Cha cậu thích Laurel và Hardy. Dù Josh thích kiểu nói đùa vô tổ chức của anh em nhà Marx hơn, nhưng cậu nhớ rằng một trong những lần sớm nhất cậu xem hài đó là được ngồi trong lòng bố, cảm thấy cơ thể mình đang rung lên vì những câu đùa của Laurel và Hardy.

“Oliver Hardy,” Virginia Dare nhắc lại, gật đầu đồng ý. “Tôi đã từng gặp họ, lâu rồi, khi tôi lần đầu đến với Hollywood.”

“Chị đóng phim à?” Josh hỏi, liếc nhìn cô ta trong gương. Tất nhiên cô ta khá là xinh đẹp rồi.

Hàm răng trắng của Dare lóe sáng trong cảnh tranh tối tranh sáng. “Trước khi có âm thanh,” chị ta nói rồi quay lại nhìn Pháp sư. “À, anh lại lôi tôi vào một đống rắc rối hay ho.”

“Không phải bây giờ đâu, Virginia.” Dee mệt mỏi nói.

“Trước đây anh đã lôi em vào rắc rối, John, nhưng không giống thế này. Em biết em không bao giờ nên tham gia cùng anh.”

“Anh đâu có phải thuyết phục em nhiều đâu,” Dee nhắc khéo cô.

“Anh hứa với em là...” cô định nói nhưng Dee nắm lấy tay cô ta, anh mắt hắn liếc xéo Josh. Cô ta dừng có một lúc nên cậu không để ý nhiều. “...không bị đau đớn hay khổ sở gì,” cô kết thúc câu, không giấu nổi sự mỉa mai trong giọng nói.

Josh rẽ phải ở đường Vịnh rẻ vào đường Embarcadero.

“Chúng ta chưa mất tất cả đâu,” Dee nói. “Chưa khi chúng ta còn những thứ này.” Ông ta mở mảnh vải và cái áo ra, lôi ra một cuốn sách nhỏ bìa bằng đồng xanh. Cuốn sách rộng khoảng 6 inch, dài 9 inch và còn lâu đời hơn cả loài người. Tiến sĩ lướt những ngón tay trên bề mặt kim loại và những ký tự màu vàng nhảy nhót và vỡ ra dưới ngón tay hắn ta.Không khí chua chua do cả 3 mùi: cam, cây xô thơm và lưu huỳnh trộn lại. NHững đốm lửa nhảy nhót trên bề mặt da bên trong xe. Đèn xe lúc tắt lúc bất; rồi chết ngóm, màn hình hệ thống dẫn đường vệ tinh chuyển màu bảy sắc cầu vồng. Radio bật lên và chạy hàng tá kênh trước khi tịt ngóm. Mọi bảng điều khiển sáng đèn báo nguy hiểm màu đỏ. Chiếc xe chết máy tại chỗ.

“ĐÓng nó lại,” Josh nói vọng từ phía trước. “Nó sẽ phá hủy hệ thống điện trong xe,” Dee đóng sập cuốn sách lại và nhét nó lại dưới áo khoác và Josh khởi động lại xe. Động cơ vang lên, rồi tắt và Josh cũng tăng tốc được.

“Giỏi lắm,” Virginia Dare nói.

“Cuốn Codex là chìa khóa.” Dee nói tiếp, như thể không có gì xảy ra.” Hắn ta vươn lên và vỗ vai Josh. “Nếu không có người xé mất hai trang cuối.”

Josh không nói gì. Cậu tập trung vào việc lái xe đã giúp cậu suy nghĩ kỹ hơn. Dưới áo phông đỏ hiệu Faithful của cậu là hai trang cậu xé ra từ cuốn Codex đựng trong một túi vải đeo quanh cổ. Dù cậu quyết định tin Pháp sư – hoặc là cậu thấy ông ta tin cậy hơn Flamel, nhưng –vì một lý do gì đó chính cậu cũng không hiểu rõ, Josh vẫn chưa muốn Dee biết cậu có hai trang kia.

“Mọi thứ đang kéo tới đây,” Virginia đều đều nói. “Ý tôi là mọi thứ thật đấy. Lũ cucubuth chúng ta đụng độ ở Luân Đôn không là gì nếu so sánh với những thứ đang tiến tới thành phố này.” Cô nhúc nhích trên ghế để nhìn ra ngoài cửa sổ. Một cột khói cao ngất bốc lên khắp bầu trời San Francisco. “Những nhà chức trách giống người sẽ tiến hành điều tra. Đầu tiên công ty của anh gây mất trật tự ở Ojai và giờ trụ sở công ty anh bốc cháy.” Trong lúc đó, một âm thanh rền vang như có tiếng sâm từ xa vang tới. “Và đây không phải một trận hỏa hoạn thông thường. Tôi chắc họ sẽ biết anh trữ hàng cấm trong tòa nhà đó.”

“Tôi cần một vài hóa chất dùng cho thí nghiệm,” Dee tùy tiện nói ra.

“Những hóa chất nguy hiểm,” Dare nói tiếp. “Anh còn tấn công hai cảnh sát nữa. Chính quyền sẽ sờ gáy anh thôi, tiến sĩ Dee ạ. Sao anh đối phó được đây?”

Dee nhún vai không thoải mái. “Nếu họ đào sâu anh chắc họ sẽ tìm thấy thứ gì đó. Không gì có thể giữ bí mật hoàn toàn trong thời buổi số hóa mà.”

Virginia thổi nhẹ một hơi vào ống sáo. Âm thanh nghe khô cứng và chói tai. “SFPD sẽ tới cùng FBI; nó sẽ nói với Scotland Yard ở Luân Đôn, và nếu họ kết hợp với những vụ gần đây ở Paris, họ sẽ liên lạc với sở Cảnh sát Pháp. Một khi cảnh sát bắt tay tìm anh họ sẽ tìm thấy thôi. Rồi họ sẽ hỏi cung anh. Em chắc họ muốn biết làm sao anh đi được từ Ojai tới Paris mà không có hồ sơ nào ghi lại hành trình của anh, rồi sau đó anh lại về lại San Francisco mà không đi máy bay dân sự hay trực thăng riêng gì cả.”

“Em không cần làm anh vui thế đâu,” Dee lẩm bẩm.

“Và chúng ta cũng không thể quên các Elder được. Em nghĩ ngay lúc này, các Elder, thế hệ kế tiếp, và những sinh vật liên quan đang tìm đường tới đây, theo dấu mùi ma thuật của chúng ta. Một phần thưởng lớn cho cho việc bắt được anh dù sống hay chết là chắc chắn đó.”

“Còn sống,” Dee buồn thảm nói. “họ muốn anh còn sống.”

“Sao anh biết được?”

“Machiavelli nói với anh.”

“Machiavelli!” Virginia và Josh đồng thanh hô lên.

“Anh không có bạn đâu John,” Virginia nói. “trừ khi anh đã thay đổi trái tim mình hoàn toàn trong vài trăm năm gần đây.”

“Không phải bạn anh, nhưng cũng không hẳn là kẻ thù. Anh ta cũng không hoàn thành nhiệm vụ chủ nhân Elder anh ta giao phó.”Hắn nghịch nghịch ngón tay. “Em có biết, hắn chỉ cách đây có hai dặm không. Hắn ở Alcatraz cùng Billy the Kid đó.”

“Billy the Kid á?” Josh nói nhanh. “Billy the Kid đó á? Kẻ ngoài vòng pháp luật đó á?”

“Ừ, ừ,” Dee đáp cụt ngủn. “Kẻ bất tử Billy the Kid.”

“Thế họ đang làm gì ở đó?” Josh bối rối hỏi.

“Điều ác,” Dee cười nói.

“Sao họ tới hòn đảo đó được? Tôi nghĩ nó bị đóng cửa rồi”

“Đúng,” Dee đáp. “Công ty tôi, Enoch Enterprises sở hữu hòn đảo đó. Chúng tôi mua nó từ chính phủ. Chúng tôi nói với họ rằng sẽ biến nó thành một bảo tàng lịch sử sống.”

Josh lái chậm lại vì đèn trước mắt chuyển sang đỏ. “Tôi đoán là nói dối,” cậu nói.

“Tiến sĩ John Dee không biết nói thật đâu,” Virginia nói nhỏ.

Người bất tử lờ cô ta đi. “Chủ nhân của tôi bảo tôi tập hợp một đội quân quái vật ở một nơi an toàn và gần thành phố nhất mức có thể. Nhà tù trên đảo là một địa điểm hoàn hảo. Và những xà lim đã trở thành nhà dành riêng cho chúng.”

Người phụ nữ ngồi nhỉnh lên trên. “Dạng quái vật gì?” cô ta hỏi. “Dạng bình thường hay những con thú vị?”

“Những con tệ nhất,” Dee nói. “Những cơn ác mộng, những kẻ khát máu, những con ghê tởm nhất.”

“Vì sao?”

“Khi đến lúc, họ muốn thả chúng vào thành phố.”

“Vì sao?” cô hỏi lại.

“Để phân tán loài người và để các Elder trở lại Vương quốc bóng tối này. NHững sinh vật đó sẽ chạy trong thành phố, và với đội quân vũ trang hiện đại nhất, với tất cả những vũ khi và trang thiết bị tối tân nhất cũng không thể ngăn chặn được chúng. Khi thành phố sắp sụp đổ, những Elder sẽ xuất hiện và hạ gục chúng. Những Elder sẽ trở thành cứu tinh của loài người và sẽ lại được thờ cúng như những vị thần.”

“Nhưng sao phải làm thế?” tới phiên Josh hỏi.

“Một khi họ trở lại, họ sẽ sửa chữa lại trái đất.”

“Tôi biết. Nhưng sao họ không chỉ quay lại thôi? Sao các người phải hủy hoại thành phố?”

“Không phải toàn bộ...” Dee dợm nói.

“Ông biết tôi có ý gì!”

“Các Elder sẽ giết lũ quái vật và tu sửa thành phố. Nó sẽ được truyền thông để ý tới và sẽ trở thành một trận diễn tập phô trương quyền năng của họ. Josh, cậu hãy nhớ sức mạnh của các Elder không có gì là kỳ diệu. Ờ, họ có thể nói với con người về sức mạnh đó hoặc có thể đơn giản chỉ cho loài người thấy họ có thể làm gì. Và những bức tranh đó còn đáng giá hơn ngàn lời nói.”

Dare gật gù. “Và khi nào chuyện này xảy ra?”

“Lễ Litha.”

“Nhưng đã cách đây hai tuần rồi. Vậy giờ Machiavelli và the Kid còn làm gì ở hòn đảo đó nữa.”

“Có thể kế hoạch phải thay đổi,” Dee nói cụt lủn.

“Nhưng Machiavelli sẽ không thả quái vật vào thành phố chứ?” Josh hỏi vội. Cậu dễ dang tưởng tượng cảnh Dee thả lũ quái vào San Francisco, nhưng cậu nghĩ Machiavelli có gì đó nhân đạo hơn.

“Ai biết người Ý đó có thể làm gì?” Dee bực tức nói. “Đó là người đã vẽ ra bản kế hoach trong suốt nhiều thế kỷ. Lần cuối tôi nghe ông ta nói ông ta bị kẹt ở trên đảo...”

“Đợi đã,” Josh chen ngang. “Nếu Enoch Enterprises sở hữu Ancatraz...”

“...và cảnh sát đang điều tra tập đoàn Enoch Enterprises,” Virgina nói tiếp, “thì họ sẽ sớm tới thăm honf đảo thôi.”

“Thế thì mọi chuyện sẽ tệ lắm.” Dee nói.

Virginia cười lớn. “Sao hả tiến sĩ Dee, dương như anh không còn chỗ dung thân ở San Francisco đâu. Và một khi FBI nhảy vào, mặt và tên anh sẽ được toàn nước Mỹ biết tới. Thế rồi anh sẽ đi đâu? Sẽ làm gì?”

“Sống sót thôi,” người bất tử trả lời. “Bao lâu nay anh vẫn thế,”

Josh đang đi dọc đường Green Street thì chợt nhìn thấy một thanh niên đeo một cái ba lô nặng nề đứng ở cầu tầu số 15 bên trái cậu. Có cái gi đó không bình thường ở anh ta. Josh nhíu mắt va tập trung nhìn – đột nhiên cậu thấy một luồng khói xanh mờ nhạt chảy ra từ người đó. Cậu quan sát khuôn mặt xanh xao đang dõi theo họ rồi người đàn ông cầm điện thoại lên gọi. “Chúng ta bị theo dõi rồi,” cậu nói ngay.

Tiến sĩ tì người vào cửa kính bọc đen và nhìn ra đường. “Ba bị,” ông ta nói cụt lủn.

Virginia vươn người ra nhìn. “Thực ra phải gọi là Ông Túi,” cô nói. “và chính xác chúng đã nhận ra chúng ta. Ông Túi hầu như không gây nguy hiểm gì, nhưng họ có tầm nhìn còn đáng sợ hơn những sinh vật khác.”

Josh có thể nhận ra ba Ông Túi đứng cạnh cầu tầu 9. Cậu đang nghĩ họ sẽ giống như... cậu cũng không chắc cậu mong chờ điều gì, nhưng họ trông cũng giống những thanh niên bình thường, mặc quần bò, áo phông, đi giày thể thao đã mòn đế và đeo trên lưng một chiếc ba lô phồng to và cũ vẹt.

“Tôi thấy họ rồi,” Dee khổ sở nói.

Mấy Ông Túi quan sát chiếc xe khi nó đi qua. Họ đồng thời áp điện thoại lên miệng. Một người đặt ván trượt xuống vỉa hè và đuổi theo chiếc xe, lạng lách qua dòng xe đông đúc.

“Tôi đoán là họ đang đặt bẫy chúng ta,” Virginia nói nhỏ.

Đèn tín hiệu chuyển mầu Josh nhấn ga phóng sang đường Broadway. Lại có thêm một nhóm thanh niên nữa đứng ở Cầu tầu số 5 và một nhóm nữa xa hơn ở đứng ngoài Cảng San Francisco cạnh Cầu tàu số 1. Một nhóm ăn mặc đặc biệt ngồi trên những chiếc xe đạp tự chế phóng trên đường, vượt đèn tín hiệu và theo đuôi chiếc xe.

“Tôi chưa bao giờ thấy có nhiều sinh vật này ở cùng một nơi như thế. Tiền công thuê họ không hề rẻ; tôi phân vân không biết họ làm việc cho ai.”

Một trong những tên đi xe đạp đã đuổi kịp chiếc xe và tiếp tục theo đuôi. Trông cậu thanh niên đó giống những tay đi xe đạp bình thường – áo phông sáng màu, mũ bảo hiểm, kính bảo vệ màu đen – trừ có cái ba lô trên lưng. Jos điều chỉnh gương chiếu hậu để theo dõi cậu kia. “Trong túi cậu ta có gì thế?” cậu hỏi.

Dare cười cay đắng. “Tin tôi đi, cậu không muốn biết đâu.”

John Dee ngồi quay lưng lại khi tên đi xe đạp cố chụp hình bằng điện thoại.

Josh nắm chặt lấy vô lăng, sợ rằng cậu sẽ đâm vào tay kia và khiến hắn ngã lộn vòng trên đường.

“Họ còn không quan tâm chuyện chúng ta biết họ đã tìm thấy chúng ta,” Dare nói. “Họ phải rất tự tin rằng đã bắt được chúng ta.” Cô ta đặt cây sáo lên môi và thổi lên một giai điệu vượt qua ngưỡng nghe của con người.

Bánh trước và sau của chiếc xe đạp nổ thành từng mảnh và người lái thì bắn sang bên kia đường. Chiếc xe đâm sầm vào một gốc cọ khiến chiếc xe biến dạng.

Virginia Dare ngồi lại vào chiếc ghế da và cười lớn. “Anh đang bị săn lùng rồi đó Tiến sĩ. Săn lùng, và anh không có chỗ nào ở nơi này hay bất cứ Vương quốc bóng tôi nào để dung thân đâu. Giờ anh làm gì nào?”

Dee vẫn im lặng một lúc lâu. “Vì sao chứ, tôi sẽ trở thành thợ săn.”

“Săn ai hả Tiến sĩ Dee.”

“Các Elder.”

“Anh đã định dùng Coatlicue và anh đã thất bại,” Dare nhắc nhở hắn ta.

Đuôi xe bỗng sặc lên mui lưu huỳnh hôi thối. “Hai người có biết động vật nguy hiểm nhất là con gì không?” đột nhiên hắn ta hỏi.

Để đáp lại câu hỏi kỳ lạ đó, Josh nhún vai nói. “Gấu bắc cực à? Hay người sói?”

“Tê giác à?”

“Tất cả những con gì đang bị bẫy,” Dee đưa ra câu trả lời đơn giản. “Những con động vật đó đâu còn gì để mất.”

Người phụ nữ thở dài. “Em nghĩ em không nên đến nơi anh sắp đưa chúng ta tới.”

“Ồ, anh lại nghĩ em sẽ thích nó lắm,” Dee nhẹ nhàng nói. “Virginia, anh hứa cho em cả thế giới này...nhưng anh định cho em thứ lớn hơn. Ở lại với anh, chiến đấu cùng anh, cho anh mượn sức mạnh của em, và anh sẽ cho e tất cả những Vương quốc bóng tôi đang tồn tại. Anh sẽ cho em những gì em muốn.”

“Em nghĩ anh đã đề nghị với em thế rồi.”

“Nghĩ đi, Virginia,” ông ta nói ngay. “không chỉ thế giới này, mà có thể là hai, ba hoặc nhiều hơn nữa. Em có thể xây dựng đế chế của riêng em. Em luôn muốn thế, đúng không?”

Dare nhìn thấy Josh qua gương. “ĐƯờng phố đang làm cậu ta điên lên kìa,” cô ta buồn buồn nói.

“Và cậu nữa, Josh. Ở bên ta, cho ta dòng điện vàng của cậu, ta sẽ cho cậu trái đất này, Vương quốc bóng tối này, để cậu trị vì. Và ta hứa với cậu rằng ta sẽ cho cậu quyền năng gì cậu muốn. Cậu – Josh Newman – có thể trở thanh cứu tinh của trái đất này.”

Ý tưởng kinh khủng đó khiến Josh nín thở. Mới một tuần trước, cậu sẽ nói rằng nó nực cười, nhưng giờ... Cậu có thể cảm thấy những trang của cuốn Codex đang nóng dần lên trên da cậu, và đột nhiên ý tưởng đó không còn bất khả thi nữa. Trị vì thế giới. Cậu cười rung lên. “Tôi nghĩ cô Dare nói đúng: ông điên rồi.”

“Không phải điên đâu. Thần kinh đấy. Lần đầu tiên trong cuộc đời dài dằng dặc của tôi tôi có thể nhìn nhận mọi việc rõ ràng, quá rõ ràng. Tôi làm nô bộc cả đời rồi, là nô bộc cho nữ hoàng và đất nước, cho các Elders và Thế hệ Kế tiếp. Tôi đã làm theo những mệnh lệnh của loài người và những người bất tử. Giờ tới lúc tôi làm chủ nhân.”

Josh nhìn thẳng về phía trước không nói gì. Cậu đã lái xe qua đường tòa nhà Ferry Building. Tháp đồng hồ chỉ mười một giờ ba mươi. Cuối cùng cậu cũng nói. “Các người định đi đâu?” cậu hỏi, dạ dầy bỗng quặn lại. Thậm chí khi hỏi câu đó, những trang codex vẫn đang nóng lên trên da cậu, đập nhịp từng nhịp như nhịp tim.

“Tôi định sử dụng sức mạnh của cuốn Codex để tiêu diệt các Elder.”

“Tiêu diệt họ á?” Josh thấy dạ dày mình thắt lại. “Nhưng ông nói chúng ta cần họ cơ mà.”

“Chúng ta cần quyền năng của họ,” Dee nói nhanh. “để sửa chữa và tôn tạo thế giới. Nhưng nếu chúng ta có quyền năng đó thì sao? Nếu chúng ta có thể làm mọi thứ họ làm? Chúng ta sẽ không cần họ nữa. Chúng ta sẽ trở thanh các vị thần.”

“Anh đang nói về việc hủy diệt các Elder,” Virginia bình tĩnh nói, mắt nhìn thẳng vào mặt Dee.

“Đúng.”

“Tất cả?” cô hỏi giọng hoài nghi.

“Tất cả.”

Người phụ nữ cười, sung sướng. “Sau anh có thể có ý định đó chứ, Tiến sĩ? Họ đang ẩn nấp trong hàng ngàn các Vương quốc Bóng tối.”

Mùi luồng điện của Dee bao quanh hắn như nấm. “Giờ họ ở đó. Nhưng đã có lúc họ ở cùng một chỗ, và không có quyền năng như giờ.”

Dare lắc đầu bối rối. “Lúc nào? Bao giờ?”

Josh đột nhiên biết câu trả lời.

“Mười ngàn năm trước,: cậu nhẹ nhàng nói. “ở Danu Talis”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx