sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Ảo thuật gia - Chương 26 - 27 - 28

CHƯƠNG 26

Dịch: Nguyễn Hà Ly nguyen_ly Làm prc: Vanlydocnhan

Hai thanh niên tóc bóng dầu đang đứng dựa người vào bức tường tòa nhà Esmiol San Francisco quan sát người đàn ông to lớn lảo đảo đi từ con phố hẹp đối diện rồi ông ta đi đứng bình thường lại, trước khi quẹo trái và đi thẳng xuống phố Broadway. Thường chúng sẽ né những người to lớn hay những gã trai trẻ khỏe mạnh,chúng thích trộm đồ của phụ nữ, những ông lão hoặc trẻ em hơn, nhưng hôm nay chọn gã say này như một ngoại lê. Những gã say bao giờ chẳng dễ. Không thèm liếc nhìn người còn lại, chúng đứng thẳng dậy và bám theo người đàn ông xuống phố.

“Thấy cách lão ta đi chứ. Chắc ông ta phải phẫu thuật gì đó ở hông rồi,” Larry nói. Gã là một thanh niên gầy gò bất thường có hình xăm mạng nhện ở bên tai. “Bà tao cũng đi như thế.”

“Hoặc phải thay đầu gối,” bạn gã Moo nói. Mo cơ bắp và chắc nịch, ngực nở và eo nhỏ. Hắn đeo khuyên tai hình dao cạo màu vàng ở tai phải. “Ông ta không đi thẳng chân nổi. Nhìn kích cỡ của lão ta đi; tao cá lão ta từng chơi bóng đá. Có thể bị gẫy chân.” Gã cười toe nhe những chiếc răng xấu xí. “Thế nghĩa là lão ta không chạy nổi đâu.”

Larry và Mo đi nhanh, lách qua dòng người một cách nhẹ nhàng. Hầu hết những người đi bộ ở khu này đều biết tiếng hai gã.

Hai gã thanh niên đuổi theo đối tượng và dừng lại trước một cửa hiệu làm đẹp nhỏ, nhìn qua đường đánh giá đối tượng. Chúng làm trò này lâu rồi, nên chúng chỉ nhằm vào những người có gì đó giá trị mà trộm. Những người khác chỉ tốn thời gian vô ích.

“Lão ta to đấy,” Larry nói.

Mo gật. “Rất to con,” gã đồng tình. “nhưng già rồi...”

“Ông già đó có cái áo khoác đẹp đó,” Larry nói tiếp. “dạng những tay đua xe ngày xưa.”

“Rất đẹp. Đáng một món tiền nhỉ.”

“Đôi giày cũng được. Trông còn mới đó.”

“Thắt lưng da ổn, mặt thắt lưng quá ổn,” Mo nói. “Giống mẫu thiết kế của hãng helmet. Tao sẽ lấy nó.” Hắn nói thêm.

“Này, thế không công bằng, mày đã lấy đồng hồ của gã lần trước rồi.”

“Còn mày lấy cái ví của bà nào đó làm quà sinh nhật cho bà mày. Chúng ta hòa rồi.”

Đột nhiên người đàn ông ngoặt hướng đi loạng choạng qua đường, không để ý gì tới những chiếc xe đang lao đến, tiên thẳng tới chỗ Larry và Mo. Hai gã thanh niên quay người lại nhìn vào cửa sổ hiệu làm đẹp, quan sát hình ảnh phản chiếu của người say trên kính cửa. Giờ lão ta đã đi gần hơn, chúng có ấn tượng sâu sắc hơn về kích cỡ của lão. Ông ta khổng lồ, còn to hơn vì đống quần áo quá khổ của mình: quần bò xanh, áo phông rộng từng là màu trắng nhưng giờ chuyển sang màu xám khó xác định, khoác ngoài chiếc áo khoác màu kim loại của những tay đi mô tô. Một chiếc khăn lớn màu trắng đen cột khít quanh đầu lão, còn đôi mắt giấu dưới cặp kính râm kiểu phi công.

“Của hãng Ray-Bans à?” Larry hỏi, cố gắng quan sát xem cặp kính của người đàn ông kia có lô gô của hãng ở bên gọng kính phải không.

“Tao cá là của Knockoffs. Nhưng chúng ta sẽ lấy chúng đi rồi bán cho khách di lịch lấy tý tiền.”

Chúng quay lai khi gã đàn ông lê bước qua với đôi chân thẳng đơ. Hình đằng sau áo khoác ông ta là hình chiếc mũ trụ giống với trên mặt thắt lưng. Hai chiếc đinh tán màu xanh và đỏ khiến đôi mắt hình người chiến binh lồi ra từ trong chiếc mũ trụ.

“Lão là dân đua xe,” Larry nói và lắc đầu. “Dân đua xe lắm chuyện lắm. Tao nghĩ chúng ta nên để lão đi.”

“Thế xe lão đâu?” Mo hỏi. “Tao không nghĩ hắn chỉ là một lão già béo thích ăn mặc bảnh chọe thôi.”

“Có thể lão vẫn là một tay đua. Dù một tay đua có già đi nữa vẫn gây được khó khăn đấy.”

“Đúng, nhưng chúng ta còn gây khó dễ hơn.” Mo lôi từ dưới áo ra một đọng ống đeo ở cạp quần. “Không ai hơn chúng ta khi chúng ta có anh bạn kim loại này ở đây.”

Larry gật đầu hoài nghi. “Chúng ta sẽ đi theo, nhưng chúng ta chỉ tấn công lão ta nếu chúng ta có cơ hội từ đằng sau. Đồng ý không?”

“Đồng ý.”

Họ quan sát người đàn ông đột ngột rẽ trái vào hẻm Turk Murphy Lane, một con hẻm nhỏ nối phố Broadway và Vallejo.

“Ôi mèn ơi, có người sẽ mong chờ được như thế này.” Mo cười. “Hôm nay là ngày may mắn của chúng ta.” Gã đập tay với Larry và đi xuống đường Broadwa theo người đàn ông mặc áo da. Chúng thậm chí còn chẳng vạch ra kế hoạch. Chúng sẽ tấn công lão già ở một đoạn đường vắng, lấy áo khoác, giày, thắt lưng và tiền nếu có, sau đó bỏ chạy. Chúng đi chậm lại trước khi rẽ vào đường Vallejo, kệ cho Turk Murphy Lane đối diện với sở cảnh sát trung tâm. Larry và Mo biết những con phố và khu phụ cận Chinatown như lòng bàn tay, và chúng sẽ cao chạy xa bay nếu ai đó phát hiện ra lão ta và báo động.

“Hãy nhớ,” Mo nói. “mặt thắt lưng là của tao.”

“Được rồi – Lần sau đến lượt tao chọn, dù có...”

Nhưng khi hai gã rẽ vào góc khuất, chúng thấy người đàn ông to lớn kia đang đứng trên vỉa hè chờ chúng.

Một cú đấm hạ thẳng vào bụng Larry. Người đàn ông nhấc hắn lên và ném hắn bay hai mươi foot vào một chiếc xe. Kính chắn gió vỡ nứt và còi chống trộm hú lên ầm ĩ.

Không một người qua đường nào bận tâm nhìn xuống.

Mo lôi ống sắt ra nhưng đột nhiên một bàn tay to lớn túm lấy đầu gã. Và bóp mạnh. Cơn đau quá sức chịu đựng. Các chấm đen nhảy nhót trước mắt gã và chân hắn run lên. Hắn đáng lẽ đã rơi nhưng người đàn ông vẫn nắm lấy đầu hắn. Mo quan sát lão già – và đột nhiên trông lão không già đến thế nữa – cầm thanh sắt lên, ngửi và liếm nó bằng cái lưới đen như than và bóp nó như bóp một lon nhỏ rồi ném sang một bên. Người đàn ông mở miệng nói nhưng dù ông ta nói gì đều không thể hiểu nổi. Ông ta nói đi nói lại, sử dụng vài thứ ngôn ngữ cho tới khi... “giờ ngươi nghe ra chưa?”

Mo cố lắm mới quang quác được vài tiếng.

“Ngươi nên lấy làm hạnh phúc vì hôm nay tâm trạng ta tốt,” người đàn ông nói. “Ta đang tìm đường.”

“Đường á?” Mo thều thào.

“Đường.” Người đàn ông thả tay và Mo rơi trúng tường. Gã ấn hai tay vào sọ chắc rằng hắn có thấy những dấu tay to lớn hằn trên đó.

“Đường hướng,” người đàn ông nhắc lại. “Ta cần tìm một địa chỉ gần đây,” ông ta lẩm bẩm rồi lôi ra tờ giấy từ túi áo khoác. Mo bất ngờ tấn công, định dùng một cú karate hạ thẳng vào cổ họng lão. Nhanh như chớp, người đàn ông tóm lấy tay Mo, nắm lấy và ném trả cánh tay đập vào ngực gã. Lực đập khiến Mo đập lại vào tường, đầu đập vào gạch. “Đừng ngu ngốc thế,” người đàn ông lớn nói tiếng rền vang. Ông ta đưa ra một mẩu giấy trước mặt cậu thanh niên. “ngươi có biết chỗ này ở đâu không?”

Mo mất vài giây mới tập trung, mãi những con chữ viết bằng nét chữ trẻ con mới rõ hình rõ chữ. “Có.” Giọng gã chỉ còn là những tiếng thì thầm sợ hãi. “Có.”

“nói.”

“Đi bộ hay đi xe?”

“Ta có giống đi xe không?” người đàn ông gầm lên. “Ngươi có thấy chiếc xe ngựa nào quanh đây không?”

Mo khó khăn nuốt nước bọt. Ngực gã đau, gã thấy khó thở và đầu vẫn ong ong vì cú đập vào tường. Nhưng gã thề đã nghe thấy người đàn ông nói “xe ngựa”.

“Chỉ đường đi.”

“Ông đi theo con phố Broadway này, tới đường Scott – nó ở bên trái ông. Địa chỉ của ông ở gần khu đó.

“Xa không?”

“Cũng không gần lắm,” Mo nói cố mỉm cười. “Thưa ngài, ngài sẽ cho tôi đi chứ? Tôi không làm gì ngài cả.”

Người đàn ông gấp tờ giấy lại nhét vào túi quần. “Không làm gì ta, nhưng cậu và cậu bạn của cậu đã đánh căp vài thứ của người khác. Các ngươi là mối nguy hại cho những người xung quanh.”

Cậu thanh niên định mở mồm nói dối nhưng người đàn ông tháo kính Ray Bans ra cho vào trong túi áo. Đôi mắt xanh đến kinh ngạc khóa vào khuôn mặt gã thanh niên. “Ngươi nói các bạn ngươi – hay những người giống ngươi, bởi vì ta không chắc ngươi có bạn – rằng ta đã trở lại, và ta sẽ không tha thứ cho mấy trò tấn công này.”

“Quay lại? Ông là ai? Ông điên rồi..”

“Không đâu.” Người đàn ông cười, Mo nhận ra hàm răng ông ta sắc lẹm như răng nanh ma cà rồng. Lưỡi ông ta đen sì thò thụ ra ngoài những chiếc nanh. “Nói với bạn ngươi là Mars Ultor đã trở lại.” Rồi ông ta nắm lấy áo Mo, nhấc hắn lên khỏi mặt đất và ném hắn lên trên người thằng bạn. Còi báo động ô tô chết ngấm.

Mars Ultor quay ngược lại đường Broadway, tìm kiếm đường Scott và Tsagaglalal.

CHƯƠNG 27

Dịch: Nguyễn Hà Ly nguyen_ly Làm prc: Vanlydocnhan

Sophie theo bản năng biết điều Perenelle đang đòi hỏi nơi cô là sai, dù cô không biết vì sao. Những ký ức và hỉnh ảnh mờ nhạt nhất hiện lên nhảy múa trong đầu óc cô, nhưng khi đôi mắt xanh lơ sáng của Nữ Phù thủy đang nhìn cô, cô khó tập trung được. “Cô muốn cháu cho cô luồng điện của cháu?”

“Ờ, một ít thôi...”

“Làm thế nào...tại sao?” Sophie không nắm lấy bàn tay Nữ phù thủy đang xòe ra.

“Sophie, cháu là Bạc với quyền năng mênh mông,” Perenelle giải thích. “Cháu sẽ đặt tay lên tay cô và cô sẽ dùng luồng điện của cháu để hỗ trợ cho luồng điện của cô trong khi cô chuyển năng lượng sống của cô vào chú ấy. Cô có thể tự làm nhưng có thể luồng điện của cô sẽ quá tải và cô sẽ bị đốt cháy. Nếu cháu và Tsagaglalal giúp đỡ cô cô sẽ an toàn.”

“Sophie,” Tsagaglalal nhẹ nhàng nói. “làm đi. Cháu làm điều này vì thứ tốt đẹp nhất.”

“Cô sẽ làm gì?” cô gái trẻ vẫn còn nghi ngại hỏi.

“Bao bọc Nicholas bằng luồng điện của cô.”

Sophie cố gắng tập trung. Cô nhớ lại lúc Bà phù thủy Endor bao bọc cô trong không khí. Dù cô không bao giờ nghĩ tới việc đó trước đây, nhưng cô nhận ra giờ cô cần nhiều hơn không khí – Zephaniah đã bao Sophie trong luồng điện của bà và chuyển chô cô không chỉ sức mạnh của bà mà còn sự hiểu biết và ký ức nữa.

“Sophie, chúng ta không có nhiều thời gian,” Perenelle nói, có chút giận dữ trong giọng nói bà. “Cô không thể làm một mình được.”

“Sophie,” Tsagaglalal đều đều nói. “Nicholas đang chết.”

Dù vẫn không thoải mái với chuyện này, Sophie cũng chìa tay phải ra cho Perenelle nắm lấy. Những ngón tay bà rất khỏe, bàn tay và ngón tay bà chai sạn.

Đột nhiên Sophie biết tới những ký ức không phải của cô, nó khiến cô bần thần không dám nắm tay Perenelle. Sau những ngày vừa qua, cô không hoàn toan tin tưởng Nữ phù thủy. Và trong khi có rất nhiều điều cô biết về Perenelle, lại có những suy nghĩ và quan điểm về việc Bà phù thủy xứ Endor không muốn người bất tử kia tiếp cận gần với ký ức của bà. Cô không biết vì sao. Nhưng nếu những ngày vừa qua dạy cô điều gì, thì đó là hay tin vào bản năng của mình.

“Con bọ hung, Tsagaglalal,” Perenelle nói.

Sophie quay sang nhìn dì Agnes nâng con bọ hung vàng chạm khắc tinh sảo ra khỏi chiếc kệ gỗ và nâng bằng cả hai tay. Trong giây phút cô chạm vào nó, vật đó phát ánh sáng xanh lơ ấm áp và luồng điện trắng của Tsaglalal lập lòe phát sáng tỏa ra những sợi chỉ màu ngọc bích. Con bọ tỏa ánh sáng màu xanh ngọc bích lập lòe, đột nhiên tất cả những dấu vết của tuổi tác trên khuôn mặt bà lão không còn, bà trở lại trẻ hơn và xinh đẹp lạ thường. Nó lại đập tiếp Tsagalalal lại trở thành dì Agnes mà Sophie biết.

Sophie nhìn người phụ nữ, và nhớ ra...

Tsagaglalal ngồi đối diện với một người đàn ông đeo mặt nạ vàng che nửa khuôn mặt...trừ việc đó không phải mặt nạ. Da thịt của ông cứng thành kim loại. Ông nâng niu trên đôi tay – một bên là da thịt bình thường, một bên là vàng – một con bọ hung. Ông từ từ đặt nó vào tay Tsagalalal, cụp tay bà lại. “Em là Tsagaglalal,” ông nói, giọng trầm ấm. “Em là Giám quan. Từ giờ và mãi mãi về sau. Tương lai của loài người nằm trong tay em. Hãy bảo vệ nó.”

Sophie chớp mắt thấy...

Tsagaglalal đứng trước hai cô gái mắt xanh tóc đỏ rực: Aoife và Scathach. Hai cô gái trong trang phục chiến binh, đồ da hoẵng của vùng Đại Đồng Bằng. Đằng sau họ, khói bốc lên từ chiến trường, với những xác chết của những sinh vật chẳng hẳn và người hay quái. Một trong hai cô gái, cô nhỏ hơn có những tàn nhang trên mũi, bước lên trước nhận con bọ hung ngọc bích từ người phụ nữ được biết tới với cái tên Giám Quan. Rồi cô gái quay người giơ con bọ lên cao, những chiến binh bên quanh cô hô to: “Scathach!”

Sophie quan sát những hình ảnh đang lượn vòng xung quanh như thể ....

....Aoife mặc áo trùm màu đen và xám, chui ra khỏi cửa tòa tháp và rơi xuống hào nước lạnh như đá. Ngay trước khi cô biến mất dưới làn nước xám, cô cầm trong tay con bọ màu ngọc bích cô trộm được.

Sopie biết trong suốt dòng thời gian, năm tháng trong quá khứ trôi qua trước mắt cô chỉ trong vài giây. Giờ khuôn mặt cô gái tóc đỏ mặt tàn nhang đã chuyển thành hình ảnh một phụ nữ trẻ và...

...Scathach, mặc đồ lông, chạy trong rừng tre những mũi tên đen xì bay xuống như mưa. Cô cầm một thanh kiếm cong ở một bên còn con bọ hung ở tay kia. Đằng sau cô, Aoife lao qua rừng tre với một đội quân quái vật da xanh đang đuổi theo.

Những ký ức ùa về, những hình ảnh này lao theo những hình ảnh khác, của...

Scathach quỳ xuống trước một cậu trai mặc đồ hoàng gia Ai Cập, cô xòe bàn tay dâng tặng cậu con bọ xanh ngọc bích.

...lại Scathach, đứng trước hình hài bất động của cậu trai kia, Cánh tay cậu bắt chéo trước ngực, cô nhẹ nhàng gỡ con bọ ra khỏi tay cậu. Cô đặt nó lên môi đặt lên đó một nụ hôn và khóc cho một người bạn, vị vua trẻ tuổi Tutankhamen. Có những tiếng hò hét. Bóng tối quay người lại trốn qua đường cửa sổ khi đội quân bảo vệ hoàng gia Nubian xông vào phòng. Họ dồn cô vào sa mạc trong ba ngày trước khi cô biến mất.

Nhiều hình ảnh hơn, quá nhanh, quá nhiều khuôn mặt và địa điểm – rồi đột nhiên, đó là...

Perenelle, trong trang phục thanh tao của thế kỷ mười chín cùng Nicholas đón nhận một hộp quà từ tay Scathach, người đang mặc trang phục quân đội của nam giới, với một thanh kiếm bên hông. “Vì sao cô lại đưa tôi con bọ vô dụng này,” người phụ nữ Pháp nói cùng một tiếng cười khi mở hộp.

Sophie chớp mắt thấy...

Perenelle, giờ đang mặc trang phục đầu thế kỷ hai mươi, đội một chiếc mũ rộng vành, đưa cùng một chiếc hộp cho Tsagaglalal, Giám quan. Bên cạnh họ, tro tàn của San Francisco hiển hiện lên sau một trận động đất hãi hùng.

Những ký ức nhòa đi và Sophie mở mắt nhìn bà lão đưa con bọ hung cho Perenelle. “Tôi đã biết vật này trong vòng mười ngàn năm,” Tsagaglalal nói, “dù nó không phải sở hữu của tôi, nhưng không sớm thì muộn nó lại trở về bên tôi. Tôi thường tự hỏi tại sao. Liệu tôi – liệu những Người bảo hộ khác – có phải đang giữ nó cho giây phút này?”

Perenelle ngước lên. “Tôi nghĩ bà, cũng như nhiều người khác, sẽ biết.”

Tsagaglalal lắc đầu. “Khi ông ấy đưa nó cho tôi, ông ấy nói tôi đang nắm trong tay tương lai của nhân loại. Nhưng ông ấy cũng thường nói những câu như thế. Nhiều lúc ông ấy rất hay tỏ ra nghiêm trọng.”

Nữ phù thủy nhìn vật thể chạm khắc, quay nó ra ánh sáng để ngắm nhìn từng chi tiết. “Khi Scathach đưa nó cho tôi trong sinh nhật thứ năm trăm, tôi đó đùa là cô ấy cho tôi con bọ vất đi. Nữ chiến binh đã trả lời. “Vật vứt đi có giá trị hơn những kim loại có giá trị khác. Bà không thể trồng cấy trên đống vàng.” Perenelle nhìn Tsagaglalal. “Tôi đã không biết nó giá trị và cổ xưa đến thế nào.”

Tsagaglalal lắc đầu. “Tôi cũng không biết, dù ông ấy đưa nó cho tôi trước khi đưa tôi cuốn sách.”

Sophie nhíu mày. “Ai đưa cho dì con bọ với cuốn sách cơ?” Một cái tên nảy ra trong óc cô. “Có phải Nhà thông thái Abraham không?”

Tsagaglalal buồn rầu gật đầu rồi cười. “Đúng, đúng là Abraham nhưng ta không gọi ông ấy là nhà thông thái. Ông ấy không thích cái tên hiệu đó.”

“Dì gọi ông ấy thế nào?” Sophie hỏi. Tim cô đột nhiên đập rộn lên khiến cô không thở nổi.

“Dì gọi ông ấy là chồng.”

CHƯƠNG 28

Dịch: Nguyễn Hà Ly nguyen_ly Làm prc: Vanlydocnhan

Billy the Kid nhìn khắp lượt căn phòng lớn, khắp các xà lim ngắm nhìn các sinh vật đang say ngủ. “ý tôi là, tôi đã sống trên trái đất khá lâu, nhưng tôi chưa bao giờ thấy những thứ như thế này.” Anh ta đang nhìn một người đàn ông da xanh cơ bắp với mái tóc đen rậm rì và hai cái sừng cong hai bên đầu. “Ông thấy chưa?” anh ta hỏi Niccolo Machiavelli.

Machiavelli liếc nhìn nhanh vào xà lim. “Đấy là quỷ oni,” ông ta nói. “Một con quỷ của Nhật,” ông ta nói thêm trước khi Billy kịp hỏi. “Những con màu xanh rất khó chịu, nhưng những con màu đỏ còn kinh khủng hơn.” Người Ý tiếp tục nhìn dọc hành lang nhà tù, tay chắp sau lưng, đôi mắt xám lạnh lẽo nhìn thẳng về phía trước.

“Ông lại đang nghĩ những điều xấu xa đấy,” Billy nói, hạ gióng xuống khi đi bên cạnh người bất tử mặc đồ com lê tối màu.

“Giờ cậu biết đọc đầu óc người khác nữa đấy.”

“Một người đọc cơ thể người khác. Nếu ông sống ở Miền Tây xưa kia ông phải biết quan sát cách người ta đứng, di chuyển, hiểu những cử động và cái nhìn của họ, biết rằng ai sẽ dám rút súng và ai sẽ trốn. Tôi rất giỏi khoản đó,” người Mỹ tự hào nói. “Và tôi luôn biết khi nào ai đó định làm việc ngu ngốc,” cậu nhỏ nhẹ nói thêm.

“Tôi không định làm gì ngu ngốc,” Machiavelli bình thường nói. “Tôi đã hứa với chủ nhân của tôi, và tôi sẽ thực hiện nó:tôi sẽ đánh thức những con quái vật kia và thả chúng vào thành phố.”

“Nhưng ông không thích, đúng không?”

Machiavelli nhìn nhanh Billy một cái.

“Ý tôi là, khi nhìn những thứ trong xà lim, tôi không chắc có muốn chúng đi lang thang trong thành phố không,” the Kid nói, giọng không hơn thì thầm là bao nhiêu. “Chúng đều là những kẻ ăn thịt và uống máu đúng không?”

“Tôi chưa bao giờ gặp một con quái vật ăn chay,” Machiavelli nói. “Nhưng đúng, hầu hết chúng đều là những kẻ ăn thịt. Nhiều con khá giống người, nhưng chúng lấy năng lượng từ giấc mơ và ác mộng đấy.”

“Ông có muốn thả chúng vào San Francisco không?” Billy bình tĩnh hỏi.

Machiavelli giữ im lặng nhưng ông ta lắc đầu và môi cong lên tạo thành khẩu âm một từ ông không dám nói lớn. Không.

“Nhưng tôi có thể nói ông đang toan tính gì đó,” Billy nói thêm.

“Sao cậu nói thế?” Machiavelli hỏi kèm một nụ cười mờ nhạt.

“Dễ.” Đôi mắt xanh lam của người Mỹ bất tử sáng lên trong bóng tối. “Ông dễ hiểu mà. Ông sẽ không thể sống sót ở Miền Tây đâu.”

Machiavelli chớp mắt ngạc nhiên. “Tôi đã sống ở nhiều nơi nguy hiểm hơn Mỹ thế kỷ mười chín, và tôi làm thế bằng cách giữ khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc và không phát biểu linh tinh.”

“Ờ, nhưng chính vì thế mà ông phạm lỗi đó, Machiavelli.”

“Gọi tôi là Niccolo. Hãy dạy tôi xem nào, cậu trai trẻ.”

Billy cười vui sướng, khoe hàm răng vâu. “Tôi chưa bao giờ nghĩ mình có gì để dạy cho ông.”

“Ngày nào chúng ta ngừng học sẽ là ngày chúng ta toi đời.”

Billy xoa hai tay vào nhau lanh lợi. “Vậy tôi đúng khi nói ông là một người tò mò – chuẩn chứ, ngài Machiavelli?”

“Luôn luôn thế. Đó là một trong những nét tính cách giống nhau giữa tôi và Dee. Chúng tôi cùng tò mò quá mức. Tôi luôn tin rằng tò mò là sức mạnh lớn nhất của con người.”

Billy gật gù. “Tôi cũng luôn tò mò. Thế nên tôi gặp nhiều rắc rối,” anh ta nói thêm. “Giờ, nếu ông nhìn nhanh ra đằng sau ông...”

Machiavelli liếc nhìn sau vai, thấy Josh, Dee và Dare đi theo.

“Rõ ràng cậu nhóc đang sửng sốt và sợ hãi...” Billy vẫn nhìn thẳng phía trước.

Josh Newman đang đi theo sau hai người bất tử, mắt và miệng mở rộng hơn khi đi từ xà lim này qua xà lim khác thấy những sinh vật mới lạ. Cậu sợ - rõ ràng thế. Những cuộn khói vàng kim bốc ra từ tóc tai và lỗ mũi cậu, và cả hai tay đều đeo găng vàng.

“Dee không hứng thú gì với những sinh vật này, vì ông ta thu thập chúng và biết cái gì ở đây,” Billy nói tiếp, “Virginia cũng không hứng thú gì, vì cô ấy hoặc từng chiến đấu với chúng trước đây hoặc biết cây sáo Elder của cô ta có thể bảo vệ cô ta.” Anh ta nghiêng đầu sang một bên nghĩ ngợi. “CŨng có thể cô ta biết cô ta còn nguy hiểm hơn chúng.”

“Tôi chỉ nghe qua về cô ta thôi,” Machiavelli nói. “Cô ta có tệ như người ta nói không?”

“Tệ hơn,” Billy nói, gật đầu vui vẻ. “tệ hơn, rất, rất nhiều. Đừng bao giờ tin cô ta.”

Dee và Dare vẫn đi sau. Machiavelli để ý Dee đang nói chuyện gì đó quan trọng với người phụ nữ. Khuôn mặt cô ta như một chiếc mặt nạ, đôi mắt xám cùng màu với màu đá xây nên sàn và tường khu này. Cô ta để ý Niccolo đang nhìn cô và giơ tay lên vẻ hiểu biết. Dee nhìn lên, mùi chứng thối trong chốc lát sộc vào khu buồng giam, mạnh hơn cả mùi lũ quái vật đang ngủ. Machiavelli quay đi trước khi Dee thây ông ta đang cười. Ông ta vui vì biết mình vẫn khiên Pháp sư người Anh e ngại.

“Vậy, nếu ông còn tò mò, ông nên nhìn vào những xà lim,” Billy kết thúc. “Nhưng ông không làm thế. Như vậy, ông phải đang nghĩ tới chuyện gì quan trọng hơn.”

“Ấn tượng đấy,” Machiavelli đồng tình. “Lý lẽ của cậu khá logic, trừ một điều.”

“Cái gì?”

“Kỳ lạ là những con quái vật kia không còn làm tôi sợ nữa. Sự thật, chúng cũng chỉ là một giống loài – những họ hàng gần của chúng , những Elder và Thế Hệ Kế Tiếp mới luôn khiến tôi sợ.” Ông hất hàm về phía các xà lim. “Những sinh vật tội nghiệp kia bị tách biệt vì chúng cần sống sót và ăn uống. Đó là bản năng của chúng, bản năng thì luôn dễ đoán. Nhưng con người, mặt khác, lại có khả năng thách thức tự nhiên. Con người là loài duy nhất hủy hoại thế giới. Quái vật chỉ sống trong hiện tại, nhưng loài người lại có thể sống trong tương lai, đặt kế hoạch cho con cháu mình, những kế hoạch có thể phải mất hàng năm, hàng thập kỷ, hàng thế kỷ để thành sự thực.”

“Tôi nghe nói vẽ kế hoạch là biệt tài của ông,” Billy nói.

“Đúng.” Machiavelli vẫy tay về phía xà lim giam ba con ma xó lông tóc râm rì đang thiêm thiếp ngủ, con này còn xấu hơn con kia mấy phần. “Chúng chẳng khiến tôi hứng thú hay kích động.”

“Có vẻ ông cũng kiêu ngạo y như Dee,” Billy đáp cụt ngủn, có chút sắc lẹm trong giọng nói. “Tôi chắc những người sống ở San Francisco không đồng tình với ông.”

“Đúng,” Machiavelli thừa nhận.

Billy hít một hơi sâu. “Nếu những sinh vật kia tiến vào bờ biến, sẽ là...” Anh ta dừng lại, tìm một từ cho đúng. “Hỗn loạn. Cực kỳ hỗn loạn.”

“Giờ ai đang suy nghĩ đen tối thế?” Machiavelli cao giọng hỏi. “Ai mà ngờ được – một kẻ sống ngoài pháp luật lại có lương tâm.”

“Có lẽ cũng cùng ý nghĩ đen tối như ông ấy.” Billy lẩm bẩm. “Tôi thừa nhận tôi không thoải mái khi thả những con quái kia vào nơi những con người của tôi sống.”

“Người của anh á?” Machiavelli chọc ghẹo.

“Người của tôi. Tôi biết họ không phải đồng bảo của ông, họ không phải người Ý...” Billy bắt đầu.

“Họ là con người,” Machiavelli nói, “thế nên họ cũng là người của tôi.”

Billy the Kid nhìn nhanh sang Niccolo. “Khi gặp ông lần đầu, tôi nghĩ ông cũng giống Dee..nhưng giờ tôi không chắc.”

Môi Machiavelli dẩu lên một nụ cười nhỏ nhát. “Dee và tôi giống nhau ở nhiều cái – nhưng đừng nói với anh ta đó. Anh ta sẽ thấy bị xúc phạm. Chúng tôi khác nhau ở chỗ Dee sẽ làm mọi cái để đạt được mục đích. Tôi đã quan sát hắn làm theo mọi mệnh lệnh của các chủ nhân kể cả có phải hủy diệt cả một thành phố hay hàng chục ngàn mạng sống. Tôi không bao giờ làm thế. Giá cho sự bất tử của tôi là sự phục tùng của tôi, chứ không phải linh hồn tôi. Giờ và mãi mãi tôi là con người.”

“Tôi nghe rồi,” Billy the Kid lẩm bẩm.

Hành lang kết thúc bằng một cánh cửa sắt. Machiavelli đẩy cửa mở, chớp mắt vì ánh chiều dương và bước xuống những bậc thang xi măng dẫn tới sân tập thể dục. Người Ý hít một hơi sâu, thu vào trong phổi không khí nồng mùi muối biển, bỏ đi mùi động vật hôi hám trong xà lim. Ông ta đợi Billy tới cùng. Ông quay lại khi Kid bước bậc thang cuối, để khuôn mặt họ đối diện nhau. “Tôi đã hứa với chủ nhân và Quetzalcoatl rằng tôi sẽ thả lũ quái vật vào thành phố. Tôi không thể đi ngược lại lời thề.”

“Không thể hay sẽ không làm?”

“Không thể,” Machiavelli nói chắc nịch. “Tôi không muốn trở thành waerloga – một kẻ phá bỏ lời thề.

Billy gật đầu. “Tôi tôn trọng những người biết giữ lời hữa. Nhưng ông hãy chắc rằng ông làm có lý do chính đáng.”

Machiavelli nhoài người, những ngón tay cứng như sắt bám vào vai Billy. Người Ý nhìn thẳng vào mắt Billy. “Không, cậu phải đảm bảo cậu sẽ phá vỡ nó vì lý do chính đáng.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx