sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Yêu nữ - Chương 32 - 33

CHƯƠNG BA MƯƠI HAI

Virginia Dare đang đứng trong khu chợ mênh mông ngay trước tòa nhà sừng sững có dạng một kim tự tháp xấu xí được bảo vệ bằng tường cao bao quanh. Cô ả đoán đây hoặc là doanh trại hoặc là nhà tù. Ả chọn nhà tù, nhờ phán đoán thấy bọn lính gác đầu chó rừng đang quay mặt vào trong. Bọn anpu đứng xếp hàng nơi những bức tường dốc nghiêng đồ sộ, và có thêm các sinh vật mắt đỏ canh giữ những cánh cổng toàn bằng đá. Đằng sau mấy bức tường là ngọn kim tự tháp đỉnh bằng, tương tự những kiến trúc ả từng nhìn thấy ở Nam Mỹ. Từng nấc thang hẹp, dốc đứng dẫn lên tới đỉnh. Môi ả uốn cong vẻ ghê tởm khi để ý thấy mấy bậc thang trên đỉnh tòa nhà sẫm màu vì những vết ố đen.

Người bất tử chợt cảm thấy da mình bắt đầu rờn rợn tĩnh điện. Cũng bản năng như thế đã giữ ả sống sót và thoát khỏi hiểm nguy suốt nhiều thế kỉ giờ đang rùng rùng khắp người ả, cảnh báo cho ả chuyện gì đó sắp xảy ra. Ấn bàn tay lên chiếc áo chùng trắng, ả cảm nhận được ống sáo ấm và an toàn trong cái túi đụng vào da thịt. Một tia lửa bật tách ra khỏi mặt gỗ xuyên qua lớp vải chích vào ngón tay ả.

Virginia đã đi vào giữa sân, xa khỏi mấy bức tường và những người đang đi loanh quanh, ả thu mình thật thấp, hai bàn tay bẹt ra áp xuống đất, khi trận động đất rùng rùng xuyên khắp thành phố.

Mặt đất rung đủ mạnh để bụi đất tung lên thành hình xoắn ốc. Đám đông xung quanh ả rền rĩ lớn tiếng, hòa làm một, âm thanh của nỗi kinh khiếp khốn khổ. Phản ứng của họ khiến ả bối rối. Đây đâu phải là một cơn động đất lớn, có lẽ bốn độ, sự thiệt hại chỉ làm lộn xộn vài đống trái cây được sắp xếp cẩn thận trong các sạp hàng trong chợ thôi mà. Liếc nhìn quanh, ả nhận ra mọi người đang quay nhìn về phía ngọn núi lửa khổng lồ vươn cao hơn hẳn trên hòn đảo. Từng chùm khói trắng xám mỏng tang bắn vọt lên trời, và ngay khi ả đang chăm chú nhìn, một cột khói đen phun thẳng lên tầng mây.

Tiếng rì rầm thứ hai vang lên, khói đen sôi sục nơi khoảnh trời phía trên ngọn núi lửa. Mây đen phẳng bẹt ra, trải rộng hết cả miệng núi lửa, rồi nhanh chóng tiêu tan.

Trong sự im lặng tiếp theo, Virginia nghe thấy một tràng cười cao thé, gần như cuồng loạn, sau đó, bất thình lình, hết thảy mọi âm thanh của thành phố dồn lên trở lại. Đám đông ùa về phía cổng nhà tù và có tiếng ai đó bắt đầu ê a trầm trầm, “Aten... Aten... Aten...”

Tò mò, Virginia bước hẳn qua một bên, đánh vòng ra phía sau đám đông cứ lớn dần lên không ngớt. Những người này dường như là thường dân của Danu Talis, thấp người, da sậm, tóc sẫm. Không ai cho thấy dấu hiệu gì của sự giàu có. Nhiều người còn đi chân đất, không ai đeo nữ trang hoặc đồ trang trí, và phần lớn đều mặc trang phục thông thường là quần áo bên trong màu trắng đơn giản với áo choàng bên ngoài, tuy cũng có vài người quản lí sạp hàng mang tạp dề bằng da thuộc. Hầu hết mọi người đều đội một chiếc nón rơm hình chóp để ngăn mặt trời không làm phồng rộp da. Nhìn quanh, Virginia để ý thấy không có bọn lai tạp người-thú giữa đám đông này, tuy nhiên, ả lại quan sát thấy không có tên lính gác nào là người cả. Phần lớn là bọn anpu đầu chó rừng, trong khi một số khác có sừng và dường như có đầu bò đực hay lợn đực gì đó.

Một cánh cửa nhà tù đồ sộ bật mở và hơn một chục tên anpu lực lưỡng mình mặc bộ giáp toàn thân lao ra. Chúng cầm những cây gậy tre ốm nhỏ, tỏa ra và mở đường cắt ngang đám đông đang kêu thét, dồn họ lùi lại.

Một người nam rất trẻ mặc chiếc áo choàng trắng dơ bẩn, Virginia nghĩ trông không quá mười ba, ném ra một nắm trái cây thối, bay vèo trên không trung và rớt đánh bốp tung tóe khắp tấm che ngực của bọn anpu. Đám đông vỡ òa trong tiếng reo hò. Ngay lập tức một toán lính len lỏi qua tốp người ấy, túm lấy cậu thiếu niên. Chúng nhấc bổng cậu ta lên khỏi đất và khiêng cậu ta, lúc này đang la hét, chân đá lung tung, trở về phía nhà tù. Một phụ nữ sầu khổ chạy theo họ, rõ ràng là van xin họ hãy thả cậu bé. Một tên anpu quay lại, giơ cao cây tre trong tay và nhe răng nanh ra, người đàn bà kia rụt người lùi lại, đầy kinh hãi.

“Ồ, tôi không nghĩ thế đâu,” Virginia lẩm bẩm. Bàn tay ả đặt sát trên ống sáo ấm ran lên đến tận ngực, ả bắt dầu bước tới.

“Cô không thể đánh tất cả bọn chúng được đâu.”

Virginia xoay tròn. Ả đang đối diện với một thanh niên cao ráo mình quấn trong tấm áo choàng trắng dài. Phần dưới của tấm áo được vắt ngược trở lên bên vai trái, để lộ nửa dưới của khuôn mặt, anh ta đang đội một chiếc nón rơm rộng làm cả khuôn mặt chìm vào bóng tối. Đôi mắt anh ta sáng quắc một màu xanh lơ.

“Tôi có buộc phải đánh hết đâu,” ả gắt. “Chỉ những tên hay bắt nạt thôi.”

“Trong pháo đài có đến một ngàn tên khác giống như chúng đấy. Mười ngàn tên giống chúng đang rải rác khắp thành phố nữa kìa. Liệu cô có đánh được hết tất cả không?”

“Nếu buộc phải đánh,” người bất tử vừa nói, vừa quay lưng về phía nhà tù. Bọn anpu đã vây một nhóm người, chụp bắt bừa bãi cả đàn ông đàn bà, cả già lẫn trẻ, tách họ khỏi đám đông và lôi họ vào nhà tù. Ả nhìn thấy thằng bé kia. Nó vẫn đang vùng vẫy trong cánh tay của bọn anpu to khỏe. Thằng bé gào thét, lặp đi lặp lại một cái tên. Virginia cắn môi, chăm chú nhìn mẹ nó đưa hai tay bịt lấy tai và đổ gục xuống nền đá. Tên lính gác anpu một tay giơ thằng bé ở lên cao, và ngay trước khi cánh cổng đóng sập lại, thằng bé ngưng không vùng vẫy nữa mà lấy hơi gọi lớn hết sức, “Aten!” Đám đông gào đáp lại cũng bằng cái tên đó.

“Thằng bé sẽ ra sao?” Virginia hỏi người bí ẩn kia.

“Nếu may mắn, nó sẽ bị kết án trong khu mỏ hoặc tham gia vào đội nô lệ xây dựng kim tự tháp cho các Elder.”

“Còn nếu không may mắn?” ả bắt đầu nói, rồi dừng sững lại, chợt nhận ra rằng người đàn ông kia đang nói tiếng Anh. Ả quay người đối diện với ông ta.

“Nếu không may, nó sẽ bị gởi tới làm nô lệ trong một Vương quốc Bóng Tối nào đó. Đó là án sống. Nhiều người sẽ cảm thấy như thế còn tốt hơn là ngược lại.”

“Đó là gì thế?”

“Bị mang cho núi lửa ăn.”

“Vì cái gì?” Ả hỏi gặng. “Vì đã ném một nhúm trái cây à?”

“Hết thảy các hình phạt đều thô bạo một cách không cần thiết. Chúng được thiết kế để giữ loài người nằm trong tầm kiểm soát. Đó là cách để số ít kiểm soát số nhiều. Đầy sợ hãi.”

“Loài người nên vùng dậy đi chứ,” Virginia cáu kỉnh.

“Họ nên thế.”

“Tôi cho rằng Isis và Osiris đã cử ông đến tìm tôi phải không?” ả hỏi.

“Không phải.”

Cô gái bất tử thận trọng nhìn người đàn ông kia. “Ông biết tôi, đúng không?”

Khóe mắt người đàn ông nheo lại khi mỉm cười. “Tôi biết cô, Virginia Dare,” ông ta đồng ý. “Và nếu cô nhìn qua vai tôi, cô sẽ thấy một người khác nữa cũng biết cô đấy.”

Virginia chuyển ánh mắt, nhìn qua vai bên phải của hình dáng ấy. Đang tựa vào tường nơi đầu một con hẻm chống đỡ bằng một khúc cây gãy, là Tiến sĩ John Dee. Tay Pháp sư giở chiếc mũ rơm của mình ra chào.

“Đi tới ông ấy đi, và đợi một chút. Tôi sẽ đến cùng cô ngay.”

Virginia đưa tay chụp cánh tay người đàn ông, nhưng một chiếc móc câu kim loại cong cong đã nắm quanh cổ tay ả. “Tốt hơn hết là đừng chạm vào tôi,” ông ta thì thầm bằng một giọng lạnh tanh. Từng mảnh lửa màu vàng bò dọc theo chiếc móc câu và người bất tử cảm thấy ống sáo của mình gần như nóng rát.

Người đàn ông mắt xanh gật đầu và đi ngang qua ả. Ông ta di chuyển xuyên qua đám đông, cẩn thận không chạm bất cứ ai, và Virginia để ý thấy mọi người ai cũng bước tránh đường cho ông ta một cách vô thức. Rung rung như thường lệ, chiếc ống sáo đập theo nhịp trên da ả như có thêm một trái tim nữa, ả băng qua quảng trường, trượt vào con hẻm tối đến đứng cạnh tay Pháp sư đã già. “Cứ tưởng ông đã chết rồi chứ,” ả chào hắn.

“Đó là một câu chào đáng yêu nhỉ. Tôi đã suýt như thế.”

Nhè nhẹ lắc đầu, ả nhìn hắn từ trên xuống dưới. “Đáng lẽ tôi phải biết rằng khó mà giết được ông.”

“Tôi cược là cô không nghĩ đến tôi một lần nào,” hắn nói cùng với một nụ cười mệt mỏi.

“Có lẽ chỉ một hoặc hai lần thôi,” cô ả thừa nhận một cách ấm áp. “Tôi hi vọng ông được chết nhanh, và cứ sợ không được thế.”

“Tôi đang nghe có gì đó như sự quan tâm ấy nhỉ?” hắn chọc ghẹo.

“Trông ông già đi đấy,” ả nói, tránh né câu hỏi ấy.

“Không già bằng tôi thật đâu. Mà tôi vẫn ở đây đó thôi.”

Virginia Dare gật đầu. “Tôi đoán rằng Isis và Osiris không phải là những người làm mới lại tuổi xuân của ông đâu nhỉ.”

“Đúng, không phải.”

“Người đàn ông mắt xanh kia chăng?” ả đoán.

Dee gật đầu. “Marethyu tay móc câu.”

Cái tên ấy đã bắn một cơn rùng mình dọc sống lưng Virginia. “Thần Chết,” ả thì thào.

“Người đã cho tôi sự sống,” Dee vừa nói, vừa lắc đầu. “Thế giới chúng ta đang sống thật là hay. Từ ngày xửa ngày xưa, cô đã biết ai là bạn bè mình.”

“Ông chẳng bao giờ có bất cứ người bạn nào,” ả nhắc nhở hắn.

“Đúng. Giờ thì tất cả đều đảo lộn hết.”

Virginia Dare quay sang nhìn lại đám đông đang náo loạn. Người đàn ông mắt màu xanh lơ biến đâu rồi. Ả nhìn thấy người đàn bà mất cậu con trai. Một bé gái không hơn ba, bốn tuổi, bám vào váy bà. “Marethyu đâu nhỉ?”

“Ông ta đi thăm ai đó trong tù.”

Dare quay lại Dee. “Nhà tù này trông đâu có giống loại nhà tù có giờ thăm theo quy định.”

“Tôi nghĩ việc đó sẽ không phiền ông ấy lắm đâu.” Tay Pháp sư cười vang. “Ông ấy đến thăm Aten đấy.”

“Tôi đã nghe người ta gọi tên ông ta. Ông ta là ai thế?”

“Aten từng là Chúa tể Danu Talis,” John Dee giải thích đơn giản. “Một Elder, nhưng thông cảm với giống người. Loài người chứ nhỉ,” tay tiến sĩ tự chỉnh lại. “Bây giờ ông ta là tù nhân đang chờ xét xử.”

“Tiến sĩ,” Virginia hỏi, “ông có muốn nói với tôi chuyện gì đang diễn ra không?”

“Ước gì tôi biết được.” Dee gượng cười. “Tất cả những gì tôi biết là mình đã trải qua nhiều thế kỉ hoạch định và mưu đồ. Tôi đã tưởng mình thông minh, lập ra những kế hoạch mà phải mất mười năm hay thậm chí nhiều thập kỉ mới đơm hoa kết trái. Chẳng bao giờ tôi biết mình là một phần của một kế hoạch to lớn hơn, được hoạch định do các sinh vật chưa bao giờ là người, những kế hoạch mà phải mất nhiều thiên niên kỉ mới hoàn thiện được. Hôm nay tôi đã học được rằng mọi thứ tôi đã làm đều hoặc là đã được định sẵn hoặc là được cho phép làm. Tôi chỉ được phép làm cái gì phù hợp với kế hoạch của họ thôi,” hắn nói dứt ý, giọng nghe như bị tổn thương.

“Xấu hổ chưa,” Virginia lẩm bẩm. “Mặc dù ông chẳng hề có chút thông cảm với tôi.”

“Ồ, nhưng cô cũng đâu có miễn trừ. Cô nghĩ sao nếu tôi bảo rằng cô cũng là một phần của kế hoạch phi thường đấy? Nó kéo dài nhiều thiên niên kỉ đấy.”

Virginia nhìn sát vào người bất tử đứng lom khom, đôi mắt hắn sáng lên trong vùng tối. Trước đây ả chưa bao giờ để ý thấy thế, nhưng đột nhiên ả nhận ra rằng hắn có màu mắt giống ả. Ả cau mày, hồi tưởng. Cũng cùng màu mắt với Machiavelli. “Một phần kế hoạch ư?”

“Cách đây không lâu, tôi đã nói chuyện với một Elder đang từ từ bị hóa thành một bức tượng bằng vàng,” Dee nói. Hắn cho tay vào dưới áo choàng, kéo ra một vật hình chữ nhật thon thon được gói trong chiếc lá cọ. “Ông ấy nhờ tôi đưa cái này cho cô.”

Virginia lật qua lật lại trong tay mình. “Cái gì vậy?” ả hỏi.

“Ông ấy nói đó là một thông điệp.”

“Cho tôi à?”

Dee gật đầu. “Cho cô.”

“Không thể nào. Làm sao ông ta biết tôi sắp có mặt ở đây?”

“Và làm sao ông ấy biết tôi sắp có mặt ở đây?” Dee hỏi. “Bởi vì ông ấy đã lên kế hoạch như thế. Ông ấy và Marethyu đã lên kế hoạch cho mọi thứ.”

“Kế hoạch gì?” ả hỏi gặng.

“Sao nào, Virginia, không có gì ngoài việc hủy diệt thế giới này.”

CHƯƠNG BA MƯƠI BA

“Ồ, sao mà tôi căm ghét bọn quỷ lùn thế,” Perenelle Flamel rên rỉ.

Sinh vật đang lúc lắc bước xuống con đường hẹp bằng đá trông như người nguyên thủy. Thấp chủm, béo ị, nét mặt đần độn, phẳng bẹt, toàn thân phủ đầy lông màu đỏ quạch trơn nhờn, gần như không thể phân biệt được với lớp da thú bao phủ lấy thân mình. Nó mang một lưỡi dao được đẽo gọt từ phần xương chày của loài thú đã tuyệt chủng trước cả khi khủng long còn dạo chơi trên mặt đất này. Hai mắt của sinh vật ấy có màu tuyết bẩn, và khi mỉm cười, hàm răng nhọn hoắt của nó thật đáng kinh sợ.

“Thứ đó vừa liếm môi có phải không?” Nữ Phù Thủy hỏi, ghê tởm.

“Bữa ăn tối kìa,” con quỷ lùn nói, bằng một giọng trong và sáng đến ngạc nhiên. Có một chút trọng âm.

“Hiếm khi nào chúng đi một mình...” Nicholas mới nói tới đó.

Có tiếng lích kích, như móng vuốt cào bới, và rồi thêm hai con, một con là giống cái không lẫn vào đâu được, mái tóc đỏ quạch hoang dã cột thành hai đuôi ngựa, ló ra khỏi màn sương xoắn vặn. Ngay cả trong mùi biển và mùi thịt hôi hôi của sương mù, cái thứ thối um tỏa ra từ lũ sinh vật kia vẫn hoàn toàn áp đảo.

“Không phải quỷ lùn.” Gương mặt phái nữ vặn vẹo kinh tởm. “Chúng là bọn quái thú bẩn thỉu. Còn chúng tôi là Fir Dearg,” mụ nói đầy vẻ tự hào.

“Đúng, nói một cách nghiêm túc, chúng tôi là Fir Dearg,” một tên trong lũ sinh vật kia nói. “Chúng tôi là phái nam. Bà là Mna Dearg. Phái nữ.”

Thở dài, Nữ Phù Thủy tựa vào cây đinh ba bằng đá, biến ba sinh vật kia thành đá chỉ với một động tác duy nhất của bàn tay. “Ít ra thì bọn quỷ lùn cũng còn muốn ăn thịt mình và không nói mình phải chết.”

“Lẽ ra còn tệ hơn,” Nicholas nói. Ông bước về phía các sinh vật đã bị đóng băng và vỗ nhè nhẹ vào một con con giống cái, khi đi ngang qua. Hai con mắt màu vàng trừng trừng nhìn ông qua gương mặt bằng đá. “Đáng ra chúng có thể là lũ yêu tinh.”

Perenelle rùng mình. “Mình biết tôi ghét bọn yêu tinh hơn hầu hết mọi thứ mà.”

Di chuyển cẩn thận, Nhà Giả Kim và Nữ Phù Thủy đi theo con đường hẹp vòng quanh hòn đảo ra tới mảnh đất bên rìa cảng. Họ có thể nghe thấy bọn Nữ Thần Biển dõi theo hướng họ đi, bắn nước tung tóe phía bên phải họ.

“Dee không phải là một tên ngốc,” Nicholas nói. Ông dừng hẳn lại khi họ đến cầu tàu nơi những con tàu chở du khách từng có lần đậu ở đây, ông quay nhìn cầu tàu trống trơn. “Hắn đã quy tụ bọn sinh vật này trên đảo...”

Một đứa bé trai mặt chuột ló ra khỏi màn đêm, lao thẳng vào Nhà Giả Kim, hai bàn tay quắp lại thành móng vuốt. Perenelle xoay tròn, giẫm vào cái đuôi của nó khi nó đi ngang qua bà, khiến nó dừng lại kêu một tiếng két. Hắn quay sang Nữ Phù Thủy, bà lặp lại câu thần chú vừa sử dụng, biến nó thành đá. Thằng nhỏ đông cứng người, một con mắt mở một con mắt nhắm, mãi mãi trong tư thế nháy mắt.

Không xoay người, Nicholas nói tiếp. “Chắc phải có một kế hoạch tương ứng để đưa các sinh vật này lên bờ chứ.”

“Cách duy nhất để tới hoặc rời hòn đảo này là bằng thuyền,” Perenelle nói, “Có lẽ kế hoạch thay đổi chăng, hoặc các biến cố chuyển dịch quá nhanh khiến hắn không thể điều chỉnh theo thang thời gian mới. Mình nhớ không, từ khai thiên lập địa, các Elder đâu có được đến Vương quốc Bóng Tối Trái Đất mà phải đợi tới thời Litha. Mà thời Litha vẫn còn hai tuần nữa lận.”

“Chắc hẳn Dee đã có những kế hoạch để đối phó với tình huống bất ngờ. Hắn phải mất nhiều tháng trời để mang lũ sinh vật kia đến đây cơ mà. Nhưng làm thế nào nhĩ? Chẳng có đường tuyến nào trên hòn đảo này cả.”

Perenelle gật đầu. “Mà không ai trong chúng ta cảm thấy bất kì quá trình sử dụng năng lượng nào hết. Phải dùng thuyền thôi.”

“Theo mình nói thì đâu là cách duy nhất để rời khỏi đảo.” Nicholas suy nghĩ một lát. “Hắn đã sai Lotan lên bờ để giáng cơn thịnh nộ khắp đường phố. Khi đã có được sự chú ý của mọi người rồi, tôi cược là một chiếc thuyền chở nặng các sinh vật được đưa vào lịch trình để từ Alcatraz chạy qua và tham gia vào cuộc vui ấy cho xem.”

“Và khi Dee biến mất, sẽ để lại Rắn Lông thay thế?”

“Hoặc Bastet,” Flamel gợi ý. “Chúng ta đều biết Dee hợp tác với cả hai mà.”

“Tôi tưởng Dee làm việc với Quetzalcoatl chứ. Rắn Lông sống ở đây, đúng, ít ra thì cũng rất gần,” Perenelle nói. “Và mình nhớ không, khi tôi bị nhốt trên đảo, Areop Enap đã bị bầy ruồi tấn công. Chắc Quetzalcoatl sai đến đấy.”

“Vậy là Quetzalcoatl đang sai một chiếc thuyền đến,” Nicholas chợt nói, “nhưng chúng ta đâu có thấy gì trên biển. Không có thứ gì đi ngang qua chúng ta hết.”

“Có một chọn lựa khác,” Perenelle bỗng xen vào.

Nicholas nhìn bà, rồi gật đầu. “Trừ phi là nó đã ở đây sẵn rồi,” ông thều thào.

“Nhưng nó có thể ở đâu được chứ?” Perenelle hỏi, chợt cảnh giác. “Không thể có nhiều chỗ cập bến trên Alcatraz được.”

Chụp lấy tay vợ, Nicholas kéo Perenelle qua cái giá đứng trước tiệm sách bên trên có sơ đồ hòn đảo, bề mặt tráng nhựa mỏng lốm đốm sương, ông rà rà bàn tay lên đó. Một tấm bản đồ đơn giản vẽ hòn đảo với tất cả các tòa nhà đều được tô màu xám, con số ghi màu đỏ. Phía trên, trong những dải đỏ đen luân phiên là phần giải thích những con số ấy.

“Chúng ta đang ở cầu tàu này đây,” ông vừa nói, vừa chạm vào đáy bên phải của sơ đồ. Có một con số hai nằm dọc theo vòng tròn màu đỏ ghi hàng chữ BẠN ĐANG Ở ĐÂY.

Perenelle lần ngón tay lên dọc theo bờ biển, đi ngang qua tháp canh và nhà gác, lên tới xưởng phát điện. “Số sáu đâu?” bà hỏi. “Trông có vẻ như là một kiến trúc trọng yếu.”

Nicholas kiểm tra con số. “Sáu là đường Bắc. Có ghi Các khu chức năng nhà tù đây này.”

“Nhìn Nhà kho Hậu cần xem,” bà nói. “Nó to lớn, nằm gần nước, cạnh bên nhà máy điện ấy. Mình có thể mang một con thuyền lên thẳng trên đảo, và trong màn sương thế này thì không ai khôn ngoan hơn.”

“Nó cách bao xa?”

“Nicholas, đây là Alcatraz mà. Cách mười phút thôi.”

“Trong sương mù thế này?” ông hỏi đầy hồ nghi.

“Đúng.” Bà trợn mắt. “Có thể chúng ta thì phải mất mười lăm phút đấy.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx