sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 11: Theo Gió Ẩn Nấp Vào Đêm

Trúc Vận phi thản xuống đất. Chắp tay nói: “Thái úy”.

Dương Hạo cười lạnh nói: “Đã nghe và thấy những gì?”.

Trúc Vận nói: “Tất cả các quan viên thuộc Phủ Châu đều yên lặng mà uống rượu, rất có quy củ, chỉ là vì thái úy là người đứng đầu. Có với tam phiên, nên quan viên Phủ Châu cho dù bể ngoài không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng ít nhiều cũng có sự bực tức. Nhưng xem ra Chiết Ngự Huân đã hạ nghiêm lệnh, cho dù họ có chút ý chối từ nhưng cũng không có kẻ nào dám gây chuyện”.

Dương Hạo gật đầu nói: “Đúng như dự liệu. Cái khó thu phục nhất không phải là thành trì hay đất đai, mà là lòng người, cứ từ từ, không phải vội. Thế còn Lân Châu thì sao?”.

Trúc Vận nói: “Cái đám quan viên thuộc hạ của huynh đệ ngài không thể chính thống bằng thuộc hạ của Phủ Châu. Trước mặt thì Dương Sùng Huấn luôn mồm thân thiết gọi ngài là nhị ca. Tam ca. Nhưng họ lại ngầm vắt óc suy đoán lòng dạ của ngài. Sự trang bị vũ khí mà hôm nay thái úy đã phơi bày ra làm cho họ vô cùng hứng thú. Đặc biệt là với con tuấn mã đại thực và loại áo giáp toàn thân chỉ để lộ một đường chỉ mắt. Đám quan viên Lân Châu đứng bên cạnh mà rì rầm hỏi han lai lịch của những thứ đó, xem có vẻ như họ muốn ngay lập tức che mặt đi cướp mang về để nghiên cứu vậy”.

Dương Hạo lại mỉm cười, Chiết gia có một tổ mật thám tên là ‘Tùy Phong’ mà người ngoài không thể nhúng tay vào ‘Tùy Phong’ có thể âm thầm lặn sâu vào trong đêm. Không một chút tiếng động. Khả năng do thám rất lớn, rất có tiếng ở Tây Bắc, quan viên trong Phủ Cốc rất tin tưởng đội ‘Tùy Phong’ này, đương nhiên cũng không cần giữa bữa yến tiệc mà nói thuộc hạ Lô Châu dò hỏi được gì, nhưng Lân Châu thì khác. Lân Châu luôn nhìn Phủ Châu mà đi, Phủ Châu tiến thì tiến, Phủ Châu Lùi thì lại lùi. Ngay cả tin tức tình báo cũng cùng hưởng với Phủ Châu, cũng tự coi như mình cũng có một cơ cấu tình báo. Nhưng cơ bản chỉ là bắt chước diễn vai ‘Tùy Phong’ mà thôi. Bây giờ quan viên Lân Châu lại có biêu hiện như thế thì đúng là chuyện tốt, nó cho thấy cái thế lực mà mình mới dựng châu trong hai năm không những có thực lực đối kháng ngang bằng với Phủ Châu mà còn ngầm lấn sang vị trí khác, thật sự đã kích thích được quan viên Lân Châu, họ cũng không cam tâm tiếp tục sự dẫm vào phe cánh trước đây của họ nữa.

Cho dù là thân huynh đệ thì cũng không thể cho nó toàn quyền không hạn chế được, vừa hết sức lợi dụng nó, lại vừa đảm bảo nó có thể ở dưới sự kiểm soát của mình, biện pháp tốt nhất không phải là áp chế mà là nâng đỡ một thế lực khác để bó buộc nó. Đây là tâm thuật của đế vương khi muốn bình thiên hạ, từ cổ đến nay đều như thế. Nếu Lân Châu đã có tâm tính như vậy thì dễ làm rồi. Trước đây hắn từng có quan hệ mật thiết với Phủ Châu, quan hệ với Lân Châu đều là thông qua Phủ Châu. Có thể tùy lúc mà cung cấp cho Lân Châu một số vũ khí tiên tiến, tạo một mối liên hệ trực tiếp giữa hai châu”.

Dương Hạo đương nhiên sẽ không nói chuyện bí mật này với Trúc Vận, hắn chỉ cười ha ha nói: “Cứ để cho bọn chúng đi dò hỏi, chúng càng không làm rõ được thì trong lòng càng sinh ra sợ hãi. Bây giờ Lô Lĩnh Châu của chúng ta vẫn chưa thể hiện hết vũ lực lớn mạnh, bề ngoài vẫn tỏ ra thế lực có hạn, để cho chúng khó đoán biết, như vậy mới có thể khống chế được chúng, nếu không Lô Châu vừa mới dựng dậy của chúng ta sẽ có thể bị kiêu binh hãn tướng đè đầu? Còn gì nữa không?”.

Trúc Vận cười nói: “Còn một chuyện nữa, quả thực là có chút kỳ lạ. Trong cái đám thị vệ của Phủ Châu có một kẻ giả mạo. Chiết Ngự Huân khi đến thăm hỏi thái úy còn mang theo một nữ nhân giả trang nam, dáng vẻ kỳ quái, ngài nói xem có lạ không?”.

Dương Hạo ngẩn ra: “Kẻ giả mạo? Nữ nhân?”. Lập tức hắn liền phản ứng lại. Khóe miệng hơi lộ ra một nụ cười.

Trúc Vận nói: “Trình độ hóa trang của nữ tử này xem ra rất vụng về, có điều đứng lẫn trong đám binh sĩ thì cũng không cần phải có khả năng hóa trang quá cao minh, ai lại đi để ý những sĩ tốt cơ chứ. Nếu không phải nàng ta nói mấy câu rồi đúng lúc để tiểu nữ nghe thấy giọng, thì tiểu nữ cũng sẽ không chú ý đến. Sau khi bị tiểu nữ phát hiện thân phận thì nàng ta lập tức trốn tránh. Tiểu nữ đã phái người giám sát nàng ta. Đối với những người như thế này có cần phải giám sát tất cả hành tung không?”.

Dương Hạo cười nói: “Không cần, không cần. Bảo người của ngươi không cần phái để ý đến nàng ta. Trừ khi nàng ta muốn đi vào phía sau thăm dò nội tình thì mới phải ngăn cản nàng ta, những nơi khác nàng ta muốn đi đâu thì cứ để nàng ta đi, ra vào đều không phải ngăn cản”.

Mắt Trúc Vận chợt lóe lên. Nhăn đôi lông mày rậm lại, mỉm cười nói: “Bất kể nơi nào cũng đều có thể đi sao?”.

Dương Hạo nói: “Đúng vậy, bất kỳ nơi nào. Cho dù là phòng ngủ của bản quan nếu nàng ta muốn làm ăn trộm cũng để nàng ta vào. Không phải cản”.

Trúc Vận thở dài nói: “Tiểu nữ hiểu rồi”.

Dương Hạo hói: “Ngươi đã hiểu gì rồi?”.

Trúc Vận lướt người một cái đã biến mất vào trong bụi cây rậm rạp, giọng của nàng ta lúc này mới vang lên từ xa: “Chẳng phải là câu chuyện nữ tử si tình và lãng tử phụ tình sao. Còn có thể là gì nữa?”.

Khi từ cuối cùng vang lên thì từ giọng nói đó có thể đoán rằng nàng ta đã chạy xa tới hơn mười trượng, thân pháp quả thật rất nhanh.

Khóe miệng Dương Hạo lại lộ ra một điệu cười quỷ dị: “Chút tài mọn”.

Dương Hạo quay mạnh người lại. Năm đầu ngón tay mở ra, cong cong như vuốt quạ, bám mạnh lấy cái gốc cây lớn bằng hai người ôm ở phía sau.

“Á!”.

Từ chỗ cái cây vang lên một tiếng kêu the thé. Cây rung lên một cái. Một bóng người xuất hiện, hai tay cánh tay như đang giơ về phía trước, hét lên: “Không được nắm!”.

Dương Hạo liền thu tay lại. Vặn eo một cái, lùi một chân ra sau.

Từ cái cây đó lại có một tiếng kêu lên: “Không được đá!”.

Cùng lúc đấy thân cây lại rung lên, hình như xuất hiện một hư ảnh, hư ảnh thoát khỏi thân cây, vội vàng chạy thoát về phía trước.

Nhưng chân của Dương Hạo nhanh như gió, ảnh tử đó tránh tuy nhanh nhưng vẫn bị đá trúng.

Rồi chợt có tiếng “ối ối” kêu lên, rồi ảnh tử đó chạy vọt về trước hơn hai trượng, đứng yên ở đó. Hai cánh tay dang lên. Hiện ra một dáng người yêu kiểu nhỏ nhắn, đó chính là cô nương Trúc Vận lúc nãy vừa chạy trốn.

Trúc Vận ôm mông, vừa xấu hổ vừa tức giận, gắt giọng nói: “Thái úy nếu đã phát hiện ra hành tung của tiểu nữ thì chỉ ra là được rồi. Sao phải trêu chọc tiểu nữ chứ?”.

Dương Hạo cười mà như không cười, nói: “Rất xin lỗi. Ta vẫn chưa luyện được thần phong nhãn, chỉ biết được đại khái nơi ẩn trốn của ngươi, nào có phân biệt được rõ trên dưới trái phải chứ? Có điều ta khuyên ngươi đừng có thử ta thêm lần nữa, độn thuật của ngươi không thể giấu được tai ta đâu, nghe là đã biết ngươi nên chỉ có đá thôi đấy. Nếu như là kiếm khua một cái thì thân hình ngọc ngà của cô nương đã phải chịu oan uổng rồi”.

Dương Hạo vừa cứng vừa mềm. Trúc Vận nghe thấy sự cảnh cáo trong lời của hắn, khuôn mặt bất giác hơi biến sắc. Nhưng nghe thấy hắn nhắc đến “thần phong nhãn” thì lập tức hỏi: “Thần phong nhãn? Trong công pháp mà thái úy đại nhân luyện có cả pháp môn thiên nhãn sao?”.

Dương Hạo mỉm cười nói: “Đúng vậy, ngươi còn muốn thử không?”.

Trúc Vận vội xua tay nói: “Không thử nữa, không thử nữa. Sau này tiểu nữ sẽ không ngầm đi theo đại nhân là được chứ gì”.

Nàng lẩm bẩm nói: “Cũng không biết có bao nhiêu chuyện xấu cần làm nữa. Sao lại không sợ người khác nhìn thấy chứ”.

Nàng do dự một chút, lắp bắp nói: “Trúc Vận đã đồng ý với đại nhân, vì đại nhân mà luyện Phi Vũ Bí Tham, rồi dạy cho bọn họ bí pháp ngũ hành, nhưng chưa từng xin đại nhân một chút lợi ích nào. Thái úy đại nhân, ngài nói xem?”.

Dương Hạo chớp chớp mắt nói: “Sao lại không có lợi ích gì? Một khi bản quan thu được Tây Bắc thì sẽ chiếm được không biết bao nhiêu là bò dê, ngựa cùng với những con đường vận chuyển lá trà, vải, sắt, mở được thêm con đường buôn bán với các nước phương tây. Đó chẳng phải là một nguồn tiền tài cực lớn hay sao?”.

Trúc Vận nhăn mũi, giận dỗi nói: “Nhưng bản cô nương lại chưa từng nhận được một chút lợi ích nào”.

Dương Hạo cười nói: “Hình như cũng có lý. Thế ngươi muốn đòi ta gì nào?”.

Mắt Trúc Vận liền sáng lên. Cười bồi, làm vẻ mặt nịnh nọt nói: “Thái úy đại nhân, ngài có thể truyền thụ bí thuật thiên nhãn thông cho tiểu nữ không?”.

Vừa thấy Dương Hạo lộ ra vẻ mặt cổ quái, Trúc Vận vội nói thêm một câu: “Tất cả những võ thuật của Trúc Vận đều là gia truyền, chưa từng bái sư. Nếu như thái úy muốn làm theo quy môn. Không tiện truyền thụ cho người ngoài thì Trúc Vận xin bái làm môn hạ của ngài cũng được mà”.

Nói đến đây thì nàng ta liền ưỡn ngực lên. Kiêu hành nói: “Đem tài nghệ đi bái sư, một đồ đệ có võ nghệ như tiểu nữ không phải là nhiều. Thái úy khai tông lập phái, đại đồ đệ đầu tiên bước vào môn phái lại là một nhân vật có võ nghệ cao cường, còn không phải là tăng thêm thể diện cho ngài sao?”.

Dương Hạo cười khổ hai tiếng, lắc đầu nói: “Đáng tiếc công pháp này của ta ngươi không học được”.

Trúc Vận vẫn không chịu, nói: “Sao tiểu nữ lại không học được? Nếu luận về thiên phú võ thuật e là tiểu nữ còn cao minh hơn thái úy mấy phần đấy, thái úy nói thế này có phải là lấy cớ từ chối không?”.

Dương Hạo ngửa mặt lên trời thở dài nói: “Nói đến công phu này của ta, ta thấy rất khổ não, sau này khi có con gái đương nhiên không thể dạy nó. Nếu có con trai, làm một người cha cũng không biết nên mở mồm thế nào. Thật là phiền não”.

Trúc Vận ngạc nhiên nói: “Võ thuật có gì mà khó mở miệng chứ?”.

Dương Hạo chắp tay mà đi, nhìn trông nhẹ như gió. Nhưng chỉ mới hai bước mà đã độn ẩn vào trong bụi cây, giọng của hắn như từ bụi cây truyền ra: “Đại gia có môn công phu gọi là bí pháp song tu. Cô nương nếu thật sự muốn học thì đến đây. Bản thái úy sẽ vất vả một chút vậy. Ha ha ha”.

Khi hai tiếng ha ha cuối cùng vọng lại thì thân hình hắn đã đi xa được hơn mười trượng.

Trúc Vận mặt đó cả lên. Nàng khẽ gắt một cái. Đứng yên tại chỗ suy nghĩ một lúc lâu. Rồi mới tự nói: “Hóa ra là như vậy. Haizzz, cái tên Du Mộc Đà Thát đó chịu đổi lại học theo song tu công pháp này của Dương thái úy thì tốt biết mấy”.

Nói đến đây nàng không khỏi cảm thấy xấu hổ. Chột dạ nhìn xung quanh, trong rừng yên tĩnh không một bóng người, lúc này nàng mới yên tâm trở lại.

Dương Hạo ở trong phòng khách nói chuyện thưởng thức trà với đám người Chiết Ngự Huân, Dương Sùng, mải nói chuyện đến tận lúc trăng lên cao mới rời khỏi.

Hai nhà Chiết Dương kết hợp với nhau là việc rất có lợi, cùng giúp đỡ Lô Lĩnh Châu đối kháng với Hạ Châu, điều này vốn đã có trong dự liệu của hắn, nhưng cục diện Tây Bắc lại thay đổi, mà thực lực mình thể hiện ra lại nằm ngoài dự liệu của họ, hai vị lão bằng hữu này tất nhiên sẽ cân nhắc thương lượng một lượt, đây cũng là việc trong dự liệu của Dương Hạo. Hắn phải để cho họ thời gian để tiêu hóa dần những thông tin đã nhận được, rồi mới tiếp tục đưa ra quyết định.

Ngày mùa hè thời tiết khốc liệt, nhưng gió buổi tối lại rất mát mẻ. Dương Hạo nhẹ nhàng trở về nơi ở phía hậu trái, đi thẳng rồi rẽ vào phòng ngủ của Đông Nhi. Dưới ánh đèn, Đông Nhi đang từng mũi từng mũi khâu y phục, bộ y phục đó là dành cho trẻ con mặc mùa đông, giầy đầu hổ, mũ đầu hổ đều đã làm xong, chúng đều được đặt trên bàn. Trên chiếc giầy đầu hổ có một lớp nhung màu trắng như lông thỏ. Còn trên chiếc mũ lại được thêu một chữ “Vương” trông rất đáng yêu.

Y phục là áo của trăm nhà, nó được khâu từ những miếng vải đi xin từ khắp các nhà có con cái đông đủ ở Lô Châu, ở thời đại này tỷ lệ trẻ sơ sinh chết yểu khá cao. Lấy hoàng đế khai quốc Triệu Khuông Dận của Đại Tống làm ví dụ, hắn vốn có bốn đứa con trai, sáu đứa con gái. Nhưng chết yểu mất hai đứa con trai, ba đứa con gái, số còn lại đúng bằng một nửa. Trong cung việc chăm sóc các hoàng tử, công chúa là vô cùng quan trọng và cẩn thận, vậy mà cũng có kết quả như vậy, thì tỷ lệ trẻ sơ sinh chết yểu trong dân gian như thế nào chỉ cần nghĩ cũng biết. Vì thế trong dân gian đã có một thói quen đó là khi nào trong nhà có trẻ mới sinh thì sẽ mặc áo trăm nhà, chính là để mượn chút nhân khí, hy vọng đứa trẻ có thể mạnh khỏe trưởng thành.

Với tục lệ này thì phàm những nhà có con cái bất kể là gia đình như thế nào đều không dám sơ ý bỏ qua việc cát lợi này, có điều những loại vải này xuất phát từ trăm nhà, ai mà biết trên đó có những mầm bệnh gì, nên Dương Hạo đã sai người dùng nước sôi luộc qua, sau đó lại phơi thêm mấy ngày nắng rồi mới sử dụng. Những mảnh vải này đã được khâu thành áo. Bên trong còn được độn thêm bông trắng như bạc, thời này bông trắng vẫn được coi là thứ quý giá và rất đắt đỏ. Ở Trung Nguyên trồng rất ít. Ngay cả hoàng gia cũng phải từ những thứ cống phẩm của các tiểu quốc Tây Vực mới có thể có được một chút bông vải. Còn những bông vải này là được thu mua từ những thương gia đến từ Tây Vực.

Dưới ngọn đèn, Đông Nhi chăm chú với từng đường kim mũi chỉ, đôi mắt như bảo thạch sáng long lanh, trên khuôn mặt xinh đẹp mang một nụ cười hiền hòa. Hạnh phúc, một đại cô nương tuyệt trần, lúc này xem ra đã có phong thái của từ mẫu rồi. Hiền thê lương mẫu là sự phối hợp hoàn hảo với nam nhân. Dương Hạo thấy vậy trong lòng không khỏi trào lên một cảm giác ấm áp. Hắn xoa xoa tay, nhẹ nhàng bước dần tới, vòng tay ra ôm lấy eo Đông Nhi.

Đông Nhi quay đầu nhìn, thấy chính là phu quân của mình, liền nở nụ cười ngọt ngào, đầu dựa vào vai hắn, hai người tựa vào nhau, tóc mai bay bay chạm vào tai nhau, hưởng thụ một sự giao lưu ấm áp vô thanh. Một lát sau Đông Nhi mới nhẹ nhàng nói: “Khách khứa đã sắp xếp ổn thỏa chưa?”.

“Ừ, đều đã ổn thỏa rồi. Cũng đã muộn, đi ngủ sớm đi. Mấy công việc khâu vá này để Diêu nương, Hạnh Nhi làm là được rồi, họ có rất nhiều thời gian rỗi, trong phủ lại cũng chẳng có việc gì cần làm. Nàng làm thế này chẳng phải là tự làm khổ mình sao”.

Đông Nhi lắc đầu. Vuốt ve cái bụng, dịu dàng nói: “Đây là con của chúng ta, nô gia làm mẹ, sao có thể không đích thân làm áo cho con mình chứ? Đông Nhi làm mấy việc này trong lòng cảm thấy rất vui”.

Dương Hạo cười ha ha. Kéo nàng dậy, nói: “Nàng à, trời sinh là mệnh vất vả. Thôi vậy, ngày mai lại làm tiếp, bảo bối sinh ra e là cũng phải đợi đến tiết trời đại tuyết, bây giờ vẫn còn sớm lắm. Làm áo cũng không cần phải quá gấp gáp”.

Đông Nhi cười ngọt ngào, nghe lời mà thu kim chỉ lại.

Đèn tắt, ánh trăng chiếu mờ ảo qua khung cửa sổ. Tiếng dế mèn kêu râm ran, hai vợ chồng nằm kể vai bên nhau, thì thầm to nhỏ trong màn đêm.

Đông Nhi nhìn ngắm ánh trăng đẹp mê người ngoài cửa sổ, ngọt ngào nói: “Đông Nhi sinh vào mùa đông, tính ngày thì có lẽ đứa trẻ này cũng sẽ sinh vào mùa đông, nô gia nghĩ đến lúc đó nên đặt tên gì cho con?”.

Dương Hạo ngáp một cái, khẽ cười nói: “Mẹ là đông, con cũng là đông, như vậy gọi là Đông Đông đi”.

Đông Nhi sắng giọng: “Đặt tên mà tùy tiện vậy sao?”.

Nàng nghiêng đầu nghĩ, nghiêm túc nói: “Nếu như là cái tên gọi thường ngày thì không sao. Nhưng nếu như làm nên sự nghiệp lớn, nam nhi lại có cái tên vậy thì không thích hợp cho lắm. Nếu như là con gái thì cũng không hợp với danh phận đại tiểu thư phủ thái úy, tên sẽ đi theo cả cuộc đời, quan nhân không nên tùy tiện”.

Dương Hạo mệt mỏi ngáp một cái nói: “Ừ, vậy ta không phí sức vì chuyện này nữa. Trong nhà chúng ta tài nữ vô số, có đại tiểu thư Đường môn, có tài nữ Đông Nhi giỏi thơ phú, ngay cả Diệu Diệu cũng là một đại hành gia thơ từ ca phú, hoa khôi của Lục Diệp bảng, nói ra thì kẻ kém tài nhất chính là ta. Hà tất phải nghĩ nhiều, cứ để cho mấy người suy nghĩ mà làm”.

“Chàng thật là. Làm cha mà lại thờ ơ như vậy. Tên của con cái nhà mình cũng không chịu để tâm”. Đông Nhi vuốt ve cổ hắn, giọng mềm mại nói: “Khi ở Bá châu. Đông Nhi vốn cho rằng cả đời sẽ phải sống trong băng giá, nhưng từ khi có quan nhân, Đông Nhi mới cảm thấy mình là một người phụ nữ. Là một người phụ nữ hạnh phúc”.

Dương Hạo cố ý ho một tiếng, nói: “Lời này nghe ra thì có rất nhiều nghĩa, cẩn thận bảo bối kháng nghị đấy”.

Đông Nhi tỉnh ngộ. Không nhịn nổi mà cười khúc khích, Dương Hạo nghe thấy tiếng cười của nàng không khỏi động tình. Đột nhiên ôm lấy nàng nói: “Mấy bữa nữa là lại có một tên tiểu tử đến tranh ăn với cha nó. Không cam tâm, quả thật không cam tâm, phải để quan nhân ăn mấy miếng trước đã”.

“A. Đừng”. Đông Nhi kêu lên nhưng lại không chống đỡ, tùy ý cho hắn cởi áo mình, để lộ ra hai vầng minh nguyệt. Với nụ hôn của Dương Hạo, vẻ hồng nhuận đỏ dần trên mặt, ánh mắt dần dần mơ đi. Nàng không kiềm chế nổi mà bám chặt lấy đôi vai vững chắc của Dương Hạo. Động tình nói: “Có được sự yêu thương của quan nhân, Đông Nhi mới là một người đàn bà hạnh phúc, có cốt nhục mà chúng ta thân sinh. Đông Nhi mới cảm thấy mình là một người đàn bà, cuộc đời này coi như đã viên mãn rồi. Chỉ cần được ở bên cạnh quan nhân và những đứa con của chúng ta, Đông Nhi đã thấy đủ rồi. Quan nhân, chàng thích trẻ con không? Đây là đứa con đầu tiên của chúng ta. Bất kể là trai hay gái, quan nhân đều sẽ không thất vọng chứ?”.

“Thích, đương nhiên là thích”.

Dương Hạo hơi dịch người một chút, nhẹ nhàng ôm lấy nàng vào lòng, mỉm cười nói: “Ta thích trẻ con bất kể là trai hay gái. Ta sớm đã bảo nàng không cần phải lo lắng, nhưng nàng lại chẳng chịu yên tâm”.

Hắn dừng lại một chút, rồi lại nở nụ cười xấu xa, nói: “Có điều ta thích cùng Đông Nhi tạo ra trẻ con, đợi khi chúng ra đời chúng ta lại cùng hợp sức sinh cho con cháu đầy nhà”.

“Quan nhân”.

Đôi mắt Đông Nhi sáng long lanh, nàng nhướn cổ lên, hôn lại Dương Hạo. Rồi nàng lại giống như một con mèo vừa ăn xong một con cá béo. Vẻ mặt vừa ý, liếm liếm môi. Dụi đầu vào ngực Dương Hạo, ấm áp nói: “Đông Nhi là người của quan nhân, quan nhân muốn thế nào Đông Nhi sẽ làm thế đó”.

Dương Hạo ôm chặt nàng hơn, nghiêng đầu nhìn về ánh trăng ngoài cửa sổ, thần trí bỗng nhiên như bay đến tận chân trời: “Đứa trẻ đầu tiên, mẹ của đứa trẻ đầu tiên đó cũng sẽ vui vẻ giống như Đông Nhi chứ?”.

Cùng lúc ấy, trong cung Hoa Nguyệt ở Thượng Kinh, Loan Đao Tiểu Lục và Thiết Ngưu trải qua mệt mỏi phong trần đã xuất hiện trước mặt Tiêu Xước. Tiêu Xước trên đầu đội một chiếc mũ phượng được gắn đá đen. Mặc bách tử y tay áo cong cong hình tì bà. Khuôn mặt xinh đẹp như một đóa mẫu đơn đang nở rộ. Nàng ta lãnh đạm hỏi: “Dương Hạo bây giờ đã trở về Tây Bắc rồi chứ?”.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx