sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Yêu nữ - Chương 01 - 02

CHƯƠNG MỘT

Tấm gương pha lê ấy đã cổ xưa lắm rồi.

Còn cổ xưa hơn cả loài người, lùi về tận thời các Elder, các Quan chấp chính, và thậm chí từ thời Người cổ đại, giống loài đã xuất hiện trước hết thảy. Đây là một món đồ tạo tác của Thần Đất, trôi dạt khi Đảo Danu Talis bị bóc tách khỏi đáy biển thời nguyên sơ.

Suốt nhiều thiên niên kỉ, tấm gương vẫn treo trên tường trong một gian phòng phụ ở Cung điện Thái Dương trên Danu Talis. Nhiều thế hệ Elder Vĩ đại, rồi đến các Elder xuất hiện tiếp sau họ đã cố giải mã mảnh pha lê nhỏ hình chữ nhật lồng trong khung đen giản dị không phải bằng gỗ, không phải bằng kim loại, cũng không phải bằng đá. Dẫu có tất cả vẻ ngoài của một tấm gương, nhưng nó không hề là một tấm kính phản chiếu thật sự: bề mặt của nó chỉ cho thấy những bóng mờ, dù những người săm soi nhìn sát vào đó đã tuyên bố rằng họ thoáng nhìn thấy khung xương sọ của mình bên dưới lớp thịt, thoáng thấy dấu vết của xương bên dưới lớp da. Thi thoảng - không thường xuyên lắm - vài người còn tuyên bố họ thoáng bắt gặp những phong cảnh xa xăm, đỉnh băng giá nơi địa cực, dải sa mạc dài hay cánh rừng mù mịt.

Tại những thời điểm nhất định trong năm - vào ngày thu phân hoặc hạ chí - và suốt quá trình nhật và nguyệt thực, tấm kính sẽ rung rung cho thấy cảnh tượng của thời gian, không gian vượt quá tầm nhận thức và hiểu biết, các thế giới lạ lẫm toàn kim loại và chất ki-tin, những nơi không hề có sao trên bầu trời, còn mặt trời thì đen đúa bất động lơ lửng giữa thinh không. Nhiều thế hệ các học giả đã dùng cả đời ra sức giải thích các cảnh tượng đó, song ngay cả Pháp sư Abraham huyền thoại cũng không thể giải đoán được những bí ẩn.

Rồi một ngày nọ, khi Elder Quetzalcoatl giơ tay vuốt tấm gương, chợt để cạnh bàn tay trên gờ khung. Lão cảm thấy một cơn ngứa ngáy và giật tay về khi phát hiện đã tự làm mình bị thương. Một giọt máu rơi bắn tóe lên mặt pha lê và bỗng nhiên mặt kính rõ ràng ràng, mặt phẳng rập rờn bên dưới từng sợi máu loắn xoắn sủi xì xì. Trong khoảnh khắc ấy, Quelzalcoatl đã nhìn thấy những điều kì diệu:

... Đảo Danu Talis nằm giữa đế chế mênh mông trải dài không dứt khắp quả địa cầu...

... Đảo Danu Talis bùng cháy và bị thiêu rụi, bị xé nát từng mảnh do động đất, đường phố rộng lớn và những tòa cao ốc đồ sộ bị biển cả nuốt chửng...

... Đảo Danu Talis chợt hiện ra bên dưới màng nước đá, những con cá voi mũi nhọn khổng lồ trôi dạt qua thành phố bị chôn vùi...

... Danu Talis đang mọc lên thuần khiết và rực vàng ánh kim ngay giữa vùng sa mạc vô tận...

Ngày hôm ấy, Elder đã đánh cắp tấm gương và không bao giờ trả lại nữa.

Lúc này, dáng mảnh mai và râu bạc trắng, Quelzalcoatl trải tấm vải nhung màu xanh lơ lên một chiếc bàn gỗ bằng phẳng. Lão vuốt thẳng tấm vải bằng bàn tay móng đen đủi, nhặt ra những cọng chỉ và bụi đất. Rồi lão đặt cái khung màu đen hình chữ nhật của tấm gương vào giữa mảnh vải, lấy viền áo sơ-mi trắng bằng vải lanh của mình nhẹ nhàng lau sạch mặt gương. Tấm kính không phản chiếu gương mặt có chiếc mũi khoằm của lão: một làn khói xám uốn éo bốc lên khỏi mặt phẳng bóng láng.

Quetzalcoatl chồm người qua mặt kính, từ tay áo sơ-mi lão rút ra một cây đinh ghim, đâm đầu kim vào phần thịt dày nơi ngón tay cái. “Bằng cách chích vào hai ngón tay cái của tôi...” lão thì thầm bằng ngôn ngữ cổ Toltec. Một giọt máu đỏ hồng chầm chậm đọng lại trên lớp da thịt láng mướt của lão, “... một điều đồi bại xảy ra.” Chìa bàn tay ra trên mặt kính, lão để cho giọt máu bắn tóe lên tấm gương. Ngay lập tức, bề mặt kia run rẩy và tỏa sáng lung linh, lớp pha lê cổ xưa chạy một vầng cầu vồng với màu sắc loang loáng như có dầu. Làn khói đỏ bốc lên khỏi mặt kính, rồi những màu sắc kia lắng lại thành hình ảnh.

Nhiều thiên niên kỉ thử nghiệm và biết bao nhiêu là máu - rất ít trong số đó là của lão - đã dạy cho Elder này biết làm thế nào để kiểm soát những hình ảnh trên mặt pha lê. Lão đã nuôi dưỡng nó bằng quá nhiều máu đến nỗi dần tin rằng cách nào đó nó có tri giác và có sự sống. Chăm chăm nhìn vào mặt kính, lão lẩm bẩm, “Hãy đưa ta đến San Francisco.”

Tấm gương nhòe đi, rồi được tráng một lớp ánh sáng trắng và xám, bất thình lình Quetzalcoatl thấy mình đang lơ lửng cao tít bên trên thành phố, nhìn xuống vịnh.

“Tại sao không phải là đang cháy?” lão ngạc nhiên thốt ra tiếng. “Tại sao không có con quỷ nào trên đường phố cả?” Lão đã cho phép giống người bất tử Machiavelli và Billy the Kid trở lại San Francisco để thả các tạo vật trên Đảo Alcatraz vào thành phố kia mà. Chẳng lẽ chúng đã không hoàn thành nhiệm vụ? Hay lão đến sớm quá chăng?

Hình ảnh trong tấm pha lê chuyển đổi một lần nữa rồi ổn định lại trên dải hẹp Alcatraz, Quetzalcoatl nhận ra một đường chuyển động trong làn nước. Một hình thù di chuyển ngang qua vịnh, đang hướng về phía thành phố, bỏ lại sau lưng bóng dáng mờ mờ của Alcatraz. Quetzalcoatl xoa hai bàn tay vào nhau. Không, lão không đến quá trễ: lão có mặt đúng thời điểm để chứng kiến một chút hỗn loạn nho nhỏ. Đã lâu lắm rồi kể từ khi được nhìn thấy một thành phố bị tàn phá, và lão thật sự yêu thích cảnh tượng ấy.

Màu sắc hình ảnh chợt lập lòe rồi nhạt dần. Elder chích cây đinh ghim vào ngón tay mình một lần, rồi một lần nữa, nhỏ thêm giọt máu tươi của lão lên mặt kính, cho nó ăn. Tấm gương lại nhấp nháy sống dậy, hình ảnh thành phố định hình trở lại, ba chiều rõ ràng. Quetzalcoatl tập trung, hình ảnh xoay xuống phía dưới, kéo lão đến sóng nước bạc đầu bập bềnh. Có sinh vật lẩn lút bên dưới những con sóng, thứ gì đó khổng lồ và ngoằn ngoèo uốn lượn: rắn biển. Elder nheo mắt. Thật khó để nhìn rõ từng chi tiết, nhưng dường như thể sinh vật ấy có nhiều hơn một cái đầu. Lão gật gù tán thành, lão thích điều đó. Ra trò đấy. Thật chí lí khi sai sinh vật biển vào thành phố trước tiên. Lão mỉm cười nhe hàm răng tàn ác, tưởng tượng lúc con quỷ sứ kia nổi cơn thịnh nộ khắp đường phố.

Quetzalcoatl chăm chú nhìn con rắn biển quét ngang qua vịnh và uốn lượn về phía một cầu tàu nhô ra biển. Lão cau mày rồi gật gù như thấu hiểu. Nó sẽ trườn lên bờ biển ở Embarcadero. Xuất sắc: nhiều du khách, tha hồ có nhiều người biết đến.

Ánh sáng trên biển biến đổi. Lão phát hiện ra ánh lung linh mờ mờ yếu ớt của một vệt dầu màu đỏ và xanh lơ trên mặt nước, ngay lập tức nhận ra rằng con rắn biển đang hướng thẳng tới đó.

Bất giác, Quetzalcoatl chìm sâu vào yên lặng. Đầu lão chúi xuống mặt kính, cái mũi khoằm gần như chạm vào bề mặt ấy. Bây giờ lão có thể ngửi thấy cả mùi của biển, mùi muối thoang thoảng mùi cá ươn và tảo biển... và thứ gì khác nữa. Nhắm mắt, lão hít thở sâu. Một thành phố hẳn phải có mùi kim loại và xe cộ, thức ăn cháy và nhiều thân thể không tắm rửa. Nhưng lão đang ngửi thấy mùi gì ở đây thế này - đây là những mùi hương không có chỗ trong thành phố này: mùi the the của bạc hà, mùi ngòn ngọt của cây anise, mùi hương tinh tế của trà xanh.

Nhận thức này nảy ra trong tâm trí lão khi sinh vật gớm guốc kia - con Lotan - nhô lên khỏi mặt biển, bảy cái đầu lao về phía vệt màu đỏ và xanh lơ xoắn quyện trên mặt nước. Bây giờ Quetzalcoatl đã nhận ra các luồng điện và màu sắc: màu đỏ là Prometheus, trong khi màu xanh lơ của giống người bất tử Niten. Và trong không khí mùi hương bạc hà ghê tởm chỉ có thể thuộc về một người: Nhà Giả Kim, Nicholas Flamel.

Sau đó Quetzalcoatl nhìn thấy họ, đang đứng trên một đầu cầu tàu. Và kìa, người phụ nữ cũng ở đó, Perenelle Nữ Phù Thủy, người mà lão quen biết bằng chính kinh nghiệm đắng cay. Tự động, lưỡi lão tìm đến khoảng trống trong hàm răng nơi bà ta đã đánh bật đi một chiếc răng hàm lớn bên trong của lão. Chuyện này không hay rồi, không hay chút nào cả: một Elder phản bội cùng với ba trong số những người nguy hiểm nhất, trí mạng nhất của Vương quốc Bóng Tối này.

Bàn tay Quetzalcoatl siết lại thành hai nắm đấm chặt cứng, móng tay nhọn sắc như dao cạo cắn vào lớp thịt trong lòng bàn tay, máu nhỏ giọt mỏng dính trên kính, giữ cho những hình ảnh kia sống động. Đôi mắt sẫm tối trừng trừng nhìn không chớp.

... con Lotan sống dựa vào các luồng điện...

... sinh vật ấy nhô lên khỏi mặt nước, đứng thăng bằng trên đuôi của nó, cả bảy cái đầu phóng vào để ăn, bảy cái mồm há hoác...

... ánh lóa của ngọn lửa màu xanh lá và mùi bạc hà tràn ngập.

“Không!” Elder rít lên trong lúc chăm chăm nhìn con Lotan biến thành một quả trứng có vân màu xanh lơ. Lão nhìn thấy quả trứng rơi vào bàn tay đang xòe rộng của Nhà Giả Kim. Flamel quăng quả trứng lên trời với vẻ đắc thắng... một con mòng biển đang lượn vòng vồ lấy và nuốt chửng.

“Không! Không không không không không...” Quetzalcoatl hú hét giận dữ, mặt lão tối sầm, méo mó vặn vẹo thành hình ảnh con rắn phẳng bẹt từng làm kinh khiếp người Maya và Aztec. Hàm răng lởm chởm ló ra khỏi mồm, hai mắt lão nheo lại, mái tóc sẫm màu cứng đơ chĩa thành những que nhọn tua tủa quanh gương mặt lão. Lão giộng mạnh xuống bàn, chiếc bàn bằng gỗ cổ xưa nứt toạc và chỉ phản xạ nhanh như chớp của lão mới cứu được tấm gương khỏi rơi xuống sàn vỡ vụn.

Cơn giận dữ đến nhanh thế nào thì qua đi cũng nhanh như vậy.

Quetzalcoatl hít thở sâu và luồn bàn tay vào mái tóc cứng, vuốt thẳng lại. Tất cả những gì Billy và Machiavelli phải làm là thả vài con quỷ sứ vào thành phố - ba hay bốn mới đủ. Chắc hai cũng được, thậm chí là một, nhưng tốt hơn phải là một con gì to lớn đầy những vảy và răng kìa, như thế mới là khỏi đầu chứ. Vậy mà bọn chúng đã thất bại, lát nữa chúng sẽ phải trả giá cho thất bại ấy - nếu chúng còn sống sót!

Lão cần phải đưa bọn quái thú ra khỏi hòn đảo, nhưng để làm thế chắc hẳn lão phải giữ cho nhà Flamel cùng với Elder và các người bạn bất tử của bọn họ bận rộn mới được.

Hiển nhiên bây giờ là lúc Quetzalcoatl nắm vấn đề trong tay. Một nụ cười bất chợt để lộ ra hàm răng nhọn như kim của Elder. Lão đã sưu tập vài con thú cưng trong Vương quốc Bóng Tối của mình - giống người sẽ gọi chúng là bọn quỷ sứ - và hẳn lão có thể cho phép chúng ra ngoài chơi. Nhưng chắc chắn Nhà Giả Kim sẽ xử lí chúng theo cùng một cách với con Lotan. Không được, lão cần một thứ gì đó to lớn hơn, một thứ gì đó ấn tượng sâu sắc hơn nhiều so với mấy con quỷ sứ bẩn thỉu kia.

Quetzalcoatl tìm thấy chiếc điện thoại di động của mình trên bàn bếp. Lão thuộc lòng bấm số Los Angeles. Chuông đổ mười lăm hồi mới được trả lời bằng một tiếng kèn kẹt càu nhàu. “Bà vẫn còn giữ cái túi răng mà tôi bán cho bà cách đây một thiên niên kỉ đấy chứ?” Quetzalcoatl vào đề ngay. “Tôi muốn mua lại. Tại sao à? Tôi muốn sử dụng nó để dạy cho nhà Flamel một bài học... và tất nhiên là giữ cho bọn họ bận rộn trong khi tôi đưa các sinh vật của chúng ta ra khỏi hòn đảo,” lão vội vàng nói thêm. “Cái túi ấy giá bao nhiêu? Miễn phí ư, được, đương nhiên là bà có thể quan sát chứ. Gặp tôi ở Mũi Vista nhé, tôi sẽ bảo đảm là không có giống người quanh đó đâu.”

“Càng lúc càng tinh quái rồi đây...” Quetzalcoatl thì thào. “Cứ làm theo cách của ông, Nhà Giả Kim. Cứ đi mà làm theo cách của ông.”

CHƯƠNG HAI

Sophie Newman mở bừng mắt. Cô bé đang nằm úp mặt trên lớp cỏ có kết cấu như tơ và quá xanh đến độ mất tự nhiên. Bị nghiến nát dưới mặt cô bé là những đóa hoa mà chủng loại của chúng chưa bao giờ mọc trên trái đất, những tạo vật nhỏ xíu làm bằng kính và nhựa cứng.

Cô bé lăn người nằm ngửa, ngước nhìn lên... rồi ngay lập tức nhắm nghiền mắt lại. Một tích tắc trước, cô bé đã ở trên Alcatraz trong Vịnh San Francisco, không khí mát mẻ đượm muối đang bốc mùi hôi thối bởi năng lượng thô và mùi sở thú của quá nhiều bọn quái thú bị nhồi nhét vào với nhau. Bây giờ không khí lại sạch sẽ và sảng khoái, đầy những mùi lạ lẫm, ánh mặt trời ấm áp trên gương mặt cô bé, làm tan đi dư ảnh nhòa nhòa trên võng mạc. Cô bé mở mắt trở lại, chăm chú nhìn vào một vật thể đang chuyển động ngang qua mặt trời. Hiêng hiếng mắt, cô bé nhận ra một hình bầu dục bằng pha lê và kim loại. “Ô!” cô bé hổn hển, ngạc nhiên, đưa chỏ thúc vào cậu em song sinh. “Tốt hơn là em nên thức dậy đi...”

Josh đang nằm ngửa. Cậu mở một con mắt và rên rỉ khi ánh nắng vỗ vào mặt, rồi khi nhận ra vật thể mình vừa nhìn thấy đi ngang qua, cậu bừng tỉnh và vụt ngồi dậy. “Đó là một...”

“... một cái đĩa bay,” Sophie kết thúc câu nói của cậu em.

Có chuyển động phía sau hai chị em, cả hai quay người lại mới thấy không phải chỉ có mình trên triền đồi dày cỏ. Tiến sĩ John Dee đang bò lồm cồm, trố mắt nhìn lên trời, trong khi Virginia Dare ngồi xếp bằng bên cạnh hắn, mái tóc đen nhánh rập rờn bay trong gió.

“Một chiếc vimana,” Dee thì thào. “Tôi chưa bao giờ nghĩ cả đời mình sẽ được nhìn thấy một chiếc.” Hắn thu mình trên nền cỏ, chằm chặp nhìn vào vật thể đang áp sát tới rất nhanh với đầy vẻ khiếp sợ.

“Đây có phải là một Vương quốc Bóng Tối không?” Josh vừa hỏi, vừa nhìn từ Dee sang Dare.

Người phụ nữ nhè nhẹ lắc đầu. “Không, đây không phải Vương quốc Bóng Tối đâu.”

Josh đứng lên che mắt, chăm chăm nhìn vào con tàu, hoàn toàn bị thôi miên. Khi chiếc vimana áp tới sát hơn, cậu có thể thấy nó được làm bằng thứ gì có vẻ như là một khối pha lê màu trắng sữa với một dải vàng dày cộp viền quanh. Cái đĩa hạ thấp và đáp xuống mặt đất, lấp đầy không khí bằng tiếng ù ù trầm trầm dưới âm tốc, trở thành tiếng rền rền khi lượn sát mặt cỏ.

Sophie đứng lên bên cạnh cậu em song sinh. “Đẹp quá,” cô bé thì thầm. “Cứ như ngọc ấy.” Khối pha lê màu trắng sữa không chút trầy xước, còn vành đai bằng vàng của nó được khắc những kí tự như những cây gậy nhỏ tí xíu.

“Tụi mình đang ở đâu đây, Josh?” Sophie thầm thì.

Josh lắc đầu. “Không phải ở đâu mà là... khi nào,” cậu lẩm bẩm. “Những chiếc vimana thuộc về thời xưa cổ nhất trong tất cả các chuyện thần thoại đấy.”

Không hề phát ra một âm thanh nào, nắp đậy hình bán nguyệt trượt mở và bên hông con tàu thụt vào, để lộ phần nội thất màu trắng lóa.

Một người đàn ông và một phụ nữ xuất hiện nơi khoảng hở ấy.

Cao ráo và mảnh mai với nước da rám nắng rất sậm, cả hai đều mặc bộ giáp bằng sứ trắng khắc những hoa văn, hình tượng và các chữ tượng hình phát xuất từ nhiều ngôn ngữ. Người phụ nữ có mái tóc đen cắt ngắn, kiểu cắt sát da đầu, trong khi đầu người đàn ông cạo trọc bóng láng, Mắt họ màu xanh lơ ngời sáng, khi mỉm cười, hàm răng họ nhỏ và trắng tinh rất hoàn hảo, ngoại trừ những chiếc răng cửa trông dài và nhọn một cách thiếu tự nhiên. Tay trong tay, họ bước ra khỏi chiếc vimana, thả bước đi ngang qua mặt cỏ. Lá cỏ và những đóa hoa nhựa tan chảy thành từng giọt nhỏ dưới chân họ.

Hoàn toàn vô thức, Sophie và Josh bước lùi lại, nheo mắt ngăn vầng mặt trời xuống thấp và ánh phản chiếu chói lóa nơi bộ giáp của cặp đôi ấy, cố gắng nhận ra nét mặt của họ. Có gì đó quen thuộc kinh khủng...

Thình lình Dee hổn hển thở, rồi co tay chân lại, cố làm cho mình càng bé nhỏ càng tốt. “Các chủ nhân,” hắn nói. “Xin tha thứ cho tôi.”

Cặp đôi phớt lờ không đếm xỉa gì đến hắn. Họ cứ tiếp tục tiến bước, mắt chăm bẳm nhìn thẳng vào cặp song sinh, cho tới khi đầu họ che khuất hẳn tia sáng mặt trời, để lộ ra nét mặt của họ trong vầng hào quang.

“Sophie,” người đàn ông nói, đôi mắt xanh lơ sáng ngời lấp lánh vui mừng.

“Josh,” người phụ nữ vừa nói thêm, vừa nhè nhẹ lắc đầu, đôi môi cong lên thành một nụ cười mim mím. “Chúng ta đang đợi các con đấy.”

“Mẹ? Ba?” cặp song sinh đồng thanh thốt lên. Hai đứa nhỏ lùi thêm một bước nữa, bây giờ đầy bối rối và sợ hãi.

Cặp đôi cúi chào theo nghi thức. “Ở nơi này chúng ta được gọi là Isis và Osiris. Chào mừng đến với Danu Talis, các con.” Họ dang rộng tay. “Chào mừng đã về nhà.”

Hai đứa nhỏ sinh đôi nhìn nhau, mắt mở lớn, miệng há hốc sợ hãi hoang mang. Sophie đưa tay siết chặt cánh tay cậu em. Dù đã qua một tuần với những khám phá lạ thường, nhưng việc này quá to tát không thể tiếp thu nổi. Cô bé cố gắng để hình thành nên lời nói và câu hỏi, nhưng mồm miệng khô khốc, cảm thấy lưỡi mình dày cộp và sưng phồng.

Josh cứ nhìn từ cha sang mẹ và rồi lại nhìn từ mẹ sang cha, cố hiểu được những gì cậu đang nhìn thấy. Cặp đôi kia trông thật giống ba mẹ cậu, Richard và Sara Newman. Chắc chắn họ nói nghe cũng giống nữa, nhưng ba mẹ cậu đang ở Utah kia mà... cậu vừa nói chuyện với ba chỉ mới vài ngày trước. Hai cha con đã nói về một con khủng long có sừng từ kỉ Phấn Trắng đấy thôi.

“Ta biết việc này thật khó tiếp thu,” Richard Newman - Osiris - nói, kèm theo một nụ cười toe.

“Nhưng tin chúng ta đi,” Sara - Isis - nói, “tất cả rồi sẽ sáng tỏ.” Giọng nói của bà được bảo đảm một lần nữa khi bà mỉm cười với cô bé và cậu con trai. “Trọn cuộc đời của các con được dẫn dắt đến thời điểm này. Biến cố này, các con ạ, là vận mệnh của các con đấy. Đây là ngày của các con. Và chúng ta đã luôn nói gì về ngày này nào?” bà vừa hỏi, vừa mỉm cười.

“Carpe diem(*) ạ,” cả hai đứa trẻ trả lời một cách máy móc. “Hãy tận dụng ngày hôm nay.”

(*) Tiếng La-tinh, đã trở thành một cách ngôn, có nghĩa là hãy tận dụng ngày hôm nay.

“Cái gì?” Josh mở lời.

Isis giơ bàn tay lên. “Đúng thời điểm. Tất cả đều đúng thời điểm. Và tin chúng ta đi - đây là một thời điểm đúng đắn. Đây là thời điểm tốt nhất. Các con đã bước lùi mười ngàn năm về quá khứ của mình.”

Sophie và Josh nhìn nhau. Sau mọi chuyện đã trải qua, chúng biết mình nên vui mừng khi được đoàn tụ lại với ba mẹ mới phải, nhưng ở đây có gì đó bất ổn khủng khiếp. Hai đứa có đến cả trăm câu hỏi... và hai người đang đứng trước mặt chúng không trả lời chính xác bất kì câu hỏi nào.

Tiến sĩ John Dee lồm cồm đứng dậy, ra dáng cảnh vẻ phủi lại áo quần rồi mới chuồi người cắt ngang qua cặp song sinh và cúi chào thật sâu trước cặp đôi mặc bộ giáp trắng. “Thưa các chủ nhân. Tôi rất vinh dự - hết sức vinh dự - được đứng trước sự hiện diện của các ngài một lần nữa.” Hắn ngẩng đầu nhìn từ gương mặt này sang gương mặt kia. “Và tôi tin các ngài sẽ nhận ra rằng tôi chính là công cụ mang cặp song sinh huyền thoại đến cho các ngài.”

Osiris nhìn Dee, lóe lên một thoáng mỉm cười mà ông dành cho cặp sinh đôi. “À, Tiến sĩ Dee đáng tin cậy, luôn là kẻ cơ hội...” Ông chìa bàn tay phải ra, lòng bàn tay úp xuống, và tay Pháp sư trườn người tới cầm lấy bằng hai tay và áp môi hắn vào lưng các ngón tay ấy. “... và là kẻ ngốc nghếch.”

Dee ngước nhìn lên thật nhanh, định thụt lui, nhưng Osiris đã chụp lấy bàn tay hắn. “Lúc nào tôi cũng là…” tay Pháp sư bắt đầu cảnh giác.

“… là một tên ngốc,” Isis gắt.

Bóng tối lướt qua mặt Osiris, và khi môi ông kéo ngược ra sau để lộ hàm răng trắng nhọn, trong tích tắc gương mặt ấy biến đổi thành một chiếc mặt nạ tàn ác. Người đàn ông đầu cạo trọc bất thình lình giữ chặt hai bên đầu của Dee, ngón tay cái đặt trên xương gò má của người bất tử, xách hắn lên cho tới khi hai bàn chân của con người ấy hổng khỏi đất. “Và chúng tôi còn sử dụng một tên ngốc... hay tệ hơn nữa, một công cụ hư hỏng làm gì kia chứ!” Đôi mắt màu xanh lơ của Osiris ngang tầm với đôi mắt của tay Pháp sư. “Ngươi có nhớ ngày mà ta làm cho ngươi thành bất tử không, Dee?” ông thì thào.

Tay tiến sĩ bắt đầu quằn quại, đôi mắt bất chợt mở lớn đầy kinh hãi. “Xin đừng,” hắn hổn hển.

“Có khi nào ta bảo với ngươi rằng ta có thể làm cho người trở lại thành người chưa?” Osiris nói. “Athanasia - aisanahta,” ông lầm thầm, rồi quăng tay Pháp sư ra xa.

Tay Pháp sư bay vèo, đến lúc ngã rầm xuống đất ngay bên chân Virginia Dare, hắn đã là một ông lão: một bó quần áo rách tả tơi gầy còm, run rẩy, khuôn mặt mất hút trong mớ tóc xám rối nùi bung thành một đống lùm xùm trên mặt cỏ óng mượt xung quanh, đôi mắt màu trắng sữa vì chứng đục nhân mắt, môi xanh tím, răng dính vào nướu lỏng lẻo.

Sophie và Josh hoảng hốt nhìn vào sinh vật mà chỉ một tích tắc trước từng là một con người sôi nổi đầy khí lực. Bây giờ đây hắn đã già cỗi cổ xưa không thể tin được, nhưng vẫn còn sống, vẫn nhận thức đầy đủ. Sophie ngoái lui nhìn người đàn ông trông giống hệt như cha mình, tiếng nói cũng giống hệt như ông ấy... và nhận ra rằng cô bé không hề quen biết ông ta chút nào. Ba của cô bé - Richard Newman - là một người đáng yêu, dịu dàng kia mà. Ông ấy chẳng lẽ có lúc tàn ác như thế sao.

Osiris nhìn thấy vẻ mặt Sophie. “Khi nào con nắm rõ hết tất cả các sự kiện thì lúc đó hẵng đánh giá ta,” ông lạnh lùng nói.

“Sophie, con chưa học được rằng nhiều lúc lòng thương cảm chỉ là sự yếu đuối thôi,” Isis nói.

Sophie dợm lắc đầu. Cô bé không đồng ý. Và mặc dù tiếng nói là của Sara Newman, nhưng cảm nghĩ thì không phải. Sophie luôn biết mẹ mình là một trong những người tử tế nhất, quảng đại nhất.

“Tay tiến sĩ này chưa bao giờ đáng được tội nghiệp. Đây là một kẻ đã giết chết hàng ngàn người trong quá trình tìm kiếm cuốn Codex, một kẻ mà vì tham vọng cá nhân đã dám hi sinh cả dân tộc. Đây là kẻ sẵn sàng tàn sát cả hai đứa con ruột mà không một giây suy nghĩ. Con phải nhớ, Sophie, rằng không phải mọi con quỷ đều mang dáng dấp cục súc, dã man đâu. Đừng phí hoài lòng thương cảm của con cho những thứ như Tiến sĩ John Dee này.”

Đang khi người phụ nữ lên tiếng, Sophie bắt gặp thấp thoáng chút kí ức của Bà Phù Thủy Endor về cặp vợ chồng có tên là Isis và Osiris. Và Bà Phù Thủy khinh miệt cả hai.

Bằng một nỗ lực dữ dội, Dee giơ bàn tay trái hướng về phía các chủ nhân của hắn. “Tôi đã phục vụ các ngài nhiều thế kỉ nay...” hắn rền rĩ. Nỗ lực ấy làm hắn kiệt sức, ngã trở lại xuống nền cỏ. Lớp da nhăn nheo thít chặt quanh đầu, làm nổi bật khung xương sọ bên dưới.

Isis không thèm đếm xỉa đến hắn. Bà nhìn Virginia Dare nãy giờ vẫn bất động trước cuộc chạm trán ngắn ngủi. “Người bất tử kia: thế giới này sắp biến đổi không còn nhận ra được nữa. Những kẻ không theo chúng ta là chống lại chúng ta. Mà những kẻ chống lại chúng ta đều sẽ chết. Cô đứng ở đâu, hả Virginia Dare?”

Cồ gái duyên dáng đứng lên, nhẹ nhàng xoay xoay ống sáo gỗ trong bàn tay trái, để lại một nốt nhạc lung linh trong không trung. “Tay tiến sĩ hứa cho tôi một thế giới,” cô gái nói. “Các người có đề nghị gì không?”

Isis chuyển tư thế, ánh mặt trời trắng lóe phản chiếu ra từ bộ giáp của bà. “Cô đang thử mặc cả với chúng ta đó hả?” Elder bắt đầu lên giọng. “Cô đâu có đứng ở vị thế được thương lượng!”

Dare lại quay tròn ống sáo gỗ lần nữa, bầu không khí rung rung một cơn lạnh buốt siêu phàm. Xung quanh họ những bông hoa bằng kính vỡ tan thành bụi. “Tôi có phải là Dee đâu,” Virginia lạnh lùng nói. “Tôi chẳng tôn trọng các người mà cũng chẳng ưa thích gì các người. Rõ ràng tôi chẳng có gì phải sợ các người cả.” Cô gái nghiêng đầu, nhìn từ Isis sang Osiris. “Và các người nên nhớ chuyện gì đã xảy ra cho Elder cuối cùng đã dọa tôi đấy.”

“Cô có thể có thế giới của mình,” Osiris vừa nói nhanh, vừa với đặt bàn tay mình lên vai vợ.

“Thế giới nào?”

“Bất cứ thế giới nào cô muốn,” ông nói, một nụ cười vỡ ra đọng lại trên gương mặt ông. “Chúng tôi cần có ai đó giữ nhiệm vụ thay thế Dee.”

Virginia Dare điệu đà bước qua người ông lão già cỗi đang khò khè. “Tôi sẽ làm thế. Ít nhất thì cũng tạm thời,” cô ả nói thêm.

“Tạm thời ư?” Osiris mỉm cười.

“Cho tới khi tôi lấy được thế giới của mình.”

“Cô sẽ có nó.”

“Sau đó là xong, tôi sẽ không bao giờ gặp lại các người, mà các người cũng không bao giờ làm phiền tôi được.”

“Chúng tôi hứa với cô như thế.”

Isis và Osiris quay qua cặp song sinh, một lần nữa chìa tay ra, song cả Sophie lẫn Josh đều không có chút động thái nào muốn nắm lấy. “Giờ thì đến đây,” Isis nói, thoáng có chút nóng nảy trong giọng nói, khiến nghe giống như Sara Newman mà hai đứa nhỏ từng biết. “Chúng ta cần phải đi. Có nhiều việc phải làm đấy.”

Cả hai chị em song sinh đều không hề nhúc nhích.

“Tụi con cần vài câu trả lời,” Josh bướng bỉnh nói. “Ba mẹ không thể cứ mong chờ tụi con.”

“Chúng ta sẽ trả lời tất cả mọi câu hỏi của các con, ta hứa với con đấy,” Isis ngắt ngang. Bà quay đi và chút ấm áp trong giọng nói biến mất. “Bây giờ chúng ta phải đi.”

Virginia Dare sắp sửa bước ngang qua cặp song sinh, cô ả chợt dừng lại và nhìn Josh. “Nếu Isis và Osiris là cha mẹ của cậu... vậy thì điều đó làm cho cậu thành cái gì?” ả hỏi. Cô ả ngoái người liếc về phía Dee, rồi quay người bỏ đi về phía con tàu pha lê.

Sophie nhìn cậu em. “Josh...” cô bé chỉ nói tới đó.

“Em không biết chuyện gì đang diễn ra. Chị,” cậu nói, trả lời cho câu hỏi chưa được nói thành lời của cô chị.

Một tràng ho khọt khẹt lôi kéo sự chú ý của hai đứa nhỏ trở lại với Dee. Mặc dù mặt trời đang chiếu chói lóa trên trời và bầu không khí ấm áp, nhưng lão già cổ xưa vẫn cuộn mình thành một trái banh và run rẩy dữ dội, hai cánh tay quấn lấy thân người để giữ ấm. Hai đứa có thể nghe cả tiếng hàm răng hắn đánh lập cập. Không nói lời nào, Sophie cởi chiếc áo khoác đỏ có mũ trùm của mình ra và trao cho cậu em. Cậu nhìn chiếc áo một chút, rồi gật đầu và bước tới quỳ xuống bên cạnh Dee, nhẹ nhàng khoác áo qua người tay Pháp sư, phủ lên hai vai hắn. Tay Pháp sư gật đầu cám ơn, đôi mắt trắng ươn ướt vì cảm động, rồi siết chặt chiếc áo lông cừu quanh người mình.

“Tôi rất tiếc,” Josh nói. Cậu đã biết Dee là ai, biết khả năng của hắn là gì, nhưng không ai đáng chết như thế này. Cậu ngoái nhìn lui. Isis và Osiris đang trèo vào chiếc vimana. “Hai người không thể để ông ta như thế này được,” cậu gọi với.

“Tại sao? Con thà rằng ta giết chết hắn hả, Josh?” Osiris hỏi rồi bật cười. “Đó là điều con muốn phải không? Dee, đó có phải là điều ngươi muốn không? Ta có thể giết chết ngươi ngay bây giờ đây này.”

“Không,” cả Josh và Dee đồng thanh nói.

“Bốn trăm tám mươi năm qua sẽ đuổi kịp hắn, thế là hết. Hắn sẽ chết vì những nguyên nhân tự nhiên chẳng bao lâu nữa đâu.”

“Như thế là độc ác,” Sophie nói.

“Nói thật nhé, nếu xét những phiền phức hắn gây ra cho chúng ta trong những ngày qua, ta nghĩ ta còn khá khoan dung đấy.”

Josh quay sang Dee. Đôi môi teo tóp của lão già cử động, hơi thở phát ra thành những tiếng hổn hển nặng nề. “Đi đi.” Một bàn tay như những móng vuốt vòng quanh cổ tay Josh. “Và khi nào nghi ngờ, Josh,” hắn thì thào, “hãy làm theo những gì trái tim cậu mách bảo. Lời nói có thể giả tạo, hình ảnh và âm thanh có thể bị xuyên tạc. Nhưng cái này...” Hắn vỗ vào ngực Josh, “Cái này luôn luôn đúng.” Hắn lại chạm vào ngực cậu lần nữa, tiếng giấy sột soạt dưới lớp áo thun có in hình 49ers Faithful nghe thật rõ. “Ồ không, không, không.” Mặt tay Pháp sư chảy xệ. “Hãy nói với ta rằng đó không phải là những trang bị mất của cuốn Codex đi,” hắn thều thào, giọng đứt quãng.

Josh gật đầu. “Chính nó đó.”

Dee phun thứ gì đó thoạt đầu như một tràng cười, nhưng nỗ lực ấy bật ra một cơn ho rũ rượi toàn thân, và hắn gập đôi người lại, cố hết sức lấy lại hơi thở. “Cậu đã giữ chúng ngay từ đầu,” hắn lẩm bẩm.

Josh lại gật đầu. “Ngay từ khi bắt đầu,”

Rung lắc người trong một tràng cười không ra tiếng, Dee nhắm mắt, ngả lưng nằm trên lớp cỏ mượt. “Cậu hẳn đã là một tên đệ tử tuyệt làm sao,” hắn lầm bầm.

Josh chăm chú nhìn người bất tử hấp hối cho tới khi, cuối cùng, Osiris ngắt ngang. “Josh,” ông nói chắc nịch. “Bỏ mặc hắn đi. Chúng ta phải đi ngay bây giờ - còn một thế giới phải giải cứu đấy.”

“Thế giới nào ạ?” Sophie và Josh đồng thanh hỏi.

“Hết thảy,” Isis và Osiris cùng trả lời một lượt.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx