sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Yêu nữ - Chương 71 - 72

CHƯƠNG BẢY MƯƠI MỐT

Tsagaglalal chạy lên cầu.

Luồng điện sáng lóa một màu trắng lạnh toát nổi rõ trong sương mù, sấy khô màn sương, khoét thủng một lỗ hổng nơi vùng ẩm xoay xoáy xung quanh. Bà phóng qua khe hở giữa hai hàng xe hơi, biết ngay Niten và Prometheus đã cố làm gì. Bà thấy mấy ngọn giáo gãy nằm trên đất, rồi nhận ra vết máu: họ đã chiến đấu ở đây và đã bị thương. Bà thoáng ngửi thấy mùi luồng điện của họ trong bầu không khí đêm ngay chỗ họ tự chữa vết thương, luồng điện hơi chua chua, đăng đắng. Một dấu hiệu chắc chắn cho thấy họ đang yếu đi rất nhanh.

Một chiến binh Spartoi lắc lư xuất hiện trước màn sương bên tay trái bà. “Cái gì đây?” nó vừa hỏi vừa cười khúc khích. “Thịt tươi...”

Thanh kopesh hiểm ác trong tay Tsagaglalal lóe lên, nó đổ gục xuống miệng còn chưa kịp nói dứt câu.

Nhiều hình dáng đằng trước: hai con Spartoi đang phóng xuống cầu hướng về phía bà, kiếm và giáo chĩa thẳng. Spartoi rất nhanh nhẹn, nhanh dã man, vậy mà Tsagaglalal cắt chúng đứt lìa mà không hề lỡ nhịp chân. Cách đây lâu lắm rồi, khi thế giới ở một nơi rất khác, trước cả biến cố Nhận chìm của Danu Talis, bà từng được đào tạo bởi vài chiến binh tinh nhuệ đứng hạng nhất trong mọi loài tạo vật. Sau này, khi bà được gọi là Myrina và chỉ huy các chiến binh đáng kinh sợ nhất trong mọi Vương quốc Bóng Tối, bà đã truyền các kĩ năng đó cho hai cô gái dưới quyền: Scathach và Aoife.

Tsagaglalal chạy qua chiếc cuối cùng trong hàng xe. Có những dấu chân móng guốc hằn sâu trên cầu nơi bức vách kim loại bị kéo rách toạc. Bà đoán chắc đó là khi Niten và Prometheus nhận ra bầy sinh vật đang tháo thanh chắn, Elder và người bất tử đã lao vào chiến đấu với kẻ địch chứ không thà đứng nhìn và để chính mình bị giày xéo.

Thoáng nghe có mùi trà xanh trong không khí hòa với chút mùi cây anise, và rồi ngay trước mặt bà có gì đó rất mờ nhạt loáng thoáng màu xanh lơ với màu đỏ trên bức màn sương mù dày đặc. Tsagaglalal phóng tới. Một con Spartoi bị thương lảo đảo đi về phía bà, nét kinh ngạc còn hằn rõ trên mặt, rõ ràng không hiểu vì sao mình có thể bị thương. Thanh kopesh của bà giơ lên hạ xuống, sinh vật kia liền chết tươi, mặt vẫn một nét bàng hoàng y như thế.

Tsagaglalal có thể nghe được cả tiếng vũ khí chan chát phía trước, tiếng kim loại va vào kim loại, tiếng đập đùng đục của gỗ va vào thịt, tiếng rít ré của con Spartoi và tiếng càu nhàu của hai người đàn ông. Bà lao thẳng vào màn sương, thấy Elder và người bất tử đứng đâu lưng với nhau chống lại số đông gấp mười lần họ. Bộ giáp của Elder lóe lên màu đỏ, nhưng nhanh chóng nhạt đi ngay, còn luồng điện màu xanh lơ của người bất tử sáng mờ mờ những tua xoắn như tơ. Cả hai người đều bị thương trầm trọng, nhưng năm sáu sinh vật cũng đã nằm bất động dưới chân họ rồi.

Ngay lập tức, theo một mệnh lệnh không ai nghe thấy, tất cả mọi con Spartoi đều kết thành bầy tiến lên, giáo với kiếm thọc thẳng tới.

Tsagaglalal nhìn thấy Niten gục xuống vì cả chục cú đấm. Prometheus bước lùi lại đứng che trên thân thể người bất tử, canh chừng, thanh kiếm múa loang loáng, nhưng Spartoi quá đông, và lại quá nhanh. Prometheus ngã xuống, bị những kẻ không dám đối diện đâm vào sau lưng.

Bà Canh Giữ thét lên một tiếng.

Âm thanh cổ xưa và nguyên thủy, một tiếng rú hoang sơ chắc hẳn không bao giờ nên phát ra từ cổ họng một con người. Nhưng Tsagaglalal đâu phải, chưa bao giờ, là người. Âm thanh ấy cắt vào làn sương mù, xuyên thủng màn đêm, dừng hết mọi chuyển động. Con Spartoi quay ra phía có tiếng hú, bắt đầu di chuyển về hướng sinh vật mặc bộ giáp bằng sứ trắng.

Không khí đột nhiên ngập tràn mùi hương hoa lài đậm đặc, nồng nặc.

“Các pháp thuật Cơ bản,” Tsagaglalal cáu kỉnh, nện một sinh vật ngã lăn ra đất thậm chí còn không thèm nhìn tới nó. “Bình đẳng và đồng nhất. Không cái nào hơn cái nào. Nước...”

Toàn bộ một nhịp cầu hóa thành chất lỏng dơ bẩn. Sáu con Spartoi ngay lập tức bị nuốt chửng, ngã từ cây cầu đã hóa thành nước rơi tòm xuống mặt biển xa bên dưới.

“Không khí...”

Một phần khác của cây cầu vụt bốc hơi. Ba tên nữa chỉ vừa đủ thời gian hét lên một tiếng, rồi qua khoảng trống vừa chợt xuất hiện, cũng rơi mất tăm xuống làn nước vịnh không chút khoan nhượng.

“Lửa...”

Cấu trúc kim loại trải dài gần hai mét bắt đầu nóng trắng, chói lóa thành nóng sáng. Ba tên chiến binh kém may mắn bị nướng giòn thành tro chỉ trong tích tắc.

Số Spartoi ít ỏi còn lại rít ré hoảng loạn, chúng lùi bước tránh xa người phụ nữ mặc đồ trắng.

“Và Đất.”

Nhịp cầu nơi bầy Spartoi đang đứng hóa thành cát lún chảy. Thậm chí bọn chiến binh còn không kịp kêu tiếng nào thì đã bị cát phủ lấp. Sau đó nhịp cầu nhanh chóng hóa cứng và trở lại hình dạng ban đầu, để lại những dấu vết mờ mờ của mấy cái xác trên bề mặt rập rờn.

Tsagaglalal thổi bụi dính nơi bàn tay. Không chút khách khí, bà quăng xác lũ thằn lằn qua một bên, chạy đến với hai người đàn ông, quỳ xuống cạnh họ. “Các người biết không,” bà nói, “tôi mới nói với Sophie hồi sớm hôm nay rằng không có pháp thuật nào hơn pháp thuật nào. Tất cả đều tương tự và ngang bằng nhau...” Bà dừng lại. Không người nào còn động đậy. “Ồ, không,” bà nhủ thầm.

Hạ xong con Spartoi cuối cùng, bà khám phá ra rằng cả hai người đàn ông đều nằm co quắp vì những vết thương. Bộ giáp của Prometheus chỉ còn là mớ gãy nát, bộ vét đen của Niten trở thành những mảnh vụn dính vào thân hình gầy ốm. Bà dịu dàng ấn đầu ngón tay vào cổ họng Niten, nhưng không thấy có mạch đập. Không cách gì nghe được mạch của Prometheus vì ông không bao giờ có, nhưng bà banh mí mắt ông ra, chẳng có gì ngoài một màu trắng dã.

“Không,” bà nói rất hung tợn.

Elder và người bất tử đã hi sinh mạng sống để bảo vệ thành phố này.

“Không,” Tsagaglalal nói chắc nịch. “Ta sẽ không cho phép điều này xảy ra.” Rồi bà ngửa đầu ra sau hét thật lớn nỗi thống khổ của mình.

Từ trên cao nhìn xuống qua cầu Cổng Vàng, Bastet và Quetzalcoatl chợt ngửi thấy mùi hương hoa lài trong không khí và nhìn thấy khối cầu lóe trắng sáng trong màn sương bên dưới.

Sau đó là âm thanh chọc thủng màn đêm, mặc dù đã mười ngàn năm kể từ lần gần nhất còn nghe tiếng hú ấy, nhưng hai kẻ này nhận ra ngay.

Hai Elder quay nhìn nhau, rồi chạy ra phía chiếc xe đang đậu. Vài giây sau, chiếc limousine của Bastet đã rời khỏi bãi đậu xe, bánh trượt, quay tít trên vỉa hè ướt rượt. Quetzalcoatl theo sau, tự hỏi không biết lão có an toàn trở về Vương quốc Bóng Tối của mình kịp lúc không đây nữa.

Không ai trong bọn chúng muốn đối mặt với cơn phẫn nộ của Bà Canh Giữ cả.

CHƯƠNG BẢY MƯƠI HAI

“Hai đứa con nghĩ mình đang làm cái gì vậy chứ?” Osiris hỏi gằn, mặt đỏ bừng giận dữ.

“Tại sao hai đứa lại chạy trốn khỏi chúng ta?” Isis cáu kỉnh. “Chúng ta đã bảo hai con…”

Sophie vỗ hai bàn tay mang găng vào nhau, âm thanh rổn rảng trên đỉnh kim tự tháp nghe như tiếng súng nổ, khiến hai vợ chồng nín bặt. “Các người là ai?” cô bé điềm tĩnh nói.

“Các người là cái gì?” Josh hỏi.

Bàng hoàng, Isis và Osiris đứng dưới chân chiếc vimana, trao đổi nhau một cái liếc mắt rồi quay sang nhìn chăm bẳm vào hai đứa nhỏ sinh đôi. “Không cách gì lại đi nói chuyện với cha mẹ mình…,” Isis mới nói tới đó.

“Bà nói đúng,” Sophie cắt ngang. “Nhưng hai người đâu phải là cha mẹ chúng tôi, phải không?”

Isis và Osiris vẫn im lặng, nhưng có gì đó phảng phất trên gương mặt họ. Vùng tối bên dưới mắt, hai má phơn phớt đỏ.

“Các người biết tôi có trong mình kí ức của Bà Phù Thủy Endor kia mà,” Sophie vừa nói, vừa nắm tay lại thành hai nắm đấm. Luồng điện bạc bốc khói bắt đầu làm mờ hình ảnh họ, và cơn gió đêm quét đi mùi hương vanilla. “Bà ấy không bao giờ ưa hai người cả.”

“Bà ta là một…,” Isis cãi.

“Bà ấy đã trải qua nhiều thế kỉ cố tìm hiểu xem đúng ra các người là ai,” Sophie nói tiếp. “Bà ấy không tin hai người là Elder. Và bà biết hai người cũng không phải là Elder Vĩ đại hay Người cổ đại gì hết.” Thậm chí khi còn đang nói, những hình ảnh đã rối tung trong tâm trí cô bé, những đoạn trải nghiệm ngắn của Bà Phù Thủy. Sophie thở hổn hển khi các hình ảnh ấy sắc nét hơn, sinh động hơn. “Bà ấy chưa bao giờ tìm ra rõ ràng. Tuy nhiên, đã đến rất gần. Và khi bắt đầu hồ nghi các người có thể là ai, bà ấy đã đi đến việc phá hủy hàng thiên niên kỉ kiến thức cổ xưa. Chỉ để giấu kiến thức ấy không cho các người biết.”

Một cơn chấn động bí ẩn làm rung chuyển khắp khối kim tự tháp.

“Bà Phù Thủy đã là, đang là, và sẽ là một mụ ngốc nghếch,” Isis nói dằn dỗi. “Còn con cũng ngốc nghếch nốt khi nghe hoặc tin lời bà ta.”

Osiris thả bước qua đến mép kim tự tháp, săm soi nhìn xuống. Bọn anpu không mệt mỏi đang tiến gần đến rất nhanh, “Vẫn chưa quá trễ đâu,” ông nói.

“Quá trễ cho cái gì?” Josh dang hai cánh tay. “Nhìn quanh xem. Các Elder đã xong hết rồi. Cư dân Danu Talis đã trỗi dậy rồi.”

“Thì sao nào? Hai đứa con có thể quét sạch chúng đi chỉ bằng một lời thôi,” Osiris trả miếng.

Isis nhìn Sophie. “Con có biết chút gì về năng lượng chúng con đang nắm giữ không?”

“Không,” Josh nói rất chân thành. “Còn các người?”

Osiris nháy mắt với Josh, và trong tích tắc đó, Josh biết ông ta cũng không nốt.

Một cơn chấn động nữa làm rung lắc khối kim tự tháp, và xa xa phía bên phải, núi lửa Huracan bắt đầu phun trào từng cột khói đen thui. Tro xỉ đỏ rực xoắn vặn bốc lên bầu trời tối sẫm trông như pháo hoa.

“Hai người không phải là cha mẹ chúng tôi, đúng không?” Sophie hỏi cho bằng được.

“Chúng ta đã nuôi các con như chính con ruột của mình còn gì,” Isis ướm lời.

Có tiếng ồn ào kinh khủng phía bên dưới khi bọn anpn cất lên những tiếng hú hét xung trận và tiến sát đến sáu người đang bảo vệ đỉnh kim tự tháp.

“Đó không phải là câu tôi muốn hỏi,” Sophie nạt ngang. “Các người có phải là cha mẹ chúng tôi không?”

“Không,” Isis nói, không thể che giấu động tác vặn môi kinh tởm làm môi bà cong tớn lên. “Chúng ta không sinh ra các con.”

Cặp song sinh nhìn nhau. Mặc dù đã đoán trước câu trả lời rồi, nhưng vẫn cảm thấy sốc. “Tốt đấy,” Josh nói, giọng run run. “Tôi không nghĩ chúng tôi muốn các người là cha mẹ mình.”

Mặt Sophie trắng bệch như chiếc mặt nạ, tái mét nhợt nhạt tương xứng với bộ giáp bạc. Quá trình tìm hiểu sự thật trong Kí ức của Bà Phù Thủy bắt đầu ráp nối vào nhau.

“Tôi và Sophie... chúng tôi có họ hàng với nhau không?” Josh hỏi một câu mà thật sự cậu không muốn được trả lời.

Isis và Osiris vẫn im lặng, nhìn hai đứa nhỏ, ánh mắt giễu cợt.

“Có không?” cậu hét tướng, làm cả hai người kia nhảy dựng.

“Không có về huyết thống, không, nhưng hai con là người Vàng người Bạc,” Osiris nói. “Đó là dòng dõi huyết thống cổ xưa. Có mối liên hệ họ hàng ở đó.”

“Chúng tôi là ai?” Sophie thét lớn. Cô bé bắt đầu run bần bật, sự kết hợp giữa sợ hãi và giận dữ, cùng với cảm giác mất mát khủng khiếp cháy bỏng khắp người. Cô bé không ý thức đến những giọt nước mắt bằng bạc đang chảy xuống mặt mình.

Isis nhún vai. “Ồ, ai biết được chứ?” bà thận trọng nói. “Chúng ta săn tìm người Vàng người Bạc qua biết bao thế kỉ và biết bao Vương quốc Bóng Tối. Chúng ta nhặt được Josh trong một khu trại thuộc tộc người Neanderthal hơn ba mươi ngàn năm rồi mới tìm thấy con. Chúng ta phát hiện ra con đâu đó trên những thảo nguyên của một vùng đất bây giờ là nước Nga vào giữa thế kỉ thứ mười hay thứ chín nhỉ?”

“Thứ mười, tôi nghĩ thế,” Osiris nói.

“Chúng ta giữ cho hai đứa con an toàn, riêng biệt và ấp ủ trong một Vương quốc Bóng Tối nơi thời gian không trôi qua, sau đó khi tất cả sẵn sàng, đã mang các con cùng đến Trái đất trong thế kỉ hai mươi này.”

Sophie có cảm giác như bị chóng mặt, hay suy sụp gì đó, ít ra là thế, nhưng Josh đã bước qua, chụp cô bé lại.

“Tại sao?” cậu nói khẽ.

“Hai con là người Vàng người Bạc,” Osiris nói nhẹ nhàng. “Những luồng điện thuần khiết chúng ta gặp thấy trong hàng nhiều thiên niên kỉ tìm kiếm. Chúng ta không thể để các con mục rữa trong những căn nhà tồi tàn nguyên sơ nào đó được.”

“Các người đã bắt cóc chúng tôi,” cậu làu bàu.

Isis và Osiris phá ra cười. “Thôi nào, bị bắt cóc nghe hơi khó chịu một chút nhỉ,” Osiris nói. “Hãy so sánh với những gì các con lẽ ra đã có, chúng ta cho các con một cuộc sống xa hoa không thể tưởng. Thật ra, chúng ta đáng là những bậc cha mẹ hơn cả cha mẹ ruột của các con đấy. Các con có biết tuổi thọ trung bình của một em bé mới sinh người Neanderthal hay một đứa bé trên thảo nguyên băng giá ở Nga là bao nhiêu không? Có thể chúng ta không phải là cha mẹ sinh ra hai con, nhưng chúng ta đã cho các con cuộc sống.”

“Và vì thế các con đã mắc chúng ta món nợ ân nghĩa và kính trọng,” Isis nói thêm.

“Chúng tôi chẳng nợ các người cái gì cả!” Sophie nói.

Gần như ngay bên dưới, họ có thể nghe thấy tiếng vũ khí khua vang, tiếng hú hét của bọn anpu và tiếng rít ré của bầy mèo.

Run rẩy vì phẫn nộ và kinh hãi, nôn nao trong dạ dày, cùng với cơn nhức đầu như búa bổ khiến cậu không còn trông thấy gì, Josh quay lưng cho Isis và Osiris, bước tới bên mép mái bằng. Cậu không thể nhìn họ được nữa. Hai bàn tay cậu mở ra khép lại thất thường trong khi cố gắng tiếp thu sự hé lộ kinh khủng này.

Ngay bên dưới kia cậu nhìn thấy Palamedes và William Shakespeare. Hai tay Đại Thi Hào đang múa may ảo thuật ra những con rắn và thằn lằn từ trên không, cười phá ra khi tất cả đổ như mưa xuống bọn quái thú tụ tập phía dưới, đẩy chúng lùi trở lại.

Josh nhìn thấy một con anpu giơ cao món vũ khí dài như khẩu súng trường, bắn lia lịa. Shakespeare ngã xuống không một tiếng động, bầy thằn lằn quằn quại và rắn khoanh tròn nhanh chóng biến mất. Bọn tấn công ào ào tiến tới, một con đại bàng đầu sư tử phóng ra khỏi đám đông nhào xuống người bất tử vừa ngã xuống. Palamedes túm được nó, kềm giữ nó cách mình một sải tay, sau đó anh quăng nó xuống cả một biển quái thú bên dưới. Nhưng bọn anpu thì vẫn tới rất gần.

Josh ngửa đầu thét lên một tiếng cho vơi bớt nỗi sợ hãi và thất vọng của mình. Cậu ấn ngón tay cái vào lòng bàn tay, nhóm lên pháp thuật Lửa Prometheus đã dạy cậu và tung một lưỡi lửa gào rú lao xuống mấy bậc thang. Lửa bùng lên, lóe sáng chói, xua sạch lũ quỷ sứ.

Cậu loạng choạng đi qua bên phải, ở đó Saint-Germain với gương mặt dữ tợn đang giật lấy từng quả banh lửa từ trên không ném vào giữa lũ quỷ sứ tàn ác. Những bậc thang bằng đá vàng bắt nóng tan chảy cả ra.

Hai bàn tay vẫn lóe sáng, Josh nhìn xuống Prometheus và Tsagaglalal. Elder đang đứng thẳng, bất động, hai bàn tay mở rộng, trong khi ngọn lửa màu trắng lạnh chảy xuống mấy bậc thang như nước tràn.

Cuối cùng Josh quay qua hướng đông kim tự tháp với Joan.

Bộ giáp bị rách nát của cô bừng bừng như ngọn đuốc bạc, làm lóa mắt lũ quái thú đang hú hét và quằn quại lắp ba lắp bắp trong vùng tối u ám. Cô bị bọn anpu đầu chó rừng vây kín khắp bốn phía, vài tên đã bò lên tới sát sau lưng cô. Josh giơ tay lên, một ngọn giáo hình thành, nhưng rồi cậu ngưng lại, bầy sinh vật kia đến quá gần. Lửa có thể bắt trúng Joan mất.

Bất chợt có gì đó hiện ra từ bầu khí đêm.

Một người đang lái chiếc tàu lượn cuộn tròn theo hình trôn ốc.

Ánh sáng từ bộ giáp của Joan rọi sáng một gương mặt trắng trẻo, với mái tóc đỏ và hàm răng ma cà rồng hoang dại.

Josh quan sát Scathach tháo mấy cái móc nối cô với chiếc tàu lượn, vừa thích thú hú hét vừa thả mình rơi xuống trên bọn anpu hết sức hoảng hốt. Cô đứng đâu lưng với Joan: các món vũ khí của Bóng Tối mờ nhòe đi và từng đợt quái thú ngã rạp.

Nhưng bầy quỷ sứ vẫn tiếp tục trèo lên kim tự tháp theo tất cả các hướng.

“Không còn nữa rồi,” Josh vừa cự, vừa day lưng cho Isis và Osiris. “Bây giờ hãy chấm dứt chuyện này đi.”

“Chỉ hai đứa con mới có thể chấm dứt chuyện này,” Isis nói. “Chỉ có hai con mới có sức mạnh ấy.” Bà mỉm cười. “Hãy suy nghĩ thế này: các con có thể quét sạch bọn anpu và giống người, cả các Elder nữa. Thế giới này, và tất cả các Vương quốc Bóng Tối, đều có thể thuộc quyền sinh sát của các con.”

“Hãy nhìn chung quanh các con đi!” Osiris nói lớn, hai cánh tay dang rộng. “Hãy nhìn xem những gì có thể thuộc về các con. Ngôi vị hoàng đế vĩ đại nhất chưa từng thấy bao giờ. Tất cả là của các con hết.”

“Nhưng chúng tôi có muốn những thứ ấy đâu,” Sophie nói, cô bé nói thay cho cả hai chị em. “Chính các người mới là kẻ muốn.”

“Mà chúng tôi cũng không muốn trao những thứ ấy vào tay các người,” Josh nói thêm.

Isis và Osiris ngây người nhìn nhau.

“Bảo sao hai đứa con phải làm vậy chứ,” Isis khăng khăng.

“Không!” Cặp song sinh đồng thanh nói.

“Vậy thì hai đứa hóa ra vô dụng đối với chúng ta rồi,” Isis rít lên. Bà nhìn Osiris. “Giết chúng.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx