sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Yêu nữ - Chương 03 - 04 - 05

CHƯƠNG BA

Những tiếng kêu thét nhức nhối.

Một bầy vẹt, những con Conure Đầu Đỏ Anh Đào(*) mình xanh lục mặt đỏ gay, sà thấp ngang bầu trời Embarcadero ở San Francisco. Chúng ồn ào bay qua ba người đàn ông và một phụ nữ đang đứng nơi thanh chắn gỗ cạnh mép nước. Tiếng rít ré lanh lảnh, cường độ nhiều decibel vang khắp bầu không khí trong buổi chiều muộn. Một trong ba người đàn ông, to bự hơn, cơ bắp hơn hai người còn lại, ấn tay lên hai tai.

(*) Còn gọi là vẹt đuôi dài đeo mặt nạ đỏ, một loài vẹt kích thước trung bình, xuất xứ Ecuador và Peru, được nuôi làm thú cưng và được cho là nói giỏi.

“Tôi ghét lũ vẹt,” Prometheus càu nhàu. “Ồn ào, dơ bẩn.”

“Bọn khốn khổ, chúng luôn gây rối.” Nicholas Flamel không để cho Elder phàn nàn dứt câu. Hai cánh mũi ông nở ra hít thở sâu. “Chúng cảm nhận được những luồng điện trong không khí đấy.”

Prometheus buông bàn tay nặng nề đặt xuống vai Nhà Giả Kim. “Suýt nữa tôi đã bị con quỷ biển bảy đầu ăn thịt mất rồi. Người tôi lộn nháo nhào, mà ông đâu có nghe tôi kêu thét lên đâu.”

Người thứ ba, mảnh mai trong bộ vét đen, nét mặt Nhật Bản thanh tú, ngước nhìn lên khuôn mặt to bè của Prometheus. “Không, nhưng ông sẽ cằn nhằn chuyện đó đến hết ngày cho xem.”

“Nếu như tôi còn sống sót được đến hết ngày,” Prometheus lầm bầm. Một con vẹt bay qua, đủ gần để làm mái tóc bạc của Elder xù lên, và một chất dinh dính màu trắng tung tóe xuất hiện trên chiếc áo sơ-mi kẻ ô vuông của người đàn ông to bự. Mặt ông ta nhăn nhó một vẻ ghê tởm. “Ồ, tuyệt nhỉ - thật hoàn hảo! Ngày hôm nay còn gì tồi tệ hơn nữa không vậy ta?”

“Ba người các ông im lặng cho được chứ!” người phụ nữ gắt. Bà đẩy một đồng tiền xu vào cái khe bên dưới cặp kính ngắm phong cảnh kim loại màu xanh lơ, rồi nghiêng chúi hai ống kính về phía hòn đảo Alcatraz, đặt đầu kính chĩa ngay qua vịnh. Bà vặn chiếc bánh lái nhỏ và các tòa nhà nổi rõ lên.

“Mình nhìn thấygì đấy?” Nicholas hỏi.

“Kiên nhẫn nào, kiên nhẫn.” Perenelle lắc đầu. Mái tóc dài lỏng lẻo sút ra khỏi dải dây buộc tóc, và màu đen lẫn màu bạc tỏa sáng lung linh khắp lưng bà. “Không có gì bất thường. Không có gì chuyển động trên mặt đất và tôi có thể thấy chẳng có gì trên mặt nước. Không có cả chim chóc trên bầu trời bao phủ quanh hòn đảo.” Bà bước tránh khỏi ống kính, để cho chồng thế vào chỗ mình. Bà đứng ngẫm nghĩ một chút rồi cau mày. “Quá yên tĩnh.”

“Sự yên tĩnh trước cơn bão,” Nicholas lẩm bẩm.

Prometheus tựa hai cánh tay lực lưỡng trên thanh chắn bằng gỗ, nhìn ra vịnh. “Nhưng mà chúng ta lại biết những xà lim đó đầy nhóc bọn quỷ sứ, và Machiavelli, Billy cùng với Dee và Dare đang ở đó. Mars, Odin và Hel giờ này hẳn đã có mặt ở đó luôn rồi...”

“Chờ đã,” đột nhiên Nicholas nói. “Tôi nhìn thấy một con thuyền…”

“Ai đang lái?” Prometheus hỏi.

Nicholas quay hai ống kính lớn bằng kim loại tập trung vào một con thuyền nhỏ xuất hiện từ phía sau hòn đảo, những sóng nước trắng xóa khuấy tung ngay sau đuôi thuyền.

Niten trèo lên chỗ thấp của hàng rào gỗ, chồm người tới trước, hai bàn tay che đôi mắt nâu. “Tôi có thể nhìn thấy một người trong chiếc thuyền ấy. Đó là Diều Hâu Đen. Anh ta có một mình...”

“Vậy thì mọi người khác đâu hết?” Prometheus thắc mắc buột thành tiếng. “Hắn ta đang chạy trốn hả?”

“Không, đây là Diều Hâu Đen mà...” Niten chặn Elder trước khi ông có thể hoàn tất ý tưởng đó. “Đừng làm hoen ố thanh danh anh ta chứ.” Anh lắc đầu kiên quyết. “Ma-ka-tai-me-she-kia-kia là một trong những chiến binh dũng cảm nhất mà tôi từng chạm trán đấy.”

Ba người bất tử và một Elder chăm chú nhìn con thuyền nảy bật trên sóng nước, hướng về phía bờ biển.

“Chờ đã...” Nhà Giả Kim chợt nói.

“Có gì trên nước hả?” Niten hỏi.

Qua ống kính, Nicholas có thể thấy mười hai cái đầu như đầu hải cẩu nhấp nhô trên mặt sóng xung quanh con thuyền. Ông nheo mắt để nhìn thấy rõ hơn. Mặc dù mắt đã lão, ông vẫn có thể thấy mấy cái đầu đó là của các cô gái trẻ tóc màu xanh lục trông thật xinh xắn cho tới khi chúng há miệng để lộ mấy hàm răng như răng cá piranha(*).

(*) Loài cá nhỏ nước ngọt ở vùng nhiệt đới Mỹ thường tấn công và ăn các động vật sống.

“Hải cẩu à?” Prometheus hỏi.

“Có bọn Nữ Thần Biển dưới nước,” ông thông báo. “Và thêm một số nữa đang đến.”

Chẳng bao lâu con thuyền đã đến đủ gần để cả nhóm trên cầu tàu có thể nhìn thấy các sinh vật xung quanh nó. Họ yên lặng chăm chú nhìn khi một con nhô lên khỏi mặt biển cố trèo lên mạn thuyền. Người bất tử to bè chắc nịch có nước da bóng như đồng lấy khuỷu tay đẩy con thuyền qua một bên và cả thân thuyền đâm sầm vào sinh vật đuôi cá kia, hất tung ả đánh rầm trở lại làn nước. Diều Hâu Đen quay con thuyền thành một vòng thật sát, gần như lật nghiêng, đánh vòng con thuyền chĩa trở vào bọn Nữ Thần Biển, lái lao thẳng vào chúng. Nước đánh sủi cả bọt khi bọn chúng tản dạt ra.

“Anh ấy cố ý giao chiến với bọn Nữ Thần Biển,” Niten nói. “Đang giữ cho bọn chúng cách xa khỏi hòn đảo đấy.”

“Như vậy nghĩa là Mars và những người khác chắc đang gặp sự cố,” Prometheus nói. Elder cao lớn quay sang Nicholas. “Chúng ta phải giúp họ.”

Nicholas nhìn Perenelle. “Mình nghĩ chúng ta nên làm gì?”

Gương mặt Nữ Phù Thủy sáng bừng một nụ cười nguy hiểm. “Tôi nghĩ chúng ta nên tấn công hòn đảo.”

“Chỉ bốn chúng ta thôi ư?” ông hỏi nhẹ nhàng.

Perenelle chồm tới trước cho tới khi trán bà chạm vào trán chồng, bà nhìn sâu vào mắt ông. “Đây là ngày cuối cùng trong đời chúng ta mà, Nicholas,” bà dịu dàng nói. “Chúng ta đã luôn sống lặng lẽ, luôn cứ giữ mình ẩn trong bóng tối, cất giấu năng lượng của chúng ta, hiếm khi nào sử dụng đến luồng điện. Giờ chúng ta không làm thế nữa. Tôi nghĩ đây là thời điểm cần phải nhắc cho các Elder Đen tối nhớ rằng vì sao họ từng phải khiếp sợ chúng ta.”

CHƯƠNG BỐN

Chiếc vimana Rukma rung bần bật, máy móc kêu rền rĩ. Con tàu bay khổng lồ hình tam giác đã bị thiệt hại trong trận chiến bên ngoài tháp pha lê của Abraham. Một bên tàu đầy những vết sẹo rải rác, lỗ cửa sổ bị vỡ và cánh cửa không còn được gắn thẳng thớm vào khung. Không khí lạnh buốt như nước đá hú hét rin rít xuyên qua khe hở. Các màn hình và bảng kiểm soát nằm dọc theo một bên vách đã tối đen, và hầu hết những thứ đó vẫn còn hoạt động theo nhịp với một biểu tượng hình tròn màu đỏ có đường viền lởm chởm.

Scathach Bóng tối đứng đằng sau Prometheus. Cô biết ông là cậu của mình, nhưng ông lại không biết cô là ai. Trong dòng thời gian này, cô chưa được sinh ra - và sẽ chưa được sinh ra cho tới sau khi hòn đảo này chìm xuống. Elder đang cố gắng kiểm soát con tàu. Scathach siết hai bàn tay giấu sau lưng mình và từ chối không nắm lấy lưng ghế của Elder. Cô cũng liều lĩnh cố tự ngăn mình không được nôn thốc tháo. “Tôi có thể giúp không?” cô hỏi.

Prometheus càu nhàu. “Trước nay cô đã từng bay với một chiếc vimana Rukma bao giờ chưa?”

“Tôi đã từng bay với một chiếc nhỏ hơn... lâu lắm rồi,” Scathach thú nhận.

“Bao lâu?” Prometheus hỏi.

“Khó nói lắm, thật đó. Mười ngàn năm, thêm bớt một thế kỉ hay đâu khoảng đó.”

“Vậy thì cô không thể giúp tôi đâu.”

“Tại sao, công nghệ có thay đổi gì hả?” cô hỏi.

William Shakespeare đang ngồi phía bên phải con tàu, cạnh chàng Hiệp sĩ Saracen đồ sộ, Palamedes. Ông bất tử người Anh nhìn Scathach, đôi mắt màu xanh lơ sáng quắc của ông mở to đằng sau cặp kính quá cỡ. “Cô biết đó, tôi là một người tò mò,” ông nói. “Hay nhúng mũi vào việc kẻ khác, vài người đã nói thế.”

Cô gật đầu.

“Lúc nào cũng là thất bại lớn nhất của tôi... và cũng là sức mạnh lớn nhất của tôi.” Ông ta mỉm cười, để lộ hàm răng xấu tệ. “Tôi thấy cô đang học thêm quá nhiều bằng cách đặt câu hỏi đấy.”

“Thì cứ đặt câu hỏi đi,” Palamedes lẩm bẩm.

Shakespeare phớt lờ anh ta. “Kinh nghiệm đã dạy tôi rằng có nhiều câu người ta không bao giờ nên hỏi.” Ông chỉ tay về phía biểu tượng hình tròn đỏ đang nhấp nháy trên một vài màn hình còn chạy. “Nhưng tôi thật sự tin rằng mình muốn biết cái đó có nghĩa gì.”

Palamedes cười lớn nghe rền rền. “Tôi có thể trả lời câu đó, William. Tôi không phải là chuyên gia trong lĩnh vực ngôn ngữ cổ xưa, nhưng theo kinh nghiệm của mình, khi có gì đó màu đỏ và đang nhấp nháy, điều đó nghĩa là có sự cố.”

“Sự cố cỡ nào?” Shakespeare hỏi.

“Nó có nghĩa là phải từ bỏ con tàu,” Prometheus đáp. “Nhưng ông không muốn quá chú ý đến điều đó đâu. Mấy con tàu cổ xưa này luôn ném phăng đi những cảnh báo.”

Bên cánh trái thụp xuống và họ nghe có gì đó giộng bum vào và nạo một đường dọc theo mặt dưới con tàu.

Joan Arc chuyển tư thế, săm soi nhìn qua một lỗ cửa sổ bị vỡ nằm bên hông trái. Chiếc vimana đang lướt qua những đọt cây, để lại một vệt lá và cành cây gãy rối tung theo sát đằng sau. Cô liếc xéo qua chồng, nhướng cặp lông mày mỏng như bút chì ngầm đặt một câu hỏi.

Comte de Saint-Germain nhún vai. “Anh là tín đồ ngoan đạo trong trường phái chỉ lo những thứ nằm trong khả năng kiểm soát của mình,” ông ta nói bằng tiếng Pháp. “Mà tụi mình đâu có kiểm soát được con tàu này, vì thế, tụi mình không nên lo.”

“Đầy chất triết học nhỉ,” Joan lầm bầm.

“Đầy chất thực tế ấy chứ.” Saint-Germain nhún vai rất lịch thiệp. “Điều tệ nhất có thể xảy ra là gì?”

“Chúng ta rơi, chúng ta chết,” cô gợi ý.

“Và chúng ta chết có nhau.” Ông ta dịu dàng mỉm cười. “Anh thích điều đó hơn. Anh không muốn sống mà không có em trong thế giới này - hoặc vì lí do gì đó mà phải ở bất cứ thế giới nào khác.”

Joan đưa tay ra, người đàn ông nắm lấy tay cô trong taỵ mình. “Tại sao phải mất quá lâu như thế em mới cưới anh nhỉ?”

“Em từng nghĩ anh là một gã ngốc kênh kiệu, dốt nát, khoác lác mà.”

“Ai bảo anh thế?” cô hỏi gặng.

“Em chứ ai.”

“Và em đã nói đúng, anh biết mà.”

“Anh biết chứ.” Ông cười nhe răng.

Một tiếng rầm nữa, toàn bộ con tàu rung bắn lên. Những chiếc lá xanh bóng láng dạt ngang qua cánh cửa xô lệch.

“Chúng ta cần hạ xuống ngay bây giờ,” Bóng Tối nói.

“Ở đâu?” Prometheus gằn.

Scathach khom người qua một lỗ cửa sổ, chăm bẳm nhìn ra ngoài. Họ đang lao qua một khu rừng nguyên sinh rậm rạp. Những con thằn lằn cánh da khổng lồ lười biếng bay theo hình trôn ốc xuyên qua các tầng trời trong khi những con chim có bộ lông sặc sỡ tung mình qua các ngọn cây thành những điểm màu toe tóe. Những sinh vật hình dạng người trông ngờ ngợ như loài khỉ, nhưng lại phủ một lớp lông vũ, chạy nhốn nháo dọc theo chỏm rừng, vừa la hét vừa gọi í ới. Và từ vùng bóng tối đằng sau những đám lá và cành cây, những con mắt mở to không chớp đang chằm chặp nhìn vào chiếc vimana.

Chiếc vimana Rukma tròng trành lần nữa, rồi lao xuống, cánh bên phải rách toạc một lát mỏng đứt lìa khỏi vòm kính che buồng lái. Toàn bộ khu rừng thét gào, hú hét và kêu rống phản đối.

Scathach hụp đầu xuống, hai mắt phóng ra hai bên trái, phải. Khu rừng trải dài không dứt về mọi phía cho tới khi nó bị nuốt chửng bởi những đám mây cuồn cuộn dày đặc cuối chân trời. “Không có chỗ nào đáp được,” cô nói.

“Tôi biết rồi,” Prometheus nóng nảy nói. “Trước kia tôi đã từng bay trên đường này mà.”

“Xa hơn nhiều không?” cô hỏi với lại.

“Không xa,” Prometheus nói dứt khoát. “Chúng ta cần phải đến được những đám mây. Chúng ta chỉ cần ở lại được trên không trung trong vòng vài phút nữa thôi.”

William Shakespeare rời mắt khỏi lỗ cửa sổ. “Chúng ta có thể đậu trên đầu cây được không?” ông hỏi. “Một số trông mạnh đủ để đón đỡ trọng lượng con tàu đấy. Hoặc có lẽ là nếu ông bay lơ lửng được, chúng tôi có thể trèo xuống bằng dây thừng.”

“Nhìn lại đi, Đại Thi Hào. Ông có thể nhìn thấy đáy rừng không? Những khu rừng gỗ đỏ này cao trên một trăm năm mươi mét đấy. Mà dù cho ông ráng trèo xuống được đến mặt đất không bị thương tích đi chăng nữa, thì tôi nghi ngờ không biết ông đi được mấy tấc trước khi có thứ gì toàn là răng với vuốt ăn thịt ông mất. Nếu ông cực kì may mắn, thì lũ nhện rừng sẽ bắt ông trước và đẻ trứng vào người ông cho xem.”

“Tại sao như thế lại được cho là cực kì may mắn?”

“Vì ông vẫn còn sống khi trứng nở.”

“Đó có lẽ là điều kinh tởm nhất tôi từng nghe,” Shakespeare làu bàu. Ông rút ra một mẩu giấy và một cây bút chì. “Tôi phải ghi lại mới được.”

Một bộ ba sinh vật trông như kền kền đen nhẻm vỗ cánh bay vụt lên khỏi mấy cái tổ khổng lồ trên cây, bay dọc theo chiếc vimana. Hai bàn tay Scathach thả xuống kiếm, dù cô biết rằng nếu các sinh vật ấy có tấn công thì cô cũng chẳng thể làm gì được.

“Chúng trông có vẻ đói,” Saint-Germain vừa nói, vừa chồm qua Joan để nhìn chăm bẳm qua ô cửa sổ.

“Chúng có nguy hiểm không?” Bóng Tối hỏi.

“Chúng là loài ăn xác thối,” Prometheus nói. “Chúng chờ chúng ta rơi xuống để có thể đánh chén những gì còn lại.”

“Vậy là chúng mong chúng ta rơi ầm xuống à?” Scathach chăm chú nhìn mấy con chim khổng lồ kia. Trông như những con kền kền khoang cổ, mặc dù kích thước lớn gấp ba bất cứ con kền kền khoang nào cô từng gặp.

“Chúng biết rằng sớm muộn gì thì mọi chiếc vimana cũng phải rơi thôi,” Prometheus nói. “Qua nhiều thế hệ, chúng đã thấy quá nhiều vụ rơi rồi, bây giờ kiến thức ấy truyền lại cho chúng.”

Bất thình lình, màn hình thủy tinh ngay đằng trước Elder hóa đen thui, và rồi, nhất loạt, gần như tất cả những màn hình màu đỏ đang nhấp nháy theo nhịp cùng nhau tắt ngấm.

“Bám chắc vào!” Prometheus gọi lớn. “Buộc mình lại đi!” Ông nhảy giật lùi trở lại bảng điều khiển và chiếc vimana Rukma tròng trành lao lên bầu trời, động cơ gắng sức. Toàn bộ con tàu bắt đầu rung lên lần nữa, mọi thứ không được ràng đều đổ sầm xuống phía sau con tàu. Con tàu dâng lên càng lúc càng cao hơn, những búi mây màu trắng trở nên dày cộp và cứng ngắc, nhận chìm bên trong con tàu vào ánh sáng lờ mờ, và những ô cửa sổ bất chợt được kẻ sọc bởi những dòng nước mưa ngoằn ngoèo. Nhiệt độ bên trong con tàu rơi thẳng xuống, những gỉọt nước lốm đốm phủ lên mọi thứ. Chiếc màn hình chức năng duy nhất dìm mọi thứ trong màu đỏ thẫm xen kẽ với màu đen thui.

Scathach thả mình rơi vào một chỗ ngồi không được thiết kế cho thân thể người, giữ chặt cánh tay cứng với mức độ đủ làm gãy một chiếc lông vũ cổ xưa. “Tôi tưởng chúng ta đang đi xuống chứ!”

“Tôi sẽ đưa chúng ta đi lên, cao hết mức có thể,” Elder càu nhàu. Gương mặt to bè của ông đã sáng bóng mồ hôi giờ hóa thành màu máu dưới ánh sáng của chiếc màn hình, và mái tóc đỏ quạch của ông dính bết vào khung xương sọ.

“Lên hả?” Giọng Scathach biến thành một tiếng quác quác cao éo. Cô khó nhọc nuốt xuống và thử lại. “Lên hả?” cô lặp lại, giọng bình thường. “Tại sao lại lên được?”

“Để khi động cơ chết, chúng ta có thể lượn xuống,” Prometheus đáp.

“Và có khi nào ông nghĩ điều đó sẽ...” Scathach mới nói tới đó.

Một tiếng bùm thật lớn vang lên, bên trong chiếc vimana Rukma tràn ngập mùi cao su cháy hôi hôi. Và rồi tiếng vù vù đều đều của động cơ trong chiếc vimana cắt ngang sự im lặng.

“Gì nữa đây?” Scathach hỏi dồn.

Elder ngồi trở lại vào ghế của mình, giờ trở thành quá nhỏ đối với ông, hai tay khoanh trước bộ ngực đồ sộ đeo giáp. “Bây giờ chúng ta lượn nào.”

“Rồi sao nữa?”

“Rồi chúng ta rơi.”

“Rồi sau đó?

“Rồi chúng ta đâm sầm xuống.”

“Rồi tiếp theo?” Scathach gặng hỏi.

Prometheus cười toe. “Rồi chúng ta sẽ thấy thôi.”

CHƯƠNG NĂM

“Niten,” Nicholas quay sang người đàn ông Nhật Bản. “Anh là nhà chiến lược bậc thầy. Anh gợi ý gì nào?”

Niten chúi hai ống kính xuống, quét khắp hòn đảo phía bên kia vịnh, di chuyển từ trái qua phải và trở lại lần nữa từ phải qua trái. “Ông đã từng đọc cuốn sách của tôi chưa?” anh hỏi. Sau đó, không đợi trả lời anh nói tiếp. “Có ba cách để đương đầu với kẻ thù. Đó là Tai No Sen, ta chờ kẻ thù tấn công rồi đáp trả. Là Tai Tai No Sen, ta xác định thời gian tấn công kẻ thù, để hai bên cùng bước vào trận chiến một lần. Và rồi tất nhiên, là...”

“Ken No Sen,” Prometheus nói. “Tấn công trước.”

Niten ngoái lui ra sau liếc Elder. “Ông đã đọc sách của tôi. Tôi thấy mình được tôn lên đấy.”

Prometheus cười toe. “Khoan thế đã. Tôi thấy có vài lỗi trong đó. Và tất nhiên, Mars còn không nhất trí với mọi thứ anh đã nói nữa kia.”

“Ông ấy lúc nào chả thế.” Niten hướng sự chú ý của mình trở lại với hai ống kính. “Ken No Sen. Tôi nghĩ chúng ta nên tấn công trước, nhưng chúng ta cần phải biết ý định kẻ thù của mình trước khi chúng ta hành động. Chúng ta cần phải để mắt đến hòn đảo.”

“Tôi có thể nhắc anh nhở rằng chúng ta chỉ có bốn người không?” Prometheus nói.

“À.” Niten quay đầu từ hai ống kính sang nhìn cả nhóm. “Nhưng tôi cho rằng kẻ thù của chúng ta không biết điều đó.” Anh mỉm cười. “Chúng ta có thể làm cho bọn chúng tin rằng mình có nhiều người hơn.”

“Bóng ma Juan Manuel de Ayala đang bị mắc bẫy trên hòn đảo,” Perenelle nói, “vĩnh viễn bị trói chặt vào nơi đó. Cũng có nhiều bóng ma khác ở đó nữa. Họ đã giúp tôi trốn thoát. Ông ta sẽ giúp, tôi bảo đảm điều đó. Ông ta sẽ làm mọi việc để bảo vệ hòn đảo của mình.”

Niten mỉm cười. “Những bóng ma và những linh hồn là công cụ hữu hiệu làm xao lãng kẻ địch. Nhưng để chiến đấu với lũ quỷ sứ chúng ta sẽ cần thứ gì đó hiển hiện hơn một chút. Một thứ gì có răng và vuốt thì tốt hơn.”

Đôi môi Perenelle từ từ biến thành một nụ cười thật đáng sợ. “Được thôi, tất nhiên, Areop-Enap đang ở trên Alcatraz đấy.”

Prometheus quay ngoắt lại. “Lão Nhện! Tôi đã tưởng bà ấy chết rồi chứ.”

“Lần cuối cùng tôi nhìn thấy, bà ấy đã bị trúng độc bởi vết cắn của hàng triệu con ruồi. Bà ấy đã tự làm kén cho mình trong một vỏ bọc chắc cứng để chữa lành. Nhưng bà ấy vẫn còn sống.”

“Nếu chúng ta có thể đánh thức bà ấy...” Prometheus lẩm bẩm. “Bà ấy thật…” Ông dừng lại, lắc đầu. “Trong chiến trận bà ấy thật đáng sợ.”

“Khi ông nói Lão Nhện...” Niten mở lời, “có phải chúng ta đang nói đến một con nhện to lớn không?”

“To lớn,” Nicholas và Perenelle cùng trả lời một lượt.

“Rất to lớn,” Perenelle nói thêm. “Và mạnh không thể tin nổi.”

Prometheus lắc đầu. “Tôi đã biết bà ấy từ khi còn xinh đẹp kia, trước khi bị quá trình Biến đổi tác động. Quá trình này hiếm khi nào tử tế, nhưng tôi nghĩ đặc biệt tàn ác đối với bà ấy.”

Một nhóm đông các du khách người Nhật tươi cười tụ tập gần đó, bắt đầu chụp ảnh hòn đảo, cùng với lũ vẹt xanh đỏ đang sà thấp xuống phía trên đầu. Ba người bất tử và Elder tận dụng cơ hội này như một tín hiệu để di chuyển xa hơn xuống cầu tàu.

“Chúng ta cần phải cầm chân bọn quỷ sứ trên hòn đảo,” Nicholas nói nho nhỏ trong lúc họ thả bộ. “Nếu hết thảy bọn chúng đều ở chung một chỗ, sẽ dễ dàng bảo vệ thành phố hơn.”

Prometheus lắc đầu. “Còn hơn cả việc chỉ bảo vệ thành phố, Nicholas. Chúng ta cần phải tiêu diệt bọn quái thú này. Và thời gian không phải là bạn hữu của chúng ta. Tôi có thể bảo đảm với mọi người rằng mọi thứ xấu xa trên Bờ Tây nước Mỹ bây giờ đều đang hướng về đây. Mỗi Elder Đen tối và người phục vụ đều đang trên đường tói. Chúng ta không thể đánh nhau với hết thảy bọn chúng được.”

“Chúng ta không phải làm thế đâu,” Niten nói chắc nịch. “Mỗi lúc chúng ta nên dồn sức vào một kẻ thù thôi. Đầu tiên chúng ta hãy gọi tên cái gì đang đứng trước chúng ta.” Anh ta nghiêng đầu về phía hòn đảo. “Các Elder Đen tối dự định cho bọn sinh vật đó gieo nỗi kinh hãi và lộn xộn khắp thành phố. Nếu có thể ngăn ngừa việc đó, thì chúng ta đã phá kế hoạch của bọn chúng rồi. Và đúng thế, tôi chắc chắn có những bọn khác đang tới, nhưng đó là những cá thể riêng lẻ, và chúng ta có nhiều khả năng xử lí với chúng hơn.”

“Mà chúng ta có phải chỉ là bốn đâu,” Perenelle nói. “Còn những người khác - những người bất tử như chúng ta, hay những người bất tử trung thành với các Elder hòa bình hoặc Thế hệ Kế tiếp - những người sẽ về phe chúng ta. Chúng ta nên liên lạc với họ.”

“Bằng cách nào?” Prometheus hỏi.

“Tôi có số điện thoại của họ,” Perenelle nói.

“Tsagaglalal sẽ chiến đấu với chúng ta,” Nicholas tiếp lời, “và không ai biết được tầm cỡ quyền lực của bà ấy đâu.”

“Bà ấy là một bà lão mà,” Niten vừa nói, vừa lắc đầu.

“Tsagaglalal là nhiều thứ lắm,” Perenelle nói, “nhưng sẽ là sai lầm đấy nếu nghĩ bà ấy chỉ là một bà lão.”

“Nếu bà có các mối liên hệ, thì gọi họ đi,” Niten nói dứt khoát. “Mời hết thảy họ đến đây.” Anh ta quay sang Elder. “Prometheus, ông là Bậc thầy Lửa. Ông có thể đổ cơn mưa lửa xuống hòn đảo không?”

Elder cao lớn lắc đầu buồn bã. “Tôi có thể, nhưng sẽ chỉ là một trận mưa nhỏ thôi, và sẽ hoàn toàn tiêu diệt tôi. Tôi già rồi, Niten, và tôi sắp chết. Vương quốc Bóng Tối của tôi đã mất và tôi còn lại ít luồng điện lắm... có lẽ chỉ đủ cho một ánh lóe vinh quang cuối cùng.” Ông nhe hàm răng thành một nụ cười tàn nhẫn. “Và tôi muốn để đành vinh quang ấy tận phút cuối cùng.”

Người bất tử Nhật Bản gật đầu. “Điều đó tôi hiểu.”

“Thế thì chúng ta phải tập trung mọi nỗ lực của mình trên hòn đảo,” Nicholas tuyên bố. “Nhưng trước khi làm điều đó, chúng ta cần phải biết chuyện gì đang diễn ra trên kia.”

“Có thể thử bói cầu,” Perenelle đề nghị.

Nicholas lắc đầu. “Quá giới hạn và quá mất thời gian. Chúng ta sẽ chỉ có thể nhìn bất cứ thứ gì phản chiếu trong kính hoặc ao nước thôi. Chúng ta cần một hình ảnh bao quát hơn kia.” Ông đột nhiên im bặt và cười toe. “Mình có nhớ Pedro không?” ông hỏi.

Perenelle ngây người nhìn ông, và rồi mặt bà sáng bừng kèm theo một nụ cười. “Pedro. Tất nhiên là tôi nhớ Pedro chứ.”

“Pedro là ai thế?” Niten hỏi.

“Đã là. Nay Pedro không còn nữa. Đã ra đi gần như cả trăm năm rồi,” Perenelle nói.

“Vua Pedro của Brazil ư?” Prometheus hỏi. “Hay Pedro của Bồ Đào Nha? Nhà thám hiểm, nhà phát minh?”

“Con vẹt,” Perenelle nói. “Được đặt tên để tôn vinh người bạn vĩ đại của chúng tôi, Periquillo Sarniento. Suốt nhiều thập kỉ, chúng tôi đã có một con vẹt mào Timor Sulphur. Tôi nói ‘chúng tôi’, dù sự thực, nó gắn bó với Nicholas và chỉ phải chịu đựng tôi thôi. Chúng tôi thấy nó như một chú gà con bị bỏ rơi khi chúng tôi đang tìm kiếm tàn tích Nan Madol vào năm một ngàn tám trăm. Nó ở với chúng tôi suốt gần tám mươi năm.”

Prometheus lắc đầu. “Thật sự tôi không thấy...” ông nói rồi bỏ nửa chừng.

“Vẹt là loài chim phi thường nhất,” Nicholas nói tiếp, không để ý đến ông ta. Ông dang ngang cánh tay trái, thoáng mùi hương bạc hà tỏa ra trong làn không khí đượm muối. Môi ông cử động, hơi thở rin rít nhè nhẹ thổi ra chính giữa. Có tiếng vỗ cánh bất chợt và một con vẹt mình xanh đầu đỏ rất đẹp mắt đậu xuống trên bàn tay xòe của ông. Nó nghiêng đầu qua một bên, một con mắt bạc lẫn vàng mở lớn nhìn ông như thách đố, sau đó bắt đầu chầm chậm rụt rè đi xiên xiên lên cánh tay ông. Nhà Giả Kim dụi dụi lưng ngón tay mình xuống ngực nó. “Loài vẹt cực kì thông minh. Và thị lực của chúng thật tuyệt diệu. Có những loài mà mắt còn cân nặng hơn cả não chúng nữa. Chúng có thể nhìn vào quang phổ hồng ngoại và cực tím, thậm chí chúng còn có thể nhìn thấy sóng ánh sáng nữa kia.”

“Nhà Giả Kim...” Prometheus nói.

Nicholas dồn mắt vào con vẹt, đang thổi nhè nhẹ qua bộ lông óng ánh ngũ sắc của nó. Con vẹt cạ đỉnh đầu vào trán Flamel và bắt đầu chải chải cặp lông mày rậm của ông.

“Nhà Giả Kim,” Prometheus kêu lần nữa, một chút cáu gắt lộ ra trong giọng ông ta.

“John Dee và bè lũ của hắn dùng chuột lớn chuột nhắt làm mắt để theo dõi thay cho mình,” Perenelle giải thích. “Nhưng trải qua nhiều năm, Nicholas đã học biết cách nhìn qua mắt của Pedro. Đó là một quá trình chuyển tải đơn giản. Chỉ việc bọc sinh vật ấy trong luồng điện của mình và rồi nhẹ nhàng điều khiển nó.”

“Pedro đã cứu mạng chúng tôi trong nhiều tình huống,” Nicholas nói nhẹ nhàng. “Đã kêu thất thanh khi thậm chí chỉ nghe thoang thoáng mùi lưu huỳnh hôi thối của Dee.” Ông đưa mặt sát vào con Conure Đầu Đỏ Anh Đào, nó dí dí cái mỏ đen thui tới tới lui lui trên trán ông, lúc này còn chải vào mái tóc cắt sát của ông nữa. “Prometheus, bây giờ ông sẽ vịn tôi lại chứ?” ông nói tiếp. “Tôi sắp bị hoa mắt chóng mặt một chút đây.”

“Tại sao?” Niten hỏi, đầy bối rối.

“Tôi sắp bay,” Nhà Giả Kim thì thầm. Ông nghểnh đầu và con vẹt bắt chước chuyển động ấy. Trong tích tắc, cả hai mắt giao mắt. Bầu không khí đượm muối chợt gay gắt mùi bạc hà và con conure run bắn lên. Khi vuốt ve con chim, những ngón tay của Flamel để lại những vệt sáng lung linh màu xanh lá gần như không thấy được trên bộ lông con vẹt. Nicholas nhắm mắt... và đôi mắt vẹt màu vàng nhạt dần đi, gần như không màu.

Sau đó, bằng một cú vỗ cánh bất chợt, con chim cất cánh bay vào bầu trời, và Prometheus chụp lấy Nhà Giả Kim vừa khi ông đổ sụp xuống đất.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx