sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Ảo thuật gia - Chương 51 - 52 - 53

CHƯƠNG 51

Dịch: Nguyễn Hà Ly nguyen_ly Làm prc: Vanlydocnhan

Prometheus chỉ về phía ngọn tháp pha lê trước mặt. “Chúng ta sẽ tới đó.”

Palamedes quay người nhìn chiếc vimana đang bám đuôi họ. Thuyền địch đã cẩn trọng hơn sau khi chúng mất ba chiếc vì những con megalodon. Chúng đi chậm lại, rõ ràng là muốn theo đuôi chiếc Rukma tới đích đến.

“Tháp đang bị tấn công,” Scathach nói, cô nhoài người ra khỏi chỗ ngồi để nhìn cho rõ hơn.

Một chiếc vimana Rukma lớn hơn đang gầm rú bên trên ngọn tháp. Những sợi dây dài được dòng xuống một mái nhà gần nóc tòa tháp, nơi một chiến binh mặc giáp cầm kiếm và rìu đứng canh trước cửa chống lại những con anpu đang rú lên, chống chả với ông ta bằng những cây giáo răng cưa và những cây kiếm cong nguy hiểm chết người. Ít nhất mười anpu nằm ngổn ngang quanh ông ta. Chỉ bằng một nhát kiếm, ông đã đẩy lùi một con nữa rơi khỏi nóc nhà xuống biển. Trong khi vũ khí của ông đen đi vì máu anpu, chiếc giáp xám của ông bị vỡ mẻ nhiều chỗ và đỏ lên vì máu đỏ. Một con anpu xuất hiện ở cửa chiếc Rukma bắn tonbogiri vào chiến binh. Ông lùi lại khiến quả bóng kim loại xẹt ra những tia lửa xanh khi chạm vào bức tường pha lê. Mặt đất xung quanh người chiến binh rải rác những vệt trắng.

“Đó mới là chiến binh chứ,” Palamedes ngưỡng mộ thốt lên.

“Không ai giỏi hơn,” Prometheus hưởng ứng. “Cố lên ông bạn già,” ông nói nhỏ, “chúng tôi tới đây.”

Một con anpu to lớn với một thanh kiếm cong khổng lồ chém xả vào người chiến binh mặc giáp xám, đập vào đầu ông, làm bay mũ giáp ông xoay tròn trong không trung.

Mất một lúc những người bất tử trong chiếc Rukma mới nhận ra ông. Họ chỉ biết ông như một lão già rách rưới, điên loạn. Nhưng lúc này ông ở đây cùng hào quang của đời ông – đó là Nhà vua Gilgamesh, đang cười vang, răng nhe ra và đẫm máu khi chiến đấu lại những kẻ thù xấu xí. Nhiều con anpu hơn nhảy xuống từ chiếc Rukma.

Scathach đẩy ghế đứng dậy. “Cho chúng tôi xuống đó!”

“Tôi đang cố hết sức đây,” Prometheus lầm bầm.

Đừng sau ông chiếc vimana đã tới rất gần.

“Ông hạ thấp xuống và cháu sẽ nhảy xuống,” Bóng Tối nói. Cô lôi hai thanh đoản kiếm sau lưng ra.

“Không,” Hiệp sĩ Sacaren nói. Ông chỉ vào chiếc Rukma đang gầm rú kia. “Nhảy lên nóc nó. Chúng ta sẽ đi xuống bằng dây.”

Shakespeare không ngăn nổi do dự mà nói. “Tôi không phải chiến binh,” ông nói với Prometheus. “Nhưng ông là chiến binh. Hãy chỉ cho tôi biết tôi phải làm gì, và tôi sẽ cố gắng điều khiển chiếc tàu này.”

Prometheus đưa chiếc Rukma lên trên chiếc vimana đang gào thét trên đỉnh tháp. Trước khi ông đưa nó vào vị trí chính xác, Scathach đã mở cửa nhảy xuống chiếc phi thuyền kia. Cô hạ cánh nặng nề và lăn tròn trên chân. Con anpu bắn tỉa ngửng đầu lên, không biết tiếng động gì vừa đến. Ngay lúc đó Scathach đã cắt cổ nó ném xác ra ngoài phi thuyền. Nó rơi tòm xuống biển.

“Mình đoán không phải con nào cũng câm cả,” cô lẩm bẩm.

Cô nắm lấy một sợi dây thừng đang đung đưa, cuộn tay và chân vào nó và trượt xuống nóc nhà, hạ cánh vào giữa những con anpu đang hoảng loạn.

“Ta là Scathach!” cô hét lớn. Lưỡi gươm của cô vung lên chớp nhoáng hạ gục con anpu đằng trước. “Ta được gọi với tên Người Giết Quỷ và Người Tạo lập vua.” Ba con anpu đồng thời tấn công. Cô lùi lại, chém một con, đẩy tên còn lại vào lưỡi dao tên thứ ba, khiến nó bay ra rìa nóc nhà. Nó loạng choạng đứng dậy, mất đà và rơi xuống biển. “”Ta là Nữ Chiến Binh và là Bóng Tối.” Cô cả tay và chân để chiên đấu, lưỡi kiếm mở rộng hơn tầm với của tay cô. “Hôm nay, ta sẽ thêm cái tên Kẻ Diệt Anpu vào danh sách.”

Những con anpu sợ hãi lùi lại, để lại Scathach đứng cạnh Gilgamesh. “Rất vui được gặp lại ông, ông bạn cũ ạ. Trông ông tuyệt lắm.”

Người chiến binh ngơ ngác nhìn cô. “Tôi biết cô không?”

Một đợt anpu khác tấn công, tiếng thét của chúng thật kinh khủng.

“Không cho chúng vào trong.” Gilgamesh nói. Ông gầm gừ trong họng khi lưỡi kiếm cong kopesh chém vào giáp ngực của ông. “Abraham đang hoàn thành Cuốn Sách.”

Lưỡi kiếm của Scathach sẻ một thanh kopesh khác ra làm đôi và chém đứt đầu con anpu cầm kiếm. Con anpu thét lên và ngã vật xuống.

“Cô tới đây một mình à?” Gilgamesh hỏi.

Đúng lúc đó bốn người khác từ trên dây nhảy xuống tham chiến.

Nữ chiến binh cười. “Tôi có mang theo vài người bạn.”

Prometheus bắt lấy hai con anpu bằng hai tay và ném chúng xuống nóc nhà trong khi lưỡi kiếm nhanh như chớp của Joan đánh bay một con khác ra rìa. Saint-Germain dùng hai con dao găm dài, cùng tốc độ và sự nhanh nhẹn khiến không ai có thể chống trả nổi đòn tấn công của anh. Prometheus sử dụng nắm đấm như búa tạ mở đường tới chỗ Gilgamesh.

“Bạn tôi,” Prometheus hỏi. “anh có bị thương không?”

“Như gãi ngứa ấy mà.”

Scathach ném bay một con nữa ra rìa. “Chúng ta hãy đi ra khỏi đây và –“ cô bắt đầu, nhưng Prometheus nắm lấy cô và ném cô xuống sàn – ba quả tonbogori bay sượt qua đầu cô. “ – vào trong,” cô nói nốt.

Khi những quả tonbogiri kêu vào chém loạn xạ vào xung quanh họ, họ lục tục rút vào trong tháp.

Một người phụ nữ trẻ đẹp trong bộ giáp gốm trắng cầm hai thanh kiếm kopesh đối mặt với họ. Bà đang trong tư thế tham chiến khi nhìn thấy những người lạ bước vào cửa. Bà chỉ thả lỏng khi Prometheus và Gilgamesh lùi vào.

“Để tôi giới thiệu mọi người với chị gái tôi, Tsagaglalal,” Gilgamesh tự hào nói. “Nếu anpu nào vượt qua tôi, chị ấy sẽ là hàng phòng thủ cuối cùng cho Abraham.”

“Tôi biết ông sẽ tới, Prometheus,” người phụ nữ trẻ với đôi mắt xám to tròn nói. Bà đặt tay lên má ông. “Tôi mừng là ông an toàn,” bà thì thầm.

“Xin lỗi vì tôi tới trễ,” Ông chỉ vào cửa trong. “Ông ấy sắp xong chưa?”

“Ông ấy đang viết nốt mấy dòng cuối,” Tsagaglalal nói.

Scathach liều lĩnh nhìn trộm ra ngoài. “Shakespeare đang là mục tiêu dễ dàng đó.”

Trong khi họ đang bận chiến đấu với lũ anpu, chiếc vimanan theo đuôi đã tiến lại gần. Chiếc Rukma, dưới sự điều khiển của Shakespeare đang bị bắn liên tục. Họ có thể thấy những lỗ đạn trên vỏ tàu. Trong lúc họ đang quan sát, một tiếng nổ lớn vang lên và khói đen bắt đầu bốc lên từ cánh trái phi thuyền, làm phi thuyền nghiêng một góc lớn.

Palamedes định lao ra ngoài. “Chúng ta phải ...” ông bắt đầu, nhưng Prometheus và Saint-Germain lôi ông lại khi những quả tonbogiri găm vào khung cửa nơi ông vừa đứng một lúc trước, xé toang nó ra thành từng mảnh vụn.

Đột nhiên Shakespeare xuất hiện ở nóc phi thuyền. Vì những quả bóng tonbogiri đã cắt phi thuyền ra nhiều mảnh nên ông phải nhảy sang bên cánh trái đang bị chao đi. Sau đó ông dang tay và nhảy thẳng xuống chiếc Rukma bên dưới. Ông chui vào nóc chiếc vimana đó và lại xuất hiện sau đó ít phút, tay đang giữ lấy tên anpu bắn tỉa.

“Ông ấy chưa bao giờ dùng súng,” Palamedes nói. “Ông ấy ghét vũ khí.”

Khi Palamedes nói, cả nhóm nhìn thấy Shakespeare đặt khẩu tonbogiri lên vai bắn ba phát.

Hai chiếc vinama bị bắn xoay tròn do mất kiểm soát và đâm vào hai chiếc khác. Bốn chiếc phi thuyền đang bừng bừng cháy lao thẳng xuống nước.

“Nhưng tôi luôn phải ngạc nhiên vì ông ấy,” Palamedes nói thêm

Shakespeare bắn lẫn nữa rồi lần nữa hạ gục thêm hai chiếc vimana khác. Một chiếc đâm vào một bên tòa tháp pha lên khiến cả tòa nhà rung lên như chuông.

Nhưng càng lúc càng nhiều vimana xuất hiện, với những chiếc chiến thuyền Rukma lớn hơn dẫn đầu.

“Chúng được trang bị vũ khí,” Prometheus nói. “Chúng sẽ bắn bay ông ấy và sau đó quay sang ngắm bắn chúng ta.”

“Chúng ta có thể chạy tới nắm lấy dây dù – leo vào trong chiếc vimana kia và bỏ đi..” Scathach nói.

“Chúng sẽ bắn chúng ta khi đang leo lên. Ngoài ra,” ông nói thêm. “Abraham không leo dây được.”

Saint- Germain liều lĩnh nhìn ra ngoài. Shakespeare đã giết chết tên bắn tỉa. “Tôi nghĩ chúng ta có thêm rắc rối rồi.”

Họ đứng ngoài cửa và nhìn lên bầu trời tối đen. Một chiếc vimana khác vừa tới, một chiếc bằng pha lê mỏng manh nhưng sáng láng và mới tinh. Ánh trời chiều phủ lên bề mặt nó lớp sơn vàng ấm áp, khiến mặt còn lại hầu như trong suốt.

“Kẻ mới đến là ai nhỉ? Tổng chỉ huy à?” Scathach hỏi.

Prometheus nhíu mày. “Tôi chưa từng thấy thứ gì thế này – chỉ có thành viên Hoàng Gia – có thể là Aten hoặc Isis – mới có thể có thứ này. Aten sẽ không làm thế - ông ấy sẽ không chống đối với Abraham. Nhưng anpu là tay sai của Anubis, và con vật đầu chó đó rất ngoan ngoãn nghe lời mẹ ông ta. Ông ta sẽ làm điều gì mẹ hắn bảo. Dù người này là ai” – ông lắc đầu – “cũng không mang lại tin tức tốt đẹp gì.”

Hàng loạt những đốm nhỏ nhấp nháy trên khung chiếc phi thuyền pha lê, và hàng tá những vimana, bao gồm cả một chiếc Rukma, nổ tung.

“Cũng có thể tôi nói sai.” Prometheus thừa nhận.

Chiếc vimana pha lê lượn qua và chỉ trong giây phút đó, họ nhận ra ai đang điều khiển phi thuyền. Marethyu đang vẫy cái móc câu như thể chào mừng trước khi đâm thẳng vào trung tâm hạm đội vimana. Gần như ngay lập tức mười hai chiếc vimana phát nổ còn hạm đội trở nên rối loạn. Những chiếc vimana đâm cả vào nhau trong khi tìm đường tháo chạy. Có những chiếc định dùng hỏa lực chống trả chiếc vimana pha lê, nhưng nó quá nhanh khiến chúng chỉ bắn vào quân mình.

Marethyu lượn hai vòng nữa, nhắm vào chiếc vimana Rukma và chiếc phi thuyền hình thoi. Chúng trở thành hai khối cầu lửa lao xuống biển.

Khi hạm đội vimana tan tàn quân chỉ còn lại một nửa. Những chiếc lớn không còn. Trên tòa tháp pha lê và vách đá ngổn ngang vỏ kim loại và mẩu vụn đen sì.

Marethyu hạ cánh xuống nóc nhà. Ông ngồi bên trong, không nhúc nhích.

Scathach là người đầu tiên bước ra. Cô bước qua những mảnh kim loại và gốm từ chiếc Rukma bị bắn hạ. Khi cô tới chiếc đĩa bay pha lên, cô nhìn vào trong, rồi gật đầu quay đi. Cô đã từng thấy Marethyu ngồi đó, tay phải che mắt, vai run lên, và cô biết ông đang khóc cho những mất mát ông gây ra. Cô biết điều đó là cần thiết, và cô cũng không biết ông đã cứu mạng họ. Nhưng trong giây phút đó, khi nhìn thấy ông khóc cho những gì ông gây ra, cô còn tin ông hơn cả trước kia. Cô biết dù ông là cái gì – là ai – ông cũng không mất đi nhân tính.

CHƯƠNG 52

Dịch: Nguyễn Hà Ly nguyen_ly Làm prc: Vanlydocnhan

Chim Ưng Đen cho thuyền tới gần bến tàu và ném dây buộc neo rất điệu nghệ. Ông hất hàm về phía chiếc thuyền máy đắt tiền Dee và Josh dùng để tới đảo. Nó bị tuột dây chão và có nguy cơ trôi ra biển. “Ừm, ít nhất chúng ta biết họ còn ở đây.”

Mars nhảy khỏi thuyền và giơ tay ra cho Hel. Cô chần chừ như thể ngạc nhiên rồi nắm lấy tay ông. “Cám ơn,” cô rì rầm nói.

Odin bước lên bến thuyền và nhìn lại người bất tử. “Anh có đi với chúng tôi không?”

Chim Ưng Đen cười lớn. “Ông điên à, ông nghĩ tôi là ai? Một người bất tử và ba Elder đi vào sào huyệt của lũ quái vật. Tôi thừa biết ai sẽ không quay về.”

Mars vặn cổ cho đỡ mỏi. “Có lẽ anh ta đúng – anh ta chỉ làm vướng chân chúng ta thôi.”

“Tôi sẽ ở đây,” Chim Ưng Đen nói. “để nếu các ông la hét từ đằng kia, tôi có thể tiếp ứng chở các ông trốn thoát.”

Đến Hel cũng cười lớn. “Chúng tôi không vừa hét vừa chạy tới chỗ anh đâu.”

“Tùy bà thôi. Nhưng tôi sẽ ở đây. Có thể là trong một lúc.” Anh nói và nhe răng cười.

“Tôi cứ nghĩ cậu muốn cứu anh bạn Billy,” Mars nói.

Chim Ưng Đen lại cười. “Tin tôi đi, Billy không bao giờ cần người khác cứu. Thường thì người khác sẽ cần cậu ấy cứu.”

CHƯƠNG 53

Dịch: Nguyễn Hà Ly nguyen_ly Làm prc: Vanlydocnhan

Ts. John Dee đứng ở giữa nhà giam và gầm lên vì giận dữ. Đằng sau hắn, con nhân sư tả tơi và bẩn thỉu nhìn hắn chán ghét.

Virginia Dare và Josh chạy vào tòa nhà. Dee quay lại chào đón họ, gương mặt nhăn lại vì giận dữ. “Vô dụng!” hắn hét lên. “Vô dung, vô dụng, vô dụng!” Hắn xé tan giấy và quăng lên trời. Nó rơi xuống như hoa giấy.

“Cái gì vô dụng?” Virginia nói, cố giữ giọng bình tĩnh, mắt nhìn thẳng vào con nhân sư. Sinh vật thè lưỡi ra với Dare, cô đang nắm cây sáo trong tay. Lưỡi nó thụt vào.

Josh cầm lấy hai mảnh giấy và ghép lại. “Hình như chúng có xuất xứ từ các hầm mộ Ai Cập.” Cậu lật tờ giấy lại. “Trông nó quen lắm. Tôi nghĩ bố tôi có những tấm hình những thứ giống thế này trên tường phòng nghiên cứu.”

“Cái này là trong lăng mộ của vua Unas đã trị vì Ai Cập hơn bốn ngàn năm trước,” Machiavelli nói vọng ra trong xà lim ngay sau lưng Dee. “Chúng từng được gọi Văn Bản Kim Tự Tháp, nhưng giờ chúng ta gọi chúng là...”

“Tử Thư,” Josh nói nốt. “Bố tôi có những bức hình. Đây là cách ông sẽ đánh thức những con quái vật kia à?”

Machiavelli đang tóm lấy thanh xà lim. Ông cười nhưng không nói gì.

Virginia đứng trước Dee và nhìn thẳng vào mắt hắn, hòng mong hắn bình tĩnh. “Vậy là anh định dùng những tờ giấy này để đánh thức lũ quái vật. Nói cho em xem chuyện gì.”

Dee mở bung xà lim gần nhất. Nó rỗng không. Virginia tiến tới gần hơn và thấy một đống bui trắng trong góc.

“Anh còn không biết trong đó là gì – có thể là một con quái vật có cánh nào đó. Anh nghĩ là dơi quỷ khổng lồ. Anh niệm thần chú, những con quái vật mở mắt và ngay lập tức tan thành bụi.”

“Có thể anh niệm sai?” Virginia gợi ý. Cô lôi mẩu giấy trong tay Josh ra. “Ý em là, trông có vẻ khó.”

“Anh đọc trôi chảy,” Dee quát.

“Đúng đó,” Machivelli nói. “Tôi sẽ nói thế này về ông ta nhé. Ngữ điệu tốt dù không được bằng tôi.”

Dee quay lại xà lim giam Machiavelli. “Nói cho tôi xem tôi sai ở đâu.”

Machiavelli có vẻ đang cân nhắc rồi lắc đầu. “Tôi không nghĩ ông sai.”

Dee chỉ tay về con nhân sư. “Ngay lúc này nó đang hấp thu nguồn điện của ông, để chắc chắn ông không dùng thần chú nào chống lại tôi. Nhưng nó cũng vui lòng được thịt ông đấy. Ông tin không?” hắn nói và nhìn vào khuôn mặt phụ nữ của sinh vật.

“Ôi, tôi thích gã người Ý lắm,” nó khàn khàn nói. Nó bước xa đi và cho đầu vào trong xà lim đối diện. “Cho tôi tên này,” nó nói, hất hàm về phía Billy the Kid. “Hắn sẽ là bữa ăn nhẹ ngon lành.” Cái lưỡi đen sì của nó thò ra ngoài không khí trước mặt kẻ ngoài vòng pháp luật. Anh ta tóm lấy lưỡi nó, lôi ra và để nó bắn lại như một sợi dây thun. Nó hét lên, ho hắng và kêu oai oái cùng một lúc.

Billy cười. “Mụ mà dám làm thế tôi bóp cổ mụ cho mụ chết chung.”

“Cậu không có vũ khí trong tay thì khó mà hạ tôi lắm,” con nhân sư hạ giọng nói, lưỡi lại thò ra thụt vào.

“Tôi không nói cho ông biết đâu.”

Dee nhìn Machiavelli. “Nói đi,” hắn nhắc lại. “hoặc không tôi sẽ cho anh bạn Mỹ của ông làm mồi cho quái vật đó,”

“Đừng nói,” Billy hét.

“Lần này tôi đồng ý với Billy. Tôi không nói gì đâu.”

Pháp sư nhìn hai bên xà lim. Rồi hắn nhìn Machiavelli. “Ông làm sao thế? Ông là một trong những đặc vụ tốt nhất của các Elder Bóng Tối cơ mà. Đã từng có lúc ông khiến tôi cảm thấy tôi như một tay mơ.”

“John à, ông luôn là tay mơ thôi.” Machiavelli mỉm cười. “Vì sao à, ông hãy nhìn đống hỗn độn của ông đi.”

“Hỗn độn à? Cái nào cơ? Tôi không trong đống hỗn loạn.” Đôi mắt Dee bắt đầu nhảy múa điên loạn và hắn cười gằn lên. “Ông không biết tôi có kế hoạch gì đâu. Tôi không hề khoa trương, tôi sẽ làm bá chủ.”

“Sự ngu ngốc của ông sẽ làm ông thất bại thôi John,” Machiavelli nói. Ông quay lưng với cửa xà lim và nằm xuống chiếc giường hẹp.

“Tôi sẽ giết chết tên giặc cỏ kia,” Dee đột ngột nói. “Tôi sẽ cho hắn làm món ăn cho con nhân sư.”

Machiavelli vẫn nằm trên giường và nhìn lên trần nhà.

“Ông muốn tôi làm thế không?” Dee hét vào mặt Machiavelli. “Ông muốn tôi giết Billy the Kid không?” Hắn ép người vào xà lim và nhìn Machiavelli. “Sao nào! Cơ hội cuối để cứu anh bạn mới đó?”

“Tôi có thể cứu Billy và để hàng ngàn người chết, hoặc tôi có thể để Billy chết và hàng ngàn người sống,” người Ý bình thản trả lời. “Anh nghĩ tôi nên làm sao hả Billy?” ông nói với sang.

Billy bước tới trước thanh xà lim. “Khi tôi đi học – tôi cũng đi học một thời gian – người ta dạy tôi một câu khiến tôi nhớ mãi. ‘thà một người chết cho nhân dân còn hơn để toàn đất nước bị diệt vong.’”

Niccolo Machiavelli gật đầu. “Tôi thích câu đó. Đúng, tôi rất thích câu đó.” Rồi ông quay sang nhìn Dee. “Ông có câu trả lời rồi đó.”

Dee quay lại nhìn con nhân sư. “Của bà đó.”

Chiếc lưỡi đen dài của sinh vật thò ra ngoài quấn quanh cổ Billy, kéo anh ta sát vào thanh xà lim. “Bữa trưa,” con nhân sư nghiến răng nói.

Một nốt nhạc vang lên trong nhà giam và con nhân sư ngã gục xuống sàn. “Không,” Virginia thốt lên.

Billy bật lại vào xà lim, cả hai tay nắm lấy cổ. Giờ trên cổ anh có một vòng tròn đỏ xung quanh. Anh thở hổn hển.

Dee không nói nổi vì tức giận. Mồm hắn mở ra và đóng lại nhưng chỉ có tiếng rít phát ra.

“John, hãy nghĩ phải quấy đi,” Virginia nói. “Em biết Billy lâu rồi và chúng em đã có những chuyến phiêu lưu kỳ thú với nhau. Cậu ấy gần gũi với em như một người bạn. Khi anh ta chết, chỉ là vấn đề thời gian thôi, vì anh ta ngốc lắm,” cô nói thêm và liếc nhìn người Mỹ bất tử. “đây là vấn đề đạo đức. Em không muốn cậu ta làm mồi cho thứ đó.”

“Cám ơn,” Billy khùng khục nói.

“Không có gì. Và cậu nợ tôi đó.”

“Tôi sẽ nhớ.”

Virginia quay sang nhìn Dee. “Tôi sẽ thỏa thuận với anh.”

“Vì cái gì?” hắn hỏi.

“Vì mạng sống của Billy,” cô đều đều nói.

“Em quên em đang thỏa thuận với ai không?” Dee gầm ghè.

“Anh có quên không?” cô nhỏ nhẹ hỏi.

Ts.Dee hít một hơi vì rùng mình. Hắn lùi một bước, đâm vào con nhân sư đang ngồi một cách khó khăn trên sàn nhà. Mùi xạ bao lấy hắn. “Một thỏa thuận à...” hắn ho.

“Một thỏa thuận.”

“Em cho anh cái gì?”

Virginia xoay cây sáo trên tay, sự chuyển động đó tạo nên những âm thanh nổi lên trong không khí.

Đột nhiên nó lan vào tất cả các xà lim.

Dee đứng nguyên tai chỗ. Hắn láo liên nhìn khắp các xà lim. Tất cả các sinh vật đều tỉnh giấc. “Em có thể làm thế à? Em có thể đánh thức chúng ư?”

“Tất nhiên. Thường thì em sẽ cho chúng ngủ. Nhưng với cùng một bài hát, đảo ngược lại, em sẽ đánh thức được chúng. Rõ ràng không có gì hơn được câu thần chú Somnus.”

Josh đi xa Virginia và liếc nhìn xà lim gần nhất. Một thứ gì đó có lông mao, lông vũ và vảy ngửng đầu lên. Cậu nhìn thấy nó rùng mình.

“Virginia,” Billy vội vàng nói. “Đừng làm thế.”

“Im đi, Billy.”

“hãy nghĩ tới những người ở San Francisco.”

“Tôi không biết ai ở San Francisco,” Virginia trả lời. “ờ thì thực ra là có, nhưng tôi không thích họ. Nhưng tôi thích cậu, Billy ạ và tôi không muốn cậu làm bữa trưa cho một thứ quái vật sư tử rách nát.”

“Một con nhân sư,” Machiavelli sửa lại. Ông lại đang đứng trước xà lim. “Cô Dare,” người Ý cẩn trọng nói. “Tôi tán thành cái cô muốn làm cho bạn cô. Nhưng tôi mong cô nghĩ tới những điều lớn hơn.”

“Ồ nhưng ông sai rồi, người Ý ạ.” Dee đáp trả. “Virginia đang nghĩ tới điều lớn hơn. Đúng không em yêu?”

Virginia mỉm cười. “Tiến sĩ hứa cho tôi cả thế giới.” Cô bình tĩnh nói. “Đúng hơn là ông ấy hứa cho tôi mọi thế giới.”

Và rồi cô đặt cây sáo lên môi và mùi cây xô thơm cùng âm thanh êm dịu, tinh tế vang dội trong bốn bức tường.

Josh thấy Clarent rung lên theo điệu nhạc. Và sau đó thanh Durendal ở sau lưng cậu cũng đập như một con tim.

Josh cảm thấy đói vô cùng, kèm theo đó là một cơn giận dữ tột cùng bừng cháy trong cậu. Nó chạy trong khắp người cậu tới khi màn sương mù đỏ bao lấy mắt cậu. Cậu đang nhìn thế giới qua một màn hình đỏ thẫm. Luồng điện của cậu lóe lên, màu vàng pha lẫn màu máu. Những tia lửa đập vào các thanh xà lim, nổ lách tách cùng nhịp điệu với tiếng nhạc.

Và rồi tất cả các sinh vật bừng tỉnh.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx