sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 19: Chiến Trường Thứ Hai

Tiểu Lục và Thiết Ngưu đều không phải là người hay bận tâm tới nữ sắc, nhưng tình hình khi mà họ gặp Tiêu hậu lại đều nói đến thần thái của nàng ấy động lòng người như thế nào, có thể tưởng tượng thấy lúc đó nàng ta thật sự phong tình vạn chủng. Dương Hạo nghĩ đến dáng vẻ yêu kiều thướt tha của Tiêu Hậu, trong lòng cũng trào lên một cảm xúc khó tả, lại hỏi: “Ừm, nàng ấy khi đó có mang theo trang sức gì không?”.

Thiết Ngưu và Tiểu Lục quay sang nhìn nhau, không biết Dương Hạo để ý đến những thứ này để làm gì. Tiểu Lục nghĩ một hồi lâu, chần chừ nói: “Việc này... Đệ thật sự không nhìn kỹ, đó là Tiêu hậu nương nương, huynh đệ ta làm sao dám nhìn chằm chằm vào nương nương, chọc giận nương nương chắc chắn sẽ bị giết, ừm... Hôm đó nương nương hình như... Hình như không đeo bất kỳ thứ trang sức nào. Thiết Ngưu, còn nhớ gì không?”.

Thiết Ngưu trừng mắt một cái, thành thật nói: “Đúng, không đeo gì cả”.

Trong lòng Dương Hạo đột nhiên thấy lạnh buốt, tình cảm giữa hắn và Tiêu Xước không cắt được, nhưng với thân phận của hắn tuyệt đối không thể ở cùng nhau, Tiêu Xước đang dùng lý trí để kháng cự lại tình cảm trong lòng, hắn thì sao? Nhưng Tiêu Xước cho dù có lý trí thì chỉ cần hắn có tình thì trên phương diện quyết định chính sách ở Tây Bắc sau này ít nhiều cũng sẽ suy nghĩ đến sự tồn tại của hắn, nếu như có thể lấy được sự giúp đỡ của người thống trị Khiết Đan này thì con đường sau này của hắn hoàn toàn có thể nhẹ nhàng hơn.

Có lẽ phải qua sáu mươi năm nữa, ở phía tây xa xa sẽ ra đời một đứa trẻ tên là Henry, sau khi nó lớn lên sẽ xây dựng một vương triều tên là Plantagenet. Thực lực nền tảng mạnh nhất của nó chính là do được kế thừa, kế thừa Normandy từ mẫu thân, kế thừa Anjou từ phụ thân, kế thùa Aquistaine từ vương hậu. Chính những điều này đã làm cho nó cuối cùng đã trở thành vị quân vương lớn mạnh, giang sơn của nó không phải có được từ hai bàn tay trắng, nhưng lịch sử có ghi địa vị của nó, là nó đã tạo lập nên chế độ bồi thẩm đoàn, được tôn xưng là cha của pháp luật Anh Quốc.

Từ cổ những người thành đại sự có thể dùng các biện pháp phi chiến tranh để chinh phục đối phương như làm thông gia, liên minh, ly gián... Chẳng có ai mà tự tìm cái khó cho mình cả. Nếu như nhất định phải dùng máu của thuộc hạ mình để chứng minh năng lực của mình thì đó là một kẻ ngu xuẩn, chỉ có thể làm bạn với sơn đại vương. Dương Hạo vốn cho rằng con đường tranh bá của mình ở Tống thì có thân phận hợp pháp làm khó Triệu Quang, ở Khiết Đan thì có một oan gia ân oán khó phân, hắn ứng phó với một Lý Thị Hạ châu có căn cơ thâm hậu sẽ dễ dàng hơn một chút. Nhưng bây giờ xem ra nếu như không thể ăn ý với phía Khiết Đan thì e rằng ngư ông đắc lợi lại chính là Triệu nhị thúc rồi.

Lúc này, Tiểu Lục đột nhiên vỗ trán một cái, nói: “Đúng rồi, Tiêu hậu còn đặc biệt sai chúng đệ mang một chiếc hộp về cho đại ca”. Dương Hạo chấn động tinh thần: “Nàng ta bảo hai người mang hộp về ư? Ở đâu, mau đưa đây”.

Tiểu Lục liền đi tới chỗ con ngựa, lấy một chiếc hộp từ trên lưng ngựa xuống, mang đến trước mặt Dương Hạo. Dương Hạo cầm trong tay, cảm thấy nhẹ hơn rất nhiều. Lúc trước trong hộp đựng sa bàn bằng đất bùn, cũng phải nặng đến ba mươi, bốn mươi cân. Dương Hạo trong lòng hoan hỉ, vội vàng đặt hộp xuống đất, mở niêm phong ra nhìn, bên trong có một xếp lụa. Mở ra nhìn, ở giữa lại bọc mấy thứ: “Một chiếc hoa tai, một chiếc vòng tay, một mảnh ngọc bội...”.

Dương Hạo nửa vui nửa ngờ, khó mà đoán được ý của Tiêu Xước: “Vốn là những thứ này đều là một đôi, sao lại trả về một nửa? Nàng đã phát hiện ra bí mật bên trong hộp, nàng quả nhiên là có để tâm đến ta, nhưng... Sao nàng ta lại trả lại một nửa, đây là có ý gì?

Dương Hạo đang cau mày suy nghĩ, thì Kha Trấn Ác lại dẫn Chiết Tử Du tới. Thấy Dương Hạo ngồi xổm dưới đất, trước mặt có một chiếc hộp đang mở, trong tay Dương Hạo lại cầm mấy đồ trang sức, Chiết Tử Du không kìm nồi tò mò, hỏi: “Đây là gì vậy?”.

Dương Hạo ánh mắt sáng lên, từ từ cất những thứ đó vào trong hộp, đứng dậy, nhìn Tiểu Lục và Thiết Ngưu, hai hàng lông mày cau lại, trầm giọng nói: “Hai người thật là giỏi, xem xem chuyện tốt mà hai người đã làm ra này”.

Loan Đao Tiểu Lục và Thiết Ngưu nhìn nhau kinh ngạc, Thiết Ngưu lắp bắp nói: “Đại ca... Hai bọn đệ...”.

“Hai người sao chứ? Còn dám cãi lại!”.

Dương Hạo chỉ vào những thứ trong chiếc hộp, chính khí lẫm liệt mà nói: “Lô Lĩnh Châu ta muốn đứng được ở Tây Bắc phải giành được sự tin tưởng và ủng hộ của các tộc Tây Bắc, không phải là dựa vào vũ lực lớn mạnh, mà là dựa vào quân kỷ không mảy may tơ hào, quy tắc bình đẳng. Hai người ngày trước tuy là những tên vô lại của Bá Châu, nhưng nếu như đã đi theo đại ca thì chính là quân nhân, cho dù các người có gặp thương nhân Khiết Đan thì có sao chứ? Sao lại có thể cướp đồ của người ta? Vậy chúng ta và đạo tặc có gì khác nhau?”.

Dương Hạo tức giận vung tay, đau lòng nói: “Nếu như các đệ mà không phải là huynh đệ của bản thái úy, thì hôm nay ta đã xử hai người theo quân pháp rồi. Cầm đi đi, lập tức trả về, nếu còn tái phạm tuyệt đối sẽ không tha”.

Thiết Ngưu ngẩn ra, lắp bắp nói: “Đại ca, huynh... Huynh bảo bọn đệ mang đồ trả... Trả... Trả cho ai?”.

Dương Hạo quát: “Còn dám giả vờ ngây ngô nữa sao, có tin là đại ca sẽ đánh cho đệ một trận không?”.

Loan Đao Tiểu Lục đúng là một người sơ cảnh, vội vàng kéo lấy Thiết Ngưu, gật đầu nói: “Đại ca, huynh đừng nóng giận, chúng ta... Chúng ta chỉ là nghĩ dù sao bọn họ cũng không phải là dân chúng dưới quyền cai trị của đại ca, cướp một chút đồ vật làm quân tư cũng tốt. Đại ca đừng tức giận, chúng huynh đệ sẽ không dám tái phạm nữa đâu”.

Trong ánh mắt Dương Hạo lộ ra thần sắc tán thưởng, sau lưng hắn Chiết Tử Du đang đứng chăm chú nhìn, hắn lại càng nghiêm khắc: “Lập tức trả về cho người ta, nếu không đừng hòng ta sẽ làm huynh đệ với hai người, mau đi”.

Loan Đao Tiểu Lục đóng chiếc hộp lại, cầm lên và phối hợp nói: “Vâng vâng vâng, chúng đệ lập tức đi trả...”. Nói rồi kéo Thiết Ngưu đang đứng mơ hồ ở bên cạnh đi. Dương Hạo lúc này mới quay người lại nói như không có chuyện gì với Chiết Tử Du: “Hai tên này chẳng ra gì cả. Haizzz, để cho ngũ công tử chê cười rồi”.

Chiết Tử Du nhẹ nhàng nói: “Dương thái úy trị quân quả nhiên nghiêm khắc, thực ra... Cướp đồ của địch quốc cũng có tác dụng của nó, cũng là thiên công địa đạo. Có điều... Thái úy bây giờ đang phối hợp với Khiết Đan tấn công Ngân Châu, quả thật không nên gây tranh chấp với dân chúng nước họ”.

“Đúng thế, ha ha ha, chỉ có điều những đạo lý này không cần phải nói thẳng với hai tên khốn đó, mắng cho chúng một trận là chúng đã hiểu rồi. À, đúng rồi, ta vừa mới lên vọng lâu, thấy thủ quân trong thành đang điều động quân với tốc độ rất nhanh, hình như đã phát hiện ra được động thái của chúng ta, nên chúng đang chuẩn bị ứng biến. Chúng ta lên vọng lâu xem xem. Ngũ công tử, mời”.

Thiết Ngưu mơ mơ hồ hồ lại bị Loan Đao Tiểu Lục kéo đi, buồn bực nói: “Đại ca vừa nãy bị điên à, chúng ta đi cướp đồ của thương nhân Khiết Đan hồi nào chứ? Trong hộp rõ ràng là đồ của Tiêu hậu...”.

“Suỵt...”.

Loan Đao Tiểu Lục nhìn xung quanh, cười nhỏ nói: “Ta đã hiểu được mấy phần rồi. Đại ca nói những thứ này do chúng ta cướp thì chính là chúng ta cướp, đệ nhớ không được nói bừa đâu, đặc biệt là trước mặt Chiết cô nương, nếu không... Đại ca sẽ bị xui xẻo đấy, hai chúng ta cũng sẽ bị ăn trái đắng...”.

Loan Đao Tiểu Lục ghé tai nói với Thiết Ngưu mấy câu, Thiết Ngưu trợn trừng mắt lên, thất thanh nói: “Không phải chứ, đó... Đó là hoàng... Hoàng hậu mà...”.

Loan Đao Tiểu Lục cười hi hi nói: “Hoàng hậu không phải là nữ nhân sao? Nhớ lại lúc đó khi ở Lý gia trang nghe bọn họ nói chuyện không phải cũng nói đại tẩu chúng ta vốn cũng là người tam trinh cửu nhiệt, không ai dám có ý với tẩu ấy hay sao? Thế mà đại ca ta đã dỗ dành làm cho tẩu ấy hết lòng hết dạ với mình hay sao”.

Thiết Ngưu vỗ vỗ mồm, lẩm bẩm nói: “Chẳng trách đại ca chúng ta lại phải bịt miệng chúng ta trước mặt Chiết cô nương. Hì! Đại ca thật là... Quá nham hiểm”.

Loan Đao Tiểu Lục cười nói: “Đây có đáng là gì chứ? Nhớ lúc trước đại ca nghĩ ra kế để cho Từ Mộ Trần tự đào hố chôn mình, đó mới là nham hiểm”.

Thiết Ngưu phản bác lại: “Theo như đệ thấy đó cũng không có gì là nham hiểm, lần này đại ca hợp tác cùng Khiết Đan tấn công Ngân Châu, đó mới thật sự là nham hiểm. Không những mượn binh người ta giúp mình công thành mà còn nhờ binh người ta để chiêu binh cho mình. Huynh cũng thấy Xích Bang Tùng đang làm gì rồi đấy, hi hi, lại còn là thủ đoạn làm cho người ta chịu mắc câu nữa. Đại ca thật là quá nham hiểm, quá nham hiểm”.

Loan Đao Tiểu Lục ôm chiếc hộp, ngưỡng mộ nói: “Bao giờ chúng ta mới có thể nham hiểm như đại ca nhỉ...”.

Những quốc gia Trung Nguyên lấy thiên hạ chính thống tự cư như Đại Đường, Đại Tống, khi hành quân đánh trận chủ yếu là dựa vào hậu cần vận chuyển quân nhu và dựa vào dân chúng bản địa, nếu như quân kỷ không đủ nghiêm minh, hoặc chủ tướng không biết để ý đến dân chúng thì trong quá trình cắt cử quân đi sẽ thường xảy ra chuyện cướp đoạt của cải của dân chúng, đây mới chỉ là ở trong nội quốc, nếu như là ở nơi của địch quốc, trong khi chiến đấu, tùy hành không được chỉ bảo đủ thì chuyện cướp bóc dân chúng là tất nhiên. Cho dù là những danh tướng có được hậu thế tán tụng nhiều hơn nữa và những đội quân xưng nhân nghĩa thì trong lúc quần lương không đủ, cũng đều từng làm những chuyện như thế này, sự an toàn của quân đội mình vĩnh viễn được đặt lên đầu tiên, không có sự giác ngộ này thì đừng mong làm đại tướng quân gì cả. Mà chủ soái một khi hạ lệnh cướp đoạt lương của dân chúng địch quốc, thì đốt nhà, giết chóc, hãm hiếp phụ nữ... Đã trở thành chuyện phát sinh tất yếu. Chủ tướng đối với những chuyện này thường một mắt nhắm một mắt mở cho qua.

Khổ chủ cũng không có gan lớn mà cáo quan, không có nơi nào cáo quan, thậm chí không còn tính mạng để mà cáo. Chỉ có một tình huống mà dân chúng địch quốc mới có thể may mắn thoát nạn, đó chính là địch quốc đã có ý định biến họ trở thành dân chúng của mình. Triệu Khuông Dận cũng rất nhiều lần ban thánh chỉ, nghiêm mệnh đại quân công đánh Đường quốc hết sức tránh sát hại không cần thiết. Đó cũng chính là xuất phát từ suy nghĩ chính trị này. Sau này quốc chủ Kim quốc tàn độc thích chém giết Hoàn Nhạn Lượng nhưng khi công đánh Nam Tống cũng nghiêm minh quân kỷ, hoàn toàn không mảy may đem những kẻ đốt nhà dân Tống chém đầu thị chúng, đây cũng là xuất phát từ ý định mua chuộc lòng người.

Dương Hạo cũng như vậy, mục đích của hắn không phải là biến thành Ngân Châu thành một bình địa, mà là đem cả thành Ngân Châu nắm chặt vào tay mình. Một tòa thành không thì có tác dung gì chứ, đương nhiên phải cần có dân chúng đầy ắp mới có ý nghĩa, cho nên từ khi bắt đầu hắn chưa từng nghĩ rằng sẽ cướp lương từ những tộc người gần Ngân Châu như người Hán, người Khương, người Thổ Phồn, người Hồi Hột, cũng chính vì thế mà hẳn đã tiêu tốn rất nhiều sức và của để mang lương thực, vật lực từ Trung Nguyên xa xôi tới đây.

Nhưng người Khiết Đan lại không nghĩ như hắn, người Khiết Đan thậm chí còn không có quân hưởng. Lúc đầu, khi thái tổ hoàng đế Khiết Đan lãnh binh vào Trung Nguyên, đại tướng Hậu Tấn lần lượt quy thuận, sau đó khi họ xin quân hưởng của hắn thì vị hoàng đế bệ hạ này đã trả lời một cách mơ hồ: “Ở nước ta chưa bao giờ có chuyện này”. Đến tận bây giờ, ở Khiết Đan cũng chỉ có một bộ phận quân đội là có quân hưởng, đó chính là Hán quân dưới sự thống lĩnh của Nam Viện, mà quân đội bản tộc Khiết Đan vẫn không có quân hưởng, xuất ra làm quân, nhập vào làm dân, vì thế nên phải dựa vào cướp bóc dân chúng gần nơi chiến tranh để tăng sĩ khí và thưởng tam quân.

Binh mã Da Luật Tà Chẩn lần này đẫn đến đều là tinh binh của Điệt Lạt Lục Viện Bộ, đều là những võ sĩ xuất sắc của Khiết Đan. Cho nên theo như truyền thốngheefcinh quang của bọn họ, họ cả đường đi đều cướp bóc giết người. Sau khi đến được thành Ngân Châu, họ cho đóng doanh rồi phát một đội quân nhỏ đi khắp nơi tìm kiếm người Hán, người Khương, người Thổ Phồn, Hồi Hột đề cướp bóc. Chúng cướp lương thực, cướp bò dê, cưỡng nữ nhân, thậm chí còn cướp nam nhân. Nam nhân bị cướp đi ngoài việc phải xây đắp các công trình, đào chiến hào, còn bị chúng đẩy ra chiến trận làm bia đỡ đạn...

Các bộ lạc gần đó khổ vô cùng, nông trại, trang gia của họ bây giờ đều bắt đầu vào lúc trâu bò bắt đầu béo mập, tích trữ lương thảo, chuẩn bị thu hoạch bây giờ lại phải khăn gói bỏ chạy, cho dù tránh được họa do binh Khiết Đan gây ra thì khi trở về cũng khó mà sống qua được mùa đông lạnh lẽo.

Bộ lạc Nhã Long chính là một ví dụ, bộ lạc này tuy không được coi là quá lớn, bộ lạc chỉ có hơn một nghìn ba trăm hộ, vì họ ở khá gần với Hán cảnh, đã dần dần bị đồng hóa, bất kể là trang phục, ngôn ngữ hay thói quen cuộc sống, bộ tộc cũng đã thay đổi thành cách sống bán mục bán canh. Bộ lạc của họ cách Ngân Châu rất gần, ở giữa chỉ cách bộ lạc La Sa. Khi quân Khiết Đan bao vây Ngân Châu, đánh bộ lạc La Sa thì người đứng đầu bộ lạc La Sa đã đem theo gia quyến, thân tín tháo chạy đầu quân vào bộ lạc Nhã Long.

Người đứng đầu bộ lạc Nhã Long là Đan Tăng Ban Châu Nhĩ nghe tin vô cùng hoảng sợ, lập tức đưa tộc tháo chạy lên núi, may mà hắn biết được tin sớm, toàn tộc thoát lên núi không bao lâu thì thiết kỵ của người Khiết Đan đã đến. Chúng đảo vài vòng trong bộ lạc trống không không tìm thấy thứ gì hữu dụng, mang những thứ vẫn chưa hoàn toàn thành thục đi, còn những gì thực sự không mang đi được thì dùng lửa thiêu rụi.

Đan Tăng Ban Châu Nhĩ đóng trên đỉnh núi nhìn về bộ lạc đang khói nghi ngút mà khóc hết nước mắt. Hắn tuy đã thoát được ra, trâu dê ngựa bò của bộ lạc cũng đều mang cả đi, nhưng chỉ dựa vào những thứ này thì sao có thể sống qua mùa đông? Đợi khi người Khiết Đan rời đi tất cũng sẽ đến mùa đông đến lúc đấy liệu còn có mấy người còn sống?

Chính vào lúc hắn đi vào con đường cùng thì hắn đã gặp được một quý nhân, vị quý nhân đó thật sự là một người có thân phận cao quý, vì hắn là hậu duệ đích hệ của Á Lũng Giác A Vương của Thổ Phiên, Xích Bang Tùng.

“Khách nhân tôn quý, có thể gặp được hậu duệ của Á Lũng Giác A Vương, thật là vinh hạnh không có gì bằng, nhưng... Thật là xấu hổ, bộ lạc ta gặp phải điều bất hạnh, đám lang Khiết Đan đã đến dẫm đạp bộ lạc ta, hủy cả trang gia, san bằng thôn của ta, không có cách nào thiết tiệc mời đại nhân, thậm chí ngay cả một chén rượu cũng không có, thật là đã thất kính với khách quý”.

Sau khi mời Xích Bang Tùng tiến vào trong trướng, Đan Tăng Ban Chu Nhĩ xấu hổ nói.

Xích Bang Tùng mỉm cười nói: “Đan Tăng tộc trưởng quá khách khí rồi, ta trên đường đến đây đã gặp rất nhiều bộ lạc bất hạnh, đã biết mọi người cũng gặp bất hạnh, có thể nhận được sự tiếp đãi này của các vị, Xích Bang Tùng ta đã rất cảm động với thịnh tình của các vị”.

Hai người đều dùng tiếng Thổ Phồn, Đan Tăng Ban Chu Nhĩ bình thường nói tiếng Hán, tiếng mẹ đẻ của mình cũng đã không còn quen thuộc, nhưng nghe Xích Bang Tùng nói tiếng Thổ Phồn chính gốc, Đan Tăng Ban Chu Nhĩ không khỏi cảm động, cảm khái nói: “Haizz, nhớ lại Thổ Phồn ta cũng từng là hùng của Tây Vực, nhưng từ khi Lãng Đạt Mã Tán Phổ bị ám sát, Thổ Phồn ta chia năm sẽ bảy, bây giờ mới có hơn một trăm năm, bá chủ trên thảo nguyên Tây Vực ngày xưa giờ đã rơi vào bước đường cùng, đi đâu cũng bị người ta ức hiếp, Khiết Đan, người Đảng Hạng luôn đàn áp làm nhục chúng ta, khi nào người Thổ Phồn ta mới có thể có được cuộc sống an bình đây”.

Xích Bang Tùng nói: “Lý thị Hạ châu, Chiết thị Phù châu, Dương thị Lân châu, tam phiên đã lập, Hồi Hột đã xuống dốc, giữa chư bộ Thổ Phồn chúng ta không thần phục cũng không nắm được những hạt cát, bây giờ Khánh Vương Da Luật Thịnh đã chạy thoát khỏi Tây Bắc, lại dẫn theo đàn lang Khiết Đan, ở đây càng ngày càng bất ổn.

Nói đến đây, hắn trấn tĩnh lại tinh thần, nói: “May mà, Lô Lĩnh Châu mới có một vị Dương thái úy mới đến, Tây Vực của chúng ta có thể an bình hay không thì tám chín phần phải nhờ vào hắn. Dương thái úy, ngài biết không? Đúng thế, hắn là chủ của Lô Lĩnh Châu, cũng là chủ của Hoành Sơn”.

Xích Bang Tùng nhìn xung quanh, có chút thần bí, ghé sát tai nói với hắn: “Ngài có từng nghe nói điều này Không? Dương thái úy là Kim Cương Cống Bảo chuyển thế đấy”.

Xích Bang Tùng giơ mười đầu ngón tay ra, lẩm bẩm nhẩm tính, lại nói: “Đây là điều mà phật sống Đạt La tọa sư của ta đã đích thân xác nhận. Kim Cương Cống Bảo là thân bảo hộ của chúng ta, là thần linh mang đến cho chúng ta thái bình và an lành. Theo như ta thấy tương lai người thống nhất Tây Vực nhất định là Dương thái úy”.

Đan Tăng Ban Chu Nhĩ chần chừ nói: “Đại nhân, vị Dương thái úy đó... Là người Hán à?”.

“Đừng có nói bừa, sẽ thành khinh nhờn thần linh đấy”.

Xích Bang Tùng nghiêm nghị nói: “Kim Cương Cống Bảo là thần linh, trong mắt thần linh làm sao là người Hán người Đảng Hạng hay người Thổ Phồn? Ta thấy trang phục của Đan Tăng tộc trưởng cũng là Hán phục, bình thường cũng nói tiếng Hán, thế thì sao cơ chứ? Quan trọng là nội tâm của ngài. Dương thái úy vừa xuất hiện, Phủ châu, Lân châu đã tranh nhau giao kết với ngài ấy, hai vị tiết độ sứ đại nhân và ngài ấy đã kết bái huynh đệ. Bát thị Đảng Hạng, trừ Hạ châu vẫn còn cứng đầu ra, thì bây giờ các bộ khác cũng đều tỏ ra hòa hảo với ngài ấy.

Xích Bang Tùng nói rõ: “Cả chặng đường ta đến đây, thấy rất nhiều bộ lạc chịu khổ chịu nạn đều chạy đến nhờ cậy Dương thái úy, Dương thái úy là Kim Cương Cống Bảo chuyển thế, có ngài ấy bảo vệ thì tin chắc rằng những bộ lạc này có thể qua được cửa ải này, có thể sống những ngày bình yên. Hãy nhìn mà xem, sẽ có một ngày Tây Bắc chúng ta, Đảng Hạng, Thổ Phồn, người Hán, Hồi Hột... Tất cả tín chúng đều sẽ quy thuận về phía Kim Cương Cống Bảo, mọi người có thể sống thêm được nhiều ngày thái bình”.

“Như vậy sao...”. Đan Tăng Ban Chu Nhĩ vuốt râu suy tư.

Bộ lạc của hắn dựa vào tài lực của mình đã khó khăn lắm mới chống đỡ nổi qua mùa đông, đế quốc Thổ Phồn sớm đã không tồn tại, bộ lạc của hắn để sinh tồn đã từng dựa vào Khiết Đan, từng dựa vào Ngân Châu, các bộ lạc lân cận, nhưng trong bộ lạc bây giờ có người Hán, người Khiết Đan, người Hồi Hột, người Đảng Hạng cũng sớm không phải còn đơn thuần như thế.

Truyền thuyết Kim Cương Cống Bảo chuyển thế hắn cũng đã từng nghe thấy, bây giờ ngay cả Xích Bang Tùng đại nhân cũng nói như vậy, phật sống Đạt La lại chứng nhận cho thân phận của hắn, trong lòng Đan Tăng Ban Chu Nhĩ, Dương Hạo đã hóa thân thành Bồ Tát Kim Cương Cống Bảo, Tùng Tán Can Bố Tán Phổ, Gia Ngõa Nhân Ba Thiết Tán Phổ... Những bậc đế vương này đều là những anh hùng một phương, lẽ nào vị Dương thái úy này đang ứng mệnh sinh, thật sự sẽ trở thành vương của thảo nguyên?

“Xích Bang Tùng đại nhân, ngài nói xem... Có phải rất nhiều bộ lạc đã đi nương nhờ Lô Lĩnh Châu không?”.

“Đúng vậy, người Hồi Hột, người Đảng Hạng Khương, người Hán thì không cần nói rồi, lại còn có chính cả người Thổ Phồn chúng ta, đều vì muốn sống tiếp, hơn nữa, Dương thái úy lại là Bồ Tát hóa thân, không dựa vào ngài ấy thì còn biết dựa vào ai đây?”.

Đan Tăng Ban Chu Nhĩ chần chừ nói: “Việc này... Không biết một bộ lạc nhiều người như bộ lạc ta thì Lô Lĩnh Châu có tiếp nạp không? Ngoài ra, khi đầu quân cho Lô Lĩnh Châu, không biết họ sẽ yêu cầu gì với bộ lạc ta?”.

Xích Bang Tùng nhìn nhìn hắn, chần chừ nói: “Nếu như bộ lạc ngài sớm đầu quân cho Lô Lĩnh Châu thì chắc sẽ không có vấn đề gì, bây giờ... Ta cũng không thể nói rõ, đã có rất nhiều bộ lạc đến đầu quân cho họ, Lô Lĩnh Châu tuy lương thảo như núi, sợ là cũng không cung cấp hết cho nhiều người như vậy”.

Đan Tăng Ban Chu Nhĩ vốn còn muốn hỏi Lô Lĩnh Châu sẽ đưa ra những yêu cầu gì với họ, ví như chia rẽ bộ lạc, đoạt vị trí thủ lĩnh bộ lạc, vừa nghe thấy muốn đầu quân vào mà e rằng người ta cũng không muốn, không khỏi lo lắng, vội nói: “Xích Bang Tùng đại nhân tôn quý, ngài và ta đều là người Thổ Phồn, ngài chắc sẽ không nhẫn tâm nhìn thấy đồng tộc lưu lạc, sinh tử lưỡng nan sao. Đại nhân là huynh đệ kết nghĩa của Dương thái úy Lô Lĩnh Châu, lại là đệ tử của phật sống Đạt La, nếu như ngài có thể nói hộ một câu...”.

Xích Bang Tùng có chút lo lắng, do dự hồi lâu, tỏ ra vẻ khó xử nói: “Vậy... Được rồi, đã uống trà sữa của thủ lĩnh Đan Tăng, thì ta đã là bằng hữu của ngài, không thể thấy chết mà không cứu được. Một lát nữa ta sẽ giúp ngài viết thư, ngài mang thư của ta đi đến Lô Lĩnh Châu, tin chắc rằng họ sẽ nể mặt ta. Có điều... Hành động của ngài cũng phải nhanh một chút, nếu như đã bị bộ tộc khác đi trước thì ta cũng hết cách”.

Đan Tăng Ban Chu Nhĩ vui mừng nói: “Như thế thì tốt rồi, như thế thì tốt rồi, đại nhân, mời uống trà”.

Xích Bang Tùng mỉm cười, bê trà lên uống.

Trận đánh này đánh càng lâu thì các bộ lạc bị người Khiết Đan ức hiếp càng nhiều, cho nên dưới sự quấy nhiễu đàn áp vũ lực của người Khiết Đan và sự cảm chiêu bảo vệ của Kim Cương Cống Bảo, người đầu quân cho Lô Lĩnh Châu cũng càng nhiều. Dương Hạo bây giờ không thiếu tiền, chỉ thiếu người, nếu chỉ dựa vào số dân vốn có của Lô Lĩnh Châu, không phải ít nhất hai mươi năm thì đừng mơ sẽ đầy đủ dân chúng, như vậy ngoài cách nuốt các bộ lạc thì chỉ còn cách chiêu mộ để làm tăng nhân lực. Để đạt được nhân lực sung túc, tên gian thương họ Dương này phải lợi dụng triệt để đồng minh Khiết Đan.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx