sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 12: Càn Khôn Trong Tay Áo

Tiểu Lục cung kính đáp lời: “Bẩm nương nương, đại nhân nhà ta lúc này chắc đã về tới Lô Lĩnh Châu rồi”.

Tiêu Xước hơi nhăn mày, tức giận nói: “Cái gì mà chắc? Đại nhân nhà ngươi ở đâu mà ngươi cũng không biết?”.

Vị hoàng hậu có dung nhan xinh đẹp nhưng lại có uy nghiêm từ khi sinh ra này hình như có chút tức giận, nhưng thiên về vẻ oán trách, làm cho người ta phải lo lắng.

Tiểu Lục vội khom người, đáp: “Nương nương, Tiểu Lục theo đại nhân trở về Khai Phong không lâu. Thì đại nhân hạ lệnh cho Tiểu Lục và Thiết Ngưu hộ tống phu nhân nhanh chóng trở về Lô Lĩnh Châu, khi chúng thần rời khỏi Biện Lương được mấy ngày thì nghe tin Triệu Quan Gia băng hà, khi chúng thần trở về Lô Lĩnh Châu không lâu lại nhận được tin hoàng đệ đăng cơ. Đại nhân nhà thần nhận được di mệnh của tiên hoàng, được triều đình phong làm Hoành Sơn tiết độ sứ, Giám hiệu thái úy, lấy thân phận sứ tướng đến Lô Lĩnh Châu cai quản. Hai huynh đệ chúng thần vô cùng vui mừng, nhưng chúng thần ở Lô Lĩnh Châu vẫn chưa kịp đợi đại nhân trở về, chỉ nhận được một chiếc hộp đại nhân gửi tới, vì hai người chúng thân ở lại Khiêt Đan lâu, ngôn ngữ, địa hình khá quen thuộc nên đã lệnh cho hai người chúng thần đưa đến. Khi chúng thần rời khỏi thì đại nhân nhà thần vừa mới tới Giáng Châu, theo tính toán thời gian thì bây giờ chắc đã đến Lô Lĩnh Châu rồi”.

Tiêu Xước kinh ngạc, nhíu mày lên, nói: “Đem chiếc hộp đó lại đây cho trẫm”.

Loan Đao Tiểu Lục nhấc một chiếc hộp từ bên cạnh lên. Dâng hai tay về phía trước, một nữ vệ ở bên cạnh Tiêu Xước liền đi tới trước nhận lấy. Rồi muốn mang đến bên chiếc bàn ở góc cung điện, mở ra kiểm tra một lượt. Tiêu Xước không chờ được liền nói: “Không cần phải đề phòng, đem nó tới đây cho trẫm”.

Nữ vệ nghe lệnh liền mang chiếc hộp đặt nhẹ lên chiếc án trước mặt Tiêu Xước, Tiêu Xước nhìn chăm chú chiếc hộp, thấy tờ giấy niêm phong trên miệng chiếc hộp vẫn còn nguyên, rõ ràng là chưa từng bị ai động tay tới, nàng đưa cánh tay ra xoa chiếc hộp, trong lòng trái tim chợt đập thình thịch như con nai đang muốn xông ra khỏi lồng ngực.

Bên trong hộp sẽ có thứ gì? Theo như kế hoạch ban đầu của hai người thì trước mắt sẽ phối hợp với nàng để diệt Khánh Vương, sau này sẽ tạo nên cục diện kiềng ba chân, rồi sẽ cùng hợp tác với Khiết Đan, trong chiếc hộp này bên trong theo lý mà nói thì nên có đựng bản kế hoạch hợp tác tấn công Ngân Châu và đánh Khánh Vương, ngoài ra còn có gì khác không? Hắn... Hắn sẽ tặng gì cho nàng không, có vật gì là riêng tư không? Nếu không hà tất phải làm ra vẻ nghiêm mật như vậy. Ngay cả hai nghĩa đệ của hắn, hắn cũng giấu.

Trong nhất thời, Tiêu Xước lại có chút lo lắng, xấu hổ và chờ đợi. Từ một đế hậu của một nước hô sóng nói gió liền hồi phục lại tâm tình của một tiểu nữ tử.

Triệu Khuông Dận băng hà, Triệu Quang Nghĩa kế vị, Dương Hạo nhận phong tiết độ sứ. Những tin tức này nàng đã lấy được từ con đường tin tức quen thuộc của mình, nàng cũng hiểu rõ được ý nghĩa của hai cái chức này là gì. Dương Hạo tuổi vẫn còn trẻ, trong thời gian hai năm ngắn ngủi mà hắn đã có thể lên làm thân tử. Hơn nữa lại khai phủ lập nha, theo lý mà nói đã thành chư hầu một phương, cái kiểu thăng chức như thế này thật là chưa từng nghe thấy, làm cho cái lớp che phủ thân phận mờ ảo của hắn càng lúc càng nhiều, nàng càng muôn nhìn rõ ra lại càng cảm thấy lạc trong lớp màng che phủ mơ hồ của hắn, làm cho nàng không thể nhìin rõ.

Tống triều luôn dốc hết sức để làm suy yếu thế lực của tiết độ sứ, tập trung quyền lực vào triều đình, làm sao có thể buông tha cho một tiết độ sứ có thực quyền như hắn chứ? Việc vô lý như thế này lại càng cho một người thông minh như Tiêu Xước trăm suy nghìn nghĩ, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra. Rồi nàng lại liên tưởng đến cái chết đột ngột của Triệu Khuông Dận. Nàng thậm chí còn bạo dạn mà nghĩ rằng Dương Hạo đã cấu kết với Triệu Quang Nghĩa, cái chết của Triệu Khuông Dận là một âm mưu cực lớn, cho nên Dương Hạo mới được báo đáp hậu hĩnh như vậy...

Nhưng cho dù những việc xảy ra ở Biện Lương mang đầy mùi vị quỷ quái, nhưng chỉ dựa vào những dấu vết này nàng cũng không có cách nào phán đoán ra chân tướng ngay lúc đó. Một mặt cần phải suy nghĩ đến ảnh hưởng của sự thay đổi chính cục Tống quốc đối với Khiết Đan nàng, một mặt lại không thể tránh được suy nghĩ đến người đàn ông mà nàng không nỡ ra tay. Những ngày này ở Thượng Kinh, bất luận là lúc xử lý triều chính hay là đi thưởng hoa trong ngự viện, trong đầu nàng đều chỉ nghĩ đến hắn, bây giờ thật sự đã nhận được tin tức của hắn, một nữ trung hào kiệt như Tiêu Xước cũng không khỏi có cảm giác “gần thương xa nhớ”.

Suy nghĩ một hồi lâu nàng mới xé tờ niêm phong ra. Mở hai cái nút, chiếc hộp nhẹ nhàng được mở ra.

Chiếc hộp được mở ra, mắt Tiêu Xước liền sáng lên. Thứ gì nàng cũng đã từng nghĩ tới, duy chỉ chưa từng nghĩ rằng bên trong lại là một mảng đất bùn và một mảng đất sét, dưới đáy hộp cố định một miếng gỗ bản, trên miếng gỗ lại là một chiếc sa bàn, chiếc sa bàn này dùng đất sét để tạo hình núi, sông, thành trì giống như đúc. Mối họa trong lòng nàng chính là Khánh Vương, những ngày này không ít lần dày vò suy nghĩ về hình thế của Ngân Châu, nàng chỉ lướt mắt qua đã có thể nhìn ra hình trên sa bàn này chính là địa hình Ngân Châu. Tiêu Xước cúi đầu chăm chú quan sát kỹ địa đồ đặc chế này.

Người Khiết Đan trinh phạt sa trường, thống binh đại tướng cũng có lúc sẽ tập trung sa thạch để làm bản đồ, sắp xếp binh lính, cùng thảo luận binh sự, nghiên cứu đổi sách với bộ tướng, nhưng rất ít khi chế tác ra sa bàn tinh tế, tỉ mỉ như thế này. Có sa bàn này trong tay thì như có thể từ trên cao bao quát Ngân Châu, nắm được tất cả hình thế núi non trong tầm mắt.

Tiêu Xước thấy bên trong chiếc hộp còn có một bức thư, liền lấy ra và soi đọc dưới ánh nến.

Thư không có tên người nhận, người gửi. Không đầu không cuối, đi thẳng vào giảng giải hai bên dùng binh như thế nào. Làm thể nào để giáp công nam bắc... Đọc hết cả bức thư rồi lại đặt xuống, nhìn tỉ mỉ vào hộp, lại không thấy còn thứ gì nữa. Tiêu Xước dần dần xị mặt xuống.

Nàng xé bức thư đi, ngẩng mặt lên nhìn Loan Đao Tiểu Lục, lạnh lùng nói: “Chỉ có thế này thôi sao? Dương Hạo không còn dặn dò gì nữa sao?”.

Loan Đao Tiểu Lục còn chưa kịp trả lời thì Thiết Ngưu đã lắc đầu, cười ngây ngô nói: “Nương nương, chúng thần ngay cả mặt của đại nhân cũng không được gặp. Đã bị điều đến Khiết Đan rồi. Nào có thể còn nhận được thêm sự sai bảo của đại nhân chứ. Không giấu gì nương nương, trong chiếc hộp này có thứ gì. Hai huynh đệ chúng thần đều không biết. Khi đại nhân cho người đưa tới đã phong kín cả rồi”.

Ánh mắt Tiêu Xước liền sầm xuống, lạnh giọng nói: “Trẫm biết rồi, các người về dịch quán nghỉi ngơi đi, đợi lệnh của trẫm sau”.

Tiểu Lục và Thiết Ngưu quay sang nhìn nhau, không biết hoàng hậu nương nương sao lại đột nhiên lộ ra vẻ mặt không vui, hai người không biết trong thư của Dương Hạo đã nói những gì, đành phải lui về.

Tiêu Xước thở dài một hơi, nghiêng người dựa vào ghế, xua xua tay. Mấy nữ vệ liền khom người lui ra. Trong điện đột nhiên yên tĩnh lại. Một hồi lâu, Tiêu Xước mở to mắt ra. Nhìn vào tấm sa bàn tinh xảo trước mặt, trong mắt dần dần hiện lên sự oán trách: “Cái tên đàn ông bạc tình bạc nghĩa, giữa chúng ta chẳng nhẽ chỉ có quan hệ lợi dụng lẫn nhau thôi sao?”.

Từ trong ý say mờ ảo đã bị hắn chiếm lấy, lại đến lúc xấu hổ nhẫn nhịn chủ động chòng ghẹo hắn, rồi cuối cùng bị hắn thô bạo. Đôi má Tiêu Xước đột nhiên nóng lên, đôi mắt mờ ảo đi. Không thể phủ nhận khi lần đầu tiên thành nghiệt duyên với Dương Hạo, nàng đã vừa xấu hổ vừa tức giận, hận không thể đem Dương Hạo ra chém ngàn vạn nhát, cho dù sau này có chủ động trêu chọc hắn cũng chỉ là vì coi hắn như một công cụ.

Nhưng qua những buổi đêm. Không thể tránh khỏi từ sinh lý của nàng ảnh hưởng đến tâm lý của nàng, làm cho nàng dần dần nảy sinh một cảm giác có gì đó kỳ diệu, chỉ là nàng nhận thức rõ được rằng một khi giá trị lợi dụng đã hết thì người đàn ông này cũng sẽ phải biến mất trong nhân thế, cho nên nàng đã cố gắng khống chế lấy lý trí của mình, không để cho mình nảy sinh tình cảm với hắn, trở thành tù binh của tình cảm.

Nhưng cho dù đã đề phòng bằng mọi cách, trái tim phòng ngự cẩn thận nhưng người đàn ông này cuối cùng cũng bước vào trái tim nàng. Khi Dương Hạo với cái thân phận tử tù, động một cái nàng có thể lấy mạng hắn đã giành được quyền chủ động, đẩy một nhiếp chính hoàng hậu có trong tay đại quyền sinh sát vào trong bàn tay hắn, khi hắn hung hãn cưỡng ép nàng vào trong nhà lao. Thì từ cơ thể đến trái tim, người đàn ông này đều đã khắc sâu vào trong lòng nàng, cả đời không thể xóa bỏ được.

Nàng là một nữ nhân, khi ở trên người Dương Hạo. Lần đầu tiên nàng cảm nhận được sự nhục nhã lớn nhất của một người phụ nữ, nhưng lại cũng thể nghiệm được sự khoái lạc lớn nhất của một người phụ nữ. Nàng là một nữ hoàng đến quốc có vũ lực cực lớn, nhưng lại bị một tù nhân khống chế đến bảy phần, làm cho nàng thể nghiệm được mùi vị của kẻ yếu không có cách nào kháng cự lại. Tên nam nhân đó lại còn là... Phụ thân thân sinh của đứa con chưa chào đời của nàng, nhiều thứ như thế bảo nàng làm sao có thể quên được?

Mỗi ngày nàng có không biết bao nhiêu tấu chương cần phải xem. Cần phải xử lý triều chính, những mâu thuẫn cần phải giải quyết với các bộ tộc. Rồi phải cẩn thận ứng đối với sự dò xét khiêu khích của các tộc Nữ Chân, Thất Vi... Nhưng bất kể là lúc bận rộn hay lúc nhàn rỗi, trong lòng nàng cũng luôn có một tia dao động không có cách nào dứt bỏ được, đó chính là sự đau thương của một người đàn bà.

Nhưng hắn đã đối xử như thế nào với nàng cơ chứ. Chỉ lạnh lùng nói với nàng rằng đã chuẩn bị xong, có thể tấn công Ngân Châu rồi. Lại còn cường điệu kiêu giọng con buôn, nói rằng Khánh Vương giao cho nàng xử lý. Ngân Châu nhất định phải giao vào tay hắn, ngoài ra không còn gì cả.

“Thôi, ta vốn không nên luyến tiếc gì hắn. Từ khi cha nâng đỡ ta lên cái vị trí hoàng hậu này, ta đã biết trước được rằng cả đời ta sẽ phải cô độc bước trên con đường quyền lực này, không thể quay đầu lại được, quay đầu sẽ là vách núi, đủ để khiến cho ta và cả gia tộc rơi xuống tan xương nát thịt. Đi trên con đường đó ta đã xác định rằng cả đời này sẽ làm bạn với mưu lược và quyền lực. Là một cô gia quả nhân bốn phía đều trống không, hà tất lại phải chấp mê bất ngộ. Nghĩ đến hắn làm gì?”.

Cái gáo nước lạnh của Dương Hạo đã làm cho nàng tỉnh ngộ lại. Ánh mắt mê muội, đau thương của Tiêu Xước lại hồi phục lại sự tinh minh và sắc bén. Nàng ngồi thẳng dậy. Dựa về phía trước, yên lặng nhìn bản địa đồ, trong đầu nhớ lại tất cả những gì Dương Hạo đã để cập tới, đối chiếu với bản địa đồ một cách tỉ mỉ cẩn thận, đánh dấu những nơi trọng yếu của binh dịch và núi đồi. Thung lũng cùng thủy lưu. Suy tính đến việc xuất binh.

Ngân Châu xa cả ngàn dặm, chiến trường thoắt cái là vạn biến, Khánh Vương không thể xuất chiêu dựa vào thiết kế của chúng, cho nên bức thư này của Dương Hạo cũng không có chi tiết của kế hoạch tác chiến. Hắn chỉ nhắc đến phải nhắm vào chỗ sơ hở của Ngân Châu, hai bên liên kết xuất binh, ứng đối với đủ các khả năng biến hóa. Đưa ra các đề nghị và phân chia chiến lợi phẩm, còn muốn xem mức ăn ý của chủ tướng hai bên trên chiến trường.

Đối với Ngân Châu, bất kể là Dương Hạo hay là Tiêu Xước đều phải đánh một trận, hơn nữa phải là trận tất thắng. Dương Hạo gấp gáp muốn đoạt lấy Ngân Châu không chỉ là vì thiết lập nên binh uy của Lô Lĩnh Châu mà còn là vì để cho cái danh hiệu tiết độ sứ Hoành Sơn của hắn thành thực, triệt để nắm giữ được dãy núi Hoành Sơn, một nơi trọng yếu chiến lược giữa Trung Nguyên và Tây Vực. Cũng như vậy, diệt trừ tên phản nghịch Khánh Vương cũng là việc cần thiết để Tiêu Xước làm ổn định chính quyền Khiết Đan, hai người đều có mục đích riêng, đúng là khớp nhịp với nhau.

Còn về việc chia chiến lợi phẩm thì Khánh Vương bất luận sống chết nhất định phải giao vào tay Tiêu Xước, còn thành Ngân Châu thì tất cả lại thuộc về phía Dương Hạo. Thực ra... Nếu như có thể, Tiêu Xước cũng tuyệt đối sẽ không ngại gì mà cùng lúc diệt Khánh Vương sẽ đồng thời chiếm lấy Ngân Châu, làm cho thế lực Khiết Đan tiếp tục mở rộng ra phía tây, nhưng giống như Thôi Đại Lang đã phân tích từ đầu. Đại Tống đang giằng co với Khiết Đan, hai con hổ gầm thét với nhau, tạm thời đều không tiện ra tay đối phó với con hổ Tây Bắc này, bây giờ chỉ cần đảm bảo Tây Bắc không rơi vào tay đối thủ là được rồi. Cả hai bên đều không muốn dễ dàng thêm một kẻ thù. Cho dù kẻ thù đấy có tương đối nhỏ. Cho nên Ngân Châu này cho dù bị người của nàng đánh đổ thì bây giờ nàng cũng chỉ có thể giao vào tay Dương Hạo.

“Phái ai đi đây... Da Luật Hưu Ca nhất định là không được. Nữ Chân, Thất Duyệt ngo ngoe muốn động, hơn sáu mươi triều hiến thuộc quốc vô thường, Thượng Kinh cần phải có một viên hổ tướng ở lại trấn giữ, huống hồ hắn và Dương Hạo luôn có một chút khúc mắc với nhau, nếu phái hắn đi thì không chừng hắn lại nhân cơ hội gây sự với Dương Hạo. Làm hỏng kế hoạch lâu dài ổn định Tây Bắc. Kiềm chế Trung Nguyên, dẹp nội loạn, trùng hưng quốc lực.

Như vậy thì chỉ có thể phái Da Luật Tà Chẩn đi, hắn là nam viện đại vương, có thể trực tiếp điều bình, hơn nữa Da Luật Tà Chẩn lại luôn thận trọng, luôn được trọng nhiệm. Nếu như lệnh cho nam viện đại vương Da Luật Tà Chẩn dẫn mấy vạn binh tinh nhuệ đi chinh phạt Ngân Châu, để cho khu mật sứ Quách Tập, tể tướng Da Luật Hiển Thích lưu lại trấn giữ nam viện, điều động tộc quân và các bộ đề phòng Tống quốc. Còn bắc viện ta thì án binh bất động, Tống quốc tất sẽ không mù quáng mà tùy tiện động binh. Nếu như Triệu Quang Nghĩa thật sự dám hung hãn động binh thì có thể lệnh cho Da Luật Tà Chẩn hồi kinh sư cùng hợp lực với binh mã bắc viện ta để công kích lại quân Tống, bên Khánh Vương đã có Dương Hạo không chế. Sẽ không dám dẫn binh đuổi tới...”.

“Làm như vậy đi!”.

Cái dáng vẻ nữ nhi mềm yếu lúc nãy đã lại bị Tiêu Xước biến trở thành một dáng vẻ đầy sự sát phạt quyết đoán. Nàng cầm bút lên, lấy một tờ giấy, khi chuẩn bị hạ chiếu chỉ thì đột nhiên liếc mắt nhìn chiếc hộp bùn sét trên bàn, nỗi ưu tư vốn đã yên trở lại đột nhiên lại không chịu sự khống chế mà trào lên. Nàng đưa tay ra hất chiếc hộp một cái. Làm chiếc hộp lăn xuống đất. Sa bàn vỡ vụn. Tiêu Xước cười lạnh một tiếng, giống như thứ vỡ vụn kia chính là người đàn ông phụ tình phụ nghĩa. Nàng chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi lại ngồi xuống, bắt đầu nhấc tay viết chiếu thư, đột nhiên mắt nàng sáng lên, hình như có thứ gì đó, Tiêu Xước không khỏi giật mình.

Nữ vệ ở bên ngoài điện nghe thấy bên trong có động tĩnh, liền cầm đao xông vào, thấy Tiêu nương nương đang cầm ngọn đèn cầy, khom lưng xuống soi thứ gì đó. Nữ vệ lo lắng hỏi: “Nương nương, xảy ra chuyện gì vậy?”.

Tiêu Xước đầu cũng không ngẩng lên, lạnh lùng nói: “Không có gì, các ngươi đều lui ra đi. Chưa được truyền gọi thì không được vào”.

“Vâng!”. Mấy nữ vệ vội vàng lui ra ngoài. Tiêu Xước quỳ xuống dưới đất. Cầm một mảnh bùn lên nhìn, rồi tìm kỹ trong đám bùn, phát hiện ra có một chiếc thoa được quấn trong một tờ giấy, hai đầu chiếc thoa được tạo hình đơn giản, không có bất kỳ vẻ quý giá nào, nhưng cái kiểu chạm rồng của nó làm cho người ta thấy thích thú.

“Sao... Sao lại có thứ này?”. Tiêu Xước có chút kinh ngạc, có chút vui mừng, khuôn mặt dần trở nên hiền hòa. Nàng mở rộng tờ giấy cuốn chiếc thoa ra, bỗng thấy bên trên hình như có chữ. Vội vàng giơ tới ánh đèn để đọc, thì thấy bên trên có viết một hàng chữ: “Hà dĩ úy biệt ly? Nhĩ hậu đại mạo sai”.

Tiêu Xước thấy mũi cay cay, trong mắt không khỏi nhòa đi, nàng sụt sịt mũi. Vội vàng lại tìm trong đống bùn, rất nhanh lại tìm thấy một mẩu giấy nho nhỏ khác, mở ra xem là một chiếc nhẫn bạc được tạo hình đặc biệt, Tiêu Xước vội vàng nhìn tờ giấy, thấy bên trong lại là một câu thơ: “Hà dĩ đạo ân cần? Ước chi nhất song ngân”.

Khóe miệng Tiêu Xước nhếch lên. Hình như muốn nở một nụ cười, nhưng nàng đã kìm chế lại. Nàng là ai? Giang sơn vạn dặm trong tay. Sao có thể bị một thứ như thế này làm rung động? Tiêu Xước rất khinh bỉ bĩu môi. Cầm lấy chiếc nhẫn, xem tỉ mỉ. Đột nhiên lại thấy bên trên có ẩn hiện một dấu vết, nhìn kỹ lại thì mới thấy đó là hàng chữ ghi ngày tháng, mà lại dùng niên hiệu của Khiết Đan. Tiêu Xước cuối cùng cũng không nhịn được mà cười: “Cái tên đáng ghét này, lẽ nào lại là mua đại mấy thứ trang sức ở Thượng Kinh ta, bây giờ lại mang đến trêu chọc ta?”.

“Hình như là được làm chưa lâu, ngày này... Ngày này...”.

Tiêu Xước đột nhiên như bị bỏng tay. Chiếc nhẫn đó rơi “ting” một tiếng xuống đất. Tiêu Xước như sắp ngất đi, nước mắt lăn dài trên má, cuối cùng cũng đã trở về thần thái mà một tiểu nữ tử mười bảy, mười tám tuổi nên có: xấu hổ, thích thú. Vừa muốn kháng cự vừa muốn tiếp nhận...

“Cái tên này đúng là vô lại, cái ngày đó... Cái ngày đó... Hắn lại ghi vào chiếc nhẫn này...”. Tiêu Xước cắn môi. Đột nhiên nhanh chóng nhặt lấy chiếc nhẫn rồi cất vào trong áo. Sau đó lại tiếp tục trò chơi tìm báu vật trong bùn.

Vòng tay, xuyên tai, ngọc bội...

Hà dĩ trí khể khoát? Nhiễu oản song khiêu thoát...

Hà dĩ kết ân tình? Mỹ ngọc chuế la anh...

Hà dĩ trí khu khu? Nhĩ trung song minh châu...

Tất cả sông núi thành trì được làm bằng đất sét đã bị Tiêu Xước làm cho vụn cả ra. Mỗi một thứ đều được bọc bởi một mảnh giấy mà trên đó có ghi những dòng thơ đầy tình ý nồng nàn, làm cho nàng như muốn say ngất đi.

Những âm thanh khác lạ ở trong điện làm cho những nữ vệ ở bên ngoài không yên tâm được, một thị vệ đã lấy hết gan mà thò đầu vào trong nhìn, thì thấy vị hoàng hậu nương nương mẫu nhi thiên hạ thường ngày luôn tôn quý uy nghiêm mà giờ lại đang quỳ dưới đất. Tay trái thì cầm đèn, tay phái thì cầm một đống giấy, cúi đầu nhìn những thứ gì đó đang được đặt xung quanh dưới đầu gối. Cười giống như một tiêu cô nương ngây thơ khờ khạo. Rất đắc ý...

*

* *

Lúc này, thành Ngân Châu đang đầy một mùi sát khí.

Thành cấm, Tiêu cấm, binh đinh khắp nơi, sĩ binh tuần hành khắp ngõ lớn ngõ nhỏ. Trong đêm chỉ có những bước chân lưu động nặng nề.

Dây treo cầu đông môn lạch cạch được hạ xuống, cửa thành mở, một hàng hơn mười kỵ sĩ đi thẳng vào thành, khi đi qua cửa bước chân ngựa đạp đất như sấm.

Một viên tướng lĩnh Khiết Đan đi lên trước nghênh đón, ngồi trên ngựa chắp tay làm lễ. Cao giọng nói: “Lưu tướng quân, ngài cuối cùng cũng đến rồi”.

Một vị tướng quân, phi tới, lớn tiếng nói: “Để tránh tai mắt của Lô Lĩnh Châu, nên đã chuyển sang hành quân đêm, chọn những đường nhỏ để đi nên đến muộn một chút”.

Viên tướng quân Khiết Đan nói: “Tướng quân cả chặng đường vất vả rồi, Khánh Vương sớm đã bố trí dịch quán cho tướng quân, mời tướng quân về nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai...”.

Người đến liền trầm giọng nói: “Không, quân tình khẩn cấp. Sớm sắp xếp một khắc thì sẽ có được tiên cơ trước”.

Hắn quay đầu nói: “Diên Lan, Diên Phố”.

Hai tiểu tướng ở phía sau khoảng hai mươi tuổi, anh khi bừng bừng, lớn tiếng đáp lời. Người đó lại nói: “Hai ngươi và thị vệ về dịch quán trước đi”.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx