Còn một tuần nữa là lễ đính hôn của Khánh Hải và Thúy Nga. Hải San vẫn làm việc bình thường. Nói đúng hơn là cô cố tỏ ra bình thường trước mắt mọi người dù trong lòng đang có sự xáo trộn. Hải San biết. Nỗi buồn của mình thật vô cớ nhưng không biết làm sao để thoát khỏi. Cô chỉ biết trách mình thật ngốc khi dành tình cảm cho một người hoàn toàn không chú ý gì đến mình và anh ta sắp sửa làm lễ đính hôn.
- Cô Hải San!
Tiếng Khánh Hải vang lên làm Hải San giật mình, cô vội ngẩng lên:
- Gì ạ?
- Tập hồ sơ của công ty Hồng Hải, sao mãi cô vẫn không đưa cho tôi. Tôi đang rất cần tập hồ sơ ấy, cô soạn rồi đưa liền cho tôi.
- Anh không sao chứ?
Khánh Hải vuốt mặt, mệt mỏi:
- Không.
- Anh có cần một cốc nước không?
- Không.
Hải San nhìn Khánh Hải một lần nữa. Cô phát hiện ra hôm nay anh rất lạ. Vẻ mệt mỏi hằn trên nét mặt, ngay cả đầu óc cũng có dấu hiệu mệt mỏi. Bằng chứng là anh lại đòi tập hồ sơ cô đã đưa từ hôm qua.
- Tôi rất cần tập hồ sơ ấy, cô hãy đưa cho tôị. Hải San thở dài.
- Thế mà anh bảo không sao? Anh mệt mỏi vậy kia mà.
- Đưa cho tôi đi, cô đừng đùa nữa...
- Tôi không đùa. Tại sao anh lại ra nông nổi này. Tập hồ sơ tôi đã đưa anh rồi, anh không nhớ thật sao?
- Đưa rồi, cô đưa tôi rồi sao?
Khánh Hải mệt mỏi ngồi xuống ghế. Hải San tỏ vẻ quan tâm:
- Anh sao vậy, có thể nói cho tôi nghe không?
- Tôi không sao đâu, tại lúc này tôi làm việc hơi quá sức thôi.
Khánh Hải đứng dậy, rời khỏi nơi làm việc của Hải San. Cô lo lắng nhìn theo. Không biết Khánh Hải có việc gì. Tuy rất quan tâm đến Khánh Hải nhưng Hải San không biết phải hỏi anh thế nào. Nhưng nếu Hải San có hỏi, có lẽ cô cũng chẳng tìm được câu trả lời bởi điều làm Khánh Hải trở nên người mất hồn khó có thể nói với ai được.
Hôm qua, ông Đức Minh gọi anh đến và tỏ ý muốn giúp đỡ công ty anh.
Khánh Hải giật mình. Nhưng vẫn tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Công ty tôi cần được giúp đỡ? Ai nói với ông điều đó?
- Cần gì ai nói, tôi nhìn vào là biết thôi. Hơn nữa, tôi phải biết thực lực của công ty mình đang hợp tác chứ. Tôi biết, công ty anh đang thua lỗ nặng. Và hai tuần nay không thể ký được một hợp đồng nào, có phải không?
Khánh Hải ngạc nhiên:
- Ai nói với ông điều dó?
- Anh không cần biết. Chỉ cần trả lời tôi, có phải như vậy không?
Khánh Hải im lặng. Ông Đức Minh cười ha hả:
- Còn nữa, công ty đang nợ một số tiền khá lớn, có phải không?
- Ai nói với ông điều đó?
- Theo anh thì ai? Ai biết chuyện này?
Khánh Hải thẫn thờ:
- Lâm An, không thể nào là Lâm An được.
- Anh cứ về từ từ mà điều tra, rồi sẽ ra thôi. Còn bây giờ, anh hãy nghe đây, tôi muốn kết thúc hợp đồng giữa chúng ta, tôi muốn thu hồi vốn.
- Thu hồi vốn? Ông làm thế có khác nào ép chết tôi?
Khánh Hải thảng thốt kêu lên. Trong khi ông Đức Linh cố giấu một nụ cười đắc thắng.
Và ông ở thế chủ động chất vấn Khánh Hải:
- Công ty nợ nần tùm lum, sắp bị phá sản, anh không phủ nhận chứ?
Khánh Hải nín thinh, có nghĩa là ông Đức Minh đã biết. Không Lâm An thì ai nói? Có thể là Hải San? Anh đã tin cậy mà nói cho cô nghe. Lẽ nào Hải San lại kể điều đó với ông Đức Minh? Chính cô còn động viên anh cô gắng tìm biện pháp giải quyết để vượt qua khó khăn. Chuyện bí mật không ai biết. Bây giờ ông Đức Minh biết ai nói? Hải San? Có thể lầm chứ vì cô là bạn thân của Như Yến. Như Yến khai thác Hải San. Hai cô con gái của ông Đức Minh không phải tầm thường.
Vò đầu bứt tai, Khánh Hải tức tối. Anh đang phải tìm cách đối phó với ông Đức Minh.
Ông Đức Minh cay cú chỉ trích:
- Công ty bị phá sản mà anh mời tôi hợp tác làm ăn, kể cũng hay thật?
Khánh Hải mạnh dạn đáp:
- Thứ nhất, công ty chưa bị phá sản. Tôi mời ông hợp tác làm ăn là để duy trì hoạt động của công ty, để vực công ty dậy thì đâu có gì sai trái.
- Lừa bịp mà không sai trái ư?
- Tôi không lừa bịp!
Mặt ông Đức Minh cau lại:
- Còn tôi thì không dại gì mà hợp tác với một công ty sắp bị phá sản trong nay mai.
Khánh Hải tỏ vẻ tự tin:
- Ông hãy tin tôi đi! Tôi quyết tâm vực công ty dậy.
Ông Đức Minh lắc đầu:
- Tôi không thể tin anh được.
- Cùng hợp tác làm ăn với nhau, rồi ông sẽ thấy. Tôi không dại gì để công ty bị phá sản.
Dù Khánh Hải bày tỏ sự lạc quan thế nào, ông ĐứC Minh cũng cương quyết dứt khoát.
- Tôi phải thu hồi vốn ngay.
- Ông hãy cho tôi một cơ hội. Đừng thu hồi vốn.
- Tôi không thể đầu tư vào một nơi mà mình chẳng hy vọng.
Khánh Hải nài nỉ:
- Có vốn đầu tư tôi sẽ làm cho công ty phát triển.
Ông Đức Minh có vẻ thờ ơ:
- Công ty của anh, anh muốn làm gì thì làm. Đừng lôi tôi vào.
- Ông đã đồng ý hợp tác với tôi rồi kia mà?
Nhín xoáy vào mặt Khánh Hải, ông Đức Minh gằn từng tiếng:
- Biết mình bị lừa bịp, tôi phải rút vốn lại ngay.
Khánh Hải phân bua:
- Tôi không hề lừa bịp ông. Chúng ta hợp tác làm ăn, đôi bên cùng có lợi.
Ông Đức Minh cau mặt:
- Tôi không phải là đứa con nít mà nghe những lời tô vẽ của anh.
- Tôi chỉ nghĩ đến việc kinh doanh của công ty thôi.
Ông Đức Minh nhếch mép:
- Trên thương trường không ai hơn ai đâu. Anh đừng giở thu đoạn với tôi.
Cố giấu vẻ bực dọc, cáu kỉnh vào trong, Khánh Hải khẽ giọng:
- Chúng ta cùng hợp tác với nhau, sao ông bảo tôi giở thủ đoạn?
Ông Đức Minh rít giọng:
- Công ty vỡ nợ, anh đi tìm tôi mới hợp tác mà không thủ đoạn à? Anh không dễ gì qua mặt được tôi đâu.
Quả là Ông Đức Minh đã nắm vững về công ty của Khánh Hải rồi, có nói gì cùng bằng thừa. Lọc lõi trên thương trường, ông không bao giờ chịu hợp tác với Khánh Hải đâu. Anh khó thuyết phục được ông. Băn khoăn, nhưng anh vẫn cố điềm tĩnh:
- Vì công ty, vì sự hợp tác làm ăn, tôi luôn giữ chữ tín.
Ông Đức Minh phẩy tay, cương quyết giữ vững lập trường:
- Thôi, anh đừng nói nhiều! Tôi dứt khoát không hợp tác với công ty anh.
Tôi thu hồi vốn ngay.
Cú đòn nặng, ông Đức Minh đã giáng ra làm Khánh Hải lúng túng thật sự.
Công ty không vốn, không thể nào vực dậy được.
Sau màn phủ đầu, ông Đức Minh quyết liệt hơn với giọng tuyên bố dõng dạc.
- Tôi kỳ hẹn cho anh đúng ba ngày nữa hoàn tất số vốn cho tôi và chấm dứt hợp đồng.
Khánh Hải chới với. Ba ngày nữa tiền đâu mà hoàn trả cho ông Đức Minh?
Anh mím môi:
- Thế mà ông bảo sẽ giúp đỡ công ty tôi.
Ông Đức Minh cười ha hả:
- Giúp đỡ? Đã muộn rồi. Phải chi ngay từ đầu anh bảo là cần tôi giúp đỡ có lẽ hay hơn.
Tình thế ảm đạm, Khánh Hải chỉ muốn ngồi hóa đá tại nơi đây. Nhưng ông Đức Minh lại nghiêm giọng nhắc nhở:
- Anh về lo chạy tiền cho tôi đi! Chỉ ba ngày thôi đó nhé? Sai hẹn thì đừng trách tôi?
Chấm dứt câu chuyện, ông Đức Minh không tiễn khách.
Khánh Hải ra về trong tâm trạng hoang mang cực độ Ba ngày nữa, anh lấy đâu ra tiền cho Ông Đức Minh thu hồi vốn lại?
Trở về công ty, Khánh Hải như cái xác không hồn. Đầu óc căng thẳng không tập trung làm việc được, anh cứ như quên đầu quên đuôi, khó mà giải quyết việc gì.
Tập hồ sơ của công ty Hồng Hải, Hải San đã đưa rồi mà Khánh Hải có nhớ gì đâu, lại còn la cô nữa. Anh lục tung bàn làm việc cũng chả thấy đâu.
Rối rắm, đầu Khánh Hải nặng nề như quả bóng bơm căng sắp nổ tung.
Khánh Hải như đã quên phắt luôn buổi lễ đính hôn của anh với Thúy Nga luôn.
- Hết giờ rồi, sao vẫn chưa về, làm việc gì mà chăm chỉ thế giám đốc?
Khánh Hải giật mình quay ra. Một cú điện thoại, một tiếng nói từ phía sau lưng đều khiến Khánh Hải muốn thót tim trong lúc này.
Như Ngọc đến sát bên Khánh Hải. Đôi môi màu sôcôla nở một nụ cười tươi rói điệu đàng dành cho Khánh Hải. Như Ngọc kiểu cách trong chiếc váy xẻ cao màu mận chín, chiếc áo dây lửng màu đen tuyền ôm lấy thân thể căng tròn.
Như Ngọc cất giọng ngọt như nước mía:
- Hết giờ đi chơi cho thư thả giám đốc à.
Khánh Hải nhăn mặt:
- Tôi đang muốn điên cái đầu đây này. Ba cô kỳ hẹn...
Bạo dạn đưa một ngón tay lên bịt môi Khánh Hải lại, Như Ngọc cười môi:
- Dẹp hết mọi chuyện qua một bên, đi chơi với em cho bớt điên. Nếu không, cái đầu anh nổ tung đấy.
Nói xong, Như Ngọc nhanh tay dọn hết mớ hồ sơ trên bàn làm việc của Khánh Hải tống vào chiếc cặp táp anh.
- Giờ này mà đọc, có chữ nào lọt vào đầu anh giám đốc. Nhà hàng, quán ăn quán nhạc đang chờ anh kìa!
Như người tình thật sự, Như Ngọc lả lơi sửa lại cổ áo cho Khánh Hải, bảo anh chải đầu và giục:
- Đi chơi với em ra ngoài cho thư giãn rồi giám đốc muốn làm việc tiếp thì cứ làm.
Không muốn dây dưa với Như Ngọc nhưng Khánh Hải cũng chẳng làm gì khác được yên thân với cô ta đâu. Giờ này Như Ngọc đã thật sự quấy rầy anh rồi.
Sợ Khánh Hải từ chối như bao lần, Như Ngọc nũng nịu:
- Đi chơi với em một chút rồi về. Em có bắt cóc anh luôn đâu nào.
Khánh Hải buộc lòng đi cùng người đẹp. Hai người vào nhà hàng. Biết Khánh Hải không ăn nổi, Như Ngọc vẫn gọi một vài món ăn, giọng ngọt ngào âu yếm:
- Anh ăn đi cho lại sức. Giám đốc gì mà làm việc bất kể giờ giấc.
Khánh Hải than phiền:
- Tôi đang lo giải quyết việc của ba cô.
Như Ngọc vờ hỏi:
- Ba em thế nào?
- Ông đòi thu hồi vốn. Chỉ cho tôi có ba ngày.
- Tới ba ngày cơ mà!
- Ba ngày hay một chục ngày, tôi cũng chẳng xoay xở đâu ra tiền.
Giọng Như Ngọc tỉnh rụi:
- Không tiền thì có bản thân anh đó. Còn lo gì?
Hời hợt nhìn Như Ngọc, Khánh Hải đang tự hỏi Như Ngọc muốn nói gì.
Nhưng rồi anh cũng chẳng mấy quan tâm.
Phục vụ nhà hàng mang thức ăn lên, Như Ngọc vui vẻ:
- Anh ăn đi! Trông anh như mấy ngày qua chưa hề ăn uống vậy.
Đúng là Khánh Hải quên cả chuyện ăn uống. Trước áp lực của ông Đức Minh, anh đã không còn làm gì được nữa.
Như Ngọc ân cần gắp thứn ăn vào chén cho Khánh Hảị. - Anh ăn đi? Mất calori mà không dung nạp thì còn sức đâu làm việc.
Khánh Hải thờ ơ:
- Cô ăn đi, cứ để mặc tôi!
- Xí! Người ta lo mà làm bộ. Không cần hả?
Khánh Hải lắc đầu:
- Cô không cần phải lo cho tôi!
Như Ngọc vênh mặt lên:
- Em muốn lo thì sao?
- Ba cô làm cho tôi trở tay không kịp.
- Anh đừng trách ba em? Công ty anh đang ở bên bờ vực thẳm, ba em phải thu hồi lại vốn chứ bao?
Khánh Hải phàn nàn:
- Đang hợp tác kinh doanh mà ba cô chẳng thông cảm cho tôi.
Như Ngọc chun mũi:
- Thông cảm cho anh chắc ba em trắng tay quá.
Rồi cô lại dịu dàng:
- Mà thôi, chuyện đâu còn có đó. Từ từ rồi giải quyết. Em rủ anh đi chơi cho thư giãn, nghĩ đến công việc chi cho thêm stress.
Khánh Hải ăn uống qua loa, nhai thức ăn mà như nhai sỏi đá, chẳng chút hương vị gì.
Thanh toán tiền ăn xong, Khánh Hải bảo:
- Xe cô còn bỏ ở công ty, tôi đưa cô về lấy, rồi chia tay.
Như Ngọc nũng nịu rủ:
- Khoan về! Ra công viên hóng mát một chút đi anh! Giờ này ở công viên cây xanh thật thú vị và dễ chịu.
- Tôi còn khối việc phải làm.
- Việc gì cũng dẹp! Anh phải nghỉ ngơi giải trí lo bản thân mình một chút chứ, bắt người ta lo cho anh hà!
Giọng Như Ngọc như ướp mật vang lên tai Khánh Hải. Có thật sự cô lo cho Khánh Hải. Giá như đi với Thúy Nga hay Hải San thì anh còn hào hứng.
Không nói gì, Khánh Hải lái xe về công ty để cho Như Ngọt muôn vàn ấm ức trong lòng...
Đúng ba ngày kỳ hẹn, Khánh Hải hồi hộp sợ Ông Đức Minh xuất hiện ở công ty, sợ cả tiếng điện thoại reo.
Thế tiếng điện thoại vẫn kêu reng reng.
Cố giữ vẻ trầm tĩnh, Khánh Hải cầm ống nghe:
- Alô. Ánh Khánh Hải, đến nhà em ngay nhá! Ba em có cách giải quyết cho anh! Không đến thì mất công ty ráng chịu nha!
Và Như Ngợc cúp máy ngay không để Khánh Hải nói một lời nào cả.
Như người sắp chết đuối vớ được chiếc phao dù là phao lủng, vẫn cố bám, Khánh Hải phóng xe nhanh đến nhà ông Đức Minh.
Trong phòng khách, ông Đức Minh ngồi vệ trên xa lông vẻ mặt lạnh băng:
Khánh Hải ngập ngừng:
- Chào ông!
Ông Đức Minh nghiêm giọng:
- Ồ, đúng hẹn thật! Anh mang đủ tiền đến cho tôi chứ?
Ngớ người ra, Khánh Hải nhìn ông Đức Minh trân trối:
- Ông bảo là...
Ông Đức Minh cười nhạt cướp lời:
- Tôi bảo là đúng ba ngày, anh phải hoàn đủ vốn cho tôi, cắt đứt hợp đồng.
Khánh Hải gãi đầu:
- Như Ngọc gọi điện bảo tôi đến đây ông có cách giải quyết.
Ông Đức Minh nhướng mắt nhìn Khánh Hải, bình thản hạ một câu:
- Cách giải quyết của tôi là anh phải bán nhà, bán công ty trả nợ cho tôi.
Khánh Hải thảng thốt kêu lên:
- Kìa ông!
- Bằng không thì anh ra tòa và ở tù. Chọn cái nào?
Khánh Hải muốn nghẹt thở. Anh đã bị ông Đức Minh dồn đến bước đường cùng rồi.
Như muốn hụt hơi không còn đủ không khí để thở, Khánh Hải ngồi phạch xuống xa lông đối diện cùng ông Đức Minh.
Ngay lúc đó Như Ngọc bước ra sà đến bên cha nũng nịu:
- Đùa như thế đủ rồi ba ơi! Không khéo anh Khánh Hai vỡ tim chết mất, ba phải đền đó!
Ông Đức Minh cau mày nhìn con gái:
- Con nói cái gì?
Như Ngọc thản nhiên:
- Ba đã thỏa thuận với con rồi, mở cho anh Khánh Hải một con đường...
sống.
Khánh Hải nhìn hai cha con ông Đức Minh, chẳng biết họ đang nói gì?
Ông Đức Minh bảo con gái:
- Thôi được rồi! Con vào trong đi!
Như Ngọc bước đi mà còn mè nheo căn dặn:
- Ba hứa rồi nghen!
- Ừ!
Ông Đức Minh hỏi Khánh Hải với vẻ chế nhạo:
- Anh không có tiền hoàn trả cho tôi chứ gì?
Khánh Hải như ngậm hạt thị trong miệng không nói được.
Ông Đức Minh lòng vòng:
- Tôi biết cũng khó đòi được anh. Nể lời con gái tôi mở cho anh một con đường sống.
Đang héo hắt cả ruột gan dù không biết con đường sống đó thế nào, Khánh Hải cũng khấp khởi mừng:
- Ông cứ nói!
Ông Đức Minh trịnh trọng:
- Anh phải cưới Như Ngọc con gái tôi, thì tôi sẽ không thu hồi vốn mà vẫn hợp tác kinh doanh với anh.
Tưởng chừng sét đánh bên tai, Khánh Hải kêu lên:
- Không! Không! Tôi sắp đính hôn với Thúy Nga rồi.
Ông Đức Minh cười nham hiểm:
- Tùy anh, tôi không ép. Tôi chi muốn điều tốt cho anh thôi.
Rõ ràng ông Đức Minh đã dồn ép Khánh Hải rồi chứ không à!
- Cưới Như Ngọc có ích lợi cho anh mọi điều. Con đường tôi mở rất sáng sủa, anh hãy nghĩ kỹ đi! Chọn ánh sáng chứ không ai chọn bóng tối đâu.
Khánh Hải như ngồi trên đống lửa, phân vân tột cùng. Sắp đính hôn với Thúy Nga rồi lại đi cưới Như Ngọc sao?
Như đọc được những điều suy nghĩ của Khánh Hải, ông Đức Minh tiếp tục tấn công:
- Anh chưa thật sự đính hôn mà, lấy con gái tôi cũng chẳng có trở ngại gì đâu. Coi như vốn tôi đầu tư hợp tác với công ty là của hồi môn vậy. Anh có lợi chứ không thiệt thòi gì.
Chẳng biết nói sao, Khánh Hải ngần ngừ.
- Ông để cho tôi suy nghĩ lại.
Ông Đức Minh nhìn Khánh Hải một cách ranh ma:
- Còn suy nghĩ gì nữa, điều lợi trước mắt anh. Tại thấy anh đàng hoàng tôi mới gả con gái và hợp tác làm ăn với anh, chứ người khác thì đừng hòng. Vả lại, Như Ngọc cũng có khối kê dòm ngó, anh đừng tưởng bở nghe.
- Vâng!
Khánh Hải thốt lên tiếng ''vâng'' ngon lành mà chẳng biết mình trả lời cái gì?
Ông Đức Minh hỏi lại:
- Vậy anh đồng ý chư? Nếu không thì hoàn vốn ngay lại cho tôi tức khắc!
Khánh Hải bị ông Đức Mình dồn ép quá mức, không còn cách nào khác nên đành phải gật đầu:
- Vâng!
Ông Đức Minh mừng rỡ:
- Tốt lắm. anh với Như Ngọc bàn kế hoạch chuẩn bị ngày lễ đính hôn đi!
Khánh Hải cãm thấy nặng nề như có quả núi đè lên người. Có phải anh đang bước vào một cuộc phiêu lưu? Ôi, chẳng biết cuộc phiêu lưu gặp điều gì?
Hoàn toàn bí mật. Khánh Hải hoàn toàn không cho ai biết. Cả Hải San và Thúy Nga anh cũng nín lặng.
Phải hủy bỏ lễ đính hôn với Thúy Nga mà lo đính hôn cùng Như Ngọc. Ở đời có lắm chuyện trớ trêu thế đấy!
Không thể nói cho Hải San nghe dù cô là nhân viên thân thiết của Khánh Hải mà anh thường hay tâm sự. Cũng không thể báo với Thúy Nga là anh hủy bỏ lễ đính hôn với cô được vì vậy, Khánh Hải đành im lặng. Một mình anh âm thầm biết, âm thầm hay.
Thế nhưng Như Ngọc thì khác. Hả hê vì thắng lợi, cô huênh hoang khoe tin mừng khắp mọi nơi.
Thông qua em gái Như Yến, Như Ngọc dò la biết được chở ở của Thúy Nga.
Như Ngọc có hơi ngạc nhiên sao lại trùng địa chỉ của Vũ Duy. Càng tốt, đến cho tên Vũ Duy biết cô sắp đính hôn với Khánh Hải cho hắn biết. Có giỏi mà hăm dọa cô.
Giương dây cung chỉ một mũi tên mà bắn trúng hai mục đích. Tuyệt quá?
Như Ngọc mỉm cười tự thương mình.
Như Ngọc trang điểm thật lộng lẫy để đến nhà Vũ Duy.
Gặp Thúy Nga, Như Ngọc cất giọng xấc xược hỏi ngay:
- Anh Vũ Duy có ở nhà không?
Thúy Nga lịch sự đáp:
- Anh Duy chưa về nhà.
Như Ngọc hất hàm hỏi tiếp vẻ điều tra:
- Cô là ai mà ở nhà Vũ Duy nhỉ?
Đưa mắt nhìn Như Ngọc, Thúy Nga hơi khó chịu nhưng vẫn lịch sự:
- Em họ của anh Duy.
- Em họ à? Thế mà tôi cứ... tưởng...
Như Ngọc kéo dài giọng như muốn trêu chọc Thúy Nga. Thúy Nga nhăn mặt:
- Chị đừng tưởng gì cả!
Nhếch môi cười một cách kiêu hãnh, Như Ngọc bảo:
- Ừ, không tưởng gì nữa, mà tôi sẽ báo cho cô một tin có thật hoàn toàn.
Thúy Nga tỏ vẻ bình thản:
- Tôi với chị chưa quen biết đâu có tin gì để chị báo.
- Có chứ! Tôi nhớ không lầm thì tôi đã gặp cô rồi ở công ty của anh Khánh Hải. Báo cho cô biết tôi sắp là bà chủ của công ty đó.
Nhìn Như Ngọc chằm chặp, Thúy Nga bực dọc hỏi:
- Chị nói chuyện không tưởng gì vậy?
Như Ngọc đãi giọng:
- Chính cô mới không tưởng đấy. Đừng có mà mơ nữa! Anh Khánh Hải đã hủy bỏ lễ đính hôn với cô rồi. Anh ấy sẽ đám cưới với tôi trong nay mai.
Thoáng nghi ngờ nhưng Thúy Nga vẫn tỏ giọng cứng cỏi:
- Làm gì có chuyện đó!
Như Ngọc đầy khiêu khích, ấn chiếc điện thoại di động vào tay Thúy Nga.
- Cô cứ điện hỏi Khánh Hải đi! Anh ấy sẽ trả lời cho cô biết anh ấy cưới ai.
Nóng mũi, Thúy Nga trả lời:
- Tôi là Việt kiều vẫn hơn chị. Tôi là vợ hứa hôn của anh Khánh Hải.
Như Ngọc buông giọng trêu tức Thúy Nga:
- Vợ hứa hôn mà nhằm nhò gì. Người ta sẵn sàng hủy bỏ để cưới người mình yêu và vì những thứ khác nữa. Trường hợp của Khánh Hải là như thế đó.
Thúy Nga ngỡ ngàng nhìn Như Ngọc. Lẽ nào những lời nói của cô ta là sự thật. Thúy Nga không tin Như Ngọc, nhưng thái độ ngạo mạn của cô ta khiến Thúy Nga phải chú ý.
Ra vẻ chiến thắng, Như Ngọc mỉm cười ban ơn:
- Cô cứ gọi cho Khánh Hải đi, anh ấy sẽ trả lời cô ngay mà!
Thúy Nga ấm ức:
- Tôi không gọi cho ai cả.
- Cô sợ sự thật phải hôn?
Như Ngọc hỏi với vẻ trêu tức rồi như cố ý khoe:
- Cô sợ cũng không tránh khỏi đâu. Tuần sau, tôi và Khánh Hải sẽ tổ chức lễ đính hôn thật lớn ở nhà hàng... ''Bách Ngọc'', Thúy Nga tức khí kêu:
- Cô đừng đặt chuyện để trêu tức tôi!
Như Ngọc nở nụ cười kiêu hãnh thật đáng ghét:
- Tôi sẽ gửi thiệp mời cô đến dự, coi có không thì biết.
Sẽ không bao giờ Thúy Nga đi dự lễ đính hôn chết tiệt đó.
Những lời huênh hoang của Như Ngọc khiến Thúy Nga hoang mang tột độ.
Như Ngọc cố ý ở nán lại chờ Vũ Duy cho anh ta biết cô sắp đính hôn với Khánh Hải. Mặt Vũ Duy sẽ nhão ra cho mà biết, chắc anh ta tức điên cuồng.
Tức cũng mặc kệ, làm gì được Như Ngọc chứ.
Mỉm cười một mình, Như Ngọc thấy hả hê vô cùng. Cô đã đánh bại được cô Việt kiều Thúy Nga. Đừng tưởng có ''mác'' Việt kiều là chiến thắng. Không ai qua được Như Ngọc này đâu.
Chờ mãi không thấy Vũ Duy về, Như Ngọc đành nuối tiếc đứng lên.
Trong khi Như Ngọc ra về với niềm vui phấn chấn thì Thúy Nga buồn héo cả ruột gan. Cô định chờ Vũ Duy về kể cho anh nghe về sự thay đổi đột ngột của Khánh Hải và hỏi ý kiến anh. Nhưng chợt nhớ Khánh Hải và Vũ Duy chưa biết nhau. Lầu nào bảo ghé nhà chơi, Khánh Hải cũng kêu bận, tức anh ghê!
Không chờ Vũ Duy được, Thúy Nga nôn nóng phải gặp Khánh Hải ngay.
Lao vào văn phòng giám đốc nhanh như tia chớp, vẻ mặt Thúy Nga căng thẳng tột độ:
- Anh nói đi! Chúng ta sắp đính hôn rồi có người quấy phá phải không?
Đang ngồi nơi bàn làm việc, Khánh Hải ngẩng phắt lên khi nghe câu chất vấn của Thúy Nga. Anh cụp mắt xuống nói chẳng trọn lời:
- Ơ... Em muốn nói gì?
Thúy Nga khổ sở hỏi:
- Anh nói đi! Có người quấy phá hay anh đã thay đổi?
- Anh có thay đổi gì đâu em.
- Tại sao đến ngày lễ đính hôn rồi anh không chuẩn bị gì cả vậy?
Khánh Hải ấp a ấp úng:
- Ừ thì...
Thấy vẻ lúng túng của Khánh Hải, Thúy Nga càng tin chắc những lời Như Ngọc là đúng. Vốn tính bộc trực, Thúy Nga hỏi thẳng không thèm úp mở nữa:
- Anh đã hủy bỏ lễ đính hôn của chúng ta, anh đang tiến tới với cô gái khác phải không?
Khánh Hải khổ sở nín thinh. Anh im lặng thì Thúy Nga càng cáu kỉnh:
- Anh kết hôn với cô ta, bởi vậy cô ta mới huênh hoang với em. Tại sao anh làm thế? Tại sao anh bỏ em để lấy cô ta?
Thúy Nga lay mạnh tay Khánh Hải truy đến cùng, nhưng anh cứ ậm ừ không nói một lời.
Làm sao mà Khánh Hải giải thích cho được lý do. Nỗi trắc ẩn này anh chỉ biết mang trong lòng chứ chia sẻ với ai đây? Có ai mà thông cảm cho sự bội phản.
Lời của Khánh Hải nói ra bây giờ cũng chỉ là sự biện minh mà anh thì không thể nào biện minh với Thúy Nga được. Anh cũng chẳng thể xin nơi cô một sự tha thứ.
Đau đáu nhìn Khánh Hải, Thúy Nga cất giọng chì chiết thật ai oán:
- Tại sao anh kết hôn với cô ta? Anh nói đi em muốn biết lý do? Cô ta có hơn em gì đâu ở Canada, chúng mình thân thiết nhau. Em nghe lời ba mẹ về đây đính hôn cùng anh, rồi chúng ta sẽ có bên nhau lo làm ăn. Thế mà anh nỡ phản bội em!
Khánh Hải ôm đầu rên rỉ:
- Em đừng hỏi, đừng nói gì nữa mà!
Thúy Nga ấm ức kêu lên:
- Em phải hỏi cho ra lẽ. Anh phải trả lời cho em biết, chứ làm thinh hoài làm sao em chịu nổi.
Đầu óc muốn nổ tung, Khánh Hải nói nhanh:
- Anh cũng đâu có chịu nổi!
Liếc anh, bằng ánh mắt hờn giận, Thúy Nga cao giọng:
- Hay nhỉ! Làm gì mà anh chịu không nổi? Tự dưng bỏ em đi lấy cô khác, anh thấy hành động của anh như thế nào?
Khánh Hải năn nỉ:
- Em đừng hạch hỏi anh nữa có được không?
Thúy Nga hậm hực:
- Em đâu phải quan tòa mà hỏi cung anh. Em chỉ biết sự thật thôi.
Khánh Hải ấm ớ chl chẳng thể sự thật với Thúy Nga.
Nhìn xoáy vào mặt Khánh Hải, giọng Thúy Nga khô khốc:
- Không chối cãi phân bua, anh im lặng chính là đã xác nhận sự thật. Một sự thật tàn nhẫn, phũ phàng?
Rồi cô lại cay đắng thốt lên:
- Tại sao anh bỏ em mà lấy cô ta? Tại sao? Em không thể nào hiểu nổi.
Thúy Nga tức phát điên vì không biết nguyên nhân.
Còn Khánh Hải thì như hóa đá rồi. Day đứt! Nỗi day dứt khắc khoải trong lòng và anh bỗng trở ra dửng dưng trước sự đau khổ của Thúy Nga.
Khánh Hải đâu thể làm gì để cứu vãn tình hình. Anh chọn sự im. Nhưng thái độ im lặng của anh làm cho Thúy Nga càng thêm căm phẫn.
Khánh Hải đành hóa đá vô tri. Thà rằng để Thúy Nga căm phần oán ghét anh, còn hơn nói lời phân giải.
Thái độ lặng thinh của Khánh Hải, Thúy Nga không thể nào chịu nổi và cô cho đó là sự thách thức. Một sự thách thức đáng nguyền rủa.
Thúy Nga lại tiếp đay nghiến anh:
- Tưởng anh là người đàn ông đàng hoàng, ai ngờ cũng bay bướm lăng nhăng. Hào hoa phong nhã là tốt, nhưng anh quan hệ bừa bãi quá chứ gì? Dính líu đến cô ta thì phải cưới chứ gì?
Mặt Khánh Hai méo xệch:
- Em đừng đánh giá anh tệ như thế!
Thúy Nga bất bình:
- Không phải à? Cô ta vênh vang tự đắc khoe khoang tùm lum chứng tỏ anh với cô ta gắn bó rồi.
Khánh Hải lắc đầu:
- Không có đâu! Em đừng hiểu lầm?
Thúy Nga mím môi:
- Hểu lầm ư? Sự thật rành rành anh sắp lấy cô ta. Tại sao? Tại sao anh cưới cô ta?
- Tại vì tình yêu! Tôi và Khánh Hải sẽ cưới nhau.
Như Ngọc xuất hiện đỏng đảnh trả lời. Thúy Nga trừng mắt nhìn cô ta. Như Ngọc mặc chiếc milli jupe màu đỏ cam bó sát thân hình tròn lẳn. Hai cánh tay trần như hai chiếc ngà voi quấn vào cổ Khánh Hải.
Giọng Như Ngọc nũng nịu lẳng lơ:
- Anh trả lời cho cô ta biết em là vợ sắp cưới của anh đi để cô ta đừng thắc mắc nữa!
Mặt Khánh Hải nhăn như chiếc lá úa:
- Như Ngọc, buông tôi ra! Em làm cái gì thế?
Chiếc áo hở cổ rộng mênh mông, Như Ngọc cọ bộ ngực căng phồng vào lưng Khánh Hải nũng nịu:
- Cô ta không tin! Anh phải trả lời cho cô ta biết em là vợ sắp cưới của anh.
Khánh Hải lúng túng như gà mắc tóc, lại thấy tia nhìn hừng hực lửa như đe dọa của Như Ngọc, anh ậm ờ.
Như Ngọc ngầm nhắc:
- Anh hứa với ba rồi đó nha.
- Ờ!
Khánh Hải buột miệng thốt lên mà không biết mình nói gì. Như Ngọc khoái trá:
- Ba bảo anh đưa em đi sắm đồ cưới đó.
Rồi cô còn giằng tay Khánh Hải lấy các giấy tờ trên bàn, cười mơn trớn:
- Hôm nay dẹp chuyện công ty qua một bên. Đám cưới xong rồi, anh tiếp tục làm giám đốc. Em phụ tá cho!
Lửa bốc ngùn ngụt trên đầu Thúy Nga. Cô không thể chứng kiến cảnh âu yếm của họ. Thật là trái tai gai mắt! Đồ phản bội! Mặt Thúy Nga tối sầm như đêm ba mươi. Cô thấy đất trời chao đảo. Không thể tin lòng người phút chốc đã đổi thay.
Vừa âu yếm Khánh Hải Như Ngọc vừa liếc xéo Thúy Nga. Hả hê vì trêu tức được cô Việt kiều sắp đính hôn với Khánh Hải. Như Ngọc đã phổng tay trên của Thúy Nga một cách dễ dàng.
Giọng chanh chua cất lên như một lời phán dành cho Thúy Nga:
- Cô không là gì của Khánh Hải. Từ nay, yêu cầu cô đừng đến quấy rầy anh ấy nữa. Công ty này không có chỗ đứng của cô đâu.
Đồ hách dịch! Thúy Nga căm giận Khánh Hải vì anh chỉ biết, lặng im để cho Như Ngọc thị uy với Thúy Nga. Thúy Nga vừa đau khổ vừa phẫn nộ. Không biết Khánh Hải có còn là người đàn ông chân chính? Anh hóa đá rồi sao để cho Như Ngọc tác oai tác quái thế này?
Thấy Thúy Nga im lặng, Như Ngọc hiu hiu tự đắc vì chiến thắng. Cô đỏng đảnh nói tiếp:
- Cô không là gì của Khánh Hải, khôn hồn thì hãy rút lui đừng để cho tôi thấy mặt phiền lắm đó.
Khánh Hải? Anh hãy hóa đá nghìn năm luôn đi! Bà phù thủy sẽ không hóa kiếp cho anh trở thành người. Đau khổ tột cùng nhưng Thúy Nga không muốn nói gì với một kẻ chua ngoa như Như Ngọc. Cô cũng không muốn giành lại Khánh Hải. Cô cứ vui mừng chiến thắng đi! Khánh Hải chẳng đáng cho tôi tranh giành.
Thúy Nga hấp tấp bước ra khỏi phòng giám đốc. Vừa lúc đó, Lâm An bước vào. Như Ngọc lại ngả ngớn với Khánh Hải:
- Anh giao công việc lại cho phó giám đốc làm và đưa em đi sắm đồ cưới.
Lâm An đã nghe loáng thoáng cuộc nói chuyện của họ như vẫn bất ngờ trước câu thúc giục của Như Ngọc đối với Khánh Hải. Anh nhìn Khánh Hải như muốn hỏi. Khánh Hải vội tránh tia nhìn của Lâm An, táng lờ như không biết gì, không nghe thấy gì.
Lâm An vội đưa tập hồ sơ cho Khánh Hải:
- Xem giùm tập hồ sơ đi ''ông giám đốc''!
Liếc nhanh Như Ngọc, Lâm An nói thêm:
- Tao có chuyện quan trọng của công ty cần trao đổi với mày.
Chuyện sắp chết của công ty thì đúng hơn. Chỉ có một người cứu vãn tình thế là ông Đức Minh và ông đã đồng ý rồi. Khánh Hải chẳng còn tâm trí đâu mà trao đổi với ai nữa.
Như Ngọc õng ẹo giải vây cho Khánh Hải với Lâm An:
- Chuyện của công ty tạm ngưng. Hiện giờ, anh nên giải quyết những chuyện nhỏ thay Khánh Hải nha. Khánh Hải phải lo chuyện đại sự đám cưới!
Làm như Như Ngọc là giám đốc sắp xếp mọi việc chứ không phải Khánh Hải. Lâm An giương mắt nhìn cô. Như Ngọc tinh bơ như không. Cô quay sang Khánh Hải ngọt giọng thúc giục:
- Nhanh lên đưa em đi sắm đồ cưới đi anh. Ba báo lễ đính hôn xong là đám cưới ngay. Không để lâu.
Khánh Hải ậm ờ trong họng:
- Ờ...
Lâm An trố mắt nhìn bạn, mong nghe được một lời giải thích.
Thế nhưng Khánh Hải lại bảo:
- Mày giải quyết hồ sơ này giùm tao. Tao đi gấp.
Sự thất vọng tràn lên gương mặt Lâm An. Anh lắc đầu nhìn theo hai người tay trong tay bước đi. Như Ngọc còn lả lơi tình tứ ôm hông Khánh Hải. Dường Như cô muốn chứng minh có cả thế giới này biết cô sắp là vợ Khánh Hải.
@by txiuqw4