sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Ảo thuật gia - Chương 23 - 24 - 25

CHƯƠNG 23

Dịch: Nguyễn Hà Ly nguyen_ly Làm prc: Vanlydocnhan

Một trong những niềm kiêu hãnh của Scathach là không có một nhà tù nào có thể giữ nổi cô và không bạn bè nào của cô có thể bị giam cầm trái với ý muốn. Nhưng cô đã biết rằng nhà tù ở Danu Talis rất khác biết. “Tôi đang nghĩ,” Scatty nói. “rằng chúng ta đang gặp rắc rối. Rắc rối thật đấy.”

Nữ chiến binh đang đứng trước cửa hang tự nhiên ở vào vách miệng núi lửa đang hoạt động. Hang này là xà lim giam giữ cô.

Trong suốt cuộc đời dài của mình, Scathach đã bị giam cả tá lần.Nhưng chưa lần nào như thế này. Nữ chiến binh đã bị săn đuổi và bị giam hãm ở các Vương quốc bóng tối nguy hiểm chết người, bị bỏ lại những hòn đảo hoang và tự lo liệu cho bản thân ở những nơi biệt lập nhất và nguy hiểm nhất trái đất. Cô đã thoát được khỏi lâu đài Elmina quỷ quái ở Ghana và đã từng thoát khỏi Cung điện Chateau d’lf ở Địa Trung Hải.

Scatty nhìn quanh. Những vách đá cao như tháp của ngọn núi lửa có hàng trăn hang động. Hơn một nửa đang dùng để giam giữ, số còn lại chứa đựng xương và quần áo của người chết.

Cô quan sát những chiếc vimana bay lên, mùi kim loại cũng át được mùi lưu huỳnh trong một quãng ngắn. Nó dừng lại trước một hang động khác và cô thấy Joan nhảy ra từ phi thuyền và đi vào trong hang. Chiếc đĩa bay thứ hai hạ cánh xuống miệng núi lửa dừng lại gần như trước mặt cô. Nắp phi thuyền bật mở và Saint-Germain bị đẩy vào hang. Người bất tử phủi bụi trên người mình rồi đưa mắt tìm cô và Joan. Anh ta vẫy cô và cô vẫy lại. Saint-Germain chụm tay trước miệng và hét lớn, nhưng những tiếng động bên dưới đã át mất tiếng anh. Anh ta nhún vai và biến mất trong hang, xuất hiện lại sau đó, lắc đầu.

Scathach chui vào hang của mình để xem xét. Xà lim của cô – và cô đoán của những người khác cũng thế - giống hốc hơn là hang. Nó chỉ cao bằng người cô và chật đến nỗi cô có thể chạm vào hai bên tường cùng lúc. Cô cười khi nghĩ tơi hình ảnh Palamedes ở trong cái xà lim như thế này. Trừ khi có những xà lim to hơn, không thì chàng ta sẽ chẳng thoải mái gì. Không có cửa, mà cũng chẳng cần cửa: ngay bên dưới cửa động – rất sâu bên dưới là lớp mắc ma đen đỏ xủi bọt. Tính từ cửa hang tới hết chỉ được có ba bước chân ngắn. Chỉ có Joan, nhỏ nhất trong nhóm mới có thể nằm được. Những ánh sáng nhỏ hắt lên từ bên dưới. Mùi và nhiệt độ thật khó có thể chịu nổi.

Bóng Tối khoanh tay trước ngực và nhìn xung quanh. Không có thang bậc, thang dây hay cầu; cách duy nhất để tới được các hang là dùng đĩa bay. Và cô vừa nhìn thấy chiếc cuối cùng bay khỏi miệng núi lửa.

Cô nhìn Saint-Germain và rồi nhìn lên chỗ William Shakespeare đang chuồi người ra từ bên trên nhìn xuống cô. Đối diện với ông ta là Palamedes đang ngồi ở miệng hang, chân đu đưa. Cô liếc nhìn lên và thấy Joan đang nhoài người ra mép hang nhìn cô. Cô ấy vẫy Bóng tối và Bóng tối vẫy lại. Tất cả đều nhìn cô. Và Scathach biết vì sao.

Khi nào bạn bè cô gặp rắc rối, Scathach luôn giải thoát cho họ. Cô đã cứu Nicholas khỏi nhà tù Lubyanka ở Mat- xơ- cơ- va vài tiếng trước giờ hành hình, giải cứu cho Saint-Germain – dù cô không thực sự thích anh chàng này lắm – khỏi nhà tù khét tiếng ở Đảo Ác Quỷ. Khi Perenelle bị nhốt ở Tháp Luân Đôn, Scathach đã chiến đấu với hàng trăm lính canh trang bị tới tận răng và tới với người đang chờ đợi cô. Cô mất chưa đầy ba mươi phút để cứu Nữ Phù thủy. Và tất nhiên, cô đã chui vào tận trung tâm Rouen để cứu Joan khỏi bị hỏa thiêu.

Cô nằm sấp xuống xem xét vách đá, tìm kiếm những chỗ có thể đặt tay, đặt chân nhưng không có. Cô quay người lại xem xét vách đá trên đầu mình. Nó cũng như thể được đánh bóng vậy. Cô ngồi thẳng dậy, khoanh chân ngồi theo tư thế đài sen và đặt hai tay vào lòng. “Thử thách đây,” cô lẩm bẩm.

Thường thì chỉ cần sự hiện diện của Bóng Tối cũng đảm bảo tù nhân được giải thoát. Khi Hel bắt Joan và lôi cô vào Vương quốc bóng tối, Scathach tuyên bố cô sẽ đứng trên cây cầu Gjallarbu trước cửa vào vương quốc bóng tối của Hel đúng nửa đêm. Nếu Joan không được trả tự do và không xây xước gì, Scathach thề là cô sẽ bước tiếp trên cây cầu vàng vào Vương quốc bóng tối. Khi cô xong việc, cô thề, toàn bộ thế giới đó sẽ chẳng còn gì ngoài cát bụi. Thế là đúng một phút trước nửa đêm, Hel phải tự hộ tống Joan tới cây cầu giao cho Nữ chiến binh.

Đá cuội rơi xuống đầu cô và cô nhìn lên. Joan nhìn lên góc hang cách cô mười feet. “Theo thước đo từ một tới mười, chúng ta đang ở mức nào rồi?” Người Pháp bất tử hét xuống.

Chúng ta không vượt qua cả thước đo đó rồi, Scatty nghĩ, nhưng cô chỉ nói “Chúng ta vượt qua mức mười hai, sắp lên mức mười ba.” Cô nhìn thấy Người phụ nữ Pháp nhướn mày không tin tưởng. “Được rồi, có thể là mười bốn,” Scatty sửa lại.

“THế thì chúng ta may mắn là đây không phải nhà tù có thể giữ chân được chị,” Joan nói, không có chút chế nhạo trong đó.

Trừ việc, đây là nhà tù duy nhất giữ được chị, Scathach nghĩ.

CHƯƠNG 24

Dịch: Nguyễn Hà Ly nguyen_ly Làm prc: Vanlydocnhan

Josh dừng chiếc thuyền máy lại trước bến tàu bằng gỗ của Alcatraz, cố gắng tới ván tàu nhất có thể. Đó từng là nơi khách du lịch xuống tuyền. Động cơ dừng lại. Cậu mở khóa lần nữa và khởi động lại mô tơ. Có một tiếng kích nhưng không có gì xảy ra. Cậu nghiêng người ra kiểm tra bình xăng. “Chúng ta hết nhiên liệu rồi,” cậu quay lại gọi Dee đang nôn ọe ở bên sườn tàu. Ngay khi nguy hiểm vì lũ Nereid qua đi, cơn say sóng lại trở lại. “Ông có nghe thấy không?” Josh nói to hơn để thu hút sự chú ý của Pháp sư. Cậu khá hài lòng trước sự khó chịu của Người Anh bất tử.

“Nghe rồi,” Dee thều thào. “Cậu muốn tôi làm gì đây?”

“Ý tôi là chúng ta mắc kẹt ở đây rồi,” Josh nói “Làm sao chúng ta ra đảo được nếu...” cậu bắt đầu nói, rồi dừng lại.

Virginia Dare đang ngồi trên cầu tàu, một tay chống ra sau, đôi bàn chân trần bẩn thỉu duỗi thẳng ra trước. Cây sáo gỗ ở tay trái cô. Cô ấn nhẹ nó vào môi, nhưng nếu như co có thổi ra âm thanh nào thì Josh cũng chẳng nghe thấy vì tiếng sóng vỗ vào cọc. Người bất tử gạt hết đống tảo biển ra khỏi người. Và khi cô gạt mái tóc đen ướt ra khỏi mặt, trông cô quá là trẻ. Cô nhìn Josh và mỉm cười. Rồi cô dùng cây sáo chỉ ra vịnh. “Tiện thể, cậu làm tốt lắm. Rất tốt.”

“Sao cô biết là tôi làm?” Josh hỏi, lời khen ngợi khiến đôi má cậu ửng hồng.

“Tiến sĩ người Anh kia không làm gì tinh tế như thế được đâu.” Dare cười toe toét. “Dee có thể gọi sấm chớp, hoặc làm cạn nước cả vịnh này. Nhưng ông ấy không biết ý nghĩa của từ kiềm chế.”

“Đáng ra cô có thể giúp chúng tôi,” Dee gầm ghè, ngồi thẳng dậy ở cuối đuôi thuyền.

“Đáng ra em có thể,” Dare nói. “Nhưng em chọn không làm.”

“Tôi không chắc mình sẽ gặp lại cô,” Josh nói. “Và tôi không bao giờ nghĩ sẽ nhìn lại ống sáo của cô nữa,” cậu nói thêm, hất hàm về phía nhạc cụ.

Virginia xoay nhẹ cây sáo bằng tay trái. “Ờ, cây sáo này và tôi là bạn vong niên. Chúng tôi có mối liên kết. Tôi luôn có thể tìm ra nó. Và nó luôn quay về tay tôi.” Dare lại cười. “Lũ Nereid đã sai lầm khi định chơi với nó – không ai ngoài tôi có thể sử dụng nó.” Gương mặt người bất tử bỗng giống như đeo mặt nạ và nụ cười khiến khuôn mặt cô độc ác. “Giờ Nereus chỉ còn bốn chín thay vì năm mươi người con gái.”

“Cô giết cô ta à?” Josh hỏi. Cậu thấy khó tưởng tượng nổi một phụ nữ trẻ thế này có thể là một kẻ sát nhân.

Virginia lại xoay cây sáo và trong một lúc cậu nghĩ cậu đã nghe thấy cùng thứ nhạc con Nereid hát. “Chúng ta đã đánh cắp bài hát của cô ta,, giọng nói của cô ta. Giờ cô ta bị câm rồi; cô ta sẽ không bao giờ hát được...và Nereus không còn cần cô ta nữa,” Dare nói nốt trong vui sướng. Khi cô ta cười, cây sáo nhại lại âm thanh dù cho nó không ở gần miệng cô.

“Nhưng cô không dùng luồng điện của mình?” Dare vội hỏi khi ông ta run rẩy trèo ra khỏi thuyền. Ông đưa tay ra và Josh đưa ông ta thanh kiếm đá Excalibur và Joyeuse.

Dare uyển chuyển đứng lên và dùng cây sáo gỗ vỗ vào vai ông ta. Trong một quãng ngắn không khí buổi chiều rung lên với những tiếng nhạc đứt đoạn. “Không, tiến sĩ. Tôi không cần dùng luồng điện của tôi. Cây sáo của tôi có họ hàng với mấy thanh kiếm của ông – cổ đại, lâu đời và căn bản – nhưng không giống của ông chỉ dùng để hủy diệt và chém giết, cây sáo của tôi là một nhạc cụ tinh tế. Nó còn có thể tạo ra sinh mạng mới.” Cô quay người lại đi trên cầu tàu tiến về phía bức tường đá có gắn chiếc đồng hồ và biển báo ĐẢO ALCATRAz sơn trắng trên nền nâu. Cô dừng lại trước đồng hồ quay người lại đối diện với mặt trời, mắt nhắm lại. “Cảm giác tốt đây.”

Josh cầm hai thanh kiếm đá còn lại – thanh Clarent và Durendal – dắt sau lưng và leo ra khỏi thuyền. “Thuyền hết nhiên liệu rồi,” cậu nhắc lại và đi theo họ. “Chúng ta kẹt ở đây rồi.”

“Tới chừng nào chúng ta còn những thanh kiếm thì không đâu,” Dee nói, giọng hắn vọng lại trên bến cảng không người. “Nếu chúng ta sắp bị lộ địa điểm, chúng ta sẽ sử dụng luồng điện và dùng mấy thanh kiếm tạo ra cổng vòm đi tới bất kỳ đâu...bất kỳ nơi nào.” Giọng hắn đột nhiên trở thành tiếng thì thầm. “...tới bất kỳ thời điểm nào.” Hắn dừng lại như thể vừa đâm vào đâu.

Virginia mở choàng mắt. “Tiến sĩ?”

Cả Josh và Dare đều nhìn thấy màu sắc đang biến mất trên khuôn mặt người bất tử, khiến nó có vẻ bệnh tật và xanh xao, viền môi hắn ta chuyển màu xanh. Quầng mắt hắn chuyển sang màu của vết thâm lâu ngày. Josh và Dare nhìn nhau lo sợ.

“Tiến sĩ?” Virginia gọi lại. Cô vươn tay ra nắm lây tay hắn. “John, anh ổn chứ?”

Dee chớp mắt, rồi lại chớp, nhưng dù ông ta đang nhìn thẳng vào Virginia Dare nhưng rõ ràng là ông ta không thây cô.

“John,” Virginia nói, có chút lo sợ trong giọng nói. Cô rút tay tát mạnh vào mặt hắn

Dee lùi lại rồi đặt tay lên má, nơi còn hằn nguyên vết tay Dare. Khi hắn ta nhìn Virginia, ánh mắt của ông ta rất, rất điên loạn – lòng đen mở rộng tưởng phản với màu da xám ngoét của hắn, đôi mắt hăn như thể đã bị đốt cháy thành giấy. “Ờ,” hắn nói, giọng rất cảm xúc. “Ờ, anh ổn rồi. Thật đấy. Anh ổn rồi.”

Trước khi Josh có thể phân tích xem chuyện gì đã xảy ra, có tiếng bước chân vọng lại từ cổng vòm ohias bên phải họ. Cả ba quay lại, tay đặt lên vũ khí. Hai hình bóng xuất hiện, chạy nhanh về phía họ.

“Giờ đến lượt cặp đôi kỳ lạ này,” Dee lẩm bẩm.

Niccolo Machiavelli, trông vẫn rất lịch sự trong bộ véc đen bẩn thỉu, dừng lại trước mặt Pháp sư Người Anh. Người Ý nhìn cả ba, gật đầu với Josh trước khi chuyển sự chú ý sang Dee. “Đúng là tôi nghe thấy tiếng ông, hay tai tôi lừa tôi nhỉ? Không, ông không ổn, Ts.Dee ạ,” Người Ý nói bằng thứ tiếng Anh chuẩn xác và không ngữ điệu. “Nhìn vào mắt ông là biết.”

“Mắt tôi làm sao?” Dee thách thức.

“Ông luôn có anh nhìn này khi ông định làm gì đó cực kỳ ngu ngốc và mang tính hủy diệt hàng loạt.”

“Tôi không hiểu ông nói gì,” Dee nói. “Tôi bị say sóng ấy mà.”

“Ồ, ông ấy bị say sóng,” Virginia nói kèm một nụ cười ngắn. Cô bước ra trước chìa tay ra với người Ý. “Vì vị tiến sĩ này hoàn toàn quên mất phép cư xử và vô lễ không giới thiệu ai, tôi phải tự giới thiệu mình thôi. Tôi là Virginia Dare.”

Machiavelli nắm lấy tay cô, rồi nghiêng người về phía trowcs, nhẹ nhàng đặt phớt một nụ hôn lên tay cô. “Tôi rất vinh hạnh được gặp cô, Cô Dare. Tôi đã nghe đến cô.”

Virginia nhìn Billy và cười tươi hơn. “Thật vui được gặp lại anh bạn cũ này. Cậu thế nào?”

“Cũng ổn mà Dare.” Billy nói. Cậu bước lên một bước và ôm cô như ôm một người bạn. “Tôi thấy khá hơn nhiều khi gặp lại cô.”

“Hai người biết nhau à?” Dee ngạc nhiên hỏi đúng câu Josh định hỏi.Rồi Dee nhận ra là, tất nhiên, họ cùng là người Mỹ bất tử, họ có thể gặp nhau một vài lần.

“Ờ, the Kid và em từng có vài chuyến phiêu lưu với nhau,” Virginia nói và nháy mắt với cậu thanh niên. “Đúng không, Billy?”

“Tôi không chắc có nên gọi đó là phiêu lưu không,” Billy bẽn lẽn cười nói. “Thường thì mọi chuyện kết thúc cùng việc tôi bị bắn hoặc bị thương bởi vài vật sắc nhọn.”

“Và tôi đã cứu cậu,” Virginia nhắc nhở anh ta.

“Vui thật, mọi chuyện luôn luôn kết thúc như thế,” Billy nói.

Machiavelli quay lại với Josh và duỗi tay ra. Josh nắm lấy tay ông ta cảm thấy sức mạnh trong cái nắm tay đó. “Tôi rất vui được gặp lại cậu,” Machiavelli nhẹ nhàng nói. Mất một lúc Josh mới nhận ra ông ta nói bằng tiếng Ý mà cậu vẫn hiểu được. “Tôi rất ngạc nhiên khi thấy cậu vẫn ở cùng anh bạn người Anh này.”

“Tôi nghe thấy đấy,” Dee gầm ghè. “Tôi nói được tiếng Ý đấy!”

“Tôi biết.” Machiavelli mỉm cười. “Tôi chỉ đang nhắc anh bạn trẻ Newman rằng cậu ta vẫn có quyền lựa chọn.”

Josh cắn trong lợi và cố gắng lắm để không biểu lộ gì. “Tôi cũng rất vui được gawpk ông.’ Josh trả lời bằng tiếng Anh. Cậu thích người Ý này nhiều hơn Dee. Machiavelli có nhân tính, cái mà Dee thiếu. “Sao hai người đến được đây?” ông ta hỏi. “Cổng vòm hay...”

“Máy bay.” Machiavelli tiến tới gần Billy hơn. “Đây,” ông ta nói. “là Josh Newman. Vàng.” Ông nhấn mạnh thêm. “Và là một trong hai người của cặp song sinh trong tiên tri.”

Billy bắt tay Josh, Josh ngạc nhiên vì tay Kid lạnh và thô ráp. Cậu cũng nhận ra mình cao hơn the Kid một chút.

“Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ được gặp một Vàng,” Billy nói.

“Tôi cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ được gặp một huyền thoại,” Josh nói. Cậu phát hiện mình đang cười như kẻ ngốc, và cậu phải cố gắng lắm mới bình tĩnh được. Cậu chỉ biết lờ mờ về Dare và machiavelli trowcs khi gặp họ và chưa bao giờ nghe về Dee, nhưng Billy the Kid lại khác. Anh ta là một huyền thoại Mỹ. Cậu lớn lên với những câu chuyện về anh ta.

The Kid có vẻ ngượng. “Thật sự tôi không phải là huyền thoại. Giờ, Wild Bill, Jesse James, Geronimo hay Cochise mới là những huyền thoại.”

“Ờ, tôi nghĩ anh mới là huyền thoại,” Josh bướng bỉnh nói.

Billy cười toe toét. “Ờ, chính bản thân cậu cũng là một huyền thoại đó chứ, đúng không. Một người trong cặp song sinh huyền thoại – một cứu thế giới, một hủy diệt nó,” anh ta kéo dài giọng nói. “Cậu là cái nào?”

“Tôi không biết,” Josh nghiêm túc nói. Dù cậu đã nghe về lời tiên tri từ tuần trước, và cậu chưa bao giờ ngừng nghĩ về những lời đó. Một cứu thế giới, một hủy diệt nó. Cậu hy vọng cậu là người cứu nó...nhưng thế có nghĩa là chị gái cậu sẽ hủy diệt thế giới này. Ý nghĩ đó khiến cậu choáng váng.

“Đi nào,” Machiavelli nói vào. “chúng ta phải nhanh lên.” Người Ý quay người lại và yêu cầu cả nhóm đi theo ông. Ông đi qua cổm vòm dẫn tới tháp nước. “Nereus định đánh thức Lotan,” ông ta nói, lớp gạch khiến tiếng nói của ông vọng lại. “Tôi muốn ở đó xem mọi chuyện xảy ra.”

Josh đi sau Billy the Kid một quãng. “Lotan là cái gì?” cậu hỏi.

Billy cười. “Con quái vật biển bảy đầu.”

Josh quay lại nhìn toàn vịnh. Một con quái vật bảy đầu có thể phá hủy toàn thành phố. Và những mảnh ghép đã vào đúng vị trí trong óc cậu. Liệu cậu có phải kẻ mang định mệnh hủy diệt trái đất? “Bảy đầu á?” cậu lẩm bẩm. “Tôi phải xem mới được.”

“Tôi cũng thế,” Billy nói. “Tôi muốn ông ta đánh thức con kraken, nhưng rõ ràng là chúng quá nhỏ.”

Virginia đứng sau hai người thanh niên để đợi Ts. John Dee. “Anh đang có âm mưu gì đó,” cô nói, không hơn thì thầm là bao. “John, em cũng thấy cái Machiavelli thấy.”

“Anh đang suy nghĩ.” Dee cười hài hước, trong một lát trông hắn khá trẻ trung. “Fortis Fortuna adiuvat,” hắn nói.

“Anh phải nói lại bằng tiến Anh. Em không được đào tạo bài bản lắm ở vùng rừng ú Bắc Carolina đâu.”

“Người dũng cảm sẽ gặp vận may.” Hắn xoa xoa má vì nó vẫn đó do cú tát của cô. “Anh mới nảy ra ý mới. Một ý tưởng liều lĩnh và táo bạo.”

“Ý tưởng liều lĩnh và táo bạo cuối cùng của cuối cùng đâu có tới đâu đâu,” Virginia nhắc nhở hắn.

“Lần này khác.”

“Lần cuối cùng anh nói thế, anh suýt thiêu rụi cả Luân Đôn.”

Dee lờ cô ta đi. Hắn lại xoa má. “Sao em đánh anh mạnh thế. Anh nghĩ anh mất cả miếng thịt rồi.”

“Tin em đi,” Virginia cười, “thế chưa phải mạnh đâu.”

CHƯƠNG 25

Dịch: Nguyễn Hà Ly nguyen_ly Làm prc: Vanlydocnhan

Aten, Chúa tể của Danu Talis đã đứng trên nóc Lâu Đài Mặt Trời quan sát chiếc vimana bay lên khỏi Huracan, nhà tù trên miệng núi lửa.

“Không ai thoát được chứ?” ông ta hỏi, hơi ngước nhìn lên.

“Không ai thoát được đâu anh. Những anpu của em đã bắt được chúng dễ dàng.”

“Còn người đàn ông tay móc câu?”

“Bị tách ra khỏi những người còn lại, theo như lệnh của anh.”

Aten quay mặt đối diện với bạn. Từng có thời người ta không thể phân biệt họ, nhưng gần đây, sự Biến đổi đã xảy ra với các Elder đã xảy ra với Aten,kéo dài sọ, mũi và hàm ông, làm môi ông dày hơn, mắt sâu hơn, khiến cho khuôn mặt ông không cân đối. Giờ ông phải mặc áo choàng mũ rộng, tay dài để che đi sự dị dạng của mình.

“Chúng ta nên giết chúng đi cho xong chuyện,” Anubis nói. Sự biến đổi cũng đã xảy ra trên cơ thể ông ta. Giống như anh mình, Anubis từng đẹp vô cùng, nhưng giờ răng ông dài ra như những sinh vật ông tạo ra ở phòng thí nghiệm dưới lòng đất, màu sắc làn da màu đồng của ông giờ lốm đốm đen, vằn lên những mạch máu đỏ nhỏ li ti. Đối với họ giờ việc nói năng cũng khó khăn và cả hai biết họ sẽ sớm không còn nói được nữa. Không giống Aten, luôn cố giấu những Biến đổi đi, Anubis - giống như đa số các Elder khác – lại trưng nó ra như một biểu tượng của lòng kiêu hãnh.

“Giết họ à?” Aten ngạc nhiên nói.

Giết chúng. Cách giải quyết nhanh nhất cho một vấn đề luôn là loại bỏ nó đi.”

“Nhưng em trai ạ, nếu chúng ta giết họ,” Aten nói. “chúng ta sẽ mất đi cơ hội quý giá nhất cho mạng sống của chúng ta. Abraham nói họ tới từ tương lai.”

Anubis cố nhổ nước bọt nhưng không được. Cuối cùng ông ta đành nghiến răng nói. “Chúng ta cũng nên giết cả hắn ta nữa.” Ông ta đứng cạnh anh trai nhìn về thành phố và ngọn nũi lửa.

“Niềm ham mê khoa học của em ở đâu rồi?” Aten nhẹ nhàng hỏi. “Anh nhớ là khi em còn nhỏ, niềm đam mê của em là không có giới hạn cơ mà.”

Anubis xòe bàn tay. Những ngón tay của ông cong queo lại thành những móng vuốt, những móng tay dài và đen. “Anh xem nó dẫn em tới đâu đây này. EM đang trở thành quái vật. Chắc những thí nghiệm em theo một cách nào đó đã đầu độc em và ảnh hưởng tới sự Biến đổi của em. Đáng ra chúng ta phải giống nhau, đúng không anh trai?”

“Abrahm nói rằng sự Biến đổi đơn giản chỉ là cho chúng ta thấy chúng ta thực sự là gì,” Aten ôn tồn nói.

“Vậy em thực sự là thế này hả?” Anubis càu nhàu.

Aten bước ra khỏi bức tường thấp chạy từ nóc lâu đài và đi vào tầng một của khu vườn treo khổng lồ của cung điện hoàng gia. Ông không định nói với Anubis rằng ông ta đang biến thành con quái vật đầu chó ông ta đã tạo ra một ngàn năm về trước. “Đi dạo với anh,” ông ra lệnh.

Nóc vườn – Nguyệt Uyển – được chia thành bảy vòng tròn riêng biệt, mỗi vòng có một màu riêng biệt và một loại hoa riêng biệt. Aten bước vào vòng tròn đầu tiên, kéo chặt áo choàng vào người, nhắm mắt và hít một hơi sâu. Đứng trong vòng tròn, cái đã tạo nên mái lâu đài, là những bông hoa sưn – hơn một ngàn loài hoa khác nhau đã tụ tập về đây từ khắp nơi trên trái đất – và ông có thể phân biệt từng loài nhờ mùi hương đặc trưng của chúng.

“Em trai à, đừng làm gì với những vị khách của chúng ta,” ông nói, phảng phất chút quyền uy trong đó. Ông biết Anubis thừa khả năng lộng hành sau lưng ông. “Em phải cho họ ăn uống. Không được thẩm vấn họ - anh sẽ tự làm.”

“Aten, liệu thế có sáng suốt không?”

Vị chúa tể của Danu Talis không hề quay lại, nhẹ nhàng nói. “Em trai, đừng thách thức anh lần nữa. Hãy nhớ những gì đã xảy ra cho những người anh em khác của chúng ta. Em hãy làm những gì anh nói, không hỏi nhiều. Nếu có gì xảy ra với khách của chúng ta, em sẽ là người chịu trách nhiệm.” Ông quay lại và bắt gặp cái nhìn hỗn xược trên khuôn mặt cậu em. “Em nghĩ anh đang yếu đi, đúng không?” Aten từ tốn hỏi.

Anubis bước lên. Ông đang mặc áo choàng lưới tay dài tới mắt cá chân. Nó bay ra sau khi ông đi, cạnh sắc của chiếc áo choàng chém qua những bông hoa xung quanh, hủy hoại chúng. Ông quỳ một chân trước Aten và cúi người. “Em đã quan sát anh chiến đấu với Những Người Cổ đại và những Archon. EM đã săn đuổi Chúa Đất cùng anh. Anh đã trị vì toàn bộ đế chế này. Chỉ có kẻ ngốc mới dám nghĩ anh hèn nhát hay yếu đuối.”

“Thế em đừng làm kẻ ngốc!” Aten cúi người, ấn tay lên bả vai rắn chắc của cậu em ấn xuống. Con ngươi đôi mắt vàng dẹt của ông nhíu lại nhìn về đường tròn cuối chân trời. “Nhưng những gì em không nói cũng là những gì ta đã làm cách đây lâu rồi. Anh đã không chinh chiến trong tám trăm nay rồi.”

“Sao chúng ta phải xông trận khi chúng tôi có lũ anpu chiến đấu cho chúng ta?” Anubis hỏi, cố gắng giữ cho giọng đều đều, dù cho trong mắt ánh mắt vẫn ánh lên nỗi sợ.

“Em nghĩ rằng anh sống ở đây đã làm anh yếu mềm hơn,” Aten nói như thể không nghe em trai nói. “Em nghĩ sự Biến đổi đã làm anh yếu đuối,” ông nói thêm, những ngón tay bám chắc vào vai người anh em, ấn mạnh ông ta xuống nền đá cẩm thạch. “Và một vị vua trị vì yếu đuối có thể dễ dàng bị thay thế và tiếm quyền bởi người mạnh hơn. Một người nào đó giống em. Nhưng em đã quên, em trai ạ, rằng anh có rất nhiều tai mắt trong thành phố này như hoa trên mái này. Anh biết em đã nói cái gì, anh biết em âm mưu gì.” Aten lôi Anubis xuống mái dưới và ấn ông ta xuống. “Em nhìn xuống đi,” ông ra lệnh. “Em thấy gì?”

“Không thấy gì...”

“Không thấy gì? Vậy em mù rồi. Em nhìn lại đi.”

“EM thấy người, bé nhỏ khi nhìn từ khoảng cách này. Những con người chẳng chẳng có gì xuất chúng.”

“Những người bình thường, đúng, nhưng họ là thần dân của anh, những người anh phải lo lắng. Không phải của em. Không bao giờ là của em.” Aten ấn em trai gần hơn xuống vách tường. “Nếu em hỏi anh lần nữa, anh sẽ giết em. Nếu anh thấy em âm mưu gì chống lại anh, anh sẽ giết em. Nếu em nói về anh hay hoàng hậu của anh trước công chúng lần nữa, anh sẽ giết em. Anh nói thế em hiểu chưa?”

Anubis gật đầu. “Anh sẽ giết em,” ông ta lẩm bẩm.

Aten ném Anubis vào hồ sen trắng. Hương thơm của nó khiến người ta phát ốm. “Em là em trai anh. Anh biết anh nói câu này sẽ khiến em ngạc nhiên, nhưng anh yêu em. Đó cũng là lý do duy nhất khiến em sống sót tới tận hôm nay. Giờ mang người đàn ông tay móc câu tới đây.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx