sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Ảo thuật gia - Chương 17 - 18

CHƯƠNG 17

Dịch: Nguyễn Hà Ly nguyen_ly Làm prc: Vanlydocnhan

Isis và Osiris tay trong tay như bất cứ một đôi tình nhanh nào đang thưởng ngoạn cảnh tối, hai người đi dọc theo Quai de Montebello trên bờ sông Sein thành phố Paris. Bên trái họ chính là điểm đến của họ, nhà thờ Đức bà đang tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp.

“Đẹp,” Isis nói, sử dụng ngôn ngữ có trước khi các pha ra ông trị vì Ai Cập.

“Quá đẹp,” Osiris gật đầu, ánh lửa như một chất lỏng trên đầu ông. Ông ta tháo chiếc kính mát treo ở cổ áo phông trắng. Isis vẫn đeo kính, và hai hình ảnh thu nhỏ của nhà thơ đang phản chiếu trên chiếc kính đen.

Dù giờ đã là mười giờ tối nhưng vẫn còn rất nhiều du khách đang đi quanh các danh lam nổi tiếng – có khi còn nhiều hơn bình thường. Những bức tượng đã bị phá hủy đầu tuần rồi đã thu hút sự quan tâm của giới truyền thông thế giới. Một vài bản báo cao đã cho rằng đây là hành động của phe khủng bố hoặc bọn quá khích nào đó, một số khác nói đây là kết quả của quá trình ấm lên toàn cầu và sói mòn axit, nhưng hầu hết các tờ báo đều nêu lên một câu chuyện đơn giản. Những bức tượng đó đã được tạc vào tòa nhà hơn sáu trăm năm trước. Chỉ là vẫn đề thời gian trước khi nó lở ra.

“Em thích Vương quốc Bóng tối này,” Isis đột ngột nói. “Luôn luôn là thế giới em thích. EM rất thích được kiểm soát nó lần nữa.”

“Sớm thôi,” Osiris đồng tình. “Mọi thứ sẽ về đúng chỗ của nó.”

Isis nắm lấy tay chồng để nhấn mạnh. “Anh có nhớ lúc chúng ta làm ra thế giới này không?”

“Chúng ta á?” ông ta trêu chọc.

“À thì thực ra là anh. Nhưng em có giúp mà.” Cô thêm vào.

“Em có làm”

“Đây không phải thế giới đầu tiên của chúng ta, đúng không?” cô ta hỏi, hàng lông mày hoàn hảo của cô ta nhíu lại như kiểu đang cố nhớ ra.

“Không, Em không nhớ à... chúng ta đã tạo ra hai...ờ, chúng ta sẽ gọi chúng là sai lầm nhé?”

Isis gật đầu. “Chúng ta làm ra vài bản nháp và thiếu sót.”

“Hầu hết đều thiếu sót. Khi Danu Talis sụp đổm chúng ta không biết về thứ ma thuật đầu độc trong không khí. Phải mất vài lần chúng ta mới nhận ra nó đã làm ô uế mọi thứ chúng ta tạo ra và chúng ta phải đợi vài thế khí trước khi bắt đầu xây dựng lại thế giới.” Ông nhún vai. “Nhưng sao chúng ta biết nhỉ?” Ông dừng lại đột nhột nhìn vào bà lão với cây gậy trắng đang ngồi chên chiếc ghế sắt ở góc vỉa hè. Bà ta quay lưng với nhà thờ, đối mặt với dòng sông. “Sao bà ta tới đây trước chúng ta nhỉ?” ông ta thở hắt. “Hà ta vẫn còn trong hầm mộ với Mars Ulthor khi chúng ta rời đi mà.”

Bà lão giơ tay trái lên và, không cần quay đầu, ra hiệu cho họ tới.

“Sao bà ấy biết chúng ta ở đây?” Isis thì thầm. “Bà ta không thể nhìn thấy chúng ta, đúng không?”

“Ai mà biết bà ta có thể làm gì,” Osiris thì thầm. “Thưa lệnh bà Zephaniah,” ông ta nói lớn khi tiến tới ghế băng.

“Ngồi cạnh ta.” Zephaniah, Phù thủy xứ Endor, chuyển câu đơn giản đó thành một mệnh lệnh.

Isis và Orisis trao đổi một cái liếc mắt trước khi ngồi xuống hai bên bà lão.

“Chồng bà sẽ tham gia với chúng ta chứ, lệnh bà?” Orisis hỏi và liếc nhìn xung quanh.

“Giờ ông ấy đang bận. Ông ấy... đang bắt kịp với thế giới,” bà nói kèm một nụ cười hài hước. “Thế giới đã thay đổi kể từ lần cuối ông ấy bước đi trên trái đất này.”

“Và ông ấy sao rồi?” Isis hỏi.

“Ờ, nếu xét đến sự thử thách của ông ấy, ông ấy vẫn còn tốt lắm. Tất nhiên là giận dữ rồi... Và khi mọi thứ...” và vẫy tay trong không khí và màn đêm Paris bao trùm mùi khói gỗ. “Khi mọi thứ vui vẻ này qua đi, tôi nghĩ tôi và ông ấy sẽ có một cuộc trò chuyện khó khăn. Tất nhiên là nếu chúng tôi còn sống.” Bà Phù thủy im lặng và nhìn thẳng ra phía trước, khuôn mặt giấu sau chiếc kinh râm to quá khổ. Cả hai tay bà đang đặt trên chiếc ba toong trắng, ngay trước mặt bà.

“Sao bà lại triệu hồi chúng tôi?” Osiris chậm rãi hỏi. “Bà đã không nói chuyện với chúng tôi cả thiên niên kỷ rồi; bà không thuộc phe loài người hay phe chúng tôi. Và đột nhiên bà muốn –không, yêu cầu - gặp chúng tôi.”

“Ờ, cũng tốt thôi,” Zephaniah nói, chuyển sang ngôn ngữ cổ của Danu Talis và lờ câu hỏi đi. “Đã bao lâu rồi kể từ khi chúng ta cùng ngồi nói chuyện?”

“Chúng ta chưa bao giờ nói chuyện,” Osiris nói nở một nụ cười khoe hàm răng trắng bóng. “Bà luôn ra lênh, yêu cầu và đòi hỏi.”

“Bà đối xử như thể chúng tôi là trẻ con,” Isis nói thêm, có chút giận dữ trong giọng nói của cô ta.

“Các người đã là trẻ con. Abraham nói đúng. Các người là những đứa trẻ ngang ngạnh và cứng cổ.” Zephaniah hít một hơi sâu. “Nhưng ta cho cho rằng đáng lẽ ta nên...” bà dừng lại, cố tìm từ cho đúng.

“Tốt bụng hơn?” Isis gợi ý.

“Thông cảm hơn chăng?” Osiris nói thêm.

“Tôi đang định nói là cứng rắn hơn.” Bà quay qua người phụ nữ tóc đen ngắn. “Có vẻ có vài thứ không thay đổi.”

“Còn vài thứ thì có đấy bà Zephaniah ạ,” Isis nói. “Bà già đi, trong khi chúng tôi còn trẻ và mạnh mẽ.”

“Già à?” Bà phù thủy mỉm cười. “Nhìn thì có thể là thế.” Trong một giây ngắn ngủi, một sự biến đổi xảy ra trên toàn bộ cơ thể Phù thủy xứ Endor, da bà đột nhiên trắng, rồi đen, vàng rồi nâu. Người phụ nữ đang ngồi trên ghế đột ngột cao, thấp, béo, gầy, già rồi trẻ, rồi trung niên. “Ta – như ta vẫn thế - là nhiều thứ. Dù hai người ở đâu,” ba nói thêm, giọng đanh lại. “vẫn chỉ luôn đang chập chững thôi.”

“Và bà luôn là nữ bạo chúa...” Isis bắt đầu.

“Đủ rồi,” Osiris nạt. “Tất cả chỉ là quá khứ. Quá lâu rồi. “

Bà Phù thủy gật đầu. “Quá lâu rồi. Những gì làm đã làm rồi và không thể rút lại được.” Những ngón tay xưng vù vì khớp của bà nắm chặt lấy đầu gậy trắng. “Trừ khi hai người đang cố làm lại quá khứ.”

Isis định mở miệng nói nhưng Orisis lắc đầu.

“Đừng có chối,” Zephaniah nói. “Tôi biết kế hoạch của hai người cả thiên niên kỷ rồi.” Bà với lấy chiếc kính đen, đẩy xuống dưới mũi rồi quay qua nhìn từng người một. PHù thủy xứ Endor không có mắt thay vào fđó là hai mảnh gương. “Ờ, những thứ ta nhìn thấy,” bà nói. “Vô số những tương lai, những quá khứ đã có thể xảy ra, những hiện tại không thể đếm được.”

“Bà muốn gì hả Zephaniah?” Isis lạnh lùng hỏi.

Một lần nữa Phù thủy lờ câu trả lời. “Đầu tiên tôi phản đối kế hoạch của mấy người và làm mọi thứ để phá hoại nó. Tôi muốn Vương quốc bóng tối này được yên ổn. Thế nên tôi đã chọn không dính líu tới mấy người khi mấy người chiến đấu với Thế Hệ Kế Tiếp. Tôi cũng không động chạm gì khi các người tạo ra động đất và lũ lụt vì tôi biết cuối cùng mọi thứ sẽ cân bằng. Các người thắng vài hiệp, những kẻ thù của các người thắng vài hiệp và những trật tự cũ sẽ được giữ nguyên.”

“Như thế trong cả thiên niên kỷ,” Osiris nói.

Bà PHù thủy gật đầu đồng tình. “Đến khi các người tìm ra Tiến sĩ John Dee.

“Một tay sai đắc lực. Xảo quyệt, hiểu biết, tham vọng, tò mò và rất, rất mạnh,” Isis nói ngay lập tức.

“Và giờ thì nằm ngoài tầm kiểm soát. Giờ những ưu điểm của hắn – xảo quyệt, hiểu biết, có tham vọng, tò mò và quyền năng – đang chống lại hai người. “

“Chúng tôi đang dần trung lập hắn,” Isis tự tin nói. “HẮn sẽ không thoát được đâu.”

“Tới giờ hắn vẫn thoát đấy chứ,” Zephaniah trả lời. “Các người nên hành động ngay khi biết hắn định triệu hồi Archon Coatlicue.”

Isis bắt đầu lắc đầu nhưng Orisis nói. “Tất nhiên rồi. CHúng tôi đáng ra nên thế. Chúng ta có được Machiavelli chúng ta sẽ cô lập được hắn.”

“Nhưng giờ hành động của hắn đang không chỉ đe dọa thế giới này mà tất cả các Vương quốc bóng tối khác.” Zephaniah đột ngột đứng dậy và Isis và Osiris cũng đứng lên theo. “Đi cùng tôi,” bà nói.

Bà gấp cây gậy lại và nhét vào trong túi rồi vòng tay qua tay hai người kia. “Đừng sợ,” bà nói nhẹ, đập vào bàn tay cơ bắp săn chắc của Osiris.

“Bà không dọa được tôi đâu bà già,” Isis quát.

“Ờ, tôi nên thế đây con gái. Đúng là ta nên thế. Đưa ta tới nhà thờ và để ta kể cho hai người nghe về tương lai ta đã nhìn thấy, tương lai mà khi Coatlicue được thả ra, tương lai mà Archon đó chạy khắp các Vương quốc bóng tối, không để lại gì ngoài tro bụi. Tương lai mà chúng ta không còn nữa. Không còn các Elder, Thế hệ Kế tiếp, không còn. Và khi chúng ta tiêu tùng hết, bà ta bắt đầu chuyển sang giống người. Ờ, và cả hai người thuộc những người đầu tiên ra đi đó – và hai người chết rất kinh khủng,” bà nói thêm.

“còn Dee ở đâu trong tương lai của bà?” Osiris hỏi.

“An toàn,” Zephaniah nói. “Hắn phong ấn thế giới nayf khỏi các Vương quốc Bóng tối khác, sử dụng thanh kiếm quyền năng để hủy diệt cánh cửa tới Xibalba. HẮn sẽ trị vì Vương quốc Bóng tối này như một đế vương.”

“Và Dare, kẻ giết người, ở bên hắn ta à?” Isis hỏi.

“Trong tương lai, cô ta chết. Bị Dee phản bội, làm thức ăn cho Archon.”

“Đó là tương lai có thể hay rất khả dĩ?” Osiris cẩn trọng hỏi.

“Không phải cả hai. Các sự kiện tiếp nối nhau. Dòng thời gian đã thay đổi và chuyển sang chương khác. Dee có kế hoạch mới, một cái gì đó còn lớn hơn nhiều.” Bà Phù thủy buộc hai người dừng lại. “Đợi chút.”

Cả ba dừng lại trước nhà thờ theo kiểu Gothic và Zephaniah ngửng đầu, gần như thể bà có thể nhìn thấy tòa nhà. “Hmm, đây là nơi họ đã đánh nhau...” Khuôn mặt bà quay sang trái rồi sang phải khi bà đánh hơi không khí. “Vẫn còn mùi ma thuật.”

“Mùi va ni,”

“Mùi cam,” Osiris thêm vào.

“Và mùi bạc hà của Flamel.” Zephaniah lẩm bẩm. “có mùi hôi của Dee và Machiavelli.”

Một bảo vệ trông có vẻ kiệt sức đi qua đám khách du lịch đang dừng lại chụp những chỗ tòa nhà hư hỏng, cố đẩy họ ra chỗ khác đề phòng đá rơi xuống tiếp. Anh ta đi thẳng tới chỗ ba người, hiện giờ đang đứng quá gần lối ra vào. Ngay khi bảo vệ tới gần họ, người đàn ông trọc đầu quay qua cười. Người bảo vệ rõ ràng là trắng bệch ra như thể nhìn thấy bóng ma. Anh ta bỏ di không thèm nhìn lại.

“Đưa ta về lại chỗ ngồi,” Zephaniah ra lệnh.

Isis và Osiris quay lại và đưa Bà phù thủy lại chỗ ghế băng. “Hai người chưa từng thích Nhà thông thái Abraham, đúng không?” Zephaniah hỏi.

“Không,” Isis đáp luôn.

Osiris nghĩ một lúc mới trả lời. “Tôi nghỉ chúng ta đều sợ ông ấy,” cuối cùng ông ta nói.

“Tôi đã làm việc ông ấy khá lâu và tôi nghĩ tôi đã hiểu ông ấy hơn hết thảy mọi người, nhưng tôi cũng không chắc ông ấy là gì. Người Cổ đại, có thể; cũng có thể là Archon. Tất nhiên trong dòng máu ông ấy có dòng máu các Elder vĩ đại. Prometheus và tôi đã ở bên ông ấy khi Cuộc biến đổi đến với cơ thể ông ấy. Tôi đã quan sát ông ấy làm việc cả ngày lẫn đêm không hề ngơi nghỉ để tạo ra cuốn Codex.” Bà cười nghe có vẻ đau đớn và cay đắng. “Các người biết vì sao ông ấy tạo ra cuốn Codex không?”

“Làm nơi ghi chép lại kiến thức của thế giới à?” Osiris nói.

“Cuốn sách được tạo ra vì một mục đích duy nhất . Abraham biết rằng sẽ đến lúc này.”

“Lúc nào?” Isis hỏi.

“Khi các người bỏ mặc Dee, khi các người tuyên án hắn là utlaga, các người ta tạo ra một kẻ thù nguy hiểm. Hắn định hủy diệt tất cả các người.”

“Bằng cách nào?” Osiris hỏi. “Dee có quyền năng, nhưng không quyền năng tới thế.”

“Giờ là thế. Hắn có cuốn Codex. Nó chứa đầy kiến thức của nhân loại. Và hắn có Nguồn điện vàng song sinh để giúp hắn dịch. Hắn đang tiếp cận với nguồn ma thuật cổ xưa nhất, chết người nhất. Dee định quay ngược quá khứ và hủy diệt các Elder ở Danu Talis.” Bà cười gằn. “Hắn muốn chắc rằng tất cả chúng ta đều chết vào ngày hòn đảo chìm.”

Isis định cười, âm thanh cao và trong vắt trong màn đêm. Khách du lịch quay lại nhìn, cười vì âm thanh đó, nhưng mắt chồng cô vẫn lạnh như đá, mắt mở lớn vì choáng váng. Cuối cùng tiếng cười của Isis chết trong im lặng. Osiris gật đầu. “Đúng...đúng, hắn có thể làm thế. Và quan trọng hơn là,hắn sẽ làm thế.”

“Làm sao chúng ta chặn được hắn?” Isis hỏi.

“Vậy là cuối cung các người cũng xin ta lời khuyên?”

“Làm ơn đi mà, Zephaniah,” Osiris năn nỉ.

Bà lão vươn tay ra nắm lấy tay Osiris. “Các người nghĩ tại sao ta lại giải thoát cho chồng ta khỏi lời nguyền?” Zephaniah cẩn trọng nói. “Các người nghĩ tại sao ta giam ông ấy ở đó? Ta cần ông ấy an toàn và khỏe mạnh cho ngày này.”

“Bà biết chuyện này sẽ xảy ra?” Isis ngờ vực hỏi.

“Ta biết nó có thể xảy ra,” Bà hạ cặp kính xuống để lộ hai mảnh gương trên khuôn mặt. “Ta đánh đổi đôi mắt vì điều đó.”

“Giờ Mars Ultor ở đâu?” Osiris hỏi.

“Tới San Francisco để giết Ts. John Dee.”

CHƯƠNG 18

Dịch: Nguyễn Hà Ly nguyen_ly Làm prc: Vanlydocnhan

“Cái này không giống lái xe.” Josh nghiến răng và bám chặt lấy vô lăng chiếc thuyền cao tốc nhỏ mà Dee đã thuê ở Bến du thuyền Treasure Island. Một con song nữa lại đập vào con tàu khiến cậu long tận óc. Cậu bị sóc lên sóc xuống trên chiếc ghế đệm cao su.

“Nhanh hơn, nhanh hơn nữa!” Virginia Dare giục, phớt lờ đi lời phàn nàn của Josh. Cô đang ngồi ở ghế lái phụ bên cạnh cô, mái tóc dài tung bay trong gió, những hạt nước đọng lên mái tóc. Khi cô ta quay sang nhìn Josh, đôi mắt xám của ánh bừng sang niềm vui khiến cậu ngạc nhiên – trông cô quá trẻ như thể cậu đang nhìn thấy cô ở trường trung học của cậu.

“Không,” John Dee càu nhàu từ đuôi thuyền. Pháp sư người Anh đang nằm dài đằng đuôi thuyền, trông xanh xao và đổ mồ hôi. Hắn ta bị say sóng ngay từ khi Josh bắt đầu lái thuyền từ ngoài bến du thuyền tới khi gặp con sóng đầu tiên. “Chậm lại đi, chậm lại đi mà,” hắn ta khổ sở nói.

Josh phải thừa nhận là cậu thấy có chút hài lòng vì mình đang chiếm thế chủ động. Cậu nhìn Virginia và cả hai cùng cười toe toét; rồi Dare hất hàm về phía bộ điều chỉnh. Josh gạt cần điều chỉnh lên khiến hai động cơ chân vịt hoạt động, bắn nước lên ngay cạnh đầu Dee. Họ nghe thấy tiếng Pháp sư làu bàu khó chịu, và khi họ quay lại nhìn hắn họ thấy hắn đang nhìn họ chằm chằm và vuốt mặt.

“Không vui đâu. Không vui tí nào cả. Chắc chắn là cô đầu trò, Virginia,” Dee lồng lộn quát.

“Em lại nghĩ một chút nước sẽ giúp ảnh tỉnh.” Cô nhìn Josh. “Ông ấy luôn là một thủy thù tồi. Đó là một trong những lý do ông ấy lỡ chuyến Armada của Tây Ban Nha. Và bụng dạ ông ấy lại luôn nôn nao.” Cô ta nói thêm, “điều đó khiến mùi hương ông ta chọn còn đáng ngạc nhiên hơn.”

“Tôi thích mùi lưu huỳnh,” Dee lẩm bẩm nói từ đuôi thuyền.

“Đợi đã.” Josh quên mất Ông Pháp sư đang bệnh trong giây lát. “Ông chọn được mùi hương à?” Đây là lần đầu tiên cậu nghe về điều này. Cậu tự hỏi không hiểu mình có thể chuyển mùi hương của cậu thành một cái gì đó thú vị hơn không. “Ông có thể chọn bất cứ mùi nào?”

“Tất nhiên. Ờ, trừ những mùi của luồng điện vàng và bạc. Những luồng điện này không được lựa chọn mùi vị: từ lâu rồi, họ luôn có mùi giống nhau.” Cô ta quay sang Dee, tóc bay vào mặt cô khiến một ít tóc dính ở khóe miệng khi cô ta nói. “Sao anh có thể thuê được chiếc thuyền này thế?”

“Anh nhẹ nhàng hỏi họ,” ông ta trệu trạo nói. “Khi anh muốn anh có thể nói răng rất thuyết phục đấy.” Ông ta quay người lại nhìn Bến du thuyền Treasure Island, nơi một ông lão đội mũ lưỡi trai trắng đang ngồi trên cầu tầu nhìn mặt nước. Rồi, ông ta lắc đầu và bước trở lại câu lạc bộ du thuyền.

“Chúng ta không ăn cắp thuyền, đúng không?” Josh hỏi, rõ ràng là không vui vẻ gì với ý nghĩ đó.

“Chúng ta mượn tạm nó.” Dee nhếch mép cười. “Ông ta tự nguyện đưa chìa khóa cho ta.”

“Anh không dùng luồng điện nữa đấy chứ?” Virginia cảnh cáo hỏi. “Nó sẽ đánh động mọi thứ...”

“Đừng xem anh như thằng ngu thế chứ!” Dee tức giận ngắt lời nhưng rồi ông ta lại phải nằm vật ra thuyền vì một cơn ợ chua lại tới.

Virginia cười toe toét và nháy mắt với Josh. “Khi anh buồn nôn anh rất khỏ nói giọng kẻ cả, nhỉ?”

“Anh ghét em, Virginia Dare ạ,” Dee lẩm bẩm.

“Em biết anh không có ý đó thật,” cô cao giọng nói.

“Anh có đấy,” hắn đáp lại luôn.

Virginia vỗ vai Josh và chỉ về phía bờ biển bên trái. “Cứ ở gần Treasure Island. Chúng ta sẽ đi qua mũi phía bắc, rồi sau đó chúng ta có thể nhìn thấy Alcatraz đối diện với vịnh.”

Trước khi Josh trả lời, một đê chắn sóng khổng lồ như một bức tường bằng bê tông xuống hiện ngay trước mặt họ và cậu đánh bánh lái sang phải. . Nước sóng vào và Pháp sư lăn lộn trên sàn.

Virginia cười khùng khục.

“Các người quên là tôi không có khiếu hài hước hả,” Dee gầm gừ.

“Nhưng em có,” Virginia nói. Co quay qua Josh và chỉ thẳng trước mặt. “rẽ trái đi qua đê chắn sóng, rồi lượn sang bên trái và đi gần bờ biển vào. Nhưng đừng gần quá,” cô ta nói thêm. “Có đá ngầm đó. Đây là hòn đảo nhân tạo nên nó luôn có nguy cơ bị tách rời. Tôi đã quan sát nó được xây dựng vào những năm 1930, lúc đó nó cao hơn bây giờ. Hòn đảo đang chìm dần. Trận động đất tiếp theo sẽ xé tan nó thành từng mảnh.”

Josh liếc nhìn bờ biển đầy sỏi đá. Hầu hết các tòa nhà trông đều có hơi hướm công nghiệp, nhưng rất nhiều tòa trông ọp ẹp. “HÌnh như nó bị bỏ hoang rồi. Còn ai sống ở đây nữa không?”

“Có, sự thật thì tôi có vài người bạn sống ở phía bên kia đảo.”

“Anh không nghĩ em có bạn,” Dee rên rỉ.

“Không giống anh, thưa Tiến sĩ, em là một người bạn tốt,” Dare nói không thèm quay lại rồi nói tiếp. “Hòn đảo này từng là căn cư hải quân cho tới cuối những năm chín mươi. Sau đó, hàng loạt các bộ phim và một vài phim dài tập được quay tại đây.”

“Sao nó lại được gọi là Treasure Island?” Josh hỏi. “Thật sự có châu báu ở đây à?” Đã có lúc cậu ta cười vì ý tưởng đó, nhưng lúc này cậu đã chuẩn bị tinh thần để tin bất kỳ thứ gì.

Tiếng cười của Virginia có sức lan truyền tới người khác, và Josh thấy mình càng lúc càng thích cô nàng hơn.”Không, nó được gọi là Treasure Island theo tên một cuốn sách cùng tựa đề của tác giả Robert Louis Stevenson. Stevenson sống ở San Francisco khoảng một năm trước khi sáng tác cuốn truyện.” Khi họ đi vòng quanh hòn đảo, Virginia đứng quay lưng với nó. “Tôi chắc chắn tên của nó chỉ là một trò đùa – đây là một hòn đảo được xây dựng trên những thứ rác rưởi thế mà lại được gọi là Đảo Châu báu.” Cô quay qua và chỉ một mỏm đá nhỏ ở giữa vịnh. “Đó là Alcatraz. Đi thẳng tới đó.”

Josh nhăn nhó khi thuyền đâm vào một con sóng khác. Nó trồi lên và trụt xuốn với tiếng động rung người. “Tôi chưa từng đi xa tới thế này. Tôi cũng chưa từng lái thuyền trước đây nữa.”

“Cái gì mà chẳng có lần đầu,” Virginia nói.

“Tôi có chút lo lắng,” cậu thừa nhận.

“Vì sao?” Virginia tò mò hỏi. Cô ngồi lại chiếc ghế bọc nhựa và nhìn cậu.

Cậu trai trẻ đột nhiên cảm thấy không thoải mái vì cái nhìn của cô. “ờ,” cậu thủng thẳng nói. “thứ gì cũng có thể xảy ra. Tàu có thể chìm, hoặc động cơ chết máy, hoặc...”

“Hoặc gì?” cô hỏi. “Cậu có biết, theo kinh nghiệm bản thân, loài người có quá nhiều thời gian để mà lo lắng những thứ chẳng bao giờ xảy ra. Đúng, thuyền có thể chìm...nhưng có thể không.. Động cơ có thể chết...nhưng tôi nghi ngờ khả năng đó. Chúng ta có thể bị sét đánh, hoặc...”

Ts. John Dee đột nhiên hét tướng lên từ đuôi thuyền. “Hoặc bị nàng tiên cá ăn thịt,” ông nói vội. “Tôi mới nhớ ra. Hòn đảo này nằm trong vòng bảo vệ của Nereid.” Hắn ta ho vì xấu hổ. “Và tôi đã chỉ thị cho họ không được cho cái gì tiêp cận hòn đảo trong vòng năm mươi feet.”

Virginia quay nhìn quanh. “có tiên cá quanh đảo cơ à?”

“Ông già của Biển cả ở Alcatraz, ông ta mang theo những con Nereid hoang dã,” Dee nói. “Tôi cần nói chuyện với Machiavelli! Ông ta cần biết là chúng ta đang tới.” HẮn rút điện thoại ra nhưng khi vừa lôi được ra nước đã đổ vào nó. Không ngừng lại, Dee bẻ điện thoại ra lấy bin và cho vào túi áo.

Josh nhìn Virginia. “Tôi không hiểu ông ta nói cái gì.”

“Nereus, Ông già Biển cả là một Elder cực kỳ xấu xa,” Virginia giải thích. “Ông ta từ thắt lưng trở lên giống người nhưng dưới lại là bạch tuộc. Dưới đấy đại dương là nhà của ông ta. Phần lớn nhất mà vương quốc của ông ta giao với trái đất chính là khu vực được biết dưới cái tên Tam giác Quỷ Bermuda.”

“Nơi tất cả các con tàu biến mất à?” Josh hỏi.

“Chính đó. Bức tường giữa hai thế giới rất mỏng nên thỉnh thoảng tàu bè và máy bay của thế giới này chui sang thế giới kia, và thỉnh thoảng vài quái vật biển xấu xa từ thế giới của ông ta qua Vương quốc Bóng tối Trái đất. Nereid là những con gái của ông ta.” Virginia mỉm cười. “Đừng để bản thân bị mê hoặc bởi nụ cười hay giọng hát của họ. Họ là động vật ăn thịt đó.”

Dee nhanh chóng lắp lại máy và khởi động nó lên. Hắn chán nản ném nó ra một góc. “Không có gì. Tôi không thể nào liên lạc được với Machiavelli.”

Virginia xoay cây sáo trên đầu ngón tay. “Em không hiểu sao anh lại quá lo lắng tới thế. Em có thể dễ dàng đưa chúng vào giấc ngủ với...”

Trước khi cô có thể nói hết câu thì một phụ nữ da xanh, tóc xanh, đuôi cá chuồi lên từ mặt biển, chộp lấy cây sáo của cô và mang nó xuống nước ở phía bên kia tàu.

Tiếng hét của Virginia Dare thật kinh khủng. Cô ném chiếc áo sơ mi ám khói và cởi giầy ra và lao xuống biển, biến mất trong làn nước không một vết tích.

“Tiến sĩ!” Josh hét qua tiếng động của động cơ. Cậu giơ tay trái ra chỉ và cậu hài lòng vì tay cậu không run quá.

Dee vội vàng tiến tới và nghiêng người qua lan can tàu.

Xung quanh họ là hàng tá đầu phụ nữ, tóc xanh như tảo biển. CÙng lúc họ mở miệng nhe những chiếc răng như răng cá hổ. Sau đó họ ném mình lên thuyền, trồi lên trụt xuống trên mặt biển như những con cá heo.

“Giờ chúng ta gặp rắc rối rồi,” Dee nói. Rắc rối rất rất nghiêm trọng.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx