sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 13: Nhất Tướng Khó Cầu

Trong phủ Khánh Vương, Khánh Can Da Luật Thịnh chưa đi ngủ. Lúc này hắn đang cùng các tâm phúc bàn luận quân cơ đại sự, tướng lĩnh hai bên chia ra ngồi hai bên. Trên tường treo một bức địa đồ sơn hà. Da Luật Thịnh nhíu mày chỉ vào tấm bản đồ, đang giải thích cho thuộc hạ tướng lĩnh thế cục trước mắt của Ngân Châu.

Một thiếu nữ mỹ miều mặc áo trắng uyển chuyển bước vào trong, làm lễ với Khánh Vương, mấy thị nữ đằng sau liền bê từng bát điểm tâm tối tới trước mặt các vị tướng lĩnh, Da Luật Thịnh dừng lời lại nói: “Được rồi, mọi người nghỉ ngơi đã, ăn một chút đồ đi”.

Mấy tướng lĩnh đang ngồi đều thả lỏng người ra, có một số người mở to mắt ngắm nhìn những thị nữ dung nhan thanh tụ yểu điệu, có một số người còn nhân lúc mấy thị nữ đó bê bát cháo đưa tới thì lén xoa xoa bàn tay nhỏ của họ. Chỉ cần đám tướng lĩnh không làm những chuyện quá đáng thì Da Luật Thịnh cũng sẽ coi như không thấy. Thiếu nữ xinh đẹp áo trắng đó bê bát cháo lên trước mặt hắn, Da Luật Thịnh mỉm cười gật đầu.

Phủ Khánh Vương này của Da Luật Thịnh vốn chính là phủ phòng ngự sử Ngân Châu. Ngay cả thiếu nữ xinh đẹp áo trắng đó cũng là thị thiếp của phòng ngự sử Ngân Châu Lý Quang Tề. Sau khi bị hắn chiếm mất Ngân Châu đã thu nhận lại. Còn thê thiếp của hắn đã bị mất trên đường lưu vong.

Khánh Vương Da Luật Thịnh cả đường tháo chạy về phía tây. Chỉ mang theo bốn vạn người trong tộc. Trong đó ngoài người bị thương bị bệnh không thể chiến đấu ra thì những chiến sĩ có thể chiến đấu chỉ có ba vạn. Họ không có lương thực dự trữ nên cả chặng đường chỉ dựa vào cướp bóc từ các phủ châu, phía sau lại có Da Luật Hưu Ca không ngừng truy đuổi, nếu như cứ chạy trốn như vậy thì cho dù không bị Da Luật Hưu Ca tiêu diệt thì tất lòng người cũng sẽ bị suy sụp, sẽ xuất hiện một lượng lớn các quân sĩ bỏ chạy. Vì thế khi hắn chạy tới Ngân Châu, hắn đã phải tìm một nơi để dừng lại. Mà nơi dừng lại chỉ có Ngân Châu.

Thành Ngân Châu dưới sự kinh doanh nhiều năm của Lý thị, nền tảng rất giàu có. Nhiều năm tích lũy lại, lương thảo trong thành vô số, lại có nước uống, cho dù thủ thành mười năm cũng không thành vấn đề. Vì thế đã trở thành mảnh đất căn cơ của hắn. Nhưng Ngân Châu tuy vì nguyên nhân thế cục xung quanh, chủ lực đặt ở ngoại tuyến ngự địch, thành Ngân Châu cũng không thể sánh nổi với nơi hiểm yếu của Thượng Kinh, nhưng phía sau hắn có truy binh, lại không có thời gian để đánh hơn một năm, hơn nữa nhân mã của hắn thiện chiến trên thảo nguyên, không giỏi công kích thành trì, cũng không có vũ khí công thành thích hợp, muốn đoạt được thành Ngân Châu chỉ có thể sử dụng kế nguy hiểm.

Da Luật Thịnh phải định ra kế hoạch mưu đoạt Ngân Châu, lại khổ sở vì không có diệu kế mưu thành, liền hỏi kế từ các tâm phúc. Thuộc hạ của Da Luật Thịnh cũng không thiếu những văn thần võ tướng tài giỏi, trong đó có một mưu sĩ tên là Long Hưng Dực khổ tâm suy nghĩ. Sau đó đã hiến một kế cho Khánh Vương. Khánh Vương Da Luật Thịnh vừa nghe xong đã cho rằng đó là diệu kế. Lập tức theo kế mà hành động. Hắn chỉ huy đại quân đến Ngân Châu mà không vào, giả bộ hoảng loạn tiếp tục chạy trốn, cùng lúc đó đã phái đại tướng tâm phúc Dương Đan Mặc mang theo hai nghìn từ sĩ rời khỏi đại quân, tới đầu hàng Ngân Châu.

Tên Dương Đan Mặc đó là một tướng sĩ trí dũng song toàn, hắn đã nhận được sự hỗ trợ của Long Hưng Dực. Lại tiến hành bổ sung thêm một lượt, nhận thêm hơn một nghìn binh sĩ. Những binh sĩ này không cần phải mạnh như hổ như báo. Chỉ cần là những người thương tật, già yếu, hấp hối là được. Nếu như không phải trong đám thuộc hạ không ít người đã theo Khánh Vương tạo phản đều không nỡ bỏ mặc lại những người bị thương, già yếu thì hắn sớm đã vứt bỏ hết đống gánh nặng này đi rồi, nên vừa nghe kế hoạch bổ sung của Dương Đan Mặc. Hắn liền vô cùng vui mừng, lập tức đồng ý.

Sau đó Dương Đan Mặc đã thống soái hai nghìn nhân mã đi về phía Ngân Châu. Đầu tiên là hắn sắp xếp một nghìn người mai phục ở Ngũ Dương Pha, sau đó đích thân dẫn một nghìn sĩ tốt già yếu bệnh tật, rồi đem theo một lượng lớn vàng bạc châu báu mà Da Luật Thịnh đã giao cho hắn, đi về phía Ngân Châu. Cách Ngân Châu chừng mười dặm có một trạm quân dịch ở phía bắc lộ. Tên là Ngũ Dương dịch. Dương Đan Mặc liền làm bộ đầu hàng, dâng lên số châu báu đó. Rồi nói mình không muốn tiếp tục khổ sở tháo chạy cùng Da Luật Thịnh nữa, lại không dám quay về Khiết Đan chịu chết, vì thế dâng lên châu báu, xin Ngân Châu tiếp nạp.

Tên tướng lĩnh Thi Nhĩ Xán trấn thủ quán dịch đó vốn là một gia tướng trong phủ ngự phòng sứ Ngân Châu Lý Quang Tề mới đến nhậm chức. Vì Lý Quang Tề tranh đấu với đám đường huynh đệ. May mắn được Lý Quang Duệ chỉ định làm ngự phòng sứ. Để ngồi vững cái chỗ này. Đả kích sự kiêu ngạo của đám đường huynh đệ mà Lý Quang Tề đã không kiêng nể mà sử dụng người của mình cho vào các vị trí quan trọng, người trong phủ đều như được lên trời, tất cả đều có chức vị. Vì thế tên gia tướng Thi Nhĩ Xán này mới được kéo lên cái chức trấn thủ quan dịch.

Thi Nhĩ Xán vừa nhìn thấy châu báu được Dương Đan Mặc dâng lên liền bị châu quang bảo khí làm hoa mắt. Hơn nữa lại thấy những người hắn mang theo đều là người già, tàn tật, lập tức sự cảnh giác của hắn hoàn toàn biến mất. Hắn khẳng khái tiếp nhận bọn họ. Lúc này Dương Đan Mặc liền dẫn dụ thêm, nói còn một bộ tộc khác mang theo toàn bộ tài sản, châu báu vàng bạc, trâu dê ngựa và nữ nhân rời bỏ Khánh Vương, có điều bộ tộc này trước đây đã từng tham dự trận công kích của Khiết Đan với Ngân Châu, tộc trưởng dẫn đầu của họ lo lắng sẽ bị Ngân Châu trừng phạt, nên đã chuẩn bị chạy trốn đến chỗ người Thổ Phồn. Nếu như Thi Nhĩ Xán đại nhân có ý chiêu nạp họ thì hắn sẽ làm người ra mặt dẫn dắt họ vào, để giải trừ sự cảnh giác của bộ lạc này. Đồng thời hắn còn rất niềm nở nói với Thi Nhĩ Xán rằng bộ tộc này đang giữ số vũ trang của hơn ba trăm người, có sức chiến đấu nhất định.

Thi Nhĩ Xán nghe thấy bộ tộc này mang theo nhiều của cải đến vậy. Lập tức mắt sáng lên. Hắn vốn là một nô gia, tầm nhìn hạn hẹp, lúc này đầy đầu đều là vàng bạc gấm vóc với đàn bà, hắn thèm thuồng đến mức nước miếng chảy cả ra, làm gì còn có cảnh giác. Hắn nghĩ lần này đâu phải chỉ là có tiền tài, còn là vì Ngân Châu đang chinh chiến với người Thổ Phồn, nếu như kéo được bộ lạc vốn đang định đầu quân cho Thổ Phồn này về thì đó sẽ là lập được đại công. Cho nên hắn lập tức vội vàng đồng ý. Sau đó dẫn theo tám trăm tinh binh, để cho Dương Đan Mặc dẫn đường, đi chiêu hàng bộ lạc Khiết Đan.

Việc này hắn không hề báo với phía Ngân Châu, vì một khi báo lên trên thì bên trên sẽ phái sứ già tới, một là chia mất công lao của hắn, hai là chia mất tiền tài của hắn, ba là chia mất đàn bà của hắn. Thi Nhĩ Xán chỉ nghĩ rằng sau khi việc thành sẽ lại đích thân đi báo cáo với Lý Quang Tề, vì thế hắn hào hứng lên đường.

Buổi tối ngày hôm đó, đội quân đã trở về, người dẫn đầu vẫn là Thi Nhĩ Xán, nhưng khi hắn vừa bước vào trong Ngũ Dương dịch thì đoàn binh mã mà hắn mang về lập tức nổi dậy chém giết, phóng hỏa, ngay cả những người già yếu, bệnh tật cũng dốc hết sức tàn mà phối hợp chém giết, nhanh chóng chiếm cứ được cả Ngũ Dương dịch, sau đó họ vẫn chưa ngừng lại. Tiếp tục đuổi giết Thi Nhĩ Xán về phía thành Ngân Châu.

Thành Ngân Châu thấy phía Ngũ Dương dịch lửa cháy ngút trời và thấy đám binh loạn tháo chạy về, vội vàng cho người xuống hỏi tình hình. Thi Nhĩ Xán dưới lưỡi đao sắc bén của Dương Đan Mặc. Đành phải nói dối là Khánh Vương Khiết Đan công kích Ngũ Dương dịch để cướp lương, hắn binh yếu lại cô độc nên không chống đỡ nổi, vì thế đã chạy về thành để cầu cứu binh từ Lý Quang Tề.

Dưới những ngọn đèn trước cổng thành, thấy phía dưới thành quả thực là binh mã của Ngũ Dương dịch. Thi Nhĩ Xán mặc tiểu y dẫn đầu. Bên cạnh còn có năm, sáu thê thiếp đầu bù tóc rối, những thủ quân trên thành không khỏi thầm chửi. Tuy họ hận cái tên Thi Nhĩ Xán là một kẻ vô dụng, nhưng hắn lại là tâm phúc của vị tân nhiệm phòng ngự sứ đại nhân, không thể đắc tội với hắn, vì thế họ đành phải tức giận mà hạ lệnh thả dây xuống, mở cổng thành để hắn vào. Nếu như không phải thành Ngân Châu từ trước tới nay chưa từng có cố nhân tới tiếp cận, thêm nữa là đại quân của Khánh Vương quả thực đã vượt qua khu Ngân Châu này, tiếp tục tháo chạy về phía bắc thì vị quan thủ thành này cũng sẽ không sơ ý như thế. Khi hắn vừa cho mở cổng thành thì đại họa đã rơi xuống, đám “tàn binh tàn tướng” xông vào thành chia ra khắp nơi chém giết, nhanh chóng chiếm lĩnh bắc thành.

Khi Lý Quang Tề biết được tin thành bị chiếm, thì bên ngoài thành một con rồng lửa dài dằng dặc đang từ xa kéo đến. Khánh Vương Da Luật Thịnh dẫn đầu đại quân bao vây lấy thành, rồi dùng tốc độ nhanh nhất để chém giết và đoạt binh mã, hai nghìn tướng sĩ dám chết đã tắm trong biển máu, quyết hộ môn, dùng máu thịt của họ để bảo vệ con đường sống duy nhất của mình.

Chủ lực của Ngân Châu đang tác chiến với Thổ Phồn và bộ lạc Hồi Hốt. Trong thành Ngân Châu chỉ còn lại hơn một vạn thủ quân, những binh sĩ này lợi dụng địa hình thì có thể chống đỡ được với mười vạn đại quân trong hơn một tháng, nhưng cửa thành đã bị phá. Họ không kịp công kích lại. Khi trời sáng hẳn thì Khánh Vương đã giết được Lý Quang Tề, chiếm được thành, hoàn toàn khống chế Ngân Châu.

Thủ quân Ngân Châu người chết, kẻ đầu hàng, còn những binh sĩ Ngân Châu đang tác chiến ngoài chiến trận khi biết căn cơ đã mất. Lập tức chạy tán loạn, có một số soái binh đi đầu quân cho Hạ châu, một số người có gia quyến người thân ở trong thành Ngân Châu, hơn nữa lại chịu sự dụ dỗ của Khánh Vương nên đã nhanh chóng đầu hàng Khánh Vương, Khánh Vương Da Luật Thịnh vì thế đã trở thành chủ của Ngân Châu.

Vì lúc này Hạ châu Lý thị đang chịu sự kìm hãm của Thổ Phồn và Hồi Hốt nên tuy biết Ngân Châu có biến, nhưng nhất thời không thể để ý tới được, thêm nữa Da Luật Tam Minh đang có lòng dạ khác ở Thượng Kinh, ép hoàng hậu Tiêu Xước nhanh chóng điều động Da Luật Hưu Ca hồi kinh, vì thế đã tạo cho Da Luật Thịnh có thêm cơ hội. Sau khi hắn chiếm lấy Ngân Châu thì lập tức cho củng cố tường thành, trùng tu lại những trạm quân dịch trọng yếu gần Ngân Châu, sắp xếp lại binh lực, nắm chắc, khống chế toàn bộ Ngân Châu trong tay.

Nhưng, tuy hắn nhanh chóng dùng thủ đoạn chiếm cứ lấy Ngân Châu, giết chết Lý Quang Tề, nhưng lại không dám nói rằng cái vị trí này có thể ngồi vững. Tiêu hậu Khiết Đan tuyệt đối sẽ không buông tha hắn, một khi để cho ả ta dễ dàng xuất thủ thì tất sẽ nhanh chóng tiến đến đây, diệt trừ tên phản nghịch như hắn, cho nên Da Luật Thịnh cực kỳ coi trọng mối giao hảo với bộ lạc Thổ Phồn, Hồi Hốt và người Khương Hoành Sơn, đồng thời gia cố thành trì, chiêu binh mãi mã, không những cần phải ứng biến mà còn hy vọng có một ngày sẽ trở về được Thượng Kinh.

Cho nên hắn cần phải không ngừng tăng cường thực lực. Điên cuồng tích lũy thực lực mới có thể có khả năng quyết chiến với Tiêu hậu. Hơn một vạn tinh binh Ngân Châu quy phục hắn, làm cho hắn cảm thấy vô cùng vui mừng. Nếu như có thể tiếp tục bổ sung thực lực thì Tiêu hậu sẽ không thể dùng số binh trong một đất nước đang bất ổn để tác chiến với hắn, hắn có thể ngồi yên như Thái Sơn ở Ngân Châu.

Chủ ý đánh Thổ Phồn, Hồi Hốt, người Khương Hoành Sơn gần trong gang tấc tạm thời không thể làm được, thế lực của bọn họ quá tản mát, bây giờ Da Luật Thịnh lại đang muốn ổn định củng cố Ngân Châu, căn bản không thể đông chinh tây phạt, đắc tội với những hàng xóm làm cho biết bao người đau đầu, cho nên hắn liền nghĩ tới Hán quốc, một nước mà không còn là nước.

Hán quốc bây giờ giống như một chiếc lá rách trong gió, vô cùng điêu linh, nhưng con muỗi cho dù có nhỏ cũng là thịt, cho nên Da Luật Thịnh đã phái một vị sứ giả đi gặp vị hoàng đế mới lên kế nhiệm được hơn một năm của Hán quốc - Lưu Kế Nguyên, thẳng thắn hứa chỉ cần Hán quốc kết đồng minh với mình thì hắn sẽ đồng ý dốc hết sức trợ giúp Hán quốc, thành lập đồng minh công thủ.

Lưu Kế Nguyên sau khi bị Khiết Đan bỏ rơi, cả ngày đều lo sợ, chỉ sợ Tống quốc phái quân tới đánh. Quả đúng là như vậy, sau khi thư tuyệt giao của bên Khiêt Đan gửi tới chưa đến một tháng thì Tống quốc đã thật sự phái binh đến, hoàng tử trưởng Triệu Đức Chiêu đích thân thống binh, đại quân ngũ lộ đằng đằng sát khí, thể hiện điệu bộ quyết thắng bằng được.

Lưu Kế Nguyên đang trong lúc hoang mang hoảng sợ thì đột nhiên từ trên trời rơi xuống một vị đại ca nhân nghĩa như Khánh Vương, giống như một cọng rơm cứ trôi, cứ trôi, trôi tới trước mặt người sắp bị chết chìm như hắn. Lưu Kế Nguyên vô cùng vui mừng, hắn lập tức ký kết đồng minh với vị nạn huynh nạn đệ này. Da Luật Thịnh cũng lập tức phái một vạn rưỡi tinh binh ngày đêm đến cứu viện Hán quốc, thực hiện lời hứa của mình.

Thực ra Khánh Vương làm như vậy là vì đã nhìn thấy rõ Lưu Kế Nguyên thực lực không đủ, dưới sự tiến công của Tống quốc căn bản không thể giữ nổi thiên hạ của hắn, Khánh Vương cũng không có ý định phái binh mã của mình đi giúp hắn thủ thành, hắn chỉ là muốn nhân thời cơ nguy hiểm mà lôi Lưu Kế Nguyên về Ngân Châu. Một khi Lưu Kế Nguyên đến thì binh mã của hắn cũng sẽ đi theo, đến lúc đó ở trong địa bàn của mình sẽ có thể dần dần nuốt gọn được tàn binh của Lưu Kế Nguyên, thực lực của mình sẽ càng lớn mạnh.

Có Lưu Kế Nguyên trong tay nói không chừng đến một lúc đó còn có thể dùng tên hoàng đế vô dụng như hắn để giao dịch với Tống quốc. Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ tới Triệu Khuông Dận đột nhiên băng hà, Tống quân như nước thủy triều trào lên rồi lại như nước thủy triều rút xuống. Hắn ngay cả mười người cũng không lấy được, đành phải ấm ức mà lui binh. Tiếp theo đó kế nhiệm hoàng đế Tống quốc lại phải một vị tiết độ sứ Hoành Sơn đến. Ngân Châu của hắn lại nằm trong phạm vi của Hoành Sơn. Vị Hoành Sơn tiết độ sứ này đương nhiên là đến không có ý gì tốt đẹp.

Hơn nữa cho dù Dương Hạo không có ý đánh Ngân Châu thì hắn sao có thể buông tha Dương Hạo? Đó chẳng phải là kẻ thù giết con của hắn hay sao. Nhưng nếu luận về ảnh hưởng đối với người Khương Hoành Sơn thì một Khánh Vương Khiết Đan mới đến như hắn làm sao bì được với một người dựng lên Lô Lĩnh Châu và có quan hệ với người Khương hơn hai năm như Dương Hạo. Nếu hắn tùy tiện xuất binh, vượt qua đất của người Khương để tấn công Lô Lĩnh Châu thì hắn không thể yên tâm. Nhưng nếu không nhanh chóng giải quyết Lô Lĩnh Châu cái gai trong mắt này, thì một khi Tiêu hoàng hậu xuất thủ, nhanh chóng triệu binh thảo phạt, Dương Hạo nhân thời cơ mà đánh tới, Ngân Châu sẽ bị rơi vào thế kìm kẹp bị tấn công hai bên. Vì thế Da Luật Thịnh một mặt phái sứ giả đến Hán quốc để hy vọng Hán quốc sẽ xuất binh hợp lực công kích Lô Lĩnh Châu, một mặt triệu tập tướng lĩnh các lộ. Ngày đêm bàn bạc tìm ra các giải pháp giải quyết sự uy hiếp này.

Da Luật Thịnh vừa ăn đêm vừa suy nghĩ vấn đề nan giải trong lòng, trong lúc đang trầm tư đột nhiên có một tiểu hiệu xông vào trong, lớn tiếng bẩm báo: “Khởi bẩm Khánh Vương, thị vệ đô ngu hầu Hán quốc Lưu Kế Nghiệp đến rồi, đang đợi ở phòng chờ”.

Da Luật Thịnh vô cùng vui mừng, nhanh chóng đứng dậy hỏi: “Lưu Kế Nghiệp mang theo bao nhiêu người đến?”.

Tiểu hiệu cung kính nói: “Lưu Kế Nghiệp cả chủ và tòng quân tổng cộng là mười ba người, không thấy có đại binh đi theo”.

Khánh Vương nhíu mày lại nói: “Được rồi, Lưu Vô Địch dụng binh trước nay đều rất cẩn thận, đương nhiên sẽ không huênh hoang mà tới, ta sẽ đi gặp hắn”.

Lưu Kế Nghiệp đang ngồi trong phòng, đôi mắt hơi nhắm, đang cúi đầu tính toán những lời từ chối sau khi gặp Khánh Vương.

Hán quốc gặp nạn, Khánh Vương đã khẳng khái xuất binh tương trợ, bây giờ Khánh Vương có ý đánh Lô Lĩnh Châu, mượn binh Hán quốc. Lưu Kế Nguyên quả thật không có lý do để từ chối, nhưng khi Tống quốc xuất binh thảo phạt Hán quốc, Lưu Kế Nguyên hận không thể mặc cùng một cái khố với Da Luật Thịnh để thể hiện sự thân mật giữa huynh đệ họ. Nhưng khi Tống quốc vừa thoái binh thì hắn liền hối hận. Bây giờ nước của hắn đã không ra nước, binh mã trong tay có hạn, nào có thể dâng người cho Khánh Vương Da Luật Thịnh phung phí?

Nhưng Khánh Vương vừa mới xuất binh trợ giúp hắn, hắn không xuất binh sẽ không tránh khỏi mất đạo nghĩa. Hai là Khánh Vương trấn thủ ở đó có lợi mà không có hại với hắn. Nếu như Khánh Vương ngồi vững ở đó, hắn sẽ có hậu sơn, nếu như Khiết Đan và Tống quốc muốn tấn công Ngân Châu, nói không chừng sẽ cầu hòa với hắn, đến lúc đó mình sẽ có thể mô phỏng Lô Lĩnh Châu, làm cao giá lên. Mọi việc đều thuận lợi.

Vì thế Lưu Kế Nguyên suy đi tính lại, cuối cùng cũng phái người đến. Chỉ có điều người hắn phái đến có ít một chút, chỉ có Lưu Kế Nghiệp và mười hai người nữa. “Một ít người như thế này Khánh Vương nhất định sẽ rất thất vọng, ta phải nói như thế nào mới có thể duy trì được hiệp ước mà không đắc tội với hắn đây?”.

Lưu Kế Nghiệp tuy là một kẻ khéo léo. Nhưng cũng không biết làm thế nào mà chỉ cười khổ.

Lưu Kế Nghiệp nhìn dáng vẻ chỉ khoảng ba mươi tuổi, hắn vốn họ Dương, là huynh ruột của tiết độ sứ Lân châu Dương Sùng Huấn, vì bảo vệ Hán quốc, lại được Hán chủ sủng ái. Tặng cho họ Lưu, từ đó đổi tên thành Lưu Kế Nghiệp. Lưu Kệ Nghiệp mặt trắng, râu hơi dài, mặt thanh mày láng, rất nho nhã, nếu như không phải ông ta eo đeo kiếm, tư thế ngồi nghiêm nghị thì quả thực không ai tin ông ấy là một võ tướng vô địch trụ cột của Hán quốc có thể một tay nắm vững được Bắc Hán chỉ lung lay chứ không đổ dưới thế lực cường mạnh của Đại Tống.

Bên ngoài phòng vang lên một tràng cười thoải mái. Khánh Vương Da Luật Thịnh bước một bước lớn tới, cười ha ha nói: “Bổn vương vừa mới gửi thư tín, không ngờ hoàng đế bệ hạ quý quốc lại nhanh chóng phái tướng quân tới đây vậy, bản vương thật sự rất vui mừng”.

Lưu Kế Nghiệp vội đứng dậy, bước về phía trước một bước, chắp tay thi lễ nói: “Thị vệ đô ngu hầu Hán quốc Lưu Kế Nghiệp bái kiến Khánh Vương”.

Da Luật Thịnh liền bước tới trước đỡ hắn dậy, mặt tươi cười nói: “Lưu tướng quân, miễn lễ. Bản vương từ lâu đã nghe nói Lưu tướng quân quân uy hiển hách, như sấm bên tai, không ngờ hôm nay lại có duyên gặp mặt. Thật là vinh hạnh quá, ha ha ha. Lưu tướng quân đi cả chặng đường vất vả rồi, có điều không biết hoàng đế bệ hạ quý quốc lần này phái đến bao nhiêu binh mã vậy, xin tướng quân nói cho bản vương biết, đê bản vương đi chuẩn bị thịt bò dê và mỹ tửu, sáng sớm ngày mai sẽ đích thân đi thưởng tam quân”.

Lưu Kế Nghiệp hơi lộ ra vẻ mặt ngại ngùng, nói: “Khánh Vương, nói thật không dám giấu, lần này chỉ có Lưu Kế Nghiệp và hơn mười tiêu hiệu mà thôi”.

Da Luật Thịnh ngẩn ra, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Chỉ có một tướng quân ngài thôi sao? Bản vương muốn quý quốc giúp sức, hợp lực để đánh Lô Lĩnh Châu, sao lại chỉ có một mình tướng quân đến. Tướng quân tuy có danh hiệu là vô địch, nhưng lẽ nào có thể dùng sức mạnh của một tướng mà chống chọi lại được mấy vạn đại quân sao?”.

Lưu Kế Nghiệp bị Khánh Vương nói như vậy, sắc mặt hơi đỏ lên. Thần thái ngượng ngùng, hắn hít một hơi, trầm giọng hỏi: “Khánh Vương mới có được Ngân Châu, mà lại lập tức muốn xuất binh thảo phạt Lô Lĩnh Châu, mà trên đường lại đi qua bộ lạc rất đông người Khương, vô cùng nguy hiểm, tại sao lại phải gấp gáp đến vậy?”.

Da Luật Thịnh tức giận nói: “Trong thư tín lẽ nào bản vương nói chưa rõ ràng sao? Nếu như bản vương bị Lô Lĩnh Châu và Tiêu hậu nam bắc kìm kẹp thì sao có thể thủ được Ngân Châu? Phải lấy Lô Lĩnh Châu trước, như vậy mới không phải lo lắng nữa. Hoàng đế quý quốc không chịu xuất binh tương trợ, nhưng quý quốc phải biết rằng nếu như Ngân Châu của ta bị diệt vong thì Hán quốc sẽ không còn sự trợ giúp, dưới sự thúc ép của đại quân Tống quốc thì chỉ trong khoảnh khắc sẽ bị tiêu diệt”.

Lưu Kế Nghiệp nói: “Khánh Vương bớt giận, không phải là quan gia không chịu xuất binh, thực ra đại quân Tống quốc vẫn dừng lại ở biên cương mãi không chịu lui. Hán quốc ta binh lại mỏng, không thể rút thêm quân binh ra nữa.

Lô Lĩnh Châu tuy chỉ là một mảnh đất một phủ lại nhận được sự ủng hộ của hai châu Lân -Phủ, hai châu Lân - Phủ tuyệt đối sẽ không để cho Khánh Vương đụng đến Lô Lĩnh Châu, nếu như hai châu Lân - Phủ nhúng tay vào thì với những dũng sĩ của Khánh Vương cũng chưa chắc đã đoạt được ý nguyện đâu. Điều Khánh Vương lo lắng chẳng qua chỉ là sợ Lô Lĩnh Châu và Tiêu hậu Khiết Đan hô ứng với nhau, làm khó cho Ngân Châu. Lưu mỗ phụng mệnh của quan gia đuổi đến Lô Lĩnh Châu, là để giúp giải ưu cho Khánh Vương”.

Da Luật Thịnh cười lớn nói: “Ha ha ha, chỉ dựa vào một mình tướng quân thôi sao?”.

Lưu Kế Nghiệp cười cười nói: “Đúng vậy. Chỉ dựa vào một mình ta là được”.

Da Luật Thịnh mắt nhìn chằm chằm, giọng nặng nề hỏi: “Một mình tướng quân làm thế nào để giải cục diện nguy hiểm cho ta?”.

Lưu Kế Nghiệp nói: “Ngân Châu vốn chỉ có một vạn thủ quân, khi Khánh Vương đến thì trong tay có hơn ba vạn binh có thể chiến đấu. Nếu như không dùng kế thì có thể đánh hạ được Ngân Châu hay không?”.

Da Luật Thịnh lắc đầu nói: “Không thể!”.

Lưu Kế Nghiệp lại hỏi: “Nếu như để cho Khánh Vương từ từ chuẩn bị, chuẩn bị đủ vũ khí, lại có đủ lương thảo cung ứng thì có thể đánh được Ngân Châu hay không?”.

Da Luật Thịnh trầm ngâm một hồi lâu, từ từ nói: “Nếu cho ta thời gian một năm, có lẽ... Có thể đánh hạ Ngân Châu, chỉ có điều... Khi đó người của ta đã bị tổn hao một phần, chiếm được thành Ngân Châu thì có tác dụng gì chứ?”.

Lưu Kế Nghiệp mỉm cười, nói: “Khánh Vương là anh hùng trên thảo nguyên, có khá năng về tác chiến du kỵ, vốn không thiện thuật thủ thành, một năm có thể hạ được Ngân Châu đã là giỏi lắm rồi. Những năm gần đây Ngân Châu tuy chinh phạt không ngừng, nhưng chiến sự đa phần là ở ngoại tuyến, cho nên thực ngoại nhưng hư nội phòng ngự Ngân Châu không nghiêm ngặt lắm, không phải là không thể đánh hạ. Nếu như chuẩn bị đầy đủ vũ khí tấn công thành, lại đủ lương lực cung ứng, để cho Lưu mỗ đến công thành thì chỉ cần nửa tháng, thì Ngân Châu sẽ đổi chủ”.

Da Luật Thịnh hai mắt mở trừng ra, nghiêm nghị nói: “Lưu tướng quân có phải là đang uy hiếp bản vương đấy không?”.

Lưu Kế Nghiệp lắc đầu nói: “Cũng không phải, Lưu mỗ chỉ là muốn nói cùng một dạng binh lực, cùng một dạng vũ khí, nhưng do những người khác nhau chỉ huy điều động thì tác dụng sẽ không giống. Lưu mỗ thiện công kích thành, càng giỏi thủ thành. Lần này quốc chủ ta tuy chỉ phái một mình ta đến nhưng là để ta hiệp trợ Khánh Vương sắp xếp phòng ngự Ngân Châu, xây dựng phòng tuyến vững chắc thì cho dù Khiết Đan có xuất hai mươi vạn đại quân thì cho chúng thời gian ba năm cũng khó có thể đánh hạ được thành Ngân Châu. Chúng có thể xuất ra hai mươi vạn đại quân sao, có thể đánh được trong ba năm sao?”.

Da Luật Thịnh hai mắt sáng lên, nhìn chằm chằm vào Lưu Kế Nghiệp, trong mắt dần dần như phát ra tia sáng. Hán quốc có gì chứ? Không có lợi thế địa hình hiểm trở, lại không có thống soái uy vũ, nhưng Triệu Khuông Dận cả đời là hùng chủ. Bất kể chinh phạt một đất nước địa thế hiểm trở như Thục quốc hay Giang Nam có Trường Giang ngăn cách của Lý Dục thì đều để cho thuộc hạ làm. Nhưng duy chỉ có Hán quốc là hắn đích thân ngự giá chinh phạt. Nhưng vô số lần đến đánh mà lần nào cũng tay không trở về, tuy nói trong đó cũng có sự xuất binh tương trợ của Khiết Đan, nhưng trước khi Khiết Đan xuất binh thì Tống quân đã sớm bao vây Hán quốc rất lâu rồi. Nếu như thủ thành là Thục quân hoặc Đường quân thì Hán quốc sớm đã cắm cờ Tống rồi. Hán quốc quốc lực còn xa mới bì kịp Thục Đường, sao có thể vẫn chống đỡ nổi sự công kích mà đích thân Triệu Khuông Dận đấu chứ? Vì ở đây có Lưu Kế Nghiệp.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx