sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Yêu nữ - Chương 29 - 30 - 31

CHƯƠNG HAI MƯƠI CHÍN

Bất thình lình màn đêm yên tĩnh bị xé toang do một tràng sủa kì cục, một âm thanh hơi giống như tiếng ho khan.

“Chó ư?” Perenelle hỏi.

“Không phải chó, hải cẩu đấy,” Nicholas buột miệng.

Ngay lập tức, bầy mòng biển bay lượn phía trên đầu, những ánh chớp ma quái lóe lên trong sương mù, kêu quang quác, quàng quạc.

“Có gì đó không ổn. Mòng biển thường không kêu ban đêm,” Nicholas nói. Nhắm mắt, ông ngửa đầu hít thở sâu. “Kì cục. Tôi không ngửi thấy mùi gì mới cả.”

Thêm những tràng sủa, lần này là chó thật. Âm thanh bị màn sương dày chặn tiếng.

“Ồ không!” Đột nhiên Nicholas đưa tay chụp lấy cánh tay Perenelle vừa đúng lúc cầu tàu bắt đầu lăn tròn và rung rung. Mấy cái ghế kim loại họ đang ngồi rung lên và khua lách cách trên nền đá.

“Đó là gì vậy?” Perenelle hỏi, khi những chấn động rền rền cuối cùng cũng giảm bớt. “Elder hả? Hay là Quan chấp chính?”

“Động đất,” Nicholas nói, có chút hụt hơi. “Có lẽ đến bốn độ Richter. Và gần, rất, rất gần.”

“Mình nghĩ ai đã gây ra?” Perenelle thắc mắc. “Nếu các Elder Đen tối có thể đạt tới sức mạnh cỡ đó, vậy thì chúng ta gặp rắc rối rồi. Bọn họ có thể phá hủy thành phố này mà không cần phải có một sinh vật nào lên bờ.” Bà cau mày. “Tại sao trước giờ bọn họ không dùng đến nhỉ?”

Nhà Giả Kim lắc đầu. “Có lẽ hiện tượng thiên nhiên thôi,” ông nói. “Nhớ chuyện gì đã xảy ra hồi mình và Machiavelli đánh nhau trên ngọn núi Mount Etna không? Tôi chắc chắn cơn động đất ấy gây ra do tất cả các năng lượng thô đều tập trung vào thành phố.” Ông xoa hai bàn tay vào nhau, những tia lửa màu xanh lá tỏa sáng mờ mờ trong không trung. “Nhìn kìa. Không gian sinh động hẳn lên với những luồng điện. Chúng ta biết Bastet đâu đó ngoài kia. Cả Quetzalcoatl nữa. Prometheus và Niten đang trên đường đến đương đầu với các chiến binh Spartoi và tôi không rõ con Rồng này có luồng điện hay không. Mars, Odin, Hel, Billy, Machiavelli và có lẽ cả Diều Hâu Đen nữa đều đang ở trên hòn đảo.” Ông rà bàn tay lên đầu, vừa xoa xoa mái tóc cắt sát vừa suy nghĩ. Tĩnh điện kêu xì xì khắp da đầu, bắn ra những tia lửa như pháo hoa trên hai vai ông. “Một lí do nữa giải thích tại sao các Elder không bao giờ tụ tập đông đúc trong thời hiện đại.”

Perenelle liếm môi, gật đầu. “Tôi có thể nếm thấy năng lượng trong không khí.”

Một cơn rùng rùng kéo dài mười giây làm khắp đường phố rung chuyển. “Dư chấn,” Nicholas thều thào. “Tôi tưởng tượng lần cuối cùng có quá nhiều luồng điện tập hợp trong một không gian cô đọng như thế này là hồi ở trên Danu Talis.”

“Nếu có ai đến hỗ trợ chúng ta, thì luồng điện của họ, cộng với mọi thứ khác ở đây, có lẽ sẽ mang đến một trận động đất thậm chí còn lớn hơn. Chúng ta cần phải qua tới hòn đảo và kết thúc chuyện này.” Bà nắm bàn tay chồng, kéo ông đi dọc theo rìa bến cảng, ra phía nước. “Ngay khi chúng ta bắt đầu sử dụng luồng điện,” bà nói, “chúng ta đã để lộ vị trí cho bất kì ai bất kì thứ gì ngoài kia. Mà chúng ta nay đã già lắm rồi. Nếu có thứ gì cản trở chúng ta xông qua vịnh, chắc trước khi tới nơi chúng ta đành liều cái mạng già sắp chết này mất thôi.”

Perenelle và Nicholas chạy ngang qua công viên Aquarium của Vịnh. Họ có thể nghe thấy bên trái mình tiếng nước vỗ vào các thân gỗ. Cả hai đều biết có nhiều tàu thuyền trên bến neo, nhưng không nhìn thấy được vì sương mù. Họ có thể nghe thấy tiếng thân tàu giộng và cạ quẹt vào cọc gỗ, những sợi dây néo sút ra khỏi phần kim loại. Một cột buồm lù lù ngay trước họ và họ chợt bắt gặp mình đã đứng ngay nơi mép cầu tàu. Sương mù cuộn khỏi mặt nước như làn hơi bốc lên.

“Mình có nhớ làm việc này thế nào không?” Nicholas hỏi kèm theo một nụ cười thận trọng.

“Tất nhiên.” Perenelle mỉm cười. “Đó là một câu thần chú biến đổi đơn giản thôi mà. Chúng ta thường dùng để...” Những lời cuối tắt ngấm trên môi bà và nụ cười nhạt đi.

“Chúng ta thường dùng để làm bọn trẻ vui vẻ,” Nicholas nói tiếp cho hết câu. Ông quàng tay quanh người vợ và kéo bà sát vào, mái tóc ẩm ướt của bà dính lên mặt ông. “Chúng ta đã làm những gì chúng ta tin là đúng,” ông nói nhanh, “và tôi sẽ không bao giờ chấp nhận rằng những gì chúng ta đã làm là sai.”

“Chúng ta đã bảo vệ cuốn sách,” bà lẩm bẩm.

Qua nhiều thế kỉ, Nicholas và Perenelle Flamel đã tìm kiếm cặp song sinh huyền thoại. Khi tìm thấy những cặp Vàng và Bạc, hai ông bà cố thử Đánh thức họ, nhưng không ai trong số rất ít những người sống sót ấy sau này được lành mạnh thật sự. Chỉ trừ Sophie và Josh.

“Quá nhiều mạng sống đã mất đi,” bà thì thầm.

“Quá nhiều người được cứu,” ông nói nhanh. “Chúng ta bảo vệ cuốn sách khỏi Dee. Mình có thể hình dung hắn sẽ làm gì nếu tìm thấy cuốn sách đó không? Cuối cùng, chúng ta tìm được cặp song sinh huyền thoại, và đã Đánh thức hai đứa nhỏ thành công. Chúng ta đang làm đúng, tôi nhận thức như thế.”

“Tôi nghĩ Tiến sĩ Dee có thế nói chính xác y như vậy khi phán xét hành vi của hắn,” Perenelle nói đầy cay đắng.

“Perenelle.” Nicholas Flamel nhìn sâu vào đôi mắt màu xanh lá của vợ. “Cuộc hành trình của chúng ta đã mang chúng ta tới đây, tới nơi này, vào thời này, nơi chúng ta có thể tạo ra sự khác biệt. Cùng nhau, chúng ta có thể giải cứu thành phố và ngăn không cho các Elder Đen tối phá hủy Vương quốc Bóng Tối này.”

Nữ Phù Thủy gật đầu và lùi cách chồng một chút. Đứng sát trên rìa cầu tàu, bà xòe hai tay ra, lòng bàn tay hướng lên, các ngón tay cong lại. Luồng điện trắng như nước đá của Perenelle hình thành một vũng nước nhỏ trong lòng bàn tay bà. Những bọt nước chầm chậm dâng lên và nổ bụp bụp, sau đó chất lỏng ấy tràn ra khỏi bàn tay, rơi xuống biển thành từng dòng dài sền sệt như thạch. Nicholas bước qua, và chỉ trong tích tắc trước khi nắm lấy bàn tay vợ mình, luồng điện của ông chảy thành một chiếc găng bọc những ngón tay và mùi hương bạc hà đậm đặc tràn ngập không khí. Hai luồng điện hòa quyện vào nhau một trắng một xanh trở thành khối dinh dính màu xanh ngọc lục bảo chảy qua hai bàn tay nắm chặt, chạm đến đâu làm màn sương ướt cứng lại thành những mảnh nước đá đến đó, rồi mới bắn tung tóe xuống những đợt sóng bên dưới.

“Biến đổi,” Nicholas nói. “Một trong những nguyên tắc đơn giản nhất của thuật giả kim.”

“Có lẽ chỉ đơn giản với mình thôi,” Perenelle mỉm cười.

“Chuyên ngành của tôi mà,” ông nhất trí. “Tất cả những gì ta phải làm là thay đổi trạng thái của nước từ thể lỏng sang thể rắn.”

Luồng điện của nhà Flamel chạm vào sóng nước đến đâu thì ở đó nước đá kết thành một khoảnh hơi tròn tròn. Có tiếng lốp bốp, tanh tách, răng rắc, các con sóng khi dâng lên bị cứng lại đóng thành băng, rồi xòa xuống thành một phiến nước đá bên hông cầu tàu.

Nicholas đỡ Perenelle trèo xuống trên khoảnh nước biển đã đóng băng ấy. Bà giậm chân. Nước đá kêu cót két nhưng vẫn rắn chắc. Sau đó bà còn nhảy lên nhảy xuống.

“Xin đừng làm thế mà,” Nicholas lào thào.

“Xuống đi,” bà gọi với lên, “nước đông thành đá rồi.”

“Ừ. Chúng ta cần nhanh lên,” Nhà Giả Kim vừa nói, vừa trèo qua hông cầu tàu. “Sẽ không giữ được lâu đâu. Muối biển sẽ ăn vào nước đá.” Khi ông thả chân lên khoảnh nước đá tròn, nó chênh nghiêng và lắc lư qua lại. Ngay lập tức Perenelle bước qua phía bên kia, cân bằng trở lại.

Hai vợ chồng cùng đứng cạnh nhau trên miếng nước biển đông thành đá. Xung quanh họ, nước vẫn là chất lỏng. Nhà Giả Kim xoa hai tay vào nhau, như thể đang lăn một trái banh. Mùi hương bạc hà gần như áp đảo. Ông vung cánh tay, tung luồng điện của mình thành một dải băng xoạc dài chừng một mét hai phía trước họ. Luồng điện bắn tóe trên mặt nước và cứng lại ngay thành một cây cầu nước đá trên mặt biển. Tay trong tay, Nhà Giả Kim và Nữ Phù Thủy bước lên cây cầu rạn răng rắc.

Tới được cuối cây cầu, Perenelle vung cánh tay, và một làn khói trắng mờ mờ sáng dài gần hai mét hình thành trên mặt biển, làm nước biển đông thành đá.

Hai vợ chồng tiếp tục đi trong im lặng, tạo ra trước mặt mình từng quãng một của cây cầu nước đá. Đằng sau họ, nước biển có muối nhanh chóng đòi lại con đường vừa đóng thành băng. Con đường này nằm sát mặt nước, bị phủ một màn sương luôn dày đặc nên họ không thể nhìn thấy gì, và họ không nhận thức được đang cách bãi biển bao xa. Họ biết mình phải đi vào vịnh, bởi vì từng đợt sóng càng lúc càng cao, rắn lại thành những kiểu mẫu hình chữ S xinh đẹp. Nhưng biển chung quanh càng lúc càng động và con đường nước đá chỉ tồn tại được có vài giây, vừa đủ thời gian cho phép họ phóng từ khoảnh này sang khoảnh kế tiếp.

Bất chợt Perenelle siết tay chồng. Không nói một lời, ông gật đầu.

Có gì đó bắn tung tóe qua làn nước phía bên trái họ. Cái thứ hai rồi cái thứ ba. Sau đó, rất mờ nhạt, như tiếng động từ những ống nghe xa xa nhỏ xíu, âm thanh giống như một sở thú vào giờ cho ăn và họ nhận ra mình đã gần với hòn đảo lắm rồi.

Nicholas ném xuống một đoạn đường đi nữa. Họ vừa bước lên đó thì một con quỷ sứ ló ra khỏi màn sương. Tiếp theo là con thứ hai và con thứ ba.

Nữ Thần Biển.

Lao ra khỏi màn sương mù phô ra mái tóc dài màu xanh lá hoang dại, hàm răng lởm chởm và móng vuốt lấp lóa, chúng nhào xuống hai hình dáng đi trên dải nước đá đang tan chảy giữa Vịnh San Francisco.

CHƯƠNG BA MƯƠI

Nữ Thần Biển thật khổng lồ.

Không như hai kẻ đồng hành tóc xanh lè, mụ ta hói đầu, một vết thẹo dài màu trắng cũ kĩ cùng những vết lõm dúm dó chạy dọc một bên mặt, để lại một con mắt là khối cầu đục ngầu. Miệng há toác thét lên một tiếng từ trong họng, con quỷ thẹo đứng lên bằng đuôi, cánh tay nhô lên, hết sức hiểm ác bất thình lình thọc một cây đinh ba bằng đá nhọn hoắt thẳng tới Perenelle.

Nữ Phù Thủy giật lùi, hai bàn chân trượt dài. Bà ngã rầm xuống mặt nước đá bất ngờ vỡ làm hai. Nước muối tràn vào.

Nicholas quăng một vốc luồng điện xanh lá vào mặt sinh vật kia. Nước biển phủ lên mình Nữ Thần Biển đông lại thành từng phiến kêu lắc rắc trên đầu mụ, qua ngực, bụng, xuống tới đuôi, biến mụ thành một khối nước đá cứng ngắc. Nhà Giả Kim xoắn mạnh cây đinh ba ra khỏi móng vuốt của sinh vật ấy chỉ một tích tắc trước khi trọng lượng khối nước đá làm mụ lộn nhào, quay lông lốc, kéo mụ chìm dưới đợt sóng bập bềnh. Ông phóng cây đinh ba vào Nữ Thần Biển đang quờ quạng trèo lên mặt nước đá. Mụ loạng choạng rơi xuống nước trở lại, đuôi quẫy lung tung.

Vẫn nằm ngửa, Perenelle tung cú đá vào sinh vật thứ ba đang cố kéo bà xuống nước. Bà phun từng mảnh nước đá vào mắt Nữ Thần Biển nhưng nó vẫn tiếp tục trườn mình ra khỏi biển, mấy cái móng dài thượt cắm phập vào con đường bằng nước đá.

Và rồi Nicholas bắn té tát luồng điện của ông vào nó. Nữ Thần Biển ngay lập tức biến thành một khối nước đá, nhưng trọng lượng của nó lại khiến con đường một lần nữa gãy tách làm hai, để lại Perenelle trên một mảnh nước đá nhỏ xíu hình chữ nhật đang tan chảy rất nhanh.

Làn nước xung quanh hai người bắt đầu dậy sóng vì bọn Nữ Thần Biển.

Ấn bàn tay vào con bọ hung đeo nơi cổ, Nicholas rút ra chút sức mạnh dự trữ. Ông mở rộng các ngón tay hất những dải luồng điện dày khắp mặt biển. Ngay tức khắc một tấm thảm màu ngọc lục bảo trong suốt như pha lê phủ lên mặt nước, nhốt bọn Nữ Thần Biển phía dưới. Chúng hú hét, nện đạp ầm ầm trên bề mặt đã đông thành nước đá.

Perenelle nhảy tót khỏi miếng nước đá nhỏ xíu kịp ngay trước lúc nó tan ra. Bà đáp xuống tấm thảm màu xanh lá và trượt qua mặt biển đóng băng. Nicholas chìa cây đinh ba ra, bà chụp lấy, suýt kéo ông ngã lăn quay.

Tấm thảm màu xanh đông thành đá đã tiêu tan, mặt biển chung quanh hai người sôi sục bọn Nữ Thần Biển tàn ác, từng đợt sóng đóng váng và sủi bọt toàn là những mái tóc xanh lè và những cái đuôi cá.

Nữ Phù Thủy chỉ tay qua bên trái. “Hòn đảo nằm hướng này.” Bà giật mạnh cái xiên khỏi tay chồng và quăng vào mụ Nữ Thần Biển có hàm răng sắc như dao cạo đang phóng khỏi nước. Sinh vật kia kêu ré lên khi những lưỡi đá chặt phăng một nùi tóc màu xanh lục, sau đó nó giộng vào khối nước đá trên lưng mình và quay trở vào sóng nước. Perenelle thọc mạnh thêm một cú. Sinh vật ấy lộn nhào cố tránh né vũ khí, nhưng Perenelle đã giáng xuống nó một cú đấm sượt ngang qua bên đầu. Nữ Phù Thủy lại vung cây đinh ba lần nữa. Cây đinh ba kêu o o một thứ năng lượng thô, để lại mùi cá tanh hôi trong làn không khí đằng sau, và đột nhiên bà nhớ trước đây mình đã nhìn thấy ở đâu rồi: trong đường hầm bên dưới Alcatraz trong tay của Lão Già Biển.

“Đây là cây đinh ba của Nereus,” bà nói lớn với Nicholas. “Tôi thắc mắc không biết làm thế nào lão ta lại đánh mất nó.”

“Không phải tự nguyện đâu, tôi cược đấy.” Chồng bà lẩm bẩm. Với một bàn tay ấn vào con bọ hung trên ngực, ông dồn sức tạo ra một đoạn cầu nước đá nữa, nhưng ông yếu đi rất nhanh. Nước đá mỏng dính, nứt nẻ ngay khi họ chạy qua. “Tôi không thể làm việc này lâu hơn nữa.”

“Gần tới rồi,” Perenelle hét lớn át tiếng quẫy đập của bầy sinh vật trong biển. Mặc dù cố gắng tiết kiệm phần còn lại của luồng điện, nhưng bà biết họ có rất ít lựa chọn nếu chúng còn sống sót. Bà gọi lên một câu thần chú nhỏ đã học được từ Saint-Germain - một câu rất hiệu quả mà lại không tốn quá nhiều năng lượng. Chất lỏng đặc quánh rỉ ra khỏi lòng bàn tay bà, thấm sâu vào cây đinh ba bằng đá xám, biến nó thành màu đỏ bầm, rồi sẫm lại, gần như xanh đen. Nữ Phù Thủy nhúng cây đinh ba vào lớp sóng, màu sắc kia rỉ vào nước như dầu. Bà khuấy cây xiên, hất những lọn mực xoắn xuống nước. “Mồi lửa,” bà lầm thầm.

Biển bừng sáng, những ngọn lửa màu đỏ ngả xanh lơ nhàn nhạt nhảy múa khắp mặt nước, soi rọi những khối đá phủ đầy tảo biển nằm rải rác. Ngay bên trên những khối đá ấy, một bức tường thấp với những đường gỉ sét chảy dọc xuống, trên đầu tường có hàng rào kim loại, vây quanh bởi cây cối và xương rồng tua tủa là một tấm bảng gỗ to đã bong tróc:

CẢNH BÁO

NHỮNG NGƯỜI MÓC NỐI HOẶC

CHE GIẤU HÀNH VI VƯỢT NGỤC

CỦA TÙ NHÂN ĐỀU BỊ

KHỞI TỐ VÀ TỐNG GIAM

Với chút sức lực sau cùng, Nicholas ném luồng điện của ông qua khối đá và chăm chú nhìn nó đông lại thành một dãy bậc thang thô sơ. Sau đó ông chìa tay cho vợ, đỡ bà bước qua những phiến đá trơn trượt. Cây đinh ba dựng đứng nơi hàng rào, còn hai vợ chồng bò trườn bằng cả hai tay hai chân lên lối đi nhỏ hẹp ẩm ướt bên dưới tấm bảng. Họ ngã nhào, lăn tròn lưng và ngước nhìn lên tấm bảng bong tróc.

“Chào mừng đến với Alcatraz,” Nhà Giả Kim nói. Kiệt sức và run lẩy bẩy, họ lồm cồm đứng dậy và lại ngã quỵ xuống lần nữa trên một băng ghế gỗ. Mấy năm trước, các du khách chắc hẳn đã ngồi trên những băng ghế y hệt thế này nhìn bao quát ra thành phố và cây cầu. Hai vợ chồng ngồi một lúc, lấy lại hơi thở, rồi Nicholas quay sang nhìn vợ. Sương mù làm cho gương mặt bà gần như mang vẻ huyền ảo, thậm chí còn xinh đẹp hơn bình thường. “Tôi vừa chợt nhận ra một điều,” ông nói bằng tiếng Pháp cổ xưa.

Perenelle gật đầu. “Tôi biết.”

“Chúng ta sẽ không sống mà rời khỏi hòn đảo này đâu, phải không?”

“Đúng, không sống nổi.”

CHƯƠNG BA MƯƠI MỐT

Hekate, Nữ Thần Ba Mặt, ngồi trong phòng thiết triều của cây sự sống.

Căn phòng nhỏ đến ngạc nhiên, chẳng hơn gì căn phòng đệm tròn khoét trong ruột cây Yggdrasill. Phòng được đánh sáp bóng loáng sáng rỡ như gương, và một cành cây cằn cỗi ú nần được đẽo gọt làm thành một cái ngai trang trí công phu. Tường để trơn, vật duy nhất trong phòng là một cây nến trắng to, cao cỡ người đàn ông trưởng thành, chiếm lấy vị trí bên phải chiếc ngai. Ngọn lửa màu vàng ấm áp được bảo vệ nhờ một quả cầu pha lê rất lớn, bên trên để hở, và một vệt khói đen mờ mờ gần như vô hình lưu lại một vòng tròn vo nơi trần nhà.

Prometheus đứng bên phải ngai, hai cánh tay khoanh trước bờ ngực đồ sộ. Scathach giữ vị trí cạnh cửa, lưng áp vào tường. Palamedes ở cạnh bên kia của cánh cửa ấy, đối xứng vị trí với cô. Shakepeare đứng bên cửa sổ, miệng há hốc nhìn xuống trung tâm thân cây. Ông đang nguệch ngoạc ghi tốc kí trên một mẩu giấy ngả vàng bằng một đụt viết chì đã bị gặm nhấm. Tay trong tay, Joan và Saint-Germain đứng phía trước ngai, nhìn Elder.

Hekate già đi theo thời gian trong ngày.

Quá trình Biến đổi của bà thật độc nhất vô nhị: cô gái trẻ vào buổi sáng, từ từ biến thành phụ nữ trưởng thành vào xế trưa, và nhanh chóng già đi thành bà lão khi ngày tàn. Người phụ nữ cổ xưa này được đặt nằm ngủ trong một phần rễ dài, hẹp, rỗng của cây Yggdrasill, rồi cùng với ánh bình minh, một lần nữa bà trẻ lại. Cô gái trẻ tỉnh giấc vào buổi sáng không biết tí gì về người phụ nữ mình từng hiện thân trong ngày hôm trước, và bà lão mà bà đã trở thành vào buổi tối quên hết những gì diễn ra suốt trong từng giờ khắc có ánh mặt trời. Chỉ có người phụ nữ trưởng thành, cai quản những giờ xế trưa, khi mặt trời nhô cao trên bầu trời, là hoàn toàn hiểu biết và nhận thức được các diện mạo của bản thân mình. Bà được kết nối chặt chẽ với cây, nó còn già hơn cả Vương quốc Bóng Tối này, nguồn gốc của nó lạc mất từ lâu trong bức màn che của lịch sử. Nhiều người còn tin rằng nó có tri giác.

“Tôi chỉ có ít thời gian, và có nhiều điều phải giữ trong lòng không nói ra được,” người phụ nữ tóc trắng ngồi trên ngai nói. “Tôi già rất nhanh, và trong ít phút nữa, thậm chí có thể tôi còn không biết các người là ai.” Bà nhoẻn cười, hàm răng trắng lóa tương phản với khuôn mặt ngăm đen, nhưng không ai bật cười cả. Họ biết lúc này không phải bà đang nói đùa.

“Các biến cố đang đi dần tới hồi kết thúc,” bà vừa nói nhanh, vừa nhìn mặt từ người này sang người kia. “Hầu hết các người tôi không biết ai là ai tuy nhiên các người đã được Abraham loan báo trước, và như thế với tôi là đủ. Pháp sư đã nói với tôi rằng giống người từ Thời Sắp Đến sẽ tới đứng cùng phe với chúng tôi, chiến đấu vì sự tồn vong cho thế giới của tôi và vì tương lai cho thế giới của họ.” Sắc cầu vồng chiếu mờ mờ ánh ngũ sắc, tỏa lên khắp chiều dài chiếc áo đầm bà đang mặc. “Chúng ta đang trong thời nguy hiểm. Tôi có nghe nói, dù bản thân không hoàn toàn nhận thức được hết, rằng trong dòng thời gian đặc biệt này tồn tại một cơ hội để định hình tương lai và tái tạo mọi thứ. Nghe có vẻ đặc biệt, ghê gớm, nhưng có thế chúng ta mới sống trong một thời đại phi thường. Từng xuất hiện những kẻ ra sức định hình lại tương lai vì các nhu cầu riêng của bọn họ. Abraham và Chronos đã bảo đảm với tôi rằng nếu những kẻ đó thành công, thì hàng tỉ tỉ sinh mạng nhất định phải chấm dứt.” Bà lắc đầu. “Tôi sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra.”

“Vậy là bà đang chuẩn bị chiến tranh,” Scathach nói. “Chúng tôi thấy quân lính duyệt binh.”

“Không phải chiến tranh. Sứ mệnh giải cứu đấy. Tuy nhiên tôi vẫn e rằng không có kết thúc tốt đẹp.” Bà lão quay sang nhìn Prometheus. “Tất cả đã sẵn sàng cả chưa?”

“Rồi, thưa quý bà.” Elder gật đầu. “Chúng tôi đang chờ lệnh của bà.”

Những vết nhăn đầu tiên xuất hiện trên mặt Hekate. Nếp gấp trên vầng trán cao, gần như không nhìn thấy được nơi nước da ngăm đen của bà. Bà cau mày, đường lằn sâu hơn. “Các người có biết món quà lớn nhất một bậc cha mẹ có thể cho con cái là gì không?” bà vừa hỏi, vừa nhìn quanh phòng.

Không ai trả lời.

“Tự lập. Cho phép chúng rời gia đình đi vào thế giới và tự quyền quyết định, bước đi trên con đường riêng của chúng. Các Elder chúng tôi đã thừa kế một thiên đường từ các Quan chấp chính và Elder Vĩ đại. Chúng tôi đã chưa xử lí thật tốt, và rõ ràng là mọi người bằng mắt thường cũng thấy rằng thế giới này đang bị lên án nếu chúng ta cứ tiếp tục là chính mình. Và chúng tôi sẽ tiếp tục không ham gì thay đổi. Các người có biết sai lầm lớn nhất mà một bậc cha mẹ có thể mắc phải là gì không?” bà hỏi.

Không ai nhúc nhích.

Elder lại nhìn khắp phòng lần nữa. “Ai đã có con?” bà hỏi.

William Shakespeare bước lùi khỏi ô cửa sổ. “Tôi có. Hai gái và một trai,” ông tự hào nói.

“Ông là người kể chuyện phải không, Đại Thi Hào?”

Shakespeare gật đầu. “Đã từng. Lâu lắm rồi.”

“Vậy thì hãy nói tôi nghe xem, người kể chuyện sai lầm lớn nhất mà một bậc cha mẹ có thể mắc phải là gì?” bà hỏi.

“Là tin rằng con cái mình sẽ giống hệt mình.”

Hekate gật đầu. “Thế giới đang thay đổi. Nó thuộc về thế hệ kế tiếp.” Bà đưa tay ra đặt trên cánh tay Prometheus. “Nó thuộc về loài người. Nhưng có các Elder được lãnh đạo bởi Isis và Osiris, hoặc những người đi theo Bastet, những kẻ không chịu chấp nhận một thế giới mà họ không thống trị. Vì thế họ đã âm mưu giữ lại quyền kiểm soát. Họ sẽ tiêu diệt chúng ta. Hết thảy chúng ta Elder cũng như con người. Và tôi sẽ không cho phép.” Người phụ nữ đang già đi rất nhanh đứng dậy. “Sớm hôm nay, ngay khi tôi chuyển sang hình thức này, tôi đã biết được rằng Bastet và Anubis đã hành động chống lại Aten. Quả thật hồi kết đã rất gần rồi. Thời điểm đã đến.”

Độ rung rất nhẹ rùng rùng dọc theo chiều dài cây Yggdrasill, tiếng vo vo rung rung truyền qua thân gỗ dày. Ngọn lửa nến nhảy nhót. Ngay lập tức Prometheus chồm qua, nhấc khối cầu bằng kính lên và dập tắt lửa giữa ngón cái và ngón trỏ.

Hekate gục đầu, giơ đứng bàn tay. “Nghe đây,” bà thì thào.

“Will, chuyện gì đang xảy ra ngoài kia thế?” Palamedes hỏi với.

“Đèn tắt ngúm,” Đại Thi Hào vừa thầm thì, vừa nhìn vào khoảng trống giữa thân cây. “Lá rơi như tuyết ấy.”

Lần lượt, tất cả mọi ngọn đèn trong Cây Thế Giới nhấp nháy rồi tắt phụt. Âm thanh tĩnh lặng.

Nghe rõ tiếng cót két, răng rắc và tiếng thở dài của Yggdrasill.

“Cái cây đang đau đấy,” Hekate lào thào.

Cơn rung thứ hai khua lanh canh khắp thân cây.

“Động đất,” Scathach nói khẽ. Cô cảm thấy độ rung lan lên đến cột sống mình.

“Mấy ngày qua những cơn động đất càng thường xuyên hơn,” Prometheus nói. Ông không làm gì để thắp ngọn nến lên lại. “Cũng trong mấy ngày qua, các Elder và thậm chí một vài Elder Vĩ đại đã quay trở lại từ các Vương quốc Bóng Tối của họ. Nhiều thế kỉ trôi qua kể từ khi có quá nhiều năng lượng tụ về với nhau trong cùng một nơi thế này.”

“Các sự kiện không thể tách rời được,” Saint-Germain nói.

“Có nhiều Elder như thế trong thành phố là việc bất thường hả?” Joan hỏi.

“Đúng. Chúng tôi...” Hekate dừng lại một chút, liếc sang Prometheus. “Bản chất của chúng tôi là cô độc mà. Đặc biệt là những người bị Quá trình Biến đổi chuyển hóa tận gốc.”

Prometheus chồm tới. “Hội đồng Cai quản của Danu Talis họp tối nay. Và lúc này Bastet đã truất phế Aten ra khỏi quyền kiểm soát của hội đồng, ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì. Mụ ta sẽ cố gắng để Anubis được chỉ định làm Chúa tể Danu Talis. Hắn đã tạo ra và kiểm soát bọn anpu. Bọn ấy sẽ hỗ trợ hắn.”

“Chúng sẽ tuyên án Aten bị quăng vào núi lửa,” Hekate nói, giọng bà bắt đầu đứt quãng. Bây giờ gương mặt bà đầy những đường nhăn hằn sâu, hơi thở bà trở nên rời rạc. “Và hai việc đó tôi sẽ không cho phép việc nào xảy ra cả.”

“Vậy chúng ta trợ giúp Aten à?” Prometheus nói. “Giải cứu ông ấy chứ?”

Bà lão nhìn ông, cau mày. “Ai?”

“Aten,” ông nói một cách kiên nhẫn, “Chúa tể hợp pháp của Danu Talis. Chỉ bà mới có thể ra lệnh đó được.” Rõ ràng là ông ta đang cố gắng hết sức để kìm nén sự hoang mang trong giọng nói mình. “Và nếu bây giờ bà không xuống lệnh, thì lúc bà trở về với diện mạo thứ hai của bà vào xế trưa ngày mai, sẽ trễ mất.”

“Tôi e rằng đã quá trễ cho Danu Talis rồi ấy chứ,” bà lão thều thào. “Đi đi, Prometheus, đi mang Aten về nhà.”

“Và nếu việc làm đó có nghĩa là gây ra chiến tranh thì sao?”

“Thì cứ thế.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx