Ngày đầu tiên đi làm ở cửa tiệm thú cưng của Gertrude, tôi và Winn-Dixie đến sớm đến nỗi tấm biển “Đóng cửa“ còn treo trên cửa sổ. Nhưng cánh cửa chính vẫn mở ra khi tôi đẩy, thế nên chúng tôi bước vào trong. Tôi đang định lên tiếng gọi Otis để báo chúng tôi đã ở đây thì đột nhiên nghe thấy tiếng nhạc. Đó là thứ âm nhạc đẹp nhất tôi từng được nghe. Tôi nhìn quanh để tìm nơi phát ra tiếng nhạc, và đó cũng là lúc tôi nhận ra rằng tất cả các con vật đã ra khỏi lồng. Thỏ, chuột đồng, chuột nhảy, chuột chũi, chim, thằn lằn và rắn, tất cả đang ở trên sàn nhà như thể đã hóa thành đá vậy. Và đứng ở giữa bọn chúng là Otis đang say sưa chơi đàn ghi-ta. Ông đi một đôi bốt cao bồi mũi nhọn, bó sát và đang nhún nhảy theo điệu nhạc. Mắt ông khép lại và miệng ông mỉm cười.
Mặt Winn-Dixie trở nên hết sức mơ màng. Nó cười thật tươi với Otis rồi hắt hơi một cái. Râu nó xoắn lại. Nó thở dài rồi gần như ngã xuống nền nhà cùng tất cả các con vật khác. Ngay lúc đó, Gertrude phát hiện ra Winn-Dixie. “Chó,” nó kêu lên và bay tới đậu lên đầu Winn-Dixie. Otis ngẩng lên nhìn tôi. Ông ngưng đánh đàn và bùa chú cũng ngay lập tức hết hiệu lực. Lũ thỏ bắt đầu nhảy cẫng, lũ chim bắt đầu bay, lũ thằn lằn bắt đầu bật dựng lên, lũ rắn bắt đầu trườn còn Winn-Dixie bắt đầu sủa và rượt đuổi bất cứ thứ gì động đậy. Otis thì hét lên, “Cứu tôi với!”
Trong một khoảng thời gian tưởng như dài lê thê, tôi và Otis hối hả chạy quanh bắt các con vật ấy lại. Chúng tôi liên tiếp va vào nhau hay giẫm lên các con vật, còn Gertrude thì luôn miệng kêu “Chó! Chó!”
Mỗi khi bắt được con gì, tôi thả nó vào ngay cái lồng đầu tiên tôi nhìn thấy mà không thèm quan tâm cái lồng đó có đúng hay không; chỉ cần quăng nó vào rồi đóng cửa lại. Và trong suốt thời gian đuổi bắt đó, tôi đã nghĩ rằng Otis chắn hẳn là một người bỏ bùa rắn, theo cách ông có thể chơi đàn mà làm cho mọi loài hóa đá. Rồi tôi lại nghĩ, “Điều đó thật ngu ngốc.” Tôi hét lên át tiếng sủa của Winn-Dixie và tiếng la ó của Gertrude, “Chơi nhạc đi, bác Otis.”
Ông nhìn tôi một lúc rồi bắt đầu chơi đàn và chỉ trong vài giây, mọi thứ lại yên lặng trở lại. Winn-Dixie nằm trên sàn nhà, hấp háy mắt, cười với chính mình và hắt hơi liên tục. Lũ chuột, thỏ, thằn lằn và rắn chúng tôi chưa bắt được cũng trở nên im lặng không động đậy. Tôi chỉ việc nhặt chúng lên từng con một cho vào lồng.
Khi tôi xong xuôi, Otis cũng ngừng chơi đàn. Ông nhìn xuống đôi giày của mình. “Ta chỉ muốn chơi nhạc cho chúng nghe. Âm nhạc khiến chúng hạnh phúc.”
“Vâng,” tôi nói. “Nhưng chúng tự thoát ra khỏi lồng ạ?”
“Không. Ta thả chúng ra bởi ta biết chúng buồn khi bị nhốt cả ngày như thế. Ta hiểu cảm giác bị nhốt tồi tệ như thế nào.”
“Bác hiểu?”
“Ta đã từng ở tù,” Otis trả lời. Ông ngẩng lên nhìn tôi thật nhanh rồi lại cúi xuống nhìn đôi giày của mình.
“Đã từng?”
“Đừng để ý,” ông nói. “Không phải cháu ở đây để quét dọn sàn nhà sao?”
“Vâng ạ.”
Ông bước lại phía quầy tính tiền, tìm kiếm trong một đống đủ thứ lộn xộn rồi trở ra với một cây chổi.
“Chổi đây,” ông nói. “Cháu nên bắt đầu quét dọn ngay bây giờ.” Hẳn ông đang lúng túng lắm, bởi thay vì đưa tôi cái chổi, ông lại đưa tôi cây đàn ghi-ta của mình.
“Với cây đàn của bác sao?” tôi ngạc nhiên.
Ông đỏ mặt, đưa tôi cái chổi và tôi bắt đầu làm việc. Tôi là một người quét dọn giỏi. Tôi quét một lượt toàn bộ và phủi bụi trên mấy cái giá. Trong toàn bộ thời gian tôi lau dọn, Winn-Dixie đi theo tôi và Gertrude đi theo nó, bay theo phía sau hay đậu trên đầu, trên lưng con chó và kêu lên khe khẽ, “Chó, chó.”
Otis cảm ơn tôi sau khi công việc hoàn tất. Tôi rời tiệm thú cưng của Gertrude với ý nghĩ rằng ngài mục sư có lẽ sẽ không hài lòng lắm khi biết tôi làm việc cho một kẻ tội phạm.
Sweetie Pie Thomas đang đứng đợi tôi ngay trước cửa. “Em thấy rồi,” cô bé nói. Nó đứng đó mút ngón tay và nhìn tôi chăm chú.
“Thấy gì cơ?” tôi hỏi lại.
“Em thấy tất cả các con vật ra khỏi lồng và đứng im không động đậy. Ông ý có phép thuật đúng không?”
“Gần như thế,” tôi nói với cô bé.
“Giống con chó này đúng không?” Nó vòng tay ôm lấy cổ Winn-Dixie.
“Đúng vậy.”
Tôi bắt đầu bước đi, và Sweetie Pie bỏ ngón tay ra khỏi miệng, chạm vào tôi.
“Chị sẽ đến bữa tiệc sinh nhật của em chứ?”
“Chắc chắn rồi.”
“Chủ đề là màu hồng.”
“Chị biết.”
“Em phải đi bây giờ,” đột nhiên nó nói. “Em phải về nhà kể với mẹ những gì em đã thấy. Em sống ở ngay đây, trong căn nhà màu vàng. Mẹ em đang đứng ở cổng kia kìa. Chị thấy mẹ em không? Mẹ đang vẫy chị đấy.”
Tôi vẫy tay chào người đàn bà đứng ở cổng và bà vẫy tay chào lại. Tôi nhìn theo Sweetie Pie chạy về nhà để kể cho mẹ về việc Otis có phép thuật. Nó khiến tôi nghĩ đến mẹ mình và tôi chợt nhận ra mình muốn kể cho mẹ nghe chuyện Otis bỏ bùa các con vật đến thế nào. Tôi đang sưu tập những câu chuyện để kể cho mẹ. Tôi cũng sẽ kể cho bà nghe về bà Franny và con gấu, về chuyện tôi gặp gỡ bà Gloria Dump và trong giây lát tôi đã tin bà là phù thủy. Tôi có cảm giác đó là loại chuyện mẹ sẽ thích, loại chuyện có thể khiến mẹ cười thật to, theo như ngài mục sư nói về mẹ.
@by txiuqw4