sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Ảo thuật gia - Chương 43 - 44

CHƯƠNG 43

Dịch: Nguyễn Hà Ly nguyen_ly Làm prc: Vanlydocnhan

Josh Newman nhìn vũng nước dưới chân. “Làm gì có gì...” cậu dợm nói...nhưng rồi dừng lại – tất cả nước trong vũng đột nhiên biến mất. Cậu có thể thấy sinh vật nhỏ xíu màu xanh quẫy đành đạch như thể cá ra khỏi nước. Josh nheo mắt nhìn; hình như nó đang phồng lên? Con Lotan rùng mình, cào lên đá và cát. Và rồi Josh nhận ra rằng nó đang lớn lên, gấp đôi rồi gấp tư.

Chỉ trong một giây con Lotan đã lớn lên từ vài inch tới chiều dài bằng cả bàn chân.

Từ mười hai inch lên tới ba feet trong một giây nữa.

Nó càng lúc càng to hơn, giống một con rồng Komodo hơn. Cái lưỡi vàng chẽ đôi thò thụt từ cả bảy cái mồm. Khi nó ngửng đầu nhìn trời xanh, hơi thở của nó sặc mùi thịt thối và những thứ chết lâu ngày dưới đáy biển.

Con Lotan lại co giật, vụt lớn gấp đôi. Giờ nó dài sáu feet...

“Chúng ta cần ra khỏi đây,” Billy giục. Anh và Virginia vẫn giữa Dee. “Nhìn những chiếc răng kia kìa – con này ăn thịt. Và chúng ta là món thịt gần nhất.”

...Mười hai feet.

Cả bảy cái đầu nhìn thẳng vào năm người, mười bốn đôi mắt đen sì nhìn họ không chớp. Và nó phóng nhanh về phía trước – gần như khó nhìn thấy – rồi dừng lại ở giữa.

“Đi thôi!” Billy hét.

“Không!” Dee hổn hển nói.

Josh hoảng sợ nhìn con quái lắc mình dữ dội, lớn hơn 24 feet, giờ nó phải bằng chiều dài của xe kéo bằng dây cáp chạy trong thành phố.

“Con này còn lớn thế nào nữa?” Billy hỏi.

“Chúng ta làm chậm tiến độ phát triển lại.” Virginia vẫn giữ lấy Dee vừa lôi thanh sáo ra bằng tay kia và đặt lên môi. Âm thanh quá cao so với ngưỡng nghe của loài người và khiến không khí rung động ở mức nhỏ nhất. Ba con hải âu gần đó rơi xuống nước, nhưng con Lotan vẫn không bị ảnh hưởng. Nó tới gần hơn, cả bảy cái miệng mở ra để lộ những chiếc răng sắc nhọn.. Nước bọt mùi khó ngửi rơi xuống những tảng đá.

Dee ho thành một tiếng cười, rồi khi hắn nói giọng chỉ là một tiếng thì thầm khó nghe. “Nó điếc. Cây sáo ma thuật của em không có ích gì đâu.”

“Em cũng đoán được rồi,” Virginia lẩm bẩm.

Làn da xanh của Lotan chen thêm vài màu đỏ và đen vằn vện khắp người. NHững màu sắc chạy lên đầu con vật, chuyển thành màu đỏ thẫm, trừ đỉnh đầu vẫn là màu đen đặc.

Josh nắm và duỗi những ngón tay và găng tay vàng cậu lại hình thành tới cánh tay, bảo vệ chúng trong lớp kim loại.

Cả bảy cái đầu đều tập trung vào cậu trai trẻ.

“Josh,” Machiavelli nói nhỏ vẫn không rời mắt khỏi con Lotan. “Tôi đề nghị cậu nên dừng ý định lại đi. Ngay!”

“Tôi dùng luồng điện bảo vệ mình,” Josh bắt đầu.

Dee lắc mình khỏi Dare và Billy. Khuôn mặt xám ngoét của Pháp sư đã có chút màu sắc, nhưng đôi mắt vẫn tối tăm và hắn vẫn ôm cánh tay sưng phồng. Hắn bước lên trước sinh vật đang giơ đầu chuẩn bị cho một cú táp. Rồi bảy cái mũi cùng đánh hơi và bảy cái lưỡi nếm không khí. “Lotan không chỉ ăn thịt. Nó giống với ma cà rồng – nó sẽ hút luồng điện từ bất cứ sinh vật sống nào.” Hắn nhìn Machiavelli. “Ông có dám duỗi tay ra không?”

“Tôi dám nhưng tôi không ngốc thế,” Machiavelli nói, mắt vẫn dán vào con vật.

Billy ngay lập tức duỗi bàn tay trái và không gian ngập tràn mùi ớt đỏ. Luồng điện màu đỏ tía bao quanh tay người bất tử.

Lotan rùng mình, cả bảy cái đầu đều chuyển sự chú ý sang cậu, lưỡi cứ thế thò thụt. Billy đột nhiên càu nhàu và bước lên, luồng điện của anh cuộn lại và bôc showi khỏi cánh tay anh về phía sinh vật. Những chiếc lưỡi vàng liếm lấy luồng khí đỏ trong không khí.

“Dừng lại, Billy!” Machiavelli nói.

Người Mỹ cố hạ cánh tay xuống. “Tôi không thể,” anh thở hổn hển. Luồng điện của anh đậm màu hơn, những luồng khói rõ ràng bay về phía con thằn lằn. Những đường gân trên cánh tay Billy nổi lên. Cậu rút lên vì đau, những móng tay chuyển sang sắc đỏ rồi tím, rồi đen, rụng rơi xuống.

Josh đột ngột bước lên trước Billy và đưa tay anh ta lên ngang mặt. Người bất tử ngạc nhiên. Josh nắm lấy áo anh và dùng đòn tae kwan do ném Billy xuống. Người bất tử đập mạnh vào đá cuội bên dưới khiến luồng điện ngay lập tức tan biến.

“Ôi mèn ơi, đau đó. Tôi nghĩ cậu làm rạn xương bánh chè tôi rồi.” Billy đau đớn cằn nhằn. Anh ta duỗi tay và Josh kéo anh ta đứng dậy. “Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ cám ơn ai làm tôi đau, nhưng cám ơn cậu nhé. Tôi nợ cậu – và tôi sẽ không bao giờ quên.” Anh ta kiểm tra cánh tay trái. Cánh tay trông xanh xao, nổi lên những đường gân và những mạch máu vỡ cùng những phần thịt hình oval nơi từng là móng tay đang chảy máu. “Ghê thật,” anh lẩm bẩm.

“Cậu ngốc thật đó,” Virginia mắng.

“Ngu ngốc là đệm của tên tôi đó,” Billy cười.

“Ông định thả con quái vật này vào thành phố à?” Machiavelli đột nhiên nói. “Một con quái ăn thịt, uống luồng điện?”

“Con đầu tiên cho nhiều con sau này,” Dee nói kèm tiếng cười sau đó ho và rùng mình. “Chúng ta sẽ để nó đi trên những con đường và ăn uống tiệc tùng một tí. Ông thì có những câu chú rồi đó: ông sẽ đánh thức những con quái vật trong xà lim và thả chúng vào thành phố.”

“Rồi sao nữa?” Machiavelli hỏi.

“Công việc của chúng ta ở đây thế là xong.” Dee mở rông cánh tay. “Chúng ta làm những cái gì chúng ta được chủ nhân đáng kính ra lệnh. Ông có thể bắt chuyến bay tiếp theo về Paris..à, có thể không phải chuyến sau vì tôi không chắc hãng hàng không còn hoạt động được bao lâu nữa.” Hắn hất hàm chỉ về phía nhà tù. “Tôi thấy có vài con rồng bay trong kia. Có thể ông nên gửi nó cho mấy hãng hàng không.” Hắn lại sằng sặc cười.

“Còn ông thì sao, Tiến sĩ?” Machiavelli hỏi. “Ông sẽ ra sao khi những Elder quay lại?”

“Ông khiến tôi lo đó.”

“Tôi nghĩ tôi muốn biết,” người Ý lạnh lùng hỏi. Đôi môi ông nở một nụ cười nhưng ánh mắt thì không. “Chúng ta ở đây cùng nhau.”

Dee khoanh tay trước ngực và con Lotan tiến tới gần hắn hơn. Những chiếc lưỡi dài thò ra trên lưng hắn, trên tóc hắn. Hắn phủi nó đi. “Tôi đang cân nhắc mấy phương án lựa chọn ấy mà,” cuối cùng hắn cũng nói. “nhưng trước tiên chúng ta cần thả con quái này về...”

“không,” Billy và Machiavelli đồng thanh nói.

“Không à?” Dee có vẻ bối rối. “À, tôi hiểu mà. Các người nghĩ chúng ta nên đánh thức thêm vài con nữa đi cùng phải không?” HẮn gật đầu. “Chúng ta có thể mang chúng tới vài bãi biễn khác nhau, đây sẽ là một cuộc tấn công đa diện.”

Billy the Kid lắc đầu. “Chúng tôi đang nghĩ...”

“Cậu không nên căng thẳng,” Dee chế nhạo.

Gương mặt Billy còn căng hơn. “Mồm miệng ông sẽ gây vạ cho ông vào một ngày nào đó đó.”

“Có lẽ,” Dee nói. “nhưng không phải do cậu.”

“Đủ rồi,” Machiavelli hét. “Người bạn trẻ của tôi cố nói rằng chúng tôi đã quyết định không thả nó vào thành phố.”

Dee chớp mắt ngạc nhiên.

“Thế này không đúng,” Billy nói.

“Không đúng à?” Pháp sư bắt đầu cười. “Trò đùa gì thế này?” Hắn nhìn sang Virginia. “Họ đùa, đúng không?”

Dare lắc đầu nhè nhẹ. “Em không nghĩ thế,” cô nói và từ từ lùi xa người bất tử Ý và Mỹ.

Billy quay người một nửa để nhìn thấy cả Dee và Dare.

“Sao anh lại làm thế hả John?” Machiavelli hỏi. “Anh sẽ không được lợi gì.”

“Nó cho tôi thời gian, Niccolo.” Dee nói. “Những Elder của chúng ta mong những con vật này được thả vào thành phố, và chúng ta không được làm họ thất vọng.”

“Hoặc không họ sẽ điều tra chúng ta,” Machiavelli từ từ nói. “Và thấy ông ở đây...”

“Đúng,” Dee đồng tình. “Hãy để họ theo dõi thành phố từ Các vương quốc bóng tối và xoa tay mừng hủy diệt.”

“Vậy đây là để nghi binh?” Billy the Kid hỏi. “Chỉ là kế nghi binh thôi ư!”

Dee nhe răng cười. “Giống như trò ảo thuật với lá bài trên sân khấu đó. Họ sẽ tập trung vào thành phố và không làm phiền tới tôi.”

“Vì sao? Anh định làm gì đây John?” Niccolo hỏi.

“Không phải việc của ông.”

Người Ý vỗ vài túi áo khoác trong. “Tôi có những câu chú để đánh thức lũ quái vật trong kia; tôi sẽ không làm thế. Hơn nữa, tôi sẽ liên lạc với nhà Flamel và cảnh báo về những cái gì sẽ đi vào thành phố. Chúng ta đều biết Perenelle nguy hiểm đến đâu. Bà ấy sẽ ngăn chặn Lotan.”

“Tôi không nghĩ thế,” Dee thì thầm. “Hãy nhớ sinh vật này uống luồng điện. Tôi chắc chắn Nữ Phù thủy sẽ rất ngọt ngào.” Hắn nhìn Billy và Machiavello rồi lại nhìn Billy. “Cậu cùng phe với ông ta hả?”

Người Mỹ đứng gần hơn với người Ý bất tử. “Chắc chắn rồi.”

“Cơ hội cuối đó,” Dee cảnh cáo.

“Ờ, thế tôi nên sợ à?”

“Vậy là cuối cùng các người cũng phản bội chủ nhân,” Dee nói, nhẹ nhàng tới nỗi chỉ như một làn hơi thoáng qua. “Các ngươi đã phản bội lời thề trung thành với họ. Đồ phù thủy.”

“Ông không có quyền nhận xét,” Machiavelli nói.

“Ờ, giờ quyết định của ông đe dọa quyết định của tôi,” Pháp sư nói. Ông quay sang nhìn Josh. “Và cậu đứng về phe nào?” hắn hỏi. “Với ta hay với tay người Ý kia?”

Josh hết nhìn Dee rồi Machiavelli, mồm hớp hớp vì bối rối. Tất nhiên cậu không muốn lũ quái vật vào San Francisco; điều này là sai. Cậu cảm thấy nóng trên vai nên định lôi thanh Clarent ra. Khi nó nằm trong tay cậu, luồng nhiệt chạy lên cánh tay và chạy vào trong đầu óc cậu. Những nỗi nghi ngờ bị xóa nhòa. Cậu chắc chắn những con quái vật cần được thả vào thành phố. Cậu nhớ cụm từ cha thường dùng khi giảng bài ở Đại học Brown vào Giáng sinh năm trước. Ông đã trích lời Charlie Darwin. “Không phải sinh vật mạnh nhất tồn tại, cũng không phải sinh vật thông minh nhất mà là sinh vật dám thay đổi nhất.”

Một chút chết chóc và hủy diệt, hoảng loạn và sợ hãi sẽ tốt cho giống người. Ý nghĩ Lotan đi lang thang ở Embarcadero cũng hay phết. Cậu bắt đầu cười trước hình ảnh đó. Và cậu càng nghĩ nhiều, cậu càng thấy Lotan cần được thả - như thế các Elder sẽ quay lại, và thế là được rồi.

“Hãy nghĩ về sự hủy diệt đi Josh,” Machiavelli nói.

Những tòa nhà vỡ tan, con người chạy trốn hò hét...Thanh kiếm mang lại cho cậu những hình ảnh đó.

“Cậu đã sống ở San Francisco, Josh,” Billy nói. “Cậu không muốn mọi việc xảy ra ở đó phải không?”

Virginia tiến lên một bước và đặt tay lên vai Josh. “Josh biết cậu ấy ở phe nào,” cô nói, đôi mắt xám màu thép nhìn thẳng vào mắt cậu. “Cậu ấy cùng phe với chúng tôi. Phải không nhỉ?”

Josh đỏ lựng người, chớp mắt vì mùi xô thơm của luồng điện của Dare trôi xuống cổ. Virginia là người cuối cùng cậu muốn làm cho thất vọng. “À ừ, tôi nghĩ thế. Tôi không chắc...” Thanh kiếm nóng hơn còn những ngón tay cậu cầm nó chặt hơn. Cậu đột nhiên thấy nóng đến nỗi tưởng như ngất. Hình ảnh về sự hỗn loạn và hỗn loạn nhảy múa trong đầu óc. Lửa nhảy múa và cậu bị ấn tượng vì vẻ đẹp của lửa; cậu nghe thấy những tiếng la hét, nhưng cậu thấy nó nghe nó như tiếng nhạc.

“Cậu theo phe nào?” Pháp sư nhắc lại.

“Nghĩ đi rồi hẵng trả lời,” Billy cảnh báo.

“Ôi cậu cũng nói được thế cơ à,” Dee nói. “Josh, cậu ở cùng tối hay gã người Ý? Và nếu cậu ở cùng Machiavelli,” hắn khinh khỉnh nói thêm, “để ý rằng vài phút trước hắn ta mới đe dọa sẽ bán đứng chúng ta cho nhà Flamel. Đó là những người dám làm mọi thứ để nắm quyền kiểm soát, kể cả mang lại cho thế giới một sự hủy diệt lâu dài và từ từ.”

“Có tám trăm người sống ở San Franciso,” Billy tức giận nói. “Rất nhiều người – có thể hầu hết – sẽ chết. Cậu không muốn điều đó phải không Josh?”

“Nhớ lần chúng ta nói chuyện ở Ojai tuần trước không?” Dee hỏi trước khi Josh có thể trả lời. “Nhớ khi tôi cho cậu biết một thế giới như nó có thể như thế, như khi các Elder quay lại – với không khí trong lành, nước sạch và biển không ô nhiễm...” Khi Pháp sư nói, những hình ảnh nhảy nhót trước mắt Josh.

...một hòn đảo dưới bầu trời không gợn mây. Những cánh đồng lúa mạch vàng óng trải dài xa tít. Cây trĩu quả thơm lừng.

...những cồn cát sa mạc hóa thành những đồng cỏ xanh rì.

....một bệnh viên không có bệnh nhân.

Josh gật khi nhớ những gì cậu vừa thấy. “Một thiên đường.”

“Một thiên đường,” Dee đồng tình. “Nhưng đó không phải điều gã người Ý và kẻ ngoài vòng pháp luật kia muốn. Họ muốn thế giới vẫn thế này: bẩn thỉu và bị hủy hoại để họ có thể làm việc trong bóng tối.”

“Josh,” Billy chắc chắn nói, “đừng nghe hắn ta. Đó là Dee – hãy nhớ - đó là vương tử nói dối đó.”

“Flamel cũng nói dối cậu,” Dee nhanh nhảu nhắc nhở cậu. “Và hãy nhớ những gì ông ta và vợ ông ta đã làm với chị cậu.”

“Khiến cô bé chống lại cậu,” Virginia thì thầm. Cô đặt tay lên tay Josh như thể để an ủi. “Và có một điều tôi có thể dạy cậu mà Machiavelli và Billy không thể làm được,” cô nói, hạ giọng để mình cậu có thể nghe được thôi. “Ta sẽ dạy cậu Khí thuật. Phép thuật hữu dụng nhất trong mọi loại phép thuật,” cô nói thêm.

Khí thuật. Từ ngữ đó khiến cậu chú ý. “Sophie đã biết Khí thuật, Hỏa Thuật và Thủy thuật. Tôi chỉ biết Hỏa và Thủy Thuật.” Khi Josh nói cậu mới để ý Dare đứng gần mình thế nào, về nhiệt độ của thanh Clarent đang đốt cháy người cậu. Cậu toát mồ hôi nhưng gió biển khiến da cậu lạnh buốt. Cậu rùng mình.

“Khí thuật,” Virginia nhắc lại. “Sẽ giúp cậu ngang bằng với chị gái.” Cô thì thầm rồi vươn người ra trước. “Và có thể có một ngày cậu còn giàu quyền năng hơn.”

Josh quay đi và nhìn Dee. “Tôi cùng phe với ông.” Cậu nói.

Dee nhe rằng cười. “Cậu quyết định đúng đó Josh.”

“Cậu đã mắc sai lầm lớn nhất đời rồi,” Niccolo nói, và Josh thấy cậu không còn nhìn nổi vào mắt người Ý hay Billy the Kid nữa.

Thất vọng, Billy lao vô Dee còn Machiavelli quay sang Dare, nhưng người phụ nữ đã đặt cây sáo trên môi. “Quá chậm,” cô thổi vào cây sao, những từ ngữ biến thành nhạc điệu khiến Niccolo Machiavelli và Billy the Kid lăn ra đất, bất tỉnh nhân sự.

Virginia bước qua Machiavelli và lấy lá thư trong túi áo trong. Cô ném nó cho Josh, Josh đưa cho Pháp sư. “Hướng dẫn đánh thức quái vật đó,” Dare nói.

Machiavelli vỗ vai Josh. “Làm tốt lắm,” hắn thành thật nói. “Giờ cho hai tên kia vào xà lim trước khi chúng tỉnh dậy.”

“Anh quên gì chăng?” Virginia nói hất đầu về phía Lotan.

Dee mỉm cười, ánh mắt ánh lên ánh điên loạn. Hắn sinh con vật và rồi vẫy cả hai tay trước nó. “Đi đi. Xùy.” Hắn chỉ ra thành phố cách đó chưa tới một dặm. “Đi ăn đi.”

Lotan quay lưng, lạch bạch đi qua những tảng đá và bơi xuống nước. Cả bảy cái đầu nổi lên mặt nước trước khi chìm sâu xuống bơi vào thành phố.

“Em không biết những khách du lịch ở Embarcadero sẽ nghĩ sao,” Dare nói.

“Ờ anh nghĩ chúng ta sẽ nghe thấy tiếng hét từ đằng này đó.” Pháp sư người Anh đập đập phong bì vào chân một cách thiếu kiên nhẫn. “Đi, chúng ta đi đánh thức vài con vật háu đói đi.” Hắn nhìn xuống Machiavelli và Billy đang bất tỉnh và bầm dập. “Hmm, có thể chúng thích chút đồ ăn nhẹ đã.” Rồi hắn quay sang Josh, giờ đang đứng quang sát đường nước của Lotan khi nó tiến tới San Francisco. “Cậu đã quyết định đúng đó Josh,” hắn nhắc lại.

Josh gật. Cậu hy vọng thế. Cậu thật sự mong thế. Cậu nhìn Dare và cô cười với cậu khiến cậu trai trẻ thấy mọi chuyện dễ dàng hơn. Dù cậu không thực sự tin Dee nhưng cậu tin Dare.

CHƯƠNG 44

Dịch: Nguyễn Hà Ly nguyen_ly Làm prc: Vanlydocnhan

Sophie ngửng lên. Mắt cô ầng ậng nước, cổ họng cô khô cháy như thể cô vừa hét. Cô có hàng trăm câu hỏi không lời đáp. Kiến thức của bà Phù thủy Endor cũng không giúp được: cô không biết làm sao Abraham có thể nhìn thấy trước tất cả.

Sophie nhìn quanh và ngay lập tức nhận ra không ai nói gì. Có vài người đã đọc xong, trong khi những người còn lại đang tập trung vào miếng đá. Theo như phản ứng của họ, họ đều nhận được một lá thư mang tính cá nhân từ một người đàn ông - ồ không, Abraham còn hơn một người đàn ông – đã sống cách đây mười ngàn năm.

Hel đang khóc, nước mắt đen nhỏ xuống tấm ngọc lục bảo, đốt cháy và khiến khói xám bay cuộn lên trời. Sophie quan sát cô ta đặt tấm ngọc lên môi hôn. Trong thoáng chốc những nét quỷ quái biến mất; hé lộ vẻ đẹp của cô ta thời trước.

Perenelle đặt tấm ngọc xanh xuống và đặt tay lên đó. Bà nhìn Sophie và gật đầu. Mắt bà mọng nước phản chiếu màu xanh ngọc lục bảo của miếng đá. Bà buồn không tả nổi.

Prometheus và Mars cùng lúc ngước nhìn lên. Họ không nói gì chỉ nắm lấy tay nhau.

Khuôn mặt Niten như một chiếc mặt nạ không đọc nổi, nhưng Sophie để ý thấy ngón tay trỏ di chuyển hình số tám trên tấm đá.

Odin cho miếng đá vào túi và vỗ vài tay cô cháu. Ông thì thầm vào tai cô khiến cô cười.

Khuôn mặt Chim Ưng Đen không bộc lộ gì, nhưng những ngón tay gõ theo nhịp không đều vào đằng sau tấm ngọc lục bảo.

Nicholas cho miếng đá vào túi quần và nắm lấy tay vợ và khi ông nhìn bà, cô nghĩ cô thấy gì đó như sự ngưỡng vọng trong đôi mắt ông, như thể ông gặp bà ngày đầu.

“Tôi không biết chồng tôi viết gì cho mọi người,” Tsagaglalal đột ngột nói phá vỡ sự im lặng trong nhóm. “Mỗi lá thư đều là duy nhất, phù hợp với DNA và luồng điện của mỗi người.” Bà lão ngồi ở đầu chiếc bàn. Bà tỉ mẩn gọt vỏ táo bằng một một miếng đá đen bọc bạc hình tam giác giống như đầu mũi tên.

Sophie để ý thấy Tsagaglalal sắp xếp vỏ táo xanh thành một hình dạng khác với những con chữ trên tấm đá của cô khi cô nhìn thấy nó lần đầu. Cô nhíu mày: cô đã thấy người khác làm như thế, dù cô không nhớ được là ở đâu và khi nào...và có thể đó là một trí nhớ khác của Bà Phù thủy.

Tsagaglalal chỉ vào những chiếc ghế trống. “Ngồi đi,” bà nói và từng người một ngồi xuống. Nicholas và Perenelle ngồi cạnh nhau, dối diện với Odin và Hel, trong khi Mars và Prometheus ngồi đối diện nhau, Niten và Chim Ưng Đen cũng thế. . Sophie ngồi một mình ở cuối bàn, nhìn trực diện Tsagaglalal.

“Vài người trong đây biết chồng ta,” bà bắt đầu. “Một vài người,” bà nói thêm, nhìn vào Prometheus và Mars, “ông ấy con là bạn thân nhất.” Bà nhìn xuống Odin và Hel. “Và ngoài ra cũng có vài người không bao giờ chung chí hương với ông ấy, nhưng tôi nghĩ cái người cũng kính trọng ông ấy.”

Tất cả các Elder đều gật đầu đồng ý.

“Trước khi Danu Talis sụp đổ, thế giới của chúng ta đã bắt đầu tan ra. Các Elder đã là chủ nhân của trái đất. Không còn chúa Đất, người cổ đại đã tuyệt diệt, còn các Archon thì bị đánh bại. Các giống loài mới, bao gồm có giống người, dù được coi trọng hơn nhưng cũng chỉ là nô lệ, và khi không còn ai để đánh bại nữa, các Elder bắt đầu tàn sát lẫn nhau.”

“Đó là thời kỳ kinh khủng,” Odin rùng mình.

Tsagaglalal nhìn khắp bàn. “Vài người đã ở trên hòn đảo của ta khi nó sụp đổ. Các người biết lúc đó nó thế nào.”

Các Elder gật đầu.

“Còn giờ Ts. John Dee định làm cho điều đó không xảy ra.”

Hel nhìn lên. “Có tệ không?” cô hỏi rồi nhận ra điều cô vừa nói ra dường như chìm lắng. “Nó sẽ để chúng ta tới đâu?”

Tsagaglalal gật đầu. “Thế giới này, và mười ngàn năm hình thành lịch sử sẽ bị xóa sổ. Nhưng, quan trọng hơn, nếu Danu Talish không sụp đổ chính bản thân các Elder háo chiến cũng hủy diệt nó. Và không chỉ là hòn đảo mà là cả hành tinh.”

“Vậy chúng ta cần chặn Dee lại.” Odin lên tiếng. Ông gật đầu với cháu gái. “Nhưng đó là lý do vì sao chúng ta ở đây. CHúng ta tới tiêu diệt Dee.”

“Đó cũng là lý do mà tôi ở đây,” Mars nói.

“Và chúng ta đã biết hắn ở Alcatraz,” Hel nói. “Chúng ta tới đó và kết liễu hắn.”

“Tôi có thể chở mọi người tới,” Chim Ưng Đen nhanh nhẹn đề nghị. “Tôi có thuyền.”

“Cháu cũng đi nữa,” Sophie nói thêm. “Josh ở đó.”

“Không,” Tsagaglalal khẳng định. “Cháu ở lại đây.”

“Không.” Bà lão này – kể cả bà là ai – cũng không thể ngăn Sophie tới Alcataz.

“Nếu cháu muốn gặp lại em trai, cháu phải ở lại cùng ta.”

Prometheus nhoài người vỗ vào tấm ngọc lục bảo ông vẫn giữ trên tay. “Tôi cũng được bảo phải ở lại.”

“Tôi nữa,” Niten nói thêm. Kiếm sĩ nhìn Tsagaglalal. “Bà biết vì sao không?”

Bà lắc đầu.

“Tôi biết,” Perenelle thì thầm. Bà đang cầm tấm ngọc của mình. “Tôi không nhận được lá thư từ quá khứ. Khi tôi nhìn vào, tôi thấy Alcatraz, thấy bóng ma của Juan Manuel de Ayala, người đàn ông đã đặt tên cho hòn đảo và giờ vẫn ở đó để trông coi nó. Ông ta đã giúp tôi trốn thoát khi Dee giam cầm tôi. De Ayala nói với tôi qua tấm bảng, và tôi cần tới đó để chứng kiến.

“Và em nhìn thấy gì?” Nicholas hỏi.

“Dee và Dare, Josh, Machiavelli và Billy the Kid. CÒn có Lotan nữa.”

“Lotan,” Odin khàn khàn nói. “Trưởng thành rồi?”

“Đúng. Nhưng giữa những người bất tử xảy ra mâu thuẫn,” Perenelle thủng thẳng nói tiếp. “Tôi không nghe được chuyện gì, tôi chỉ thấy những hình ảnh, nhưng có vẻ Billy the Kid và Machiavelli không muốn con Lotan vào trong thành phố. Có cãi vã và Dare đã làm cả hai bất tỉnh.”

“Còn Lotan?” Odin hỏi. “Ta đã thấy công trình của nó rồi. Đó là tạo vật khủng khiếp.”

“Dee cho nào xuống biển. Nó đang tiến vào thành phố ngay lúc này.” Bà quay sang Prometheus và Niten. “Đó là lý do hai người ở lại. Hai người phải chống lại con quái vật và bảo vệ thành phố. Sinh vật này đang tiến về Embarrcadero. Nó sẽ tới bờ biển trong một tiếng nữa.”

“Lấy xe của ta,” Tsagaglalal lập tức nói. “Đậu trước nhà đó.” Bà đặt chìa khóa lên bàn, Niten cầm lên và nhanh chóng chạy ra ngoài khi Nicholas đứng dậy.

“Chúng tôi sẽ đi cùng cậu,” ông gọi người đàn ông còn Perenelle gật đầu.

Đột nhiên mọi người đều hoạt động. Prometheus đứng lên, nhoài người hôn má Tsagaglalal. “GIống như hồi xưa nhỉ?”

Bà đặt tay lên mặt ông. “Cẩn thận nhé,” bà thì thầm.

Mars đi vòng qua bàn và ôm lấy kẻ thù cũ. Luồng điện của họ nổ tí tách, trong chốc lát, hình ảnh hai chiến binh mặc giáp đỏ hiện ra. “Chiến đấu và sống sót đó,” Mars nói. “Và khi mọi chuyện kết thúc, chúng ta sẽ đi du ngoạn. “Cũng như ngày xưa.”

“Như ngày xưa.” Prometheus bóp mạnh vai vị Elder. “Chiến đấu và sống sót.”

“Tôi đi lấy chiếc jeep đây,” Chim Ưng Đen nói. Anh ta đi ra, miệng huýt sao không theo điệu gì.

“Đợi đã,” Sophie nói. “Pernelle, còn Josh thì sao? Em trai cháu thì sao?”

Mọi người nhìn Nữ Phù thủy, còn Sophie đột nhiên hiểu ý nghĩa biểu cảm cô đã nhìn thấy lúc trước trong đôi mắt bà. “Cậu ta lại chọn Dee và Dare. Sophie, chúng ta thực sự mất em cháu rồi.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx