sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 2

Thời gian cứ thế trôi qua, thoáng cái Song Tú đã có được mảnh bằng bác sĩ trong tay:

Cô được bạn bè chúc mừng ca ngợi vì đã đạt ược hạng ưu trong kì thi này.

Song Tú tươi tắn cầm mảnh phiếu báo kết quả về nhà. Về đến nhà cô định khoe ngay với cậu để ông mừng nhưng thật trớ trêu, vừa vào đến nhà Song Tú đã gặp bà Dung và Kim Chi chắn ngang cửa:

Gặp cô bà hất mặt.

- Mày đi xem kết qủa về đấy à? Thế nào trượt rồi phải không nhóc?

Kim Chi cũng hùa theo:

- Lần này mà chị trượt thì đừng có đeo theo ba tôi xin tiền thi lại nhé! Ba tôi còn phải lo nhiều thứ lắm đấy.

Song Tú đang vui phải đổi ngay sắc mặt. Cô gượng cười:

- Thưa mợ! Con đã đậu rồi. Sau này con đã có thể tụ kiếm tiền con sẽ cố gắng làm việc để phụ gia đình.

Bà Dung bĩu môi:

- Trời! Tao có nghe lộn không đó, mày mà phụ gia đình à? Mày tưởng đồng lương bác sĩ quên của mày nhiều lắm à, nó không đủ nuôi mày nữa nhé con.

Tao chỉ cần mày tự lo cho mày được rồi mày đừng xin tiền ông cậu mày là tao mừng rồi.

Kim Chi đanh đá.

- Lát nữa chị khôn hồn thì đừng có đem kết quả đó ra mà vòi vĩnh ba tôi nghe chưa? Nếu chị còn tự trọng thì kể từ nay đừng chìa tay xin tiền ba tôi nữa.

Song Tú nghe giận Kim Chi ghê gớm. Dù sao cô và Chi cũng là chị em họ mà, sao Chi lại cay cú với cô đến vậy.

Song Tú cố nưốt nghẹn:

- Chi đừng lo nữa. Từ nay, chị sẽ không xin tiền cậu nữa đâu. Em nên nhớ la rằng xưa nay chị chưa bao giờ nhận tiền của cậu để dành tiền cho mình nhé. Có lần nào mà em không lấy của chị hơn một nửa hả?

- "Chat''!

Bà Kim Dung thẳng tay tát thật mạnh vào má của Song Tú làm cô đau điếng.

Bà lớn tiếng:

- Mày dám lớn tiếng hả? Nó là em của mày ý mà mày tính toán với từng chút à? Mày có đáng lắm chị của nó không hả?

Song Tú giận vô cùng. Cô đáp trả lại:

- Có bao giờ hai người xem tôi là trong nhà không hả? Tôi chi là một con ở của hai người thôi.

Bà Dung trừng mắt:

- Mày dám cãi lại hả? Mày chán sống rồi đó đứa mồ côi ăn nhờ ở đậu.

Tự nhiên lại bị xài xể, Song Tú như không còn kiềm chế được nữa. Cô gào lên:

- Các người ác lắm! Tôi hận các người.

Kim Chi chỉ trỏ:

- Nếu chị hận mẹ con tôi, sao chị không đi khỏi nhà này đi mà còn ở đây ăn bám.

Ông Hòa từ ngoài bước vào ông tát một cái như trời giáng vào mặt Kim Chi:

- Mày xấc xáo lắm! Tao không ngờ lại có một đứa con vô giáo dục như mày.

Kim Chi ôm mặt khóc nức nở:

- Ba! Ba vì nó mà đánh con hả? Bà có thấy làm vậy là quá đáng với con lắm không?

Ông Hào trừng mắt nạt lớn:

- Mày có im đi không hả? Mày coi chừng bị một cái tát nữa bãy giờ.

Bà Dung chen vào bênh con:

- Con Chi nó làm gì ai mà ông lại la mắng nó dữ vậy? Con Chi là con ông hay con nhỏ mồ côi đó hả?

Tủi thân, Song Tú càng khóc dữ. Cô như đang chết lặng nhìn mọi người.

Ông Hào giận kinh khủng:

- Bà còn dám bên hả? Hóa ra từ trước đến giờ hai mẹ con bà luôn lấn ép chà đạp con nhỏ. Vậy mà trước mặt tôi bà lại làm ra vẻ yêu nó lắm đúng là đạo đức giả.

Bà Dưng tái mặt:

Ông vì nó mà mắng luôn cả tôi à? Được! Nếu ông đã thương nó hơn mẹ con tôi thì hai mẹ con tôi sẽ ra khói nhà này cho ông được vui.

Song Tú cố nén cơn đau. Cô chen vào:

- Cậu và mợ đừng cãi nhau vì con nữa. Con sẽ đi ngay hôm nay để cậu mợ không bất hòa với nhau nữa.

Ông Hòa xua tay:

- Con không được đi đâu hết. Nơi đây chính là nhà của con. Năm xưa nếu ba mẹ con không để lại gia tài này cho cậu thì giờ đây cậu vẫn là một tên bán dạo chứ làm gì mà có được một cửa hàng rộng lớn thế kia. Cậu cảm thấy xấu hổ với ba mẹ con lắm! Cậu đã không tốt đối với con. Cậu là người có lỗi.

Song Tú ôm lấy cậu khóc nức nở:

- Cậu đừng nói vậy mà. Trong thâm tâm con, cậu mợ là cha mẹ thứ hai của con. Cậu đã lo lắng cho con rất nhiều còn cho con ăn học nữa, công ơn này con sẽ mãi khắc ghi.

Ông Hào ôm Song Tú lòng đầy xúc động:

- Con ngoan lắm! Không uổng công cậu đã thương con.

Ngưng một chút, ông nói như lệnh:

- Chuyện hôm nay em như tôi bỏ qua, tôi không muốn có một chuyện tương tự như vậy xảy ra trong căn nhà này nữa nghe rõ chưa?

Bà Kim Dung cố nuốt giận cho qua chuyện. Bà nắm lấy tay Kim Chi kéo vào phòng.

Còn lại hai cậu cháu, ông Hào nhìn Tú như hối lỗi:

- Con hãy thương mà thông cảm cho cậu nhé. Dù sao hai người họ cũng là vợ và con cậu, cậu thật sự không nỡ đuổi họ.

Song Tú gượng cười, cô an ủi cậu:

- Con hiểu mà. Cậu đừng áy náy nữa.

Ông Hào chợt nhắc:

- Hôm nay, con có chuyện phải nói với cậu phải không Tú?

Song Tú như chợt nhớ ta, Cô vui vẻ trở lại:

- Con muốn báo với cậu là con đã đậu rồi cậu ơi:

- Còn đậu cao phải không?

Song Tú tròn mắt:

- Sao cậu lại biết vậy?

Ông Hào mỉm cười:

Lúc nãy, cậu đã ghé trường con. Cậu định về sớm để chức mừng con nhưng không ngờ lại...

Song Tú biết cậu mình lại buồn nên nói lảng chuyện.

- Từ nay, con có thể đi làm được rồi. Con sẽ phụng dưỡng cậu.

Ông Hào xúc động:

- Cậu cám ơn con! Cậu chỉ cầu mong cho con được vui vẻ thôi. Con hãy lo thêm cho đời sống của mình đi phần cậu, cậu vẫn còn khỏe mà.

Song Tú ôm lấy cậu.

- Con thương cậu quá!

Ông Hào cũng ôm lấy đứa cháu ngoan của mình. Trong lòng ông khấp khởi niềm vui, đứa cháu này luôn làm ông thấy hãnh diện.

Buổi chiều, Chấn Huy làng thang trên bãi biển. Anh như đang nhớ về cảnh tượng hôm nào. Cũng chính nơi đây và chính đôi tay này, anh đã nâng một cô gái vào bờ. Một cô gái có gương mặt thanh tú làm cho người ta chỉ gặp một lần là nhớ mãi lại còn thêm cái tên SongTú đáng nhớ ấy nữa. Và cũng chính từ ngày ấy khuôn mặt đó, con người đó như đã in đậm vào lòng anh.

Chấn Huy lại thẫn thờ nhớ đôi mắt đen lay láy đầy cuốn hút đó. Anh ước gì có thể gặp lại cô, dù một lần anh cũng mãn nguyện.

Lớp Song Tú hôm nay tụ hội lại rất đông. Mọi người đang chờ sự phân công, Vân Thi lại rối rít:

Chắc ta xin đi nơi khác quá! Ở đây hoài chán lắm.

Thi Oanh thì nói:

- Ta sẽ cố xin về quê Vũng Tàu của tao. Đã bao nhiêu năm xa quê rồi, ta nhớ biển lắm.

Vân Thi cười nắc nẻ:

- Trời! Mi làm như mi rời quê lâu lắm vậy. Tuy học ở đây nhưng một tháng mi về quê ba bốn lần mà bày đặt.

Thi Oanh liếc mắt:

- Ta đùa thôi chứ bộ. Mi làm gì mà nói dữ vậy?

Song Tú chợt chen vào:

- Ta đang rất lo mà hai mi còn ở đó nói đùa.

Vân Thi trợn mắt:

- Mi lo à? Mi giỏi như vậy thế nào cũng được giữ lại đây thôi.

- Ta cũng mong như vậy.

Thanh Sơn từ đâu bước lại, anh cầm mảnh giấy trong tay:

- Có tin mới đây! Có ai muốn nghe không vậy?

Thi Oanh nhanh miệng:

- Tin gì vậy anh Sơn.

- Tin đi tình nguyện.

Thi Oanh nhíu mày:

- Tình nguyện!

Thanh Sơn gật đầu:

- Các em có đồng ý về Vũng Tàu không ở ngoài đó đang rất thiếu người.

Thi Oanh reo lên:

- A! Cơ hội đến rồi, ta sẽ đăng kí ngay thôi.

Thanh Sơn nhìn Tú rồi nói:

- Em xin công tác ở đâu vậy Tú? Em có muốn ra Vũng Tàu không?

Song Tú lắc đầu:

- Cậu xin đã cho em ở lại rồi? Thế còn anh?

Thanh Sơn nhún vai:

Ba anh đã xin cho anh ở bệnh viện thành phố rồi:

Song Tú mỉm cười:

- Chúc mừng anh!

- Cám ơn em! Anh mong sẽ được cùng em làm chung một bệnh viện.

Song Tú mím môi:

- Em cũng không biết nữa nhưng chắc có lẽ là không được đâu.

Buổi chiều Song Tú lang thang trên đường Sài Gòn:

Nhìn những ánh đèn đường đã bắt đầu tỏa sáng mà lòng Song Tú đầy nỗi niềm. Song Tú ghé vào một quán kem một mình nhấp nháp ly kem bảy màu trong thật bắt mắt.

Đang miên man nghĩ ngợi Song Tú không hay có ngưới đang ngồi đối diệnvới mình.

- Song Tú!

Song Tú giật mình quay lại. Cô ngạc nhiên khi thấy Chấn Huy đang ngồi đối diện với mình.

Song Tú bỗng vui mừng.

- Sao anh lại ở đây vậy?

Chấn Huy đùa giọng:

- Song Tú không hoan nghênh tôi à?

Song Tú lắc đầu lịa lịa:

- Đâu có! Tôi chỉ thấy bất ngờ thôi, thật trùng hợp mà đúng không?

Chấn Huy cười quyến rũ:

- Không bất ngờ đâu cô bé ơi! Tôi đã lặn lội từ xa vào đây thăm cô đấy:

Chấn Huy chỉ tự nói với mình vậy thôi chứ làm sao anh dám nói ra.

Anh vẻ chuyện:

- Tú đã thi chưa? Năm nay Tú học năm cuối phải không?

Song Tú cảm thấy lòng vui vui đến lạ. Cô nói chuyện một cách tự nhiên:

- Tú mới vừa thi xong năm cuối. Hiện Tú đang tìm chỗ để đi làm.

- Vậy à?

Song Tú chợt hỏi:

- Cánh tay anh Huy đã khỏi chưa vậy? Chắc là nó hành anh dữ lắm.

Chấn Huy khẽ khàng:

- Tú đừng lo, đó chỉ là vết thương nhỏ thôi mà. Tôi đã khỏi lâu rồi.

Song Tú nheo nheo đuôi mắt:

- Vậy thì hay quá!

Chấn Huy chợt nói:

- Tôi đã quên mang theo cái khăn trả lại Tú rồi, hay để dịp khác nhé!

Song Tú khoác tay.

- Anh cứ để nó đi xem như Tú tặng anh luôn.

Chấn Huy đùa.

- Tú có biết ý nghĩa của việc cho tặng khăn là gì không mà lại tặng tôi.

Song Tú giật mình, cô tròn mắt:

- Tú đâu biết nó có ý nghĩa gì. Tú tặng anh chỉ xuất phát tờ lòng thành thôi mà.

Chấn Huy đáp tỉnh:

- Người ta thường tặng khăn cho nhau khi người ta đang yêu nhau đấy.

Song Tú đỏ mặt thẹn thùng, cô ú ô:

- Anh đang đùa đó à? Tú tặng anh xuất phát từ tình bạn mà.

Chấn Huy so vai:

- Tú làm gì mà khẩn trương vậy? Tôi đang nói những cặp tình nhân mà.

Song Tú dỗi hờn:

- Anh khéo nói lắm:

Chấn Huy ranh mãnh:

- Tôi đùa cho Tú vui thôi mà.

Sóng Tú cong môi. Cô chợt hỏi một câu thật ngớ ngẩn:

- Lần này anh Chấn Huy vào đây có dẫn theo cô bạn gái không?

Chấn Huy ngớ người:

Song Tú liếc mắt:

- Anh còn chối, cái cô tên Thoại An gì đấy chẳng phải là bạn gái của anh à?

Chấn Huy cười lớn:

- Hóa ra Tú đã hiểu lầm. Tôi và cô ấy chỉ là đồng nghiệp thôi. Hai chúng tôi thân nhau từ nhỏ nên tôi xem cô ấy như em gái của mình vậy.

Song Tú ngẩn mặt ra ngơ ngác:

- Tôi đã nhầm lẫn rồi:

Cả hai chợt rơi vào im lặng, họ thật sự chẳng biết phải nói với nhau những gì nữa. Lát sau họ lại đồng thanh lên tiếng. Song Tú mỉm cười:

- Anh Huy nói trước đi:

Chấn Huy tủm tỉm:

- Anh Huy nói trước đi.

Chấn Huy tủm tỉm:

- Tú có thể dạo phố cùng tôi không? Nói thật tôi biết rất ít về Sài Gòn.

Song Tú cười duyên dáng:

- Chuyện nhỏ thôi nhưng Tú có điều kiện.

Chấn Huy trợn mắt:

- Có điều kiện à? Có khó khăn quá không đó!

Song Tú dẫu môi:

- Nếu anh không muốn thế thôi.

Ngỡ cô giận nên Chấn Huy vội nói:

- Điều kiện gì tai cũng chấp nhận mà.

Song Tú sáng mắt:

- Hôm nay, tui sẽ dẫn anh dạo vòng quanh thành phố. Khi nào ra Vũng Tàu anh Huy nhớ phải dẫn Tú đi dạo biển đấy.

Chấn Huy búng tay cách ''tách":

- Chuyện nhỏ!

Song Tu vui vẻ cùng Chấn Huy chạy song song bên đường. Thoáng chốc họ đã hòa vào dòng người tấp nập:

Song Tú cứ trăn trở mãi. Cô cố nhắm nghiền mắt lại để ngủ nhưng thật khó khăn. Giờ đây hình ảnh Chấn Huy đang choáng ngập trong cô. Song Tú cứ mãi lơ ngơ nhớ lại chuyện tối nay:

- Anh ấy thoắt ẩn thoắt hiện thật lạ lùng. Có đôi lúc anh ấy rất gần với mình nhưng cũng có lúc lại xa vô cùng.

Song Tú chợt đó mặt thẹn thùng khi nghĩ mình đã yêu. Cô tự tát nhẹ vào mặt mình:

- Mi đừng để trái tim mình đi hoang nữa Tú ơi! Anh ấy và mi hai người ở hai vùng xa lạ làm sao mi có thể yêu anh ấy được chứ!

Tuy nghĩ vậy nhưng trong lòng Song Tú,cũng thấy vui vui:

- Kệ! Xem nhau bạn cũng được mà:

Nói xong, cô kéo chăn đắp kín mít và vỗ giấc ngon lành.

Nửa tháng nay Song Tú cứ chạy tới chạy lui để xin vào làm ở một bệnh viện nào đó nhưng chỗ nào cũng lắc đầu. Lúc trước, cậu cô đã xin cho cô làm ở bệnh viện thành phố nhưng vì sợ,phải đụng mặt với Thanh Sơn nên cô từ chối.

Song Tú ngồi cùng Thi Oanh trong một quán giải khát. Cô chợt thở dài:

- Cả thành phố lớn như vậy mà ta chẳng xin được đâu thật buồn.

Thi Oanh trách bạn:

- Ai bảo mi né ông Sơn làm chi, mi làm cùng chỗ với ổng cũng có sao đâu.

Mi cứ hay kén chọn.

Song Tú liếc mắt:

- Ta đâu có kén chọn. Ta chỉ sợ phải đối mặt với Thanh Sơn mỗi ngày thôi.

- Thì chính vì vậy ta mới nói. Ta thật không hiểu mi. Ông Sơn tốt như vậy mà mi còn chê. Ta không biết ai mới xứng đáng để mi để ý đây.

Song Tú véo vào hông bạn:

- Mi chẳng hiểu gì về ta cả. Ta rất sợ sự chăm sóc ân cần của Sơn, những hành động đó không làm taa rung động được. Khi ở bên anh ấy ta cứ cảm thấy khó chịu làm sao ấy. Nó giống như một tình cảm anh em vậy.

Thi Oanh ra chiều hiểu chuyện:

- Bây giờ thì ta đã biết rồi. Nhưng mi định làm gì đây khi mà chẳng bệnh viện nào nhận mi.

Song Tú tự an ủi mình:

- Chỗ này không được thì xin vào chỗ khác thôi, thế nào cũng được mà mi.

Thi Oanh chợt reo lên:

- A! Hay mi theo ta về Vũng Tàu đi, ngoài ấy đang rất cần bác sĩ đấy.

Song Tú khịt mũi:

- Mi đùa hả? Ta làm sao ra ngoài ấy được.

- Ta chịu nhưng chưa chắc cậu ta đã chịu.

Thi Oanh nhún vai:

- Ta chỉ gợi ý vậy thôi còn phần quyết định là do mi mà.

Song Tú chợt hỏi:

- Mi định khi nào thì về Vũng Tàu.

- Khoảng một tuần nữa, ta ở đây để vui với tụi bây vài ngày nữa ấy mà.

Uống một ngụm nước, Song Tú tiếp:

- Học chung với nhau bao nhiêu năm, giờ phải chia tay, ta buồn lắm.

Thi Oanh thở dài:

- Ta cũng rất buồn nhưng biết phải làm sao. Chúng ta có thể "mail'' cho nhau mà.

- "Mail"thì làm sao bằng gặp mặt chứ. Chắc ta sẽ nhớ mi lắm đó Oanh.

- Ta cũng vậy!

Hai cô gái chợt rơi vào im lặng mỗi người đang đeo đuổi một ý nghĩ riêng nhưng họ lại có chung một nỗi niềm xa vắng.

Vừa bước vào nhà, Song Tú vô cùng ngỡ ngàng, Thanh đang ngồi nói chuyện với ông Hào nơi phòng khách. Thấy cô bước vào ông Hào đứng lên tiếng:

- Con về rồi đó à? Con lại đây ngồi đi, cậu có chuyện muốn nói.

Song Tú cũng ngầm hiểu chuyện gì sắp xảy ra. Cô làm theo lời ông Hào như một cái máy.

Song Tú cảm thấy khó chịu vô cùng khi Thanh Sơn chiếu tia nhìn vào cô:

Lâu nay, ông Hào hắng giọng:

- Con hiểu cậu sắp nói gì với con chứ Tú?

Song Tú nghe giận Thanh Sơn ghê gớm, có mù cô cũng biết là Thanh Sơn muốn gì nhưng cô vờ như chẳng biết gì cả:

- Dạ! Con đâu biết gì? Cậu có gì dạy con ạ?

Ông Hào nhìn Tú nghiêm khắc:

- Hôm nay, Thanh Sơn đến đây là xin phép cậu để Sơn được quen con. Con nghĩ sao hả Tú?

Song Tú bối rối nhưng cô vẫn cố tìm ra một câu trả lời:

Về chuyện này, con chưa chuẩn bị tâm lí nên chưa thể quyết định được. Con mong cậu và anh Sơn hãy thông cảm cho con.

Ông Hào gật gù:

- Con nói vậy cũng phải nhưng Thanh Sơn chỉ có ý để cho hai đứa tìm hiểu thôi mà. Cậu nghĩ đây là chuyện tốt.

Thanh Sơn chen vào:

- Em cứ xem bình thường như khi chúng ta còn học đi. Anh không ràng buộc em gì đâu.

Song Tú nghe bực bội kinh khủng.Thanh Sơn đã đưa cô vào thế bí rồi. Anh nói như vậy thì cô còn gì để từ chối nữa chứ. SongTú cười méo xệch:

- Anh hãy cho Tú thời gian để suy nghĩ thế!

Chuyện này đến với Tú thật bất ngờ.

Thanh Sơn tươi cười:

- Anh chờ Tú bao lâu cũng được mà.

Song Tú thấy rất dị ứng với cách nói đó của Thanh Sơn. Chỉ nghĩ đến sau này mình phải cùng chung sống với Thanh Sơn dưới một mái nhà thì Song Tú đã nổi gai óc đầy mình rồi.

Thanh Sơn ngồi thêm một lát anh xin phép về. Còn lại hai cậu cháu, ông Hào nhìn cô đầy thương yêu.

- Con nghĩ sao về chuyện này hả Tú? Cậu thấy Thanh Sơn được đó, con nhà khá giả lại có nghề nghiệp ổn định mà đặc biệt là nó rất yêu con.

Song Tú khổ sở:

- Cậu ơi! Tuy anh ấy rất tốt với con và anh ấy thật sự là không hợp nhau.

Anh ấy chẳng tôn trọng con chút nào cả. Chuyện hôm nay, lẽ ra anh ấy phải bàn trước với con chứ, đằng này anh ấy lại tự tiện đến đây. Điều này, đối với con thật kinh dị.

Ông Hào vỡ lẽ:.

- Cậu cứ ngỡ hai đứa đang yêu chứ. Khi cậu ấy đến đây và giới thiệu cậu cứ tưởng hai đứa đã yêu nhau từ rất lâu rồi.

Song Tú lắc đầu:

- Con chỉ xem anh ấy lạ bạn thôi. Con không chịu làm ở bệnh viện thành phố một phần cũng là do sự có mặt của anh ấy.

Ông Hào vỗ vỗ vào đầu mình:

- Hóa ra cậu đã đưa con vào thế bí à? Cậu xin lỗi con.

Song Tú nhìn cậu lòng đầy biết ơn khi cậu đã hiểu cô. Tự nhiên cô thốt lên:

- Con thương cậu quá!

Cóc lên đầu cô một cái rõ đau, ông Hào nheo mắt:

- Đến giờ mới biết thương cậu à?

Song Tú chu môi:

- Con thương cậu khi còn bé lận chứ bộ.

- Cậu biết rồi.

Hai cậu cháu vui vẻ cùng nhau trò chuyện đến khuya. SongTú thấy thương cậu mình nhiều lắm. Người ta thuờng nói chú như cha còn cậu thì như mẹ nên từ nhỏ hễ chuyện gì khó xử hay cần tâm sự chuyện gì Song Tú thường hay tâm sự với cậu mình. Những lúc như vậy cậu như thêm sứe mạnh cho Tú.

Vài ngày tiếp đó, Song Tú sống trong tâm trạng bực bội. Cô cứ mãi phải đối mặt với Thanh Sơn. Anh cứ kè kè theo cô làm Song Tú vô cùng khó chịu.

Trưa nay, Song Tú vừa vào quán giải khát thì anh cũng bước vào, Song Tú nỗi cáu:

- Anh đừng đi theo tôi nữa có được không?

- Anh có biết tôi khó chịu lắm không?

Thanh Sơn nhướng mắt:

- Anh chỉ muốn quan tâm chăm sóc cho em thôi mà. Sao em giận anh vậy?

Song Tú cong môi:

- Tôi đã lớn rồi. Tôi biết tự lo cho mình. Anh đừng xem tôi như một đứa trẻ nữa.

Thanh Sơn lắc đầu, buồn bã:

- Em không thích anh theo em sao Tú?

- Chuyện này khiến em bực bội vậy sao?

- Anh đã nói là sẽ không ràng buộc, vậy mà một thút tự do anh cũng không cho tôi. Anh bảo tôi phải làm sao đây?

Thanh Sơn khua tay:

- Em đừng nói nữa, anh sẽ không đi theo em như vậy nữa. Anh hứa đấy.

Nghe Thành Sơn nói vậy Song Tú cũng thấy mình hơi quá đáng với anh nhưng trong lòng cô giờ đây thoải mái lắm. Thanh Sơn đã hứa đã là để cô tự do.

Song Tú cứ tưởng nịnh đã được thanh thản tự do không ngờ mọi chuyện lại không như cô tưởng. Thanh Sơn chỉ không theo cô nữa nhưng anh hay đến vào mỗi tối. Hôm nay, cô vừa tiễn Thanh Sơn về. Cô vào phòng và ngã mình xuống giường than thở:

- Hôm nào cũng như vầy chắc mình chết mất:

Chợt có tiếng gõ cửa, Song Tú lồm cồm bò dậy mở cửa:

- Cậu chưa ngủ sao?

Ông Hào bước vào:

- Cậu muốn nói chuyện với con.

Song Tú kéo ghế cho ông Hào rồi cô ngồi đối diện với ông. Ông Hào hỏi chuyện.

- Con không ngủ được phải không Tú?

Song Tú gật đầu:

- Dạ!

- Con đang nghĩ về việc của Thanh Sơn à.

Song Tú thật lòng.

- Dạ.

Ông Hào nói với cách của người từng trải:

- Nếu con đã không yêu Sơn sao con không nói thẳng với cậu ấy vậy.

Song Tú chớp mắt buồn bã:

- Con đã nói rất nhiều lần nhưng anh ấy vẫn cố chấp:

- Con sẽ quyết định chuyện này ra sao đây.

Song Tú lắc đầu một cách mệt mỏi:

- Con cũng không biết nữa.

Ông Hào thở dài:

Chuyện này, cậu cũng muốn giúp con lắm nhưng con đã lớn, cậu tin con sẽ giải quyết được. Chợt Song Tú reo lên:

- A! Con có cách này, cậu đồng ý với con nha cậu!

Ông Hào nhíu mày:

- Con nghĩ ra được chuyện gì à?

Song Tú nói một cách chậm rãi:

- Con sẽ ra Vũng Tàu làm việc ở đó người ta đang rất cần bác sĩ và đó cũng là cách để con tránh mặt Thanh Sơn.

Ông Hào gạt phăng khi Song Tú vừa dứt câu:

- Con không thể làm vậy được. Làm sao mà cậu có thể để con đi xa như vậy chứ. Con hãy bỏ ý định đó đi.

Song Tú biết thế nào cậu cũng từ chối nhưng cô vẫn cố nài nỉ:

- Cậu đừng quá lo cho con mà. Con chỉ đi một hời gian thôi mà cậu.

Ông Hào nghiêm giọng:

- Con đừng cãi cậu, cậu không để con phải sống một mình nơi xa lạ đó đâu:

- Con đâu có sống một mình. Con sẽ ở cùng Thi Oanh mà cậu. Hơn nữa cha mẹ Thi Oanh cũng rất mến con mà, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu mà cậu.

Nghe đến đây, ông Hào chợt nghĩ ngợi ông biết Song Tú vẫn hay bi vợ con ông hiếp đáp nhưng ông không biết xử họ sao đây. Lần này, để Song Tú đi xa cũng tốt, biết đâu ở nởi xa xôi đó nó sẽ vui vẻ hơn nhưng thật sự ông không thể xa cô được.

Thấy cậu cứ im lặng:

Song Tú lay tay cậu:

- Cậu! Cậu bằng lòng đi. Con hứa sẽ biết tự chăm sóc cho mình mà.

Ông Hào tư lự:

- Chuyện này con hãy để cậu suy nghĩ lại đã. Cậu thật sự thấy khó xử lắm.

Song Tú vui mừng:

Cậu suy nghĩ nhanh nhanh nha cậu. Cuối tuần này, Thi Oanh nó sẽ về Vũng Tàu đó cậu.

Ông Hào trợn mắt:

- Con mong được sớm xa cậu vậy sao? Con không buồn khi phải xa cậu à?

Song Tú nũng nịu:

- Cậu đừng nghĩ vậy mà. Con sẽ luôn nhớ về cậu mỗi ngày khi đi xa mà.

- Cậu phải thận trọng trong chuy ện này mới được. Thôi! Con nghỉ đi.

Song Tú ngoan ngoãn:

- Cậu ngủ ngon.

Cuối cùng thì ông Hào cũng chấp nhận để Song Tú ra Vũng Tàu. Cô vui mừng lắm nhưng cũng đây bịn rịn:

- Cậu nhớ giữ gìn sức khỏe nha cậu! Cón sẽ gọi điện về thường xuyên.

Ông Hào buồn giọng:

- Con phải biết tự lo cho mình đấy con đừng nên quá thức khuya quá nha Tú!

Song Tú xúc động cô nhào đến ôm lấy ông Hào:

- Con sẽ nhớ cậu lắm.

Ông Hào vỗ vỗ vai Tú:

- Con đừng vậy mà. Con làm vậy cậu đổi ý bây giờ.

Thi Oanh khều vai bạn:

- Mi đừng vậy mà. Chúng ta đi thôi, đã trễ rồi.

Song Tú quyến luyến:

- Cậu nhớ giữ gìn sức khỏe nha cậu.

- Cậu biết rồi, hai đứa đi đi.

Rồi ông quay qua Thi Oanh:

- Cậu nhờ con trông chừng con Tú giúp cậu nhé Oanh. Có gì thì phải gọi điện liền về cho cậu nha con.

Thi Oanh gật đầu:

- Dạ! Con biết rồi ạ? Thưa cậu, tụi con đi.

Ngồi trên xe, Song Tú vẫn buồn bã. Thi Oanh vỗ vai bạn:

- Mi đừng buồn nữa. Mi có đi luôn đâu. Mi có thể về nhà thường xuyên mà:

Song Tú khịt mũi:

Từ lúc cha mẹ ta mất đến giờ ta chưa xa cậu bao giờ, chắc ta sẽ nhớ ông lắm.

Thi Oanh xua tay:

- Chỉ vài ngày là mi sẽ quen thôi lúc mới vào đây ta cũng bịn rin và quyến luyến như mi vậy.

Nhưng mi đã quen rồi thì ta lại không muốn xa thành phố.

Song Tú ngã đầu vai bạn:

- Cũng may là có mì làm bạn chứ nếu không ta sẽ buồn đến chết mất.

Thi Oanh lăng chuyện để bạn đừng buồn:

- Lát nữa ra đến đấy ta và mi sẽ tắm biển cho thỏa thích.

Nghe đến biển, Song Tú như quên buồn ngay, cô vui vẻ:

- Đã lâu lắm ta đã không ra biển, tự nhiên ta thấy nhớ nó quá.

- Rồi mi sẽ đườc gặp nó mỗi ngày mà.

- Ta sẽ được tắm biển mỗi ngày rồi.

Thi Oanh đùa:

- Chuyến này ta cho mi đen thui luôn. Tắm biển dễ bị nắng ăn da lắm đấy.

Song Tú dẫu môi:

- Ta chẳng sợ đâu. Ta đâu cần trắng để làm gì chớ.

Thi Oanh trợn mắt:

- Mi không sợ ế hả nhỏ?

- Ta cốc sợ. Ta đang có dự đinh sẽ ở vậy luôn đấy!

- Trời! Mi đừng có nói bừa mà hối hận không kịp nha nhỏ.

Song Tú cười nắc nẻ:

- Ta đùa thôi!

Hai cô gái cười vang. Tiếng cười trong trẻo và đáng yêu.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx