sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 4

San Hô và Cát ngồi trong nhà. Cơn mưa lớn liên tiếp gần hai giờ đồng hồ đã làm nước dâng cao. Cát xếp những chiếc thuyền giấy đủ kiểu đủ màu xong rồi nên cùng San Hô ngồi chờ mưa tạnh.

- Mưa tạnh rồi kìa!

San Hô kêu lên và chỉ ra sân. Mưa tạnh thật. Cô cùng Cát đẩy những chiếc thuyền ra xa. Dòng nước mưa đục ngầu lững lờ chảy. Những chiếc thuyền cũng chậm rãi trôi.

- Đẹp quá, anh Cát nhỉ?

- Ừ!

Cát gật đầu tán thưởng. Cả hai nhìn những chiếc thuyền trôi êm ả. Trời đột nhiên nổi gió. Những chiếc thuyền chao đảo. Hai ba chiếc lật úp. San Hô bật khóc thút thít.

- Thôi đi, để anh xếp những chiếc thuyền khác cho. Bảo đảm với em sẽ đẹp hơn nhiều.

Nói là làm, Cát xếp hai, ba chiếc thuyền thả xuống nước. Thuyền không chịu chạy, cậu bé nhoài người ra ngạch cửa để đẩy đi. Bất thần mất thăng bằng, Cát ngã nhào xuống sân. Làn nước đục trên mảnh sân cạn chưa tới gối bỗng chốc dâng cao, cuốn Cát đi. San Hô hoảng hốt:

- Anh Cát. Anh Cát!

Nhưng Cát đâu không thấy San Hô dõi mắt tìm bốn hướng nhưng vô vọng, cô gào lên thảm thiết.

- Anh Cát ơi...

Hải San bật dậy, người mướt mồ hôi. Cô nhìn quanh và nhận ra mình đang ở trong một căn phòng lạ. Hải San chớp mắt nhớ lại. Cô đang ở phòng của Như Yến. Vậy là lúc nãy cô trò chuyện và ngủ quên lúc nào không hay. Xấu hổ thật.

Tự dưng lại đến nhà người ta mà ngủ. Cũng may đây là phòng riêng của Như Yến.

- Thế nào, ngủ đã giấc chưa?

Như Yến có vẻ như đi đâu mới về. Cô nhìn Hải San, vui vẻ:

- Đi rửa mặt đi! Trông mi tỉnh táo hơn rồi đó.

Hải San liếc đồng hồ trên tay. Đã hơn sáu giờ. Cô ngồi bật dậy:

- Thôi, ta về. Tối rồi.

- Mai mi đi hả?

- Ừ!

Như Yến mỉm cười:

- Chúc may mắn.

Hải San gật đầu và vui vẻ bước xuống cầu thang. Hình như phía dưới có khách thì phải.

Như Ngọc đang tiếp khách, cô nàng có vẻ vui lắm thì phải. Hải San không thích Như Ngọc lắm vì cô ta rất khó gần, Nhưng dù gì thì đó cũng là chị của Như Yến nên Hải San gật đầu chào rất lịch sự.

Như Ngọc không đáp lại cái chào làm Hải San hơi quê. Cô bước xuống cầu thang định về thì chú ý đến người khách. Nhìn từ phía sau thì anh ta có vẻ còn trẻ và dáng vẻ rất quen. Hải San nhíu mày cố nhớ nhưng không sao nhớ ra được.

Cô nhún vai bước tới, tự nhủ:

tại sao mình lại phải chú ý đến người ta nhỉ?

Lúc đó thì người khách quay lại, Hải San nhận ra Khánh Hải. Cô kêu lên ngạc nhiên:

- Là anh sao? - Rồi buột miệng tiếp - Thảo nào nhìn từ phía sau, tôi thấy quen quen.

Khánh Hải cũng rất ngạc nhiên vì sự xuất hiện đột ngột của Hải San. Anh hỏi:

- Tại sao cô lại ở đây?

- Đây là nhà bạn tôi. Tôi tới chơi.

- Cô là bạn của cô Ngọc đây hả?

Hải San xua tay:

- Không, không phải. Tôi là bạn của Như Yến, em gái chị Ngọc.

Khánh Hải gật đầu:

- Ra vậy? Vậy mà tôi cứ tưởng cô Ngọc bỏ cô một mình để xuống tiếp tôi, thế thì thật có lỗi...

Như Ngọc xen vào cắt ngang câu chuyện giữa Khánh Hải và Hải San bằng giọng không mấy vui:

- Thì ra hai người quen nhau, vậy mà tôi không biết...

Khánh Hải giải thích:

- Hải San là nhân viên của tôi.

Như Ngọc dấm dẳng:

- Vậy sao? Chắc là trưởng phòng hay kế toán?

Hải San nhún vai:

- Không. Tôi chỉ làm tài xế thôi.

- Tài xế? Bộ hết chuyện làm rồi sao mà lại đi làm tài xế?

Như Ngọc kêu lên rồi quay sang Khánh Hải:

- Bộ hết người rồi hay sao mà anh tìm một cô gái về làm tài xế riêng? Làm sao cô ta đủ khả năng bảo đảm an toàn cho anh chứ?

Câu nói không mấy lịch sự của Như Ngọc làm Khánh Hải nhăn mặt khó chịu. Nhưng anh không nói ra, chỉ cười cười:

- Cô ấy lái xe rất tốt, lại cẩn thận. Tôi rất tin cô ấy.

Như Ngọc vẫn không buông tha:

- Dù thế nào thì cũng không tốt lắm đâu. Hay là tôi nói ba tôi cho anh mượn tài xế của công ty. Ngày mai anh phải đi xa lắm đó, đi với cô ta chỉ tổ lo thêm.

Hải San rất bực mình trước những lời nói của Như Ngọc. Cô toan lên tiếng nhưng chợt nhớ ra Như Ngọc là chị của Như Yến nên thôi, không nói nữa.

Trước nay không hề đến đây, không hề, tiếp chuyện với Như Ngọc, Hải San đâu biết bạn bạn mình có một cô chị ''khó thương'' như thế này. Thật tội nghiệp Như Yến, hằng ngày phải đối mặt với một bà chị như thế này thì thật là đáng thương...

Khánh Hải không biết những gì đang diễn ra trong đầu Hải San. Anh nhìn cô rồi lịch sự từ chối lời đề nghị của Như Ngọc, nói là Hải San rất có kinh nghiệm.

Lời khen của Khánh Hải làm Hải San cảm thấy hài lòng. Ít ra, anh cũng gỡ ''quế' cho cô lúc này.

Chỉ có Như Ngọc là tỏ ra không mấy hài lòng dù không nói gì nữa. Hải San cáo từ ra về, tự nhủ mình sẽ không đến đây nữa. Cô thật không muốn tiếp xúc với Như Ngọc thêm lúc nào nữa.

Hải San nhìn đồng hồ khi vừa ra khỏi nhà Như Ngọc và nhận ra rằng còn quá sớm. Mới hơn bảy giờ. Cô chợt nhớ về Khánh Hải, thắc mắc không biết anh ta đến nhà Như Ngọc để làm gì? Rồi Hải San chợt thấy mình vô lý khi cứ nghĩ về Khánh Hải, anh ta làm gì thì mặc anh ta chứ, liên quan gì tới mình...

Cô thở hắt ra và cho xe chạy vòng vòng và tấp vào một quán cà phê quen thuộc. Thật tình cờ, Lâm An đang ngồi ở đó, một mình.

Hải San tiến đến bên chỗ anh ngồi, cất giọng vui vẻ:

- Tại sao lại lang thang ở đây?

Lâm An giật mình, quay lại. Anh nhìn Hải San, nhún vai:

- Buồn quá nên ra đây ngồi thôi. Còn em?

Hải San nheo mắt:

- Em ra đây tìm anh Lâm An lắc đầu:

- Không thể nào? Em đâu có siêng dữ vậy?

- Em nói thật, anh không tin thì thôi.

- Cứ coi như là anh tin đi. Vậy em tìm anh có chuyện gì?

Hải San dỗi:

- Bộ không có chuyện gì thì không tìm anh được sao? Tìm để nói chuyện được không?

- Được. Lý do chính đáng.

Lâm An hắng giọng, tiếp:

- Vậy em cho anh biết một điều nữa nhé! Tại sao em biết anh ở đây?

Hải San đáp nhanh:

- Em đoán.

- Đoán?

- Ừ. Anh không tin hả?

- Tin.

Lời đáp của Lâm An làm Hải San chột dạ. Cô nhìn Lâm An nghi ngờ:

- Anh tin thật chứ?

- Bộ có tin thật với tin giả sao?

Lâm An nheo nheo mắt hỏi lại. Hải San bật cười trước vẻ mặt của Anh, hết sức thoải máị. Lúc nào ở bên Lâm An cô cũng cảm thấy hết sức thoải mái. Anh luôn tạo cho cô cảm giác vui vẻ lẫn sự tin tưởng. Mỗi lần có chuyện gì buồn lẫn khó xử, gặp Lâm An, mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn.

Duy chỉ một điều, Hải San cảm thấy mình không thể nào đáp lại tình cảm của Lâm An được.

Và Hải San nhớ đến chuyện mai mối. Thật may là Lâm An lẫn Như Yến không giận trò dại dột bất thường đó của cô. Nếu không, quả thật cô không biết phải làm sao để cứu vãn tình thế.

- Em đang nghĩ gì vậy?

Tiếng của Lâm An làm Hải San giật mình. Cô vội nói:

- Không có Rồi nhìn Lâm An:

- Anh ở đây bao lâu rồi?

- Mới đến thôi. Ngày mai em đi phải không?

- Vâng.

Hải San đáp nhẹ. Lâm An dặn dò:

- Lái xe cẩn thận. Đường xa lắm đó, mệt thì phải nghỉ, đừng cố sức quá.

- Em biết rồi.

Hải San đáp mà trong lòng rất cảm động. Lâm An quan tâm đến cô thật...

- Phải chi có anh đi chung thì vui quá.

Lâm An bật cười:

- Đi làm việc mà em làm như đi chơi vậy, làm sao anh đi được chứ. Giám đốc đi rồi, anh là phó thì phải ở lại lo mọi việc. Cả hai cùng đi, đến khi trở về chắc cái công ty này chỉ còn mỗi cánh cổng quá.

Hải San cười vui trước câu đùa tếu của Lâm An. Cô thở dài ngao ngán:

- Nghĩ đến đoạn đường ngày mai thật ngán ngẩm.

- Vậy thì đừng làm tài xế nữa.

Hải San liếc xéo:

- Anh nói dễ nghe nhỉ, không làm thì lấy gì ăn.

- Thì làm nghề khác.

- Em chỉ thích mỗi nghề này thôi. Được đi đó đi đây mà, sướng lắm...

Lâm An thở dài trước lời nói trước sau... không đồng nhất của Hải San. Cứ thay đổi ý kiến xoành xoạch như chong chóng không biết đâu mà lần...

Chiều chiều ngày xưa, em bên hiên thường ngóng anh sang.

Xếp giùm thuyền em, xinh xinh giấy đỏ giấy hồng.

Nhìn trời trông mưa, mưa rơi rơi đầy ướt sân Gió lên đem mây về. Ngóng chờ từng giờ đổ mưa...

Lạnh căm, chiều mưa gió về...

Hải San vừa tăng tốc vừa lẩm nhẩm hát theo bài hát trong băng cassette. Đây là bài hát cô thích nhất vì nó gợi cho cô nhớ về thời thơ ấu, về người bạn ấy thơ đã cùng cô thả thuyền giấy chiều mưa. Khánh Hải ngồI phía sau. Lặng lẽ nghe ban nhạc. Anh không ngờ Hải San cũng thích bài hát này - giống như anh vậy.

Khánh Hải gợi chuyện:

- Cô thích bài hát này lắm hả?

- Phải - Lý do?

Hải San với tay tắt máy:

- Bộ phải có lý do sao? Thích là tại thích vậy thôi.

Không hiểu sao Hải San lại đáp ngang. Có lẽ vì cô không muốn một người xa lạ như Khánh Hải biết kỷ niệm của mình, một kỷ niệm đẹp mà Hải San giữ mãi trong tim.

- Vậy còn anh, anh có thích bài hát này không?

- Cô hỏi để làm gì?

- Để biết là có phiền anh không khi tôi cứ mở đi mở lại bài hát này hoài?

- Không phiền đâu, vì tôi cũng rất thích bài hát này.

Hải San lặp lại câu Khánh Hải vừa hỏi mình một cách vô thức:

- Lý do?

- Không có lý do gì cả. Thích là tại thích vậy thôi.

Khánh Hải lặp lại câu Hải San vừa nói. Nghe cứ như là trả đũa vậy.

Hải San cảm thấy ghét gì đâu câu trả lời của Khánh Hải nhưng không sao bắt bẻ được vì mình mới vừa trả lời như thế. Cô đâm ra tức giận và trả đũa bằng cách... tăng tốc. Quả nhiên, Khánh Hải kêu lên:

- Chậm chậm lại, không trễ đâu mà sợ. Tôi đi sớm hơn một ngày đó.

- Đoạn đường này vắng mà.

- Vắng cũng không nên chạy nhanh như vậy.

Hải San vẫn không giảm tốc độ:

- Anh không tin tôi sao? Chẳng phải anh đã bảo là rất tin vào tài lái xe của tôi à?

Khánh Hải chép miệng:

- Tôi có nói. Nhưng tôi... không thích cái kiểu phóng xe như thế...

Hải San nhún vai, từ từ giảm tốc độ xuống và cho xe tấp vào một quán ăn ven đường. Đã hơn ba giờ chiều, đoạn đường còn lại khá dài. Hải San nghĩ tới mà ngao ngán. Phải chi hôm qua mình bảo anh ta đi sớm, có phải là ra đến chỗ rồi không? Ai như bây giờ, giữa trưa nắng lại phải ngồi đây...

Cô bước ra phía sau rửa mặt và cảm thấy tỉnh táo hơn hẳn. Trở lại bàn ngồi cạnh Khánh Hải, cô nhận ra là anh đang nói chuyện điện thoại với Thúy Nga - vợ sắp cưới của anh - qua cách xưng hô.

Hải San lặng lẽ quan sát Khánh Hải và nghĩ đến hình ảnh mình nhìn thấy trong siêu thị. Thúy Nga và Vũ Duy... Hải San không biết tại sao mình lại cả nghĩ như vậy nữa...

- Anh yêu Thúy Nga lắm hả?

Khánh Hải định cất điện thoại, chợt nghe Hải San hỏi, anh ngẩng đầu lên, cất giọng ngạc nhiên:

- Gì cơ?

- Ơ...

Hải San ngắc ngứ rồi im lặng. ''Tại sao mình lại hỏi ngớ ngẩn thế nhỉ?'' - Cô hỏi gì sao không lặp lại? Tự dưng im lặng vậy?

- Ý tôi là anh điện thoại cho Thúy Nga hả?

- Ừ.

- Cô ấy sẽ ra đây chứ?

Khánh Hải nhìn Hải San ngạc nhiên:

- Tại sao cô lại hỏi vậy? Cô ấy ra đây để làm gì cơ chứ?

- Tôi... chỉ hỏi vậy thôi. Tại tôi tưởng là anh gọi điện kêu cô ấy ra đây... cho vui.

- Vui? Bộ cô tưởng chúng ta đi chơi chắc...

Khánh Hải nói y như là Lâm An hôm qua vậy.

Hải San hơi ''quế'. Cô đánh trống lảng:

- Chúng ta đi thôi, nếu không sẽ không kịp.

Từ đó về sau, cô không nói với Khánh Hải một lời nào nữa. Điều này làm Khánh Hải rất ngạc nhiên. Anh rất muốn hỏi cho ra lẽ nhưng có hỏI thế nào Hải San cũng không nói nên Khánh Hải đâm chán, không hỏi nữa. Hơn nữa, anh đã quen với tính khí của Hải San, cô vui buồn thất thường lắm. Và lúc này, có lẽ cô đang buồn thật. Thôi thì đợi đến lúc cô vui hãy tính.

Hải San lại với tay mở nhạc.

Cô vu vơ nghĩ đến quãng đời thơ ấu của mình... ''Không biết anh Cát bây giờ ra sao?'' Trong thâm tâm Hải San, hình ảnh anh Cát không bao giờ phai. Cô vẫn tìm anh giữa biển người mênh mông này dù hy vọng gặp lại thật mong manh.

Hải San với tay tắt nhạc. Trời đã tối hẳn. Cô muốn tập trung hơn vào việc lái xe...

Hải San không biết là Khánh Hải đang quan sát mình từ phía sau một cách thật chăm chú. Không biết anh nghĩ gì mà mỉm cười một mình, có vẻ rất bí ẩn.

Chỉ một mình Khánh Hải biết mình đang nghĩ gì. Anh mơ hồ nhận ra Hải San có một nét gì đó rất quen thuộc mà chính anh cũng không biết đó là gì.

Nhưng Khánh Hải thấy Hải San gần lắm và thân quen lắm.

Những ngày ở biển làm cho Hải San và Khánh Hải gắn bó với nhau hơn.

Mỗi ngày, khi Khánh Hải đi làm việc xong, cả hai cùng ra biển. Đứng trước vùng trời nước mênh mông, Hải San và Khánh Hải cùng nhớ về tuổi thơ của mình, nhớ về người bạn gắn bó thời thơ ấu. Tuy nhiên, cả hai lại không ai mở lời thổ lộ bí mật của mình, thành thử chẳng ai nhận ra nhau.

Dù vậy, Khánh Hải và Hải San vẫn cảm thấy gắn bó với nhau rất nhiều. Hải San kể cho Khánh Hải nghe về mình. Anh cũng vậy. Ở bên nhau mới có ba ngày, nhưng Khánh Hải và Hải San đã hiểu rõ về nhau hơn rất nhiều. Khoảng cách giữa hai người cũng không còn xa như trước nữa.

Chiều nay cũng vậy, Khánh Hải cùng Hải San đi chơi ngoài bãi biển cho đến sụp tối mới về. Không ngờ, vừa về đến khách sạn thì gặp Như Ngọc. Bộ dạng cô như đã chờ anh rất lâu thì phải. Quả thật, Như Ngọc đến ngay bên Khánh Hải:

- Anh về rồi! Đi đâu mà về tối dữ vậy, làm tôi chờ anh muốn chết.

Khánh Hải hơi ngạc nhiên vì sự xuất hiện đột ngột của Như Ngọc. Nhưng anh vẫn làm ra vẻ không có gì, chỉ mỉm cười chào hỏi. Trong thâm tâm Khánh Hải không có ý niệm là Như Ngọc ra đây để tìm mình. Anh nghĩ là Như Ngọc đi đâu đó tình cờ ghé lại.

- Chờ tôi? Có chuyện gì vậy cô Ngọc?

Như Ngọc ngúng nguẩy:

- Bộ không thì không tìm anh được sao? Tại sao lúc nào gặp tôi anh cũng hỏi câu đó hết vậy? Bộ anh không hoan nghênh sự có mặt của tôi à?

Như Ngọc nói chuyện với Khánh Hải một cách tự do mặc kệ Hải San đứng kề bên. Hải San nhìn Như Ngọc mà cảm thấy tức cười. Thật là... Có cần phải quá mức như vậy không? Cô nhìn Khánh Hải đầy ngụ ý, nhún vai ngao ngán và... rút lui có trật tự.

Còn lại một mình Khánh Hải, anh cũng chẳng biết nói với Như Ngọc điều gì nên im lặng. Không khí trở nên tẻ nhạt kinh khủng.

Như Ngọc tiếp tục độc thoại:

- Tôi theo ba tôi ra đây có chuyện. Sẵn tiện ghé thăm anh luôn.

- Cám ơn cô.

- Anh khách sáo quá vậy? Nói lời khác không được à?

Như Ngọc tiếp tục hỏi. Khánh Hải tiếp tục ậm ừ cho qua chuyện vì không biết nói gì.

Câu chuyện Như Ngọc cố gợi ra không sao tiếp diễn được. May thay, lúc tẻ nhạt nhất thì Khánh Hải có điện thoại của Thúy Nga. Khánh Hải bắt máy và trò chuyện vui vẻ, khác hẳn bầu không khí nãy giờ. Khánh Hải quên mất Như Ngọc đang ở cạnh mình. Vì thế, khi tắt điện thoại, Khánh Hải giật mình khi nghe Như Ngọc hỏi:

- Bạn gái anh hả?

Khánh Hải không muốn giải thích dông dài nên gật đầu đại:

- Vâng.

Như Ngọc thoáng thay đổi nét mặt, nhưng cô cũng nhanh chóng trở lại bình thường:

- Chắc cô ấy dễ thương lắm nhỉ?

- Vâng...

Khánh Hải ''vâng, dạ'' một hồi làm Như Ngọc đâm cáu. Xưa nay chưa có một chàng trai nào dám đối xử với cô như vậy cả. Bọn họ hễ thấy cô là xun xoe nịnh nọt. Như Vũ Duy chẳng hạn, anh ta luôn tìm mọi cách lấy lòng cô. Nhưng điều này cũng làm Như Ngọc cảm thấy thích. Khánh Hải cho cô một cảm giác thật mới lạ. Tính cách không giống bất kỳ mộ t ai của anh làm cô cảm thấy rất thích.

Và Như Ngọc nhủ lòng phải chinh phục cho bằng được Khánh Hải.

- Tôi về đây.

Như Ngọc đột ngột từ giã làm Khánh Hải hết sức ngạc nhiên. Tuy nhiên, anh chẳng thắc mắc làm gì...

Như Ngọc đi rồi, Khánh Hải mới thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng. Không hiểu sao mỗi lần nói chuyện với Như Ngọc, Khánh Hải lại cảm thấy nặng nề như vậy. Có lẽ do cô nàng quá tự nhiên, quá táo bạo. Cũng có lẽ do Khánh Hải luôn giữ kẽ với Như Ngọc. Nói chuyện với cô, Khánh Hải có cám giác mình bị khai thác. Anh sợ một lúc nào đó những câu nói của mình sẽ vô tình làm hại công ty. Dù sao thì cũng phải đề phòng ba của Như Ngọc. Ông tuy là đối tác, nhưng cũng là người thèm muốn công ty của anh hơn tất cả. Và ai chắc rằng ông ta sẽ không dùng thủ đoạn để chiếm lấy.

- Anh không sao chứ?

Khánh Hải giật mình nhìn lại và thấy Hải San. Anh thở phào:

- Ra là cô...

- Làm gì bần thần dữ vậy? Anh còn tiếc cuộc trò chuyện lúc nãy hả? Hay là tiếc người đang đứng trước mặt anh bây giờ là tôi chứ không phải là Như Ngọc?

Khánh Hải nhăn nhó:

- Cô đừng có trêu tôi - Tôi đâu có trêu anh, tôi hỏi thật lòng đấy chứ?

Khánh Hải thở hắt ra, không nói. Hải San nhìn thái độ của Khánh Hải, cười cười:

- Công nhận anh tốt phước ghê, được con gái yêu của ông Đức Minh hết lòng yêu thương...

- Cô biết, ông Minh ư?

Hải San nhún vai:

- Trong thành phố mình, ai mà không biết ông ấy. Ông Minh nổi tiếng nhiều mặt. Nhất là sự giàu có... và...

Hải San ngưng bặt. Suýt chút nữa cô đã buột miệng nói xấu ba của Như Yến rồi.

Nhưng Khánh Hải đã tinh ý nhận ra, tiếp lời:

- Và thủ đoạn chứ gì? Cô không nói tôi cũng biết.

- Vậy sao anh còn hợp tác với ông ta?

- Bắt buộc thôi. Công ty chúng ta nếu không hợp tác cũng không được.

Khánh Hải trầm tư một lúc như suy nghĩ xem Hải San có đáng tin cậy không. Anh hạ giọng tâm sự:

- Công ty hồi này đang gặp khó khăn. Tôi đã cố gắng giữ bí mật chuyện này để mọi người không hoang mang...

Khánh Hải nhìn Hải San rồi tiếp lời:

- Cô là người thứ ba biết chuyện này. Ngoài tôi và Lâm An ra, trong công ty chưa ai biết cả.

- Chuyện lớn như thế mà anh giấu. Tại sao không nói ra để mọi người cùng chia sẻ?

- Chia sẻ? Chia sẻ thế nào đây? Chẳng lẽ cô bảo mọi người làm việc không ăn lương? Hay bảo mọi người quyên tiền lại để giúp công ty...

Hải San nhăn mặt:

- Tôi không có nói vậy? Ý tôi là... Tại sao anh không nói ra để cùng nhau tìm giải pháp, nhiều người sẽ có nhiều ý tưởng mà...

Khánh Hải thở dài:

- Không có ý tưởng nào đâu. Bây giờ tôi chỉ hy vọng sau chuyến hợp tác này mọi việc sẽ thay đổi.

- Anh hợp tác với công ty ông Minh? Vậy ông ấy biết được thực trạng công ty chúng ta thì sao?

- Chỉ hy vọng là ông ấy không biết.

- Tôi sợ anh sẽ thất vọng đấy. Trong thương trường, ông Minh là người rất có tài. Tôi chỉ sợ sớm muộn gì ông ấy cũng nhận ra.

Khánh Hải thở dài bất lực:

- Tôi biết. Nhưng bây giờ không còn cách nào khác.

Hải San bần thần. Cô nhìn Khánh Hải và cảm thấy anh thật là tội nghiệp. Tại sao chuyện lớn như vầy mà cứ phải giữ trong lòng chứ, nói ra thế này có hơn không? Hải San biết, cô cũng khó mà giúp được anh nhưng ít ra, cô cũng có thể làm Khánh Hải nhẹ lòng.

Hải San An ủi:

- Tôi thấy anh không nên quá lo lắng, mọi chuyện rồi cũng sẽ qua thôi. Tôi tin lần này chúng ta sẽ thành công.

- Hy vọng là vậy?

Câu nói của Khánh Hải không mấy tự tin Hải San nhận ra điều đó nên nói thêm:

Không phải hy vọng mà chắc chắn. Chắc chắn chúng ta sẽ thành công.

Khánh Hải mỉm cười, gật đầu. Lòng anh nhẹ nhõm hẳn. Bấy lâu nay mọi chuyện giấu kín trong lòng, cứ như là có một khối đá đè nặng vậy. Bây giờ khối đá ấy như được cất đi, thật thoải mái gì đâu.

Khánh Hải trò chuyện với Hải Sân thật vui vẻ. Anh không ngờ cách anh không bao xa, ông Đức Minh - đối tác của anh cũng cười thật vui vẻ.

- Thử xem mày có chết không?

Ông nói một mình vì quá phấn khích với kế hoạch trong đầu. Kế hoạch hạ gục công ty của Khánh Hải.

Đã từ lâu ông để ý quan sát, theo dõi và nhận ra công ty của Khánh Hải có những biểu hiện không bình thường. Điều tra kỹ hơn, ông biết rằng công ty của anh đang trên bờ vực phá sản. Khi Khánh Hải đề nghị hợp tác, điều đó càng chắc chắn hơn. Dĩ nhiên là ông nhận lời ngay khi Khánh Hải mở miệng. Ai lại từ bỏ một món béo bở như thế.

Ông liếc sang Như Ngọc đang ngồi trên xa lông. Không biết Như Ngọc nghĩ làm sao mà lại chọn Khánh Hải và buộc ông phải hết lòng ủng hộ. Thế thì cũng được, nhưng kế hoạch sắp hoàn thành thì phải làm sao đây? Chẳng lẽ lại từ bỏ ý định chiếm lấy công ty của Khánh Hải một cách dễ dàng sao?

- Như Ngọc nè!

Ông Minh gọi khẽ. Như Ngọc quay lại, cau có:

- Có chuyện gì vậy ba?

- Con chọn thằng nhóc đó thật sao?

Như Ngọc không hiểu:

- Thằng nhóc nào cơ? À... - Cô vỗ trán - Ý ba nói Khánh Hải đó hả? Tất nhiên là con chọn thật rồi.

- Thật hay không thì suy nghĩ cho kỹ rồi hẵng trả lời để ba còn tính.

- Ba tính, mà tính chuyện gì? Ngăn cản hay ủng hộ con?

Ông Minh cảm thấy không cần phải giấu Như Ngọc. Ông nói cho cô nghe tất cả suy nghĩ của mình, kể cả những toan tính đối với công ty của Khánh Hải.

Ông kết luận:

- Nếu như con yêu nó thật lòng thì ba sẽ tính cách khác.

Như Ngọc nhún vai:

- Ba cứ làm những gì ba muốn, cũng không cần phải nương tay với anh ta đâu.

- Con nói thật chứ?

- Dĩ nhiên là thật. Hơn nữa, việc của ba làm sẽ giúp con rất nhiều.

Ông Minh ngạc nhiên:

- Con có thể nói cụ thể hơn không?

- Từ từ rồi ba sẽ biết. Điều bây giờ ba cần làm là đẩy nhanh kế hoạch chiếm lấy công ty của Khánh Hải. Vậy là đủ.

- Nếu con nói thế thì ba yên tâm rồi...

Như Ngọc mỉm cười đắc thắng. Nụ cười pha lẫn giữa kiêu ngạo và tự tin. Và nếu tinh ý hơn, có thể nhận ra bên trong nụ cười là một chút thủ đoạn. Nó cho thấy chủ nhân của nụ cười là một người không hiền lành chút nào.

- Khánh Hải, anh giám đốc kiêu ngạo. Để xem anh làm sao thoát khỏi tay tôi.

Như Ngọc thì thầm một mình và hát lên khe khẽ, cứ như là nắm chắc phần thắng trong tay vậy.

Đúng lúc đó thì có chuông điện thoại. Là Vũ Duy. Như Ngọc cau có đáp lại lời chào hỏi của anh.

- Chúc em vui vẻ với một cuộc tình mới.

Như Ngọc nhăn mặt, hỏi một cách xấc xược:

- Anh muốn gì?

- Có gì đâu. Anh chỉ muốn chúc phúc cho em thôi. Anh chàng giám đốc đó đẹp trai đấy, lại có tài nữa, rất xứng với em.

- Anh muốn gì?

- Có gì đâu. Anh chi muốn đến gặp anh chàng giám đốc đó, kể cho anh ta nghe về chuyện của chúng ta trong những ngày qua thôi...

Như Ngọc cất giọng chanh chua nguyền rủa:

- Đê tiện!

- Em thì hơn gì anh mà nỡ mắng anh như vậy hả? Thử nhìn lại mình xem có mới nới cũ, em không đê tiện sao?

- Anh muốn gì?

Như Ngọc gằn giọng hỏi lại một lần nữa. Vũ Duy cũng không còn muốn đùa, trở lại giọng bình thường và lộ bản chất là một kẻ đê tiện đúng như lời Như Ngọc nguyền rủa:

- Vậy thì nghe tôi nói đây, tôi muốn có một phần hùn trong công ty của ba cô.

- Không đời nào, anh đừng có mơ - Vậy thì sang tên cho tôi một chi nhánh ở Quận l. Nếu tôi không lầm thì ở đó ba cô có tới 3 chi nhánh, hy sinh một vì con gái yêu thì có sá gì.

Như Ngọc cười lớn:

- Anh đểu lắm. Nhưng xin lỗi nhé, đừng có nằm mơ!

- Vậy thì đừng hòng tôi để yên cho cô.

- Anh muốn làm gì, cứ việc. Tôi chả việc gì phải sợ cả.

Vũ Duy cười thật đểu:

- Kể cả việc tôi tới gặp Khánh Hải chứ?

- Cứ gặp và nói với anh ta những điều anh thích. Có đơm đặt thêm cũng không sao? Thế nhé. Chúc anh có cuộc gặp vui vẻ.

Như Ngọc cười khanh khách rồi gác máy. Cô đâu có gì để sợ. Như Ngọc biết. Khánh Hải có ưa gì mình. Gia sử Vũ Duy có nói điều gì đi chăng nữa, anh ta cũng chẳng ghét cô thêm được. Trước sau gì Khánh Hải cũng phải ngã về vòng tay cô, anh thương hay ghét thì có nhằm nhò gì.

Như Ngọc nhìn đồng hồ đeo tay. Đã khuya lắm rồi, nhưng Như Ngọc vẫn muốn gọi điện cho Khánh Hải, ít ra là để nghe xem anh đang ở đâu, chứng tỏ sự quan tâm của mình.

Máy bận, Như Ngọc bấm lại lần nữa. Lại bận. Cô nàng bực tức quăng điện thoại xuống sàn, nằm vật ra và luôn miệng nguyền rủa. Như Ngọc nghĩ tới lời xác nhận đã có "người yêu" của Khánh Hải mà tức giận. Cô tự nhủ với lòng sẽ tìm cho ra cô nàng đã cướp mất trái tim Khánh Hải và buộc cô ta phải rút lui có trật tự để nhường lại cho mình...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx