Hải San chải lại đầu, buộc tóc rồi ra phố. Hôm nay Như Yến gọi cô ra, không biết để làm gì mà hấp tấp dễ sợ.
Có lẽ do cô đi một tuần rồi nên Như Yến muốn gặp để tâm sự cho thỏa lòng... nhung nhớ. Nghĩ tới đó, Hải San bật cười. Nhung nhớ, nghe mà nổi da gà. Cô nhún vai. Nghĩ vậy nhưng Hải San vẫn nhanh chóng đến chỗ hẹn vì xét lại cô cũng có nhiều điều muốn nói với Như Yến lắm.
Chuyện đầu tiên là chuyện của Như Ngọc, Hải San quyết định sẽ kể cho Như Yến nghe... Nhưng rồi Hải San nghĩ lại. Có lẽ nên im lặng vì Như Ngọc là chị của Như Yến mà, nói với Như Yến thế nào bây giờ, chẳng lẽ lại nói:
Ta ghét chị mi lắm'' hay ''Chị mi thật không dễ thương chút nào, người như mi sao lại có bà chị như thế...'' Chuyện thứ hai là chuyện những ngày ỏ bên Khánh Hải, Hải San có cảm giác rất vui. Cô muốn Như Yến chia sẻ với mình niềm vui đó.
Nghĩ như thế, nhưng khi đến nơi Hải San chẳng nói được gì vì hôm nay Như Yến không đến một mình, bên cạnh cô còn có một người nữa mà người đó Hải San rất quen mặt.
- Hải San!
Như Yến gọi lớn vì ngỡ Hải San không nhìn thấy mình. Cô mỉm cười với bạn:
- Vào ngồi đi, ta muốn giới thiệu mi người này.
Như Yến chỉ sang cô bạn của mình:
- Đây là Thúy Nga, bạn ta. Khi đi du học ta và Thúy Nga học cùng lớp. Ta và Thúy Nga cũng thân nhau lắm.
Rồi cô quay sang Thúy Nga:
- Giới thiệu với Nga đây là bạn mình, Hải San.
Thúy Nga mỉm cười, bắt tay Hải San:
- Hải San! Tôi đã biết cô rồi, không ngờ cô lại là bạn thân của Như Yến.
Như Yến ngạc nhiên:
- Bồ biết Hải San? Khi nào? Chẳng phải bồ mới sang đây, không quen ai sao?
- Mình chi vừa gặp Hải San một lần thôi, ở công ty anh Hải đó, dường như cô ấy làm ở đó thì phải?
- Anh Hải, hôn phu của bồ đó hả?
Thúy Nga gật đầu:
- Ừ, là anh ấy đó.
Hải San nghe Thúy Nga trò chuyện, không hiểu sao cô lại chợt buồn.
Chuyện Khánh Hải đã hứa hôn, cô đã nghe anh nói. Tưởng đó là chuyện bình thường thôi, sao bây giờ nghe Thúy Nga xác nhận, cô lại buồn như vậy? Chẳng lẽ cô có tình cảm với Khánh Hải thật rồi.
Hải San nhìn Thúy Nga. Phải công nhận là cô đáng yêu, lại vui vẻ nữa. Thảo nào, Khánh Hải lại lo cho cô như vậy. Càng nghĩ, Hải San càng cảm thấy buồn vô hạn.
- Nè!
Tiếng Như Yến vang lên làm Hải San giật mình. Cô vội ngẩng lên:
- Gì? Làm ta hết hồn à.
- Mi sao vậy? - Như Yến hỏi.
Thúy Nga cũng quan tâm:
- Cô không sao chứ? Hay là cô mệt? Có cần phải nghỉ ngơi không? Hay là tôi gọi cho cô một ly trà đường nhé?
- Thôi, tôi không sao đâu, Tôi chỉ hơi mệt thôi. Xin lỗi cô nhé, lần đầu tiên gặp nhau mà tôi như thế này thật mất lịch sự quá.
- Không sao đâu! - Thúy Nga tỏ vẻ thông cảm - Sức khỏe thay đổi là chuyện bình thường thôi mà. Cô có cần nghỉ ngơi không? Hay là để tôi đưa cô về?
- Không cần đâu. Tôi về một mình được mà. Hẹn gặp lại cô khi khác vậy.
Hải Sau nhìn Như Yến tỏ vẻ biết lỗi:
- Xin lỗi nhé Như Yến làm lỡ cuộc vui hôm nay.
- Mi về một mình được chứ?
- Được mà.
Hải San khẳng định một lần nữa rồi đứng lên. Cô bước ra xe, nhanh chóng rời khởi quán.
Hải San cho xe chạy một vòng rồi tấp vào quán cà phê quen thuộc. Cô hít sâu bầu không khí mát rượi. Gió từ mặt hồ thổi vào se lạnh. Hải San bắt đầu cảm thấy thoái mái tinh thần.
- Tôi có thể ngồi đây không?
Hải San ngẩng đầu lên. Là Khánh Hải. Cô không thể nào ngờ anh lại xuất hiện ở đây nên tỏ ra hết sức kinh ngạc. Khánh Hải nhìn Hải San cười:
- Sao vậy? Tôi có thể ngồi đây không? Sao không trả lời mà lại nhìn tôi như thế, tôi có gì lạ lắm à?
- Tại sao anh lại đến đây được?
- Sao tôi lại không đến đây được? Đây là quán cà phê, ở ngoài cửa đâu có ghi là cấm người nào?
Hải San bật cười vì câu nói vô duyên của mình và câu trả lời của Khánh Hải.
Vậy mà anh cũng trả lời được, thật là hay làm sao? Gặp cô, nghe câu hỏi ''lảng'' như vậy cô đã nổi cáu lên rồi, hơi sức đâu mà trả lời nữa.
Khánh Hải kéo ghế ngồi xuống đối diện Hải San, gọi cà phê và nhìn cô:
- Tại sao cô chỉ đi có một mình?
Hải San nhún vai:
- Tại tôi thích.
Câu trả lời của Hải San làm Khánh Hải không thể hỏi gì được nữa. Anh lẳng lặng khuấy cà phê và đưa sang cho cô.
- Cô uống đi.
- Cám ơn.
Hải San đáp rồi nhìn Khánh Hải:
- Còn anh, tại sao anh lại đi có một mình, còn Thúy Nga đâu?
- Cô ấy đi chơi với bạn.
- Tại sao anh không đi chung?
- Thúy Nga có cuộc sống riêng của cô ấy, tôi không thể lúc nào cũng bám theo bên cạnh, cô ấy không thích mà tôi cũng không.
Hải San mím môi nhìn ra hồ. Không hiểu sao cô lại buồn như vậy.
Len lén nhìn Khánh Hải, lòng Hải San dâng lêu một niềm xúc động lạ kỳ.
Những cảm xúc khó hiểu mà cô không giải thích nổi.
- Cô có muốn thay đổi công việc không?
- Thay đổi? - Hải San kêu lên và nhìn Khánh Hải một cách dè chừng - Không phải anh định đuổi việc tôi chứ?
Khánh Hải phì cười:
- Không! Sao cô lại nghĩ vậy?
Hải San nhún vai:
- Tại anh hỏi tôi có muốn thay đổi công việc không? Nếu không muốn đuổi việc tôi hẳn anh đã không hỏi như thế.
- Không phải vậy, cô đừng có nghĩ quá. Tôi chỉ muốn cô làm một việc mới hợp với cô hơn thôi.
Hải San nhìn Khánh Hải vẻ ngạc nhiên nhưng không hỏi. Cô mím môi chờ đợi, điều này khác với bản tính lóc chóc xưa nay của cô.
- Cô Vân thư ký vừa nộp đơn xin nghỉ, cô có hứng thú với công việc này không?
- Làm thư ký hả? Anh dám nhận tôi vào làm thư ký sao?
- Tôi tin vào năng lực và sự thông minh của cô.
Hải San so vai:
- Còn tôi thì chẳng tin chút nào.
Nhưng rồi Hải San nghĩ lại. Thay đổi công việc? Tại sao lại không chứ?
Công việc ấy nhiều người muốn còn không được nữa là. Huống chi cô được Khánh Hải - vốn là giám đốc công ty đề nghị.
Suy đi xét lại, Hải San quyết định... gật đầu.
- Vậy thì tốt quá. Tôi cũng đang muốn thay đổi công việc đây.
- Thế thì tuần sau bắt đầu việc mới. Vào công ty đi, cô Vân sẽ chỉ dẫn cho cô trong mấy ngày đầu.
Hải San gật đầu. Trong lòng khá phấn chấn.
Đột nhiên, Khánh Hải hạ giọng:
- Có lẽ trong vài tuần nữa tôi sẽ làm lễ đính hôn.
- Đính hôn?
Hải San thảng thốt kêu lêu không hiểu sao tự dưng cô cảm thấy hụt hẫng khi nghe tin Khánh Hải sẽ đính hôn. Và nguồn tin này lại xuất phát từ bản thân anh, nó đủ độ chính xác.
- Tại sao lại quyết định gấp vậy?
Khánh Hải thở hắt ra:
- Tôi không muốn Thúy Nga phải chờ đợi nữa.
- Thế nên anh quyết định đính hôn?
- Phải.
- Anh yêu Thúy Nga chứ?
- Tôi không biết.
Khánh Hải trả lời nhanh chóng và rất thật lòng. Chính anh cũng không biết mình có yêu Thúy Nga không nữa...
- Vậy tại sao anh lại quyết định vội vã như vậy? Đây là chuyện hôn nhân chứ có phải chuyện chơi đâu. Anh làm thế không những khổ Thúy Nga mà còn khổ cả anh nữa.
Hải San nói nhiều, không hiểu vì sao tự dưng cô lại có nhiều điều để nói như vậy. Đây có phải là chuyện của cô đâu.
- Nhưng tôi không muốn Thúy Nga chờ đợi. Hơn nữa, tôi và Thúy Nga rất hợp nhau. Có lẽ sẽ không chuyện ai làm cho ai đau khổ đâu.
- Anh tin là như vậy?
- Phải.
Hải San thở hắt ra:
- Tại sao anh lại nói với tôi chuyện này?
Khánh Hải im lặng. Anh không biết phải trả lời thế nào? Tại sao anh lại nói với Hải San chuyện này, chính anh cũng không tìm ra nguyên nhân. Có lẽ là do anh muốn tìm sự đồng cảm và thấy Hải San là người có thể đồng cảm với mình chăng?
Khánh Hải mỉm cười:
- Cô ủng hộ tôi chứ?
- Tôi chẳng biết, phải nói thế nào đây. Nhưng nếu anh đã quyết định rồi thì tôi ủng hộ vậy. Xưa nay anh quyết định nhiều chuyện đúng rồi, chẳng lẽ chuyện này lại sai.
Khánh Hai gật đầu. Anh lặng lẽ uống cà phê, lặng lẽ quan sát Hải San. Nhạc trong quán đều đều, buồn buồn. Như tâm trạng của anh lúc này vậy. Cứ buồn buồn làm sao.
- Anh nói chuyện với Thúy Nga chưa?
- Rồi.
- Thúy Nga không phản đối chứ?
- Dĩ nhiên.
Trong đầu Hải San đột, ngột hiện lên hình ảnh Thúy Nga và anh chàng Vũ Duy hôm trong siêu thị. Cô buột miệng:
- Thúy Nga là người thế nào? Cô ấy yêu anh chứ?
- Cô ấy là người rất tốt.
- Anh hlểu Thúy Nga chứ?
- Tất nhiên.
- Anh có biết cô ấy có bạn bè thân thuộc hay anh em gì không?
- Ở đây cô ấy đâu có biết ai? À, mà có đấy, Thúy Nga đang ở nhà một người anh họ. Có lẽ đó là người thân duy nhất của cô ấy ở đây.
Anh biết anh họ của Thúy Nga chứ?
- Tôi không biết và cũng chưa gặp anh ta lần nào.
Khánh Hải trả lời rồi nhìn Hải San, ngạc nhiên vì những câu hỏi của cô.
- Tại sao cô lại hỏi chuyện đó? Bộ có gì à?
- Không... Tại tôi buột miệng thôi...
Hải San bối rối giải thích. Cô không biết phải nói với Khánh Hải thế nào cho phải phép. Nói ra chuyện nhìn thấy ở siêu thị thì không biết mở lời thế nào, còn không nói thì tội nghiệp Khánh Hải làm sao đó.
- Cô sao vậy?
- Tôi...
May mắn cho Hải San, lúc cô đang bối rối nhất thì chuông điện thoại reo vang. Điện thoại của Khánh Hải. Bên kia đầu dây là Như Ngọc. Cô nàng liến thoắng:
- Xill chào, anh vẫn khỏe, công việc vẫn tốt chứ?
- Cám ơn cô. Tôi vẫn bình thường.
- Sao hổm rày anh không ghé nhà tôi chơi, ba tôi nhắc anh quá trời?
- Ông Minh nhắc tôi? Có chuyện gì không cô?
Như Ngọc điệu đàng:
- Ừ thì... chủ yếu là khen anh thôi. Ba tôi nói anh vừa có tài vừa trẻ tuổi thật hiếm thấy. Ba tôi còn nói ba rất muốn làm bạn với anh và trò chuyện với anh.
Hay là... ngày mai anh tới nhà tôi đi.
- Ngày mai, tôi...
- Anh không được nói là tôi không rảnh nghe, tôi không muốn nghe anh từ chối đâu.
Như Ngọc nói rồi tắt máy ngay làm Khánh Hải không nói gì được. Anh thở dài ngao ngán...
- Chị ấy có vẻ rất thích anh?
- Ai? - Khánh Hải hỏi nhanh.
- Thì Như Ngọc đó, không phải anh vừa trò chuyện với Như Ngọc sao, tôi còn nói ai nữa bây giờ?
Khánh Hải im lặng thay cho sự xác nhận. Lời nói của anh bây giờ khó thốt ra làm sao. Khánh Hải biết Như Ngọc thích mình nhưng anh không biết mình làm thế nào trốn tránh điều ấy, điều mà Khánh Hải không muốn chút nào.
Hải San thấy vẻ mặt khó coi của Khánh Hải và hiểu rằng anh không thích nói chuyện này lắm, cô khéo léo lái sang chuyện khác, những chuyện bâng quơ không liên quan đến công ty, không liên quan đến Như Ngọc, cũng không liên quan đến cuộc hôn nhân của Khánh Hải. Chính vì thế mà buổi nói chuyện trở nên thú vị hơn, và Hải San rất vui vì điều đó.
Khánh Hải cũng vậy. Anh say sưa trong buổi nói chuyện và quên hết thời gian, chưa bao giờ anh cảm thấy thoải mái như lúc này. Thoát khỏi mọi áp lực, Khánh Hải tự thấy mình thật hạnh phúc, thật vui vẻ. Đây là một trong những khoảnh khắc ngắn ngủi anh không phải suy nghĩ nhiều.
Thật tình cờ, khi cuộc nói chuyện của Khánh Hải và Hải San sắp kết thúc thì bài hát ''Thuyền giấy chiều mưá' lại vang lên dìu dặt.. Chiều chiều bên song, mưa rơi rơi em còn nhớ hay quên Trắng trời đìu hiu mưa rơi rơi mưa nhạt mưa nhòa Lạnh lùng chiều mưa, mưa rơi rơi thuyền vỡ tan Mắt em như đôi thuyền buồn, bẽ bàng nhìn trời đổ mưa...
- Tại sao cô lại thích bài hát này?
Khánh Hải hỏi khi nhìn thấy Hải San im lặng, ngơ ngẩn nghe từng lời hát.
Cô mỉm cười:
- Vì tôi có nhiều kỷ niệm giống như lời bài hát?
- Kỷ niệm gì? Có đặc biệt không...
- Rất đặc biệt, tôi...
Hải San định kể cho Khánh Hải nghe thì chuông điện thoại reo. Là Như Yến.
Giọng Như Yến lo lắng:
- Mi đang ở đâu vậy? Làm ta lo muốn chết luôn hà. Mi có sao không?
- Không sao? Ta vẫn bình thường.
- Mi đang ở đâu, sao giờ chưa về nhà? Hồi nãy mi nói một giờ đi đâu vậy?
Hải San đáp nhẹ:
- Ta chỉ đi vòng vòng cho khuây khỏa thôi.
- Mi sắp về chưa? Tối lắm rồi đó. Biết mấy giờ không?
Hải San bật cười trước đám câu hỏi dồn của Như Yến. Nhưng rồi nhận ra sự quan tâm của bạn, cô cảm động chớp mắt:
- Biết. Ta sắp về rồi.
- Về lẹ đi. Ta lạnh lắm. Nếu không được vào nhà, ta sẽ cảm lạnh mất.
- Thì ai cấm mi vào nhà đâu.
Như Yến la lớn:
- Nhưng ta có chìa khóa đâu mà vào nhà.
Hải San chưa hiểu:
- Thì gọi người mở...
- Khỉ ạ! - Như Yến làu bàu - Thường bữa mi thông minh lắm mà. Chẳng lẽ mi không nghĩ ra là ta đang đứng trước cửa nhà mi sao? Về lẹ đi khỉ ạ. Đêm nay ta sẽ ngủ ở nhà mi đấy - Vậy hả! Vậy ta sẽ về liền, mi chờ chút nghen.
Hải San tắt máy rồi nhìn Khánh Hải, cáo từ ra về, không kịp để anh hỏi lại câu hỏi ban nãy chưa được trả lời.
- Để tôi đưa cô về Hải San định từ chối nhưng không hiểu sao cô lại gật đầu đồng ý cho Khánh Hải đưa mình về.
Trời đã khuya lắm rồi và lạnh nữa. Đến bây giờ Hải San mới cảm thấy lạnh, cô rùng mình.
- Khoác áo vào đi!
Khánh Hải đưa chiếc áo nãy giờ vẫn cầm trên tay cho Hải San, tiếp lời:
- Trời lạnh lắ Khánh đấy, khoác vào kẻo bệnh.
- Còn anh thì sao?
- Tôi hả, lạnh một chút có lẽ chẳng sao đâu. Cầm lấy!
Hải San từ chối nhưng Khánh Hải buộc cô phải nhận. Nói mãi, rốt cuộc Hải San cũng phải chịu thua anh.
Cả hai về đến khu nhà Hải San ở. Khánh Hải đợi Hải San lên phòng rồi mới chia tay cô, ra về. Hải San cám ơn anh, trong lòng vui lắm. Cô vừa bước lên cầu thang vừa hát bản nhạc quen.
Chiều chiều ngày xưa, em bên hiên thường ngóng ahh sang Xếp giùm thuyền em xinh xinh trang giấy đỏ giấy vàng Nhìn trời trông mưa, mưa rơi rơi đây ướt sân...
- Làm gì vui dữ vậy?
- Có gì đâu.
Hải San đáp ngay câu hỏi của Như Yến. Có vẻ như cô sợ Như Yến nhìn thấy mềm vui của mình.
- Ai vậy?
- Đâu có ai đâu.
Như Yến nheo mắt:
- Vậy có lẽ ta lạnh quá nên hoa mắt mất rồi, một người mà nhìn thành hai.
Hải San mở cửa vào nhà. Như Yến theo sau:
- Thế nào hả, mi không thanh minh sao?
- Có gì đâu mà phải thanh minh - Vậy trả lời đi, người đó là ai?
- Có ai đâu. Chỉ là người bạn tình cờ gặp thôi.
Như Yến nheo nheo mắt, tỏ vẻ không tin rõ rệt:
- Vậy hả?
- Mi không tin à?
Như Yến không trả lời mà hỏi ngược.
- Áo đẹp quá.
- Áo nào?
- Áo mi đang khoác trong mình đó.
Hải San giật mình. Thì ra nãy giờ cô vẫn còn khoác chiếc áo của Khánh Hải:
- Chết! Ta quên trả lại rồi, thật là kỳ cục hết sức.
- Tình cờ gặp thôi mà cho mi mượn áo khoác để về, anh chàng nào tốt vậy, chỉ cho ta với...
Như Yến không cố ý trêu chọc Hải San. Cô chỉ muốn Hải San kể cho mình nghe thôi. Nhưng lần này Hải San thậ t kín miệng. Cô không đáp lại lời trêu chọc của Như Yến là lẳng lặng trèo lên giường, ngáp dài:
- Thôi, ngủ đi. Khuya lắm rồi.
Thật ra, Hải San đâu có buồn ngủ, bằng chứng là mãi đến khi Như Yến ngủ rồi mà cô vẫn còn tỉnh như sáo đấy thôi. Hải San chỉ muốn trốn những câu hỏi của Như Yến thôi...
Hải San nhắm mặt lại, vui vẻ nghĩ đến khoảnh khắc lúc nãy. Chưa khi nào cô thấy vui như lúc này.
Hải San ở trong tâm trạng sung sướng đó và không biết có người đang vì niềm vui của cô mà buồn bã. Là Lâm An.
Anh chứng kiến cuộc trò chuyện của Hải San và Khánh Hải, nhìn cử chỉ chăm sóc của Khánh Hải dành cho Hải San, cảm nhận ánh mắt khác thường của cô dành cho anh. Lâm An buồn lắm. Anh biết có một sự thay đổi trong lòng Hải San, trong mối quan hệ giữa cô và Khánh Hải.
Lâm An biết Khánh Hải có người yêu. Anh càng buồn hơn. Vì biết Hải San sẽ đau khổ, nhưng Lâm An chẳng biết làm thế nào, làm sao để cảnh báo Hải San, tư cách gì và quyền gì để anh mở miệng. Rốt cuộc, Lâm An chỉ biết ôm lấy nỗi buồn, mong rằng mối quan hệ của Hải San và Khánh Hái chỉ đơn thuần là tình đồng nghiệp.
Buổi sáng, Hải San đến phòng cô Vân thư hý Không biết. Khánh Hải đã dặn dò gì mà cô Vân rất nhiệt tình chỉ dẫn. Chỉ một buổi, Hải San đã nắm khá vững những nguyên tác cơ bản và có thể trở thành một thư ký, tuy chưa lành nghề nhưng vẫn không đến nỗi bị đuổi việc.
Trưa, cô lên phòng Khánh Hải trình diện. Thật tình cờ, Thúy Nga đang ở đó.
Có vẻ như Khánh Hải đã hẹn cô đến và hai người chuẩn bị đi đâu đó. Hải San vội vã đặt hồ sơ lên bàn để giấu cảm giác buồn bã đang xâm chiếm tâm hồn.
- Hay là cô ở lại đi dùng cơm trưa với chúng tôi.
Không phải là Khánh Hải mà là Thúy Nga đang tươi cười đề nghị. Khánh Hải đứng một bên, gật đầu phụ họa:
- Đúng rồi, coi như chúng tôi đã cô một bữa nhân dịp thay đổi công việc.
Hải San vội từ chối:
- Thôi, tôi không đi đâu, tôi... có hẹn với bạn rồi. Hai người đi vui vẻ - Cô có hẹn rồi? Vậy thì tiếc quá.
Thúy Nga lộ vẻ thất vọng thật sự. Cô chia tay Hải San với vẻ luyến tiếc.
- Hẹn khi khác vậy.
- Vâng.
Hải San bước nhanh ra khỏi phòng trong cảm giác kỳ lạ. Không rõ buồn, vui, cũng không phải là thất vọng, hụt hẫng. Nói đúng ra, Hải San cũng không hiểu nổi mình đang thế nào.
- Em sao vậy?
Lâm An ngạc nhiên chặn Hải San lại khi thấy cô đi xuống lầu. Hải San nhìn anh, hỏi nhanh:
- Anh có rảnh không?
- Có Chi vậy?
- Chúng ta đi ăn cơm đi, em đói bụng lắm.
Lâm An nhìn Hải San thật nhanh và cảm thấy có cái gì đó lạ lắm nhưng lại không giải thích được là ''lạ'' thế nào. Anh gật đầu:
- Ừ, chúng ta đi!
Vào quán, Hải San cắm cúi ăn phần trưa của mình một các ngon lành. Lâm An vẫn không nói gì. Anh chỉ hỏi khi Hải San đang ngồi nhâm nhi ly trà nóng.
- Em không sao chứ?
- Không. Sao anh hỏi vậy?
- Anh có cảm giác em rất lạ!
- Lạ? Không có đâu.
Lâm An nhìn Hải San và biết cô đang nói dối. Cô đâu dám nhìn vào mắt anh.
Điều đó thật khác với Hải San dạo trước. Trước đây, Hải San rất bình tĩnh và thật tự tin.
- Đêm qua em đi chơi vui chứ?
Hải San ngạc nhiên:
- Đêm qua, ai nói với anh là đêm qua em có đi chơi...
- Anh chỉ hỏi vậy thôi, em có quyền không trả lời mà.
Hải San gật đầu:
- Phải. Anh nhìn thấy hả?
- Ừ!
- Tại sao anh không gọi em?
Lâm An nhìn Hải San một cách kỳ lạ. Gọi? Không hiểu cô nàng hỏi một cách vô tư hay có hàm ý gì đây không nữa.
- Anh không muốn làm phiền em, em đang đi chơi với bạn mà.
- Thì có sao đâu, anh cũng là bạn của em vậy.
- Nhưng anh khác, người ta khác.
Không biết Hải San hiểu Lâm An nói gì không mà im lặng. Mãi một lúc sau cô mới lên tiếng:
- Có khác gì đâu. Ai cũng là bạn của em hết mà.
Lâm An ngẩng lên nhìn vào mắt. Hải San:
- Em thấy Khánh Hải thế nào?
- Em không biết.
- Em đánh giá người ta rất chính xác mà.
- Tùy lúc thôi.
Hải San đáp gọn và ngắn. Cô không muốn mình nghĩ đến Khánh Hải nhiều.
- Em rất quý Khánh Hải?
- Cùng như anh thôi.
Lâm An không phản đối, dù anh biết chắc là không phải như vậy.
- Ta về nhé.
Hải San gật đầu, theo Lâm An về. Cô mím môi, thở hắt ra, tự dặn lòng không nên buồn nữa. Có gì đâu mà phải buồn chứ. Cứ sống như ngày trước có phải tốt, hơn không.
Chiều, Hải San vừa về nhà thì thấy Vũ Duy đợi. Cô nhăn mặt vì chẳng thích anh chàng này chút nào, nhưng không thề tránh mặt vì anh ta đã thấy cô và đang bước tới. Tránh mặt thế này thì chẳng lịch sự chút nào.
- Chào em.
- Anh đi đâu đây?
- Tìm em.
- Có chuyện gì sao?
Vũ Duy tán tỉnh:
- Chẳng có chuyện gì cả, nhưng nhớ em nên đi tìm, thế thôi. Em có rảnh không?
- Không.
Vũ Duy lộ vẻ thất vọng:
- Tại sao lại thế?
- Thì không rảnh là không rảnh, cần gì phải có lý do.
- Sao hôm nay em khó chịu thế?
Hải San im lặng. Đúng là hôm nay cô khó chịu thật.
- Chúng ta đi uống nước nhé!
- Tôi nói là không rảnh mà. Hẹn anh khi khác vậy.
Vũ Duy tiếp tục giở trò:
- Em làm anh thất vọng quá.
Hải San nhún vai tỏ vẻ hối tiếc rồi quay lưng. Đột nhiên, Vũ Duy nắm lấy tay cô:
- Nói chuyện chút không được sao?
Quá bất ngờ vì hành động suồng sã này, Hải San vội rụt tay lại, đồng thời cô la lên:
- Anh làm cái gì vậy?
- Xin lỗi Anh chỉ muốn em ở lại thôi.
Hải San nhìn Vũ Duy tức giận:
- Nhưng anh không được làm vậy.
- Anh xin lỗi mà...
Hải San nhìn quanh. Trời đã sụp tối, chỗ này cũng hơi vắng nên Hải San hơi sợ, nhất là sau hành động lúc nãy của Vũ Duy.
- Tôi lên nhà đây.
- Nói chuyện chút đi.
Vũ Duy cố kèo nài nhưng Hải San vẫn một mực từ chối và định quay đi. Vù Duy vẫn không buông tha, bước tới chặn đường. Hải San hốt hoảng thật, cô định la lên thì thời may Như Yến xuất hiện:
- Anh định làm gì vậy?
Vũ Duy quay lại vẻ ngạc nhiên tột độ hiện lên trên gương mặt.
- Ủa, Như Yến! Sao em lại ở đây?
- Vậy sao anh lại ở đây?
- Ừ...thì anh đến thăm Hải San. Hải San với anh là bạn mà.
- Tôi không phải bạn anh.
Hải San vội phản đối. Vũ Duy hơi ''quế' nên cười lấp liếm. Như Yến nhìn Vũ Duy:
- Hải San nói thế, anh thấy thế nào?
- Thì...
Như Yến nhún vai:
- Thôi, không cần phải trả lời, Anh cứ đứng đó mà suy nghĩ đi.
- Như Yến à...
Như Yến không để Vũ Duy nói hết, cô kéo tay Hải San đi.
Lên đến nhà, Như Yến mới buông tay Hải San ra. Cô thở hắt ra:
- Mi quen anh ta hả?
- Hơi hơi.
- Thế là thế nào?
Hải San giải thích:
- Ta gặp anh ta vài lần, lần nào cũng tán tỉnh ghê lắm, nhưng những lần trước khá đàng hoàng nghiêm túc, không như lần này.
- Anh ta mà nghiêm túc, mi có lầm không đó.
Hải San nhìn Như Yến:
- À? Mà ta có chuyện này muốn hỏi đây.
- Gì?
- Mi quen anh ta hả?
- Có thể nói thế.
- Tại sao lại nói vậy?
Như Yến thở dài:
- Anh ta đã từng tán tỉnh ta không dưới một trăm lần.
- Vậy ư?
- Ta nói dối mi để làm gì.
- Đúng là đồ háo sắc.
- Còn nữa...
- Gì nữa?
Như Yến mím môi:
- Anh ta đã một thời là ''bồ'' ruột của chị ta.
Hải San buột miệng:
- Như Ngọc hả? Vậy là đúng rồi.
- Đúng? Tại sao mi lại nói thế?
Hải San định nói câu ''ngưu tầm ngưu, mã tầm mã'' nhưng vì sợ Như Yến buồn nên thôi.
Cô hỏi sang chuyện khác.
- Anh ta... như thế, Như Ngọc có hay không?
- Họ chia tay rồi.
- Chia tay?
- Phải!
- Tại sao?
Như Yến nhún vai:
- Có trời mà biết. Nhưng hình như là chị ta đang ''cảm'' một tên nào đó, không biết ai xấu số như vậy nữa.
- Tốt số chứ?
Hải San vội đính chính. Như Yến nhún vai tỏ vẻ bất cần:
- Ta không biết. Cùng có thể vậy thật.
Hải San chợt nhìn Như Yến:
- À, mà mi ghé đây có chuyện gì không?
- Không. Ta chỉ tình cờ đi ngang thôi.
- Cảm ơn nhé - Cám ơn Lý do?
- Thì... nhờ mi mà tên đó không quấy rối ta được.
- Cám ơn gì chứ. Khờ quá đi.
Hải San mỉm cười. Cô chợt nhớ đến Thúy Nga:
- À! Thúy Nga, cô ấy thế nào?
- Thế nào là thế nào?
- Cô ấy... tốt chứ?
- Tốt. Sao mi hỏi vậy?
- Thì... - Hải San chặc lưỡi - Lần trước ta thấy Thúy Nga và Vũ Duy...
Hải San ngập ngừng. Như Yến sốt ruột:
- Thế nào?
- Chả thế nào cả.
- Có chuyện gì vậy? Mi nói ta nghe thử coi hay là... Vũ Duy lại quấy rối Thúy Nga?
- Chắc không phải đâu.
- Không phải?
- Ừ.
Hải San đáp rồi kể cho Như Yến nghe hình ảnh mình nhìn thấy ở siêu thị bữa trước. Như Yến chắt lưỡi:
- Có lầm không đó, biết đâu người giống người.
- Không lầm đâu, ta nhìn rất chính xác, không thể có chuyện lầm được.
- Biết đâu lầm thì sao? Mi mới mặt Thúy Nga có một lần...
Hải San vẫn khẳng định:
''Không lầm'' dù không giải thích lý do. Như Yến làm sao biết được Hải San không thể lầm, vì người cô nhìn thấy là người yêu của Khánh Hải, mà cô lại đang rất quan tâm anh.
- Để ta tìm dịp hỏi Thúy Nga xem, để tránh trường hợp bị người ta gạt.
Hải San lại ''ừ'' cụt ngủn. Cô không muốn nói chuyện này nữa.
- Thôi, ta về.
- Làm gì gấp dữ vậy? Mọi hôm mi luôn chuyện cả ngày không biết chán mà.
- Khi khác đi, hôm nay ta không rảnh.
Như Yến chào bạn rồi đi thật nhanh. Hải San cũng bước lên phòng trọ. Cô ngã vật xuống giường, mệt mỏi. Hải San cảm thấy đầu óc mình thật rối rắm, ước gì không phải nghĩ nhiều như vậy.
@by txiuqw4