sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Yêu nữ - Chương 73

CHƯƠNG BẢY MƯƠI BA

“Trời đất, đó là một con giáp xác quá xấu xí,” Diều Hâu Đen nói. Hai anh chàng bất tử người Mỹ đang bò xuyên qua màn sương tiến về phía con cua khổng lồ đang trườn sấp qua mặt đá.

“Tuy nhiên, mấy cái càng đó ăn ngon lắm nhé,” Billy nói rồi cười toe. “Ít nhất phải hai tuần mới hết.”

“Thôi nào, đừng có ngốc nữa, Billy,” Diều Hâu Đen càu nhàu. “Nhớ chuyện gì xảy ra hồi lần trước đi.” Lần cuối cùng hai người đi săn. Billy suýt bị giẫm tới chết giữa đám trâu chạy tán loạn.

“Lần đó có đến cả triệu con trâu ấy chứ,” Billy nói. “Còn tất cả những gì chúng ta có ở đây chỉ là một con cua. Mà phải thừa nhận, một con cua khổng lồ.”

“Sẽ mất một lúc để nó tới được khu nhà Hành chính,” Diều Hâu Đen nói. “Nó sẽ mất thăng bằng, chân sau thấp hơn chân trước. Nếu móc được một chân, anh có thể kéo lui nó được đó.” Người có nước da màu đồng đeo hai ngọn giáo chéo ngang lưng. Anh ta lắc rút ra, trao một cây cho Billy. “Nếu có được cơ hội, hãy nắm lấy nhé. Mà, Billy này,” anh ta nói thêm, “nhớ nhé, có các sinh vật khác ngoài kia nữa đấy. Hãy bảo đảm là chúng không lén lút đâu đó, cắn anh một cái. Đừng có mà sáng tạo. Đừng có mà ngu ngốc.”

“Đó là những gì Machiavelli đã nói rồi mà. Mấy người thật sự không có nhiều lòng tin vào tôi nhỉ, phải không nào?”

“Không ai trong chúng tôi muốn mất anh. Phải cẩn thận đấy, Billy.”

“’Cẩn Thận’ là tên đệm của tôi.”

Diều Hâu Đen trợn mắt. “Anh đã nói với tôi tên đệm của anh là Henry mà.”

Dùng đầu ngọn giáo, Nicholas, Perenelle, và Machiavelli khoét một cái lỗ lớn trong lớp vỏ bọc lấy Areop Enap. Có những chỗ lớp bùn dày đến gần cả thước, lốm đốm và phủ một lớp xác của hàng triệu con ruồi đã chích thuốc độc vào sinh vật này hồi đầu tuần.

Perenelle đút đầu vào lỗ hở, rồi rút ra lại, nước mắt chảy giàn giụa xuống hai bên má. “Hôi thối quá,” bà nói hổn hển. Ngoảnh mặt chỗ khác, bà hít một hơi thật sâu, rồi dùng luồng điện thắp sáng ngón tay trỏ. Bà lùa bàn tay qua lỗ hổng và quan sát ngọn lửa nhảy múa, lóe sáng như thể đang cháy trong khí độc. Có Nicholas giữ thắt lưng, bà chui đầu vào lỗ hổng một lần nữa và nhìn khắp chung quanh. Khi giật đầu ra trở lại, hai mắt bà bừng sáng đầy phấn khích. “Tôi đã nhìn thấy Areop Enap.”

“Bà ấy còn sống không?”

“Khó nói lắm. Nhưng trông bà ấy khỏe, những chỗ bỏng rộp và những vết thương không còn thấy trên da thịt nữa.”

“Vậy thì tất cả những gì chúng ta phải làm là đánh thức bà ấy dậy,” Nicholas nói. Ông nhìn tay người Ý. “Ông có biết làm thế nào để đánh thức một Elder đang ngủ đông không?”

Machiavelli lắc đầu.

“Mars, còn ông thì sao? Có lời khuyên nào không?”

“Có. Đó là, đừng.”

Làm người ăn chay, đó là cách chọn lựa của Billy. Khi tất cả mọi phấn khích qua đi và thỏa mãn rồi, anh ta sẽ quay ra làm người ăn chay. Chính xác là ăn chay chặt chẽ. Không thứ gì bò, đi, trườn, hoặc bơi còn vào miệng anh ta một lần nào nữa. Đặc biệt không thứ gì có chân, Alcatraz la liệt lũ quỷ sứ, đúng hơn là một phần của lũ quỷ sứ. Không con nào còn sống, và hầu hết bọn chúng thậm chí còn không nhận ra.

Billy đã nhìn thấy kết quả của những cuộc giết trâu, đã đi khắp các chiến trường và chứng kiến hậu quả của các trận dịch bệnh tự nhiên đủ các loại, nhưng chắc hẳn không gì có thể chuẩn bị cho anh ta trước cảnh tàn sát anh đang nhìn thấy lúc này. Anh không bao giờ nghi ngờ việc thả bầy quỷ sứ vào thành phố là sai. Nhưng nhìn thấy những gì chúng đã làm cho nhau khiến anh rùng mình nghĩ đến sự tàn phá chúng sẽ làm cho con người. Số tử vong hẳn là sẽ khủng khiếp lắm.

Anh chàng bất tử người Mỹ dựa lưng vào bên hông khu nhà Hành chính, tập trung vào hơi thở. Anh ta nhận ra, xét về mặt tích cực, khi bọn chúng tàn sát lẫn nhau thì anh và Diều Hâu Đen phải xử lí ít sinh vật hơn.

Anh ngửi thấy mùi nước biển đậm đặc và quen thuộc cũng là lúc nghe tiếng móng vuốt cào trên đá. Anh liều lĩnh liếc nhanh vào các góc. Xuyên qua màn sương cuồn cuộn, có thể thấy con Karkinos có ý tiến đến khu nhà Cai tù, dùng hai cái càng khổng lồ của nó, cái chân càng chứ, Billy tự nhắc để kéo thân mình về phía trước.

Và ngồi trên lưng con cua khổng lồ ấy là ông anh sinh đôi đầu chó của Quetzalcoatl. Xolotl lấy bàn tay xương khô của lão nện ầm ầm trên đầu con cua, cố bắt nó đi nhanh hơn. Nhưng lão lại đá nó bằng mấy ngón chân chứ không phải gót chân, hoàn toàn chẳng có tác dụng gì đối với con cua này qua cái mai cứng như giáp.

Billy bắt đầu xoay nhanh sợi dây thòng lọng phía trên đầu. Diều Hâu Đen đã dặn anh phải cẩn thận. Diều Hâu Đen luôn dặn anh cẩn thận nhưng người bất tử ấy cũng nói rằng nếu thấy có cơ hội thì hãy nắm lấy. Và đây là cơ hội. Billy trừng trừng nhìn sợi dây thòng lọng dã chiến, tự hỏi không biết nó có dài đủ không, và quyết định rằng nếu như không đủ dài đi nữa thì anh vẫn sẽ ném một cú.

Cách đó gần hai mét, Diều Hâu Đen trượt vào vị trí. Anh ta có thể gần như nhận ra Billy qua từng dải sương mù biến chuyển. Anh ta trông thấy màn sương cuộn thành vòng tròn khi Billy bắt đầu quay nhanh sợi dây thòng lọng. Tất cả những gì người bất tử phải làm là móc vào một chân và kéo. Nếu con Karkinos mất thăng bằng, có thể anh ta nên kéo chân nó ra từ bên dưới. Rồi trong khi nó lúng túng bò lên trở lại, Diều Hâu Đen sẽ nhảy lên lưng nó, nện ngọn giáo vào mình nó. Anh ta không chắc cuộc tấn công của mình có hiệu quả gì không, nhưng chắc chắn sẽ chọc tức con quỷ sứ ấy và có thể cho những người đang ở trong căn nhà đổ nát kia thêm ít phút nữa để đánh thức Lão Nhện. Tuy nhiên anh ta không tin rằng họ sẽ có triển vọng gì với Lão Nhện. Trong cuộc đối đầu giữa nhện và cua, anh ta sẽ đánh cược vào con cua có hai cái càng to lớn và cái mai cứng cáp, hơn là vào bà nhện lông lá mềm xìu.

Diều Hâu Đen quan sát Billy di chuyển và lập tức biết có gì đó không ổn. “Làm ơn đi, Billy, đừng có làm gì ngu ngốc đấy,” anh ta nài nỉ trong tiếng thở.

Billy bước ra ngay trước con cua khổng lồ.

“Làm gì thế này,” Diều Hâu Đen làu bàu. Lồm cồm đứng lên, mọi giả vờ ẩn nấp quên béng hết, anh chạy tới bạn, một tay cầm cây rìu tomahawk, tay kia cầm ngọn giáo.

Billy the Kid vừa xoay tít vòng thòng lọng dã chiến, sợi dây da vun vút tanh tách trong không khí, vừa bước gần đến con cua khổng lồ kia.

“Cái chân, Billy! Bắt cái chân! Kéo cái chân!”

Nhưng Diều Hâu Đen biết Billy không định bắt cái chân.

Hai mắt con Karkinos được gắn chết phía trên đầu, mà Billy chỉ cao có một mét rưỡi. Con cua quá cao vì thế không nhìn thấy anh. Diều Hâu Đen nhận ra Xolotl ngồi trên đầu con cua đúng ngay vào lúc Elder bộ xương khô phát hiện ra Billy bên dưới.

“Ối, Billy,” Diều Hâu Đen nói trong tuyệt vọng.

Xolotl giộng vào đầu con cua, cố làm cho nó nhìn xuống, nhưng một cái chân trước của nó trượt qua một bên và nó đổ sầm tới trước lệch một góc với mặt đất, kê con mắt to tướng của nó và cái hàm há hoác ngay trước mặt Billy. Anh chàng bất tử không thèm đếm xỉa tới con quỷ sứ trước mặt mình. Anh đang tập trung vào Elder trên lưng nó kia. Quay nhanh sợi thừng lần cuối, anh thả tay.

“Anh quăng ra...” Billy gọi lớn.

Vòng thòng lọng rơi ngay trên đầu Xolotl, trượt qua cái đầu chó và quấn vào xương sườn lão.

“Và ghi điểm!”

Billy cắm chặt gót giày bốt xuống đất và giật mạnh. Ăng ẳng một tiếng, Elder bay vèo ra khỏi đầu con Karkinos.

Con cua khổng lồ bắt gặp thoáng chuyển động, cái càng khổng lồ bên phải của nó giơ lên, mở ra đóng lại tanh tách quanh Elder và bắt trúng lão từ trên không. Nếu là một người bình thường, chắc hẳn nó đã táp đứt làm hai, nhưng đây nó lại quắp quanh thắt lưng Elder, chỗ không có thịt, chỉ có xương, đúng vừa khớp với khoảng trống giữa cái càng cua.

Giận điên tiết, Xolotl kêu thét om sòm, đòi được thả xuống. Lão giộng thình thình, đá lung tung vào sinh vật kia, và con Karkinos há càng ra. Elder đâm sầm xuống đất, xương kêu răng rắc.

Cái càng cũng cắt ngang sợi dây thòng lọng. Billy cố giữ thăng bằng, nhưng anh đổ người rồi ngã nhào, phần còn lại của sợi dây da quấn vòng quanh người anh như một con rắn quằn quại.

Ánh mắt con cua khổng lồ dõi theo chuyển động của sợi dây, thấy sợi dây nằm trên người bất tử đang đạp lung tung, nó lấy cái càng to tướng táp vào anh ta. Billy lăn qua một bên, cái càng xớt ngang mặt đất kêu tách một tiếng lớn.

“Hụt rồi nhé!” anh ta phá ra cười.

Sau đó con Karkinos lấy cái chân trước có bọc giáp nhọn hoắt đâm xiên qua ngực người bất tử, kẹp anh ta nện vào đá.

Cất lên một tiếng thét xung trận, Diều Hâu Đen bay mình vào con Karkinos. Cây rìu tomahawk của anh vun vút vào chân nó, ngọn giáo đâm tới tấp. Con cua giật giở chân lên, quả nhiên nhấc Billy đã bị đâm lên khỏi đất, Diều Hâu Đen chụp lấy bạn, kéo anh ra, rồi ôm anh trong cánh tay mình, phóng trở lại khu nhà Cai tù. “Tôi đã bảo anh cái gì!” anh ta la lớn. “Phải cẩn thận, tôi đã nói rồi. Mà anh có nghe không? Ồ, không!”

“Tôi đã cẩn thận mà,” Billy thều thào. Anh xanh mướt như người chết, có máu trên môi. “Tôi đang quan sát cái càng. Có ai dè nó đứng trên người mình bằng một đòn ninja cua đâu.”

“Dùng luồng điện của anh đi,” Diều Hâu Đen nói. “Tự chữa lành mình nhanh lên. Anh bị mất máu nhiều quá đấy.”

“Không thể được,” Billy hổn hển. “Không còn đủ luồng điện cho một vết thương nặng thế này đâu. Lúc nãy lẽ ra không nên phí phạm để chữa mấy vết cào xước đó.”

“Để tôi chữa cho anh.”

“Không, không thể thế được. Đây đâu phải trầy xước sơ sơ. Vả lại, gần như luồng điện của anh cũng nhiều cỡ tôi thôi chứ mấy. Để dành đi.”

Có gì đó với hàm răng và cặp cánh đồ sộ nhảy ra khỏi màn đêm, bị hấp dẫn bởi mùi máu của Billy. Diều Hâu Đen chạy băng ngang qua nó.

“Dù sao tôi cũng bắt dính được gã xương khô, đúng không?”

“Đúng.”

“Đoán chắc tôi không thể trở lại làm việc cho Quelzalcoatl nữa rồi, hử?”

“Khi chuyện này kết thúc, Billy,” Diều Hâu Đen nói, “tôi nghĩ có thể tôi và anh nên đi thăm Rắn Lông. Nộp đơn xin từ chức. Tôi sẽ mang theo một hộp diêm.”

“Bộ anh định dùng hắn nướng ít kẹo xốp dẻo hả?”

“Tôi sẽ nướng cái gì đó,” Diều Hâu Đen hứa. Căn nhà trộn lẫn vào màn sương, người bất tử la lớn, thông báo sự hiện diện của mình. “Mars, chúng tôi đã về.” Anh không muốn làm giật mình Elder đang gác cửa.

Mars ngăn họ lại nơi lối vào tòa nhà, dò xét Billy bằng con mắt của một quân nhân chuyên nghiệp. Rồi ông ta lại tiếp tục vào vị trí của mình.

“Thế là không tốt, đúng không?” Billy hỏi. “Không bao giờ tốt khi người ta chẳng nói năng gì cả.”

Diều Hâu Đen đặt Billy nằm trên đất phía bên trong.

Anh xé toạc chiếc áo sơ mi ướt đẫm của người sống ngoài vòng pháp luật để xem xét vết thương bên dưới.

“Tệ lắm không? Tôi sẽ chơi dương cầm lại được chứ?” Billy đùa.

Machiavelli xuất hiện, nhào xuống sàn bên cạnh hai anh chàng người Mỹ, không nói một lời, ấn lòng bàn tay vào ngực Billy, và luồng điện màu xám bẩn bùng nở qua bàn tay, chảy lên vết thương há miệng kia như sữa chua.

“Mùi như rắn ấy,” Billy lầm bầm, hai mắt mất tập trung rơi vào trạng thái bất tỉnh.

“Tôi thích rắn,” tay người Ý càu nhàu. Liều lĩnh, Machiavelli ép luồng điện qua bàn tay mình chảy vào vết thương của Billy. Khi làm thế, ông ta trông già hẳn đi. Cố đánh thức Areop Enap đã khiến ông kiệt sức, những đường nhăn mới hằn trên trán, túi mắt phồng thêm. Nhưng với sự căng thẳng trong việc chữa thương, bây giờ ông ta mới thực sự già. Mái tóc tơ đã xuống cùng màu với đôi mắt xám, sau đó tan ra như bụi, để lại cái đầu hói hoàn toàn. Cột sống cong, những vết nhăn hằn sâu xuất hiện trên trán, nơi khóe mũi, trong khi môi hầu như biến mất, đồng thời những đốm nâu đồi mồi đột ngột lấm tấm trên lưng bàn tay.

“Đủ rồi đấy,” Diều Hâu Đen nói. “Ông sẽ tự thiêu mình cháy bùng mất thôi.”

“Để tôi cho anh ấy thêm chút nữa,” ông ta cãi. “Thôi!”

“Tôi còn một chút. Tôi sẽ cho anh ấy hết.” Machiavelli hổn hển.

“Thôi đi mà,” Diều Hâu Đen nài nỉ. “Nếu ông dùng thêm, sẽ chẳng còn lại gì cho ông.” Anh ta nhẹ nhàng nhấc bàn tay Machiavelli ra. “Đủ rồi. Bằng không ông sẽ cháy thành lửa ngọn cho xem. Ông đã làm hơn bất cứ ai có thể làm rồi, hơn cả tôi. Bây giờ đã ngoài tầm tay chúng ta. Bây giờ anh ta sống hay chết: tùy thuộc vào anh ta thôi. Mà anh ta là Billy the Kid. Anh ta sẽ sống.” Anh chàng bất tử bất ngờ nắm lấy tay Machiavelli, siết thật chặt. “Bất kể xảy ra chuyện gì: đêm nay, ngay tại đây, ông đã trở thành một người bạn sống chết có nhau rồi, ông người Ý ạ. Hai người bạn chứ, nếu Billy sống.”

“Ba,” từ ngưỡng cửa Mars nói vọng ra, tay giơ thanh kiếm chào Machiavelli. Ông ta mỉm cười. “Đây là điều mà tôi luôn yêu mến nơi con người các anh. Về bản chất, các anh rất tốt.”

“Không phải ai cũng vậy đâu,” Machiavelli mệt mỏi nói.

“Đúng. Không phải mọi người. Nhưng cũng đủ.” Mars quay lại với ngưỡng cửa và đứng vào tư thế chiến đấu. “Con Karkinos trở lại đấy,” ông ta thông báo. “Và tôi tin rằng thật sự nó đang lớn lên!” Bất thình lình ông ta nhảy vọt vào phòng. “Nằm xuống!” ông hét toáng.

Một cái càng khổng lồ bóc toạc một bên hông tòa nhà. Cái càng thứ hai xé toang những dầm xà bằng thép nâng đỡ mấy bức tường, cắt chúng ra như thể đó là rơm rạ vậy. Con Karkinos lù lù bên trên khoảnh mái hở, săm soi nhìn xuống. Kích thước nó đã lớn gấp đôi, và rồi lại gấp đôi nữa chỉ trong vài phút kể từ khi Diều Hâu Đen giật được Billy ra khỏi hai cái càng của nó.

“Nó đã ăn Xolotl mất rồi,” Mars nói. “Đó là lí do tại sao nó lớn thế.” Ông lăn qua một bên khi một phần khác của bức tường bị kéo sập xuống. “Trước đây tôi từng nhìn thấy chuyện này. Thịt Elder tác dụng trên các hệ thống của nó, làm cho nó thật khổng lồ. Và một khi nó đã nếm qua thịt Elder, thì không gì khác có thể làm thỏa mãn nó. Bây giờ có khả năng nó đang truy đuổi tôi đấy.” Sau đó, khi thấy sinh vật kia chẳng thèm đếm xỉa gì tới mình, ông nói thêm, “Hoặc là không...” Hai cái càng khổng lồ với qua đỉnh tòa nhà, đấm vào lớp bùn bao quanh Areop Enap, phát hiện ra lỗ hổng nhà Flamel và Machiavelli đã tạo ra, xiên thẳng vào đó, cắt chỗ hở, mở rộng thêm, bóc toạc.

“Nó truy lùng Areop Enap!” Perenelle thét lên.

“Chúng ta phải bảo vệ Lão Nhện. Nếu nó ăn và hấp thu năng lượng của bà ấy, sẽ không thể nào tiêu diệt được nó,” Mars la lớn. “Không thứ gì ngăn chặn nó được ngay cả Elder Vĩ đại cũng không.”

Perenelle nhanh nhẹn giơ cánh tay lên, nhưng bà gần như chẳng còn chút sức lực nào. Một nhúm năng lượng lạnh lẽo chảy trên mình con cua. Thậm chí nó còn không thèm để ý.

Mars tung mình vào con Karkinos, thanh kiếm kêu o o, xoay tròn xung quanh ông. Lưỡi kim loại vun vút chặt vào mấy cẳng chân bọc giáp của sinh vật ấy. Ông chém sâu vào các khớp chân, cố hạ nó cho bằng được.

“Bảo vệ Billy,” Diều Hâu Đen nói như ra lệnh cho tay người Ý. Anh ta bò xuống bên dưới sinh vật kia, rồi chĩa ngọn giáo lên đâm vào mình nó. Con cua giận dữ đứng trên bốn chân sau đồng thời bốn chân trước vụt quật điên cuồng. Hai cái càng khổng lồ bật tanh tách, khua chan chát liên hồi.

Diều Hâu Đen lại đâm tiếp, đẩy ngọn giáo thật sâu vào lớp thịt con quỷ sứ. Cuối cùng nó vặn mình ra, kéo theo người bất tử bổng trên không. Diều Hâu Đen bám chặt vào cán giáo khi hai cái càng của con Karkinos phía trước cách đầu anh ta chỉ gang tấc. Rồi một cái chân vụt quật kia chụp trúng vòng đeo thắt lưng nơi quần jeans của người bất tử. Treo lơ lửng trên không trung anh chàng bất tử người Mỹ đang quẫy đập, vặn vẹo lung tung để thoát ra. Miếng vải rách, nhưng con cua lại hất cái chân, và thế là Diều Hâu Đen bay vèo qua bức tường. Một tích tắc sau, có tiếng nước bắn tóe khi anh ta rơi tòm xuống biển.

Và hết thảy họ đều biết bọn Nữ Thần Biển vẫn đang chờ đợi trên làn nước kia.

Con cua khổng lồ thả mình trở lại trên trái banh bùn, tiếp tục bóc toạc ra từng mảnh. Flamel quăng ngọn giáo ánh sáng xanh lè vào sinh vật đó, còn Perenelle dội trên mình nó nước đá và lửa. Nhưng tất cả chẳng có tác dụng gì.

“Hai người phải đánh thức Lão Nhện đi!” Mars la lớn.

Nicholas nhảy tót vào lớp vỏ. Con Karkinos đã xé đi lớp bùn bảo vệ bên ngoài, để lộ ra quả banh bùn thứ hai bên trong. Lớp vỏ mỏng này bao phủ hình dáng lông lá khổng lồ của Areop Enap, Lão Nhện.

“Dậy mau, dậy mau, dậy mau!” Hai bàn tay Flamel đấm thùm thụp vào lớp vỏ, để lại những dấu vết màu xanh tai tái trên lớp áo làm bằng nước dãi khô lại. “Chẳng có gì xảy ra hết,” ông nói trong tuyệt vọng. Ông đã nhìn thấy con cua đấm thủng lớp vỏ ngoài dễ dàng, chắc hẳn chẳng khó khăn rắc rối gì với lớp cùi mỏng dính bên trong này.

Chợt luồng điện của Mars lóe sáng bừng, tòa nhà đổ nát ngập tràn ánh sáng màu đỏ thẫm, không khí chìm trong mùi hôi hôi của thịt cháy.

Con Karkinos chần chừ, hai cái càng rung rung.

“Ngửi đi,” Mars hét toáng. “Đó là thứ mi muốn mà, phải không hử?” Elder cháy bừng càng lúc càng sáng hơn, bộ giáp đỏ màu máu chảy qua người ông và vòng bánh lái kim loại xuất hiện trên đầu, biến ông thành chiến binh huyền thoại thật dữ tợn. Từng dòng ánh sáng lính dính bừng lóe khỏi thân mình ông. Cái miệng con Karkinos điên cuồng đưa vào cố nếm chút năng lượng ấy.

Mars hạ thấp thanh kiếm, rồi tra vào vỏ. Ông ta thả bước lên tới sinh vật kia. “Ta đây nè, quái thú cưng ơi. Ngửi đi, đây là mùi hương của một Elder đó nhé. Mi muốn một ít mà, phải không? Được rồi, ta đây nè.”

“Mars, đừng!” Flamel hét lớn.

“Mars, ông phải dừng lại!” Perenelle la tiếp. “Dừng ngay lại.”

“Tôi còn được chút đỉnh,” ông nói. “Tôi có thể dẫn nó ra khỏi đây.” Ông bắt đầu di chuyển ra phía cửa, và con cua theo dõi cử động của ông bằng hai con mắt to tướng tròn vo, sáng quắc.

“Đừng mà, Mars, ông không thể làm thế,” bà thầm thì, chợt nhận thức chuyện gì đang xảy ra.

Mùi hương của Elder thay đổi, trở nên đắng và chua, mặc dù luồng diện vẫn tỏa chiếu, nhưng đã lập lòe lắm rồi. Con cua tròng trành đằng sau ông, bám theo mùi hương nồng nặc ấy.

“Hãy đến mà nếm luồng điện của Mars Ultor, cũng là Ares và Nergal, ngoài ra còn hàng chục tên gọi khác.” Mars tập trung, luồng điện của ông cháy bừng cao hơn, sáng hơn, mạnh hơn. “Nhưng trước khi là Nergal, ta đã là Huitzilopochtli, ta là Nhà Vô địch của nhân loại. Đây là tên gọi ta luôn tự hào nhất.”

Sau đó luồng điện của ông tắt ngấm.

Ngay tức khắc, Mars quay người chạy băng qua ngưỡng cửa để trống. Ông vừa vặn chỉ kịp làm thế trước khi nổ tung thành đám tro màu trắng mịn. Luồng điện tiêu thụ hết năng lượng đã ăn sạch cả da thịt ông.

Nicholas Flamel tựa đầu vào lớp vỏ bảo vệ Areop Enap. Họ đã mất hết.

Một bức tường khác gãy tan khi con Karkinos bóc toạc cả phần còn lại của tòa nhà.

Nhà Giả Kim ngước mắt nhìn lên chợt thấy con cua màu da cam lùm lùm phía trên, hai cái càng khua lích kích. Nicholas liều lĩnh cần đến một câu thần chú nữa, một quá trình Biến đổi cuối cùng, một câu thần chú đánh thức Lão Nhện, nhưng luồng điện của ông đã tiêu sạch rồi. Ông không còn gì để cho nữa hết. Ông chỉ còn là một ông già mệt mỏi, và Perenelle là một bà già, rất già, lúc này trông thật nhỏ nhắn và bạc nhược, sức sống gần như cạn kiệt. Bạn bè và đồng minh của họ không còn ai nữa. Họ đang đến gần, rất gần, quá gần với việc đánh bại các Elder Đen tối. Và đã thất trận.

“Tôi rất tiếc,” Nicholas nói trỏng, không cụ thể là với ai. Ông cúi nhìn xuống lớp vỏ mỏng dính bọc quanh Lão Nhện và phát hiện ra tám con mắt màu thâm tím nhỏ xíu chăm bẳm nhìn ông như dửng dưng.

Areop Enap đã tỉnh thức.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx