sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 14: Ngân Châu, Ta Nhất Định Phải Đánh

Bản lĩnh của Lưu Kế Nghiệp ngay cả ở Khiết Đan cũng vang danh lẫy lừng, lúc đầu khi Khiết Đan và Hán quốc là đồng minh, quân bộ tộc Khiết Đan cũng thường giả mạo mã tặc đến cướp thóc gạo của Hán quốc, tuy Lưu Kế Nghiệp chỉ có lớp binh mỏng nhưng trong lúc giao chiến lại thắng nhiều hơn bại. Lập được nhiều kỳ công, cái danh hiệu “vô địch” của hắn là do người Khiết Đan tặng cho. Lẽ nào con người này thật sự có bản lĩnh xoay vần như vậy?

Lưu Kế Nghiệp nở một nụ cười tự tin, nói từng chữ: “Khánh Vương lẽ nào chưa từng nghe thấy câu... Nghìn quân dễ kiếm, nhất tướng khó cầu sao?”.

*

* *

Tiểu Lục và Thiết Ngưu bước vào cung Nguyệt Hoa. Thấy Tiêu hậu mặc áo trắng, ngồi yên lặng sau ngự án, dáng điệu uyển chuyển. Không mang trang sức nhưng lại vẫn toát ra vẻ hào nhoáng cao quý. Phong thái ưu nhã, dáng vẻ thướt tha, giống như một đóa hoa bách hợp đang muốn hé nở, tĩnh lặng, trắng trẻo, ưu nhã, cao quý, không nhiễm một hạt bụi.

“Hôm nay các ngươi có thể trở về rồi, đại quân của trẫm rất nhanh sẽ xuất binh, còn chuyện chinh phạt Ngân Châu thì trẫm đã có ước định với Dương Hạo. Trẫm sẽ ra lệnh đại tướng thống binh phối hợp với Lô Lĩnh Châu, đúng thời cơ sẽ tới”.

Tiêu Xước vừa thấy bọn họ liền lạnh lùng nói: “Còn chiếc hộp này các ngươi giao cho Dương Hạo”.

“Vâng!”.

Tiểu Lục đáp một tiếng, nhận lấy chiếc hộp từ nữ vệ, chiếc hộp đã được dán niêm phong, có điều nó nhẹ hơn nhiều so với lúc đầu.

Tiêu Xước nhìn về phía chiếc hộp. Trong mắt vô tình lộ ra sự vui mừng, đôi mắt đó hơi cúi xuống, chợt nhìn thấy thư án ở trước mặt, phía dưới chiếc chặn giấy bằng ngọc có một tờ giấy, trên tờ giấy đó là đầy những dòng chữ: “Khi ta làm tấm sa bàn này. Ta luôn nghĩ khi nhìn thấy nó, Xước Nhi sẽ nghĩ gì? Dùng cách bí mật này căn bản nàng sẽ không phát hiện ra. Có điều, lúc đầu một bát rượu thuốc của nàng quả thật đã làm ta ăn một một bụng cay đắng, nếu không dùng cách này vạn nhất là tự ta đa tình, trong lòng Xước Nhi hoàn toàn không có ta thì há chẳng phải là khó xử lắm sao? Nam nhân đều rất coi trọng thể diện của mình, nàng nói đúng không?

Nếu như nàng hoàn toàn chưa từng có ta trong lòng thì bức thư này cứ để nó vĩnh viễn bị khóa dưới sa bàn vậy. Nếu như nàng vẫn còn nhớ tới tấm tình ý giữa chúng ta thì khi nàng nhìn thấy người mà ta phái đến lại chỉ đề cập đến chuyện công thì nàng tất sẽ hận ta vô tình. Với tính cách của nàng, nhìn người nhớ vật. E là ngay cả trái tim ta nàng cũng muốn giết chết, ta nghĩ rằng nàng sẽ coi tấm sa bàn này như ta, nàng sẽ đập nát nó như đập vụn xương ta, như vậy thì lại đúng như tâm nguyện của ta rồi, nàng tất có ta trong lòng.

Vậy nàng rốt cuộc đã đọc được bức thư này chưa? Lòng nữ nhi như kim dưới đáy biển, thật khó đoán. Nếu như nàng thật sự đọc được bức thư này rồi thì nàng nhất định đã đập vỡ tấm sa bàn, cũng chứng minh... Trong lòng nàng đang nhớ đến ta đúng không? Ha ha ha, lúc này toàn bộ sự tức giận đã tiêu tan rồi chứ? Chắc cũng đang nở nụ cười xấu hổ nhỉ? Nàng phải nhớ là nàng bây giờ không được dễ dàng nóng giận vô thường đâu”.

Tiêu Xước không nhịn được lại cười khúc khích mấy tiếng, mỹ nhân cười đúng là như hoa bách hợp nở.

“Cái đồ ba hoa...”.

Lời mắng đó do một mỹ nhân quyển cao chức trọng, luôn uy nghiêm như nàng phát ra lại làm cho người ta có một cảm giác rung động đến tận tâm can.

“Xước Nhi... Cái cách xưng hô trong thư này đã xóa bó đi sự khác biệt về địa vị, ngoài phụ mẫu song thân và tỷ tỷ bình thường vẫn gọi nàng trước khi nàng gả đi thì không còn ai gọi nàng như thế nữa”. Trong lòng Tiêu Xước chợt trào lên một cảm giác khác thường: “Nếu như ta không phải ngồi ở địa vị này, không phải thân phận này, chỉ là một người đàn bà bình thường thì... Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa, tuyệt đối không thể bị cái đồ họa thủy đó mê hoặc”.

Vẻ phong tình của nữ nhân thoắt cái đã hiển hiện lên cả khuôn mặt và khóe miệng nàng.

“Những trang sức này không phải là thứ gì quý giá, cũng không phải là đồ hoa lệ. Ta biết nàng không thích trang điểm hào hoa, vốn cũng có một ít trang sức. Có điều mấy thứ trang sức nhỏ này đều rất trang nhã, hy vọng nàng sẽ... Vì ta mà đeo chúng. Tuy ta không thể nhìn thấy nàng sau khi đeo chúng sẽ xinh đẹp như thế nào. Nhưng sau khi Tiểu Lục và Thiết Ngưu trở về ta sẽ hỏi bọn họ. Nương nương khi phái bọn họ trở về thì ăn mặc như thế nào, đeo trang sức gì, sau đó... Ta sẽ tưởng tượng ra được”.

Tiêu Xước hơi nghiêng người, trong mắt lộ ra nụ cười tinh nghịch, đúng là thiên nhiên ban sắc đẹp, đôi tai nàng xinh đẹp như nguyên bào, cổ nho nhã như thiên nga, ngón tay thon dài như ngọc, nhưng lại không đeo chút trang sức nào.

“Ngươi bảo ta đeo là ta phải đeo sao? Dựa vào cái gì mà lại phải nghe lời ngươi?”. Nàng hơi nhăn mày nhăn mũi lại. Giống như nước mùa thu đang gợn sóng lăn tăn...

“Cuối cùng có hai chuyện ta muốn nói với nàng. Thứ nhất, bức thư này là dùng dịch của con mực để viết, tuy bị giấu trong sa bàn có thể bảo quản được lâu một chút, có điều sau hơn một tháng thì nó sẽ hoàn toàn biến mất. Nếu như nàng chưa từng đọc nó thì vĩnh viễn cũng sẽ không đọc được nó. Ta cũng sẽ không viết lại bức thứ hai. Hai là, có một câu trước đây chưa từng có cơ hội nói với nàng, bây giờ có thể nói với nàng rồi. Nàng rất xinh đẹp, tiên thế kim sinh, trong số tất cả những mỹ nhân ta từng gặp, Xước Nhi... Nhất định là xếp thứ ba”.

“Xẹp thứ ba? Tại sao không phải là duy nhất? Làm gì có cái kiểu khen người ta chỉ xếp thứ ba... Vậy hai người kia là ai?”.

Đôi lông mày xinh đẹp của nàng lại nhíu lên: vấn đề này e rằng vĩnh viễn sẽ bị vương vấn trong lòng của vị hoàng hậu Khiết Đan xinh đẹp thông minh nhưng cũng kiêu ngạo tự phụ này, nó không thể giải tỏa được trừ khi... Có một ngày nào đó nàng ta có thể gặp lại Dương Hạo, lấy được đáp án từ hắn.

Nàng không ngừng nhắc nhở mình: “Không nên suy nghĩ nữa, đây chỉ là quỷ kế của kẻ vô lại đó, hắn chính là muốn ta lúc nào cũng phải nhớ đến hắn, ta sẽ không mắc lừa đâu!”. Nhưng nàng vẫn không kìm lòng được mà nghĩ: “Hai nữ nhân đó là ai?”.

*

* *

Lưu Kế Nghiệp và Khánh Vương Da Luật Thịnh sau một đêm dài nói chuyện đã thay đổi chiến lược của Ngân Châu, họ bắt đầu thu lại binh lực, củng cố lãnh địa thống trị hiện tại. Tích cực chuẩn bị cho chiến tranh.

Chưa có người nào biết vị thị vệ đô ngu hầu Hán quốc mấy năm gần đây được người Khiết Đan gọi là “Lưu vô địch” Lưu Kế Nghiệp đã đến Ngân Châu, việc này đã được Da Luật Thịnh liệt vào những việc cơ mật nhất, chỉ có tướng lĩnh tâm phúc của hắn mới biết. Những người khác chỉ biết Khánh Vương đi khắp nơi chiêu tập danh sĩ, đã bái được một vị quân sư. Vị quân sư này bây giờ phụ trách toàn bộ việc bố trí quân sự của Ngân Châu, tất cả các hạng mục công trình đều đã được tiến hành dưới sự chỉ huy của hắn...

Thành Ngân Châu bắt đầu gia cố tường thành, mở rộng thành hào. Kiến thiết lại các loại công sự. Hơn một vạn binh sĩ Ngân Châu đã đầu hàng Khánh Vương và những tráng đinh được triệu tập từ các hộ trong Ngân Châu đều ngày đêm làm việc bận rộn. Bốn phía thành Ngân Châu đều được bố trí vũ khí phòng bị. Đội quân chính thống của Khánh Vương cũng bắt đầu thao luyện cách phòng ngự thành, diễn tập những chiến pháp thủ thành mà từ bé đến lớn họ chưa từng biết tới.

Những vũ khí phòng bị thành như quái đàn, pháo, bệ bắn tên, nỏ, máy ném đá, cây lôi trù, hỏa dầu đều hoàn toàn có đủ. Ngân Châu dưới sự thống trị nhiều năm của Lý thị đã tích trữ được vô số vũ khí, nhưng chúng lại chưa bao giờ được dùng tới, bây giờ tất cả đều được lôi ra từ trong kho vũ khí bụi bặm, rồi đặt ở trên bốn phía của tường thành, chỉ tính xe bắn nỏ lợi khí thủ thành đã nhiều tới hai trăm hai mươi chiếc, có thể bắn xa tới bảy trăm bước, đầu tên như mâu, có thể đâm xuyên cơ thể người, nó không giống như những loại nỏ tiễn bình thường, một lần có thể bắn được mấy chục phát, lực sát thương vô cùng kinh khủng.

Lưu Kế Nghiệp không ngờ rằng Ngân Châu lại có tiềm lực lớn như vậy. Lại nhớ tới Hán quốc, một nước chỉ có hai mươi mấy huyện, xe bắn nỏ chưa tới hai mươi chiếc, thật là cảm khái vô cùng. Hắn dẫn theo hai đứa con trai đi tuần phía thành, thấy một lượng lớn thợ rèn đang chăm chỉ gia cố tường thành, công thành, ủng thành, mã diện, chung lâu, cô lâu, vọng lâu, địch lâu... Lưu Kế Nghiệp chỉ cần chỉ một cái thì sẽ có một thợ rèn cung kính đến hỏi han tỉ mỉ rồi lập tức tu sửa lại ngay.

Trên đầu thành đang sắp xếp dạ xoa lôi, dạ xoa lôi sau khi bố trí xong thì sẽ vứt ra ngoài thành, sau đó lại dùng xe dây xích thu lại, làm xong thử nghiệm cuối cùng thì phía dưới thành lại đào một cống ngầm cùng hướng với tường thành, cứ cách một trăm bước lại đặt một cái hũ lớn, úp ngược xuống và chôn một nửa xuống đất, dùng để thăm đò động tĩnh dưới đất. Để đề phòng có đội quân địch đào đường hầm.

Bên ngoài thành đang dùng đầm đất và đá để tu sửa ủng thành, những thợ xây thợ rèn của thành Dương Mã và tráng đinh Ngân Châu đang mở rộng hào hộ thành đều làm việc không ngừng nghỉ, những người phụ trách tu sửa ủng thành này lại là quân đội Ngân Châu được điều động ra để phụ trách công trình.

Quân Ngân Châu vốn đều là những lão gia binh làm mưa làm gió trên chiến trường giết địch, nhưng lại không có hậu nhân. Những công việc mất sức như gánh bùn vác chùy, tu sửa thành trước nay đều do họ giám sát, đốc thúc dân tráng bách tính làm. Bây giờ thì hay rồi, Khánh Vương vừa đến thì họ lại trở thành phụ binh của binh Khiết Đan.

Do lượng công trình cực đại, dân tráng không đủ, bọn họ cũng bị ép đi làm những công việc hạ tiện này, đám binh sĩ oán hờn khắp nơi. Cố gắng uể oải làm việc, không dựng dậy nổi tinh thần.

“Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, khiêng mấy tảng đá này đi”.

Vì trời nóng nên mặc không nhiều, thêm nữa vốn không có kinh nghiệm làm việc, vai lại không có vải áo dầy nên vai của mấy binh sĩ tướng sĩ Ngân Châu vì vác đá mà phồng rộp cả lên, đau đớn không chịu nổi. Khi họ lắc lắc người nghiêng ngả khiêng đá tới phía dưới ủng thành thì có một sĩ binh quả thật không thể chịu được, tuột tay làm cho tảng đá rơi xuống đất. Thoắt cái vỡ thành hai mảnh. Mấy tên lính Khiết Đan giám sát công trình thấy vậy liền vô cùng tức giận, xông tới quất roi quát: “Đồ khốn, đánh trận không được, làm việc cũng không xong, đồ vô dụng các ngươi có thể làm được gì chứ?”.

Binh sĩ Ngân Châu bị đánh đó đã bốc hỏa, gào rít xông lên, hét lớn: “Ông mày là hán tử xuất thân tại Hoành Sơn Lĩnh, cung mã kỵ xạ nào có kém ngươi, nào nào. Hai chúng ta cùng đọ sức, xem xem ai là đồ vô dụng”.

Tên lính Khiết Đan đó không phòng bị, không ngờ rằng hắn dám phản kháng lại. Thêm nữa đất bùn dưới chân mềm nhũn, đụng phải hắn một cái đã ngã ngửa mặt lên trời, làm cho đám lính Ngân Châu đang làm việc cười hà hê. Tên lính Ngân Châu bị đánh lớn tiếng chửi: “Cái lũ chó các người, nếu không phải các người dùng gian kế lừa thành Ngân Châu ép đại nhân nhà ta đầu hàng thì các ngươi bây giờ đã bị Tiêu hậu Khiết Đan đuổi cho chó mất nhà rồi lại còn dám dương oai diễu võ với ông mày”.

“Bịch!”. Một cú đạp từ phía sau làm cho tên lính Ngân Châu ngã dúi xuống đống bùn phía trước, bùn bắn lên tung tóe. Tên lính Ngân Châu đó tức giận, bò dậy chửi bới: “Tên cẩu nào đạp ta từ phía sau?”.

Một tên giám sát Khiết Đan đứng phía trước, trầm mặt xuống, nghiêm trọng quát: “Khánh Vương nghiêm lệnh ngày đêm làm việc, lấy tốc độ nhanh nhất để hoàn thành binh sự thủ thành, mọi người trên dưới có ai dám không tuân mệnh, ngươi lại dám gây chuyện sao?”.

Tên lính Ngân Châu nhìn thấy đô giám thì tức giận đã giảm, giải thích nói: “Ta ăn cơm nhà binh là để đánh trận, những việc như thế này sao mà làm nổi? Cả một buổi sáng vác mấy trăm tảng đá cũng không để cho người ta nghỉ, có thân sắt mới chịu nổi. Có thân sắt mới làm được thôi”.

Tên đô giám đó cười khẩy chế giễu nói: “Đánh trận còn phải tắm trong biển máu thế mà vai mới phồng rộp lên một tí mà đã không chịu nổi. Còn muốn lên trận đánh nhau sao? Ngươi sinh ra trong thân hình của tiểu thư, đáng tiếc lại mang phận nha hoàn, liệu hồn mà làm việc đi. Nếu như dám làm loạn gây rối lòng quân ta thì lão tử sẽ chôn sống ngươi dưới chân úng thành này”.

Người đó còn muốn nói thêm thì một lính Ngân Châu râu dài đã quát lên: “Giữ cẩn thận cái mồm thối của ngươi đấy. Đứng dậy, ngoan ngoãn làm việc đi”.

Đô giám binh Khiết Đan nhìn thấy lão râu rậm đó liền tươi cười nói: “Lý chỉ huy vẫn là người hiểu chuyện nhất, nên biết rằng những thứ này phải tu sửa xong thì Ngân Châu ta mới khó có thể bị động, mọi người cũng sẽ bớt khổ hơn. Quản tốt người của ngươi vào, đừng có gây chuyện thị phi nữa. Nếu không ngay cả Lý chỉ huy bản đô giám cũng sẽ không nể mặt đâu”.

Ông râu rậm xoay người đi, tên lính Ngân Châu ở trong đống bùn không dám nói nữa, ngoãn ngoãn đứng dậy, đi theo ông râu rậm, đi chưa được xa liền tức giận nói: “Đại nhân, tên Khiết Đan đó chẳng qua chỉ là một tiểu đô giám, lại cũng dám tác oai tác quái trước mặt chỉ huy binh mã ngài. Đây chẳng phải là...”.

Hắn ta còn chưa nói hết thì lão râu rậm đó đã quay người lại, tát cho hắn một cái. Làm cho hắn lảo đảo, hung tợn quát: “Cút! Tu sửa thành chăm chỉ cho ta”.

Tên lính Ngân Châu đó thấy chỉ huy đại nhân phát hỏa, vội ôm mặt tránh đi, Lý chỉ huy oán trách nhìn theo lưng tên đô giám, cười lạnh rồi đi.

Cái màn này đã lọt vào mắt Lưu Diên Lãng đang ở trên đầu thành, hắn cau mày lại.

Lưu Kế Nghiệp vừa dặn dò đám thợ xong, quay đầu lại thì thấy đứa con trai đang nhìn xuống dưới thành suy nghĩ, liền bước lại hỏi: “Diên Lãng, có chuyện gì thế?”.

Lưu Diên Lãng quay đầu lại nhìn đám thợ, thấp giọng nói với Lưu Kế Nghiệp: “Cha, người Khiết Đan quá hà khắc với những binh lính Ngân Châu mới quy phục, người khỏe mạnh ít mà người yếu nhiều, thành trì lớn mà binh sĩ ít. Lương thảo ít mà người canh giữ thì nhiều, hào cường không cần mệnh, vũ khí không đủ, quân lương không trả, thành tất sẽ không thể giữ được. Tuy có thành cao hiểm yếu cũng sẽ phải vứt bỏ. Bây giờ thủ quân Ngân Châu không thể phối hợp hòa thuận trên dưới, nghiêm hình thưởng trọng, con lo rằng... Cho dù cha có bố trí thành Ngân Châu thành tường đồng vách sắt. Nước không lọt, kim không châm được thì e rằng cũng vẫn xảy ra đại họa”.

Lưu Kế Nghiệp cười khổ nói: “Điểm này ta cũng đã từng nói với Khánh Vương rồi nhưng thuộc hạ của Khánh Vương đều có các thuộc hạ riêng, Khánh Vương cũng muốn kết nối lòng quân, nhưng lại không thể không khoan dung với họ. Người Khiết Đan đối với quân đầu hàng sao có thể làm được việc đối xử công bằng chứ. Khánh Vương tuy đã hạ lệnh nhưng người phía dưới đều bên ngoài giả như tuân mệnh nhưng lại ngầm chống lại. Chúng ta còn có thể làm được gì chứ?”.

Hắn vuốt vuốt chòm râu. Ngẩng đầu nhìn về phía chân trời lẩm bầm nói: “Diên Lãng cũng không cần phải quá lo lắng làm gì. Bất kể là Tiêu hậu Khiết Đan hay là Dương Hạo Lô Lĩnh Châu thì đều không giỏi công phá thành, Ngân Châu này cho dù không phải là cực thiện cực mỹ thì chúng cũng không thể muốn chiếm là chiếm được!”.

*

* *

“Ngân Châu, ta quyết phải giành được!”.

Lô Lĩnh Châu, tiết độ bạch hầu Dương Hạo đang ngồi trên ghế thống soái, mặt đằng đằng sát khí, lớn tiếng nói.

Đây là lần thứ hai Dương Hạo triệu tập văn võ trong tiết độ. Lần thứ nhất là tân quan lên nhiệm, lấy thân phận tiết độ sứ để chính thức gặp mặt các quan viên Lô Lĩnh Châu. Còn lần này lại là xác định phương hướng của Lô Lĩnh Châu bây giờ và điều động khiển tướng, trù bị cho lần đại chiến đầu tiên từ khi hắn khai nha kiến phủ.

Lý Quang Sầm và Đinh Thừa Tông ngồi hai bên Dương Hạo. Các văn võ bá quan thì đứng phía dưới, Dương Hạo giọng lanh lảnh, giọng đầy nhân nghĩa nói: “Bản soái phụng mệnh làm Hoành Sơn tiết độ sứ. Triều đình kỳ vọng rất lớn vào bản soái. Ngân Châu bây giờ đã bị người Khiết Đan chiếm cứ, bất kể là Khánh Vương tọa đại hay là dẫn dắt binh mã Khiết Đan thì đều là mối họa của Lô Lĩnh Châu, để bảo vệ an nguy của bách tính Lô Lĩnh Châu, để dân chúng Hoành Sơn không bị Khiết Đan thảo phạt thì Ngân Châu nhất định ta phải đánh”.

“Chư vị đều biết Lô Lĩnh Châu ta thành lập như thế nào. Mảnh đất này vốn là vùng tứ chiến, thành trì nhìn thì hùng vĩ, nhưng thực ra bốn mặt đều chịu sự công kích của địch. Hai phiên Lân châu vì sợ thế Hạ châu cho nên mới để cho chúng ta đứng ở đây, để cho chúng ta kết liên minh. Một khi Hạ châu thoát ra khỏi sự kìm kẹp của Thổ Phồn và Hồi Hột thì tất sẽ lấy Lô Lĩnh Châu ta. Thiết kỵ Hạ châu sớm muộn cũng sẽ đến Lô Lĩnh Châu. Lô Lĩnh Châu tiến không được mà lùi cũng không xong, một tấc đất mất thì cả phủ bị diệt, nếu đoạt được Ngân Châu thì nam bắc cùng một đường, thông qua Hoành Sơn, chúng ta mới có đất xoay chuyển, cho nên Ngân Châu chúng ta nhất định phải đánh.

Hạ châu là đại địch của Lô Lĩnh Châu, nếu như Khánh Vương Ngân Châu không trừ thì một khi dẫn binh mã Khiết Đan đến. Từ đó đóng lại ở Ngân Châu, đến lúc đó Lô Lĩnh Châu tiền môn có hổ, hậu có lang, trừ khi bỏ giáp đầu hàng, nếu không ngay cả giấc ngủ yên lành cũng không thể có. Bây giờ đã là cơ hội cuối cùng của chúng ta, Hạ châu đang bị Thổ Phồn, Hồi Hột quấy rầy, nội bộ Khiết Đan gây loạn không ngừng, tạm thời không thể đông tiến, tây tiến, xâm phạm lãnh thổ Tống quốc ta, liệu còn gì có thể nguy hiểm hơn nữa không, còn có thời khắc nào có hy vọng hơn không? Cho nên, Ngân Châu chúng ta nhất định phải đánh.

Lý thị Hạ châu tọa ở mảnh đất có năm châu: Hạ, Ngân, Tiếp, Dục, Tĩnh, mà Khánh Vương Khiết Đan lại chỉ nắm giữ một mảnh Ngân Châu. Lý thị Hạ châu nắm giữ vùng Tây Bắc hơn một trăm năm, Khánh Vương Khiết Đan mới đến, chưa thể ổn định, thực lực còn ít, cho nên Ngân Châu, chúng ta nhất định phải đánh.

Khánh Vương Ngân Châu là kẻ địch của chúng ta, Lý thị Hạ châu càng là kẻ địch lớn của chúng ta. Trong ngũ châu Hạ, Ngân, Tiếp, Dục, Tĩnh thì Hạ châu chiếm giữ Sơn Tây, Ngân Châu chiếm giữ Sơn Đông, tam châu Ninh, Trụ, Tĩnh đều gần Ngân Châu và xa Hạ châu. Chúng ta nếu như muốn tấn công Ngân Châu, thông thẳng tới Nam Bắc thì có thể sẽ ngang sức với Hạ châu, rất có hy vọng rằng có thể quy nạp tam châu Ninh, Trụ, Tĩnh về dưới trướng, yếu cho Hạ châu mà lợi cho Lô Lĩnh Châu, cho nên, Ngân Châu ta nhất định phải đánh”.

Những lời này không những bây giờ phải nói mà sau này còn phải nói với triều đình. Triệu Quang Nghĩa rất không thích gì Dương Hạo. Nhưng với chủ của Hạ châu Lý Quang Duệ hắn càng không thích. Triệu Quang Nghĩa sớm muộn gì cũng sẽ xuất binh tấn công Tây Bắc. Nạp tất cả nơi này về dưới sự thống trị của triều đình. Nếu như nghe thấy Dương Hạo hắn đến Tây Bắc lại không nhất khí cùng tam đại phiên Hạ châu, Lân châu, Phủ châu hiệp lực đối kháng lại triều đình, ngược lại còn làm phản từ bên trong, không tự lượng sức mình mà chạy đi cướp địa bàn của Hạ châu thì hắn nhất định sẽ rất vui mừng đắc ý, ngồi yên mà nhìn hổ sói quần nhau ở Tây Bắc, cho đến khi cả tứ phiên đều đại bại.

Đinh Thừa Tông trầm giọng nói: “Chư vị, Hạ châu chính là ổ lang sói, để có thể làm vua của bày lang sói mà giữa chư bộ của chúng không ngừng chinh phạt, nhưng hai phiên Chiết - Dương nếu như có ý với Hạ châu, họ sẽ hợp lực nhất trí cùng đối phó.

Nhưng đại nhân nhà ta thì không giống như thế, đại nhân nhà ta vừa nhận được sự ủng hộ của hai phiên Chiết - Dương, lại có được mối quan hệ tốt với Đảng Hạng Thất thị, tộc người mà luôn bất hòa với Hạ châu, duy chỉ có đại nhân nhà ta hưng binh mới có thể nhất hô bách ứng, đọ sức lực với Hạ châu. Mọi người cũng biết Lô Lĩnh Châu ta lúc sơ lập, địa vực chỉ là ở Lô Lĩnh Châu, quân dân chưa tới sáu trăm, thế tại sao hai phiên Chiết - Dương lại đích thân đến chúc mừng khi đại nhân ta khai nha lập phủ, kết nghĩa kim lan? Nguyên nhân chính là ở đây”.

Đám tướng lĩnh đều đang được cổ vũ tinh thần. Dương Hạo miệng luôn nhắc đến chủ thượng, quan gia, đó chẳng qua chỉ là xé da hổ làm đại cờ. Lấy một cái cớ xuất binh hợp lý mà thôi. Những người đang ngồi ở trong đây ai mà chẳng biết hai năm nay Lô Lĩnh Châu chống chọi phát triển ở đây mục đích là gì. Bây giờ Tống lập quốc chưa lâu, lại thường niên chinh phạt. Từ Bắc quốc nhìn xuống, nhất thời sẽ không có cớ gì để động binh, nên tuyệt đối sẽ không dụng binh với Tây Bắc khi trên danh nghĩa nó vẫn chưa thuần phục Tống, vì thế phải kéo cái lý do đó về phía liên quan tới Khiết Đan. Mà Tiêu hậu Khiết Đan nắm quyền lực không lâu. Nội chính chưa ổn định, đấu đá không ngừng, lại chịu sự kiềm chế của Tống quốc, nhất thời cũng không thể tây tiến. Còn Thổ Phồn, chư Khương, Hồi Hột đang chia năm sẻ bày giống như một chậu cát tản mát. Nếu như đại soái có thể triệt tiêu Lý thị Hạ châu, làm lung lay địa vị làm chủ chư Khương của họ thì Tây Bắc sẽ hỗn tạp. Bộ lạc lớn nhỏ sẽ coi hắn như là kẻ địch, chi bằng nói là một bữa tiệc thì càng thích hợp, một khi tiêu hóa hết bọn chúng, Lô Lĩnh Châu sẽ ở cục diện như thế nào thì chỉ cần nghĩ cũng biết”.

Đinh Thừa Tông liếm liếm môi, ánh mắt bừng lửa nói: “Nếu như tiết soái đại nhân nhà ta nối liền được hai châu Lô - Ngân, lại lấy thêm được tứ châu Hạ, Tiếp, Tĩnh, Dục lại cộng thêm sự hợp lực của Đảng Hạng Thất thị, tây thì cướp được kiện mã Thổ Phồn, bắc thì thu được tinh binh Hồi Hột, đông thì đoạt được dũng sĩ chư Khương Hoành Sơn, vậy thì đến lúc đó... Ha ha!”.

Hắn không nói thêm gì nữa, đến lúc đó sẽ như thế nào ư? Đi về phía tây? Tới nơi sa mạc nghìn dặm không có người sống sao? E là sẽ chỉ có tên nào trong đầu không não mới chịu đi cùng Dương đại soái du ngoạn tới nơi đó mà thôi, nhưng Dương đại soái e là cũng không có cái hứng đó. Khả năng duy nhất chính là đánh thẳng về phía nam, đoạt lấy Trung Nguyên phồn hoa. Đến cái mảnh đất nhộn nhịp nhất, văn minh nhất đó. Dã tâm của đám tướng lĩnh đều bị hắn làm cho lay động, tất cả đều sáng cả mắt lên, sát khí đằng đằng.

Dương Hạo nói: “Cho nên, Ngân Châu ta nhất định phải đánh, hơn nữa nhất định phải đánh thắng. Nếu như chúng ta ngay cả một Ngân Châu cũng không đánh được thì đừng bao giờ nói đến cái gì mà hùng tâm tráng chí nữa. Mọi người chi bằng bây giờ về thu dọn đồ rồi chạy di tản đi các hướng đi, bổn soái cũng mang theo ít vàng bạc, dẫn theo mỹ thê mỹ thiếp, treo ấn phong quan, thay tên đổi họ, chu du thiên hạ, tìm một nơi nào đó để hưởng lạc, mọi người thấy thế nào?”.

Tất cả đều đồng thanh nói: “Đánh Ngân Châu, nhất định phải lấy được Ngân Châu!”.

Đám tướng đều đồng thanh hô lên. Mặt Dương Hạo lộ ra một nụ cười, hắn giơ cao hai tay lên. Từ từ vẫy vẫy xuống, trong phòng lập tức yên tĩnh lại: “Binh gia có câu, biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng. Sau đây Đinh tư mã sẽ giới thiệu cho mọi người một chút về tình hình thực lực của ta và Ngân Châu hiện nay. Binh mã chưa động, thì lương thực cần phải chuẩn bị đẩy đủ, những chuẩn bị liên quan đến lương mạt, xe cộ, quân giới cũng sẽ do Đinh đại nhân giới thiệu tỉ mỉ tới mọi người. Đinh tư mã, mời”.

Hành quân tư mã chính là tham mưu trưởng, là một nhân vật có thực quyền trong quân, Đinh Thừa Tông chắp tay đáp lời với Dương Hạo. Rồi hắn từ từ đây bánh xe lên trước, thần thái ung dung, rất có phong thái của chư cát võ hầu.

“Tây Bắc dân phong thượng võ. Nơi sản sinh ra ngựa, muốn xây dựng đại quân vừa không thiếu nguồn binh, lại cũng không thiếu nguồn mã, nhưng địa vực Lô Lĩnh Châu ta nhỏ hẹp. Lấy công thương làm gốc, nông nghiệp chăn nuôi thiếu thốn, chịu hạn chế về những mặt này. Khi vừa mới bắt đầu đã là đi trên con đường tinh binh, bây giờ Lô Lĩnh Châu ta tổng cộng có một vạn tinh binh”.

Hắn nói đến đây liền mỉm cười nói: “Dựa vào binh lực này thì nếu như dã chiến, với đội quân tinh luyện và trang bị vũ khí đầy đủ của chúng ta thì chưa chắc đã không thể chiến thắng. Nhưng cứ địa của địch hiểm yếu. Muốn mưu đoạt Ngân Châu thì chưa thể. Huống hồ quân của chúng ta lại ít diễn tập cách công thành, có điều... Chư vị không cần phải lo lắng, đây chính là thứ mà người ta gọi là đắc đạo đa trợ. Tiết soái chúng ta động binh với Ngân Châu, trước đây tuy chỉ có một vạn. Nhưng đến lúc đó tất sẽ triệu tập được mười vạn, ít nhất cũng là mười vạn quân. Vì đây là chuyện đề cập đến đại cơ mật nội bộ, lúc này không tiện lan rộng ra ngoài, trong lòng chư vị tướng quân tự định liệu là được rồi cho nên về mặt binh lực thì không cần phải lo lắng”.

Chúng tướng thầm nghĩ: “E là không phải liên minh với hai nhà Chiết - Dương mà chính là mượn binh của bộ lạc Dã Lợi Thị hoặc là bộ lạc Á Lũng Giác, nhưng... Đại quân chín vạn sao. Nếu như hai nhà Chiết - Dương, cộng thêm bộ lạc Dã Lợi Thị, Á Lũng Giác lại, xuất chín vạn binh, hình như có gì đó không ổn, bốn phía lại không thái bình, họ lại dám đưa mình vào nguy hiểm thế sao, sao có thể tương trợ như vậy được?”.

Chúng tướng trong lòng tuy có nghi ngờ. Nhưng chỉ là nghi hoặc đám binh mã này từ đâu mà có, chứ không ai nghi ngờ những lời nói của Đinh Thừa Tông. Đây không phải là nói cho đối thủ nghe, rõ ràng là chỉ có hai mươi vạn đại quân cũng có thể nói khoác lên thành tám mươi vạn đại quân để gây hiệu quả uy hiếp, nhưng đối với người của mình thì chẳng có lý gì phải nói xằng ngôn như vậy. Nếu như tám vạn quân nói thành mười vạn thì còn được, chứ một vạn quân bất luận thế nào cũng không thể biến thành mười vạn đại quân được, ai cũng đừng hòng giấu được.

Đinh Thừa Tông nói: “Về mặt binh lực thì không thành vấn đề. Còn phía lương thảo và vũ khí trang bị thì cần phải lập tức chuẩn bị. Công kích Ngân Châu tuyệt đối không phải là chuyện sớm tối đã giành được kết quả. Mà tiêu hao tuyệt đối sẽ không nhỏ. Lương thực, trang phục, vật dụng, vũ khí, chiêng trống nhạc khí đã phái người đi khắp nơi thu mua, ngày ngày sẽ được vận chuyển không ngừng vào Lô Lĩnh Châu. Đao rìu, thương mâu, cung huyền, nỏ tiễn, trướng trại, thợ của Lô Lĩnh Châu ta đang ngày đêm chế tác. Đồng thời để tiết kiệm tiêu hao vận chuyển lương thực, hơn nữa những tướng sĩ phục vụ quên mình thể lực tiêu hao rất lớn, cho nên ta đang thu mua lượng lớn bò dê từ thất thị bộ lạc Đảng Hạng chở về theo xe quân, tích trữ thịt.

Còn về chiến mã thì chỉ ăn cỏ xanh tất khí lực sẽ suy yếu, khó có thể rong ruổi lâu. Đặc biệt là những bảo mã ăn lượng lớn thức ăn mà chúng ta thu mua về lại cần phải chăm sóc bồi dưỡng tỉ mỉ, thêm nữa tiêu hao lương thực của ngựa lại nhiều hơn là sĩ tốt. Cho dù chỉ là một vạn chiến mã thì tiêu hao phí đã cực lớn rồi, may mà lần này là công thành, mười vạn đại quân cùng công thành, lựa chọn tốt nhất của Khánh Vương chính là ở trong thành tự thủ. Cơ hội chủ động xuất thành trực chiến là không lớn. Vì thế bổn tư mã và tiết soái đã bàn bạc, trận chiến này lấy bộ tốt làm chủ. Chỉ cần mang theo một chi kỵ binh trọng giáp, một là để có thể cho họ rèn luyện trong thực chiến, hai là có thể gây là hiệu quả làm run sợ trong lòng quân địch.

Ưu điểm lớn nhất của khinh kỵ binh chính là đội, có thể chạy đường dài. Thu hiệu quả của đội quân đánh úp. Nhưng khinh kỵ binh lại cần phải dùng cẩn thận, vì một khi mà bọn họ chấp hành nhiệm vụ đặc thù xa với trận chiến thì có nghĩa là cần phải vứt bỏ bánh xe nặng, rời xa đại đội. Một khi không thể thu được hiệu quả đánh úp, vừa không có viện quân lại không có hậu cần thì không thể nhanh chóng thoát khỏi chiến trường, hậu quả chỉ nghĩ cũng biết. Mà trong trận đánh này chủ yếu là công kích thành trì, rất ít khá năng xuất hiện hai bên điều binh khiển tướng, trong phương diện đánh vòng quanh đánh bọc sườn, tập kích bất ngờ trên vùng bằng phẳng và với sự phối hợp các loại quân thì họ sẽ không được liệt vào phạm vi phải lo lắng”.

Đinh Thừa Tông lại nói: “Trận chiến này lấy công thành làm chủ. Chúng ta không thiện công thành, nhưng Ngân Châu cũng không thiện thủ thành, chúng ta có những người thợ tốt nhất, có thể chế tác ra lượng lớn các vũ khí tuyệt diệu để công thành. Thêm nữa là ưu thế binh lực, phần thắng của chúng ta ít nhất chiếm đến bảy phần. Có điều việc vận chuyển lượng lớn lương thực và vũ khí công thành tất sẽ làm cho quân hành của chúng ta chậm lại. Đây cũng là lý do tại sao chúng ta không cần lượng lớn chiến mã. Bộ tốt chỉ cần đi theo xe lừa, ngựa, vì vậy cần phải sớm lên đường, để tiện chuẩn bị kịp thời hội họp với liên quân.

Số lượng người phi chiến đấu đi theo quân đội ở các vùng không giống nhau. Ví dụ như ở quân đội Ba Tư thì một người đi cần có bảy quân nô, quân đội Hi Lạp thì bình thường một trọng bộ binh chỉ cần có một quân nô, quân đội La Mã cũng có lượng lớn quân nô, kỵ sĩ châu Âu còn có nô bộc chuyên môn vác áo giáp, mũ chiến... Rất nhiều nơi còn mang theo tiểu thương, quân kỹ. Có điều bình thường mà nói những người phi chiến đấu theo quân càng nhiều thì tiêu hao càng lớn. Tính cơ động của quân đội càng kém, lực chiến đấu cũng càng bị ảnh hưởng. Mà ở Trung Quốc cổ đại, quân đội cơ bản không có nhân viên phi chiến đấu, một số tạp vụ đa phần do sĩ binh hoàn thành. Lô Lĩnh Châu một là không thể điều động nhiều dân dịch đến vậy, hai là cũng đã suy nghĩ đến trong chiến tranh công phá thành trì hao phí đã cực đại. Cho nên việc vận chuyển lương thảo và vũ khí phá thành trực tiếp sẽ do đám binh sĩ tự làm.

Đinh Thừa Tông giới thiệu rất rõ ràng, đâu ra đấy tình hình của Lô Lĩnh Châu, lại nói: “Phía Ngân Châu chúng ta sớm đã có sắp xếp mật thám ngầm, nhưng Ngân Châu đột nhiên bị Khánh Vương Khiết Đan chiếm lấy, bây giờ ngay cả quân đội Ngân Châu đã quy thuận Khánh Vương cũng bị bắt đi làm tạp dịch, những quân cờ mà chúng ta đã sắp xếp vào đó cũng đã mất đi tác dụng, bây giờ đã không có cách nào liên hệ với bọn họ. Cũng không có cách nào biết được tình hình gần đây của Ngân Châu. Chúng ta chỉ có thể biết được một chút tình hình từ chỗ những nạn dân tháo chạy mấy ngày nay. Chúng ta chỉ có thể hiểu đại khái một chút tình hình binh lực và bố trí của Ngân Châu”.

Đinh Thừa Tông nói rõ ràng từng chuyện, Dương Hạo ấn bàn đứng đậy: “Từ bây giờ binh mã các bộ phải nắm vững thao luyện, phó sứ tiết độ bản tướng sẽ để lại thủ trấn Lô Lĩnh Châu, tri tiết độ sứ, hành quân tư mã Đinh Thừa Tông sẽ trợ giúp. Ngày mùng bảy tháng bảy bản tướng soái sẽ đích thân thống soái đại quân đi lấy Ngân Châu”.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx