sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Ảo thuật gia - Chương 19 - 20

CHƯƠNG 19

Dịch: Nguyễn Hà Ly nguyen_lyLàm prc: Vanlydocnhan

Sophie Newman đứng ở nhà bếp nhìn vào sân trong nhà nơi Perenelle Flamel và Tsagaglalal đang ngồi cạnh nhau. Nếu những người bình thường quan sát, họ chỉ thấy hai người phụ nữ lớn tuổi, một cao gầy nhưng khỏe mạnh, một thấp béo, ngồi cạnh nhau dưới ô uống trà và nhấm nháp bánh Sô cô la. Nhưng họ không phải những quý bà thông thường: một người xấp xỉ bảy trăm tuổi, còn người kia,... ờ Sophie nghĩ bà ta còn hơn tuổi đời của toàn nhân loại.

Cả hai người đều đang nhìn cô, và dù họ đang ngồi dưới bóng râm của cây dù, đôi mắt họ đang phát sáng – xanh lơ và xám – khiến họ giống như những người ngoài hành tinh.

Tsagaglal gọi Sophie từ trong nhà ra. “Tới đây đi con. Ngồi cùng chúng ta. Chúng ta đang đợi con.” BÀ ta không nói tiếng Anh nhưng Sophie hiểu và nhận ra đó là ngôn ngữ cổ xưa của Danu Talis.Khi cô đứng cạnh, bà lão nắm lấy tay cô. “Cháu không định hôn người dì cháu yêu quý à?” bà nói, đã chuyển sang tiếng Anh.

Sophie rụt tay lại. Cô không biết người phụ nữ này là ai – hoặc giả như bà ta là phụ nữ - nhưng bà ta rõ ràng không có quan hệ gì với cô. “Bà không phải dì tôi,” cô lạnh lùng nói.

“Không phải quan hệ máu mủ, nhưng cháu là gia đình của ta. Luôn luôn là như thế,” Tsagaglalal nói, giọng thểu não. “luôn luôn như thế. Ta đã chăm sóc cháu và em trai cháu từ khi các cháu chào đời.”

Sophie nuốt cục nghen trong họng, ngồi xuống nhưng không hôn vào đôi má nhăn nheo của bà. Có một cốc trà đá và bánh sô cô la chuẩn bị sẵn cho cô. Cô cầm cốc trà lên thì để ý có miếng cam trong đó. Vị am khiến cô nhớ tới Josh, và cô thấy bụng cô quặn lại. Cô đặt nó xuống không uống lấy một chút và đẩy đĩa bánh đi. Cô cảm thấy tuyệt vọng. Trong tuần rồi, cô đã mất đi mọi thứ, kể cả em trai. Kể cả những cái liên kết cô với quá khư – như dì cô – cũng biến mất. Cô cảm thấy lạc lối và cô đơn tột cùng.

“Cháu không đói à?” Tsagaglalal hỏi.

“Sao bà có thể hỏi tôi câu đó chứ?” Nỗi tức giận của Sophie quá mãnh liệt. “Không, tôi không đói. Tôi đang bệnh rồi đây. Josh mất rồi – và cậu ấy ghét tôi. Tôi nhìn thấy điều đó trong ánh mắt cậu ấy.”

Hai người phụ nữ nhìn nhau.

Sophie quay qua Perenelle. “Và Nicholas đang hấp hối ở trên tầng. Sao cô không ở trên đó với chú ấy?”

“Ta sẽ lên đó khi cần,” Nữ Phù thủy thì thầm.

Sophie lắc đầu và cô thấy có nước mắt của sự tức giận trong mắt. “Bà là cái gì?” cô cao giọng hỏi Tsagaglalal. “Bà không phải là... bà thậm chí còn chẳng phải người. Và cô nữa,” Cô buộc tội Perenelle. “còn cô thì không có tính người! Tôi ghét cô! GHét cả hai người! Tôi ghét những gì các người đã làm cho tôi và Josh. Tôi ghét cái thế giơi các người đã lôi chúng tôi vào. Tôi ghét những quyền năng này, và những thứ tôi không nên biết và suy nghĩ của tôi bị xâm chiếm...”Những dòng nước mắt lăn xuống má cô, nưng cô không muốn họ nhìn thấy cô khóc. Cô ấn tay lên bàn định đẩy ghế ra nhưng đột nhiên cả Tsagaglalal và Perenelle vươn tay ra và đặt lên tay cô. Luồng điện của Sophie lóe lên trong một tích tắc, rồi mờ đi và mất hẳn, mùi hương vani của cô gái bị lấn át bởi mùi hương hoa nhài. Luồng điện của Perenelle không có mùi.

“Ở lại đi,” Perenelle lạnh lùng nói, và chắc chắn đó không phải một lời mời. Sophie không thể di chuyển như thể cô bé đang mơ một giấc mơ. Cô đã tỉnh và cảm thấy cảnh giác, nhưng cơ thể cô không phản ứng được.

“Nghe lời Nữ phù thủy đi,” Tsagaglalal nhẹ nhàng nói. “Tương lai của thế giới này cũng như các thế giới khác hiện giờ đang nằm ở mức cân bằng và cả hai cháu đều có khả năng làm lệch cán cân đó. Mọi dòng thời gian đang tụ lại một chỗ, giống như lời tiên đoán cách đây mười ngàn năm. Hoàn cảnh đã chỉ ra hai cháu đúng là cặp song sinh trong truyền thuyết.” Đôi mắt xám của bà đong đầy nước mắt. “Vì lợi ích của cháu, ta mong đó là những đứa trẻ khác. Đây là con đương khó khăn mà các cháu phải bước đi. Josh cùng phe với Dee, và dù cháu có tin hay không, cũng đã được tiên đoán từ cả thiên niên kỷ trước. Cái không thể nhìn thấy trước được – không thể nói trước được – là sự điên rồ của Dee và cái hắn định làm.

“Sophie,” Perenelle Flamel nhỏ nhẹ nói. “Cháu phải tin cô khi cô nói cô không mong chuyện này xảy ra với cả cháu hay Josh. Cháu có tin không.”

Sophie không còn chắc cô nên tin cái gì. Cô muốn tin Nữ phù thủy, nhưng... có cái gì đó ngăn cản cô. Người phụ nữ này đã nói dối cô, nhưng nhà Flamel đã nói dối cả thế kỷ rồi. Sophie đoán họ chỉ sống để bảo vệ họ và những người xung quanh họ. Josh cũng không muốn tin nhà Flamel. Có thể cậu đúng. Có thể đi với Dee là một quyết định đúng đắn. Một suy nghĩ đột ngột làm cô lạnh sống lưng: Nếu như cô chọn sai bên trong trận chiến lâu đời này thì sao?

Sự thật – cay đắng là nghiệt ngã – là cô không biết gì hết. Đúng hay sai, tốt hay xấu đan xen và lẫn lộn. Cô không thể phân biệt bạn và thù nữa.

Tsagaglalal và Sophie nhấc tay khỏi tay Sophie cùng lúc, và cảm giác trở lại với cơ thể cô. Luồng điện bạc của cô lóe sáng và kêu lách tách bảo vệ cơ thể cô, bốc khói trong ánh năng đầu chiều. Cô hít một hơi thật sâu nhưng không rời bàn.

“Sophie, cháu sẽ làm gì để giúp Josh đây, để cứu cậu ấy và mang cậu ấy về?” Tsagaglalal hỏi.

“Bất cứ điều gì. Mọi điều.”

Perenelee đặt cả hai tay lên bàn và nhoài người ra. Hay tay bà đan chặt vào nhau căng thẳng. “Và Sophie này, cháu nghĩ ta sẽ làm gì để giúp chồng cô?”

“Bất cứ điều gì,” Sophie nhắc lại. “Mọi điều.”

“Chúng ta sẽ làm bất cứ điều gì – mọi điều – để giúp những ai chúng ta yêu thương. Đấy là điều khiến cho loài người chúng ta khác với Thế Hệ Kế tiếp hay Elder hay những ai đã sống trên trái đất này trước chúng ta. Chính tình yêu đã khiến chúng ta là con người. Đó cũng là lý do khiến giống loài cũng ta sinh sôi; đó là lý do khiến giống loài chúng ta luôn tồn tại.

“Nhưng dạng yêu thương này đòi hỏi sự hy sinh,” Tsagaglalal chậm rãi nói. “Thi thoảng đòi hỏi sự hy sinh vĩ đại...” Đôi mắt bà lão bỗng chan chứa nước mắt.

Sophie chợt có những ký ức về người phụ nữ này – trẻ hơn, rất rất nhiều, nhưng vẫn có gò má cao và đôi mắt xám của Tsagaglalal – quay lưng với bức tượng vàng cao lớn. Người phụ nữ đứng nhìn lại, rồi Sophie nhận ra đôi mắt bức tượng đó vẫn sống động và dõi theo người phụ nữ. Tiếp đó, Tsagaglalal quay đi và chạy nhanh xuống những bậc cầu thang bằng thủy tinh không biết đâu là điểm kết. Bà ôm chặt cuốn sách bằng cả hai tay: cuốn Codex. Nước mắt bà nhỏ xuống bìa sách kim loại.

“Sophie,” Perenelle nói tiếp. “hơn mười ngàn năm trước, Nhà thông thái Abraham đã nhìn thấy trước tất cả những điều này, và ông ấy bắt đầu xây dựng kế hoạch giúp cứu lấy thế giới. Cháu và em trai song sinh của cháu được chọn để làm việc này trước cả khi các cháu sinh ra đời. Các cháu đã được tiên tri trước cả khi Danu Talis Sụp đổ và trận Đại Hồng Thủy.

“Hai mà là một, một là tất cả. Một cứu thế giới, một hủy diệt thế giới,” Tsagaglalal nhắc lại. “Đó là định mệnh của các cháu. Và không ai có thể thoát khỏi số mệnh.”

“Lúc nào bố cháu cũng nói thế.”

“Bố cháu nói đúng đấy.”

“Hai người đang nói rằng cháu và em cháu chỉ là những con rối?” Sophie dợm lời, nhưng miệng cô khô khốc. Cô uống một hơi dài cốc nước trước mặt. “Chúng cháu không có quyền lựa chọn?”

“Tất nhiên các cháu có,” Perenelle nói. “Josh đã lựa chọn và tất cả lựa chọn đều bắt đầu từ tình yêu hay hận thù. Cậu ta đã chọn đi cùng Dee – không phải vì cậu ta thích hắn, nhưng vì khi cậu ấy nhìn thấy cháu tấn công Archon, cậu ấy ghét cháu. Cậu ấy nhìn thấy Coatlicue là một phụ nữ trẻ đẹp chứ không phải một sinh vật xấu xí như sự thật. Và cháu,... ờ, giờ cháu cần phải quyết định xem mình sẽ làm gì.”

Những từ ngữ của Perenelle khiến cô nhột nhạt. Josh ghét cô. Và Sophie biết đó là sự thật. Cô đã nhìn thấy nó trong mắt cậu. Nhưng nó chẳng ảnh hưởng gì tới việc cậu nghĩ về cô thế nào – nó không thể thay đổi cái cô biết trong tim mình và cô cảm thấy về cậu thế nào. “Cháu sẽ đuổi theo Josh.”

“Dù cậu ấy từ bỏ cháu?” Tsagaglalal nhẹ nhàng hỏi.

“Dì nói mọi lựa chọn đều bắt nguồn từ tình yêu và thù hận. Cậu ấy là em cháu. Cháu sẽ đuổi theo cậu ấy. Đó là lựa chọn của cháu?”

“Và cháu sẽ đi đâu?” Perenelle hỏi.

Sophie nhìn bà một cách trống rỗng. Cô không biết. “Cháu sẽ tìm cậu ấy,” cô nói với sự tự tin mà cô không hề cảm thấy. “Khi...Khi cậu ấy gặp rắc rối, hay đau đớn, cháu thường sẽ cảm thấy. Thi thoảng cháu còn nhìn thấy những gì cậu ấy thấy.”

“Giờ cháu có cảm thấy cậu ấy không?” Tsagaglalal hỏi không giấu diếm sự tò mò.

Sophie lắc đầu. “Nhưng cháu có trong mình những ký ức của Bà phù thủy xứ Endor. Có thể cháu sẽ biết được gì đó từ nó.”

“Ta không nghĩ bà phù thủy đã nhìn thấy trước bước ngoặt mới nhất,” Tsagaglalal nói. “Ta đã biết bà ấy trong cả quãng đời dài dằng dặc của mình, và trong khi bà ấy có thể nhìn thấy cả dòng sự kiện lớn trong lịch sử, bà ấy lại không thể biết những hành động của những cá nhân đơn lẻ. Không giống em trai bà ấy, Prometheus, hay chồng bà ấy, Mars Ultor, bà ấy chưa bao giờ thực sự hiểu về loài người.”

“Cháu có thể đưa ra sự lựa chọn khác,” Perenelle nói. “Cháu có thể chọn giúp chúng ta cứu thế giới. Chúng ta cần cháu,” bà nói thêm. “Ngay giờ, Machiavelli đang ở Alcatraz. Chúng ta biết hắn định thả lũ quái vật vào San Francisco. Cháu nghĩ thành phố hiện đại này sẽ làm gì để chống trả lại khi bầu trời đầu những con rồng hay những cơn ác mộng chui lên từ những ống cống và chui vào thành phố?”

Sophie lắc đầu. Ý tưởng đó thật không thể nào hiểu nổi.

“Bao nhiêu người sẽ chết?” Perenelle nói tiếp. “Bao nhiêu người bị thương? Bao nhiêu người sẽ bị chấn động khi chứng kiến cảnh đó?”

Sophie choáng váng không nói nổi. Cô lắc đầu.

“Và nếu cháu biết có ai đó có thể giúp – ai đó có sức mạnh chiến đấu với lũ quái vật đó – liệu cháu có muốn họ đứng lên chiến đấu và bảo vệ hàng chục nghìn người, hay cháu muốn họ chạy trốn chỉ để giúp một người?”

Sophie định trả lời nhưng cô nhận ra mình đang bị dụ vào bẫy một cách khôn ngoan.

“Chúng ta cần cháu chiến đấu cùng chúng ta, Sophie ạ,” Tsagaglalal nói tiếp. “Cháu còn chớ Hakate, Nữ thần Ba mặt không?”

“Người sống ở Yggdrasill và là người đã Đánh thức cháu. Sao cháu quên được?” cô nói với giọng tôn kính.

“Bà ấy có quyền năng không thể đong đếm nổi: buổi sáng là một cô gái trẻ, buổi chiều là một phụ nữ trung niên, tối là một bà lão. Bà ấy đại diện cho toàn bộ sức mạnh và kiến thức của một người phụ nữ.” Tsagaglalal nhoài người lên, mặt bà chỉ cách Sophie có một inch. “Cháu là một cô gái trẻ, Perenelle là một phụ nữ trung niên, còn ta là một người già. Hợp tác với nhau chúng ta sẽ có khối kiến thức vô kể và quyền năng vô song. Cùng nhau cả ba chúng ta có thể đứng lên bảo vệ thành phố này.”

“Cháu sẽ cùng chúng ta đứng lên chứ, Sophie Newman?” Perenelle Flamel hỏi.

Cửa sổ bên trên họ mở ra va Niten xuất hiện. Anh ấy không nói một câu nào nhưng ánh nhìn của anh là quá đủ.

“Đến lúc quyết định rồi,” Perenelle nói. “Đã đến lúc cháu phải chọn mình đứng về phe nào.”

Sophie đứng lên quan sát Nữ phù thủy giúp Tsagaglalal ra khỏi chỗ ngồi và đi vào nhà. Cô muốn chạy khỏi nhà ra ngoài đường... nhưng sau đó thì sao? Cô sẽ đi đâu? Cô muốn tìm Josh. Nhưng cô không biết cô phải làm gì. Và chuyện gì sẽ xảy ra khi những sinh vật kia tràn vào thành phố. Luồng điện và những phép thuật cơ bản của co có thể bảo vệ cô...nhưng có bảo vệ nổi những người khác không?

Đây quả thực là lúc để cô lựa chọn.

Nhưng đứng về phe nào?

Từ đằng xa tiếng còi tàu vọng lại khiến cô nghĩ đến Alcatraz. Những con quái vật trên hòn đảo đó là những cơn ác mộng. Và Perenelle nói đúng: nếu họ thả chúng vào thành phố, chúng sẽ gieo chết chóc và hủy diệt hàng loạt...và không một người có đầu óc nào lại muốn thế. Không một người có đầu óc nào lại cố tình đi mang những dạng hỗn loạn đó vào thành phố.

Nhưng đó là những gì Machiavelli, Dee và Dare – Josh nữa – định làm.

Sophie tự động gật đầu, và đột nhiên lựa chọn trở nên đơn giản. Cô có thể làm việc cùng Nữ phù thủy và Tsagaglalal tránh những việc đó xảy ra. Sau đó, cô có thể tìm em.

Cô gái đi theo hai người phụ nữ vào nhà, đi qua bếp và đi lên gác.

Prometheus đợi họ trước cửa phòng ngủ. Ông đứng sang một bên để họ đi vào phòng đứng quanh nơi Nicholas Flamel đang nằm. Nhà giả kim trông nhỏ bé và thảm hại, da ông trắng như ga giường. Chỉ có một cử động nhỏ ở ngực ông cho thấy ông còn thở. “Đã đến lúc ông ấy ra đi rồi,” Prometheus thì thầm.

Perenelle úp mặt vào tay khóc.

CHƯƠNG 20

Dịch: Nguyễn Hà Ly nguyen_ly Làm prc: Vanlydocnhan

“Đĩa bay á?” William Shakespeare hỏi. Ông ta đẩy gọng kính lên sống mũi và nheo mắt nhìn vui thích. “Đĩa bay kìa.” Ông dùng khuỷu tay chọc vào Palamedes. “Tôi đã nói với anh chúng có thật mà. Tôi đã nói với anh rằng có nhiều thứ ở...”

“Vimana,” Scathach sửa lại. “Chúng là những chiếc tàu bay huyền thoại của Danu Talis.” Cô cúi đầu xuống dùng tay che mắt quan sát thêm sáu chiếc đĩa bay nữa xuất hiện trên bầu trời trong xanh gầm rú trên đầu họ. Bốn chiếc đang đậu bập bềnh trên mặt đất, giống như thuyền đậu trên mặt nước. Không khí rung chuyển rất nhẹ, cỏ bên dưới những chiếc đĩa bay xuất hiện một lớp băng mỏng.

Nóc vimana mở ra và những anpu xuất hiện. Chúng cao lớn và cơ bắp, mặc giáp đen với những đường chỉ bằng vàng và bạc. Chúng sử dụng những thanh kiếm cong- những thanh kopesh chết người. Những chiến binh đầu chó bắt Marethyu trước tiên. Người đàn ông tay móc câu vẫn chưa tỉnh và nằm dưới đất, tiếp tục rùng mình khi những tia lửa điện xanh trắng bắn ra từ móc câu trên tay và tạo nên một cung lửa điện trên cỏ. Ba con anpu lôi ông ta vào chiếc thuyền lớn nhất. Nó bay đi mất trong tích tắc.

Scathach theo dấu nó đi qua thành phố trông như một mê cung. NHững chiếc đĩa bay phản chiếu bóng xuống mặt nước trong khi bóng của nó tạo nên bóng râm phủ lên đường phố phía dưới. Cô nhìn nó bay qua đại kim tự tháp ở trung tâm thành phố trước khi đậu xuống khu giữa các tòa lâu đài bằng vàng và bạc.

Scathach quay lại nhìn những con anpu đang tụ tập lại. Cô đã đối đầu với anpu trong nhiều vương quốc bóng tối, và dù cô chưa bao giờ chiến đấu với chúng nhưng cô biết sức mạnh đáng sợ của chúng. Chúng là những chiến binh nguy hiểm chết người, nhưng Bóng tôi còn nguy hiểm hơn. Nữ chiến binh đã sẵn sàng lâm trận. Cô xoa hai tay vào chân, cô vặn đầu từ bên này sang bên kia, thư giãn cổ. Những con anpu đã mặc một sai lầm chủ chốt: chúng chưa tước vũ khi của kẻ thù. Scathach vẫn còn thanh kiếm, dao và nhị khúc côn. Chiến trận đã dạy cho cô bản năng chiến đấu: cô sẽ hạ tên anpu gần nhất, dùng vũ khí để cắt rời chân nó ra khỏi phần còn lại. Cô tóm lấy nó ngay khi nó ngã xuống và ném cơ thể nó vào hai bạn đồng hành của nó, hạ gục chúng luôn. Sự phân tâm đủ cho Joan và Palamedes tham trận, cùng lúc đó cô ném kiếm cho Saint –Germain và Shakespeare. Tất cả chỉ xảy ra trong vòng vài phút. Sau đó họ sẽ chiếm lấy vimana và...

Scathach thấy Palamedes nhìn cô. “Không được đâu,” hiệp sĩ lảm bẩm bằng ngôn ngữ cổ của quê nhà. Ông quay đi và che mắt lại, nhìn về thành phố và tiếp tục nói với cô. “Không có ai giỏi hơn cô Nữ chiến binh ạ, nhưng lũ anpu sẽ không dễ dàng ngã xuống đâu. Sẽ có thương vong. Có thể là Saint-Germain, cũng có thể là Joan, chắc chắn có Will. Đó là những tổn thất không thể chấp nhận được. Ngoài ra nếu chủ nhân của những anpu kia muốn chúng ta chết, họ có thể giết chúng ta từ trên trời.”

Những chiếc răng ma cà rồng của Scathach cắn vào môi. Palamedes nói đúng. Chỉ cần một người trong số họ chết hay bị thương thì cái giá cho việc chạy thoát là quá lớn. Cô hầu như không quay đầu nhiều nhưng cô biết Hiệp sĩ Sacaren đã nhìn thấy. “Để lức khác vậy,” cô nói.

“Luôn có thời gian.” Ông đồng tình.

Những anpu di chuyển xung quanh họ, tước vũ khí của họ rồi chia họ ra thành từng nhóm. Palamedes là một nhóm, trong khi Saint-Germain và Shakespeare nhỏ hơn là một nhóm. Scathach và Joan bị áp giải trong một vimana bằng bạc bởi ba anpu trang bị vũ khí hạng nặng. Scathach leo lên thuyền trước, chiếc thuyền hơi nhún xuống do sức nặng của cô. Bên trong thuyền hầu như không có gì, ngoại trừ bốn chiếc ghế dài được thiết ké dành cho chó. Một trong những anpu, thấp và to hơn những con khác, có một vết sẹo trắng mờ tịt ngang mõm, không nói câu gì mà chỉ vào ghế và chỉ vào hai người phụ nữ. Scathach cố ngồi nhưng hầu như trước khỏi ghế trước khi cô phát hiện ra ngồi đất dễ chịu hơn nhiều. Joan làm theo. Những anpu dùng xích khóa từng người lại.

“Chúng ta gặp rắc rối tới mức nào rồi?” Josh hỏi nhỏ bằng tiếng Pháp.

Con anpu có sẹo ở mõm nhìn cô chằm chằm, nhe hàm răng sắc lẻm ra. Nó đưa tay lên miệng ra dấu im lặng. Joan mặc kệ.

“Nếu thước đo từ một tới mười,” Scathach nói. “Chúng ta sắp lên ngưỡng mười hai.”

Con anpu có sẹo vươn người qua chỗ Nữ chiến binh, đôi mắt đen thô lố của nó xoáy vào cô, nước miếng nhỏ ra từ răng nó.

“Chúng không biết nói à?” Joan hỏi.

“Chỉ nói khi chúng bắt đầu vào trận,” Scatty nói. “Và sau đó tiếng gầm của chúng khiến chúng ta lạnh xương. Tiếng hét thường khiến con mồi choáng váng tới mất ý thức.”

“Chúng là cái gì?”

“Chị tin chúng là một nhánh của tộc Torc. Một trong những thí nghiệm thất bại của Elder.”

Cuối cùng, sau khi nhận ra những người phụ nữ kia không chịu nghe lời, con anpu sẹo chán nản bỏ đi.

“Chúng là bạn hay thù?” người phụ nữ Pháp hỏi.

“Khó nói lắm,” Scathach thừa nhận. “Kể cả chị cũng còn chẳng biết ai với ai nữa.” Cô nhìn qua nắp đĩa bay đang mở lên bầu trời. Chiếc vimana nhún xuống vì có thêm hai con anpu lớn khác trèo vào. Sau đó lớp kính nhẹ nhàng trượt về trên đỉnh, ngăn cách âm thanh bên ngoài. Scathach để ý thấy lốm đốm những xác côn trùng.

“Nhưng chúng biết Marethyu là ai,” Joan nói.

“Dường như ngoại trừ chúng ta ra ai cũng biết ông ta. Rõ ràng ông ta giật dây tất cả vụ này. Chị thực sự ghét cái ý tưởng chúng ta bị xỏ mũi cả đám,” Scatty dứt khoát nói. “Chị thề là chị và cái ông tay móc câu đó sẽ còn gặp nhau. Và lúc đó chị sẽ hỏi ông ta vài câu ‘hay ho’.”

Họ cảm thấy có sự rung động từ tận trong xương tủy khi họ hình như bay qua những đám mây trắng. Con tàu nhún xuống, những đám mây xoay tròn rồi đâm qua – bằng chưng duy nhất cho thấy họ đang di chuyển.

“Và nếu Marethyu không trả lời chị thì sao?” Joan hỏi. “Chị sẽ để ý thấy những người bạn cún con của chúng ta rất cẩn thận khi hạ ông ta từ xa. Rõ ràng chúng sợ ông ta và quyền năng của ông ta.”

“Ông ta sẽ trả lời chị,” Scathach tự tin nói. “Chị có thể rất thuyết phục đấy.”

“Em biết chị có thể.” Joan of Arc nhắm mắt và hít một hơi dài. Cô cười kệ cho lũ anpu đang nhìn cô chằm chằm. “Em chỉ đang nghĩ: chúng ta đã không có một chuyến phiêu lưu thực thụ trong một khoảng thời gian khá dài.” Cô thở dài. “Sẽ giống ngày xưa đây.”

Scathach cười gằn. Ông chắc chắn chuyến này không giống những chuyến phiêu lưu khác. Cô và Joan đã từng chiến đấu – để cứu lấy các vương quốc và thậm chí là cả những đế quốc, để khôi phục hoàng tộc và ngăn cản các cuộc chiến, nhưng giờ mục đích còn cao cả hơn. Nếu họ tin Marethyu, họ sẽ chiến đấu cho tương lai không chỉ của loài người mà còn cho rất nhiều giống loài ở rất nhiều vương quốc Bóng tối bí ẩn.

Joan đụng đậy cố gắng để thoải mái hơn. “Khi Francis và em ở Ấn Độ vào năm ngoái, chúng em đã thấy bức hình những chiếc đĩa bay ở trong một văn tự cổ được khắc trong đền thờ. Francis bảo em là có rất nhiều câu truyện về những chiếc phi thuyền trong truyền thuyết của người Ấn Độ cổ đại.”

“Đúng đấy,” Scathach nói. “Chúng cũng xuất hiện ở Babylon và Ai Cập. Rất nhiều vimana đã không ở Danu Talis khi nó chìm nên tránh được bị hủy hoại. Bố mẹ chị có một cái,” cô nói tiếp. “nhưng không giống cái này. Khi chị đủ lớn để điều khiển nó, máy móc của chiếc phi thuyền đã quá cũ và được sửa chữa vá lắp quá thường xuyên nên nó không còn ở trạng thái nguyên bản nữa. Nó chỉ bay được là là mặt đất thôi.” Cô lắc đầu, cười khi nhớ lại. “Bố chị từng bảo là ông đấy đã chứng kiến bầu trời tối đen lại với những chiến vimana chiến đấu khi hạm đội đi chiến đấu với những Chúa Đất cuối cùng...”

Giọng của Scathach lạc đi. Cô rất hiếm khi nói về bố mẹ, và thường không bao giờ tự nguyện nói. Cô coi bản thân mình là một kẻ cô độc và cô đã hành động một mình quá lâu rồi. Nhưng cô có gia đình – người chị gái ở Vương quốc Bóng tôi trái đất cô không bao giờ gặp mặt và bố mẹ và anh trai sống ở Vương quốc bóng tối xa xôi khác mô phỏng theo Danu Talis đã mất. Giờ cô quay ngược lại mười ngàn năm. Cô thấy rất kỳ lạ khi nghĩ tới bố mẹ cô đang sống ở thành phố ngay bên dưới cô. Suy nghĩ đó khiến cô ngừng thở.

Và cô đột nhiên nhận ra cô muốn gặp họ. Không, còn hơn thế. Cô cần biết họ như thế nào trước khi cô và chị gái cô ra đời. Bố mẹ của Scathach và Aoife đã trở nên cay nghiệt và cáu bẳn bởi thế giới của họ đã bị hủy diệt. Họ đã lớn lên ở nơi họ là những chủ nhân không thể chối cãi được. Tất cả kết thúc khi hòn đảo chìm xuống. Đột nhiên mọi thứ trở nên rõ ràng trong những giờ đồng hồ sau khi Danu Talis chìm. Không còn chủ nhân và bề tôi nữa, không còn Elder Vĩ đại và Elder nữa. Chỉ còn những người sống sót.

Lớn lên, Scathach và chị gái sớm nhận ra họ khác bố mẹ vì họ được sinh ra sau khi hòn đảo chìm. Cặp song sinh và những cá thể đầu tiên của Thế Hệ Kế tiếp. Sau đó, rất, rất lâu sau đó, Aoife và Scathach biết rằng bố mẹ họ xấu hổ vì họ. Những cô gái đã hiểu rằng người anh trai của họ, với mái tóc đỏ và nước da xám, sinh ra ở Danu Talis là con cưng của họ. Không giống với cặp song sinh, anh ấy là một Elder.

Scathach cảm thấy bụng sôi lên khi phi thuyền hạ xuống thành phố.

Cô muốn gặp họ. Dù chỉ trong chốc lát. Cô muốn đứng quan sát mẹ cô, bố cô, anh trai cô trước khi hòn đảo chìm. Vì trong một thiên niên kỷ cô biết, cô chưa bao giờ thấy họ cười, và khi họ nói chuyện với những người khác – kể cả Elder – cũng với giọng nghiệt ngã. Giận dữ đã in hằn dấu vết lên người họ, khiến họ trở nên xấu xí và còng xuống. Trong một giây phút, Scathach muốn nhìn thấy họ còn trẻ và xinh đẹp. Cô muốn biết họ có bao giờ hạnh phúc không.

Đột nhiên phi thuyền tối om. Scathach và Joan nhìn thấy ngọn núi đen nhọn cao quá đầu đâm thẳng lên bầu trời tạo thành một vòng tròn màu xanh không bình thường.

“Chúng ta đang rơi xuống...” Scathach dợm lời và cô ngửi thấy có mùi lưu huỳnh. Cô hít sâu, cố phân biệt nó khỏi mùi lũ chó lâu ngày không tắm và mùi sắt thép của chiếc vimana.

“em cũng có thể ngửi thấy,” Joan nói. Cô cười rung người. “Lưu huỳnh – làm em nhớ tới Dee.”

Chiếc đĩa bay dừng lại. Con Anpu sẹo xuất hiện trước mặt Scathach. Nó vẫy thanh kiếm cong trước mặt cô vì nó đang cẩn thận tháo xích cho cô bằng tay trái. Đôi mắt xanh của Scathach nhíu lại khi cô nhìn thấy vũ khí. Nó mang lại cho cô một ý ức đen tối cay đắng: một quãng đời trước cô đã dạy vị vua Tutankhamen cách chiến đấu với hai thanh kiếm cong. Nhiều năm sau, cô phát hiện ra ông ta được chôn cùng hai thanh kiếm cô tặng ông ta.

“Scatty...” Joan dợm nói có một chút xíu xíu hoảng loạn trong giọng nói. Cô quay đầu quan sát Nữ chiến binh từ đầu tới chân. “Chúng ta ở đâu thế này?”

“Nhà tù.” Scatty quay người và cười. “Và em có biết không có nhà tù nào trên thế giới này có thể giam nổi chị không,” cô nói liến thoắng bằng tiếng Pháp.

Nóc chiếc vimana bật mở để mùi lưu huỳnh sộc vào khiến họ không thở nổi. Một luồng nhiệt hun nóng da thịt họ. Họ bị bao quanh bởi những tiếng rên la.

“Em có cảm giác đây không phải kiểu nhà tù bình bình của chị,” Joan gọi khi Scatty bị lôi tới mép phi thuyền.

Anpu đẩy lưng Bóng tối khiến cô định quay lại gầm ghè, miệng cô đột nhiên đầy những chiếc răng ma cà rồng. Lũ anpu nhảy giật lùi lại. Ngay trước khi bước khỏi phi thuyền, Scathach nhìn xuống, cô quay lại nhìn bạn. NHững dốm lửa nhỏ nhảy nhót phản chiếu qua mắt cô. “Em có thể nói thế - chúng ta đang ở trong miệng một ngọn núi lửa đang hoạt động.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx