sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 9

Nhớ Khánh Hải quay quắt. Buồn bã lo lắng vì không tìm được anh. Hải San thẫn thờ chán nản, một mình trên căn gác trọ đìu hiu trống vắng, Hải San không biết phải làm gì.

Không chỉ là nỗi nhớ, nỗi lo cho Khánh Hải. Hải San biết rằng cô đã thật sự yêu anh.

Hải San muốn báo cho Khánh Hải một tin quan trọng. Nhưng anh đi đâu?

Trong quá trình điều tra tìm hiểu, Lâm An đã phát hiện ra việc công ty của Khánh Hải bị phá sản là do âm mưu của ông Đức Minh với sự trợ giúp của cô thư ký Vân. Cô ta đã xin nghỉ việc ngay sau đó.

Mọi việc đã rõ. Lâm An kể cho Hải San nghe, hai người còn giấu Như Yến.

Với một cô bé tốt bụng như Như Yến làm sao nói được.

Đã thu thập được chứng cớ, Lâm An đòi tố cáo Hải San rất đồi phân vân. Cô thấy thương Như Yến. Con nhỏ sẽ đau khổ biết bao!

Hải San nói với Lâm An:

- Công ty bị phá sản không thể nào cứu vãn nổi Anh Khánh Hải đã dẹp chuyện kinh doanh. Việc tố cáo, chờ gặp Khánh Hải để anh ấy giải quyết.

Lâm An đồng ý. Hải San chờ gặp Khánh Hải. Hy vọng rồi lại thất vọng. Hai người đã làm ra lẽ mọi chuyện của công ty, chỉ chờ Khánh Hải, mà Khánh Hải nào biết.

Làm sao xua đi nỗi trống vắng muộn phiền trong lòng Hải San?

"Có gì không đằng sau tiếng gió Khoảng trời xa chưa kịp cánh chim trời Em tìm trong anh ước vọng.

Để yêu người yêu mới người ơi...

Khi mùa về hanh hao chạnh khóc Chỉ mình anh chốn cũ quạnh hiu Bài hát xưa liệu có về lấp được.

Tìm anh trong phố, em tìm phố Khuyết anh, phố khác xưa rồi...".

Không có anh, thành phố rộng thênh thang.

Nhớ sao những lúc Khánh Hải là ''sếp'', Hải San được ở bên anh làm cô tài xế, làm cô thư ký cho anh và được nghe anh tâm sự.

Bây giờ chỉ một mình Hải San ngày hai buổi đi làm và về căn gác trọ một mình......

Như Yến đến căn gác trọ của Hải San nằm thủ thỉ và khóc như mưa.

Công ty ông Đức Minh bị công ty khác cạnh tranh phá giá, làm ăn thua lỗ bị phá sản.

Hải San không dám nguyền rủa ông Đức Minh. Ông đúng là ''gieo nhân nào gặt quả nấý'. Mấy nhân viên trong công ty ông đã cấu kết với công ty đối tác trong khâu sản xuất hàng hóa. Tăng chất lượng, giảm giá và khuyến mãi nhiều.

Công ty ông bị mất dần các đại lý và khách hàng vì sức cạnh tranh lớn. Ông bị một vố đau đớn ê chề nhưng vẫn phải ngậm bồ hòn làm ngọt.

Như Yến buồn bã nói với Hải San:

- Bây giờ ta mới thấu hết nỗi đau đớn tột cùng của anh Khánh Hải khi bị phá sản trắng tay.

Hải San an ủi bạn:

- Chắc chắn bác Minh cũng phải có cách giải quyết nào chớ.

Như Yến cay đắng đáp:

- Bán nhà giải quyết nợ ngân hàng, lương công nhân, hóa giá luôn cả công ty. Ba ta bây giờ hoàn toàn là kẻ chiến bại.

Hải San lo lắng hỏi:

- Bán nhà rồi ở đâu?

- Tạm thời thuê một căn nhà nhỏ bốn người sinh sống. Mẹ cứ thở vắn than dài mãi.

Hải San chép miệng:

- Cũng khổ thật!

Như Yến chép miệng:

- Hồi nào ở biệt thự có phòng riêng, nhà cao cửa rộng. Bây giờ chui vào căn nhà trọ tồi tàn thiếu thốn tùm lum cũng khó chịu lắm. Ba mẹ ta cắng đắn nhau mãi.

- Chuyện làm ăn gặp thất bại cũng đâu ngờ trước phải không mi?

Như Yến trầm ngâm đáp:

- Ba ta cũng tính đầu tư làm ăn gì đó. Ta không biết gì về việc kinh doanh, nhưng cũng rất sợ hãi chuyện công ty. Ta phải tìm một việc làm ngay mi ạ!

Hải San gật nhẹ:

- Có công việc làm, mi sẽ nguôi ngoai và giúp đỡ cho gia đình.

Như Yến than thở:

- Chẳng biết có giúp được gì không? Ta thấy gia đình đang khổ quá. Chị Ngọc thì bỏ đi suốt. Về tới nhà thì càu nhàu bảo rằng ba làm chị khổ?

Hải San biết Như Yến có thể thích nghi với hoàn cảnh mới, chứ Như Ngọc thì không?

Ngọc quen sống trong nhung lụa sang giàu, cô tiểu thư kiêu kỳ luôn được nuông chiều, lúc nào cũng có người giúp việc phục vụ. Bây giờ sống trong hoàn cảnh thiếu thốn đủ mọi bề, Ngọc khó mà chịu nổi.

Hải San nhận định:

- Chị Ngọc quen sống sung sướng rồi!

Như Yến rên:

- Chị ấy đâu chịu khổ được. Quen có người giúp việc nên bây giờ cứ sai bảo ta làm.

Hải San cười hỏi:

- Mi có làm giúp chị Ngọc không?

- Có chứ! Khi nào sẵn dịp giặt đồ, ủi đồ, ta làm luôn.

- Mai mốt mi có công việc làm rồi cho chị ấy tự lo.

- Phải vậy chứ chẳng lẽ chuyện gì cũng đợi ta.

Hải San nhìn bạn ái ngại:

- Ta thật vô dụng chẳng giúp gì được cho mi. Để nhờ anh Lâm An kiếm việc làm cho mi. Anh ấy giao tiếp rộng, quen biết nhiều.

Như Yến gật đầu:

- Ta cũng mong được như thế.

Thấy Như Yến buồn hiu, Hải San rủ:

- Hay là mi dọn đến đây ở với ta. Căn gác trọ này đủ cho hai đứa đó.

Như Yến lắc đầu:

- Ta không thể bỏ gia đình trong tình cảnh như thế được. Ta sẽ cố gắng đi làm để cứu vãn gia đình lúc khó khăn.

Hải San ôm vai bạn:

- Ta rất thông cảm với mi!

- Thôi, ta về nha?

- Đưa địa chỉ nhà trọ cho ta, để ta liên lạc với mi.

Như Yến uể oải nói - Ghi đi, ta đọc nè!

Hải San ghi địa chỉ của nhà trọ Như Yến rồi tiễn bạn xuống thang gác. Thấy tội cho Như Yến, mới ngày nào là con ông giám đốc sống giàu sang đầy đủ, giờ đây phải lò tìm kế sinh nhai.

Dù sao, Hải San cũng tin là Như Yến vượt qua được khó khăn này......

Lâm An đã xin cho Như Yến vào làm nhân viên tiếp thị của công ty anh.

Như Yến vui vẻ hoạt bát làm tiếp thị sản phẩm đồ gỗ và hàng mỹ nghệ rất tốt.

Cô nhanh chóng thích nghi với hoàn cảnh mới, Hải San rất mừng và luôn trêu bạn:

- Có anh Lâm An ở bên cạnh, mi làm việc chẳng sợ khó khăn gì cả.

Như Yến tươi tỉnh đáp lại:

- Mi có kinh nghiệm làm chung với Lâm An phải không?

- Đâu có? Công việc hôm trước của ta với anh An mạnh ai nấy làm.

Vô tình Hải San bị Như Yến trêu lại:

- A, phải rồi! Hôm trước mi làm chung với giám đốc chứ?

Lại thấy nhớ Khánh Hải khi nghe Như Yến nhắc.

Khánh Hải giờ này anh ở đâu?

Vào ra căn nhà trọ chật chội thiếu tiện nghi, Như Ngọc rất bực mình.

Không có chó mèo để Như Ngọc đá cho đỡ tức, không có Như Yến ở nhà để cô gây sự. Con nhỏ Như Yến lại kiếm chuyện đi đâu rồi?

Như Ngọc không hay Như Yến đi làm. Cô bé không cũng nói cho Như Ngọc biết làm gì. Lẽ ra, Như Ngọc cũng nên kiếm việc làm trong lúc này. Không cần giúp đỡ gia đình mà tự lo cho bản thân Như Ngọc là cũng tốt lắm rồi.

Là cô tiểu thư, được cha mẹ lo lắng cung phụng quen rồi, Như Ngọc chẳng thích làm gì cả.

Trang điểm đẹp lộng lẫy, Như Ngọc chọn chiếc mini jupe màu đỏ cam ngắn cũn cỡn để hở cả khuôn ngực trắng hồng đầy khêu gợi.

Như Ngọc hấp tấp đến nhà Vũ Duy. Cô phải nối lại quan hệ với Vũ Duy.

Anh từng bảo với Như Ngọc, anh là giám đốc, cô không mấy tin. Nhưng bây giờ trở lại, bấu víu vào Vũ Duy vẫn hơn. Anh sẽ là chiếc phao cho cô bơi lội giữa dòng sông rộng.

Hào hứng chấm chuông cửa nhà Vũ Duy, ngôi nhà mà Như Ngọc khá quen thuộc, cô hồi hộp chờ đợi, cứ như là lần đầu tiên hò hẹn với tình nhân vậy.

Cố giấu tiếng thở dài khi Vũ Duy không có ở nhà, Như Ngọc bảo với người giúp việc của Vũ Duy là cô sẽ chờ. Chị ta mời Như Ngọc vào nhà.

Ngồi trong căn phòng khách lịch sự uày vẫn thích hơn về căn nhà trọ tuềnh toàng của gia đình cô.

Ngả người ra xa lông, Như Ngọc hỏi chị giúp việc:

- Anh Vũ Duy chừng nào mới về?

Chị giúp việc thật thà:

- Tôi cũng không biết nữa. Cậu Duy về bất thường lắm chẳng giờ giấc nhất định.

Như Ngọc phẩy tay:

- Thôi được rồi, chị làm gì làm đi. Tôi chờ anh Duy.

- Cô uống nước!

- Để tôi!

Được cô giúp việc của Vũ Duy phục vụ, Như Ngọc vẫn thấy một niềm kiêu hãnh dâng cao.

Như Ngọc nửa nằm nửa ngồ trên xa lông thoải mái xem tivi.

Lát sau, Vũ Duy về đến. Như Ngọc lao đến bá cổ Vũ Duy khi anh vừa ngồi xuống.

Giọng nũng nịu vang lên ngọt lịm như pha đường:

- Anh mới về hả? Em chờ anh từ nãy giờ đó nghen?

Vũ Duy cau mặt:

- Cô chờ tôi làm gì?

Tựa bộ ngực căng tròn, nồng ấm vào người Vũ Duy, Như Ngọc mềm giọng:

- Người ta chờ mà còn hỏi để làm gì.

- Thấy ghét ghê!

Xoay người lại nhìn Như Ngọc từ đầu đến chân, Vũ Duy nhếch môi cười nhạo:

- Chứ không phải cô chờ thằng giám đốc Khánh Hải của cô sao?

Như Ngọc vẫn ưỡn ẹo với Vũ Duy.

- Em chờ Khánh Hải làm quái gì?

- Làm đám cưới chứ làm gì?

Vũ Duy đáo tỉnh bơ rồi hả hê rít giọng:

- Cô đã hất tôi ra để làm lo đám cưới với Khánh Hải... À không, mới tổ chức đám hỏi thì anh ta rút lui không thèm tới! Đẹp mặt với khách dữ nhỉ!

Như Ngọc cố chống chế:

- Cũng tại ba em ép thôi.

- Bị ép ư? Chính cô cũng khẳng định với tôi mà. Trong mắt cô thì hắn mới có giá, còn tôi chẳng ra gì.

Ôm vai Vũ Duy, Như Ngọc ngọt ngào năn nỉ:

- Anh bỏ qua chuyện đó đi. Chúng ta làm lại từ đầu nghen!

Vũ Duy sầm mặt.

- Làm cái gì?

Như Ngọc nép đầu vào ngực Vũ Duy nũng nịu:

- Chúng ta quan hệ như trước. Em sẽ chiều anh hết mực.

Xô nhẹ Như Ngọc ra, Vũ Duy nhăn mặt:

- Cô thật là trơ tráo! Cô đã xem thường tôi?

Như Ngọc cười mơn hòng thuyết phục Vũ Duy:

- Thôi mà cưng. Tại em nhìn lầm người. Chỉ có anh mới là người yêu thương em nhất.

Vũ Duy cay cú đáp:

- Trước kia, chứ còn bây giờ cô làm cho tôi chán ngấy rồi.

Vuốt bờ vai Vũ Duy, Như Ngọc rưng rưng nước mắt - Đừng giận mà anh. Em vẫn như trước. Em đền anh ngay bây giờ.

Nhưng Vũ Duy không đễ gì lay động được. Anh buông giọng chắc nịch:

- Cô gieo gió thì gặt bão. Không trở lại với tôi được đâu Như Ngọc ngọt giọng âu yếm:

- Em năn nỉ mà, cho em cơ hội đi anh.

Vũ Duy cười giễu cợt:

- Sao không chạy theo Khánh Hải đi, mà lại tìm tôi?

- Hắn chẳng đáng cho em...

- Hừm! Cô đã chạy theo Khánh Hải bị anh ta trở mặt, anh ta lại phá sản nữa.

Giờ lại kiếm tôi, sao không biết xấu hổ nhỉ?

- Em biết là anh yêu em!

Vũ Duy cười khẩy:

- Cô khéo tưởng tượng ghê.

- Em biết anh yêu em thật mà. Em cũng yêu anh nữa!

Như Ngọc cố ý chìa môi hôn phớt lên môi Vũ Duy nhưng anh vẫn dửng dưng và còn mai mỉa:

- Cô yêu tôi ư? Gia đình cô bị phá sản, cô mới nói với tôi câu này.

Như Ngọc cố giấu nhưng Vũ Duy đã biết điều này. Cô đang hậm hực vì không mê hoặc được Vũ Duy. Chẳng lẽ Vũ Duy là gỗ đá vô tri. Như Ngọc tự hào về nhan sắc kiêu sa của mình thật ra đều có sự sửa chữa của thẩm mỹ viện.

Cô cũng tự hào về thân hình gợi cảm bốc lửa của mình. Thế mà Vũ Duy lại hững hờ.

Vũ Duy đã từng say mê Như Ngọc, vậy mà bây giờ anh lại thờ ơ. Mỡ đến miệng, mèo chê không ăn có chăng là mèo bệnh.

Tức khí vì bị Vũ Duy từ chối, Như Ngọc kênh mặt hỏi:

- Bộ anh bệnh hả?

Vũ Duy nóng mũi:

- Cô nói cái gì?

- Tôi nói anh là mèo bệnh đấy!

Vũ Duy cười nham nhở:

- Hổng có bệnh đâu cưng!

Rồi anh nghiêm giọng lạnh lùng:

- Tôi phải cho cô biết tôi là thằng đàn ông có giá thế nào. Cô đã cắt đứt với tôi rồi không phải muốn quay trở lại là được đâu nhé!

Một chút hi vọng lóe lên, Như Ngọc lẳng lơ:

- Em sẽ trở lại với anh luôn. Anh muốn gì em cũng chịu hết.

Vũ Duy hạ một câu:

- Tôi muốn cô đừng lằng nhằng nữa. Hãy cuốn xéo nơi đây!

Như Ngọc nằn nì:

- Đừng đuổi em mà anh. Em biết lỗi rồi. Từ nay em sẽ là duy nhất, của anh nha Duy.

Vu Duy cười nhạt:

- Cô tưởng tôi chỉ có mình cô thôi à? Đừng van xin trở lại với tôi mất công.

Tôi sắp có hẹn rồi.

Như Ngọc tức tối:

- Anh hẹn con nhỏ nào?

Vũ Duy khiêu khích:

- Lạ chưa! Chuyện riêng của tôi, cô có quyền gì mà hỏi?

Như Ngọc cay đắng:

- Em muốn biết, anh từ chối em vì ''con nhỏ'' nào?

Vũ Duy bắt bẻ:

- Cô đừng ''con nhỏ'' này, ''con nhỏ'' nọ khó nghe!

Như Ngọc sừng sộ:

- Chẳng lẽ tôi gọi nó bằng bà?

Vũ Duy vẫn cười trêu tức Như Ngọc:

- Không chừng cô sẽ gọi bằng ''bà chủ'' đấy!

Mắt Như Ngọc nhìn Vũ Duy tóe lửa:

- Anh nói cái gì?

Vũ Duy tỉnh bơ:

- Thất cơ lỡ vận, bị phá sản thì cô cũng sẽ đi giúp việc để kiếm sống thôi.

Như Ngọc đứng phắt dậy:

- Tôi sẽ làm bà hoàng cho anh thấy. Còn lâu mới giúp việc!

Vũ Duy giễu cợt:

- Có làm bà hoàng cũng đừng tranh giành của người khác nha.

Như Ngọc hậm hực:

- Anh nói gì?

- Nói cô đã tranh giành Khánh Hải, hôn phu của Thúy Nga. Cái thằng chết tiệt chẳng ra gì, nhỏ em họ tôi thí luôn cho cô đó.

Lửa giận bốc lên đầu Như Ngọc phừng phừng nhưng cô chẳng làm được gì Vũ Duy.

Chưa hả, Vũ Duy vẫn còn châm chích cô:

- Cô muốn trở lại với tôi, hãy chờ xem tôi có đổi ý không?

- Không cần!

Như Ngọc hầm hầm nên mạnh gót giầy chạy ra khỏi nhà Vũ Duy.

- Lâu nay anh bận đi công tác không ghé em được. Bây giờ chúng ta đi siêu thị mua sắm nha Hải San!

Giọng dẻo quẹo của Vũ Duy cất lên làm Hải San nhìn anh lom lom.

Bỗng dưng Vũ Duy xuất hiện khiến Hải San thấy lo lo. Lần đó, có Như Yến mới tống khứ được anh chàng. Nếu không, Vũ Duy cứ cà kê mãi. Mải lo chuyện của Khánh Hải, Hải San tưởng chừng đã quên bẵng Vũ Duy.

Lắc đầu, Hải San lịch sự từ chối:

- Cám ơn anh! Tôi đang bận!

Vũ Duy cười cười:

- Em bận gì để anh phụ cho, rồi mình đi!

Vô duyên! Người ta đã từ chối mà cũng không biết hay sao?

Đôi mày thanh tú của Hải San cau lại:

- Chuyện của tôi, tôi phải giải quyết. Anh cứ đi một mình đi!

Vũ Duy nhăn trán:

- Đi một mình anh mà có gì vui.

Rồi anh lại ngồi xuống đối diện với Hải San:

- Anh muốn nói chuyện với em.

Hải San thấy khó chịu. Giữa cô và Vũ Duy có chuyện gì để nói đâu Thế nhưng Vũ Duy rất hào hứng nói chuyện với Hải San như là tri âm tri kỷ vậy.

- Em có biết không San? Em là cô gái tuyệt vời mà anh biết.

Hải San cảnh giác:

- Tôi có gì đâu mà anh ca tụng.

Vũ Duy ỡm ờ:

- Em có mà em không biết đấy thôi.

Hải San nhắc nhở:

- Anh hãy nói chuyện nghlêm túc nhé.

Ánh mắt Vũ Duy như ghim chặt vào mặt Hải San:

- Anh vẫn đang nghiêm túc với em. Em có biết không, em hơn hẳn chị em Như Ngọc, Như Yến.

Hải San nhăn mặt chặn lại:

- Xin anh đừng so sánh như thế.

- Anh phải chứng minh cho em thấy em ăn đứt họ.

- Anh tưởng tôi thích được tâng bốc như vậy lắm hay sao?

- Em xứng đáng được anh tán tụng. Anh ngưỡng mộ em mà!

- Anh đừng có đùa dai!

- Thật đó, anh rất thần tượng em.

Hải San nghiêm giọng:

- Tôi có phải là ngôi sao đâu mà anh thần tượng.

Vũ Duy nheo mắt:

- Không phải ngôi sao mà anh thần tượng mới tuyệt vời chứ.

- Tôi không hiểu anh nói với tôi những này để làm gì?

- Để em thấy là em có chỗ đứng trong trái tim anh.

Vũ Duy đáp rồi thản nhiên kể:

- Em có biết không? Như Ngọc bị hôn phu đá, bị phá sản rồi chạy bám theo anh.

Hải San khó chịu bảo:

- Em đừng nói xấu người vắng mặt.

Vũ Duy cười nham nhở:

- Chuyện có thật chứ anh mà thèm nói xấu cô ta à! Cô ta mới tìm đến anh van xin anh cho trở lại, anh đã cương quyết chối từ. Bộ tưởng dễ bám theo Vũ Duy này lắm ư?

- Anh thật là quá đáng!

- Chính cô ta mới thật quá đáng. Cô ta hiu hiu tự đắc giở thủ đoạn, giành lấy thằng Khánh Hải, bị nó cho đi tàu bay giấy. Thật đáng kiếp!

Hải San xẵng giọng:

- Đó là chuyện của Như Ngọc, anh nói với tôi làm gì?

Vũ Duy thản nhiên đáp:

- Để cho em biết là cô ta chẳng là cái thá gì với anh cả. Hồi nào làm bộ chảnh, chẳng ai coi ai ra gì. Bây giờ van xin tình yêu chẳng có ma nào ngó.

Hải San càng thấy ghê tởm bộ mặt của Vũ Duy. Trước kia hắn với Như Ngọc, Như Yến cũng có kể cho Hải San nghe. Chính hắn lại cũng đeo theo Như Yến.

Chẳng biết hiện tại Như Ngọc có quay trở lại tìm Vũ Duy không? Nghe giọng điệu trơ trẽn khinh thường của hắn mà Hải San tức tối. Dù không ưa Như Ngọc, cô cũng tức giùm. Tức cho thân phận phụ nữ.

Muốn tống khứ Vũ Duy mà Hải San chẳng biết làm cách nào.

Trong khi đó, Vũ Duy vẫn ba hoa với Hải San:

- Em biết không, Như Ngọc kiêu kỳ lắm. Gia đình bị phá sản cho vừa với cô ấy?

Hải San nhăn mặt phê phán Vũ Duy:

- Anh có vẻ vui mừng trước sự thất bại của người khác.

Vũ Duy phân bua:

- Chỉ với Như Ngọc thôi. Tại cô ta từng ''chảnh'' với anh và chế nhạo anh:

"Gieo gió thì gặt bãó':

Đó chẳng qua là lẽ công bằng của ông trời.

- Dù là ai thì anh cũng từng lấy sự thất bại của người ta làm vui của mình.

Vũ Duy kêu lên:

- Ở đời là phải như vậy. Em đừng có giở giọng hiền từ với ai cả, bị người ta ăn hiếp mà cũng thiệt thòi cho mình lắm.

Hải San lắc đầu:

- Tôi không quan niệm kỳ quặc như anh.

- Phải rồi, tại bản tính em rất hiền. Mà ở hiền gặp lành đó em.

Vừa nói, Vũ Duy vừa nhìn chòng chọc vào mặt Hải San:

- Em sẽ gặp lành tức là tình yêu hạnh phúc sự giàu sang sẽ đến với em.

Bực dọc, Hải San hỏi:

- Bộ anh là thầy bói hả?

Vũ Duy cười sảng khoái - Còn hơn cả thầy bói nữa đó em. Anh chính là người sẽ đem đến mọi điều tốt lành cho em.

Hải San nghiêm mặt:

- Xin anh đừng nói lung tung nữa. Tôi có việc bận phải đi?

Vũ Duy chặn lời Hải San:

- Ô? Em đi đâu? Anh sẽ đưa em đi!

Ngu ngốc cho Hải San khi vừa thốt lên câu đó. Cô quên phòng ngừa điều Vũ Duỳ sẽ nói. Đã muốn tránh mặt mà cô lại đi với hắn ư!

Lắc đầu, Hải San nói nhanh:

- Không! Tôi có hẹn, tôi cần phải giải quyết.

- Anh sẽ giải quyết phụ với em rồi đưa em đi chơi.

- Tôi có hẹn không thể đi đâu được cả.

- Anh sẽ đưa em đến chỗ này hay lắm.

Hải San nói với giọng dứt khoát:

- Xin lỗi anh, tôi không thể đi được.

Vũ Duy bình thản:

- Vậy anh sẽ đưa em đến chỗ hẹn. Em hẹn với ai vậy?

Thật hết biết! Hải San như không thể nào chịu nổi Vũ Duy. Cô đứng lên bước ra ngoài.

Dù sao ở bên ngoài vẫn đỡ hơn. Cô mặc cho Vũ Duy ngồi trong căn gác. Giá có ai bứng nổi con người trơ trẽn này ra khỏi nơi đây, Hải San mừng biết bao!

Vũ Duy cùng đứng dậy đi ra ngoài.

May sao, lúc đó Như Yến hổn hển lên tới Hải San mừng rơn khi trông thấy Như Yến:

Như Yến có việc gì thế?

Mặt mày Như Yến bí xị:

- Ta có việc muốn nói với mi.

Hải San nói nhanh với Vũ Duy:

- Tôi có hẹn với Như Yến để giải quyết chuyện quan trọng. Anh thấy rồi đó, đừng làm phiền tôi nữa.

Vũ Duy cười tỉnh:

- Hai cô nói gì cứ nói?

Như Yến lừ mắt với Vũ Duy:

- Anh thật bất lịch sự. Sao cứ đến quấy rầy Hải San mãi vậy?

Rồi Như Yến hăm he:

- Tôi điện cho người yêu nó đến, anh không được yên thân đâu nhé!

Vũ Duy cụp mắt, nguyền rủa Như Yến đồ phá đám khó ưa.

Trước khi quay bước, anh chàng cũng buông một câu đầy đe dọa:

- Hẹn gặp lại.

Vũ Duy đi khuất, Hải San thở phào nhẹ nhõm.

- Mi chính là cứu tinh của ta.

- Hắn đến lâu chưa?

- Khá lâu rồi! Cứ cà kê mãi không chịu về.

- Đồ hắc ám!

Như Yến nguyền rủa Vũ Duy. Còn Hải San thì đóng cửa phòng lại và bảo:

- Đề phòng hắn trở lại. Ta ngán gặp gã hắc ám này quá!

- Có ta, hắn không dám trở lại đâu.

- Bộ hắn sợ mi lắm hả?

Như Yến tự hào:

- Lần nào cũng vậy, mi thấy đó, có ta là hắn dông mất.

Hải San phì cười:

- Bởi vậy, ta luôn cầu mong mi xuất hiện.

Hai cô gái nằm lăn ra giường. Hải San nhẹ giọng hỏi Như Yến:

- Nào, mi có chuyện gì cần nói với ta vậy?

Vẻ mặt Như Yến buồn hiu kể:

- Trong khi ta đi làm thì chị Như Ngọc lao vào những cuộc ăn chơi phù phiếm.

Hải San tròn mắt:

- Có chuyện đó sao?

- Mấy người bạn của ba kể thấy chị Ngọc lao vào quán bar, vũ trường ăn chơi trụy lạc. Chị Ngọc còn cặp bồ với mấy gã thương gia giàu có.

Hải San lo lắng:

- Như vậy phải làm sao?

Như Yến ảo não:

- Ba mẹ hết lời khuyên răn mà đâu có được. Chị ấy như là con thiêu thân lao vào ánh đèn.

Hải San tặc lưỡi:

- Con thiêu thân lao vào ánh đèn là vào chỗ chết.

Như Yến than vãn:

- Có ai can được Chị Ngọc đâu.

Hải San nhớ lời Vũ Duy kể về việc Như Ngọc đã tìm anh. Cũng có thể bị anh ta từ chối, Như Ngọc tức tối lao vào ăn chơi xả láng.

Hải San buột miệng:

- Ta nghĩ gia đình nói mãi chị Ngọc sẽ nghe.

Như Yến khổ sở:

- Bả mà biết nghe ai. Ông trời còn không biết sợ nữa là...

- Mi nói quá lời!

Như Yến buồn hiu:

- Ta không hiểu sao chị Ngọc lại như thế. Ăn chơi chẳng biết giữ thân.

Hải San nhận định:

- Chị Ngọc lớn rồi biết suy nghĩ, chắc chắn chị ấy phải lo giữ thân mình chứ.

Như Yến chép miệng:

- Ba mẹ đã buồn nhiều rồi bây giờ lại thêm lo cho chị Ngọc.

Hải San ôm vai Như Yến:

- Mi hiện giờ là nguồn an ủi của ba mẹ, hãy động viên hai người.

Như Yến rên rỉ:

- Ôi! Sao trách nhiệm của ta nặng nề quá!

Hải San mỉm cười:

- Ráng đi! Làm con hiếu thao sẽ được đền bù.

- Ai đền?

- Anh Lâm An sẽ đền cho mi.

- Lảng nhách! Mắc mớ chi anh Lâm An đền ta?

Hải San chậm rãi đáp:

- Anh Lâm An sẽ đền mi bằng một đám cưới linh đình.

Như Yến mơ màng:

- Chuyện đó xa vời quá!

- Không xa đâu.

- Chẳng lẽ gần?

- Mi với anh An thế nào rồi?

- Anh ấy rất lo cho ta, luôn động viên giúp đỡ.

- Đó là dấu hiệu của điềm lành. Ta chờ mi báo tin vui.

- Đó là chuyện của Lâm An.

- Để ta nói anh ấy.

Như Yến thụi vào hông Hải San:

- Con khỉ! Đừng hỏi bậy à nha! Mắc cỡ lắm!

Giọng Như Yến nhẹ nhàng như chứa niềm vui Hải San mừng cho bạn đang có hạnh phúc trong tay. Còn mình chẳng biết bao giờ tìm được Khánh Hải.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx